Ba tháng sau trường đại học nghỉ tết. Kiều Thư Bồi quay lại thành phố biển.
Đây cũng là phần mở đầu của quyển sách mà ta đang đọc. Bồi đã đi vào rừng chắn gió, ngồi xuống gốc cây với que củi khô, vẽ mãi mấy chữ "Ân Thái Cần" trên cát... Khu rừng này, bãi biển này, hòn đá nầy... gió, mây trời, sóng biển. Ngôi nhà trắng... Đâu đâu cũng đều có bóng dáng, hình ảnh của Cần. Thế mà Ân Thái Cần, bây giờ em ở đâu?
Giọt nhớ cứ rơi mãi, rơi không dứt trong lòng. Quá khứ tình yêu. Bồi muốn quay lại tìm kiếm. Những ngày cuối năm đó. Bồi như kẻ mộng du. Cứ lang thang mãi trên biển trên cát, trong hoàng hôn... Lục lại trong dấu tích ngày xưa... Đau khổ... Bây giờ thì Thư Bồi mới hiểu ra một điều. Đó là con người... Vĩnh viễn không bao giờ giữ được cơn sóng, giữ được mùa xuân.
Cái gì trở thành quá khứ có nghĩa là không còn. Ân Thái Cần dù có sống ở chân trời nào đi nữa, thì cũng đã trở thành... người xưa... Nàng đã đóng một vai trò khác.
Khi màn đêm buông xuống, mặt trời đã đi ngủ từ lâu... Thư Bồi vẫn ngồi đó. Ngồi phịch dưới cát với cây que khô trên tay. Vẫn viết tên của Cần. Viết mãi đến lúc không còn trông thấy cái tên Thái Cần. Bồi mới vứt đi cành nhỏ và đứng dậy. Gió biển từ ngoài khơi mang vị muối bay vào mằn mặn, Thư Bồi chợt nhớ tới hai câu thơ cổ: "Tình anh đã mãi thành dĩ vãng. Chỉ nhớ thương thôi đã sững sờ".
Có lẽ, cuộc đời là như vậy. Tự cổ chí kim chuyện tình yêu như rập khuôn in. Ngọt bùi đấy, say đắm đấy. Chua xót, rồi đau khổ... không bao giờ là mặt hồ phẳng lặng như mùa thu.
Thư Bồi lắc đầu. Chợt nhớ tới Thái Cần. "Anh là người đàn ông phóng khoáng như chững chạc. Em biết mỗi lần anh gặp cái gì không hài lòng là anh lắc đầu, như muôn xua tan nó đi. Vậy thì bây giờ là lúc anh phải lắc đầu đấy."
Thư Bồi chua xót khi nghĩ lại. Chàng lại lắc đầu. Buồn thật. Tại sao con người lại yếu đuối thế? Quá nhiều trách nhiệm thế? Bỗng nhiên Thư Bồi nhớ đến người cha già cô độc, đến những năm dài ở Đại Học còn phải đi... Không thể để con người đắm chìm trong suy tư, trong quá khứ nữa. Thư Bồi, hãy nghe kìa, chim Hải Âu đang hót gì thế.
"Đi đi đi! Do dự chi! Đi đi đi! Do dự chi!"
Thế là Thư Bồi lại lắc đầu. Cố gắng quên đi chuyện cũ. Tháng ba trời chưa trở lạnh. Chàng đứng lên, bước nhanh về nhà.
Nhà... thì vẫn như cũ. Ngôi nhà gỗ đơn giản, nghèo nàn, nhưng ngăn nắp. Tài sản là sách vở thôi, cha già có vẻ bình thản an phận hơn xưa. Một mình ăn, uống, không lo nghĩ nhiều. Ông Vân Phong đưa mắt trìu mến nhìn Bồi. Dù có thế nào ông cũng cảm thấy hãnh diện không cùng khi có được một đứa con trai vừa đẹp trai vừa học giỏi như Bồi. Con người, khi tiến gần đến tuổi già mới thấy là tiếc nuối thời gian đã qua. Bù lại có một cái gì để lại mai sau thì cũng gọi là an ủi. Ông hỏi:
- Con vừa đi thăm bạn bè cũ về đấy à?
Thư Bồi hơi bối rối một chút nhưng nói:
- Vâng.
- Mọi thứ đều thay đổi nhiều quá phải không?
- Con thấy thì... Thư Bồi suy nghĩ một chút nói - Con mới thay đổi nhiều hơn cả.
Ông Vân Phong nhìn con. Đúng. Con nói đúng. Cái thành phố biển nhỏ nhắn nầy... Sinh hoạt gần như thành nề nếp, bảo thủ, an phận. Ngay chuyện trở thành sinh viên cũng là một điều biến cố. Đã có một "khoảng cách".
- Ở trường đại học... Ông Vân Phong cân nhắc một chút hỏi - Con có bạn gái chưa?
Thư Bồi quay lại, ánh mắt cha vừa chờ đợi vừa lo lắng.
- Dạ cũng có một cô bạn bên văn khoa rất thân. Chúng con nói chuyện cũng hợp nhau lắm.
- Thế... Cô ấy tên là gì?
- Cô ấy họ Tô tên Yến Thanh. Cũng là sinh viên năm thứ nhất.
- Tô Yến Thanh. Ông Vân Phong cười thỏa mãn tên cũng khá đẹp đấy chứ? Thế nhà cô ấy ở Đài Bắc.
- Vâng, cha cô ấy là giáo sư đại học, còn mẹ tốt nghiệp ngành sư phạm, hiện dạy trung học.
- À Ông Vân Phong gật gù - Thế con đã gặp cha mẹ cô ấy chưa?
- Con đã đến nhà Yến Thanh dùng cơm mấy lần. Thư Bồi đáp một cách bình thản - Ông bà giáo sư biết nhà mình ở xa, nên có vẻ cảm thông với con nhiều lắm.
Rồi Thư Bồi quay qua nhìn cha.
- Cha cũng biết đấy, những người sống trong nghề giáo dục thường đối xử với những bạn bè của con cái như đối xử với con mình.
Ông Vân Phong cười.
- Cha hiểu ý con rồi, con định nói giữa con và họ chưa có một tình cảm đặc biệt, phải không?
- Con không nghĩ gì cả. Thư Bồi cười nói. Nhưng chợt nhiên chàng cảm thấy có một cái gì man mát trong hồn - Chúng con là bạn, bạn học chung trường, bạn bè theo nghĩa thông thường... Con nghĩ, dù gì con cũng chỉ mới là sinh viên năm thứ nhất. Nói chuyện tình yêu sợ quá sớm. Vả lại Tô Yến Thanh lại là hoa khôi của Văn Khoa. Vây quanh nàng có một lố bạn trai, con lại không thích như thế.
Ông Vân Phong nhìn con, rồi đứng dậy bước tới đặt tay lên vai con, nói.
- Thư Bồi, cha nghĩ là con nên quên cái mối tình cũ đi. Bằng không, cuộc đời con sẽ không yên ổn. Cha là cha con. Lúc nào cha cũng muốn con sống sung sướng, hạnh phúc. Con nên nhớ rằng cuộc đời nầy có rất nhiều cơ hội. Hạnh phúc không phải là khó nếu ta chụp bắt kịp thời... Nếu con cứ u sầu bỏ qua mọi dịp may thì một lúc nào đó con sẽ hối hận. Mọi thứ không chờ đợi ta đâu. Thư Bồi, con hãy hứa cha con sẽ không bao giờ để quá khứ ràng buộc, được chứ?
Thư Bồi nhìn cha, nhìn thật lâu, cảm động.
- Con biết, con biết chứ. Cha có biết không, suốt buổi chiều qua, con đã chôn hết mọi thứ. Cha hãy yên tâm, bao giờ trở lại Đài Bắc, con sẽ bắt đầu lại tất cả.
Ông Vân Phong có vẻ vui.
Thế là đầu tháng tư, mang tâm trạng tráng sĩ ra đi không trở về. Thư Bồi trở lại Đài Bắc với quyết tâm làm lại từ đầu. Tết đã trôi qua, nhưng xuân vẫn còn đó. Thư Bồi lao vào cuộc sống mới. Cuộc sống mà trong đó không có cái tên "Ân Thái Cần". Thái Cần. Sóng biển đã xóa tan, cát đã phủ mờ.
Thế là, bắt đầu... Sau buổi học Thư Bồi đi xem phim với Tô Yến Thanh, rồi uống sữa đậu nành, ăn bánh tiêu giò chéo quảy.
Yến Thanh có khuôn mặt dễ nhìn, có đồng tiền duyên. Cô gái thích mặt áo chemise caro và quần bò. Dáng dấp con trai hơn là gái. Trẻ trung nhanh nhẹn. Mái tóc à la garcon càng trong ngổ ngáo thông minh hơn.
Hôm ấy cả hai đã đi xem phim "Cuốn theo chiều gió". Xem xong như thường lệ đi ăn. Trên bàn ăn hai người vẫn tranh luận nhau về nội dung cuốn phim. Yến Thanh đã làm xong một tô mì, một chén chè, hai cái giò chéo quẩy, một cái bánh nướng, vậy mà còn nói.
- Không hiểu sao em lại thấy thèm một tô bò kho nữa.
- Anh nghĩ là em chỉ thèm thôi, chứ không còn chỗ chứa đâu.
- Anh tin như vậy à?
Rồi không đợi Bồi phản ứng, Thanh khoát tay gọi hầu bàn đến.
- Anh có thể giúp tôi gọi thêm tô bò kho ở tiệm bên cạnh không?
- Được chứ! Được chứ!
Cô hầu bàn tỏ ra rất sốt sắng, Yến Thanh đắc ý quay lại Bồi.
- Đấy anh thấy không, tôi vẫn có thể ăn thêm cơ mà.
- Tốt thôi, vậy Thanh cứ tự nhiên. Thư Bồi vừa cười vừa nói - Chỉ sợ ăn kiểu nầy, một ngày nào đó Yến Thanh sẽ mập như chú Hà Mã thôi.
- Hà mã - Yến Thanh tròn mắt - Anh định chọc tôi à? Làm gì có người mập như hà mã được.
- Vậy mà anh đã quen với một bà như vậy. Bà ta xấu ơi là xấu.
- Ồ! Yến Thanh trợt mắt - Giống con hà mã ở sở thú thật chứ.
- Có ai gạt đâu? Không tin à?
Tô bò kho đã mang đến... Yến Thanh cầm đũa lên nhưng có vẻ suy nghĩ.
- Hay là anh sợ là... Tôi ăn nhiều quá rồi anh rồi anh không có tiền trả.
- Ồ, ăn mấy thứ này mà nhằm nhò gì? Thư Bồi vừa cười với nói - Nếu cô chọn Bíp Tết hay sơn hào hải vị gì khác thì tôi sợ thật. Mà... lúc đó nếu tôi không đủ tiền trả thì còn có cô mà lo sợ gì?
- Vậy thì... Yến Thanh bưng tô lên - Tôi ăn à nhé?
- Ăn đi, có ai bảo cô đừng ăn đâu?
Yến Thanh nhìn vào tô, mùi ớt cay nồng, chợt nhiên đặt đũa xuống.
- Anh quen cái bà hà mã ấy... Bà ta khoảng bao nhiêu tuổi.
- Khoảng bốn năm mươi tuổi gì đó.
Thư Bồi nói. Hình ảnh Thái Cần chợt hiện ra trước mắt... Cái hôm phát bằng cấp I kia. Cuộc cãi nhau ở phòng triển lãm mọi thứ như còn rành rành trước mặt.
- À, như vậy là già lắm rồi, phải không? Yến Thanh thở phào nói - Vậy thì không sao. Hai mươi năm sau, tôi có mập như hà mã cũng chẳng sao cả.
Thế là Yến Thanh bắt đầu ăn, vừa ăn vừa lý giải.
- Tôi cho anh biết nhé, đàn bà sống đến ba mươi lăm tuổi là đẹp xấu không còn là vấn đề rồi. Lúc đó đã an phận, nên an phận thì hơn. Tạo hóa thì vô tình đâu biết ga lăng mà níu thời gian lại chờ người đẹp.
Thư Bồi tò mò.
- Thế thì theo Thanh. Đàn bà khi biết mình sắp già nên làm gì?
- Làm gì à?
Yến Thanh làm ra vẻ thật nghiêm túc, cô trừng mắt nhìn Thư Bồi không trả lời thẳng vấn đề.
- Tôi thấy thì... Đàn bà càng đẹp càng dễ gặp khổ đau. Không bao giờ dùng sắc đẹp của mình để chinh phục mọi thứ trên đời. Vì sắc đẹp nào có trường cửu, nó rất dễ phai tàn, dễ biến mắt, dễ héo úa như đóa hoa tươi.
Yến Thanh lại vuốt tóc thả ra phía sau, nói một cách thông minh.
- Một người đàn bà khôn ngoan phải hiểu được chuyện đó. Ta nếu thật sự đẹp thì phải bổ xung cái đẹp đó bằng kiến thức tìm hiểu cuộc đời. Nếu như vậy, khi đứng tuổi cánh hoa không còn tươi vẫn tỏa hương thơm ngát... Vẫn tươi mát như loài cây vạn niên thanh.
Kiều Thư Bồi nhìn cô bạn gái, đột nhiên buột miệng.
- Cô quả thật đáng sợ.
- Đáng sợ? Tại sao?
- Vì mặt cô thì như hoa, mà tư tưởng của cô lại như cổ thụ. Với những người đàn bà như thế sẽ rất nguy hiểm cho đàn ông chúng tôi.
- À! Yến Thanh cười - Anh đang nịnh đầm hay châm biếm tôi vậy?
Thư Bồi nhìn thẳng mắt Thanh.
- Theo Thanh thì sao?
- Tôi đấy à? Yến Thanh gật gù - Tôi nghĩ anh giống như một quyển sách hơi khó đọc, vì vậy nếu tôi thông minh một chút thì không nên phát biểu những gì mình chưa biết.
Thư Bồi yên lặng nhìn Thanh, rồi thở dài.
- Thật ra thì Thanh đã hiểu sai, tôi không phải là quyển sách khó đọc như Thanh tưởng đâu. Chỉ tại tôi giống như con sâu nhút nhát, tự ti, tôi thích ngụy trang, ẩn núp, tôi rất sợ ánh sáng. Vì dưới ánh sáng của sự thật thì tôi chỉ là con số không to tướng.
- Hừ! Yến Thanh trề môi - Anh đừng nên khiêm tốn như vậy, cứ giả vờ mãi... Nói thật đi, có phải là anh ngại anh không muốn ai biết rõ về anh không?
- Chứ không phải là em không thèm tìm hiểu?
- Thế ư? Yến Thanh lấy tay lay lay đôi đũa - Tôi thì đang nghi ngờ đây... Có phải là... Anh muốn tôi tìm hiểu anh nhiều hơn, phải không? Chẳng ai trúng kế ông đâu nghe ông bạn.
Thư Bồi chỉ cười, không nói gì cả. Chàng chỉ cảm thấy cô gái quá thông minh. Bất chợt Thư Bồi rùng mình. Lâu lắm rồi, không có người con gái nào lại làm Bồi chú tâm ngoài Cần. Bồi vội đứng bật dậy, hỏi.
- Bao nhiêu đó đủ rồi chứ? Chúng ta đi được chưa?
Dĩ nhiên là quá no. Yến Thanh tròn mắt.
- Bộ anh muốn tôi thầu hết cả món ăn ở đây à?
Thư Bồi trả tiền. Cả hai bước ra cửa. Gió đêm mát lạnh. Hôm nay trời tốt. Sao lấp lánh đầy trời. Cả hai đi song song nhau. Nhà của Yến Thanh cũng gần đây thôi. Trên đường hai đều yên lặng. Hình như mỗi người đều có tâm sự riêng của mình. Mãi đến lúc tới cửa nhà Thanh, Bồi mới nói.
- Yến Thanh à. Để hôm nào rảnh tôi sẽ nói chuyện của tôi cho Thanh nghe nhé?
Yến Thanh đứng lại, hơi lúng túng.
- Đừng... Không cần... Anh khỏi phải nói gì hết.
- Tại sao vậy? Em không định hiểu rõ tôi à?
Đôi mắt Yến Thanh mở to, có một chút tinh nghịch gì trong đó.
- Bởi vì tôi không muốn nghe anh bịa chuyện.
- Bộ Thanh tưởng anh thích bịa chuyện lắm ư?
- Tôi nghĩ là...
Yến Thanh cười cầu tài, chợt nói.
- Tôi thì nghĩ là anh đã từng yêu. Một mối tình sôi nổi nhưng đã kết thúc. Có lẽ anh đã bị người ta bỏ rơi. Một nàng tiên cá ở trên bờ biển phải không?
Khuôn mặt của Bồi tái xanh, chàng trừng mắt. Chàng cảm thấy như bị xúc phạm, rồi chợt nhiên nói.
- Thôi chào Thanh.
Bồi quay lưng định bỏ đi. Nhưng Yến Thanh đã giữ tay chàng lại, Yến Thanh nhìn thấy trong ánh mắt đó có một cái gì đau khổ, buồn phiền. Nàng không dám cười nữa, chỉ nói.
- Xin lỗi, tôi chỉ nói chơi thôi. Hôm nào rảnh anh hãy kể cho tôi nghe.
Thư Bồi lắc đầu.
- Thanh quả thật là khó hiểu. Vừa thông minh vừa nhạy bén. Tôi chịu, không hiểu nổi Thanh.
- Anh cũng thế. Anh là một thanh niên cao ngạo. Trầm tư nhưng lại buồn giận bất thường.
- Thanh có biết là tôi rất ngại khi nói chuyện với Thanh. Tôi nghĩ là, một cô gái thông minh đáng sợ nhiều lần với cô gái đẹp vậy mà Thanh có cả hai yếu tố đó.
Yến Thanh đỏ mặt, nàng lại cười, cái má lún đồng tiền làm Thanh dễ thương hơn.
- Anh đã nói câu này với bao nhiêu cô gái rồi?
- Chưa nói với ai cả.
- Thế thì tốt. Yến Thanh trịnh trọng tuyên bố - Tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ câu nói này để bao giờ gặp chuyện phải mặc cảm thì tôi sẽ mang nó ra để an ủi chính mình.
Rồi Yến Thanh xiết chặt lấy tay Thư Bồi hỏi.
- Mai chúng ta sẽ gặp nhau chứ?
- Chiều mai Thanh có giờ học không?
- Có hai tiết lịch sử.
- Thế thì tôi sẽ đến đấy tìm Thanh.
Yến Thanh cười và quay lưng bỏ vào nhà.
Thế là, bắt đầu... Sau buổi học Thư Bồi đi xem phim với Tô Yến Thanh, rồi uống sữa đậu nành, ăn bánh tiêu giò chéo quảy.
Yến Thanh có khuôn mặt dễ nhìn, có đồng tiền duyên. Cô gái thích mặt áo chemise caro và quần bò. Dáng dấp con trai hơn là gái. Trẻ trung nhanh nhẹn. Mái tóc à la garcon càng trong ngổ ngáo thông minh hơn.
Hôm ấy cả hai đã đi xem phim "Cuốn theo chiều gió". Xem xong như thường lệ đi ăn. Trên bàn ăn hai người vẫn tranh luận nhau về nội dung cuốn phim. Yến Thanh đã làm xong một tô mì, một chén chè, hai cái giò chéo quẩy, một cái bánh nướng, vậy mà còn nói.
- Không hiểu sao em lại thấy thèm một tô bò kho nữa.
- Anh nghĩ là em chỉ thèm thôi, chứ không còn chỗ chứa đâu.
- Anh tin như vậy à?
Rồi không đợi Bồi phản ứng, Thanh khoát tay gọi hầu bàn đến.
- Anh có thể giúp tôi gọi thêm tô bò kho ở tiệm bên cạnh không?
- Được chứ! Được chứ!
Cô hầu bàn tỏ ra rất sốt sắng, Yến Thanh đắc ý quay lại Bồi.
- Đấy anh thấy không, tôi vẫn có thể ăn thêm cơ mà.
- Tốt thôi, vậy Thanh cứ tự nhiên. Thư Bồi vừa cười vừa nói - Chỉ sợ ăn kiểu nầy, một ngày nào đó Yến Thanh sẽ mập như chú Hà Mã thôi.
- Hà mã - Yến Thanh tròn mắt - Anh định chọc tôi à? Làm gì có người mập như hà mã được.
- Vậy mà anh đã quen với một bà như vậy. Bà ta xấu ơi là xấu.
- Ồ! Yến Thanh trợt mắt - Giống con hà mã ở sở thú thật chứ.
- Có ai gạt đâu? Không tin à?
Tô bò kho đã mang đến... Yến Thanh cầm đũa lên nhưng có vẻ suy nghĩ.
- Hay là anh sợ là... Tôi ăn nhiều quá rồi anh rồi anh không có tiền trả.
- Ồ, ăn mấy thứ này mà nhằm nhò gì? Thư Bồi vừa cười với nói - Nếu cô chọn Bíp Tết hay sơn hào hải vị gì khác thì tôi sợ thật. Mà... lúc đó nếu tôi không đủ tiền trả thì còn có cô mà lo sợ gì?
- Vậy thì... Yến Thanh bưng tô lên - Tôi ăn à nhé?
- Ăn đi, có ai bảo cô đừng ăn đâu?
Yến Thanh nhìn vào tô, mùi ớt cay nồng, chợt nhiên đặt đũa xuống.
- Anh quen cái bà hà mã ấy... Bà ta khoảng bao nhiêu tuổi.
- Khoảng bốn năm mươi tuổi gì đó.
Thư Bồi nói. Hình ảnh Thái Cần chợt hiện ra trước mắt... Cái hôm phát bằng cấp I kia. Cuộc cãi nhau ở phòng triển lãm mọi thứ như còn rành rành trước mặt.
- À, như vậy là già lắm rồi, phải không? Yến Thanh thở phào nói - Vậy thì không sao. Hai mươi năm sau, tôi có mập như hà mã cũng chẳng sao cả.
Thế là Yến Thanh bắt đầu ăn, vừa ăn vừa lý giải.
- Tôi cho anh biết nhé, đàn bà sống đến ba mươi lăm tuổi là đẹp xấu không còn là vấn đề rồi. Lúc đó đã an phận, nên an phận thì hơn. Tạo hóa thì vô tình đâu biết ga lăng mà níu thời gian lại chờ người đẹp.
Thư Bồi tò mò.
- Thế thì theo Thanh. Đàn bà khi biết mình sắp già nên làm gì?
- Làm gì à?
Yến Thanh làm ra vẻ thật nghiêm túc, cô trừng mắt nhìn Thư Bồi không trả lời thẳng vấn đề.
- Tôi thấy thì... Đàn bà càng đẹp càng dễ gặp khổ đau. Không bao giờ dùng sắc đẹp của mình để chinh phục mọi thứ trên đời. Vì sắc đẹp nào có trường cửu, nó rất dễ phai tàn, dễ biến mắt, dễ héo úa như đóa hoa tươi.
Yến Thanh lại vuốt tóc thả ra phía sau, nói một cách thông minh.
- Một người đàn bà khôn ngoan phải hiểu được chuyện đó. Ta nếu thật sự đẹp thì phải bổ xung cái đẹp đó bằng kiến thức tìm hiểu cuộc đời. Nếu như vậy, khi đứng tuổi cánh hoa không còn tươi vẫn tỏa hương thơm ngát... Vẫn tươi mát như loài cây vạn niên thanh.
Kiều Thư Bồi nhìn cô bạn gái, đột nhiên buột miệng.
- Cô quả thật đáng sợ.
- Đáng sợ? Tại sao?
- Vì mặt cô thì như hoa, mà tư tưởng của cô lại như cổ thụ. Với những người đàn bà như thế sẽ rất nguy hiểm cho đàn ông chúng tôi.
- À! Yến Thanh cười - Anh đang nịnh đầm hay châm biếm tôi vậy?
Thư Bồi nhìn thẳng mắt Thanh.
- Theo Thanh thì sao?
- Tôi đấy à? Yến Thanh gật gù - Tôi nghĩ anh giống như một quyển sách hơi khó đọc, vì vậy nếu tôi thông minh một chút thì không nên phát biểu những gì mình chưa biết.
Thư Bồi yên lặng nhìn Thanh, rồi thở dài.
- Thật ra thì Thanh đã hiểu sai, tôi không phải là quyển sách khó đọc như Thanh tưởng đâu. Chỉ tại tôi giống như con sâu nhút nhát, tự ti, tôi thích ngụy trang, ẩn núp, tôi rất sợ ánh sáng. Vì dưới ánh sáng của sự thật thì tôi chỉ là con số không to tướng.
- Hừ! Yến Thanh trề môi - Anh đừng nên khiêm tốn như vậy, cứ giả vờ mãi... Nói thật đi, có phải là anh ngại anh không muốn ai biết rõ về anh không?
- Chứ không phải là em không thèm tìm hiểu?
- Thế ư? Yến Thanh lấy tay lay lay đôi đũa - Tôi thì đang nghi ngờ đây... Có phải là... Anh muốn tôi tìm hiểu anh nhiều hơn, phải không? Chẳng ai trúng kế ông đâu nghe ông bạn.
Thư Bồi chỉ cười, không nói gì cả. Chàng chỉ cảm thấy cô gái quá thông minh. Bất chợt Thư Bồi rùng mình. Lâu lắm rồi, không có người con gái nào lại làm Bồi chú tâm ngoài Cần. Bồi vội đứng bật dậy, hỏi.
- Bao nhiêu đó đủ rồi chứ? Chúng ta đi được chưa?
Dĩ nhiên là quá no. Yến Thanh tròn mắt.
- Bộ anh muốn tôi thầu hết cả món ăn ở đây à?
Thư Bồi trả tiền. Cả hai bước ra cửa. Gió đêm mát lạnh. Hôm nay trời tốt. Sao lấp lánh đầy trời. Cả hai đi song song nhau. Nhà của Yến Thanh cũng gần đây thôi. Trên đường hai đều yên lặng. Hình như mỗi người đều có tâm sự riêng của mình. Mãi đến lúc tới cửa nhà Thanh, Bồi mới nói.
- Yến Thanh à. Để hôm nào rảnh tôi sẽ nói chuyện của tôi cho Thanh nghe nhé?
Yến Thanh đứng lại, hơi lúng túng.
- Đừng... Không cần... Anh khỏi phải nói gì hết.
- Tại sao vậy? Em không định hiểu rõ tôi à?
Đôi mắt Yến Thanh mở to, có một chút tinh nghịch gì trong đó.
- Bởi vì tôi không muốn nghe anh bịa chuyện.
- Bộ Thanh tưởng anh thích bịa chuyện lắm ư?
- Tôi nghĩ là...
Yến Thanh cười cầu tài, chợt nói.
- Tôi thì nghĩ là anh đã từng yêu. Một mối tình sôi nổi nhưng đã kết thúc. Có lẽ anh đã bị người ta bỏ rơi. Một nàng tiên cá ở trên bờ biển phải không?
Khuôn mặt của Bồi tái xanh, chàng trừng mắt. Chàng cảm thấy như bị xúc phạm, rồi chợt nhiên nói.
- Thôi chào Thanh.
Bồi quay lưng định bỏ đi. Nhưng Yến Thanh đã giữ tay chàng lại, Yến Thanh nhìn thấy trong ánh mắt đó có một cái gì đau khổ, buồn phiền. Nàng không dám cười nữa, chỉ nói.
- Xin lỗi, tôi chỉ nói chơi thôi. Hôm nào rảnh anh hãy kể cho tôi nghe.
Thư Bồi lắc đầu.
- Thanh quả thật là khó hiểu. Vừa thông minh vừa nhạy bén. Tôi chịu, không hiểu nổi Thanh.
- Anh cũng thế. Anh là một thanh niên cao ngạo. Trầm tư nhưng lại buồn giận bất thường.
- Thanh có biết là tôi rất ngại khi nói chuyện với Thanh. Tôi nghĩ là, một cô gái thông minh đáng sợ nhiều lần với cô gái đẹp vậy mà Thanh có cả hai yếu tố đó.
Yến Thanh đỏ mặt, nàng lại cười, cái má lún đồng tiền làm Thanh dễ thương hơn.
- Anh đã nói câu này với bao nhiêu cô gái rồi?
- Chưa nói với ai cả.
- Thế thì tốt. Yến Thanh trịnh trọng tuyên bố - Tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ câu nói này để bao giờ gặp chuyện phải mặc cảm thì tôi sẽ mang nó ra để an ủi chính mình.
Rồi Yến Thanh xiết chặt lấy tay Thư Bồi hỏi.
- Mai chúng ta sẽ gặp nhau chứ?
- Chiều mai Thanh có giờ học không?
- Có hai tiết lịch sử.
- Thế thì tôi sẽ đến đấy tìm Thanh.
Yến Thanh cười và quay lưng bỏ vào nhà.
Thư Bồi đứng yên ở cổng một chút rồi mới quay lưng trở vào trường. Tính của Bồi như vậy đó. Bồi không thích đi xe buýt, con đường có dài cách mấy, thì đi bộ vẫn hay hơn. Nhất là trong những lúc lòng ngập đầy mâu thuẫn. Đi bộ có thể giúp ta suy nghĩ. Vừa đi Bồi vừa nghĩ đến Yến Thanh cái cô bé thông minh lanh lợi ngập đầy sức sống đó. Trong trường là trung tâm điểm của phái nam. Thế còn ta? Ta không thuộc vào đám thanh niên hiếu động đó. Thư Bồi chợt nhớ đến lời dặn dò của cha "Trên đời có rất nhiều cơ hội, hạnh phúc cũng không phải là hiếm có. Nhưng ta phải biết chụp lấy đúng lúc." Vậy ư? Ta đã từng để sổng mất hạnh phúc bao giờ chưa? Thôi đừng nghĩ nữa, bây giờ là lúc làm lại cuộc đời.
Thư Bồi thở dài lầm lũi đi. Chợt nhiên chàng cảm thấy như có tiếng thở dài đâu đây. Tiếng thở dài của một cô gái. Ta gặp ma ư? Hay là Yến Thanh đang đùa cợt? Thư Bồi quay nhanh lại kịp lúc nhìn thấy ngay có một bóng người đang lách nhanh vào hàng cây phượng bên đường Thư Bội thấy bực mình. Ai đùa thế? Chàng bước nhanh về phía hàng cây.
- Yến Thanh em đùa ư? Em theo anh nãy giờ à?
Phía sau góc cây vẫn yên lặng, nhưng Thư Bồi đã trông thấy bóng người. Chợt buồn cười chàng nói.
- Yến Thanh. Anh đã trong thấy rồi đừng trốn nữa. Hãy ra đây!
Thế là người con gái phía gốc cây bước ra, mái tóc dài xõa vai, cô gái mặc bộ áo màu đen, trên tóc cài đóa hoa trắng. Cô gái đứng yên lặng như pho tượng. Cô gái có đôi mắt như hồ thu tha thiết nhìn chàng.
Thư Bồi chợt thấy chới với. Tim như muốn ngừng đập. Đây là thật hay mơ. Thư Bồi đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn một lần nữa.
- Thái Cần. Em đấy ư? Đây là sự thật chứ? Nếu vậy em hãy đến đây. Đến đây với anh.
Thái Cần lặng lẽ bước tới, nàng đã đứng trước mặt của Bồi. Bồi rụt rè đưa tay lên sờ mái tóc, đến khuôn mặt. Cần vẫn đứng yên nhìn Bồi. Không còn dằn lòng được Thư Bồi nói như hét.
- Thái Cần!
Và không chờ đợi gì nữa, Bồi xiết nhanh Cần vào lòng mặc cho mọi thứ diễn ra chung quanh. Bồi không cần biết, Bồi chỉ cố ghì cho thật chặt, sợ cái ảo ảnh kia lại biến mất trong vòng tay.
Thư Bồi thở dài lầm lũi đi. Chợt nhiên chàng cảm thấy như có tiếng thở dài đâu đây. Tiếng thở dài của một cô gái. Ta gặp ma ư? Hay là Yến Thanh đang đùa cợt? Thư Bồi quay nhanh lại kịp lúc nhìn thấy ngay có một bóng người đang lách nhanh vào hàng cây phượng bên đường Thư Bội thấy bực mình. Ai đùa thế? Chàng bước nhanh về phía hàng cây.
- Yến Thanh em đùa ư? Em theo anh nãy giờ à?
Phía sau góc cây vẫn yên lặng, nhưng Thư Bồi đã trông thấy bóng người. Chợt buồn cười chàng nói.
- Yến Thanh. Anh đã trong thấy rồi đừng trốn nữa. Hãy ra đây!
Thế là người con gái phía gốc cây bước ra, mái tóc dài xõa vai, cô gái mặc bộ áo màu đen, trên tóc cài đóa hoa trắng. Cô gái đứng yên lặng như pho tượng. Cô gái có đôi mắt như hồ thu tha thiết nhìn chàng.
Thư Bồi chợt thấy chới với. Tim như muốn ngừng đập. Đây là thật hay mơ. Thư Bồi đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn một lần nữa.
- Thái Cần. Em đấy ư? Đây là sự thật chứ? Nếu vậy em hãy đến đây. Đến đây với anh.
Thái Cần lặng lẽ bước tới, nàng đã đứng trước mặt của Bồi. Bồi rụt rè đưa tay lên sờ mái tóc, đến khuôn mặt. Cần vẫn đứng yên nhìn Bồi. Không còn dằn lòng được Thư Bồi nói như hét.
- Thái Cần!
Và không chờ đợi gì nữa, Bồi xiết nhanh Cần vào lòng mặc cho mọi thứ diễn ra chung quanh. Bồi không cần biết, Bồi chỉ cố ghì cho thật chặt, sợ cái ảo ảnh kia lại biến mất trong vòng tay.