17/4/12

Tình buồn (C13-14)

Chương 13

Hiểu Đan tựa cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn ra ngoài. ánh trăng lờ mờ ôm ngọn dừa xanh, lắc lư trong gió. Vầng trăng khuyết treo chênh chếch ngọn đồi như một dung nhan buồn tuyệt vọng. Tiếng gió xuyên qua cành phát ra lời nói thật khẽ như chỉ đủ cho một người, một người mình yêu nghe mà thôi. Lời ấy chính là của Như Phong:
- Hiểu Đan, em ở đâu?
- Bốn ngày rồi không gặp? Bốn ngày dài biết không em?

Vâng! Bốn ngày, bốn ngày như một đời người trôi qua, bây giờ chỉ còn trong cõi chết. Chỉ vì mẹ nàng khó khăn đành cắt đứt phút hẹn hò sau giờ tan học. Bây giờ đâu còn lần gặp gỡ ở Linh Lan.
Gió thu về khuya càng buốt. Khí lạnh đã ngấm vào lớp da mơn mởn của nàng. Cái lạnh ấy không bằng vực thẳm băng giá của lòng nàng đang mò mẫm về tiềm thức để tìm bóng dáng người yêu.
Nàng rời cửa sổ trở về ngồi vào bàn học, hai tay ôm đầu suy nghĩ. Một lát sau mới miễn cưỡng lấy quyển sách đại số, chậm rãi lật đến bài học mới giảng. Trên đầu trang sách có hai câu thơ nàng viết trong lúc giáo sư giảng bài:
“Đêm qua thao thức mơ màng
Thấy anh đứng đó bên đàng gọi em”
Bên cạnh hai câu thơ là chữ “who” của Đức Mỹ viết tự lúc nào. Nhìn chữ “who” nàng mỉm cười một mình. Đầu dây mối nhợ cuộc tình ấy là Đức Mỹ thế mà hắn chẳng biết ất giáp gì cả. Đã nhiều lần nàng định thổ lộ điều này cho Đức Mỹ nhưng vì quen cái tính nhút nhát nên lại thôi.
Bỗng có tiếng gõ cửa, rồi Phương Trúc bước vào, trên tay cầm một phong thợ Bà nói:
- Con có thơ, may chớ mẹ quên đưa.
Hiểu Đan nhìn thấy trên thơ có đề tên Như Phong thì tái xanh cả mặt. Hai tay run run nhận lấy bức thư trên tay mẹ nhưng bà lại giữ chặt nhìn thẳng vào mặt nàng hỏi:
- Thư của ai gởi cho con?
- Dạ, con không biết.
Câu trả lời ngây ngô ấy khiến bà càng nghi hơn nên nói:
- Vậy, để mẹ mở xem coi ai viết.
Mặt nàng không còn cắt ra máu, tròn xoe mắt xem mẹ mở thợ Tim nàng đập nhanh, đầu óc choáng váng. Nàng thầm rủa Như Phong sao lại viết thơ như vậy. Phương Trúc xé bao thơ, thì lại có một bao thơ khác bên trong. Bà nhìn Hiểu Đan nàng đứng chết lặng như người sắp ra pháp trường nên bà càng ngờ vực hơn. Bà xé đến bao thơ thứ hai, thêm một bao thơ nữa bên trong. Hiểu Đan vẫn trố mắt nhìn. Khi xé đến bao thơ thứ tư, bà biết đó là trò chơi của bọn trẻ con, nhưng bà vẫn kiên nhẫn cho đến bao thơ thứ bẩy. Bao thơ cuối cùng này chỉ nhỏ bằng con tem, thật đẹp, có hai hàng chữ thật nhỏ, Phương Trúc đưa sát vào đèn đọc:
“Cửa nào khóa nỗi tương tư
này anh chắp cánh phiêu du đi tìm”
Phương Trúc nhìn đăm đăm Hiểu Đan, nàng thấy việc bất ổn nên cắn môi, cúi đầu không nói. Bà xé bao thơ thứ bẩy, rút ra mảnh giấy xếp thật nhỏ, lật ra chỉ thấy vỏn vẹn mấy câu:
“Đan em,
Cổ nhân có câu: “Nhất nhật bất kiến như tam thu hề”. Chúng ta đã ba ngày không gặp, em tính hộ anh những mấy thu rồi?
Phong”
Phương Trúc sững đi một lúc lâu rồi đẩy một đống bao thơ đến trước mặt Hiểu Đan, sầm mặt hỏi:
- Phải nói cho mẹ rõ, sao có chuyện như vậy?
Hiểu Đan sợ sệt nhìn đống giấy, nín thở, mím môi muốn khóc, không nói được lời nào. Phương Trúc tức tối quát to:
- Nói mau lên, cắp sách đến trường để học cái trò chơi này phải không? Ai đã viết thư này? Con không trả lời thì đêm nay đừng hòng đi ngủ được với mẹ.
Hiểu Đan như một phạm nhân được hỏi cung:
- Dạ, thưa mẹ! Dạ, thưa mẹ!
Sự sợ hãi và e thẹn đã làm mặt nàng trắng bệch. Nàng dụi mắt, nước mắt từ từ chảy xuống má, Phương Trúc lại giục:
- Nói mau lên, cấm khóc. Con có quen với người viết thư này không?
Nàng chỉ gục gặc đầu.
- Bạn trai con phải không?
Nàng lại gật đầu tiếp.
Bà trợn mắt nhìn nàng, rồi ngồi xuống mép giường. Đúng là bạn trai của nó. Mới năm nào nó chỉ là con bé tí, suốt ngày nhảy cò cò, nhảy dây với mấy đứa trẻ bên nhà, có chuyện gì là bô bô gọi mẹ méc. Thế mà bây giờ nó đã lớn, đã biết tương tư, lớn bao giờ nhỉ. Bà cứ hỏi mãi câu ấy trong lòng. Với bà, nàng chỉ là một con bé miệng còn hôi sữa, không biết yêu là gì. Bà không ngờ cái gương mặt ngây thơ ấy lại là lớp sơn ngụy trang cho một tâm hồn trưởng thành. Nét mặt suy tư và xúc động của bà khiến Hiểu Đan càng hoảng lên, nàng hét một tiếng thật to rồi úp mặt vào lòng mẹ thút thít:
- Thưa mẹ, con biết con có lỗi lớn, mẹ hãy mắng chửi con thật nhiều đi, đừng giận con nữa, đừng trân trối nhìn con như vậy, mắng con, mắng con đi mẹ.
Phương Trúc thở phào một cái như vừa trút được gánh nặng, không phải gánh nặng mà là những ý tưởng hỗn loạn trong đầu bà. Bà định thần nhìn Hiểu Đan nhỏ nhẹ hỏi:
- Bạn con tên gì?
- Dạ, Ngụy Như Phong.
- Chúng con quen nhau trong trường hợp nào?
- Thưa mẹ, tại nhà Đức Mỹ.
- Nó còn học không?
- Dạ, đã ra trường.
- Làm việc ở đâu?
- Dạ, công ty dệt Thái An.
- Tốt nghiệp trường nào?
- Dạ, Đại học Đài Bắc, ban sinh ngữ.
Phương Trúc cầm xấp bao thư trong tay trầm ngâm. Hai câu thơ và vài câu văn cũng khá tế nhị và hài hước. Bà bỗng vui hẳn lên khi nghĩ rằng con mình cần phải lớn. Một khi đã lớn, tất phải biết yêu, đó là luật tạo hóa cơ mà. Như thế là con mình đã tìm được đối tượng, điều đáng mừng cho nó. Hơn nữa, thằng ấy cũng khá đâu phải bở.
Bà lại tiếp tục hỏi:
- Gia đình nó cũng ở Đài Loan hả con?
- Thưa không. Ảnh theo dượng đến Đài loan, gia đình ở lại Hoa Lục.
Bà lấy làm hài lòng, như thế là con gái bà khỏi phải hầu hạ mẹ chồng. Bà gật đầu hỏi:
- Nếu mẹ đoán không lầm thì các con quen nhau khoảng hơn ba tháng. Mới chừng đó mà đã không gặp nhau ba ngày thành ba thu rồi sao?
Hiểu Đan thẹn đỏ cả mặt. Nàng lặng lẽ cúi đầu, trong lòng nàng thầm mừng rỡ. Mẹ nàng tiếp:
- Những lần ở lại trường hay đến Đức Mỹ làm bài đều là làm bài với Như Phong chớ gì?
Nàng càng hổ thẹn:
- Mẹ!
Bà nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mặt nàng. Đôi mắt long lanh chứa đựng sự thẹn thùng càng làm cho bà thêm xúc động. Bà đưa tay sờ lên má con và hỏi:
- Đan, con yêu nó không?
Hiểu Đan chịu hết nổi nên van:
- Thưa mẹ, xin mẹ đừng hỏi con điều ấy.
Bà gục gặc đầu:
- Thôi được, con mời nó chủ nhật tuần sau đến nhà mình dùng cơm nhé.
Hiểu Đan sung sướng reo lên, bá vào cổ Phương Trúc, úp mặt vào ngực mẹ, dụi đầu qua lại như một đứa trẻ. Bà vỗ nhẹ lên lưng nàng, âu yếm hỏi:
- Thôi chớ, lớn rồi mà còn nhõng nhẽo với mẹ nữa sao?
Lòng bà cũng cảm thấy vui nhiều, mắt mờ lệ, bà thầm nói trong lòng:
- Mong con có một người chồng xứng đáng, đầy hạnh phúc.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 14

Sương Sương cho xe chạy từ từ, theo chiếc gắn máy đằng trước. Trời tuy tối nhưng nàng vẫn thấy rõ Hiểu Đan tựa má vào lưng Như Phong, hai tay đặt lên vai chàng. Nàng mím môi thật chặt, mồ hôi tay toát ra. Trong đầu nàng thoáng một ý nghĩ độc ác, chỉ cần nhấn thêm ga thì chiếc xe gắn máy kia sẽ như thế nào? Chắc chắn cặp tình nhân ấy sẽ nát bẹp, và tình buồn của nàng cũng nát luôn. Xe nàng mỗi lúc một gần xe Như Phong. Khi chỉ còn cách chừng một thước, nàng thắng gấp lại rồi úp mặt lên tay lái, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cho đến lúc nàng ngẩng đầu lên, Như Phong đã bỏ xa nàng. Hiểu Đan vẫn vô tư áp má vào lưng Như Phong. Nàng có ngờ đâu trước đó vài phút, nàng có thể chết một cách thảm thương.
Sương Sương lau mồ hôi trán rồi tiếp tục cho xe chạy. Nàng cảm thấy tay chân rũ liệt, đầu óc bần thần. Chiếc xe giống chủ chậm rãi chạy về phía trước như mệt mỏi.
Như Phong bỗng dừng lại trước một con hẻm, Hiểu Đan bước xuống. Sương Sương bớt vận tốc, chăm chú theo dõi. Hiểu Đan nói gì với Như Phong rồi vẫy tay tạm biệt, Như Phong kéo tay nàng lại, hai người âu yếm nhìn nhau. Họ cứ dùng dằng nhìn nhau cười, và cứ thế chừng mấy phút. Mấy phút với Hiểu Đan và Như Phong chỉ bằng một giây, nhưng với Sương Sương thì mấy trăm thế kỷ.
Hiểu Đan vừa khuất vào hẻm, Sương Sương liền nhấn ga vọt nhanh đến đậu bên xe Như Phong. Chàng vẫn đứng đó nhìn vào con hẻm một cách si dại, Sương Sương ló đầu ra cửa xe cười mỉa, Như Phong giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nàng. Nàng hỏi:
- Nè anh, người ta đã đi khuất rồi mà anh còn tiếc nỗi gì nữa?
Như Phong chau mày:
- Em đến đây làm gì?
Sương Sương hếch mũi:
- Ai có quyền cấm em đến đây?
Chàng nhún vai:
- Dĩ nhiên không ai có quyền cấm. Anh chỉ hơi ngạc nhiên là sao có sự trùng hợp vậy thôi.
Sương Sương cười ngạo nghễ:
- Ha ha, trùng hợp! Từ Linh Lan đến đây mà những hai mươi lăm phút, xe anh chạy hết nổi rồi sao?
- Em theo dõi anh hả?
- Hứ, theo anh làm gì. Em chỉ muốn biết đào anh là con nào, nào ngờ con nhỏ nhà quê chúa mà anh đã dạy nhảy ở nhà Đức Mỹ. Theo em thì Đỗ Ni đẹp và hấp dẫn hơn, sao anh lại bỏ, đi theo cái con quê mùa ấy?
- Em theo dõi tụi anh mấy ngày rồi?
- Sơ sơ vài ba hôm.
- Thế sao em bảo không theo dõi anh?
- Em đã nói đi theo con bé nhà quê chứ ai thèm theo anh.
- Để làm gì?
Nàng vênh mặt:
- Để xem cái bản mặt hôi sữa của nó với bộ y phục nhà trường, cặp trai rông ngoài phố chứ làm gì. Em không ngờ một con cù lần lửa như nó lại dám làm mất danh giá nhà trường đến thế.
Như Phong đạp máy xe, bực tức nói:
- Nàng bằng tuổi em.
Sương Sương chận lại:
- Khoan đã, hãy đưa em đi ăn cơm và khiêu vũ đi anh. Khiêng chiếc xe bỏ đằng sau xe hơi nè.
Chàng lạnh lùng lắc đầu:
- Rất tiếc anh không rảnh. Em hãy tìm ba anh em nhà họ Nguyện mà đi.
Nàng nài nỉ:
- Em chỉ muốn đi với anh, không thích bọn chúng.
Chàng lớn tiếng:
- Đã nói anh bận.
Nói xong, chàng rồ ga cho xe chạy.
- Anh dám bỏ đi thật hả?
Nàng la to rồi định đuổi theo, nhưng lại thôi. Nàng tắt máy, úp mặt xuống tay lái. Tiếng xe của Như Phong mỗi lúc một xa dần. Nàng cảm thấy toàn thân rã rời. Nàng muốn khóc thật to, muốn bắt chàng lại để chửi, để đánh cho thỏa thích nhưng chẳng làm được, chỉ còn biết ôm đau khổ một mình, lắc đầu trên tay lái như con bệnh đang quằn quại trên giường.
- Xin lỗi, cô bị bệnh?
TIếng hỏi thình lình, nàng vẫn bất động. Giọng của thằng con trai lại tiếp:
- Tôi có thể giúp cô không?
Nàng ngẩng lên, hắn là một gã thanh niên còn sữa. Vai rộng, tay chân dài lêu nghêu, áo trắng, quần kaki vàng, đang chăm chú nhìn nàng. Hắn phục sức không mấy sang trọng nhưng cũng khá bô trai. Dưới mái tóc đen mượt là khuôn mặt vuông, lông mày có dạng tướng quân. Hắn thọc hai tay vào túi, đứng dưới trời chiều giống con nai tơ đang ngơ ngác giữa rừng. Nàng ngồi ngay lại, lấy tay vẹt mái tóc ra sau, thở ra thật dài.
Hắn ta cúi xuống hỏi:
- Cô bệnh hả?
Nàng nhún vai:
- Nếu bệnh thật thì sao?
- Cần tôi giúp không?
Nàng nheo mắt:
- Cậu biết lái xe không?
- Ồ, tôi không biết.
Nàng liếc hắn như con mèo đang trêu con chuột:
- Nếu vậy, cậu giúp tôi bằng cách nào?
Hắn rụt rè một lúc lâu mới ấp úng:
- Tôi... à, cô có thể dạy tôi lái.
Nàng cười, mở cửa xe:
- Vào đi.
Hắn lên xe, ngồi cạnh Sương Sương. Nàng cầm tay lái hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Hắn trố mắt:
- Cô không bệnh sao?
Nàng nổ máy, cho xe chạy, quay sang:
- Bây giờ thì hết bệnh rồi. Tôi chưa ăn cơm, đi ăn cơm với tôi nhé.
Hắn giật mình, hai tay sờ túi quần rồi ngập ngừng:
- Tôi không có tiền!
Nàng cười thích chí:
- Tôi mời.
Chiếc xe lao nhanh về đường Hoành Dương. Nàng xoay qua nhìn hắn. Một cảm giác vui sướng dâng ngập lòng nàng. Nỗi vui sướng chẳng khác nào con mèo khi bắt được con chuột. Hắn là thằng con trai mới ra lò, cằm không có một cọng râu. Nàng thích chí hỏi:
- Cậu tên gì?
- Dương Hiểu Bạch
Xe bỗng chậm lại, nàng hỏi:
- Cái gì, cậu nói lại xem.
- Dương Hiểu Bạch.
Nàng híp mắt lại, nhấn thêm ga, vượt đèn đỏ một cách an toàn. Nàng hỏi:
- Cậu có chị em gì không?
- Có một người chị.
Nàng cười mỉa:
- Màu hồng buổi rạng đông?
Hắn không hiểu:
- Cái gì?
- Tôi đang nói tên chị của cậu.
- Dương Hiểu Đan.
Nàng gục gặc đầu. Xe đã chạy trên đường Hoàng Dương náo nhiệt và chen lấn dưới ánh điện néon. Nàng rẽ sang đường Trung Huê, môi mím chặt, mắt rực lửa phục thù. Xe đậu trước rạp hát Tân Sinh, nàng xoay qua nhìn Hiểu Bạch hỏi:
- Cơm xong, chúng ta đi khiêu vũ nhé?
Hắn hơi bàng hoàng:
- Khiêu vũ, tôi không...
Nàng cười thích chí:
- Không biết chứ gì. Ước gì có thư phòng, chúng ta sẽ đóng cửa lại mà tập nhảy điệu valse.
Hắn không hiểu gì lời nói ấy nên cứ ngỡ Sương Sương bị bệnh thần kinh. Tuy nhiên, hai hàng lông mày đen và cái nét mặt đầy tính khỉ của nàng đã làm tim hắn rung động. Con gái gì mà bạo quá vậy? Hắn ngơ ngác như đang lạc vào thế giới đàn bà xa lạ khác.
Sương Sương lái xe về nhà trời đã quá khuya. Nàng say ngà ngà. Chiếc xe chạy loạn xạ trên con đường Trung Sơn Bắc Lộ nhiều lúc muốn đâm vào lề. Nhưng, chẳng hiểu vì sao xe vẫn chạy an toàn về nhà.
Vào nhà, nàng nện gót giầy cồm cộp lên nền, miệng hát huyên thuyên không thành một bài hát nào.
Một đêm vui chơi trong điên cuồng. Nàng hồi tưởng đến sự chìu chuộng ngây ngô của Hiểu Bạch rồi bật cười. Những bước nhảy cứng đờ, gương mặt đỏ như gấc vì rượu của hắn trông thật quái gở. Vừa bước vào phòng khách, nàng vừa nói thầm trong bụng:
- Chị mày giựt người yêu tao thì tao phải tìm mày để báo thù cho hả giận.
Nàng cười ha hả, lững thững bước đi. Bỗng có người chặn lại, nàng dụi mắt nhìn, thì ra Mộc Thiên. Ông quát:
- Đứng lại, Sương Sương
Nàng đặt tay lên vai cha gật gù nói:
- Cha à, cha mãi giam mình trong căn nhà quạnh hiu này làm gì? Khó giết thì giờ lắm. Tội gì cha phải ngồi chờ từng giờ phút trôi qua, tiếp theo rồi tiếp theo, chờ mái tóc đen trở thành bạc màu. Cha hãy đi mua vui bằng tiền. Có tiền là được. Là được tất cả, kể cả ái tình. Cha hãy dùng khối tiền khổng lồ ấy đi mua một con đàn bà. Và con, con cũng đi mua một thằng đàn ông...
Mộc Thiên đau đớn lắc đầu:
- Sương con! Con cứ kéo dài mãi tình trạng này thì hỏng cả cuộc đời. Con hãy ngồi xuống đi, cha muốn nói với con một điều.
Nàng chặn ngang:
- Không, đừng nói với con điều gì cả. Cha con mình nhẩy đi, con nghe người ta nói lúc con trẻ cha hào hoa, bay bướm lắm, sao bây giờ lại cù lần quá vậy?
Nói dứt lời, nàng liền ôm lấy cha quay vòng. Mộc Thiên gắng thoát khỏi tay nàng, đẩy nàng ngồi xuống ghế nhưng không được. Nàng một mình quay vòng và oang oang hát:
“Mùi rượu champange xông lên nồng nặc,
Họ nhảy bên nhau đắm đuối tình... ”
Mộc Thiên nhíu mày trách:
- Sương Sương, con không được sống buông trôi như thế nữa. Dù sao, con cũng phải học hết tú tài.
Nàng lững thững bước lên cầu thang:
- Thôi mà, cha cứ làm thầy đời hoài. Cha lại giống đàn bà về già, ưa nhiều chuyện. Cha có khác gì con đâu. Cha là người buồn già, con là người buồn trẻ, chúng ta hãy cùng tìm vui như nhân vật cha con trong truyện “Sầu Ban Mai” thì có hay hơn không?
Nàng tựa lưng vào cầu thang, nói xong quay lưng đi lên, tiếp tục hát:
“...
Choàng vai, ôm eo ếch,
Tiến tiến, lùi lùi
Anh say đắm nhìn em,
Làm em đêm nay thao thức... ”
Như Phong bỗng xuất hiện cắt đứt tiếng hát của nàng. Chàng nhìn Sương Sương bằng cặp mắt ngái ngủ:
- Nửa đêm rồi mà em còn la ỏm tỏi, không cho ai ngủ hết.
Sương Sương thấy Như Phong như người được của, nàng nhìn chằm chặp vào chàng, miệng há hốc. Nàng nhìn sững như thế chừng một phút rồi ngước đầu lên, tựa con hổ cái xông đến vớ áo chàng. Như Phong còn ngơ ngác chưa hiểu trời trăng gì thì nàng tát liền hai cái, rồi siết chặt cổ chàng nói lớn:
- Chà, anh đến rồi hả? Anh là tình nhân của tất cả đàn bà. Những con mẹ xấu số trước kia đã bị anh cho de rồi, bây giờ đến lượt một vì sao lạc, một màu hồng đến với anh. Sướng quá nhỉ! Như Phong, anh là một tên sở khanh, là thằng điếm. Từ chị em ta cho đến một con bé nữ sinh hiền lành, anh đều không tha...
Chàng quát lên:
- Sương Sương!
Như Phong gỡ tay nàng ra nhưng lại càng bị siết chặt hơn. Chàng không còn vùng vẫy nữa, chỉ dịu giọng hỏi:
- Em uống chi mà say quá vậy?
Nàng cười lớn:
- Em say à? Có lẽ! Em đã uống hết một chai rượu. Cái thằng khờ ấy trợn mắt khiếp đảm nhìn em. Hắn chỉ uống bia để tiếp em. Ha ha, uống bia anh nghe chưa. Màu hồng kia có sợ như vậy không? Được lắm, công bằng lắm. Đời này có vay thì phải có trả. Màu hồng tiếp anh thì có màu trắng tiếp em...
Chàng đẩy nàng ra chau mày hỏi:
- Em nói cái gì kỳ vậy?
Nàng càng nép sát vào người Như Phong:
- Anh còn dám đẩy em ra nữa hả? Ăn hiếp người ta vừa vừa vậy chứ. Em lôi đầu anh xuống lầu bây giờ.
- Anh ăn hiếp em bao giờ đâu?
Nàng dậm chân quát:
- Anh ăn hiếp em, ăn hiếp em từ hồi nào đến bây giờ. Em giận anh, tức anh, chưa bao giờ giận anh như hôm naỵ Em cấm anh không được ăn hiếp em nữa.
Nước mắt nàng trào ra, bỗng nàng gục đầu xuống, cắn chặt cánh tay chàng. Như Phong đau đớn nhưng không dám gỡ. Từ nãy giờ, Mộc Thiên đứng dưới lầu trông lên, thấy vậy, ông vội chạy lên, ấn tay lên vai nàng la to:
- Con điên rồi hả? Sương, mau buông ra.
Như Phong nhìn Mộc Thiên lắc đầu rồi quay sang ngắm mái tóc huyền của nàng mà nhỏ nhẹ hỏi:
- Đủ chưa em?
Sương Sương không cắn nữa nhưng vẫn gằm đầu xuống đất, nhìn vết cắn trên tay Như Phong. Vết cắn tím bầm và rướm máu. Nàng từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt chàng, đôi mắt nhòa lệ, nàng bỗng ôm choàng lấy chàng, úp mặt vào ngực chàng nức nở khóc:
- Anh ơi! Anh ơi!
Như Phong vỗ về lên lưng nàng. Chàng xót thương hỏi:
- Khỏe chưa em? Thôi đi rửa mặt nhé.
Nàng gật đầu không đáp. Chàng dắt nàng vào phòng tắm, mở vòi nước lấy khăn thấm nước đắp lên đầu nàng và dịu giọng hỏi:
- Tỉnh chưa em?
Sương Sương nhìn chàng gật đầu:
- Để anh đi kêu con Kim lên lo cho em tắm khỏe nhé.
Chàng đến mở nước vào bồn tắm rồi xuống lầu đánh thức con Kim. Chàng đến nói với Mộc Thiên:
- Thưa dượng, con định dọn nhà ở nơi khác.
Mộc Thiên chậm rãi đốt thuốc, nhìn Như Phong dò xét hỏi:
- Như Phong, thật sự Sương Sương không sánh kịp Hiểu Đan sao?
- Thưa dượng, cháu không thể có một kết luận nào về sự so sánh giữa hai người vì mỗi người đều có một cá tính và đặc điểm khác nhau. Về sắc đẹp, con xin thú thật Sương Sương đẹp hơn Hiểu Đan nhiều. Nhưng, về phương diện khác thì...
Mộc Thiên thở dài:
- Dượng hiểu, phải chăng chỉ vì duyên nợ!
- Thưa dượng, con định dời nhà và xin thôi việc ở Thái An.
Mộc Thiên lấy điếu thuốc khỏi miệng:
- Tại sao?
- Cháu không còn thích làm nghề thương mại nữa. Vả lại, hoàn cảnh gần đây cháu thấy hơi bất tiện, cháu cứ nghĩ là đã lớn mà còn ăn bám dượng hoài đâu được. Bởi vậy, cháu định đi dạy học hay viết báo để kiếm ăn qua ngày.
Mộc Thiên ấn mạnh tay lên vai Như Phong:
- Cháu nghĩ thế chỉ vì dượng đã nói với cháu những lời hôm trước chứ gì? Thôi, hãy quên đi, đừng nhắc nữa. Công ty hiện đang cần những người tài ba như cháu. Ngoài cháu ra, không còn ai có thể đủ sức để điều khiển, phát triển công ty được. Dượng không bao giờ bằng lòng việc cháu dọn nhà đi ở nơi khác. Chắc cháu còn nhớ ngày mà dượng đưa cháu đến Đài Loan, cháu mới lên mười. Dượng đã thương yêu cháu như con ruột của mình. Thì bây giờ, nếu không được cái diễm phúc để có một con rể như cháu thì dượng vẫn xem cháu là con dượng kia mà. Như vậy, nếu cháu lấy vợ, dượng sẵn sàng cho cháu một căn nhà để làm lễ vật. Dượng không muốn nghe những lời nói dọn nhà của cháu nữa. Còn việc xin nghỉ ở Thái An, dượng nghĩ rằng đó là lời nói đùa của cháu lúc buồn đấy thôi.
Nói dứt lời, ông quay người lên lầu. Đi được mấy bước, quay đầu lại chỉ vào cánh tay Như Phong bảo:
- Cháu đi thoa thuốc vào chỗ cắn đó đi. Dượng hy vọng Sương Sương đã trút hết sự giận hờn và yêu thương cháu vào đó.
Trước khi lên khỏi cầu thang, ông còn quay đầu nói thêm:
- Dượng rất mong gặp người yêu của cháu.
- Dạ, chúa nhật này cháu sẽ đưa nàng đến đây để ra mắt dượng.
Rồi chàng cười sung sướng:
- Cháu cũng phải đến thăm gia đình nàng nữa.
- Sao?
- Gia đình nàng muốn gặp cháu.
- Hồi hộp không?
- Dạ hồi hộp lắm dượng.
- Cha nàng làm nghề gì?
- Dạ, làm công chức.
Mộc Thiên gục gặc đầu. Ông vừa đến phòng tắm thì gặp Sương Sương bước ra. Tóc nàng đẫm nước, đôi mắt mơ màng. Bộ đồ ngủ màu dương nhạt trông nàng càng buồn bã hơn. Ông dừng lại cột dây cổ áo cho nàng và bảo:
- Con à, đi ngủ sớm cho khỏe. Cha hy vọng ngày mai con sẽ quên hết chuyện buồn.
Giọng nàng càng xa vắng hơn:
- Thưa cha, ngày mai còn ngày mai nữa. Bao giờ chấm dứt được ngày mai thì con mới chấm dứt được nỗi buồn. Mỗi cái ngày mai là một việc riêng tư, tỉnh lại trong bần thần rồi lại bần thần nằm ngủ. Cha ơi, không bao giờ con vui được.
Nói xong, nàng lắc đầu thật mạnh. Nước tung khắp mình Mộc Thiên. Nàng đi vào phòng riêng đóng sập cửa lại. Mộc Thiên đứng chết lặng trông vào phòng con. Ông nhìn tứ phía như đang tìm kiếm một vật để đỡ lấy thân ông cho khỏi ngã xuống đất. Cuối cùng, đành buông tiếng thở dài rồi lẩm bẩm:
- Giá nó có mẹ thì còn gì tốt bằng.
ông nhắm mắt lại, lắc đầu rồi lững thững bước về phòng.