Mẹ nên dạy con sinh sống từ nhỏ để con khôn lớn.
Ngày xưa có một Bà kia có một đứa con, Bà rất thương yêu con nên làm hết tất cả mọi việc không cho con mình đụng đến một việc gì dù là nhỏ nhất. Vì thế đứa con đã lớn lên mà chẳng biết làm tí gì về công việc ở trong nhà.
Một hôm Bà Mẹ bị bệnh nặng, Bà không thể ngồi dậy để làm công việc và không thể chăm sóc cho con mình được, lúc ấy đứa con đành phải tự đi vào nhà bếp để lấy thức ăn vì nó đã cảm thấy đói. Nhưng đứa con không thể tìm thấy những thứ nó cần và nó chạy lên chạy xuống hàng trăm lần để hỏi Bà Mẹ những câu thật linh tinh, ngớ ngẩn. Ban đầu Bà Mẹ còn âu yếm trả lời nhưng sau đó quá bực mình vì cái tính lẩn thẩn của con, Bà liền nói một câu : ước gì con ta có hàng trăm con mắt để nó có thể nhìn thấy mọi thứ. Bà vừa nói xong thì thấy ở đàng sau bếp yên lặng quá, thì ra đứa con đã bị biến thành quả dứa có hàng trăm cái mắt nhỏ.
(Nguồn Đoàn Xuân Hà )