Chương 13
Hai người vào quán. Kiên chủ động gọi những món ngon nhất rồi ân cần tiếp cho Lam. Cô ăn và chả thấy chút nào ngon miệng dù suốt bữa Kiên đã kể bao nhiêu là chuyện tếu cho cô vui.
Khi hai người rời quán thì thành phố đã lên đèn. Kiên có vẻ thèm thuốc nhưng anh không hút. Hai tay cho vào túi quần, mồm huýt sáo một tình khúc, trông Kiên thật giống lãng tử phong trần. Vào tới sân anh kéo Lam ngồi xuống ghế đá, giọng nghiêm nghị:
- Anh cần được nói chuyện với mẹ em.
Lam ấp úng:
- Để làm gì?
Kiên trầm giọng:
- Mẹ phải biết đêm nay em ở đâu.
- Em đã nói là ở nhà Hương mà!
Kiên lắc đầu:
- Không thể nói dối được. Qua chị Thư, mẹ em đã có ấn tượng xấu về anh, không thể nào để ấn tượng ấy đậm hơn nữa. Anh muốn danh chánh ngôn thuận chứ không lén lút như kẻ tiểu nhân.
Lam tròn xoe mắt:
- Nghĩ là sao? Em không hiểu ý chú.
Kiên nói:
- Không thể để mẹ hiểu lầm sự trong sạch của chúng ta. Việc em ở đây là sự thật, chớ không phải trò đùa mà đã gây ra với em đêm xem đá banh ấy. Anh không muốn em mang tai tiếng, dù đối với mẹ ruột mình.
Tự dưng Lam đùng đùng tự ái, cô gắt:
- Chú sợ mình mang tai tiếng thì đúng hơn. Được rồi! Cháu sẽ tới nhà Hương thật cho vừa lòng tất cả mọi người.
- Kìa Lam sao lại nóng nảy thế. Anh chỉ dự trù những tình huống bất lợi cho chúng ta.
Lam giận dỗi:
- Không có chúng ta nào hết. Chỉ có cháu, kẻ vừa gây ra nhiều phiền toái cho mọi người, kẻ đang một mình, không ai hiểu và thông cảm thôi.
Kiên khoát tay bực bội:
- Bây giờ không phải lúc để em nói lẫy. Anh cần gặp mẹ là vì em, duy nhất là vì em.
Lam im lặng nhưng trong lòng chợt nhoi nhói ghen tuông khi nghĩ tới cô gái gọi điện cho Kiên lúc chiều. Anh vì cô hay vì sợ người yêu không hài lòng? Ngoài miệng Kiên luôn tỏ vẻ coi bồ như cỏ rác, nhưng trong nhà ai lại chả biết mỗi lần có điện thoại là anh vắt giò lên cổ chạy. Chị Mai từng đoán Kiên là vua sợ vợ đó sao?
Nghênh mặt lên, Lam chua ngoa:
- Chú vì bồ của mình thì đúng hơn. Cháu sẽ không để chú khó xử đâu.
Vừa nói cô vừa đứng dậy đi vào. Kiên chạy theo sau. Giọng anh vang giữa hàng lang vắng:
- Sao em không chịu hiểu cốt lõi của vấn đề mà lại buộc anh vào những chuyện vớ vẩn thế. Đã tới đây rồi, anh không cho em đi đâu hết.
Máng cái giỏ xách to đùng lên vai, Lam lầm lì:
- Chú không có quyền đó!
Kiên chống nạnh hất hàm:
- Thật vậy à! Em cứ thử bước ra xem!
Lam ngần ngừ một chút rồi sấn đại tới. Kiên giữ cô lại, mặt anh cười cười trông thật dễ ghét. Lam giằng ra không được liền ngoặm mạnh vào tay anh. Kiên la lên nhưng cô vẫn không buông, anh đẩy một cái làm Lam mất đà té chỏng gọng lên salon. Thật bất ngờ, anh chồm lên hôn ngấu nghiến thật mạnh vào môi Lam
Cô rít lên:
- Anh là một thằng tồi! Tôi thù anh!
Dứt lời cô chạy vào toi-lét gục đầu vào vòi nước. Cô rửa mặt, súc miệng liên tục nhưng vẫn nghe như... mùi của Kiên vẫn còn bám đầy mình.
Tại sao Kiên lại thô bạo, lỗ mãng như thế chứ! Rõ ràng anh rất xem thường Lam. Cô nhìn vào gương và thấy một bộ mặt hoảng loạn, thê thảm đến mức Lam muốn vung tay đập vỡ gương cho xong. Cô đã sai lầm khi nghĩ Kiên là chỗ dựa vững vàng nhất của mình, cô càng sai hơn nữa khi tìm đến anh để... cầu cứu. Thì ra Kiên rất tồi tệ chớ không... cao quý, đáng tôn sùng như trong tâm tưởng của Lam lâu nay. Tất cả những điều tốt đẹp, thiêng liêng về một chú Kiên lãng tử, phong trần cô từng mơ tưởng, bỗng vỡ tan hết. Lam thấy hận, hận chưa từng có.
Lại vộc nước lên áp vào mặt cho hạ hỏa. Lam lầm bầm nguyền rủa Kiên, rồi lại sợ lát nữa phải gặp lại anh. Chắc cô nên rời nơi này, nhưng đi đâu, tới nhà ai vào lúc đêm hôm như vầy?
Lam thoáng nghĩ tới Hương, có lẽ cô nên nuối mặt xách giỏ tới xin ngủ qua đêm ở đó thôi. Ông bà ngoại con bé cũng rất thương cô, nhà nó lại rộng, mọi người sẽ không từ chối đâu.
Nhìn lại mình lần nữa trong gương xong Lam mở cửa bước ra. Kiên ngồi ngửa trên salon, chân gác qua bàn, miệng phì phà thuốc lá. Thái độ ông chủ của anh làm Lam lộn gan. Nhưng cô cố dằn lòng ghét xuống.
Bước tới trước mặt Kiên, Lam bình tĩnh nói:
- Tôi không ở đây với người như anh được.
- Em định tới nhà Hương chứ gì? Hừm! Ngồi xuống đó đi, chúng ta sẽ thỏa thuận.
Lam gay gắt:
- Không thỏa thuận nào hết. Anh khiến tôi quá ghê gớm.
Rút hai chân xuống bàn, Kiên chồm người về phía Lam giọng giễu cợt:
- Tất cả cũng tại em khai chiến trước. Đó mới là bài học đầu tiên. Đùa với cuộc đời không dễ đâu. Em đừng chủ quan cho rằng Hương sẽ hân hoan đón em vào nhà. Với bộ mặt đằng đằng sát khi, tay xách nách mang đó, khó có ai cho em tị nạn lắm. Làm thân con gái bỏ nhà đi, đố ai dám chứa!
Lam gân cổ lên:
- Ông bà ngoại nhỏ Hương từng nài nỉ tôi tới ở với nó cho có chị có em.
Kiên lắc đầu:
- Cái thế của em bây giờ đã khác rồi. Họ sẽ không đón nhận con bé trốn khỏi nhà bà dì ruột với cái tội ăn cắp đâu. Theo tôi, em không nên ở nhà Hương.
Lam tức tối:
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết. Tối nay em ở đây. Hãy ngoan ngoản cho tôi số điện thoại của gia đình. Tôi sẽ giải thích hộ để mẹ em hiểu và vào đây giải quyết vấn đề. Sau đó dù vạch được mặt nạ của anh Lộc hay không em cũng phải rời khỏi đây.
Ngừng một chút để dò xét thái độ của Lam, Kiên nói tiếp:
- Nếu em muốn ở nhà Hương cho tiện việc gặp gỡ Long hàng ngày, thì mẹ em sẽ đến nói vài tiếng với ông bà ngoại cô ta. Thế là ổn thỏa mà không mất mặt. Tôi rất thiệt tình và lương thiện khi tính toán việc hộ một con nhỏ ngốc như em, nhưng tôi mau thay đổi để trở lại đúng bản chất xấu xa, đê tiện, tồi tệ của mình lắm. Đến lúc đó em muốn xách giỏ đi đâu thì tùy, tôi không mảy may quan tâm đâu.
Lam khinh khỉnh:
- Tôi chả cần ai quan tâm.
- Nhưng dầu sao những lời tôi vừa nói cũng đúng chứ gì? Thế nào? Số điện thoại ngoài nhà là bao nhiêu?
Lam đáp gọn lỏn:
- 8258...
Kiên lặp lại rồi bước tới điện thoại. Lam đứng tựa vào tường đầu gục xuống. Cô nghe Kiên tự giới thiệu mình. Có lẽ anh đã gặp mẹ. Lòng cô chợt thắt lại. Vừa rồi những lời phân tích của Kiên đều đúng. Nếu không, dễ gì Lam đọc số điện thoại cho anh. Nhưng dù đúng tới cỡ nào chăng nữa cô vẫn ghét, vẫn hận Kiên.
Dù rất muốn nghe xem anh nói gì với mẹ, Lam cũng không đủ can đảm đứng lại. Cô bỏ ra ngoài sân và ngồi xuống bậc thềm. Gió đêm ngọt ngào đưa hương hoàng hậu thơm ngát. Cô đưa tay lên môi, cảm giác đau buốt vì bị cắn vẫn còn mới nguyên. Nó khiến cô khổ, khó chịu lẫn bâng khuâng, nuối tiếc. Nhưng tiếc nuối điều gì Lam không giải thích được. Dầu sao môi cô cũng bị người ta vừa hôn vừa cắn mất rồi. Cách ăn miếng trả miếng của Kiên thật đáng ghét.
Lam rùng mình ôm lại vai. Cái mùi đàn ông, cái cảm gíac lạ lùng vừa gớm ghiếc vừa đê mê ấy bỗng vây kín quanh cô. Lam nhắm mắt lại. Nếu lúc nãy Kiên không làm thế mà ngọt ngào dỗ dành khuyên nhủ và sau đó sẽ dịu dàng tỏ tình và nhẹ nhàng hôn cô y như trong tiểu thuyết thì sao nhỉ? Hương vị của nụ hôn ấy có khác đi không?
Lam nhăn mặt. Sao ngay lúc này cô lại nghĩ tới những chuyện vớ vẩn ấy được nhỉ, Kiên có khi nào yêu cô như những lời anh từng tán hươu tán vượn đâu. Nếu thật sự yêu, không ai lại làm thế. Bằng chứng là Long... Anh chưa dám nắm tới tay Lam, nói chi là sàm sở, trơ trẽn như Kiên.
Càng ngẫm nghĩ, Lam càng giận. Càng giận cảm giác buồn buồn, nhột nhạt ấy càng rõ rệt. Nó làm cô sợ nếu như ngay bây giờ Kiên xuất hiện ngồi xuống sát bên cô, rồi ngọt ngào nói những lời xin lỗi như trước đây từng xin lỗi.
Hừm! Lần này nhất định Lam không xiêu lòng đâu. Cô không làm con bé ngốc nghếch để Kiên tiêu khiển khi buồn nữa. Cô đã có Long, anh mới là người yêu cô thật lòng, vậy thì sao lại không nghiêng về kẻ yêu mình chứ!
Đang dùng dằng với chính mình, Lam bỗng nghe giọng Kiên thật gần:
- Em ở đây mà làm anh hết hồn vì tưởng em lại bỏ đi mất rồi.
Lam cười thầm... Hừ! Lại giở giọng ngọt như đường cát mát như đường phèn. Tôi không đời nào tin anh nữa đâu.
Kiên tự nhiên ngồi xuống bên cô:
- Anh đã làm xong nhiệm vụ thuyết khách, mẹ em sẽ vào đây vào thời gian sớm nhất.
Lam liếm môi:
- Chú... đã nói gì với mẹ?
Kiên chống hai tay ra sau, người hơi ngửa, chân duỗi thẳng xuống bậc tam cấp giọng kéo dài:
- Nói nhiều lắm, nhưng mẹ em tin độ một phần 5 những lời đó là cùng. Với anh vậy là đạt yêu cầu. Bà sẽ vào cấp tốc bằng máy bay. Điều đó đúng thôi. Ai mà an tâm để con gái rượu sống chung với một gã bất hảo.
Xoa cằm, Kiên cố ý nhấn mạnh:
- Nếu mẹ em biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì chắc…
Mặt Lam sa sầm:
- Anh có vẻ hả hê khi làm nhục người khác lắm.
Kiên hơi chồm qua phía Lam:
- Làm nhục sao em lại thích đến mức xỉu luôn thế?
Lam vung tay lên, Kiên vội chụp tay cô, mồm trây trúa:
- Này! Em muốn anh ăn miếng trả miếng nữa hả?
Lam gào lên:
- Anh là người xấu xa đê tiện nhất mà tôi từng gặp. Lẽ ra tôi phải tin lời dì Thư, nghe lời mẹ đừng đến gần anh mới đúng. Anh xích ra đi.
Kiên buông Lam ra, anh lui lại gốc cột ngồi ủ rũ làm cô thấy hẫng khi đã nặng lời với anh.
Giọng Kiên chợt mai mỉa vang lên:
- Trước đây em có hỏi: “Anh là người xấu hay tốt?” Anh đã trả lời: “Không biết”. Em có vẻ không tin khiến anh đau lòng. Câu hỏi của em đeo đẳng anh suốt cả tháng trời. Thật ra anh tốt hay xấu Lam biết rất rõ, em đâu cần gào lên như để chứng tỏ là mình đoan chính chứ.
Lam làm thinh. Hừ! Anh mà đau lòng sao? Rõ ràng là mồm mép. Dứt khoát Lam không thèm nghe, không thèm tin Kiên dù chỉ nửa lời.
Thái độ lầm lầm lì lì của cô khiến Kiên thở dài. Anh bảo:
- Em vào trong nghỉ đi. Tối nay anh sẽ ngủ với chú ba bảo vệ. Nhớ khóa cẩn thận đấy nhé.
Rồi mặc Lam ngồi đó, Kiên đứng dậy đi về phiá cửa. Cả ngồi nhà ba tầng này mà chỉ mình cô ngủ sao? Lam bỗng thấy sợ, nhưng chả lẽ chạy theo năn nỉ Kiên vào ngủ chung với mình à.
Lam ngần ngừ một chút rồi trở lại phòng lúc nãy.
Căn phòng trống vắng, buồn bã và tẻ nhạt giống như Lam lúc này. Sao Kiên không biết là cô đang cần có anh, và sao cô lại mâu thuẫn với mình vầy nhi?
Chương 14
Kiên bóp méo cái lon bia kia rỗng rồi vô hồn nhìn Phi đang ngã nghiêng ngã ngửa trước mặt mình. Trưa nay hai chú cháu anh đã nốc hơn hai thùng bia lon. Đúng là đã đời nhưng vẫn còn sầu đời. Suốt buổi nhậu, Kiên không hề hé môi an ủi Phi lấy nửa lời. Anh ngồi im nghe cậu ta nguyền rủa Tuyết Sương đầy tai. Hết nguyền rủa Phi lại tu tu mồm khóc như con nít.
Người ta bị tình phụ không đau bằng bị tình lừa. Kiên chả biết đúng không, nhưng nhìn Phi vật vã khổ sở, anh xót xa quá.
Giọng Phi nhè nhẹ vang lên:
- Chú biết không, Sương trơ tráo bảo rằng tại cháu không giàu bằng lão giám đốc đang đeo cô ta nên đành chia tay với cháu. Thì ra là vậy? Cô ta lừa cháu lâu nay nhưng cháu không hề biết. Yêu quá hoá dại.
Kiên cười khùng khục trong họng. Khi say vì rượu, điên vì tình, anh chàng thỏ đế này nói chuyện nghe cũng mạnh mẽ ấy chứ! Thôi thì cứ nói đi cho vơi ấm ức.
Phi vỗ ngực:
- Chú biết không. Sương trốn cháu kỹ lắm. Nhưng cháu thề sẽ tìm ra chỗ nó ở.
Phi lại khều Kiên và bắt đầu bằng câu:
- Chú biết không?
- Biết cái gì?
- Ba cháu là người nghiêm khắc, đạo đức, ổng rất coi nặng vấn đề môn đăng hộ đối, thành phố gia đình. Bởi vậy hôm trước ổng hỏi về Sương, cháu đành nói láo con bé là sinh viên con nhà gia giáo... Hà... hà... Mẹ nó! Biết thế cháu cần chi nói dối để có tội với cha mẹ mình.
Kiên buột miệng:
- Anh Lộc mà đạo đức à?
Phi xua tay:
- Đúng vậy! Cháu biết chú và ba cháu không ưa nhau, trong mắt chú ổng chả là... cây đinh nào hết, nhưng ổng là thần tượng của cháu đấy.
Nâng lon bia lên Phi nói:
- Uống mừng thần tượng của cháu đi. Sao? Chú không thích à! Cháu uống một mình vậy.
Kiên nói:
- Nếu biết nghĩ tới cha mẹ thì quên con bé ấy đi. Nó đâu có đáng gì mà phải trả thù. Biết đâu chừng lão kia cũng là nạn nhân như Phi? Cụng lon với chú và hứa bỏ mọi chuyện nha!
Phi lắc đầu:
- Cái nhục lớn nhất trong đời thằng đàn ông là bị cướp bồ, đoạt vợ. Cháu làm sao bỏ qua được chứ!
Kiên kiên nhẫn giải thích:
- Đồng ý là vậy. Nhưng con bé ấy đâu xứng là người yêu hay người vợ của Phi. Vây vào nó làm gì nữa cho bẩn tay. Đàn ông có sự nghiệp là có tất cả.
Phi cười khẩy:
- Chính vì vậy nên chú không lang thang nữa và lo đầu tư vào sự nghiệp.
Kiên lơ lửng:
- Chơi mãi cũng chán. Chú muốn thay đổi cách sống.
- Thế chú đã có được tất cả chưa?
Thoáng nghĩ tới Lam, Kiên im lặng. Anh giỏi khuyên người khác, nhưng chuyện của mình lại hỏng bét. Cô bé bướng bỉnh, ngang ngược ấy bây giờ vẫn còn ghét anh. Sau khi Lam đến ở nhà Hương, hai người không còn gặp nhau nữa. Bây giờ cô bé đang dung dăng dung dẻ với Long rồi cũng nên. Tất cả cũng tại anh, giờ còn nuối tiếc cũng muộn màng.
Thấy Kiên không nói, Phi hỏi tiếp:
- Làm nghề như chú quen con gái đẹp thiếu gì. Các cô nàng không chết dưới tay chú thì thôi, chớ đời nào chú phải lụy vì tình ha?
Kiên trầm giọng:
- Đừng nghĩ như thế. Vua còn không thoát khỏi ải mỹ nhân, nói chi ông chú quèn này của cháu.
Phi khoái chí cười:
- Hay! Chú nói hay lắm! Mình cụng... lon nữa xem nào!
Kiên lắc đầu:
- Đủ rồi! Mình về thì hay hơn. Ông nội đang chờ chú đấy!
- Vậy thì cháu không dám ép. Dầu sao nội cũng là thái thượng hoàng mà. Nhưng chú về chớ cháu thì chưa đâu.
Kiên dịu giọng:
- Uống như thế này là nhiều lắm rồi. Nghe lời chú, về đi!
Phi gật đầu:
- Được! Cháu xin nghe lời chú với điều kiện ra khỏi đây là mỗi người một nơi. Cháu không về nhà mà sẽ đi tìm Sương xem cô ta trốn ở đâu.
Kiên dìu Phi đứng dậy. Anh gọi xích lô và nói địa chỉ nhà. Phi say lắm rồi. Anh chàng luôn mồm nói không về, nhưng bây giờ xe có chở đi chân trời góc bể nào cũng chả hề biết.
Lẽ ra Kiên phải đưa Phi đến nhà, nhưng nhớ tới bộ mặt khinh khỉnh của bà Thư, anh ghét quá! Bà ta luôn huênh hoang khoe những mặt nổi của gia đình mình và không hề biết gia đình đang đứng trên bờ vực thẳm.
Kiên thở dài. Anh phóng xe nhanh. Ngang cổng trường của Lam tự nhiên anh giảm tốc độ, mắt thơ thẩn tìm, nhưng không thấy bóng dáng thân quen lâu nay vẫn làm anh khó ngủ đâu hết.
Cô bé ấy như chú chim sẻ nhỏ, đơn giản, hồn nhiên đậu xuống khu vườn hoang vắng, đìu hiu của hồn anh. Cô líu lo những lời mộc mạc, nhảy những bước chân rộn ràng đến bên anh. Lẽ ra phải dịu dàng từ tốn, Kiên đã vụng về, hấp tấp làm con se sẻ nhỏ hoảng sợ bay cao, bay xa mất rồi.
Đang thất vọng, Kiên chợt thấy Lam, cô đi một mình trên hè phố với dáng thật nhàn hạ Anh dừng xe lại và thảng thốt gọi:
- Lam!
Hơi khựng lại một chút, Lam tròn mắt nhìn anh. hai người bỗng rơi vào im lặng. Kiên ngớ ngẩn hỏi:
- Em đi học về à?
Lam gật đầu, Kiên liếm môi:
- Hương đâu sao không chở em?
- Con bé vừa về Nha Trang thăm nhà.
- Bé Lam! Anh rất muốn nói chuyện với em.
Lam xốc cái ba lô trên vai:
- Chúng ta còn chuyện gì để nói nữa đâu. Tôi nhớ, lần cuối gặp nhau tôi đã cám ơn anh việc làm thuyết khách giùm rồi.
- Cám ơn không đâu có đủ. Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện liên quan mà.
- Như chuyện nào nhỉ?
Kiên lơ lửng:
- Chuyện về dượng Lộc và anh Phi của em chẳng hạn. Chẳng phải em từng nói rất thương Phi sao?
Lam có vẻ quan tâm:
- Ảnh bây giờ thế nào rồi?
- Vào quán rồi hãy nói nhé!
Lam lưỡng lự trước đôi mắt nguy hiểm của Kiên. Cô lại sắp xiêu lòng rồi đây.
Lâu quá không gặp anh. Cô tưởng mình đã quên nhờ hình bóng của Long, nào ngờ vừa gặp lại, vừa nghe đôi lời cô đã bị mồm mép ấy lay chuyển.
Kiên như biết được sự giao động trong tim Lam nên anh lấp lửng nói tiếp:
- Tôi vừa uống rượu với Phi xong.
Lam trân trối ngó anh. Mặt cô nhăn nhó:
- Uống rượu à?
- Đúng vậy và anh cũng không hề say, nhưng riêng Phi thì hơi căng. Dạo này nó đang hận đời.
Lam lo lắng:
- Ảnh đã biết rồi sao?
Kiên nhướng mày:
- Biết gì?
Lam giậm chân:
- Ôi, nói chuyện với chú tức chết được.
Kiên hất mặt nhìn trời:
- Cắn lộn càng tức hơn.
- Chú...
Nhìn gương mặt ửng đỏ của Lam, Kiên tủm tỉm cười. Anh yêu cô và thích chọc cô giận, cô khóc. Thế mới kỳ chứ, những giọt nước mắt của Lam trong veo như tâm hồn cô. Kiên vừa sợ thấy nó đầm đìa trên má Lam, lại vừa thích được chính tay mình chùi nó. Chỉ lo rằng một ngày nào đó, trái tim non của Lam chai đi vì cuộc sống, cô sẽ không dễ dàng khóc cho anh dỗ nữa thôi.
Kiên lại trêu tới:
- Sao lại có lúc gọi anh, lúc gọi chú thế kia.
- Ừ, thấy ghét!
Lam giậm chân hậm hực bỏ đi, Kiên kè xe theo:
- Long đâu mà để... cháu tôi lội bộ thế này? Thằng nhóc ấy chả biết ga lăng chút nào.
- Chú đừng bám theo người ta nữa.
Giọng Kiên chợt nghiêm nghị:
- Anh muốn nói với em về chuyện của anh Lộc và Phi thật đó. Nếu em nhất định không nghe, lỡ có đổ máu em sẽ ân hận cả đời.
Lam hoang mang:
- Lúc nào chú cũng thật như đùa, đùa như thật. Ai mà dám tin.
- Lần này thì nên tin đi. Anh luôn nghiêm túc với chuyện của người khác.
Lam nhìn xuống chân mình, giọng yếu đi:
- Vậy... phải tới đâu để nói chuyện đây?
Kiên hớn hở vì biết con sẻ nhỏ của mình đã xiêu lòng. Anh dụ dỗ:
- Anh biết một quán cà phê rất tuyệt vừa mới khai trương. Mình sẽ đến đó.
Lam ngập ngừng:
- Có xa không?
- Chỉ 5 phút là tới ngay. Nào lên xe đi bé con.
Lam thoáng bồi hồi vì cái từ “con bé” thân quen ấy. Cô biết đồng ý đi với Kiên nghĩa là tự buộc mình vào anh, nhưng ngay lúc này cô không cưỡng được sự thôi thúc của con tim. Theo anh là liều lĩnh là cãi lời mẹ dặn. Nhưng nên để Kiên bỏ đi, lòng cô không đành. Nếu phải lựa chọn, cô phải nghe lời trái tim, nó cho cô cuộc sống và tình yêu thôi.
Tạm an tâm với lời vừa ngụy biện. Lam lên ngồi sau lưng Kiên. Anh cho xe chạy chậm, nhưng Lam vẫn có cảm giác quanh mình bềnh bồng.
Giọng Kiên thoảng như gió:
- Anh nhớ em...
Rồi tay anh tìm đến tay cô, ấm áp vững vàng, Lam rúng động vì những lời giản dị, nhẹ nhàng nhưng chứa sức mạnh nghìn cân đó. Suốt thời gian qua cô cũng nhớ anh vô cùng. Nhưng Kiên không thèm tới cổng trường đợi Lam thì thôi, chả lẽ cô tới công ty du lịch tìm anh à!
Trấn tĩnh lại, Lam càu nhàu:
- Người ta theo chú để nghe chuyện của anh Phi chớ đâu phải để nghe những lời dễ ghét này.
Kiên nghiêng đầu ra sau:
- Nếu không nói được những lời dễ ghét đó, anh đâu có tâm trí để nói chuyện người khác.
Lam bĩu môi:
- Lại mồm mép.
Kiên tỉnh bơ:
- Không mồm mép làm sao được em yêu.
Bấu mạnh vào hông Kiên, Lam kêu lên:
- Chú nói bậy!
Kiên chao tay lái, chiếc xe lảo đảo làm Lam hốt hoảng ôm chầm lấy anh. Giọng Kiên hối hả:
- Đừng buông anh ra và đừng dối lòng mình nữa. Yêu nhưng phải chối bỏ, phải trốn tránh nhau là điều đau khổ nhất. Anh đã suy nghĩ và thấy không có lý do gì để mọi người cấm chúng ta đến với nhau hết. Dù mẹ em đã gặp trực tiếp và yêu cầu anh dang xa em ra, anh vẫn không đầu hàng số phận, không ai có thể bắt anh xa em hết. Trừ phi em không yêu anh!
Lam cố gằn giọng cho thật bà la sát:
- Chú nói hay rượu nói vậy?
- Anh đâu có say!
- Vậy buông tay người ta ra đi.
- Không buông!
Kiên tiếp tục lái xe một tay, Lam không dám ngọ nguậy vì sợ anh lại lạng như lúc nãy nữa. Dù không say nhưng bia vẫn làm Kiên mạnh dạn hơn trong cử chỉ, lời nói. Nó giúp anh dày mặt hơn với Lam.
- Nói yêu anh đi bé Lam.
Lam mím môi:
- Hừ, người ta ghét chú thì có!
Kiên ngả người ra sau:
- Ghét nhiều không?
- Đã nói bao lần rồi. Chú là người dễ ghét nhất đời.
Kiên buông tay Lam ra:
- Dẫu sao cũng đứng ngôi vị nhất trong tim em. Anh mãn nguyện rồi.
Dừng xe trước một ngôi nhà biệt lập có vườn xung quanh. Kiên nghiêng người:
- Mời công chúa vào vườn địa đàng.
Lam ngạc nhiên:
- Vườn địa đàng à! Cái tên nghe hấp dẫn thật!
Kiên có vẻ khoái chí:
- Anh đặt đấy. Quán này anh cũng có phần hùn mà.
- Hèn chi trông chú ngày càng giống ông chủ
- Em cũng để ý đến sự thay đổi này sao?
Lam bĩu môi:
- Ai thèm để ý.
Kiên tủm tỉm cười. Anh nắm tay Lam, mắt đắm đuối đến mức cô không kềm được lòng khi nghĩ nếu như Kiên cúi xuống hôn mình. Nhưng anh không làm thế mà dắt Lam vào trong.
Ngoài hành lang dài rộng có nhiều hàng cột tròn to phủ những dây leo hoa màu xanh biếc, Lam thấy có những cái bàn gỗ nâu đặt cách biệt nhau, không gian mát rượi và im lặng đến mức đáng ngạc nhiên. Dường như những đôi tình nhân, những người đến đây để tìm sự im lặng chớ không phải để chuyện trò hay nghe nhạc.
Quay lại định hỏi Kiên điều mình thắc mắc cô thấy anh để ngón trỏ lên miệng rồi dắt cô đi tiếp. Tới cuối hàng lang, nơi trên vách tường có treo cái lưới bện dây thừng to và một bánh lái đặt phía dưới. Kiên kéo ghế mời cô ngồi.
- Đây là cõi riêng của chúng ta. Muốn nói gì tùy ý. Còn đằng kia là sự im lặng tuyệt đối của họ
Lam che miệng thì thào:
- Vườn địa đàng của chú dành cho người câm à?
Kiên chồm người qua nói vào tai Lam:
- Vườn địa đàng dành cho những người đang yêu. Ngôn ngữ tuyệt vời nhất của tình yêu là sự im lặng. Mắt trong mắt tay trong tay là nhất.
Lam nhún vai:
- Bậy bạ hết chỗ nói.
- Tại em suy diễn ra thôi. Chớ đây là quán caphe lịch sự nhất thành phố. Hoàn toàn không có chuyện bậy bạ như em tưởng tượng đâu.
- Ai kiểm tra được chuyện đó?
- Khách hàng. Mà thôi. Mình chuyển đề tài được rồi.
Lam nôn nóng;
- Tại sao dạo này anh Phi hận đời? Chú nói đi.
- Tuyết Sương đã bỏ rơi cậu ta rồi.
- Chắc chú đạo diễn chị ấy?
Kiên chép miệng:
- Anh yêu cầu cô ta buông cả hai người ra nhưng vốn là kẻ ham tiền, Sương bỏ con săn sắt, bắt con cá rô. Phi bị xù dĩ nhiên phải nổi điên lên.
Lam lo lắng:
- Chú có định nói thật không?
- Anh gặp em cũng vì chuyện này đây.
Môi Lam cong lên:
- Vậy sao?
Kiên lém lỉnh:
- Dĩ nhiên đó chỉ là cái cớ, nhưng là cái cớ chính đáng nhất để em không từ chối.
Lam lờ đi:
- Ý của chú thế nào? Cứ nói trước đi.
Kiên đẩy ly cam vắt về phía Lam, giọng ngập ngừng:
- Thật lòng anh không thích anh Lộc và chị Thư, và càng không muốn xen vào chuyện gia đình của họ. Nhưng vì nghĩ tới Phi, anh lại chẳng đặng đừng. Với Phi, anh Lộc là thần tượng. Anh không đành để ngôi thần tượng ấy sụp đổ trong lòng cậu ta. Bởi vậy anh đã giấu kín việc này và đóng vai một người chú khách quan theo an ủi cháu mình khi nó thất tình.
Lam băn khoăn:
- Liệu chúng ta giấu được tới chừng nào đây? Cháu nghĩ sớm muộn rồi sự thật vẫn sẽ phơi bày, lúc ấy anh Phi sẽ còn trách chú nữa là khác.
Kiên nhíu mày:
- Ý Lam phải nói thật sao?
Lam nhè nhẹ gật đầu, Kiên bồn chồn:
- Chà! Nghĩ thì dễ nhưng mở mồm thì khó đấy.
- Chẳng phải chú vốn là thuyết khách sao?
Kiên ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo:
- Ngày mai anh đi Hà Nội với khách, nửa tháng nữa mới về. Trong thời gian đó anh cố suy nghĩ xem sẽ nói như thế nào với Phi.
Lam dè dặt:
- Sao chú không thử gặp dượng Lộc? Cháu nghĩ chú thuyết phục dượng Lộc rời xa Sương thì hay hơn. Chỉ có cách ấy tình cảm giữa dượng và anh Phi mới còn nguyên vẹn.
Kiên nhếch môi:
- Em cho rằng anh Lộc dễ dàng bỏ Sương à? Người đàn ông khi đã say mê thì bất chấp hậu quả. Anh không đủ tư cách để khuyên anh ấy.
- Anh có thể nhờ ba mà.
Kiên cười chua chát:
- Ba anh đâu phải là tấm gương tốt về vấn đề này.
Lam thở dài:
- Vậy là hết cách. Anh Phi phải chấp nhận sự thật thôi.
Kiên bưng ly caphe lên:
- Thế còn em à. Bao giờ em mới chấp nhận sự thật.
Lam tránh ánh mắt của anh. Không gian nơi này yên ắng quá, cô chả biết giấu cảm xúc của mình vào đâu.
Giọng Kiên nhẹ nhàng nhưng cương quyết:
- Nếu em không hề nghĩ tới anh, anh sẽ không làm phiền em nữa.
Lam khổ sở ôm đầu:
- Em đã chấp nhận sự thật rồi. Chúng ta khó có kết thúc tốt đẹp như ý muốn. Em...
Kiên ngắt lời cô:
- Nhưng em yêu anh. Đó là động lực thúc đẩy anh vượt qua tất cả. Anh sẽ thuyết phục gia đình em bằng tất cả nỗ lực bản thân. Anh sẽ chứng minh để mọi người thấy khả năng của mình. Mẹ em sẽ hết thành kiến với anh. Anh tin như vậy.
Lam xua tay:
- Nhưng em không tin vì trái tim anh nhiều ngăn quá. Em đã an phận bên Long. Anh đừng quấy nhiễu em nữa.
Kiên nhíu mày:
- Như vậy khó khăn đâu phải từ gia đình mà từ em? Đúng là anh quen nhiều phụ nữ nhưng với em, họ không là gì hết.
- Vậy cái cô hằng ngày gọi điện cho anh là ai? Sao lại quyền hành đến mức độ là anh đến ngay vậy?
Kiên ngớ mặt ra mất mấy giây rồi kêu lên:
- Em muốn nói Bích Lan hả? Trời ơi! Cô ấy là người trực ở tiệm chụp hình mà bọn anh vui miệng vẫn gọi “cưng”. Mỗi khi Lan gọi là có khách. Anhkhông tới ngay sao được.
Lam cong môi lên:
- Em không tin!
- Vậy thì tới tiệm với anh.
- Không thèm.
Kiên cười sung sướng, anh say sưa ngắm gương mặt ửng đỏ của Lam.
- Chỉ vì thế mà em lạnh lùng với anh à?
Lam do dự:
- Mẹ vẫn không bằng lòng đâu.
Kiên nheo mắt:
- Hôm trước gặp mẹ em, chị ấy đâu hề cấm anh yêu con gái chị
Lam phụng phịu:
- Nhưng... chị ấy lại cấm em...
Kiên nói:
- Lệnh cấm có thể bị hủy bỏ mà. Từ nay trở đi, anh không nhượng bộ bất kỳ ai đâu. Nhất là gã 4 mắt đang đèo theo em.
Lam kêu lên:
- Chưa chi đã quyền hành. Dường như gọi anh là chú thì thích hợp hơn đó.
Kiên tỉnh bơ:
- Bây giờ gọi chú hay anh gì cũng không thành vấn đề. Vì nếu anh là chú thì em sẽ là thím. Nghe oai đấy chứ!
Tay Kiên tìm tay Lam. Anh không thể để mất cô được, nhưng Lam vẫn còn trẻ con quá. Biết cô bé cũng vững lòng trước sự cấm đoán của gia đình không? Mối tình này với cả hai đều đang ở mức bắt đầu, một bắt đầu chẳng dễ dàng gì. Ngoài mặt Kiên nói rất cứng nhưng lòng anh vẫn bồn chồn. Bà Tâm, mẹ Lam không phải mẫu người khó tánh, nhưng dưới tác động của bà Thư, thuyết phục bà chấp nhận tình cảm của anh và Lam không phải đơn giản.
Lam nhìn anh:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Kiên lơ lửng:
- Anh nghĩ tới con se sẻ nhỏ
Lam ngạc nhiên:
- Con se sẻ nhỏ nào vậy!
Kiên thì thầm:
- Con se sẻ nhỏ biết cười biết nói và biết cắn. Nó đã từng làm anh ngất ngư, khổ sở và cũng cho anh hạnh phúc. Em có quen con se sẻ ấykhông?
Lam cười nhưng hai mắt long lanh. Ừ! Giá mà cô là con se sẻ thật để khỏi phải buồn, khỏi phải lo sợ khi đã yêu như bây giờ nhi?
Một chút sương khói bỗng thoáng qua tâm trí Lam, cô ngập ngừng:
- Mình về nha anh?
Kiên lắc đầu:
- Anh ngắm em vẫn chưa đủ mà.
Lam nhỏ nhẹ:
- Ở nhà người ta về trễ phiền lắm.
- Phiền ai? Ai phiền? Chắc không phải là Long chứ?
Lam giận dỗi:
- Lại thấy ghét! Nếu đúng là Long thì sao?
Kiên hầm hừ:
- Chưa biết! Nhưng... hãy đợi đấy.
Lam cười khúc khích:
- Trông anh giống sói thật!
Kiên thản nhiên:
- Đối với cuộc đời phải là sói mới được bé con ạ!
- Thế trong mắt anh em là gì? Có giống con cừu non không?
Kiên nhéo mũi cô giọng hớm hỉnh:
- Em là con sói cái vì răng của em bén lắm! Tay anh vẫn còn dấu răng em. Nhưng môi em thì vẫn mọng hồng như chưa từng có dấu răng anh. Sao lại thế bé?
Người Lam nóng bừng khi ngón tay Kiên vờn nhẹ bờ môi mình. Lá ngoài vườn như đứng yên, gió tản đi đâu cả rồi và không gian tưởng như chựng lại, Kiên chồm người qua đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ
Giọng Kiên thì thầm:
- Còn ghét anh nhất đời hết?
Lam nũng nịu:
- Em ghét anh đời đời kiếp kiếp.
Kiên đắm đuối:
- Nhưng vậy là vượt ngoài mong ước mong của anh rồi.
Hai người im lặng nhìn vào mắt nhau. Chiều xuống rồi. Dù không muốn cũng phải chia tay.
Chương 15
Đưa Lam tới cổng nhà Hương, Kiên tiếc nuối:
- Trước khi đi ngủ nhớ điện thoại cho anh. Đi Hà Nội về anh sẽ tới thăm em.
Lam lo lắng:
- Ấy đừng... Ông bà ngoại nhỏ Hương khó lắm. Anh đến không tiện đâu. Em đang ở nhờ người ta mà.
Kiên khó chịu:
- Lúc nào em cũng có lý do để tránh gặp anh, nhưng suy cho cùng không có lý do nào chính đáng hết.
Lam dịu dàng:
- Anh phải hiểu hoàn cảnh của em bây giờ chứ
Kiên thở dài:
- Thôi được. Khi nào về anh sẽ tới trường đón em.
Lam chớp mắt:
- Anh bớt hút thuốc đi nha!
Kiên gật đầu rồi phóng xe đi. Lam nhún nhảy bước vào nhà bằng những bước chân hạnh phúc. Vào tới phòng khách, cô gặp Long ngồi với quyển sách dầy cộm trong tay.
Hấp háy mắt sau cặp kính, anh chàng có vẻ dỗi:
- Em đi đâu vậy? Có biết anh ngồi chờ sốt cả ruột không?
Lam tủm tỉm cười rồi dài giọng trêu:
- Kh... ô... ng! Anh có hẹn trước đâu nào!
Long xụ mặt:
- Nhưng mọi ngày giờ này em đã về nhà rồi.
Lam nói:
- Với em bữa nay rất khác mọi ngày, bởi vậy em đã về trễ.
Nhìn gương mặt rạng rỡ của Lam, Long lầm lì hỏi:
- Ai đưa em tới cổng vậy?
Lam lơ lửng:
- Em nói anh cũng đâu biết là ai.
- Nhưng anh cần phải biết, hôm trước dì Thư có nhờ anh trông nom em.
Lam kêu lên:
- Vậy anh càng không nên biết đó là ai. Hừ! Em không ngờ dì Thư lại nhờ anh điều kỳ cục vậy.
Long im lặng. Lâu lắm anh mới nói:
- Có lẽ dì Thư đã lường trước những thay đổi nơi em.
- Em lúc nào cũng thế thôi!
- Dường như em hết thích ngồi nói chuyện với anh. Hễ nghe tiếng anh là em rúc vào phòng với trăm ngàn lý do. Tại sao vậy Lam?
Lam cắn môi:
- Em không muốn bị ông bà nội anh và cả Hương đánh giá.
Long lắc đầu:
- Đó đâu phải là lý do trung thực.
- Nếu anh nghĩ vậy thì tìm hộ em lý do khác cho trung thực hơn đi.
- Thật ra anh có gì không tốt với em chứ?
Lam trầm giọng:
- Xin lỗi anh. Chỉ có em không tốt với anh thôi.
Dứt lời Lam bước lên lầu. Nhưng Long đã nắm được tay cô. Anh chận ngang cầu thang ép Lam vô tường, mắt dại đi sau tròng kính.
- Anh có gì thua hắn chứ? Hừ! Sẽ không ai chấp nhận việc em yêu người mình gọi là chú đâu.
Lam phản đối:
- Nhưng Kiên không phải là chú em.
- Và anh ta cũng không bao giờ là người yêu của em.
- Điều này chẳng liên quan gì tới anh hết.
Long cười gằn:
- Nói vậy là em lầm rồi. Khi đồng ý cho em qua đây ở, dì Thư đã nhờ anh khối việc. Anh đã giúp dì ấy bằng cách năn nỉ mẹ mình duyệt hàng xấp đơn xin vay tiền ngân hàng. Đổi lại em sẽ là của anh, thuộc về riêng anh.
Lam sững sờ nhìn Long:
- Dì Thư không phải là mẹ em, dì ấy đâu có quyền.
Long ngạo nghễ:
- Dì ấy kể rằng hồi xưa bà ngoại em chết sớm, mẹ em do một tay dì nuôi nấng rồi gả chồng tận Nha Trang. Chưa bao giờ mẹ em dám cãi lời dì Thư. Bởi thế chỉ cần dì nói một tiếng, mẹ em đã vội vã đáp máy bay vào đây xin ông bà nội anh cho em ở chung với Hương để chúng ta được gần gũi nhau.
Lam thẩn thờ:
- Dì Thư nói thế à?
- Anh làm sao biết chuyện này để dối với em.
Lam mệt mỏi gục đầu xuống. Cô không ngờ dì Thư lại mượn cớ cô bỏ nhà đi để lợi dụng Long, cũng như lật ngược thế cờ cho mình. Sao dì Thư lại thủ đoạn thế nhỉ? Dì ấy thừa biết không đời nào Lam dám nói thật lý do cô phải đến đây, nên mới đặt chuyện với Long. Chắc chắn dì ấy hứa hẹn nhiều lắm, nên anh ta mới có vẻ quyền hành với cô như vầy.
Giọng Long dịu dàng hơn:
- Anh rất yêu em. Yêu từ cái nhìn đầu tiên khi Lam đến gõ cửa tìm Hương.
Lam khó khăn từ chối:
- Rất tiếc em có người rồi. Em xem anh như anh trai mà thôi.
Long đờ đẫn:
- Không thể nào! Chúng ta từng có những giờ phút bên nhau rất tuyệt vời. Dù chưa dám ôm em, hôn em nhưng đêm nào anh cũng nằm mơ thấy em...
Lam bịt tai lại:
- Đừng nói nữa. Anh thật gớm ghiếc thật bệnh hoạn.
Vừa hét, Lam vừa vụt chạy tuốt lên lầu. Vào phòng cô khóa trái cửa lại rồi nằm lăn ra nệm tim đập thình thịch.
Lời tỏ tình của Long nghe kinh dị làm sao? Anh ta làm cô sợ quá. Nếu dì Thư đã có ý đồ, chắc Lam không thể ở lại được. Nhớ tới ánh mắt đờ đẫn của Long sau tròng kính, Lam rúm người lại. Chắc Long bệnh thật nên dù đẹp trai, con nhà giàu, nhưng vẫn chưa có bồ. Hương luôn tâng anh mình lên mây, tới lúc thường phải ngồi nghe Long nói hàng lô hàng lốc chuyện làm ăn của ba mẹ, Lam nhận thấy anh chàng là một dạng thùng rỗng kêu to và... xạo sự không thua ai về mọi vấn đề.
Sau này Lam mới biết chuyện xe đạp cô bị xì là do Long bày ra nhằm có cơ hội đưa cô về nhà. Anh ta đạo diễn để Hương luôn tạo điều kiện cho Lam gần anh ta. Nhưng càng gần Lam càng muốn xa. Bây giờ thì khó rồi, cô đang trong nhà Long, nếu anh ta cố tình, thì chuyện gì không thể xảy ra được. Không biết chuyện Hương về Nha Trang một tuần, có nằm trong kế hoạch nào đó của Long không? Lỡ như đêm nay Long ở lại đây và muốn biến giấc mơ của mình thành hiện thực thì sao?
Trong căn nhà rộng thênh thang với hai ông bà già nghễnh ngãng, liệu cô la có ai nghe không?
Đang thừ người lo lắng, Lam chợt nghe gõ cửa. Giọng chị Tư vang lên:
- Cô Lam ơi xuống dùng cơm
Lật đật chạy tới mở cửa, Lam hỏi:
- Chị Tư, anh Long về chưa?
- Dạ vừa mới về. Ông bà chủ giữ lại nhưng cậu ấy không chịu!
Lam thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cô đã quá lo xa. Nhưng dầu sao Lam cũng nên... mài răng cho bén, lỡ có chuyện gì cô sẽ sử dụng bộ răng sói cái của mình để tự vê.
Tối nay chắc cô lại khó ngủ. Nhưng nằm thao thức nghĩ tới Kiên vẫn hạnh phúc. Chỉ mong những ngày tháng tới sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Cô chỉ mong như thế và chợt nghe lòng mình cồn cào sóng vỗ. Ngày mai Kiên đi rồi. Ôi, em buồn và nhớ anh...
Nguồn: http://vietmessenger.com/