Chương 1
Phát bỗng thấy hụp xuống, chơi vơi nhưng rồi vút lên nhẹ như gió. Nhiều tiếng nói dồn dập bên tai chàng. Mọi người đang thúc hối chàng đi tới. Nhiều tiếng nói dồn dập bên tai chàng. Mọi người đang thúc hối càng đi tới. Họ, như trận cuồng phong, đẩy Phát lên,lên mãi về hướng trước mặt. Trong tâm thức, Phát đã khá kinh nghiệm với cảnh bị dồn ép như những lần di tản hay những chuyến vượt biên; cho nên, chen chúc như thế quả là không có gì xa lạ đối với chàng. thế nhưng, trong cái thúc giục và lấn tới của mọi người lần này, Phát không cảm thấy chật chôi hay đè nặng, trái lại, mỗi lúc chàng cảm thấy vút lên và nhẹ hơn.
Tò mò, chàng đảo tia nhìn qua lại hai bên để nhận diện những kẻ đồng hành. Hai bên Phát, hai đoàn người vùn vụt với tốc độ khá nhanh khiến chàng chỉ có thể thấy những cái bóng của họ. Ngạc nhiên vì không hiểu đang đi đâu và vì sao phải theo đoàn người lạ lùng này nên Phát dừng lại đột ngột. Thình lình, một giọng nói hết sức cộc lốc giục giã sau lưng chàng:
- Sao không tiếp tục? Ở lại có được gì?
Câu hỏi vừa dứt, một chiếc bóng vụt qua người chàng. Thực ra, không phải là vượt qua. Kẻ vừa nói dường như đã đè chàng xuống bằng một cái dẫm để bước qua. Thân thể của Phát bị ấn xuống, nhưng không bị đè bẹp lại bởi mặt đất. Nó chơi vơi trong khoảng không rồi từ từ vươn lên một cách nhẹ nhàng và thanh thoát. Ngạc nhiên với trạng thái nhẹ bổng, Phát muốn dừng lại một chỗ để kiểm tra thân thể;thế nhưng, hàng loạt bóng người cao thấp tiếp tục đẩy chàng càng lúc càng tiến lên phía trên. Như làn gió trong trận cuồng phong, chàng đành phải hòa theo những chiếc bóng đầy huyền bí. Mặc dù vậy, suốt thời gian bồng bềnh trong khoảng không xám đặc và mơ hồ, chàng không thể ngừng suy nghĩ về tình trạng kỳ lạ của bản thân cũng như về cuộc hành trình đầy bí ẩn mà mình không thể nào cưỡng lại.
Một lát sau, Phát mỉm cười một cách thú vị. Chàng nghĩ: “ Cũng được! Mình sẽ biết mấy người này là ai và họ đang đi đến đâu!” Rồi khi hồi tưởng lại cảm giác nhẹ tênh và lơ lửng thường có trong chiêm bao, chàng nghĩ tiếp: “ Mơ chỉ là mơ! Tan giấc, tuyệt mỹ hay ác mộng cũng sẽ biến đi. Bây giờ chỉ cần theo họ để biết diễn biến của giấc mơ như thế nào, có khi mình lại biết thêm nhiều điều kỳ thú!” An tâm với suy luận của mình, Phát nhanh nhẩu vươn lên cao, hòa theo nhịp tiến của những người đồng hành. Nhưng vừa tiến thêm được một quãng, Phát bị chận ngang bởi một chiếc bóng to lớn đang len lỏi chen xuống hướng ngược lại. rồi một giọng nói khàn đục vang lên:
- Anh có muốn trở lại không?
- Trở lại đâu? Phát hỏi trong đứt quãng vì chàng bị nghẽn bởi sức ép đàng sau và người lạ trước mặt.
- Về nhà anh đó! Giọng nói rõ hơn cho biết đó là của đàn ông.
- Không phải bây giờ nhưng tôi sẽ.Tôi sẽ trở lại sau khi sau mấy người này đi đâu. Tôi...
Chưa dứt câu, chàng cảm tưởng tay mình bị siết bởi người lạ. Anh ta nói với chàng bằng giọng kiên quyết:
-Nếu muốn về, phải về ngay lúc này. Đã đi đến đó, không quay trở lại được đâu.
Giọng nói trầm trầm vừa dứt, người đàn ông kéo Phát theo bên cạnh để cùng xuyên qua luồng người đông nghẹt đang tiến lên phía trên. Len lỏi mãi mà không thể tách nổi đám người để được cùng chen qua trong một lối, anh ta đành thả tay của Phát ra và đi trước. nửa tin, nửa ngờ với lời thuyết phục của người lại nhưng Phát quyết định bước nhanh vào những khoảng trống của con đường mà anh ta vừa mở cho. Khi đến được bên anh, Phát vừa thở, vừa hỏi:
- Anh có biết mấy người này là ai không? Họ là ai mà di chuyển bềnh bồng như gió, như mây vậy hả?
Không trả lời câu hỏi của chàng, người lạ hỏi ngược lại:
- Thế anh có biết anh là ai không?
- Là tôi, là người, là đàn ông, chứ còn là ai nữa!
Dường như người lạ đang cười nhạt, anh ta hỏi một cách giễu cợt:
- Anh có biết vì sao anh ở đây không? Có thấy được hình dạng của những kẻ đang đi cạnh anh và của chính anh không?
- Không thấy rõ lắm. Có lẽ tôi đang ở trong mơ.
Không ngừng lách né qua những chiếc bóng, người đàn ông lạ cố sức kéo Phát ép vào bên cạnh mình để cho chàng có thể song bước và nghe anh ta nói rõ hơn:
- Không ai có thể biết mình đang ở trong mơ.
Phát chau mày:
- Vậy tôi đang ở đâu đây? Còn anh là ai? Và mấy người này là ai? Chúng ta làm gì ở đây vậy?
- Chúng ta vừa mới vượt biên.
- Vượt biên?
Phát cười khanh khách. Tiếng cười của chàng vang ra xa như tiếng va loảng xoảng của chén bát làm bằng kim loại khiến tốc độ của những chiếc bóng hai bên chàng giảm hẳn đi. Họ ném cho anh những cái nhìn bất bình và khó chịu trong khi người lạ điềm nhiên xác nhận:
- Phải, chúng ta vừa mới vượt biên.
-Tôi vượt biên từ lâu và đã đến nước tự do rồi cho nên tôi không cần vượt biên là gì nữa- Phát trả lời trong khi cố gắng nhìn thẳng vào mặt người lạ nhằm khẳng định điều mình vừa nói.
Người đàn ông điềm tĩnh nói từng chữ rõ ràng:
- Anh không hiểu lời của tôi. Tôi nói là: Chúng ta vừa mới vượt biên. Tôi và ông vừa mới vượt biên.
- Tôi đâu cần vượt biên.
- Nhưng ông vừa mới vượt biên đó kia!
Phát lẩm bẩm một mình:
- Chẳng hiểu sao mình lại nói tiếng Việt. Chả trách là ông này chẳng hiểu được ý của mình.
Như vừa nghe chàng than phiền, người lạ đáp ngay:
- Anh không cần phải nói tiếng nào khác đâu! Mặc dù anh đang nói tiếng của một nước nào đó ở châu Á nhưng tôi hiểu hết tất. Và tôi cũng vậy. Tôi chẳng cần phải nói tiếng của nước anh, anh vẫn có thể hiểu tôi nói gì. Anh không ý thức rằng tôi đang sử dụng tiếng Anh trong khi anh nói tiếng Việt sao?- Thật vậy sao? Không lẽ chúng ta sử dụng hai ngôn ngữ khác nhau vẫn hiểu nhau? Tôi nghe ông nói tiếng Việt mà?
- Tôi chưa bao giờ biết tiếng Việt là gì. Phải nói là ngoài tiếng Anh ra, tôi chẳng thể nói được một tiếng nào khác. Tôi nguyên là người Mỹ. Tên tôi là Davis .
- Chào Davis, tên tôi là Phát, người Việt Nam- Phát ngước mặt lên nhìn người đàn ông lạ, cố gắng tìm mắt ông ta để nhìn thẳng trong khi nói như cung cách lịch sự mà chàng thường có, rồi đổi giọng sang tiếng Anh, nói thêm- Tôi nghĩ là ông nói tiếng Việt giỏi lắm.
- Tôi đã nói là tôi đâu có nói tiếng Việt. Còn ông cũng không cần phải đổi giọng sang tiếng Anh như thế đâu! Ông không ý thức được là ông đã nói tiếng mẹ đẻ với tôi hay sao?
Phát hết sức ngạc nhiên:
Nói vậy nãy giờ chúng ta thật sự trao đổi bằng hai ngôn ngữ Anh và Việt hả? Chẳng lẽ anh không bao giờ biết tiếng Việt mà hiểu được tôi đã nói gì?
Davis lắc đầu:
- Ở đây có nhiều tiếng ồn quá nên anh không nghe rõ lời giải thích của tôi. Cố gắng len ra khỏi đám này, tôi sẽ nói lại rõ hơn.
Càng xuống dưới, không gian càng rộng rãi và thoáng đãng hơn bởi những chiếc bóng còn rơi rớt. Những bóng di chuyển nhanh và nhẹ như chúng đang chờn vờn trong không gian mênh mông. Phát ngạc nhiên nhìn họ rồi nhìn mình. Đoàn người mà ý nghĩ của chàng cho là nhiều người trong một đoàn hóa ra chỉ là những chiếc bóng đơn thuần. Hốt hoảng, chàng hỏi:
- Tôi bị làm sao thế này?
Davis trả lời:
- Anh đã vượt khỏi thế gìới của người và đang ở thế giới khác không phải của người.
- Là ma sao?
- Nếu anh muốn chữ dùng ấy dành cho anh.
- Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào được!
Phát lập đi lập lại lời ta thán bằng giọng kinh hoàng bởi vì chàng không tài nào thấy được hình dạng của thâhn thể mình. Cố bám hy vọng là đôi mắt cận không kính của mình và bầu không khí đen thùi trước mặt không giúp nhãn quan làm việc tốt, chàng vung tay vẫy chân lên xuống để có thể thấy chúng rõ hơn. tiếc thay, bao cố gắng của chàng chỉ là sự hoài công, vô ích. Bàng hoàng với thực tế, Phát lặng người trong kinh hoàng. Bám víu với hai chữ vượt biên mà người bạn đồng hành lập đi, lập lại, chàng vội vàng ôn lại những gì đã xảy ra. sau một hồi suy tư, chàng quả quyết rằng mình đã vượt biên ra khỏi nước bằng đường biển thành công. Mặc dù không thể nhớ địa danh của những nơi đặt chân đến sau cuộc hải trình đầy gian khổ, nhưng chàng nhớ rành rành là mình đã được đưa lên đất liền của một bán đảo nhỏ nào đó, rồi ở trại tị nạn nào đó và được chấp thuận bảo lãnh đến một nước tự do nào đó. Dấu ấn về sự thành công của chuyến vượt biển trong ký ức đã khiến chàng chắc chắn là không bao giờ có chuyện “ vượt biên khỏi thế giới người” trong hải trình tìm tự do. Tuy nhiên, những gì xảy ra sau chuyến hải trình thành công đó, chàng mù tịt. Hình ảnh các ngôi nhà kiểu Âu Tây, những chiếc xe hơi, những con đường cao tốc, những trạm xá, những bệnh viện, và những người ngoại quốc lộn xộn trong trí chàng như một mớ bong bong. Cố gắng sắp xếp thứ tự lại mớ bong bong ấy để tìm ra manh mối, chàng thất vọng khá nhiều vì không tìm ra được diễn biến của cuộc đời mình xảy ra như thế nào sau khi đến bờ tự do và vì sao phải nhập vào cuộc hành trình đầy huyền bí và kỳ lạ hiện có.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 2
Càng xuống dưới, không gian càng rộng rãi và thoáng đãng hơn bởi những chiếc bóng còn rơi rớt. Những bóng di chuyển nhanh và nhẹ như chúng đang chờn vờn trong không gian mênh mông. Phát ngạc nhiên nhìn họ rồi nhìn mình. Đoàn người mà ý nghĩ của chàng cho là nhiều người trong một đoàn hóa ra chỉ là những chiếc bóng đơn thuần. Hốt hoảng, chàng hỏi:
- Tôi bị làm sao thế này?
Davis trả lời:
- Anh đã vượt khỏi thế gìới của người và đang ở thế giới khác không phải của người.
- Là ma sao?
- Nếu anh muốn chữ dùng ấy dành cho anh.
- Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào được!
Phát lập đi lập lại lời ta thán bằng giọng kinh hoàng bởi vì chàng không tài nào thấy được hình dạng của thân thể mình. Cố bám hy vọng là đôi mắt cận không kính của mình và bầu không khí đen thùi trước mặt không giúp nhãn quan làm việc tốt, chàng vung tay vẫy chân lên xuống để có thể thấy chúng rõ hơn. Tiếc thay, bao cố gắng của chàng chỉ là sự hoài công, vô ích. Bàng hoàng với thực tế, Phát lặng người trong kinh hoàng. Bám víu với hai chữ vượt biên mà người bạn đồng hành lập đi, lập lại, chàng vội vàng ôn lại những gì đã xảy ra. sau một hồi suy tư, chàng quả quyết rằng mình đã vượt biên ra khỏi nước bằng đường biển thành công. Mặc dù không thể nhớ địa danh của những nơi đặt chân đến sau cuộc hải trình đầy gian khổ, nhưng chàng nhớ rành rành là mình đã được đưa lên đất liền của một bán đảo nhỏ nào đó, rồi ở trại tị nạn nào đó và được chấp thuận bảo lãnh đến một nước tự do nào đó. Dấu ấn về sự thành công của chuyến vượt biển trong ký ức đdã khiến chàng chắc chắn là không bao giờ có chuyện “ vượt biên khỏi thế giới người” trong hải trình tìm tự do. Tuy nhiên, những gì xảy ra sau chuyến hải trình thành công đó, chàng mù tịt. Hình ảnh các ngôi nhà kiểu Âu Tây, những chiếc xe hơi, những con đường cao tốc, những trạm xá, những bệnh viện, và những người ngoại quốc lộn xộn trong trí chàng như một mớ bong bong. Cố gắng sắp xếp thứ tự lại mớ bong bong ấy để tìm ra manh mối, chàng thất vọng khá nhiều vì không tìm ra được diễn biến của cuộc đời mình xảy ra như thế nào sau khi đến bờ tự do và vì sao phải nhập vào cuộc hành trình đầy huyền bí và kỳ lạ hiện có.
Hiểu được tâm trạng của Phát, Davis nói:
- Tôi biết. Anh đang tuyệt vọng với chứng quên, nhưng rồi hình ảnh của những người thân yêu cũ sẽ phục hồi lại trí nhớ cho anh.
Lời của Davis khiến Phát đột nhiên cảm thấy hồi hộp. Đồng với cảm giác này, nhiều hình ảnh khác lại hiện ra, lộn xộn trong tâm trí của chàng. Đâu đó chàng thấy hàng cây đầy lá xanh của con đường dẫn đến một căn nhà ở một góc phố, một bức thư tình trong bàn tay ngại ngùng của mình và cái gật đầu dịu dàng của một cô gái. Khi khuôn mặt thanh đẹp và sáng ngời càng lúc càng rõ hơn trong trí nhớ, chàng bồi hồi lẩm bẩm “ Mỹ Ngọc! Đúng rồi! Mỹ Ngọc!” Hân hoan với sự tiết lộ mới của ký ức, chàng quyết vận dụng trí nhớ của mình để tìm thêm manh mối. Khi nhớ thêm Mỹ Ngọc là bạn hàng xóm, tiếp đó là người yêu và sau này là vợ của chàng, Phát xao xuyến nghiền ngẫm quang cảnh ngày tân hôn của mình. Chàng nhớ khuôn mặt của cha mẹ chàng, mẹ của cô dâu, họ hàng của chàng, họ hàng của của cô dâu, bạn bè của chàng và bạn bè của cô dâu. Chàng nhớ cảm giác vui sướng của mình trong lúc đeo nhẫn cưới cho Mỹ Ngọc trước mặt vị linh mục và bao nhiêu người thân quen. Nỗi vui mừng tràn ngập trong hồn chàng khi những hình ảnh ưa thích hiện ra. Chàng cảm thấy toại nguyện khi nhớ đến hình ảnh của mình trong bộ com lê đen vào ngày hôn lễ tại nhà thờ rồi cảm thấy rộn ràng hơn khi nhớ bộ quân phục hải quân màu trắng bốp của mình khi dạo chơi trên đường phố đông vui của Sài Gòn cùng vợ con. Chàng nhớ như in rằng hôm ấy là ngày về phép hạnh phúc nhất của đời. Ôm đứa bé gái mười tháng trên cánh tay phải, quàng đôi bờ vai vợ bằng cánh tay trái và bước theo đứa bé gái hai tuổi đang nhảy tung tăng phía trước, chàng hiểu rằng mình đã ở trong một mùa xuân trọn vẹn với gia đình. Những sắc màu trong chợ hoa Sài Gòn trước ngày tết Nguyên Đán trong năm đó tươi thắm chẳng khác nào những bong hoa nở rộ trong lòng chàng.
“ Công việc khá bề bộn nhưng sếp em thông cảm hoàn cảnh tụi mình nên cho em nghỉ. Gia đình mình phải chụp chung ở mấy nhánh mai vàng này để em khoe ổng mới được!”
Giọng nói ríu rít và tươi vui của Mỹ Ngọc văng vẳng đâu đó khiến Phát thấy mình càng lúc càng nhẹ hẫng và vút cao lên như chiếc bong bóng được bơm nhiều hơi bay. Kéo chàng xuống ngang tầm, Davis hỏi:
- Anh về nhà chứ?
Ngập ngừng lắc đầu vì không thể nhớ nơi cư ngụ của mình trước khi rời dương thế, Phát trả lời một cách chán chường:
- Tôi kkhông biết mình ở đâu. Tôi nhớ là tôi đã thành công khi vượt biên ra khỏi nước tôi nhưng tôi không biết đã ở nơi nào của nước nào. Tôi chỉ chắc chắn là mình đã từng sinh ra , lớn lên,sống, lấy vợ và có con ở sài Gòn mà thôi.
- Tôi không biết sài Gòn ở đâu để giúp anh tìm về. Nhưng nếu anh không ngại thì đến nhà tôi trước, sau đó chúng ta sẽ về nhà anh khi anh nhớ ra chỗ.
Phát bằng lòng như không còn cách nào khác hơn. Cùng Davis vượt qua những khu nhà, những vườn cây và những con đường, chàng đã đến một căn nhà thấp nhỏ kiểu xưa . Không có những ngọn đèn đêm trước nhà như những căn nhà xung quanh, căn nhà nom rất u tối. Khi vào đến trong sân, Phát cảm thấy bóng tối quanh nhà đậm đặc hơn. Những tàng cây cao bao bọc quanh nhà tạo nên sự biệt lập khá xa đối với các căn nhà láng giềng. Lặng lẽ len theo Davis xuyên qua cánh cửa trước, Phát bước vào căn phòng nơi mà chàng cảm nhận màu đen kịt của bóng đêm. Những tấm vải màn phủ ở các cửa sổ đóng kín giam hãm bóng tối càng dày và chặt. Phát phải bám riết Davis khi cùng anh ta trong phòng khách. Bồi hồi xúc động ở đây trong giây lát, Davis đã đưa chàng đi vào phòng trong, nơi mà Phát cảm thấy rợn hồn vì một cái bóng trắng như bóng ma đang ngồi bất động trên một chiếc xe lăn trong góc phòng. Phòng này sáng hơn phòng trước bởi một bóng đèn sáng chiếc từ vách tường. Những tia sáng dù nhàn nhạt cũng đủ làm Phát tưởng như bị xé toạc. Rồi không muốn bị vỡ vụn ra thành từng mảnh, chàng bám riết theo Davis đến gần chiếc xe lăn và cái bóng trắng, người mà chàng nhận ra là một ông lão da trắng, lưng còng và mái đầu tóc bạc. Như một thây ma chết ngồi, toàn thân của ông lão không hề nhúc nhích. Chỉ do những tiếng thở dài thườn thượt mà Phát mới biết được ông còn sống. Những hơi thở buồn bã kéo dài thườn thượt lan khắp không gian chật hẹp của căn phòng rồi đọng lại cả trong tâm hồn chàng. Chúng gây cho chàng cảm tưởng như vừa nghe những thanh âm cay đáng ngay trong bản thân mình. Điều này đã khiến chàng nhớ lại những tiếng thở dài của chính mình khi ở một nơi nào đó rất hoang vắng và cô dơn. Hình ảnh những chiếc xe hơi qua lại, và những tòa nhà kính chập chờn của quá khứ gần nhất đột nhiên hiện ra. Chúng lộn xộn trong trí nhớ của chàng một lúc, rồi như lần trước, tan biến ngay đi. Còn lại chỉ là hình ảnh của chàng trong bộ quân phục trắng, vợ chàng trong chiếc áo dài màu thiên thanhvà hai đứa con gái nhỏ trong những chiếc áo đầm màu hồng phấn.
Tiếng khóc sụt sịt bất chợt của ông lão áo trắng làm Phát giật mình. Chạnh lòng với cảnh đơn lẻ của ông, chàng hồi tưởng lại nỗi cô đơn của chính mình, nhưng ở nơi nào thì chàng vẫn không tài nào nhớ ra. Rồi đột nhiên hình ảnh của những căn phòng bừa bộn trong cảnh sống đơn độc và buồn bã và các địa danh như Mã lai, Bi Đông và Úc lần lượt hiện ra trong trí chàng. Chưa kịp hồi tưởng thêm, tất cả đều tan biến hết khi chàng nghe Davis nói:
- Đây là ba của tôi.
Phát ngập ngừng hỏi:
- Bác bị chứng gì mà phải ngồi xe lăn?
- Không gì cả. Có lẽ ông ngồi để nhớ đến tôi và hoài niệm thời gian mười tám năm lúc chăm sóc tôi. Chính tôi mới là người ngồi trong chiếc xe lăn này sau khi bị tai nạn xe!
“Ôi! Có thể nào con đi trước ta?” Lời thì thầm của ông lão làm cho hồn Phát rung lên nỗi xúc động. Lần này, thật sự quên hết những gì vừa nhớ ra cũng như quên cả lời vừa thố lộ của Davis , chàng nói với anh ta bằng giọng cảm thông:
- Tôi hiểu rồi! Bác ngồi trên chiếc xe lăn này chỉ vì nhớ đến anh và cảm thấy đơn côi sau khi anh qua đời.
- Đúng rồi! Nhưng chết thì nói chết! Đừng dùng từ mỹ miều che lấp thực tế làm gì!
Dais nói thẳng thừng trong khi anh ngắm ông lão áo trắng như đang ngắm một người đàn ông đẹp đẽ và diệu kỳ mà anh mới gặp lần đầu. Sau đó, anh lầm thầm tiếp:
- Có lẽ ba tôi vẫn nghĩ rằng ông phải là người chết trước tôi. Thật tội cho ý nghĩ của ông!
Phát đáp:
- Nghĩ gì thì cũng không thể làm khác hơn vì trước hay sau mọi người đều phải chết! Nhưng anh còn may mắn hơn tôi là biết mình đã chết và biết nhà để tìm về. Còn tôi, tôi chẳng nhớ mình đã ở đâu, chết như thế nào và nơi nào là nhà của tôi.
Davis thì thầm:
- Sở dĩ được như vậy là vì ký ức về người cha thân yêu và căn nhà mà tôi đã sống với sự chăm sóc của ông ta trong hơn mười tám năm là hành trang mà tôi mang theo mình cho đến vô tận.
Mặc dù chứng đột biến mạch máu não gây cho tôi chết bất ngờ nhưng tôi đã may mắn nhìn mặt ông trong phút vĩnh biệt cuộc đời! Bây giờ thì tôi muốn yên tĩnh với ba tôi cho đến sáng, cho nên anh hãy đến chiếc sô pha đàng kia chờ tôi. Biết đâu anh có thể nhớ lại những gì đã xảy ra cho anh chăng.
Nghe theo lời Davis , Phát đến ghế sô pha yên lặng. Tuy băn khoăn về tông tích của mình, chàng không cầm được lòng thương cảm khi nhìn cái bóng to lớn của Davis phủ trên tấm lưng còng của ông lão áo trắng. Chàng cảm thấy nỗi băng giá dậy lên trong lòng khi nghe tiếng sương rơi não ruột ngoài bức tường mỏng và cái lò sưởi kiểu cổ không một đóm lửa nhỏ. Chàng không hiểu ông lão còm cõi kia làm sao chịu đựng nổi cái lạnh se thắt của tâm hồn lẫn cái lạnh tanh của thể xác trong cái khí hậu lạnh buốt của những ngày cuối đông như thế. Cảm giác cô đơn hiện ra trong tâm hồn chàng như nó từng hiện diện một cách quen thuộc khi vài hình ảnh mơ hồ hiện ra trong trí nhớ. Một thoáng chúng biến mất ngay. Buồn bã vì không nhớ được gì thêm, chàng từ từ thiếp hẳn vào trong màu đen êm dịu và dễ chịu.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 3
Cảm giác an bình của Phát bị đánh thức bởi những tiếng leng keng của xâu chìa khóa. Trong ánh sáng nhạt nhòa, chàng nhận ra dáng còm cõi trong chiếc áo trắng tối hôm qua được thay bằng bằng bộ đồ com lê đen gọn gàng và lịch sự. Vẻ bình thản và tươi tỉnh trên khuôn mặt phúc hậu của ông lão đã khiến cho Phát nhớ mang máng là đã gặp ông ở một nơi nào đó khi chàng còn sống. Tuy nhiên, cũng như hôm trước, chàng tuyệt vọng với chứng mất trí nhớ của mình. Trong khi đang tìm Davis trong căn phòng, chàng chợt nghe tiếng nói của anh ta bên tai:
- Theo tôi để xem ba tôi muốn đi đâu.
Rồi chàng thấy mình bay bổng với cái níu về phía trước bởi một bàn tay vô hình. Davis đưa chàng qua phòng gia đình, phòng khách, rồi ra sân trước nhà để bám theo sau ba của anh ta, người đang chui vào chiếc xe Camry cũ màu xám đậu ngay bên đường trước nhà.
- Không biết ông muốn đi đâu. Tiếng lầm thầm của Davis lại vang lên.
Hướng ánh nhìn trên mái tóc được chải cẩn thận của ông lão trong lúc ẩn mình trong bóng râm yếu ớt trong xe, Phát trấn an::
- Không phải dấu hiệu của một vụ tự tử đâu! Chắc bác ấy sắp sửa dự một sự kiện trọng đại nào đó thôi.
Đúng như sự ước đoán của Phát, nỗi lo âu của Davis được giải tỏa khi chiếc xe dừng lại trước cổng của ngôi nhà thờ có nhiều cây thông xanh tươi với những hình tam giác chuẩn mực và mũi nhọn chỉa lên bầu trời sáng rực. Ba Davis chào một vài người trong bãi đậu xe rồi cùng hướng vào thánh đường. Theo họ, Phát cảm thấy dễ chịu với bóng tối bên trong nhà thờ hơn những ánh sáng gay gắt và sáng lòa ở bên ngoài. Song bước bên Davis , Phát đi giữa hai hàng ghế để cùng tiến đến bục đài của thánh đường. Nơi đây, một quan tài gỗ mở nắp được đặt uy nghi giữa những bình hoa đầy màu.
-Tôi mãn nguyện vì thấy hình dáng mình đàng hoàng, áo quần tươm tất và khuôn mặt chẳng khác gì người còn sống. Chỉ có điều tôi không thích là họ bôi môi tôi đỏ hồng như cho tên hề.
Davis nói khi anh tựa sát cạnh quan tài.
Hướng theo ánh nhìn của anh ta, Phát chăm chú vào khuôn mặt độ ngoài bốn mươi tuổi của người đàn ông trong bộ com lê xám đang nằm ngay ngắn trong áo quan, rồi trả lời:
- Phải vậy để mọi người vẫn còn cảm tưởng là anh còn sống; nếu không, anh sẽ là một thây ma trắng bệch và tím tái đến tội nghiệp. Nhưng dù thể nào thì bây giờ tôi mới thật sự biết khuôn mặt và hình dạng bằng xương bằng thịt của anh ra sao.
Không quan tâm đến nhận xét của người bạn đồng hành, Davis không đáp lời. Náo nức nhìn những người đàn ông và đàn bà đang tuần tự tiến đến chiếc quan tài của mình, anh lẩm nhẩm: “ Cindy!Perry, Mark, Jim!...” hay kêu lên khe khẽ “ Ôi! Ông Jackson! Ông trốn ở cái xó xỉnh nào mà đến hôm nay mới ló mặt đến đây?”, “ Ô! Bà Rose! Đóa hoa ngọt ngào của trường J. cũng đến đây sao? ”, “ Ủa? Là là bà Frank đấy sao? Có lý nào bà tiễn tôi chứ? Hừ ! Thật là xấu hổ! Chẳng đám nào mà bà bỏ qua cho!”, “ Ái chà chà Joe! Tôi không nghĩ là ông có thể đến đây! Lần này thì không lấy gì làm huề với ông được nữa rồi đành nợ ông vậy .”
- Anh có nhiều bạn bè và người thân quá ! Phát phán.
- Không phải là hai cha con chúng tôi chỉ rúc trong nhà đâu. Đừng thấy cảnh nhà tăm tối của chúng tôi mà nghĩ vậy. Ba tôi thường đưa tôi đi dự các buổi họp mặt với bạn bè và người thân luôn. Chẳng buổi họp mặt nào ở nhà thờ hay cộng đồng trong xóm mà chúng tôi từ bỏ. Davis cáu kỉnh đáp.
Nhìn dáng điệu lụm cụm của ông lão và cái xác to lớn của Davis trong áo quan, Phát toan giải thích điều mình nghĩ nhưng lãng sang câu khác:
- Họ thật là những người có tình!
Rồi theo ánh nhìn của Davis , Phát cũng chiêm ngưỡng những người đang tuần tự đến tiễn biệt xác chết lần cuối. Luân phiên bước đến và cũng như rời khỏi quan tài như đã thỏa thuận trước, họ, những người đàn ông, đàn bà, già và trẻ đồng có một khuôn mặt trang nghiêm nhưng phong cách hoàn toàn khác nhau. Người trầm tĩnh thì đứng ngắm nghía người chết thật lâu trong khi người rướm nước mắt lại quay đi vội vàng. Người dạn dĩ thì vuốt lên ngực người chết nhắn nhủ thật lớn “ An bình về nơi nước Chúa bạn nhé!” trong khi người trông có vẻ căng thẳng thì lập bập những lời cầu nguyện như niệm chú trừ tà. Đặc biệt nhất là thái độ của một người đàn bà da trắng, độ bốn mươi tuổi, có những lọn tóc quăn màu vàng rũ đến vai. Với đôi mắt đỏ hoe, người đàn bà này đã cầm tay người chết rất lâu nhưng nàng căn dặn ân cần như nói vói người sống: “ Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau khi Chúa gọi em! Chờ ngày đón em nhé! ” Sự cam chắc của nàng về cuộc hội ngộ của những linh hồn sau khi chết khiến cho Phát ngạc nhiên. Để thỏa mãn sự tò mò của mình, chàng phá tan im lặng:
- Có phải đó là vợ của anh không?
- Không. Cô ta chỉ là bạn trung học và là hàng xóm của tôi.
- Vậy vợ anh là ngươi nào trong những người đàn bà này? Phát lại hỏi khi quét ánh nhìn dọc theo những người đàn bà đang ngồi trên những dãy ghế trước bệ đài.
- Không có ai.
- Hóa ra anh độc thân và là trai tân cho đến lúc chết ư?
- Đâu phải. Tôi đã có vợ nhưng chúng tôi chia tay sau khi tôi bị tai nạn xe.
Phát chưa kịp tỏ những ý nghĩ của mình đã nghe Davis nói với chàng bằng giọng bất bình:
- Anh không hiểu chuyện của chúng tôi thể nào đâu, cho nên đừng nghĩ xấu cô ta như thế! Cho dù luật đạo quy định như thể nào thì chúng ta cũng không phải là thượng đế để có thể kết tội cô ta. Tôi không hề nghĩ đến lời thề ước của cô ta trước đức chúa trời trong ngày cưới cũng như không hề muốn vin vào nó để áp đặt gánh nặng của sự tàn phế mà mình có trên vai của cô ấy. Những việc làm chân chính nên để chúng tự xuất phát từ trái tim hơn là ép buộc. Tôi không muốn níu kéo hay cản bước vợ tôi khi tôi biết là tình yêu không còn trong trái tim nàng và tình nghĩa vợ chồng của chúng tôi chuyển thành một gánh nặng của tình thương hại.
Hoang mang nhìn Davis , Phát im lặng. Trong ý nghĩ, chàng thực đã đánh giá vợ anh ta là người đàn bà vô lương tâm. Theo chàng, người đàn bà phản bội lời thề ước trước mặt chúa trời trong giờ phút thiêng liêng của lễ hôn phối là người có tội, tàn nhẫn và không thể tha thứ được. Tuy nhiên, ý nghĩ của chàng chưa kịp diễn đạt bằng lời đã bị Davis phản đối ngăn chặn khiến chàng bất ngờ, đành phải nói sang chuyện khác:
- Tôi không mường tượng được tâm trạng của anh sau tai nạn như thế nào nhưng tôi hiểu tình phụ tử của ba anh đã nuôi sống tinh thần của anh trong bao nhiêu năm anh sống với bác ấy.
Davis không đáp lời. Hướng ánh mắt về phía ông lão, người đang chăm chú nhìn bàn thánh với khuôn mặt hiền hòa và tươi tỉnh, anh ta cười một cách an tâm rồi bảo Phát:
- Hãy đi về phía đàng sau kia để đỡ phải nghe tiếng ồn hai chiếc loa kia đi. Chờ cho đến lúc tan lễ xong, chúng ta sẽ về nhà.
Y lời anh, Phát theo bước đến một góc tối trong thánh đường. Cùng im lặng, cả hai lắng nghe những bài thánh ca, lời cầu nguyện, lời phát biểu, lời tường thuật, và những tiếng cười ồ bất chợt. Khi nghe lời cảm tạ của ba Davis trầm ấm vang trong nhà thờ thì cả hai đều rung trong lòng một nỗi cảm xúc sâu thắm.
Lễ vừa tan, Davis kéo Phát bám sát theo đoàn người đang lần lượt ra khỏi nhà thờ rồi cùng theo đoàn xe đến nghĩa trang. Tại đấy họ nghe những lời thầm thì của những lời cầu kinh và những tiếng ru buồn của những cơn gió chiều đang rít qua những cành lá. Họ thấy chiếc quan tài được từ từ hạ xuống huyệt mộ, nơi một vòng người mặc đồ đen quây quanh. Trong khi nghe cha cố cầu nguyện và những tiếng đáp lễ của mọi người, hai linh hồn cùng buồn bã đắm mình vào trong phút mặc niệm của mọi người. Họ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi sầu da diết khi nhìn những người lần lượt chia tay với ông lão. Cảnh vật trong nghĩa trang càng lúc trông càng hoang vu huyền bí hơn khi chỉ còn hình ảnh già nua còm cõi cũa ông lão lẻ loi giữa các hàng dãy bia mộ.
Không màng cảnh vật xung quanh như thế nào, ông lão đi đi lại lại quanh nấm mồ xem xét. Đăm chiêu như chẳng hài lòng điều gì, ông xếp đi dời lại những bó hoa trước bia mộ một lúc rồi mới chịu rời bước. Ông đã không về phía cổng mà tìm đến văn phòng của những người chăm sóc nghĩa trang. Sau khi gặp được người quản lý và chắc chắn mọi ý muốn của mình được thông suốt, ông chập choạng bước về phía đậu xe. Lúc ấy chỉ mới ba giờ chiều mà nắng vàng vọt yếu ớt như hết sinh lực. Những đợt gió lạnh như cắt đột nhiên ào ạt tràn về khắp nghĩa địa. Chúng xoay tròn rồi đảo lộn trong không gian mang theo những thanh âm áo não đến rợn người.
Davis hét lên:
- Tôi phải theo ông. Hãy đi với tôi mau!
Tiếng rền của anh như xoáy tận óc khiến Phát cảm thấy tê buốt toàn hồn khi chàng bám theo anh ta. Cùng anh, chàng nhanh nhẩu chui vào chiếc xe để cùng với ông lão về lại căn nhà.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 4
Quen dần với ánh sáng khi chẳng may phải xuyên qua trong lúc di chuyển từ nơi này đến nơi khác Phát cảm thấy có thể chịu đựng ngay cả trong thời gian khá lâu. Thực ra, chúng chỉ là những tia nắng nhàn nhạt của chiều tối, của ánh tà dương hay là những ánh đèn dịu dàng trong các phòng của căn nhà Davis.Đối diện khuôn mặt bình thản của ba Davis qua làn sáng trắng, Phát nhận ra là ông không hề biết sự hiện diện của chàng và của con của ông ta trong căn nhà. Với điều khám phá ấy, Phát cảm thấy tự nhiên hơn khi lang thang giữa các phòng.
- Rất mừng là ba tôi đã lấy được phong độ xưa.
Tiếng Davis vang lên khiến Phát phải nhìn ba của anh ta. Ông đang ngồi ăn bánh mì sandwich với thịt nguội và uống sữa tại bàn ăn nhỏ trong nhà bếp. Cảm giác an tâm của Davis lây lan vào tâm hồn Phát khiến chàng hòa nhập vào sự chăm chú hết sức sâu thắm của anh ta. Cùng anh, Phát đắm trong yên lặng. Rất lâu, không gian yên tĩnh trong căn phòng chợt bị khuấy động bởi những tuếng rền rỉ đầy kinh dị vọng từ ngoài cửa sổ đàng sau nhà bếp vào. Phát thất đảm hỏi to:
- Ai vậy? Tiếng của ai mà thê lương và ghê rợn quá vậy hả?
- Còn là ai? Nếu chẳng phải là những kẻ đồng hội, đồng thuyền với chúng ta!
- Những con ma?
- Phải. Anh đã tiến bộ hơn vì đã biết nhìn nhận thực tế!
Phớt lờ lời châm chọc của Davis , Phát hỏi tiếp:
- Tại sao họ khóc than bi thương và ai oán dữ như vậy hả?
- Có thể vì luyến tiếc trần gian, vì chứng kiến nhiều sự việc ngược đời sau khi chết hay vì cảm thấy mất mát sau khi tự tử mà ra như vậy. Thực ra thì tiếc rẻ, than van, kể lể, giận dữ, trách móc hay oán hờn đều là thực chất của những kẻ trở thành ma như chúng ta cho nên chẳng cần vin vào các lý do ấy.
- Mỗi người có một lối sống riêng rồi lại có một kiểu chết riêng. Chắc vì thế mà mỗi con ma lại có một tính cách riêng- Phát chép miệng đáp trong khi tò mò xuyên ánh nhìn ra phía sân sau qua kính cửa sổ.
Bên ngoài, trời quánh đặc như một nồi bánh đúc xam xám. Đâu đó vài chiếc bóng đen lơ lửng từ nơi này sang nơi khác với tốc độ nhanh chậm khác nhau như những luồng khí qua lại khác chiều và khác hướng. Những cái bóng đen thùi vùn vụt như lốc thì kèm theo những tiếng la hét hết sức cuồng nộ giận dữ trong khi những bóng màu tro lờ lửng dật dờ thì lại kèm theo những tiếng khóc ai oán bi thương.
Quan sát một hồi, Phát quay vào trong, nói:
- Tôi nhớ ra là có lúc mình chẳng khác chi họ khi còn trên dương thế. Cho nên cho rằng giận dữ, oán hờn, than van hay khóc lóc chỉ là đặc tính của ma không hoàn toàn đúng đâu!
Davis trả lời một cách điềm đạm:
- Bởi vì con người có nửa thiện và nửa ác. Nửa ác là một phần của đặc tính ma đó mà! Nếu anh có đủ một trăm phần trăm thiện thì anh sẽ là thánh nhân chứ chẳng phải là con người. Tôi chẳng tin người nào tốt hoàn toàn trừ phi họ được phong thánh. Con người trên thế gian chỉ có thể khống chế chất ma trong họ bằng những hành xử luân lý và đạo đức. Những cái này thường được đúc kết bởi giáo dục hay tôn giáo. Nhưng, tu dưỡng đạo hạnh như thể nào thì chẳng có con người nào là thánh nhân. Có thể nói một cách khác là nếu thánh nhân mang bản chất con người thì họ chẳng khác gì hơn.
- Người hay ma, tốt hay xấu thể nào thì thể. Còn tôi chỉ là một con ma tội nghiệp. Tôi không biết được là chuyện gì đã xảy ra cho mình, đã ở những nơi nào và vì sao bị chết- Phát thở dài.
- Cũng may là anh không nhớ gì nên không như những kẻ ấy. Còn tôi không giống họ vì tôi có đầy ắp tình thương yêu. Tất cả hun đúc từ tình cảm và việc làm mà ba tôi dành cho tôi.
Davis trả lời khi hướng mặt ra ngoài cửa kính nơi những bóng vật vờ qua lại, rồi đậu ánh nhìn sang ông lão đang lúi húi cất phần thức ăn thừa vào tủ lạnh. Theo hướng nhìn của anh ta, Phát hỏi trong ngạc nhiên khi nhìn tấm hình gắn ngoài cửa tủ lạnh:
- Ba anh và anh chụp bức hình này ở đâu vậy?
- Nhà thờ Thánh Tâm ở đường Mười Sáu tại Hoa Thịnh Đốn. Đó chỉ là lần đầu tiên và duy nhất mà ba tôi đưa tôi đến dự lễ cưới tại đó.
- Không hiểu sao tôi thấy anh và ông cụ rất là quen.
- Nhà thờ ấy có linh mục người châu Á. Nếu anh là người công giáo và ở Hoa Thịnh Đốn thì có lẽ anh đã từng đến đó.
- Hoa Thịnh Đốn? Phát tự hỏi như tự trắc nghiệm, rồi khẳng định ngay điều vừa nhớ ra- Đúng là tôi có ở Hoa Thịnh Đốn và thường đi lễ ở nhà thờ Thánh Tâm.
- Nếu ở đấy thì không xa nơi đây lắm đâu. Chút nữa tôi sẽ đưa anh về nhà, còn bây giờ tôi muốn vào phòng mình trước đã.
- Nhưng tôi chẳng thể nào nhớ ra được là nhà tôi ở chỗ nào tại Hoa Thịnh Đốn. Phát nói với giọng băn khoăn.
- Vậy thì đi theo tôi đã!
Davis nói và Phát làm theo lời của anh. Cả hai cùng vào trong căn phòng nơi mà ba của Davis vừa lửng thửng bước vào, vừa nhìn quanh quất những đồ vật bên trong.
- Có lẽ ông cụ đang tính toán tống khứ toàn bộ các thứ trong căn phòng này của tôi. Davis nói
Tôi không nghĩ ba anh bỏ hết các đồ vật của anh. Dù sao chúng cũng là những kỷ niệm quý giá mà anh lưu lại cho ông. Phát đáp lại khi thấy ông lão loay hoay xếp lại các quyển sách ngay ngắn trên bàn trước khi đặt lưng trên chiếc giường nệm đơn kê sát vách tường.
- Hy vọng là như vậy. Nhưng, nếu ông không thể...
Davis nói lửng lơ với giọng não nề nhưng Phát không thuyết phục gì thêm. Chàng chăm chú nhìn tấm ảnh bán thân của vợ chồng Davis chụp sau ngày tân hôn trong im lặng. Nụ cười hồn nhiên trong khuôn mắt mỹ miều của người đàn bà trong tấm ảnh đã xóa hết thành kiến trước đó của chàng. Dao động vớicảm xúc mới mẻ chàng chợt nhớ lời của mẹ chàng “ Vợ đẹp là vợ người! Cho nên đã trót lấy vợ đẹp thì sau này có chuyện gì cũng phải chịu, không nên than trách!” Rồi cũng từ câu khuyên răn trong tâm thức này mà chàng chợt nhớ đến nỗi phiền muộn và sự tha thứ nào đó của mình dành cho Mỹ Ngọc. Nhưng, ở lúc nào và lý do gì thì chàng không tài nào nhớ ra.
- Anh vẫn chưa nhớ được là anh đã ở đâu trước khi bước vào tình trạng như thế này nhưng ít ra anh đã thấu hiểu quy luật của tạo hóa rồi đó!
Davis đột nhiên cao giọng khiến Phát giật mình. Chàng hiểu là Davis đã đọc hết những ý nghĩ mình khi chúng mới manh nha xuất hiện cho nên chàng không thèm đáp trả cũng như không tìm hiểu là anh ta hiện diện tại nơi nào trong căn phòng. Để hiểu rõ thực chất của linh hồn trong thế giới chết, chàng tiếp tục yên lặng và tự kiểm tra các giác quan của mình. Một hồi lâu, chàng phát hiện rằng các giác quan của chàng nhạy bén và linh hoạt không khác gì của Davis . Chàng có thể ngửi được mùi ẩm trong phòng, có thể nghe tiếng lòng não ruột của ông lão, có thể nhìn mọi vật xuyên suốt qua màn đêm và còn có thể đọc được ý tưởng của Davis khi anh để ý chúng: “ Con thương ba làm sao! Mong là ba không bị bệnh tật gì để có thể tiếp tục sống một mình trong căn nhà này của chúng ta!” Lời trần tình thầm lặng tiềm ẩn trong ý nghĩ của Davis làm Phát xúc động. Đè nén cảm xúc đang dâng trong hồn, chàng đảo ánh nhìn xa khỏi cái hồn của anh ta, tận đến mặt tủ quần áo nơi dàn bày bày những lọ thuốc nhựa màu cam nắp trắng dày đặc bên trên. Chàng chợt nhớ ra là mình cũng đã từng có nhiều lọ thuốc với hình dạng và màu sắc như thế trong đời. Rồi đột nhiên trong tâm thức của chàng vang lên một địa chỉ mà chàng thường kiểm tra kỹ càng khi nhận những lọ thuốc như thế “1441 đường W... Tây Bắc Hoa Thịnh Đốn ”. Vui mừng, chàng hét lên sung sướng: “Tôi nhớ rồi! Tôi nhớ nhà tôi ở đâu rồi!”
Tiếng la của chàng lớn đến độ vài lọ thuốc lăn tuột xuống đất và ông lão đang nằm lim dim phải lồm cồm ngồi dậy nhặt chúng lên.
Davis trách:
- Khoan đã nào! Đã nhớ rồi thì không thể quên lại đâu nhưng anh đang làm rơi rớt hết mọi thứ trong căn nhà này đấy.
- Không phải tại tôi đâu! Đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi! Hạ giọng để đính chính trong vài giây, phát lại tiếp tục nói to trong phấn khích- Nhưng thật sự là tôi nhớ lại rồi! Tôi nhớ là tôi ở 1441 đường W... Tây Bắc Hoa Thịnh Đốn của Mỹ.
- Chỗ đó ở gần Maryland đây thôi. Từ từ tôi sẽ... nhưng mà thôi để tôi đưa anh đi ngay không thì anh sẽ làm ba tôi kinh động thêm.
Nói xong, Davis nấn ná nhìn ông lão. An tâm khi thấy ông yên bình trong giấc ngủ, anh ra hiệu cho Phát theo sau.