2/5/13

Lời hát cho anh (C10-12)

Chương 10

Đang đứng trước cổng trường chờ Hương, Lam bỗng thấy Kiên. Anh băng qua đường và xăm xăm đi như chạy về phía cô. Lam hốt hoảng quay lại nép sát vào sau gốc cây. Sau cái đêm mê xem đá banh đó, cô đã tránh gặp mặt Kiên, dù anh đã gõ cửa phòng cô mấy lần trước khi dời đến chỗ khác.

Tại sao bữa nay Kiên lại xuất hiện ở đây nhỉ. Chú ấy tình cờ đi ngang hay cố ý tìm Lam vậy kìa?

Tim đập thình thịch, Lam kéo sát vành mũ xuống che mặt, nhưng đã muộn, Kiên đã đứng sừng sững trước Lam với cái miệng cười khinh bạc và đôi mắt nâu quyến rũ rất thân quen.

Anh trầm giọng nhẹ như gió thoảng:

- Khỏe không Lam?

Cô trấn tỉnh lại:

- Cháu vẫn bình thường.

Kiên rành rọt:

- Tôi cần nói chuyện với em. Chúng ta vào quán bên kia nhé?

Lam lắc đầu:

- Không được đâu.

- Sao thế? Em đang chờ bạn à!

Kiên cười cười:

- Anh chàng đẹp trai mắt thủy tinh phải không? Chà! Phiền thật, nếu vậy tôi phải ra oai chú, bắt cóc em một chuyến mới được.

Lam cắn môi lí nhí:

- Chú đừng đùa nữa mà.

Kiên nghiêm giọng:

- Trông tôi giống đang đùa lắm sao?

Lam nhấn mạnh:

- Chú là người hư thật khó lường. Cháu không dám nhận xét.

Kiên dịu dàng:

- Em vẫn còn giận tôi à?

Lam hất mặt về phía trước rồi reo lên:

- Bạn cháu đến rồi, cháu về đây!

Vừa nói Lam vừa chạy về phía Hương. Kiên lọt tọt chạy theo. Anh ngọt ngào lên tiếng khi Hương còn tròn xoe mắt ngạc nhiên:

- Chắc cô bé là Hương, bạn thân nhất của nhỏ Lam rồi.

Hương cười cười đoán:

- Còn anh là anh Phi! Đúngkhông?

Kiên lắc đầu. Hương reo lên:

- Nếu vậy là chú Kiên rồi. Hay thật!

Kiên nheo mắt hơi lại:

- Hay ở điểm nào?

Hương chót chét:

- Ở điểm nhỏ Lam vẫn nhắc chú luôn.

Lam mím môi cấu mạnh Hương một cái làm cô bé ré mồm lên:

- Ái trời ơi! Chú xem đấy, nó chằn ghê chưa? Chú Kiên đi rước nó à?

Kiên gật đầu, Hương nói tiếp:

- Vậy mà nhỏ Lam nói chú lúc nào cũng bận rộn vì người yêu.

Lam trừng mắt, nhưng Hương vờ không thấy cô hạ giọng:

- Bữa nay người yêu chú đâu rồi?

Kiên chỉ vào ngực:

- Cô ta đang ở trong tim tôi đây nè!

Hương tủm tỉm:

- Chú cất bồ kỷ nhỉ. Thảo nào... Mà thôi,không nói nữa. Chú lo chở Lam về đi lỡ trời đổ mưa, lại mất công trú nữa đấy!

Lam dậm chân:

- Tao về với mày hà

Hương thì thầm vào tai Lam:

- Không được. Chú Kiên đi rước, chắc chắn có chuyện gì đó muốn nói với mày. Thử xem chú ấy muốn nói gì... Hay là sợ?

Lam dí dí đầu mủi giày xuống đất. Đúng là cô sợ Kiên. Cô từng... thề sẽ không nghĩ tới anh nữa, vậy mà mới gặp lại đã bồi hồi, rung động. Suốt thời gian qua, Lam buồn biết là bao nhưng cô không thố lộ được với ai kể cả Hương.

Làm sao cô có thể hé môi về chuyện đêm đó được chứ. Với Lam, nỗi nhục mà dì Thư cố tình bắt cô nhận vẫn ám ảnh hằng đêm. Kiên đi rồi, Lam tưởng mình sẽ được yên, nào ngờ không phải thế. Dì Thư muốn cô trở thành một Trâm Anh thứ hai, nên bảo Lam mời Long tới chơi và bà lại xuất hiện để giám sát đôi trẻ, như bà từng áp dụng với con gái mình. Đó là sự tra tấn khốn khổ nhất mà cô phải chịu một cách oan uổng vì chú Kiên. Không những Lam sợ, mà còn thù chú ấy nữa. Nhưng khổ sao chưa bao giờ cô nghĩ tới việc trả thù!

Giọng Hương giục giã:

- Sao lại đứng ì ra vậy? Tao về à.

Lam ngập ngừng:

- Đừng nói gì với anh Long hết nha.

- Ừ... mà...

Quay sang cười với Kiên, Hương lễ phép:

- Thưa chú, con về trước ạ

Lam nhìn Hương phóng xe đi rồi lạnh lùng lên tiếng:

- Chú cần nói gì với cháu thì nhanh lên không thôi về muộn cháu lại bị mắng.

Kiên nói:

- Bữa nay chị Thư và Trâm Anh đang ở Đà Lạt, Lam có thể tự do tuyệt đối mà. Nào mình qua quán bên kia đường cái đã.

Cô im lặng bước theo Kiên. Quán caphe giờ này không đông, hai người ngồi vào cái bàn ở góc quán.

Kiên gọi nước uống rồi rút thuốc ra. Anh không hút mà cứ xoay mãi cái hộp quẹt trong tay. Thái độ lạnh lùng của Lam cho anh biết cô bé vẫn chưa bỏ qua chuyện cũ.

Trầm ngâm một hồi, Kiên mới lên tiếng:

- Tôi biết em vẫn còn rất giận tôi.

Lam mỉm cười:

- Cháu không muốn nhớ tới chuyện đó nữa.

Kiên phân trần:

- Nhưng suốt cả tháng nay tôi vẫn canh cánh bên lòng. Một lời xin lỗi không thể nào là đủ, nhưng từ trái tim mình tôi thật tình muốn được nói với em.

Lam chua ngoa:

- Chú thường đùa như vậy để rồi xin lỗi à?

Kiên ngập ngừng:

- Tôi vốn hay đùa nhưng tối đó tôi không đùa... tôi...

- Nghĩa là chú cố tình đầy ác ý?

Giọng Lam nghẹn lại, cô nói tiếp:

- Tôi bị dì Thư mắng là đúng, lẽ ra tôi không nên ngốc nghếch tin chú là người tốt mới phải chứ.

Mắt Kiên tối sầm lại. Nếu Lam mắng, chắc anh dễ chịu hơn nghe những lời cô tự trách mình vừa rồi.

Suốt cả tháng nay anh lao vào công việc mới ở trung tâm du lịch của ông Trường. Anh tưởng mình sẽ dễ dàng quên đi buổi tối ấy nhưng kỳ lạ sao anh cứ bị ám ảnh mãi bởi gương mặt hằn rõ năm ngón tay của Lam, những giọt nước mắt nhòe nhoẹt của cô bé làm mềm nhũn cái tim Kiên. Kiên bắt đầu thấy nhớ, thấy thiếu vắng mỗi khi chiều tới, mỗi khi ngồi ăn cơm một mình. Chưa bao giờ anh khao khát được về nhà như dạo này. Nhưng Kiên biết có trở về cũng không được ngồi bên Lam, nghe cô hồn nhiên nói đủ chuyện trên đời. Càngkhông đời nào được trốn cả nhà để xem đá banh trong căn phòng chỉ có hai người vào giữa đêm thơm ngát dạ lý hương. Khoảng thời gian đó ngẫm nghĩ lại đẹp tuyệt. Vậy mà lúc ấy Kiên không biết giữ gìn, trân trọng những phút giây bên Lam. Anh chỉ đơn nhận cái hạnh phúc dễ yêu ấy một cách tự nhiên, vô tình đến mức không phát hiện rằng mình đã siêng về nhà hơn truóc kia. Một sợi dây vô hình nào đó đã cột đôi chân hay đi của anh êm đến mức anh không hay không biết.

Mãi đến lúc bỏ đi, mọi thói quen yêu thích cũ không còn nữa Kiên mới hốt hoảng nhận ra. Lẽ nào anh đã yêu con bé Lam mà anh không hay? Lẽ nào hành động đêm đó là sự bộc phát bất ngờ của tình yêu nhưng anh không nghĩ tới?

Tất cả suy luận đều vô lý vì đâu phải anh là gã khờ ngọng nghịu trong tình yêu. Nghề chụp hình giúp anh quen nhiều cô gái đẹp. Kiên quen nhiều, nhưng cuối cùng trong tim anh cũng chả còn ai. Các cô gái như những cánh bướm lượn lờ rồi bay mất, bay xa. Kiên tự kiêu với danh hiệu lãng tử được bạn bè gán ghép. Đã là lãng tử thì sao lại dừng chân trong vòng tay đàn bà? Vốn là kẻ tự cao, Kiên chối bỏ những xúc động của trái tim. Anh cho rằng mình thương nhớ Lam và ân hận chuyện đã xảy ra đêm đó chớ không vì bất kể lý do nào khác.

Cách đây vài hôm anh về thăm nhà vào buổi chiều mà thường Lam nghỉ học nhưng anh thất vọng khi biết cô bé đã đến nhà bạn chơi. Mai còn kể rằng dạo này bà Thư vừa tìm được cho Lam một ý trung nhân. Thỉnh thoảng anh chàng đến bà và Lam vẫn ngồi trò chuyện y như Trâm Anh và Thắng trước đây.

Nghe Mai nói thế Kiên phẫn nộ vô cùng khi nghĩ bà Thư đã dựa vào chuyện đêm hôm đó để ép Lam như đã từng ép Trâm Anh trước đây.

Suốt mấy đêm anh không ngủ được, cũngkhông thể dối lòng mình được. Tưởng tượng Lam phải yêu một người nào đó. Kiên muốn điên lên. Các cảm giác ghen tuông vô cớ này lần đầu anh nếm phải. Nó chua cay, đau đớn và khó chịu thế nào ấy. Kiên biết nếu không được gặp Lam, nghe Lam nói anh sẽ không làm việc nổi. Thế là suy đi nghĩ lại, Kiên chọn cách đợi Lam trước cổng trường. Bây giờ cô bé đang ngồi trước mặt, với những lời tự trách làm khổ lòng anh thế này, Kiên phải làm sao đây?

Vốn là người mồm mép lịch lãm, nhưng trước đôi mắt rưng rưng của cô bé đang khuấy đáo tim mình, Kiên bỗng bối rối khủng khiếp. Anh bóp chặt hai tay, giọng chùng xuống.

- Em cứ mắng tôi đi chớ đừng tự trách như vậy.

Lam chua chát:

- Mắng chú cũng chả tránh được những gì tôi đang gánh chịu. Tôi có lỗi gì để phải bị dì Thư đối xử như thế? Với dì ấy tôi còn tệ hơn chị Trâm Anh gấp mấy lần. Vì không muốn bị đuổi về Nha Trang, không muốn ba mẹ buồn lòng, tui phải nghe lời dì Thư hết thảy mọi chuyện. Điều đó với tôi còn tệ hơn bị sỉ nhục. Chú hiểu không?

Kiên ray rứt:

- Tôi rất hiểu và luôn dằn vặt vì điều ấy.

Lam cười buồn:

- Hiểu cũng đâu có đủ. Phải chi đêm đó, chú để tôi về thì hôm nay trong mắt tôi chú vẫn là một điểm tựa, một người lớn đáng tin cậy nhất.

Lam nghe mũi mình cay cay, cô bắt đầu khóc:

- Đã bao nhiêu lần rồi tôi tự hỏi: Tại sao, tại sao chú lại đùa độc ác như thế? Nếu dì Thư không vào, thì tiếp đó sẽ là gì? Tôi chỉ đáng để chú trêu cợt như thế hay sao?

Kiên vội năn nỉ:

- Đừng khóc bé Lam. Anh... anh không chịu nổi nước mắt của em đâu.

Nghe Kiên chuyển tông xưng anh, Lam càng tủi thân hơn khi nhớ tới giọng điệu ngọt ngào của anh khi nói chuyện với bồ qua điện thoại. Với bất kể cô gái nào, chú Kiên cũng êm ái, dịu ngọt, cũng đẩy đưa, lơ lửng hết. Lẽ ra Lam phải thấy điều đó từ lâu, thì cô lại bị bề ngoài đầy kiêu ngạo, mạnh mẽ, phong trần của chú mê hoặc. Cô đã bỏ ngoài tai lời dặn dò của mẹ, lời cảnh cáo thường xuyên của dì Thư để lãnh hậu quả nhục nhã ngoài sức tưởng tượng của mình.

Cô thút thít:

- Tôi ghét chú lắm! Chú đừng giả vờ nữa.

Kiên bóp nát điếu thuốc trong tay. Anh khổ vì những giọt lệ của Lam, vừa đau vì lời cô nói.

Trong tình cảnh này Kiên không thể lạc quan cho rằng: “Con gái nói ghét là thương”. Lam đã không còn tin anh cô đang khinh bỉ việc Kiên đã làm thì làm sao ghét là thương như anh mong muốn được. Nhưng dù Lam ghét anh cỡ nào, Kiên cũng phải bày tỏ lòng mình cho cô hiểu.

Dịu dàng nhìn sâu vào mắt Lam, Kiên tha thiết:

- Tôi chưa bao giờ giả vờ với em hết.

- Vậy thì chú nói dối.

Giọng Kiên buồn buồn:

- Tôi dối em để làm gì?

Lam bối rối im lặng, Kiên nhỏ nhẹ:

- Tôi không bào chữa gì cho hành động bộc phát của mình đêm đó, nhưng tôi không hề có ý xúc phạm em. Có thể em không tin, nhưng lâu nay tôi luôn quí mến và trân trọng em.

Lam nhếch môi:

- Quí mến, trân trọng một con bé ngốc nghếch à?

Kiên dịu dàng:

- Đúng vậy! Em là cô bé ngốc nghếch đủ sức làm đau tim một gã hoang đàng, bướng bỉnh như tôi.

Lam vẻ những đường vòng vo trên bàn, mặt đỏ ửng lên vì những lời êm như thơ của Kiên. hai người bỗng rơi vào im lặng. Lam nghe cả tiếng tích tích từ cái đồng hồ đeo tay của Kiên. Cái đồng hồ ấy từng báo thức bao nhiêu lần để anh sang gọi Lam coi đá banh giữa khuya nhỉ?

Tự nhiên cô buồn quá. Khi giữa hai người bỗng có một khoảng cách kỳ cục. Những lời vừa rồi của Kiên sao giống một lời bày tỏ tình cảm, hơn một lời xin lỗi. Nó làm cô thấy mình xa cách với Kiên hơn. Phải chi đừng có chuyện gì hết, thì bây giờ hai người đâu ngồi im trong bối rối thế này. Nhưng tại sao Kiên lại nói thế với cô nhỉ. Lẽ nào cô đủ sức làm đau tim anh, khi ngày ngày Kiên vẫn cuống cuồng chạy đến bên người yêu?

Lam bỗng khó chịu khi nhớ tới lời Kiên nói với Hương lúc nãy. Cô lơ lững:

- Tim chú đau vì chú cất bồ ở trỏng. Sao lại đổ thừa cho người ta nhi?

Kiên nheo nheo con mắt đa tình:

- Tôi nói rất rõ chớ đâu đổ thừa ai. Nếu người ta ở ngoài tim tôi, thì làm sao làm đau nó được.

Lam phụng phịu:

- Chú còn lộn xộn nữa thì ngồi lại một mình đi.

Kiên chống tay dưới cằm, miệng cười tủm tỉm. Anh thì thầm:

- Không giận nữa. Mình hòa nhé?

Lam nghênh mặt lên:

- Chọc cho người ta khóc, chọc cho người ta bị đòn, bị mắng suốt cả tháng nay rồi bây giờ bảo hòa. Hòa làm sao được khi lúc nào chú cũng kiếm chuyện cho người ta tức. Nói thật không gặp chú, còn thích hơn.

Kiên dài giọng:

- Tôi biết, dạo này có một chàng đẹp trai đêm đêm vẫn đến thăm em, nên em ghét gặp tôi là phải.

Lam kêu lên:

- Chú còn mỉa mai nữa à? Nếu không vì chú, tôi đâu phải bị dì Thư bắt ngồi như thế. Tôi sắp trở thành chị Trâm Anh rồi đó!

Kiên nói:

- Em thừa sức tìm cách từ chối mà.

Lam thở dài:

- Đúng là vậy, nhưng tôi không muốn cái câu chuyện xem đá banh ấy lọt đến tai ba mẹ, tôi muốn ở lại học tập nên đành phải nghe lời dì Thư.

Kiên nóng nảy:

- Thật vô lý. Chuyện xem đá banh ấy có gì là ghê gớm đâu?

- Vậy sao chú lại bỏ đi?

Kiên sững người vì câu hỏi của Lam. Anh nói bằng giọng gay gắt:

- Vì tôi không muốn ảnh hưởng tới em. Câu chuyện đó chỉ là cái bẫy. Nếu hôm ấy em và tôi mỗi người ngồi một góc thì chị Thư vẫn lu loa lên để đạt được mục đích là tống cổ tôi ra khỏi nhà. Chị ấy đã bóng gió bảo tôi không đi thì em phải đi. Làm sao tôi có thể để em đi được cơ chứ. Chị Thư thật tệ khi đã đạt được mục đích ở tôi rồi lại chĩa mũi dùi qua em.

Mặt tái đi vì xúc động, Kiên nghiến răng:

- Gã cận thị ấy là ai? Sao chị Thư lại bắt em giao thiệp với hắn chứ? Hừ! Em đâu thể nào là Trâm Anh thứ hai được! Nhất định tôi không để yên chuyện này.

- Chú định sẽ làm gì?

Kiên lầm lì nhìn Lam:

- Nếu em cần, tôi sẽ có cách tống cổ gã 4 mắt ấy đi ngay.

Lam ngạc nhiên:

- Sao lại thế? Anh Long là người tốt. Ảnh là anh của Hương, là... là bạn của cháu mà.

Kiên trân trối nhìn Lam, anh ấp úng:

- Là bạn thân của em à! Vậy sao, sao em lại nói mình sắp thành Trâm Anh thứ hai?

Lam bỗng thích thú với những biểu hiện nóng nảy ở Kiên. Cô vờ chớp mắt xấu hổ rồi ngập ngừng nói:

- Cháu không muốn bị giám sát khi trò chuyện với bạn trai.

Kiên kêu lên chua chát:

- Thì ra là thế! Vậy em và anh ta có thể tìm những nơi lý tưởng khác để tâm tình mà.

Lam ngỏn nghoẻn cười:

- Điều đó là lẽ đương nhiên, nhưng cháu tức khi bị dì Thư coi như có lỗi giống chị Anh.

Kiên dò dẫm:

- Chị Thư đã chấm anh chàng Long đó rồi à?

Lam gật đầu, nhưng mồm lại nói:

- Cháu không biết, dì ấy chỉ bảo anh Long là một ứng cử viên sáng giá.

Kiên bật cười khan:

- Chị Thư dùng từ hay thật. Thế ý em ra sao?

Lam bẻ những ngón tay:

- Chắc phải nhờ chú xem giùm.

- Nếu tôi bảo anh ta không được thì sao?

Lam cười rất ngây thơ:

- Thì thôi!

Kiên lầu bầu:

- Vậy thì thôi cho rồi! Tôi bảo đảm hắn không xứng với em.

Lam chớp mi:

- Chú khó quá, chắc cháu không dám nhờ chú đâu.

Kiên khoanh tay nhìn cô:

- Cuối cùng kẻ ngốc nghếch là tôi, chớ không phải là em. Tội nghiệp trái tim đau này quá.

Lam xoay nhẹ ly sữa dâu trong taỵ Cô lại hoang mang vì những lời hư hư thật thật của Kiên.

Mẹ nói đàn ông rất tham lam và giả dối. Rõ ràng đúng như vậy. Chú Kiên đã có bồ, nhưng chú vẫn làm như khổ sở vì cô. Đã một lần dại dột tin chú ấy, Lam không dại nữa đâu, sao những lời thở than nhẹ tênh kia vẫn làm hồn cô bồi hồi thế này? Chú Kiên có biết tim Lam cũng đau không?

Giọng Kiên khô khan:

- Long là người thế nào nhi?

Lam khen tỉnh bơ:

- Rất tốt. Không rượu chè, không thuốc lá, có hiếu với ông bà cha mẹ, chân thật, dịu dàng, và rất dễ mến, chớ không lăng nhăng, quậy quạng như người ta.

Nhếch môi, Kiên cộc lốc:

- Hừ! Vậy hắn ta là đàn bà rồi.

Lam xịu mặt:

- Chú lại nói bậy. Thấy ghét.

- Em yêu hắn à?

Lam lí nhí trông rất tội:

- Cháu không biết.

Kiên xoa cằm:

- Sao lại không biết nhi?

Lam chớp mi:

- Tại cháu không biết chớ sao. Chú hỏi kỳ quá.

Kiên nhún vai:

- Em đâu có ngốc như tôi tưởng.

Lam cong môi lên:

- Cháu lúc nào cũng như thế. Ngốc hay khôn là do chú nhận xét mà. Tại sao chú lại muốn cháu ngốc chứ?

Kiên giải thích:

- Ngốc là một cách nói của tôi. Với người khác thì ngốc chẳng hay gì, nhưng với tôi ngốc nghếch là dễ yêu, là...

Lam ngắt lời anh:

- Là dễ gạt, dễ bắt nạt thì đúng hơn.

Kiên nhíu mày:

- Em thật tình nghĩ như vậy sao?

Lam gật đầu. Kiên bỗng tự ái đùng đùng, anh lạnh lùng:

- Vậy thì chẳng còn gì để nói nữa. Cả những lời xin lỗi chân thành của tôi cũng chẳng có nghĩa gì.

Lam hơi bất ngờ vì thái độ của Kiên. Cô không ngờ anh dễ quạu đến thế.

Cô buột miệng:

- Chú giận à?

Kiên lơ lửng:

- Không, nhưng có lẽ tới giờ em phải về rồi.

Lam lắc đầu:

- Cháu chưa muốn về đâu. Ở nhà buồn lắm.

- Nhưng ở đây tôi cũng chả đem niềm vui đến cho em.

- Vậy chú muốn gặp cháu để làm gì? Chả lẽ chỉ để xin lỗi?

Kiên xa xôi:

- Tôi muốn nói với em nhiều chuyện lắm. Song nghĩ lại tôi thấy không nên.

Lam phụng phịu:

- Càng lúc càng thấy chú khó hiểu.

Kiên nhìn cô đăm đăm:

- Tôi vẫn thế mà! Nếu em hiểu tôi, mọi cái đã khác đi rồi. Lam này! Em gọi tôi là anh có hay hơn không?

Lam cười cười:

- Cháu chỉ thích gọi là chú, vừa oai lại vừa đầy trách nhiệm với con cháu. Chú không thích sao?

Kiên nhướng mày:

- Nhưng trông em chả giống cháu tôi tý nào.

- Tại chú nghĩ thế chứ cháu lúc nào cũng xem chú là ông chú đáng kính. Bởi vậy chỉ cần chú sơ xuất một chút thôi, cháu đã buồn đến khóc rồi.

Kiên gượng gạo:

- Cháu nói hay lắm. Từ giờ trở đi tôi sẽ là chú của cháu.

Lam tròn mắt:

- Thật chứ!

- Hừm! Đã là chú, ai lại đùa.

- Phải ngoéo tay cháu mới tin.

Kiên nhìn ngón tay bé xíu của Lam rồi đưa tay mình ra.

Lam ríu rít:

- Chú nói đi.

- Nói gì đây?

- Thì chú nói lý do mình phải ngoéo tay.

Kiên hỏi lại:

- Tức là nói thật lòng mình phải không?

Lam gật đầu. Kiên chạm nhẹ vào ngón tay trỏ của Lam rồi kéo nhẹ về phía mình, giọng nghiêm nghị:

- Tôi xin nói thật, trong tim tôi chỉ có hình bóng cô bé tên Thanh Lam. Hôm nay chúng tôi ngoéo tay xin thề sẽ thương yêu nhau mãi mãi đến hết đời.

Lam rút tay lại và giận dỗi kêu lên:

- Chú lại bịa chuyện nữa rồi.

Kiên lắc đầu:

- Tôi nói thật lòng mình như em đã yêu cầu mà!

Lam cắn môi bối rối. Mọi nỗ lực tích tực nãy giờ tan biến mất. Cô định buộc mình và Kiên vào một mối quan hệ khác với tình cảm đang dào dạt trong lòng, để tự răn đe bản thân không được nghĩ tới anh nữa, nào ngờ cô lại rơi vào cái bẫy của mình. Cô đã tạo cơ hội cho Kiên nói những lời không nên nói. Giờ phải làm sao đây?

Cô ấp úng:

- Chú đã có người yêu rồi, không nên đùa với cháu nữa.

Kiên nhấn mạnh từng lời:

- Ngoài em ra, tôi không có ai hết. Lam! Đừng trốn tránh nữa. Hãy nhìn thẳng vào mắt anh đi.

Lam khổ sở lắc đầu:

- Không được đâu.

- Tại sao?

- Ba mẹ không bằng lòng.

Kiên nói ngay:

- Vì anh là một người xấu, một gã hoang đàng, không công danh sự nghiệp chớ gì?

Lam im lặng. Cô nghe giọng Kiên quả quyết:

- Nếu chỉ vì thế, anh sẽ thay đổi. Anh sẽ làm tất cả để có em. Anh sẽ chứng tỏ với mọi người khả năng của mình.

Lam thổn thức vì những lời cuồng nhiệt của Kiên. Cô bối rối nhớ lại hơi ấm từ tay anh truyền sang tay mình, cái cảm giác rất thật, rất thiêng liêng chớ không chút đùa cợt như trước đây Kiên thường tìm cách nắm tay cô để trêu chọc.

Kiên say sưa ngắm gương mặt xinh xắn của Lam:

- Anh biết Lam chỉ giả vờ thôi, chớ đâu thích anh làm ông chủ nghiêm trang suốt ngày cau có phải không?

Trấn tỉnh lại Lam cong môi:

- Không! Với cháu chú lúc nào cũng là chú Kiên.

Kiên cười:

- Lém lắm! Nhưng với anh, em lúc nào cũng là công chúa bé ngự trong cung tim.

- Cháu không dám đâu. Vì tim chú thì nhỏ, nhưng công chúa thì nhiều, cháu sợ phải chen lấn với họ lắm.

- Ngoài em ra, anh không có ai là công chúa hết.

Lam le lưỡi:

- Làm sao cháu kiểm tra được chuyện này? Tốt hơn hết cháu nên là cháu của chú cho yên thân.

Kiên xụ mặt xuống:

- Đừng làm khổ anh nữa mà Lam.

Cô chớp mắt:

- Cháu nói thật đó, không thể nào khác hơn đâu.

Kiên im lặng. Lâu lắm anh mới hỏi nhỏ:

- Vì Long à?

Lam nhè nhẹ gật đầu mà lòng nhói lên nỗi đau khó tả. Cô không thể yếu đuối tin những lời tán tỉnh của Kiên vì cô biết sẽ không ai, ngay cả bản thân cô chấp nhận mối tình này. Cần gạt bỏ từ đầu tình cảm này, nếu không cô sẽ khổ dài dài và khó gượng dậy nổi với áp lực từ gia đình và từ dì Thư.

Mẹ đã nói tình yêu không có gì ghê gớm như tiểu thuyết mô tả, không được người này yêu, ta sẽ được người khác si mê. Mối tình này tan vỡ, ta sẽ tìm đến mối tình mới. Đừng ngu dại tin rằng người ta chỉ có một mối tình duy nhất.

Cô và Kiên chưa phải là tình yêu. Đó mới là những bâng quơ đầy lãng mạn của nhớ vu vơ, buồn lẩn thẩn mà với Long cô cũng có những phút giây như thế. Hãy tỉnh hồn tỉnh vía để dứt khoát một lần rồi thôi.

Kiên dịu dàng nhưng quyết liệt:

- Anh không tin em vì Long mà từ chối tình cảm của anh. Chỉ cần em nói thật lòng mình, khó khăn nào anh cũng sẽ vượt qua hết. Có phải em sợ chị Thư không?

Lam tránh né:

- Cháu đã nói lý do rồi mà. Chú đừng hỏi nữa, tới giờ cháu phải về rồi.

Kiên nài nỉ:

- Anh sẽ không hỏi đâu. Nhưng em đừng về.

Lam lắc đầu. Cô sợ mình sẽ chết đuối trong cái nhìn, trong ánh mắt của Kiên lắm.

Anh thở dài:

- Thôi được. Anh không làm phiền em nữa.

Ngồi sau lưng Kiên, Lam không nói lời nào. Cô buồn bã nghĩ đến tháng ngày sắp tới hai người sẽ không có dịp bên cạnh nhau, và cô sẽ không còn bị anh trêu chọc nữa. Vậy là vừa ý cô rồi, sao lại bâng khuâng nhi?

Cuối phố, một bài nhạc buồn vang ra từ một quán caphe nào đó nghe xôn xang cả hồn.

“Thôi em đừng dối lòng. Dù sao chăng nữa cũng nhớ đến tình đôi ta”.

Ừ. Thôi em đừng dối lòng... đừng dối lòng...”

Lam lẩm bẩm một mình và chợt muốn khóc.


Chương 11

Mai thò đầu vô phòng Lam, giọng dài ra:

- Chị vào đượckhông?

Lam gấp quyển vở lại, mỉm cười:

- Cứ tự nhiên. Em đang buồn đây.

Ngồi xuống ghế, Mai hỏi:

- Buồn sao không ra ngoài cho khuây khỏa mà cứ ru rú trong phòng thế này?

Tựa người vào lưng ghế, Lam nói:

- Ngoài vườn cũng có khác gì trong đây. Cỏ bắt đầu um tùm, hoa lá bắt đầu còi cọc và em không đủ kiên nhẫn để sửa sang cho khu vườn quang đãng như trước nữa. Nhà này chỗ nào cũng ảm đạm, cũ kỹ và lạnh lẽo, sao không ai nghĩ tới chuyện tân trang nó lại nhi?

Mai ra vẻ nghiêm trọng:

- Tại em không biết chớ ngôi nhà này là nguyên nhân khiến cha con, anh em xích mích với nhau đó. Cậu Lộc đòi đập nó để xây lại rất nhiều lần nhưng ông cụ không chịu. Cụ chủ bảo đây là nhà thờ, phải để nó cũ kỷ, rêu phong ông bà tổ tiên mới biết đây là nhà mình mà trở về với con cháu vào dịp tết nhất, giỗ quảy. Còn nếu đập tất cả những gì xưa cũ để xây lại cái mới thì khác nào xua đuổi tổ tiên.

Lam ngạc nhiên:

- Ông Trường nói thế à?

Mai nhướng mày:

- Chớ sao. Cậu Lộc tức lắm nhưng làm gì được, khi đây không phải nhà mình.

Cô ngập ngừng:

- Chú Kiên có ý kiến gì về chuyện này không?

Mai lắc đầu:

- Cậu ấy chả đời nào xen vào chuyện nhà cửa. Nhưng dĩ nhiên là cùng phe với ông cụ chủ là cái chắc rồi. Bởi vậy anh chàng Phi mới bảo: “Nhà này luôn có những đợt sóng ngầm xô đẩy nhau. Thế nào cũng có người bị chìm xuống tận đáy biển”. Thực tế đã có rồi đấy.

Lam tò mò:

- Chị muốn nói ai vậy?

Mai cười cười làm Lam nôn nóng hơn. Cô gắt:

- Em ghét ai úp mở lắm.

- Không phải chị úp mở, nói ra sợ bị ghét thôi.

- Chỉ có em chớ đâu có ai.

Mai lơ lửng:

- Em ghét, cũng đủ chết chị rồi.

Lam bật cười:

- Sao em lại ghét chị được?

Mai tiếp tục vòng vo:

- Những người bị gọi là nhiều chuyện, đâu có ai ưa.

Lam giận dỗi:

- Nếu vậy em không hỏi nữa.

Mai nhịp nhịp tay lên bàn. Cô ta nhìn hai quả thông khô để bên khung hình của Lam và gật gù:

- Dễ thương quá hén. Của cậu Kiên cho phải không? Cậu ấy quí nó lắm đó.

Lam buột miệng:

- Sao chị biết?

Mai nói tiếp:

- Cậu ấy cầm trong tay suốt từ Đà Lạt về đây vì sợ nó bị hư đấy.

- Chú Kiên nói với chị à?

- Ừ! Cậu ấy còn bảo để tặng người yêu, nhưng khi đến chỗ cô ta, cậu ấy lại đi mình không. Thì ra người yêu của cậu Kiên là đây.

Lam vội vàng phân trần:

- Chú ấy là vui nói chơi. Vậy mà chị cũng tin.

Mai chợt hạ giọng thấp:

- Thế còn cái chuyện giữa đêm giữa hôm om xòm của em và cậu ấy thì sao? Hôm đó chị có nghe, nhưng đâu dám chạy lên.

Mặt Lam đỏ bừng, cô nhớ tới cái tát của dì Thư, những lời dì ấy đã nói, mà muốn độn thổ vì nhục với Mai.

Cắn môi lại, Lam ấp úng:

- Giữa em và chú Kiên không có gì hết.

Mai nhỏ nhẹ:

- Chị biết. Em chỉ là nạn nhân của những đợt sóng ngầm mà thôi.

- Em không hiểu ý chi.

Mai ngập ngừng:

- Cách đây không lâu, chị tình cờ nghe cô Thư nói chuyện với cậu Lộc ngoài vườn.

Lam nhíu mày trước vẻ trầm ngâm của Mai:

- Dì dượng em nói về chuyện gì?

- Họ nói về em, về cậu Kiên. Qua đó chị mới hiểu đêm đó cậu Lộc đã xúi cô Thư làm ầm lên. Cậu ấy đã biết hai người thường xem đá banh vào giấc gần 12 giờ khuya từ lâu, nhưng không rầy mà cố tình giăng một cái bẫy. Cô Thư nghe lời chồng dìm cháu gái mình xuống tận đáy nhằm tống cổ cậu Kiên đi.

Lam điếng người vì những gì Mai nói. Dù đêm đó, Lam đã lờ mờ nhận thức được như vậy, nhưng bữa nay nghe người khác nói, cô không khỏi đau lòng. Thì ra cô là nạn nhân, là kẻ bị nhận chìm xuống tận đáy. Sao dì Thư lại nỡ làm thế chứ!

Khi cô còn uất ức thì Mai đã nói tiếp:

- Chưa hết đâu. Cậu Lộc còn muốn tống luôn em nữa kìa.

Lam nuốt nghẹn xuống:

- Thật hả?

- Chính tai chị nghe. Hôm đó ngoài vườn, cậu Lộc cằn nhằn cô Thư sao còn chứa em trong nhà.

- Thế dì Thư bảo sao?

- Cô ấy bảo đã nhận lời của ba mẹ em, không thể để em ở nhà trọ được, với lại sống ở đây, em chả làm lỗi gì. Nghe vậy cậu Lộc có vẻ bực lắm. Em liệu chừng đi. Thế nào cậu ấy cũng tìm ra cớ để em phải rời nơi này.

Lam bị chấn động mạnh khi nhớ tới những lời chú Kiên từng nói trước đây. Xem ra chú ấy nói rất đúng. Dì dượng đã tống khứ được Kiên rồi thì sớm muộn gì cũng tới cô. Dượng Lộc rất gia trưởng, dì Thư đâu dám cãi lại. Thế nào dượng Lộc cũng tìm một cái cớ nào đó để ép Lam mà dì Thư không phản đối được. Tự nhiên thấy sợ người đàn ông đó. Vì lòng tham, ông ta sẵn sàng dứt tình anh em. Vậy thì vì bản thân ông ta sẽ có lý do để loại cô khỏi tình thương của dì Thư. Ông ta muốn có một mái gia đình, nhưng cũng muốn có tình nhân mà không ai biết. Ông ta vừa tham lam vừa bần tiện. Hạng người như thế nên tránh xa thì tốt hơn.

Mai dịu dàng:

- Chị nói để em đề phòng cậu Lộc. Cậu ấy độc lắm đó. Tuy chị và bên mẹ cậu ấy có bà con, nhưng chị không ưa. Chị thấy cậu Kiên được hơn ông anh mình nhiều. Tội nghiệp. Thỉnh thoảng ghé về nhà cậu ấy vẫn gởi quà cho chị, rồi hỏi thăm mọi người. Cậu Kiên rất quan tâm tới em.

Ngập ngừng một chút, Mai nói tiếp:

- Cậu Kiên là người tốt đó!

- Em biết.

- Biết thôi vẫn chưa đủ. Nếu chịu khó tìm hiểu, em sẽ thấy cậu Kiên rất hay.

Lam ấp úng:

- Em tìm hiểu chú ấy làm gì chứ. Chị lạc đề rồi.

Cầm nhánh thông khô lên, Mai ngắm nghía:

- Cậu Kiên khéo chọn thật. Hai quả thông, một to một nhỏ nằm gần nhau như một đôi suốt đời không lìa xa.

- Chị lại suy diễn. Chú ấy nhặt được trên đồi mà. Quả nhặt thì đâu lựa chọn gì.

- Ấy! Nói thế người ta nghe sẽ buồn lắm đấy!

Giọng Lam nghiêm lại:

- Ai nghe, ai buồn em hổng biết, nhưng lỡ dì Thư nghe chắc em chết.

- Ăn Thưa gì. Quan trọng là em có nghĩ tới không ấy chứ.

Thấy Lam làm thinh, Mai cao giọng:

- Chị và cậu Kiên không tin em dễ bị cô Thư áp đảo như Trâm Anh. Vả lại cái thằng 4 mắt ấy coi gà mái lắm, nó không xứng với em chút nào.

Lam đứng dậy:

- Đừng nói với em như vậy nữa, không thể nào khác được đâu! Em không muốn mạo hiểm lao vào điều cấm kỵ mà mẹ đã dặn đi dặn lại trước khi vô đây.

Mai nhìn thẳng vào mắt Lam:

- Nhưng trong lòng em có nghĩ đến cậu Kiên phải không?

- Chị hỏi điều này làm chi?

Không trả lời cô, Mai đứng dậy:

- Quên nữa! Chị phải đi coi nồi xúp đây.

Lam ngồi phịch xuống giường. Từ hôm trò chuyện với Kiên đến nay, đã hơn một tháng. Hầu như không ngày nào cô không nghĩ tới Kiên. Tan trường cô lóng ngóng trông anh. Về nhà thay vì đợi Long, Lam lại đợi anh rồi thất vọng vì anh không ghé, dù là để thăm ông bác Trường. Thì ra Kiên ghé nhà ban ngày, lúc không có Lam.

Lẽ nào anh muốn tránh mặt cô y như câu anh đã hứa: “Sẽ không làm phiền Lam nữa”. Nếu đúng vậy cô đã thành công, sao lại ray rứt khổ sở cơ chứ?

Ngậm ngùi nhớ tới đôi mắt nồng nàn của Kiên. Lam úp mặt vào gối. Bài hát nào đó lại vang vang trong hồn cô... ”Thôi em đừng dối lòng... ”

Nghe tiếng Mai nheo nhéo gọi dưới bếp, Lam uể oải bước xuống giường.

Lại tới giờ cơm rồi. Trưa nay ông bác Trường vắng nhà, trái lại gia đình dì Thư lại đông đủ. Vừa ngồi vào bàn, ông Lộc lừ lừ mắt nhìn Phi:

- Mấy tháng rồi mày mới về nhà ăn cơm. Hừ! Tao tưởng mày có gia đình riêng rồi chứ!

Khác với thái độ im lặng mỗi khi bị nói tới trong bữa cơm trước đây. Hôm nay anh đáp lại:

- Con nghĩ cũng tới lúc đó rồi đó!

Ông Lộc cười nhạt:

- Mày đủ sức sao? Tao và mẹ mày đã vừa ý con gái của bà Thuần. Nếu mày ưng đứa khác thì tự lo liệu chuyện cưới hỏi. Rồi nhà cửa, cuộc sống sau này nữa.

Phi thản nhiên:

- Tùy ba mẹ nhưng conkhông muốn bị ép duyên. Đời này cưới xin cũng dễ. Chỉ cần đăng ký kết hôn xong là sống chung được rồi. Cha mẹ không lo, bày vẽ làm gì cơ chứ!

Mặt ông Lộc tái mét:

- Đồ mất dạy! Mày dám nói thế với cha mình à?

Bà Thư vội chen vào:

- Ông đừng có nóng. Chuyện đâu còn có đó mà. Sao cứ đợi bữa ăn là quát mắng con cái như vậy? Nó chỉ đùa thế, chớ đã thật đâu nào.

Quay sang Phi, bà dịu giọng:

- Lập gia đình là chuyện quan trọng. Đâu thể nào dễ dàng như con nói được. Nhưng con đã quen ai chưa? Nếu có, dẫn con bé về cho ba mẹ biết mặt.

Phi nói:

- Dù ba mẹ đồng ý hay không, con cũng sẽ đưa Tuyết Sương về chào hỏi ông nội.

Lam thấy ông Lộc nhíu mày:

- Con bé tên Tuyết Sương à?

- Vâng!

- Nó làm nghề gì? Con cái nhà ai?

Phi nhíu mày, anh khó chịu với cách hỏi của ông Lộc nhưng cũng trả lời:

- Suong đang học năm cuối đại học Du Lịch, gia đình chỉ là công nhân viên chức nhưng gia giáo, đàng hoàng.

Bà Thư chép miệng:

- Vậy cũng tốt! Nhưng mắc cái tội nghèo! Thời buổi này không tiền khó sống hạnh phúc lắm con ạ!

Phi cười nhạt:

- Đấy là quan niệm của mẹ, chưa chắc là đúng với tụi con.

Bà Thư vụt hỏi:

- Chừng nào con đưa Sương về chơi?

- Tùy ba mẹ

Bà Thư gật gù:

- Vậy chúa nhật này đi. Trâm Anh cũng định mời Sơn tới ăn cơm đó!

Quay sang Lam, bà bảo:

- Con nhớ mời thằng Long nhé!

Lam nói ngay:

- Con thấy không cần vội như vậy đâu dì.

Bà Thư khoát tay:

- Sao lại không cần! Cứ nghe lời dì đi.

Lam im lặng, cô liếc Trâm Anh và thấy chị ấy như đang chìm vào cõi riêng của mình. Lam không thể dễ bị dì Thư áp đặt như chị Anh được. Dù cô yêu Long chăng nữa, cô cũng không muốn bàn tay dì Thư thò vào sắp xếp chuyện tình của cô.

Mím môi lại, Lam Thư hết can đảm nói:

- Xin lỗi! Con không thích mời anh ấy vào lúc này.

Trợn mắt đầy kinh ngạc vì Lam dám cãi lời mình, bà Thư hỏi như nạt:

- Tại sao?

Lam đáp bừa:

- Tại con không thích.

Ông Lộc mỉa mai:

- Bà đừng ép. Con bé này chỉ thích những cái khác người ta.

Lam cố nuốt miếng cơm còn ngậm trong miệng, rồi tưởng tượng ra cảnh dượng Lộc và anh Phi đau khổ, ê chề vì cô gái tên Sương. Dượng ấy mới đúng là người thích những cái khác lạ chớ đâu phải Lam. Hãy đợi đấy! Rồi sẽ biết ngay mà! Cả dì Thư cũng xứng đáng nếm cay đắng này. Chỉ tội anh Phị Cú sốc đối với anh sẽ rất nặng nề, nhưng Lam biết làm sao để giúp anh đây.

Giọng bà Thư lạnh lùng vang lên cắt ngang suy nghĩ của Lam:

- Ở đây không ai ép hết. Là con cháu phải biết vâng lời, bằng không cứ về Nha Trang. Hừ! Dì vẫn còn treo cái tội của con đấy!

Lam buông đũa xuống:

- Con không có tội gì hết.

Dứt lời cô bỏ lên lầu nằm úp mặt vào gối. Đây là lần đầu tiên cô dám chống lại ý dì Thư trước mặt nhiều người. Lam biết dì rất giận. Nhưng nếu không làm thế cô sẽ sa lầy mất.

Chống đối dì Thư, đồng nghĩa với tự cô lập mình. Lam sẽ ngạt thở hơn nữa nếu tiếp tục ở đây. Chưa bao giờ Lam muốn có chú Kiên bên cạnh như lúc này. Bên chú ấy, Lam luôn thấy an toàn, yên ổn. Cô không phải đối phó trong cách nghĩ, trong lời nói như với dì Thư. Cô đã sợ quá cái trò giả dối mà dì Thư, dượng Lộc, chị Trâm Anh và cả anh Phi đang diễn. Sống với họ, cô mệt mỏi quá, bây giờ cô muốn sống theo ý mình, cho mình kìa.

Nhưng điều cô mong ước chả lẽ thực hiện chút nào. Nằm chèo queo trên giường, Lam buồn tình mở nhạc ra nghe và dần dà chìm vào giấc ngủ.

Chương 12

Đang ngủ ngon lành, cô bỗng giật mình vì bị lay mạnh. Mở mắt ra Lam thấy bà Thư ngồi trên giường mình với bộ mặt hết sức khẩn trương.

Khó chịu khi nghĩ sắp phải nghe giảng. Cô lòm cồm ngồi dậy và im lặng không hề hỏi xem bà Thư vào phòng mình làm gì.

Nhìn Lam bằng cái nhìn sắc sảo, bà hỏi:

- Nãy giờ con ngủ thật hay giả vờ vậy?

- Con ngủ thật chớ giả vờ làm chi.

Bà Thư cười nhạt:

- Vậy là nhà bị mất trộm đồ, con đâu có hay!

Lam ngạc nhiên:

- Có trộm vào hả dì? Nó lấy cái gì vậy?

Bà Thư gằn giọng:

- Dượng con bị mất sợi dây chuyền 4 lượng và cái mặt cẩm thạch thường hay đeo.

Lam bỗng thấy sợ, linh cảm chuyệnkhông hay sắp đến với mình khiến cô ớn lạnh, cô vẫn bình tỉnh hỏi:

- Dượng Lộc đeo trong người, làm sao trộm lấy được?

Bà Thư nói một hơi:

- Hồi sáng này dượng Lộc cởi ra bỏ quên trong phòng tắm. Chỉ có con và con Mai ở nhà, tại sao sợi dây không cánh lại bay? Nếu có lượm được thì đưa đây, dì sẽ nói với dượng là con cất giùm, nhưng quên chưa trả lại.

Lam sững sờ nhìn bà Thư, lâu lắm cô mới nói nên lời:

- Con không hề thấy nó.

Bà Thư rít lên:

- Con Mai cũng nói vậy và dì đã xét phòng nó. Nếu con không đưa ra dì sẽ xét phòng con. Lỡ như mà có, thì không còn tình nghĩa ruột rà gì nữa đâu. Suy nghĩ cho kỹ đi!

Lam uất ức kêu lên:

- Dì nghi con sao?

- Dì nghi tất cả. Nếu phòng con không có, dì sẽ qua phòng Trâm Anh, phòng thằng Phị Hừm! Thằng quỉ ấy đang đeo theo gái, biết đâu chừng.

Nghe bà Thư nói thế, Lam chán nản khủng khiếp. Cô lập lại bằng giọng vô hồn:

- Con không hề thấy nó.

Bà Thư hùng hổ đứng dậy:

- Được! Để tao tìm xong hãy nói.

Kéo tung tấm ga giường xuống sàn, bà xổ áo gối, rũ mền mùng lên rồi kéo hết quần áo trong tủ Lam ra, nhưng không thấy gì hết.

Bà Thư tức tối đứng chống nạnh nhìn quanh. Tự nhiên Lam buột miệng:

- Biết đâu chừng dượng Lộc làm rơi ở nhà người khác.

Chỉ tay vào mặt Lam, bà Thư quát:

- Mày nói vậy là muốn ám chỉ gì?

Cô lấp bắp:

- Con chỉ đặt giả thuyết vậy thôi, chớ đâu ám chỉ gì?

Mặt bà Thư thẫn thờ:

- Ông ấy nhớ rất rõ là tháo nó ra để chà xà bông cho sáng rồi để quên trong toi-lét. Nếu mày không cất, chả lẽ thằng Phi hay con Trâm Anh sao? Không! không thể như vậy được.

Vừa gào lên, bà Thư vừa xô ngã cái ghế ở bàn học của Lam. Cái ghế ngã làm chiếc ba lô nhỏ cô máng ở lưng rớt xuống theo. Viết, bút, tập vở rơi tung tóc ra sàn.

Lam giật mình khi thấy nằm lẫn trong đống sách vở, một vật gì đó chói sáng vàng... Bà Thư vội cúi xuống nhặt lên. Cầm sợi dây chuyền trong tay, bà nhảy dựng:

- Đồ khốn nạn! Mày trả ơn tao, trả hiếu cho cha mẹ mày như vầy đây sao? Tao không ngờ, tao thật không ngờ.

Đấm vào ngực thùm thụp, bà rên rỉ:

- Ối trời ơi là nhục nhã. Tao phải nói sao với ba mẹ mày đây Lam.

Lam bủn rủn cả người, cô líu lưỡi:

- Con không có lấy, con xin thề...

- Không lấy sao nó ở trong túi xách của mày? Hừ! Định bỏ vào đó để một lát đem bán phải không. Uổng công tao xem mày như con ruột, lo cho mày đến mức nửa đêm phải chạy sang phòng mày xem ăn ngủ ra sao. Cuối cùng mày làm tao hết thất vọng vụ này đến khổ tâm chuyện khác.

Bị buộc đủ thứ tội, Lam nói đại:

- Nhất định dượng Lộc gài bẫy để tống con khỏi đây.

Bà Thư nghiến răng tát cô một cái:

- Nói bậy! Dượng ấy như cha chú sao lại gài bẫy mày chứ!

Bị đánh đau, Lam giận quá mất khôn. Cô gào lên:

- Dượng Lộc có bồ. Con nhìn thấy nên bây giờ phải lãnh hậu quả.

Mặt bà Thư méo mó vì kinh ngạc. Bà đứng như trời trồng hết một hồi mới bừng tỉnh lại. Sẵn sợi dây chuyền to như sợi xích trong tay, bà vụt lia vụt lịa vào mặt Lam. Vừa đánh bà vừa la:

- Đã ăn cắp còn bày đặt láo. Tao đánh mày cho chừa tật này.

Vừa ôm mặt đau đớn, Lam vừa chạy ra hàng lang. Cô đụng phải ông Lộc đang bước tới. Ông ta giữ Lam trong tay, giọng ngọt ngào nói với dì Thư.

- Em bình tĩnh lại, không thì lên cơn tim đấy! Chuyện xảy ra rồi mình phải xem coi có để cháu thiếu hụt gì không mà nên nông nỗi.

Vùng khỏi tay ông, Lam hét lên:

- Chính dượng bày ra trò này. Lâu nay tôi đã im lặng nhưng dượng vẫn chưa yên tâm về cái tật của mình. Rồi dượng sẽ khổ cả đời về chuyện lăng nhăng này.

Ông Lộc cười nhạt:

- Đã tham lam còn thêm dối trá. Hừm! Tôi nghĩ em gởi trả cho ba mẹ nó là vừa rồi đó Thư!

Lam gằn từng tiếng:

- Tôi không để dượng vu khống tôi đâu.

Khoanh tay trước ngực, ông Lộc ngạo nghễ:

- Vậy dượng sẽ mời cảnh sát khu vực và tổ trường dân phố tới cho cháu nhé! Tới lúc đó chả biết nhục đem cất vào đâu cho hết đây!

Bà Thư tiếp tục nguyền rủa:

- Đồ mặt dạn mày dày. Tao sẽ mời mẹ mày vào làm cho rõ những lời dối trá của mày.

Ông Lộc khoác vai đỡ bà về phòng trước sự căm hận của Lam. Mắt ráo hoảnh, cô trở vào ngồi phịch xuống giường và nhìn mọi thứ tung tóe trên nền.

Cô lặng lẽ sắp xếp mùng mền, chiếu gối lại với động tác cứng ngắc của một người mất hồn lạc vía. Ngực nặng như đeo gông, Lam muốn hét, muốn khóc cho hả nhưng không được. Nỗi oan ức nhục nhã làm Lam mụ mẫm.

Cô chưa biết mình phải làm gì để giải oan, nhưng có lẽ cô không nên ở đây thêm giây phút nào nữa.

Chậm chạp thay quần áo, cô bước đến gương soi và nhìn thấy trên trán bên trái bị sưng đỏ. Cảm giác đau thể xác dường như không tồn tại cạnh sự hoảng loạn của tinh thần. Lam đưa tay rờ lên mắt rồi xách giỏ quần áo, tập vở bước xuống nhà. Ra tới sân cô gặp Mai với đôi mắt đỏ hoe. Chị sụt sùi khóc:

- Đúng là đổ oan lên đầu người thấp cổ bé họng. Chắc chị xin nghỉ việc quá!

Lam cười héo hắt:

- Tại em liên lụy tới chị. Em đi rồi chị sẽ yên thân thôi!

Mai hỏi:

- Nhưng em tính đi đâu vậy?

Lam lắc đầu. Mai thầm thì:

- Tới chỗ cậu Kiên đi. Cậu ấy ở công ty du lịch Trường Kỳ cậu Kiên sẽ giúp được em đó!

Làm thinh, Lam đạp xe đi mặc cho Mai hốt hoảng gọi theo. Ngoài Kiên ra ở thành phố này cô còn nghĩ tới ai khác nữa đâu. Nhưng chẳng lẽ tìm đến anh với bộ dạng như vầy?

Ngần ngừ mãi Lam cũng bước vào một ngôi nhà ba tầng khá rộng rãi. Cô hỏi thăm và được dẫn tới phòng phó giám đốc. Trong phòng có rất nhiều người, dường như họ đang họp. Cô không thấy Kiên đâu nhưng vẫn ngồi chờ bên ngoài.

Đầu gục xuống, Lam đếm thời gian bằng tiếng tíc tắc của đồng hồ. Một người bước ra, rồi nhiều người bước ra. Họ tò mò nhìn Lam nhưng không ai là chú Kiên của cô hết.

Dường như chiều lắm rồi.không khéo nhân viên ở đây về hết rồi cũng nên. Vậy chú Kiên đâu kìa? Có đúng chú làm ở đâykhông? Sao lần đó Lam không nghe chú ấy nói. Phải lúc nãy cô hỏi chị Mai kỹ một chút nhi?

Lam đang thắc thỏm thì cửa phòng lại mở. Lầm này đúng là Kiên. Anh ngạc nhiên nhìn Lam đến sững sờ. Hai người im lặng, rồi Kiên đi như chạy tới bên cô, giọng xúc động:

- Em đến lâu chưa?

Lam chợt tụi thân ghê gớm, cô gục đầu xuống, cổ ứ nghẹn.

Kiên thản thốt:

- Chuyện gì thế!

Lam bật khóc ngon lành làm anh hốt hoảng. Ngồi xuống trước mặt cô, Kiên hối hả nói:

- Bình tĩnh lại đi Lam. Có anh, dù trời gầm cũngkhông sao đâu. Nào! Chuyện gì? Chuyện gì?

Vừa nói Kiên vừa nhẹ nhàng nâng mặt cô lên bằng hai tay. Lam vẫn không thôi nức nở. Cô lắp bắp qua tiếng khóc:

- Cháu muốn chết cho rồi. Hu... hu...

- Sao lại thế? Ai ăn hiếp em, cho anh biết đi.

Lam lắc đầu, Kiên vén những sợi tóc lòa xòa lên mặt cô và sửng sốt khi thấy vết bầm đen ngay đuôi mắt.

Anh nhíu mày lại, giọng nóng nảy:

- Em bị sao vậy?

Lam lại khóc. Cô vốn rất ghét con gái mít ướt, nhưng không hiểu sao lúc này Lam cứ muốn khóc, muốn nhõng nhẽo với chú Kiên. Vẻ hốt hoảng, lo lắng của chú khiến tâm hồn cô được xoa dịu vị biết có người đang hết sức quan tâm yêu mến mình thật lòng.

Đưa Lam vào phòng, Kiên dìu cô ngồi xuống salon rồi rót cho cô một ly nước lạnh:

- Em uống đi!

Lam ngoan ngoản cầm ly nước. Kiên vào toi-lét nhúng ướt khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho cô. Anh xót xa hỏi:

- Đau lắm phải không?

Cô thút thít gật đầu. Kiên lầm lì:

- Đừng nói với anh là em vô ý đụng đầu nhé! Anh đang muốn biết chuyện gì đã xảy ra đây.

Vừa khóc, Lam vừa kể cho Kiên nghe... Anh đấm tay xuống bàn, răng nghiến lại:

- Đúng là tồi bại khi dùng hạ sách đó để đối phó với một đứa bé đáng tuổi con cháu mình. Anh vẫn biết anh Lộc là người bất chấp thủ đoạn, nhưng không ngờ ảnh sử dụng cái kế vừa rẻ tiền vừa ấu trĩ như vậy mà chị Thư vẫn tin.

Lam buồn bã:

- Hạ sách hay thượng sách gì thì dượng Lộc, cũng đã đạt được mục đích. Cháu không còn mặt mũi nào để gặp ai hết. Rồi ba mẹ sẽ biết chuyện này, liệu ba mẹ có tin cháu không?

Kiên vội nói:

- Sao lại không tin. Em là cô bé rất tốt. Anh Lộc ngậm máu phun người sẽ dơ miệng mình. Em không phải chờ lâu đâu, anh ấy sẽ bị lột mặt na.

Lam cười méo xẹo:

- Cám ơn chú đã an ủi cháu.

- Anh nói thật tình, chớ không hề an ủi suông. Chỉ có nông cạn, u mê như chị Thư mới tin lời anh Lộc.

Chớp đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, Lam hạ giọng:

- Lúc này dắt xe ra khỏi nhà, cháu không biết đi đâu, làm gì cho người khác tin mình. May là còn có chú, người thân duy nhất của cháu ở thành phố xa lạ này.

Kiên ủ đôi tay mỏng manh của Lam trong tay mình. Những lời của Lam vừa rồi như dòng nước mắt tưới qua khu vườn khô cằn của hồn anh, Kiên không thể đòi hỏi Lam nói rõ tình cảm của mình, nhưng như thế là đủ. Anh tin ngày nào đó rất gần, cô bé sẽ không gọi anh là chú nữa.

Lam lại thầm thì:

- Vào tìm chú, người ta bắt cháu ngồi chờ ở đây. Cứ thấy hết người này ra, tới người khác mà chú thì mất tiêu, cháu cứ tưởng bị hố rồi chứ. Nếu không có chú ở đây, cháu chả biết khóc với ai cho nhẹ bớt.

Kiên nheo nheo mắt:

- Sao... Cháu không tới khóc với người yêu? Anh chàng cận ấy chắc chắn có rất nhiều cách để dỗ cô nàng bé bỏng mít ướt của mình.

Lam phụng phịu:

- Bây giờ cháu tới khóc với Long vẫn còn kịp mà.

Kiên tủm tỉm:

- Vậy để chú đưa cháu đi nhé?

- Cháu không làm phiền chú đâu.

Kiên ậm ự:

- Dù không muốn cũng đã phiền rồi còn gì.

Lam đứng dậy, giọng tức tưởi:

- Cháu xin lỗi đã quấy rầy chú.

Mím môi lại Lam bước vội ra cửa. Nhưng chưa đi được tới bước thứ hai, cô đã thấy mình lọt vào vòng tay rắn chắc của Kiên.

Anh vừa siết chặt cô, vừa thì thầm:

- Nếu em đến với Long chắc anh điên lên mất!

Lam dấu mặt vào ngực anh. Cô chợt thấy mình trở nên nhỏ bé bên cạnh Kiên. Trong một thoáng yếu lòng, cô đã để mặc cảm xúc dâng trào, giờ còn giấu vào đâu tình cảm thật nữa. Bên anh Lam sẽ được che chở, chăm sóc. Cô tin là như vậy, và đó cũng là điều cô đang cần vô cùng.

Giọng Kiên vang lên rành rọt:

- Việc trước mắt phải làm là tìm chỗ ở cho em. Anh Lộc và chị Thư đã như thế, anh không để em trở về đó đâu.

Lam ngước lên nhìn Kiên, nước mắt tủi thân lại ứa ra. Nhớ tới lúc dì Thư vụt lia vụt lịa sợi dây chuyền vào mặt mình, Lam run rẩy sợ hãi. Lúc ấy dì Thư là một người khác hoàn toàn. Ở nhà dù giận cách mấy ba mẹ cũng chưa hề đánh cô, dù nhịp một roi vào đít. Vậy mà liên tục mấy cái, dì Thư đánh vào đầu vào mặt Lam như đánh kẻ thù.

Dì Thư chưa nguôi giận đâu, nếu Lam trở về chả biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp. Có thể dì ấy bắt Lam ngồi hằng giờ để tụng niệm. Cũng có thể dì ấy tra hỏi về chuyện bồ bịch của dượng Lộc. Nói chung dù thế nào Lam cũng là người tội lỗi. Lam không thể chịu nhục hơn nữa đâu.

Kiên lau nước mắt cho cô. Anh xót cả lòng:

- Đừng khóc bé con. Có anh, không ai có thể ăn hiếp em được. Nhất định anh sẽ làm cho ra lẽ chuyện này. Với anh, Tuyết Sương đâu lạ lùng gì. Anh sẽ đưa chị Thư tới cho hai bên giáp mặt. Rồi sự thật sẽ là sự thật thôi, anh Lộc làm sao chối được.

Lam như sực nhớ chuyện của Phi, cô vội vàng nói:

- Trưa nay anh Phi bảo sẽ đưa Sương về nhà cho mọi người biết mặt. Khi nghe nhắc đến tên cô ta, dượng Lộc có vẻ quan tâm. Ông ta hỏi anh Phi: Sương làm gì, con cái nhà ai? Khi nghe ảnh nói xong dượng như thở phào nhẹ nhõm. Cháu tin cô ta đến với họ chỉ vì tiền, và với mỗi người Sương đóng một vai diễn khác nhau, nên dượng Lộc không thể ngờ người yêu của con trai là người tình của mình.

Thở dài một cái, Lam lo lắng:

- Chỉ sợ anh Phi chịu không nỗi sự thật oan nghiệt này. Cháu thương ảnh lắm!

Kiên vuốt tóc Lam:

- Đúng là ngốc nghếch. Em tưởng Sương sẽ đồng ý tới nhà anh chàng gà mờ Phi à! Cô ta chỉ muốn tiền chớ đâu có muốn chồng. Sẽ không có cảnh đụng độ tay ba đầy kịch tính như em tưởng đâu.

- Vậy mình phải làm sao để anh Phi đừng buồn đây?

Nựng nhẹ cằm Lam, Kiên nói:

- Chẳng có cách nào để Phi đừng buồn hết. Mình phải cho Phi biết sự thật để cậu ta nhìn rõ hơn cô gái mình từng yêu. Nhưng đây không phải chuyện em lo vào lúc này.

Ngồi im với điếu thuốc trên tay, Kiên nhíu mày ngẫm nghĩ rồi bảo:

- Em nên cho ba mẹ biết chuyện này trước khi chị Thư lên tiếng. Trong phòng có điện thoại, em cứ gọi về nhà. Anh ra ngoài mua gói thuốc sẽ về ngay.

Lam gật đầu, lẩm nhẩm nhất số, cô hồi hộp chờ. Giờ đây chắc ba mẹ đang ăn cơm chiều. hai người sẽ không nhấc máy ngay đâu.

Nhưng khác với suy nghĩ của cô. Chuông bên kia chỉ vang lên đến hồi thứ hai Lam đã nghe giọng bà Tâm hồi hộp:

- A lô! Xin lỗi ai ở đầu dây?

Mũi Lam cay xè, cô cố giữ bình thường nhưng nước mắt đã ràn rụa. Cô nghẹn ngào:

- Con đây!

Bà Tâm rối rít hỏi:

- Con đang ở đâu vậy? Đã trở về nhà dì Thư chưa? Tại sao con lại làm thế? Tại sao?

Lam nhắm mắt. Thì ra mẹ đã biết rồi. Qua cách mẹ hỏi, chắc bà tin lời dì Thư và đang khổ sở vì cô.

Cầm ống nghe cứng ngắc, Lam nói:

- Con không có làm chuyện đó. Mẹ phải tin như vậy.

Bên kia im lặng, Lam khổ sở phân vân:

- Tất cả là do dượng Lộc. Dượng ấy muốn tống con đi vì chuyện có bồ.

Bà Tâm gắt gỏng:

- Đủ rồi Lam, mẹ đã nghe dì Thư nói về con cả tiếng đồng hồ. Mẹ không thể ngờ con lại với thằng Kiên. Rồi bây giờ lại thêm chuyện này. Nói đi! Ai xúi con lấy sợi dây chuyền ấy? Có phải là thằng Kiên không? Con ăn nhằm bùa mê, thuốc lú của cái thằng con hoang vô tích sự ấy rồi. Con làm mẹ nhục nhã, thất vọng vô cùng. Nếu biết con hư như vậy, mẹ không cho con vào Sài Gòn đâu! Chưa xa nhà bao lâu mà đã nhiễm đủ thứ thói hư tật xấu.

Lam bàng hoàng:

- Sao mẹ lại nói thế? Ngay mẹ mà cũng không tin con sao?

- Hừ! Hồi nãy dì Thư cũng hỏi mẹ câu này. Ai cũng có lý để cho là mình đúng. Mẹ tin con nhưng cũng không bỏ qua những lời của dì Thư. Dì ấy khóc sướt mướt trong điện thoại vì giận con, và vì bứt rức với mẹ. Điều dì Thư giận nhất là chuyện con nói dượng Lộc có nhân tình.

- Nhưng sự thật là vậy mà!

- Sự thật nào cơ chứ! Con phải xin lỗi dì dượng ngay. Nhất là với dượng Lộc.

Lam gào lên trong máy:

- Con không có lỗi gì hết. Dượng Lộc đã bày ra chuyện này, sao con phải xin lỗi chứ!

Bà Tâm im lặng nhưng Lam vẫn nghe tiếng thở dài của mẹ. Bà ngập ngừng:

- Con đang ở đâu vậy?

Lam liếm môi:

- Ở nhà Hương.

- Con về đi, dì Thư đang trông đấy!

- Con không thể, vì nhìn dượng Lộc con thấy ghê tởm, nhìn dì Thư con thấy hận nhớ lại lúc dì ấy đánh vào mặt con.

- Tại dì Thư quá giận.

- Tại dì ấy ác thì đúng hơn. Trong nhà này ai cũng chỉ giả dối. Con nói sự thật thì lại bị đòn rồi bị vu khống là ăn cắp. Con sẽ im lặng nhìn cha con dượng Lộc, anh Phi là tình địch của nhau và cười thỏa thích.

- Con lại nói điên nói khùng gì vậy. Mau về nhà ngay.

Lam gầm từng tiếng:

- Con không bao giờ về đó nữa.

Giọng bà Tâm có vẻ mềm mỏng hơn:

- Vậy thì điện cho Trâm Anh biết con đang ở nhà Hương.

- Để làm gì? Chả ai nghĩ tới con đâu, mẹ cũng vậy. Tóm lại những lời nãy giờ mẹ chỉ bênh dì Thư, bênh dượng Lộc, chớ đâu hề lo cho con. Mẹ đâu cần biết con nhục nhã, đau đớn thế nào. Và mẹ có biết con đang nghĩ gì không.

Lam khóc rưng rức, rồi giận dỗi gác máy luôn. Nhìn lên cô thấy Kiên. Lam mếu máo:

- Mẹ đã biết chuyện và không hề tin em. Phải làm sao bây giờ hả chú Kiên?

Không hề xấu hổ, Lam mếu máo khóc như con nít. Thay vì như những lần trước luôn miệng năn nỉ cô nín, lần này Kiên để mặc cho Lam sụt sùi đổ lệ. Khóc đã rồi cô bé sẽ nguôi. Với cô, cú sốc này quả là nặng. Nó làm Lam mất niềm tin ở những người thân yêu nhất. Mười tám tuổi cô bé còn quá non nớt để hiểu rằng trò đời còn nhiều tấn kịch tàn nhẫn hơn. Kiên đã nếm qua biết bao nhiêu đắng cay khi vật lộn với cuộc sống, nước mắt của anh không dễ dàng đổ ra vì những chuyện cỏn con này: Nhưng nhìn Lam khóc, anh vẫn xót xa nhói lòng.

Kiên lấy trong túi ra chai dầu xanh còn mới nguyên rồi vỗ về:

- Trán đã bầm tím rồi, em khóc mãi sẽ sưng mặt đó. Ngoan để anh thoa dầu cho.

Lam ấm ức:

- Mẹ bắt em quay về.

Kiên trầm giọng:

- Mẹ sợ em tìm đến anh đấy. Với ba mẹ em, anh chỉ là thằng bất hảo, không đáng tin cậy.

Lam chớp đôi mắt tròn:

- Nhưng... em tin chú thật mà!

Kiên mê mải nhìn cô:

- Nếu anh chưa tìm được chỗ, em dám ở đây không?

Lam hơi bất ngờ vì câu hỏi của Kiên. Cô phụng phịu:

- Chú dám cho em ở không?

Kiên cười:

- Ở một ngày thì dám, nhưng ở lâu thì không dám đâu.

- Sao vậy? Chú sợ em khênh hết đồ đạc đem bán à?

Kiên lắc đầu:

- Anh chỉ lo gã cận của em tìm tới thoi cho mấy thoi về tội dám giữ trái phép cô người yêu xinh như mộng của gã thôi!

Mặt Lam chợt đỏ lên, cô nói lảng đi:

- Chú đã nói chúng ta là bạn, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Chưa chi đã từ chối. Vậy để em đi ngay bây giờ cho xong. Chú khỏi phải lo gì hết.

- Nhưng em sẽ đi đâu? Tới nhà Hương thật à? Hừ! Tới đó có khác nào tới nhà Long. Con gái con lứa ở chung nhà với bồ là không được đâu! Tốt nhất là ở với chú của mình.

Khịt mũi Lam nói:

- Ở với chú chắc chết ngạt vì khói thuốc quá?

Kiên dụi ngay điếu thuốc đang hút dở vào cái gạt tàn:

- Chuyện đó dễ ợt. Anh sẽ không động tới thuốc khi có mặt em.

- Nhưng chú đang ở chỗ nào vậy?

Kiên dang hai tay ra:

- Chỗ này! Sau cánh cửa kia là cõi riêng của anh đó.

Lam ngạc nhiên:

- Công ty này xịn thật! Nhân viên được cấp cả chỗ ở.

Kiên cười cười:

- Tiêu chuẩn này chỉ dành cho phó giám đốc mà thôi.

Lam kêu lên:

- Phó giám đốc! Eo ơi! Chú oai dữ vậy sao?

- Chỉ là làm công thôi. Oai gì mà oai. Em đã bớt tủi thân tủi phận rồi thì đi ăn với phó giám đốc. Nãy giờ mải dỗ em, anh đói bụng gần chết mà không dám than.

Rờ lên cục u trên trán, Lam nhăn nhó:

- Mặt mày như vầy, em không đi đâu!

Kiên thản nhiên:

- Lo gì, lấy băng cá nhân dán lại là xong. Chả ai biết em bị u đầu hay mẻ trán đâu!

- Như vậy còn kinh dị hơn.

Kiên chặc lưỡi:

- Kinh dị cỡ nào em vẫn xinh đẹp mà. Nào đưa trán đây.

Lấy trong túi áo ra miếng băng cá nhân, Kiên cẩn thận dán vào chỗ sưng cho Lam. Anh tủm tỉm:

- Trông cũng xã hội đen lắm chứ. Vào trong rửa mặt cho tươi tỉnh chút đi... nhỏ.

Lam nguýt anh một cái thật dài rồi đẩy cửa vào toi-lét. Nhìn vô gương, cô hết hồn vì nét bơ phờ xấu xí của mình, đã vậy trên trán còn bị bịt miếng băng dán xéo qua mới ghét chứ.

Chú Kiên thật ác khi bày trò băng bó vết thương này. Lam bậm môi giật miếng băng ra rồi kéo tóc xuống phủ trán. Rồi chỗ sưng sẽ hết, nhưng trong lòng cô mối hận này suốt đời không phai.

Cúi xuống vốc nước đập vào mặt, cô thấy tỉnh táo lại. Bao bực bội buồn phiền cũng vơi đi. Mình là người trong sạch, sao lại phải sợ chứ? Suy cho cùng chuyện có gì là ầm ĩ, sao lúc nãy mình lại khóc to, khóc nhiều đến thế? Bộ muốn khóc gợi lòng trắc ẩn từ chú Kiên à?

Lam chợt xấu hổ với ý nghĩ vừa thoáng qua, cô vuốt lại mái tóc và bước ra.

Kiên nhướng mày:

- Đã hết u đầu rồi hả?

Lam xa xôi:

- Nỗi đau lặn hết cả vào trong rồi. Em sẽ không khóc dù gặp bất cứ khổ sở nào khác.

- Vậy mới cừ chứ! Nào chúng ta đi!

Kiên vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo. Anh nhấc máy lên. Lam bước ra ngoài hành lang nhưng vẫn nghe giọng anh rõ mồm một:

- Không đến được đâu cưng. Anh đang bận lắm! Chuyện gì ngày mai hảy nói tiếp. Thôi nghen!

Lam bước chầm chậm bên Kiên. Cô chép miệng:

- Chú vì em mà lỗi hẹn với người yêu sao?

Kiên tỉnh bơ:

- Người yêu không gặp hôm nay vẫn còn ngày mai, ngày mốt. Riêng em thì trăm năm mới có một lần. Anh không bỏ cơ hội cùng ăn, cùng ở, cùng hưởng phúc, cùng chia họa này đâu.

Lam nhún vai:

- Vậy thật tội cho ai lỡ là người yêu của chú!

Kiên đưa Lam qua hết khoảng sân rộng rồi ra cổng. Anh nói:

- Quán gần đây, chúng ta đi bộ sẽ thấy thanh thản hơn. Phó giám đốc này còn nghèo lắm, nên chỉ đãi cơm bụi thôi, cháu đừng chê nhé!

Lam gượng gạo cười. Dù biết Kiên không ẩn ý gì khi nói thế, nhưng cô vẫn phải nghĩ xa xôi về ngày mai của mình. Cô sẽ sống thế nào khi tự động, bỏ nhà dì Thư đi mà chưa được ba mẹ đồng ý? Đi bên Kiên nhưng tâm trí Lam trôi dạt đâu đâu. Anh cũng im lặng như đang nghĩ ngợi điều gì dữ lắm! Đã bao nhiêu lần Lam ao ước được một mình với Kiên. Hôm nay cô đã đạt được ao ước ấy, nhưng sao mọi thứ tẻ nhạt buồn bã thế này.

Kiên đang lo cho Lam, hay đang nghĩ tới cô bồ cưng của mình khi đi bên người khác nhỉ Cô chả hiểu anh nổi, cũng không giải quyết được chuyện của mình nổi. Cạnh bên anh nhưng Lam vẫn lẻ loi, đơn độc hơn cả lúc quạnh quẽ một mình trong phòng.

Nguồn: http://vietmessenger.com/