Thấy Kha hấp tấp bước vào bếp, Tú nhíu mày hỏi trổng :
- Ăn cơm không , tôi dọn.
Dường như chả quan tâm đến lời của Tú, Kha đảo mắt một vòng:
- Con Nghi đâu ?
- Ở trong phòng...
Kha chắc lưỡi :
- Hừm ! Sướng quá nhỉ , ba bệnh gần chết mà đâu có lo.
Rồi bỏ mặc Tú ngơ ngác nhìn theo , Kha bươn bả bước tới phòng của bà Tiên. Anh đập cửa:
- Nghi ra bảo coi !
Vẫn không nghe ừ hủ, Kha gắt lên :
- Ba bệnh liệt giường , mày có đi thăm không thì nói.
Giọng Nghi đầy ngạc nhiên :
- Anh tìm ra ba rồi à ?
- Chậc ! Tao vẫn biết chỗ ổng ở , có điều ba không muốn gặp ai hết , tao đâu dám cãi . Bửa nay ba... yếu lắm . Mày tới đó lo cho ba một chút.
- Nhưng ba bệnh gì ?
- Rầu rĩ không chịu ăn uống gì cả , nên suy nhược cơ thể dẫn tới suy nhược thần kinh.
Cửa phòng xịch mở , Nghi cộc lốc :
- Đi !
Kha xăng xái bước ra sân dẫn xe. Nghi trở bào bếp nói với Tú :
- Nếu mẹ có hỏi , chị nói em và ông Kha đi thăm ba . Ổng bệnh rồi.
Ngồi phía sau Kha, Nghi lầm lì chả thèm nói một lời, Kha cũng thế.
Lâu lắm cô mới nghe anh hỏi :
- Mày và thằng nhãi hôm trước quan hệ ra sao ?
- Bạn bè.
- Bạn bè mà cứ lựa chỗ tối ngồi với nhau . Liệu hồn đó ! Con trai đời nay thằng nào cũng đểu hết.
- Nhưng đâu phải là hết người tốt.
- Người tốt dĩ nhiên còn, có điều không phải là nó.
- Vậy chắc là anh quá !
Kha làm thinh , Nghi cũng chẳng hề mở miệng . Nghi không hiểu sao Kha thừa biết cô chẳng coi anh ra gì, nhưng anh vẫn khóai lên mặt dạy đời thế.
Tới một ngôi nhà ba tầng nằm cuối đường, Kha dừng lại . Anh đẩy xe vào sân rồi mở khóa cửa trong, giọng ngạc nhiên :
- Ủa ! Ba đâu rồi kià ?
Nghi vội kêu :
- Ba ơi !
Kha càu nhàu :
- Chắc ba lại ra quán nhậu . Đã dặn đừng đi đâu , vẫn không nghe.
Ngồi xuống xa- lông, Nghi rảo mắt nhìn qua và hỏi :
- Nhà ai mà trông sang thế ?
- Một người quen cho ở tạm.
- Thì ra bạn ba vẫn có người tốt.
Kha quắc mắt :
- Mày đừng rộng mồm nữa được không ?
Đứng dậy săm soi pho tượng sứ trổ bằng đá trắng để trên tủ , Nghi nói :
- Tôi mừng vì ba còn đi ra quán được , chớ không tới nỗi liệt giường như anh trù.
Kha nhếch môi :
- Ra quán thì được , nhưng lúc về chẳng có người khiêng. Cũng tự mình hại mình thôi!
Nghi mím môi :
- Hừ ! Anh theo ba bao nhiêu năm mà nỡ nói vậy , không sợ trời đánh hả ?
Giọng Kha lạnh tanh :
- Tao chỉ sợ không tiền, không sự nghiệp thôi . Trái đất này hơn 5 tỷ người, trời muốn dánh cũng khó trúng mình lắm.
- Nói vậy thì cứ tiếp tục làm những việc trái lương tâm đi , coi thiên lôi có mắt không.
Kha thóang cau mày . Anh nhìn đồng hồ rồi bảo :
- Ở đây chờ , tao phải kiếm ổng vê . Nhớ đừng đi đâu hay lục lạo , phá phách nhà người ta.
Đợi Kha đi khỏi, Nghi bắt đầu tới dàn CD mở nhạc . Nằm dài trên xa- lông đầu quay ra hướng cửa . Nghi vừa suy nghĩ vẩn vơ, vừa nhịp nhịp chân...
Dạo này cứ vài ba hôm Vũ lại tới, nhưng anh trò chuyện với Kiên nhiều hơn... có lẽ về vấn đề của ba... Theo anh thì công ty của ba bị vỡ nợ vì nhiều nguyên nhân chủ quan cũng có, mà khách quan cũng khá nhiều . Phải đợi công ty kiểm toán làm việc xong mới biết mức độ nợ cụ thể.
Những lúc Vũ bàn bạc với Kiên , trông nghiêm nghi lạnh lùng làm sao . Thấy Nghi anh chỉ cười một cái thật nhạt nhẽo rồi tiếp tục châu đầu vào xấp hồ sơ dầy cộm chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.
Khi anh về, cô tới hỏi thăm, Kiên lừ mắt bảo :
- Con nít đừng có tò mò rồi làm hỏng chuyện người lớn , Vũ không thích đâu.
Lẽ nào trong mắt Vũ, cô chỉ là đứa con nít ? Không lý nào . Anh đã có... bồ rồi kìa mà.. Vũ đang thiếu thốn tình cảm gia đình , anh ghé nhà cô chẳng qua cho bớt cô đơn thôi... Điều này cũng không đúng, gia đình cô có hạnh phúc gì đâu để anh vui mỗi lần tới chơi.
Vậy Vũ thân với anh Kiên và cả cô để nhằm mục đích gì ?
Đang chìm trong mớ bòng bong thắc mắc , Nghi bỗng giật mình vì bị vuốt vào má . Cô hốt hoảng mở mắt ra và thấy ông Dương đang quỳ gối kế xa- lông, mắt đờ đẫn nhìn cô trông thật gớm ghiếc.
Nhỏm người ngồi bật dậy , Nghi co lại một góc xa- lông, giọng lạc hẳn đi :
- Sao... sao chú lại ở đây ?
- Đây là nhà... anh mà. Trông em nằm thật ngon lành.
- Ba tôi đâu ?
- Làm sao anh biết được ?
- Sao anh Kha bảo ba tôi ở đây ?
- À ! Đó là cách nói của nó . Ngoan anh cưng nào, bé con . Đừng nhắc tơi ông già mất vui.
Đông Nghi sợ đến mức tay chân rã rời, cô cố đẩy ông Dương ra :
- Tôi... la bây giờ . Chú đi đi...
Xoa hai bàn tay chuối mắn vào nhau, ông Dương nói :
- Nhà này cửa kính, lại đang vặn nhạc, em la cỡ nào cũng chả ai nghe. Thằng Kiên có nói em dữ lắm, khổ nỗi anh lại mê loại dữ như em . Nào , la lên đi cưng ! Anh khóai nghe la vô cùng.
Đông Nghi đứng phắt dậy chạy về phía cửa , nhưng ông Dương đã kéo cô lại. Nghi cắn mạnh vào tay ông ta.
Bị đau, gã đàn ông rít lên :
- Con nhãi ranh ! Anh mày nhận của tao một ngàn đô rồi . Mày không thoát khỏi tao đâu.
Vừa nói, ông Dương xô Nghi té ngửa lên xa- lông . Cô chưa kịp la, đã bị... ăn liên tục mấy cái tát tai nổ đom đóm mắt, máu mũi tuôn ròng ròng.
Thừa lúc lão ta đang kéo chiếc áo thun qua ngang đầu , Nghi co chân đạp mạnh vào cái bụng phệ của lão rồi nhào tới tủ cầm con sư tử đá lên...
Vừa lồm cồm ngồi dậy , ông Dương vừa nói :
- Cưng làm anh muốn điên lên được , không ngờ cưng lại cảm giác mạnh như vầy.
Đông Nghi nghe tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực. Nỗi sợ hãi làm cô mụ mẫm đi... Cô không thể bị nhục được !
Ông Dương đang vướng víu cái áo, Nghi đã vội đập mạnh con sư tử lên lưng lên đầu, lên cổ ông ta .Đến khi thấy máu , cô rụng rời buông tay đứng tựa vào tường hổn hển thở.
Thấy ông ta nằm im trên nền gạch, Nghi chết lặng cả người... Cô lê từng bước tới cửa, tay run bần bật mở khóa nhìn ra đường.
Trời tối rồi, cô đi không muốn nổi , người lảo đảo muốn té nhưng cũng ráng xiêu vẹo bước từng bước...
Trời ơi ! Có phải ông ta chết rồi không ? Đông Nghi rùng mình liên tục mấy cái. Chân thấp chân cao, cô đi như người mộng du giữa con phố vắng tanh của những ngôi nhà biệt lập.
Mãi tới lúc đôi chân rã rời, mắt hoa lên, miệng khô đắng, Nghi mới dừng lại và ngỡ ngàng nhận ra Vũ đang loay hoay đẩy chiếc xe đạp ra khỏi cửa ngôi nhà trước mặt cô.
Tự nhiên Nghi khuỵu xuống khi thấy Vũ ngạc nhiên kêu lên :
- Trời ơi! Chuyện gì vậy Nghi ? Sao lại máu me đầy người thế này ?
Mặc Vũ ôm mình vào lòng vừa lay vừa hỏi . Nghi trả lời trong cơn hoảng loạn :
- Em... đập chết ông Dương rồi... Ổng chết rồi... Trời ơi! Ghê gớm quá !
Đấm tay xuống bàn làm cái bàn gạt tung lên, Kiên nghiến răng chửi :
- Cái thằng chó đẻ , khốn nạn ! Con mà gặp thì nó biết taỵ Hừm! Để mẹ tin nó...
Bà Tiên đau đớn :
- Ai mà ngờ nó táng tận lương tâm đến thế.
- Nhất định phải thưa lão già dê ấy ra tòa mới được.
Bà Tiên nói như rên :
- Gia đình này mang tiếng nhiều quá rồi , đừng làm rùm beng lên nữa, tội con Nghi.
- Không lẽ để lão ta phây phây ngoài vòng pháp luật.
- Thằng Vũ nói ông ta bị chấn thương đầu khá nặng , nhưng ngậm mồm cam chịu. Chưa ai biết chuyện , nếu thưa kiện, thằng Kha cũng dính vào. Có hay ho gì chuyện anh bán em ruột chứ.
Tay run run đốt thuốc lá, bà ngập ngừng nói :
- Để con Nghi được yên đi. Tinh thần nó bị tổn thương nặng lắm . May mà có thằng Vũ theo trấn an, vỗ về nói mới bình tâm.
Kiên bực dọc đứng dậy :
- Con đi tìm thằng Kha mới được.
Bà Tiên mệt mõi:
- Tốt hơn hết, con nên đi rước ba về đây. Mẹ muốn lo cho ổng trước khi có lệnh bắt.
Kiên chép miệng :
- Con chỉ sợ ba không chịu về.
- Chưa thử làm sao biết được . Trước bao nhiêu chuyện xảy ra, mẹ tin ổng đã biết nghĩ lại cũng như mẹ hiện giờ... Nếu ba mẹ không xào xáo, con cái đâu đến nỗi như vầy.
Kiên gật đầu :
- Đdược rồi , con sẽ đi rước ba.
Nhìn Kiên bươn bả bước ra sân, bà Tiên thở dài. Có ba đứa con, bây giờ kể như còn hai, thằng Kha xem như đồ bỏ đi rồi . Nó cũng được nuôi dưỡng, dạy dỗ giống Kiên và Nghi, nhưng tại sao nó lại khốn nạn đến thế!
Rít một hơi dài, bà lim dim nghe Đông Nghi trách:
- Mẹ lại hút thuốc nữa ?
Bà gượng gạo :
- Mẹ nhạt miệng quá ! Con không nằm nghỉ , ra đây làm gì ?
- Con có bệnh đâu . Nằm hoài một chỗ chắc điên mất.
Dụi thuốc vào gạt tan`, bà Tiên nói :
- Nhưng mặt con còn sưng , làm sao đi đâu được . Thằng cha già đó đúng là đốn mạt.
Đông Nghi rùng mình :
- Mẹ đừng nhắc nữa được không ?
Bà Tiên vội vàng xua tay :
- Mẹ không cố ý...
Rồi bà lảng đi :
- Tối nay Vũ có ghé không con ?
Giọng Nghi khô khan:
- Con không biết !
- Ủa ! Nó không nói sao ?
Đông Nghi nhăn nhó :
- Con có là gì đâu mà ảnh phải nói . Người ta còn dành thời gian cho bồ nữa chứ !
Bà Tiên ngỡ ngàng:
- Có bồ rồi... sao còn tốt với con vậy ?
Nghi nhếch môi cười :
- Biết đâu ảnh thương hại con không chừng . Mà mẹ thắc mắc làm chi chứ ?
Bà Tiên có vẻ giận :
- Hừ! Không hỏi thì trách không quan tâm , hỏi thì vùng vằng khó chịu . Biết làm sao cho vừa lòng con cái đây !
- Nhưng mẹ hỏi không phải rồi . Vũ...
Nghi đưa tay lên miệng khi thấy dáng anh choán hết khung cửa.
Mỉm cười thật tươi, anh hỏi :
- Nghi nói xấu gì tôi đó ?
Nghi lắc đầu thật nhanh :
- Đâu có !
Rồi tự nhiên cô buột miệng nói tiếp :
- Tôi bảo với mẹ chắc tối nay anh bận đi chơi với người yêu...
Vũ nhìn bà Tiên :
- Cháu cũng định thế, nhưng cô ấy không được khỏe. Với lại, cháu vừa nhận được tin mới nhất về vụ của bác Trực nên tranh thủ tới đây ngay.
Bà Tiên có vẻ hốt hoảng :
- Bác đừng lọ Tin vui nhiều hơn buồn... cháu được biết hồ sơ truy tố bác Trực đã làm xong, ngày mai sẽ có lệnh truy tố, nhưng dựa vào tình trạng sức khỏe của bác trai hiện nay, chúng ta có thể xin tại ngoại.
Đông Nghi thất vọng :
- Vậy có gì đâu mà vui.
Vũ điềm đạm nói tiếp :
- Vui ở chỗ những tội danh của bác Trực không đến nỗi làm mình bi quan.
Bà Tiên trầm giọng :
- Sao cháu biết ?
- Theo công ty kiểm toán , công ty của bác Trực đang nợ 15 tỷ chớ không phải tới con số 10. Trong đó vốn đang kẹt ở các công trình xây dựng khoảng 10 tỷ, thất thoát thâm lạm một tỷ, thua lỗ hai tỷ và lập quỷ đen hai tỷ.
Đông Nghi hỏi :
- Những con số bạc tỷ tròn trịa ấy có nghĩa gì chứ ?
Vũ nói :
- Dĩ nhiên thực tế số tiền... kẹt ở từng mục đã nêu không phải là con số chẵn như vậy . Nhưng cáo trạng của viện kiểm soát sẽ truy tố bác trai các tội phạm tham ô tài sản xã hội. lập quỹ trái phép . Nếu thế thì sẽ không nghiêm trọng.
Bà Tiên nhăn mặt :
- Bác vẫn chưa hiểu hết ý cháu.
Vũ từ tốn giải thích :
- Cháu cháu đã nghiên cứu khá kỹ, tòa chỉ có thể truy tố bác trai tội tham ô một tỷ đồng, còn tội kia không thành lập được đâu.
Đông Nghi lại hỏi :
- Tại sao ?
- Luật hình sự quy định việc lập quỹ trái phép phải gắn liền với việc gây hậu quả nghiêm trọng . Về mặt này bác Trực chưa làm gì để hội đồng xét xử đủ căn cứ để buộc tội. Với tội tham ô còn lại, bác có thể bị tuyên án khoảng ahi đến ba năm.
Bà Tiên dè dặt :
- Cháu không chủ quan chứ ?
- Dạ không.
- Nếu biết tin này ổng sẽ an tâm.
- Bác trai vẫn còn ở chỗ cũ ?
- Kiên vừa đi rước ông ấy.
Nhìn gương mặt đâm chiêu của mẹ , Nghi cố đoán xem bà đang nghĩ gì ? Có lẽ mẹ đang thắc mắc không hiểu ba đã làm gì với số tiền thất thoát đó. Bà vẫn còn yêu ông nên ghen cũng phải.
Bà Tiên đứng dậy :
- Vũ ngồi chơi với Nghị Bác vào trong một chút.
Bước được vài bước , bà đứng lại ngần ngừ:
- Bác cám ơn những điều cháu đã làm cho gia đình bác.
Vũ cười :
- Bác đừng bận tâm . Thật ra, cháu có làm gì đâu ạ . Cháu chỉ kể lại những điều mình được nghe thôi mà.
- Nhưng đó là cái không phải ai cũng làm được . Với Đông Nghi cũng thế , cháu rất tốt.
Đợi bà Tiên đi khuất, Vũ cười :
- Mẹ em làm tôi phổng mũi mất !
- Bà nói đâu có sai ? Tôi vẫn nghĩ hoài vẫn chưa ra tại sao anh tốt với gia đình tôi dữ vậy. Để biết được những tin liên quan tới vụ án của ba tôi, chắc hẳn anh tốn không it'' ?
- Em suy nghĩ lung tung mất rồi . Tôi đâu hề dùng tiền để mua tin . Cuộc đời này người tốt còn nhiều lắm. Tôi tốt với em, sẽ có người khác tốt lại với tôi . Đúng không ?
Nghi ậm ừ :
- Bây giờ anh có thể tới thăm... người ta được rồi đó.
Vũ nhíu mày :
- Thăm ai cơ ?
- Cô nàng của anh . Người mà tới bây giờ tôi vẫn chưa được hân hạnh biết mặt, biết tên.
Vũ tựa lưng vào ghế :
- Thăm người yêu là bổn phận và trách nhiệm cao cả nhất của tôi , em đâu cần nhắc. Nhưng hôm nay tôi dan`h cho công việc, cứ để người yêu qua một bên đã.
Nghi trợn tròn mắt :
- Trời ơi ! Hết ý kiến.
- Có người yêu như tôi thật đáng chán phải không ?
Nghi buột miệng :
- Không...
Đỏ bừng mặt trước đôi mắt của Vũ, cô lật đật tiếp :
- Không... Tôi không biết !
Vũ trầm giọng :
- Nhất định là em biết . Cứ nói đi !
Đông Nghi mím môi :
- Tôi chỉ nghĩ nếu yêu , tôi sẽ không chọn người bỏ... bồ một mình để ngồi với cô gái khác.
Vũ nheo nheo mắt :
- Nhưng ít ra em cũng nên tìm hiểu anh ta ngồi với cô gái đó vì lý do gì chứ ?
- Với lý do gì cũng không thể chấp nhận.
- Chà ! Thế thì khó quá ! Chắc em rút kinh nghiệm từ mối tình với Triệu ?
Đông Nghi lạnh lùng :
- Tôi rút kinh nghiệm từ anh đó.
Vũ đứng dậy :
- Cám ơn em đã nhắc nhở . Tôi phải chạy đi mua bông hồng để tặng... cô nàng ngay lúc này mới được . Vì thật lòng, dù tôi ngồi với bất cứ ai , trong tim vẫn chỉ có một bóng hình. Tôi vốn là người rạch ròi kia mà !
- Chuyện đó ai làm chứng cho anh ?
- Tình yêu của tôi làm chứng cho tôi.
Đông Nghi gượng gạo :
- Tôi xin lỗi đã nói những lời không nên nói . Lẽ ra tôi phải biết anh có lập trường vững chắc.
Giọng Vũ thật vui :
- Chả sao đâu ! Tôi đến chỗ ..cô nàng đây . Chúc Nghi ngủ ngon . Có mơ , ráng... đừng thấy tôi nhé !
Nghi không cười nổi trước câu đùa đã cũ của Vũ . Nước mắt cô lưng tròng khi thấy anh hăng hái dắt xe đạp ra cổng . Có một cái gì tan vỡ trong lòng Nghị Cô gục đầu vào tay thút thít khóc...
Cô yêu Vũ mất rồi và không lừa được chíh mình nữa. Đáng lẽ cô phải biết là vô vọng để tránh mặt anh, nhưng cô đã quá yếu đuối cứ bám lấy anh như bám vào một cứu cánh trước những chuyện vừa xảy ra.
Anh vỗ về, an ủi bằng tất cả chân tình, nhưng anh không hề yêu...
Nghi thẫn thờ gạt nước mắt bước về ph`ong khi nghe mẹ thở dài :
- Sao thằng Kiên đi lâu thế ?
Tiếng xe ngừng trước sân làm Nghi và mẹ vội vã trở ra . Mặt cô lặng đi khi thấy Kha thủng thỉnh bước vào.
Bà Tiên rít lên :
- Mày còn dám về đây à , thằng trời đánh ?
- Con về lấy đồ đạc rồi đi ngay.
Nhìn Đông Nghi đứng chết sững một chỗ vì căm lặng . Kha giả lả :
- Anh không hề có ý xấu nhưng lão Dương đã nói . Anh chở em tới đó tìm ba thật...
Nghi giận run lên :
- Anh câm đi còn đỡ nhục hơn . Vào lấy gì thì lấy mau, để anh Kiên về tới thì ráng chịu.
Dứt lời, cô chạy vào phòng vùi đầu vô gối . Cái cảm giác tởm lợm lúc bị lão Dương ôm siết vào người lởn vởn trong đầu Nghị Cô biết từ đây cho hết đời, cô không bao giờ tha thứ cho anh mình.
Nằm vật vã trên giường một hồi , cô nghe giọng mẹ nói :
- Nó đi rồi . Mẹ đã bảo nó đừng bao giờ trở về nữa...
Đông Nghi nghe tim đau buốt . Đi hay ở nhằm giải quyết được gì . Chỉ biết rằng ngay lúc này cô thấy mình vô cảm. Tình ruột thịt là thứ thiêng liêng nhất đã bị mất cắp rồi . Cô muốn quên , muốn yêu thương lại Kha như hồi mấy anh em còn nhỏ , chắc không được.
Đâu ai ngược lại dòng thời gian. Đông Nghi cũng không ngoại lệ . Thôi thì cứ để gió cuốn đi như lời một bài hát chiều nào cô đã nghêu ngao, khi ngồi sau lưng cho Kha chở.
Chương 16
Đang ngơ ngác tìm chỗ ngồi , Đông Nghi bỗng giật mình khi thấy Triệu . Anh đứng bật dậy lúc đã nhận ra cô . Mắt hai người chạm nhau trong câm lặng.
Nghi khẽ gật đầu chào rồi bước tới góc riêng yêu thích của mình. Đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh sau khi Triệu cưới vợ .Sau phút bàng hoàng vì bất ngờ. Nghi đã bình tĩnh lại , cô thấy lòng lạnh tanh không chút cảm xúc.
Vậy mà trước đây Nghi rất sợ khi tưởng tượng lúc vô tình chạm mặt ngoài phố . Thực tế cho thấy anh đã chết trong lòng cô rồi . Giữa hai người là cả một khoảng cách xa lạ. Nghi dửng dưng nhìn Triệu ngồi lẻ loi bên tách cafe . Nét lịch lảm phong nhã một thời cô mê mệt vẫn còn đầy đủ trong cách ăn mặc, cách ngồi hút thuốc và phớt đời nhình quanh của Triệu , nhưng với Nghi hôm nay anh có vẻ gì quá kịch.
Cô sốt ruột ngó đồng hồ . Chiều nay anh Kiên và Vũ hẹn Nghi ra quán này với mục đích Vũ sẽ giới thiệu người yêu cho anh em cô biết mặt...
Tan học, Nghi vội vã đến đây , nhưng sao chẳng thấy ai hết , đã vậy còn gặp lại... cố nhân. Thật lòng cô không hề mong có cuộc... tái ngộ này , nên cứ vái trời cho Triệu rời khỏi đây. Cô không muốn anh thấy mình lẽ loi cạnh Vũ và người yêu , can`g không muốn Vũ thương hại khi thấy Triệu ngồi bên kia nhìn cô bằng đôi mắt dửng dưng xa lạ.
Tại sao Nghi vô duyên bạc phận , toàn yêu thầm những người không hề yêu mình? Lẽ ra sau khi đau khổ vì Triệu , cô phải dè dặt thận trọng hơn khi Vũ tìm đến chứ ! Đằng này, thừa biết anh xem mình như em gái, cô vẫn không cưỡng được trái tim.
Tối hôm qua, nghe Vũ nói sẽ giới thiệu người yêu , Đông Nghi muốn rã rời tay chân . Vậy là chút hy vọng mong manh của cô cũng tan tan`h sương khói . Nghi gắng gượng cười đùa nhiều hơn thường ngày , để mẹ , anh Kiên và cả Vũ không thấy nỗi hụt hẫng tột cùng của cô . Đến khi anh về rồi, Nghi vội chui vào phòng rồi mắt ráo hoảnh vì đau khổ . Suốt đêm không yên, Nghi vật vã cố hình dung ra gương mặt cô gái diễm phúc được Vũ yêu thương bằng tất cả chân tình, nhưng vẫn không thể tưởng tượng được cô gái ấy như thế nào.
Bây giờ sắp biết mặt... người ta rồi, sao Nghi tủi thân dữ vậy kìa.
Chớp măt, nhìn lên ,cô ngỡ ngàng khi thấy Triệu đứng trước mặt mình.
Giọng anh vẫn ngọt như xưa :
- Anh ngồi xuống được chứ ?
Nghi lạnh lùng:
- Chỉ sợ vợ anh lại làm rùm lên như lần trước thôi.
Triệu thản nhiên kéo ghế:
- Cô ta vẫn còn ở Đà Lạt.
Nghi hơi khiêu khích :
- Vì thế, anh mới rảnh rỗi tới đây nghe nhạc
- Anh vẫn thường đến đây tìm, nhưng không thấy em. Vũ giữ người yêu kỹ quá !
Mặt Nghi nóng lên :
- Anh nói gì kỳ vậy ?
Triệu nhún vai :
- Anh nói rất rõ . Vũ giữ em kỹ quá ! Hai người tính chừng nào đám cưới đậy ? Chà ! Thủ tục sang Mỹ của em ít nhất cũng một hai năm . Ráng sang tới bển th`i chẳng còn ai biết em có một ông bố từng ngồi ghế giám đốc.
Đông Nghi chua chát :
- Miệng mồm anh cay độc không thua gì miệng của Nhân. Xin lỗi ! Tôi muốn ngồi một mình.
- Anh không làm phiền em đâu . Nhưng anh muốn biết tại sao ?
Nghi dè dặt :
- Về chuyện gì ?
Tiếng Triệu vang lên thật rõ :
- Anh muốn biết em vội vã quên anh để yêu Vũ vì thật lòng, hay vì hắn là Việt Kiều có nhiều điều kiện thuận lợi hơn anh về mọi mặt ?
- Tới giờ này anh không có tư cách để hỏi tôi chuyện ấy nữa . Anh lấy vợ , tôi đâu hề thắc mắc vì anh yêu Nhật Lan hay yêu gia tài của cô ấy ?
Triệu mím môi :
- Đúng là anh không yêu Nhật Lan , mà duy nhất chỉ yêu em . Nhưng hôm đó, tai. đây, em và Vũ đã nói những gì, anh còn nhớ rõ lắm mà!
Nghi uất ức :
- Anh... anh đừng giả vờ nữa . Nếu hôm ấy không có Vũ, Nhật Lan đã nhục mạ tôi . Anh thừa biết Vũ... giải vây giùm, vậy mà còn nói ngược.
Triệu nghiêm giọng :
- Anh không nói ngược . Vì sau đó vài hôm đích thân Vũ tới nhà yêu cầu anh đừng làm phiền em nữa. Hắn còn cho biêt'' sẽ cưới em một ngày rất gần . Sau đó hai người sang Mỹ.
- Anh bịa chuyện !
- Để làm gì khi anh đã yên bề rồi ?
Nghi ấp úng :
- Vũ không hề yêu tôi...
Triệu xua tay :
- Anh không tin.
Mắt Đông Nghi cay cay:
- Ảnh có người yêu rồi.
Hơi chồm về phía Nghi, Triệu thì thầm :
- Vậy tại sao lại nói thế để chia cách chúng ta ? Vũ chưa quên mối hiềm khích giữa anh và nó hồi còn học chung phổ thông nên tìm cách trả thù à ?
- Vũ không phải hạng người đó.
- Hừ! Vậy nó hạng tồi tệ nào mà đi tranh người yêu của bạn , rồi sau đó bỏ mặc cô ta ? Trời ơi ! Sao hồi đó anh nông nổi , anh ghen tuông đến mức ngu ngốc không thèm gặp em để hỏi cho ra lẽ vậy kìa.
Đông Nghi hoang mang nhìn gương mặt nhăn nhó khổ sở của Triệu.
Lẽ nào Vũ từng nói thế với anh . Nhưng để làm gì khi Vũ không hề yêu cô . Nếu vì muốn trả thù Triệu , anh sử dụng Nghi như một con bài thì còn nói chi nữa.
Giọng sũng nước, Nghi hỏi :
- Hồi đó anh và Vũ hiềm khích à ?
Triệu khe khẽ gật đầu :
- Chuyện tình cảm vu vơ thời học trò thôi. Cô gái Vũ từn g ký họa hằng tá tranh chân dung lại để ý anh làm nó ôm hận . Không ngờ nó lợi dụng em trả lại anh hận đó mới khổ.
Đông Nghi choáng váng vì những lời Triệu nói . Cố gắng đừng khóc nhưng nước mắt vẫn tuôn dài trên má.
Cô có tội gì, sao hết bị xúc phạm vì chuyện này tới bị tổn thương bởi chuyện khác.
Rốt cuộc người đàn ông cô cho rằng tốt nhất trên đời còn đáng bị nguyền rủa hơn ai hết.
Nghĩ rằng Đông Nghi khóc vì mình, Triệu ân cần đưa tay chùi nước mắt cho cô . giọng anh ta ngọt ngào :
- Em khóc làm anh khổ quá . Nín đi Nghi !
Cúi gầm mặt xuống , cô gượng gao. :
- Tôi không sao . Chỉ tủi thân một chút khi nghĩ tới phận mình.
Triệu thở dài :
- Cuộc đời một người thăng trầm khó lường trước được lắm . Đọc báo, biết bác Trực chỉ bị xử tù hai năm , anh mừng.
Rồi anh chép miệng :
- Thời buổi này làm ăn đâu phải dễ . Em biết ông Dương giám đốc ngân hàng cổ phần Thái Dương không ?
Mặt Đông Nghi tái xanh, cô ấp úng :
- Không biết ! Anh hỏi chi vậy ?
Giọng hết sức vô tư, Triệu nói :
- À ! Nghe nói ổng vừa bị bắt vì tội biển lận với thủ đoạn rút tiền bằng nhiều đợt trên những tài khoản khác nhau.
Đông Nghi lắc đầu :
- Tôi không hiểu vấn đề này.
Triệu giải thích :
- Nghĩa là ông ta chuyển tiền vào tài khoản của đơn vị hoặc doanh nghiệp mở tại ngân hàng của mình, sau đó thông đồng với chủ tài khoản phát hành séc ra kho bạc lãnh tiền . Với cái mánh này ông ta đã... ẵm của các cổ đông chừng sáu bảy tỉ gì đó mới bị phát hiện.
- Ai phát hiện ?
- Anh không biết.
Đông Nghi chợt nhớ tới Vũ. Lẽ nào anh đã trả thù ông Dương ?
Cô thấy ngao ng''an đến tận cùng. Người đàn ông ngồi trước mặt Nghi không còn cho cô cảm xúc nào hết . Người cô chờ đến không còn xứng để chờ nữa...
Anh ta sẽ đến với người yêu hay đến với ai cũng không liên quan tới Nghị Cô mệt mỏi đứng dậy
- Xin lỗi anh, tôi phải về.
Triệu đứng lên theo :
- Mình còn nhiều chuyện chưa nói hết với nhau mà.
Nghi lắc đầu :
- Chúng ta không còn chuyện gì nữa hết . Ngày xưa dễ thương ấy qua rồi , đừng bao giờ gợi lại nữa . Chúc anh tìm được hạnh phúc.
Dứt lời , cô vội vã bước đi. Ra gần tới cửa, cô gặp Tùng.
Anh ta nói :
- Lúc nãy anh Vũ có đến , nhưng thấy Nghi ngồi với... bạn nên ảnh về rồi.
Đông Nghi nhếch môi :
- Vậy sao ? Ảnh đi với ai ?
Tùng trợn mắt :
- Đi một mình chớ với ai nữa . Giờ này chắc ảnh về tới nhà rồi , Nghi ghé thử xem, kẻo không kịp đó !
Cô lẩm bẩm :
- Ghé để làm gì ? Lúc nãy anh tránh mặt là phải rồi .Thật không ngờ...
Mặc cho Tùng ngơ ngác nhìn theo , Nghi bước ra cửa lấy xe và phóng về một mạch đến nhà Thảo Uyên.
Thấy cô , Uyên ngạc nhiên :
- Ủa ! Sao về sớm vậy ? Vũ không tới à ?
Ủ rũ buông mình xuống xa- lông , cô nói :
- Có ! Nhưng về rồi khi thấy tao ngồi với Triệu.
Thảo Uyên nhảy nhỏm :
- Cái gì ? Ngồi với Triệu . Mày điên rồi mới... dính lại với lão đểu ấy . Trời ơi! Ông Vũ cũng dở , sao lại bỏ về chứ ?
Đông Nghi bật cười chua chát :
- Mặt mũi nào gặp lại Triệu với ta mà không bỏ về.
Uyên hất hàm :
- Chuyện gì vậy ?
Đông Nghi ấm ức kể lại cho Uyên nghe . Con bé kêu lên :
- Mày tin lão ta hơn tin Vũ à ?
Nghi chán nản ôm đầu :
- Bây giờ tao chẳng dám tin ai hết . Tao có làm gì đâu sao toàn bị lừa bởi những người tao thật tình.
Thảo Uyên trầm giọng :
- Chỉ có Triệu nói láo thôi , chớ Vũ đâu có gì . May nghe lời Triệu trách ảnh là bậy lắm . Vũ rất yêu mày.
Đông Nghi cười khan :
- Yêu à ! Mày biết hôm nay Vũ hẹn tao ra quán để làm gì không ?
Thảo Uyên lơ lửng cười :
- Sao lại không ! Giới thiệu với mày người ảnh yêu , đúng chưa ?
Nước mắt rơi xuống , Nghi vụt khóc ngon lành :
- Thật ra ảnh coi tao là con cờ thí , như một trò đùa . Bây giờ tao mới hiểu tại sao đã có bồ rồi nhưng ảnh lại rất tốt , tốt đến mức săn đón chăm sóc tao . Thì ra tất cả là để trả thù Triệu . Ảnh làm Triệu hiểu lầm đến mức bỏ tao đi lấy vợ...
- Mày tiếc Triệu à ?
Đông Nghi lắc đầu :
- Tình cảm dành cho Triệu đã chết rồi . Tao không tiếc gì hết , nhưng càng nghĩ càng đau đớn . Tại sao Vũ lại tành nhẫn với tao như vậy . Dầu không yêu, ảnh vẫn có thể xem tao như em gái hay bạn bè mà. Rốt cuộc , tao chỉ là một phương tiện không hơn không kém.
Thảo Uyên kêu lên :
- Sao lại nghĩ như vậy ? Hãy nhớ tới những việc Vũ đã làm cho mày , cho gia đình . Nếu không yêu , chẳng ai hết lòng hết sức như thế đâu.
Đông Nghi quẹt nước mắt :
- Trái tim ảnh đâu còn chỗ nào dành cho tao nữa . Vũ rất rạch ròi, ảnh bảo chỉ duy nhất yêu một người , điều này làm tao càng kính phục ảnh . Nhưng bây giờ hết rồi, tao không bao giờ tha thứ người đã xem mình như con cờ.
Thảo Uyên nhẹ nhàng :
- Vũ xem mày ra sao , tao biết . Tại sao mày không nghĩ người duy nhất ảnh yêu là mình.
Mặt Đông Nghi ngớ ra :
- Vậy... vậy cô nàng...
- Cô nàng nào ? Sao mày ngốc thế.
Co hai chân, ngồi thu người lại trên góc xa- lông , Đông Nghi lắc đầu lẩm bẩm :
- Không thể nào là tao . Mày không phải an ủi . Nếu yêu, sao Vũ còn bày đặt giới thiệu bồ cho tao xem mắt.
- Rõ ràng chiều nay ảnh đến có một mình...
- Điều đó chẳng nói lên được gì. Tao không tin Vũ nữa.
- Nhưng mày lại tin Triệu . Thật điên rồ khi nghĩ anh ta lấy... con vợ giàu xụ đó vì thất tình mày.
Nghi ôm đầu :
- Tao không nghĩ gì hết . Đàn ông nào cũng giả dối như nhau . Tao muốn được yên môt. chút.
Thảo Uyên nhún vai :
- Mày sẽ không bao giờ yên nếu vẫn nghi ngờ người mình yêu.
Đông Nghi bướng bỉnh :
- Tao chả yêu ai hết.
Thảo Uyên thản nhiên :
- Tao cũng mong vậy , để mày đỡ khổ . À quên, Ngh đâu tối nay Vũ về Mỹ luôn đó.
Đông Nghi nhỏm người dậy :
- Cái gì ?
Giọng Thảo Uyên vẫn chậm rãi :
- Tao nghe Tùng nói Vũ đã hết hợp đồng với công ty đang làm . Chiều nay ảnh định gặp mày để quyết định sẽ về Mỹ luôn hay còn trở lại.
Đông Nghi vuốt mặt , giọng lạc hẳn :
- Sao tao không biết.
- Bây giờ biết rồi, tới tiễn an?h đi , nếu không sẽ ân hận đấy.
- Tao có là gì của anh đâu...
Thảo Uyên cười cười :
- Sao tự nhiên lại dè dặt kỳ vậy . Bạn bè đưa tiễn nhau là chuyện thường mà. Để tao chở mày đi. Tao cũng là bạn ảnh vậy.
Guc. đầu xuống, Nghi yếu ớt :
- Mày đi một mình và cho tao gởi lời...
Uyên xua tay :
- Không đời nào...
Vừa lúc đó có tiếng Dream dừng trước cổng Nghi bật dậy nhìn...
Người bước vào là Tùng.
Anh hơi ngạc nhiên ;
- Ủa ! Nghi ở đây à ! Hèn chi anh Vũ tới nhà tìm nhưng không gặp.
Thảo Uyên hỏi :
- Lúc này Vũ ở đâu ?
- Vẫn còn ở nhà, chưa tới giờ đi mà. Ảnh nhờ Uyên chuyển cho Nghi lá thơ . Tôi đưa luôn nghen !
Nghi nhìn phong thư trắng tinh nằm trên bàn với hàng chữ rắn rỏi ghi : "Râu xanh gởi cô bé Đi Ngông" rồi ngập ngừng không dám cầm lên.
Thảo Uyên giục :
- Đọc đi, coi ảnh nói gì.
Thấy Nghi lặng thinh, Uyên kéo Tùng ra sân.
Còn lại một mình, Đông Nghi bâng khuâng vuốt nhẹ phong thư và có cảm giác như trên từng thớ giấy vẫn còn hơi ấm bàn tay Vũ.
Cuối cùng không dằn được lòng, cô xé thơ ra đọc...
Ngày... tháng...
Nghi yêu dấu !
Khi anh trở lại quán thì em đã đi rồi . Anh gặp Triệu , nghe hắn kể nhiều điều và biết Nghi rất giận anh, nếu em tin hắn.
Viết những giòng này, anh không biện minh gì cho mình hết . Đúng là anh từng nói với Triệu : " Anh yêu em" , nhưng không nhằm mục đích như hắn nghĩ . Mà đơn giản chỉ vì anh yêu em.
Đông Nghi! Chiều này anh tưởng được gặp để nói với em câu nói "yêu" đó . Nhưng khi nhìn thấy Triệu âu yếm lau nước mắt cho em , anh biết nỗi bất hạnh đã xảy ra đến với mình.
Có lẽ em tin Triệu hơn anh, vì từ trước tới giờ anh luôn... khoe với em người anh yêu chỉ duy nhất có một... Anh đã cố tình để em nghĩ rằng cô g''ai đó không phải là em, và bây giờ anh sẽ chết vì trò chơi của mình cộng thêm mồm mép của Triệu.
Nghi yêu dấu
Anh yêu em, mãi mãi và duy nhất mình em, thời gian sẽ trả lời điều đó . Chỉ tiếc rằng anh không còn nhiều thời gian nữa . Bây giờ anh phải di , nhưng nếu chưa viết những dòng này, anh không chịu nổi. Em có hiểu không và...
Em có yêu anh không ?
Mới sáng nay thôi, anh còn rất tự tin nghĩ là có. Đến khi thấy em ngồi với Triệu , rồi sau đó bỏ về không chờ anh nữa, anh đành nghĩ khác . Anh muốn nói rằng dù em như thế nào anh vẫn mãi yêu em...
Trước khi dán phong thơ lại để ra đi, anh vẫn ao ước được trông thấy em... Nghi à...
Đông Nghi muốn ngạt thở vì những từ "yêu em, yêu em" được Vũ nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong thư.
Cô vụt chạy ra sân hỏi Tùng:
- Mấy giờ máy bay bay ?
Nhìn đồng hồ Tùng kêu lên :
- Khỏang nữa tiếng nữa.
Đông Nghi kêu lên :
- Tôi muốn gặp Vũ.
Tùng ái ngại :
- Chắc không kịp quá ! Từ đây ra sân bay đâu có gần.
Nghi bước tới chiếc Chaly :
- Xa cách mấy tôi cũng đi.
Tùng đứng dậy :
- Để tôi chở Nghị Xe này anh Vũ nhờ tôi đưa lại cho Nghi đó.
- Chi vậy ?
- Ảnh bảo để kỷ niệm...
Đông Nghi sụt sùi :
- Tôi đâu cần nó...
Thảo Uyên gắt :
- Có đi thì nhanh lên. Để trể rồi ân hận...
Ngồi sau lưng Tùng , Nghi luôn miệng hối anh chạy nhanh, khiến anh chàng phát cáu :
- Tôi không có bằng lái, Nghi muốn cảnh sát thổi rồi giam luôn xe hay sao ? Hồi chiều, tôi đã bảo ghé nhà Vũ ngay, ai bảo không chịu nghe.
Đông Nghi làm thinh, cô nhấp nhỏm không yên cho đến khi vào tới sân bay...
Tùng hối hả đi gởi xe, còn Nghi chạy một mạch vào phòng đợi lúc này đã vắng người.
Điếng hồn, cô chụp tay một nhân viên hỏi thăm và được biêt'' chuyến bay có... "Râu xanh" của cô đang chuẩn bị cất cánh...
Đứng tựa vào tường, Nghi mếu máo... Thảo Uyên mắng cô ngốc quả là không sai . Chính cô làm lỡ dở mọi thứ rồi , có khoc'' cũng đã muộn.
Giọng Tùng vang lên :
- Mình về thôi Nghi !
Nghẹn ngào, cô hỏi :
- Tôi đáng trách lắm phải không ?
Tùng lắc đầu :
- Rồi Nghi sẽ gặp lại anh ấy mà !
- Sao anh biết ?
- Vì hai người yêu nhau, làm sao xa mãi cho được.
Nghi lầm lũi bước theo Tùng, giọng thẫn thờ :
- Đdến bao giờ đây ?
Tùng bí mật :
- Vũ có món quà đặc biệt cho Nghị Nhờ nó biết đâu hai người mau gặp lại.
Cô thở dài :
- Tôi không... thèm cái xe ấy.
Tùng nói :
- Không phải cái xe . Món này đang để ở nhà, trên bàn làm việc của Vũ kià.
Đông Nghi buôt. miệng :
- Đôi thiên ng bằng sứ phải không ?
- Ờ, chắc vậy! Tôi chở Nghi tới đó.
- Anh thường tới nhà Vũ lắm à.
- Vũ coi tôi như em nên hay tâm sự.
Nghi cười buồn. Cô gần như câm lặng suốt qũang đường tới nhà Vũ... Anh từng mong đôi thiên nga của mình không chết yểu, không xa nhau giữa chừng. Vậy sao mới bắt đầu, anh đã bỏ đi để em lẽ loi thế này . Những con thiên nga của chúng mình làm sao đủ sức chở nỗi nhớ nhung của em tới anh, ở tận vùng đất xa đó... Rồi biết đâu chừng anh sẽ quên và sẽ không quay về với em.
Đông Nghi ngạc nhiên khi thấy nhà Vũ vẫn sáng đèn.
Cô nghe tim đập mạnh ;
- Ai ở trỏng vậy ?
Tùng lững lờ :
- Chắc anh Vũ chớ ai.
Nghi ấp úng :
- Đdừng có đùa với tôi nghe...
Tùng cười toe :
- Ai mà đùa. Không tin cứ gọi thử coi.
Rồi không đợi Nghi, Tùng rống lên :
- Anh Vũ ơi!...
Cánh cửa bật ra nhanh đến bất ngờ, Nghi sững sờ nhìn dáng Vũ sừng sững.
Vừa mừng, vừa giận, Đông Nghi kêu lên :
- Anh không có đi đâu hết , nhưng sao lại gạt em ?
Cô ngồi xuống bên thềm bật khóc làm Vũ cuống quýt :
- Anh vừa ra sân bay tiễn bạn thật mà. Sao em lại khóc ?
Tùng cười hề hề :
- Tại nhỏ Uyên xúi em nói anh về Mỹ luôn... làm hồi nãy ngoài sân bay Tân Sơn Nhất suýt lụt vì... mưa nước mắt của Đông Nghi...
Cô đỏ mặt :
- Anh chỉ giỏi hùa với nhỏ Uyên nói láo...
Tùng nhìn Vũ :
- Thư anh nhờ gởi, em đã trao tận taỵ Giờ em phải chạy ca đêm.
Nghi nói :
- Anh bỏ tôi ở đây à ?
Tùng nhướng mắt tủm tỉm :
- Chớ sao ! Tôi đã hết phận sự rồi.
Dứt lời, anh chàng rồ ga vọt thẳng ra đường.
Đông Nghi bồi hồi khi Vũ nắm tay mình bóp nhe:
- Vào nhà với anh. Đi Ngông...
Cô phụng phịu :
- Em thích ở đây hơn.
- Sắp mưa rồi !...
Nghi cười :
- Lần nào có anh kế bên lại không mưa thật thật lớn.
- Dù trời sắp nổi bão , anh vẫn muốn biết : Em có yêu anh không ?
Nghi chớp mắt :
- Có hay không , anh biết mà.
Vũ âu yếm nâng cằm cô lên :
- Nhưng anh muốn nghe em nói...
Đông Nghi nũng nịu :
- Nói ra sợ gió cuốn đi. Em chỉ mấp máy môi thôi . Anh nghe không được thì... ráng chịu.
Vũ xúc động nhìn cô :
- Vậy thì chỉ có môi mới nghe được lời môi mấp máy. Anh phải nghe cho được mới thôi.
Dứt lời, anh cúi xuống hôn lên môi . Cô vòng tay ôm ngang lưng anh khi mưa bắt đầu rơi, và khi bên nhà hàng xóm vang lên bản nhạc cũ...
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt.
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa...
Nguồn: http://vietmessenger.com/