Chương 15
Theo sự dự tính của Như Phong và Hiểu Đan thì chủ nhật tuần này là ngày tuyệt đẹp với một chương trình thật chu đáo.
Chín giờ sáng Hiểu Đan đến nhà Như Phong để gặp Mộc Thiên, ăn trưa ở đó để làm quen với Sương Sương. Sau đó, hai người đi ciné, rồi bát phố. Cuối cùng, họ về nhà Hiểu Đan và ăn cơm tối tại nhà nàng.
Với nàng, ngày chủ nhật này vĩ đại nhất trong đời. Khi vừa thức giấc, ánh mặt trời le lói rọi vào phòng, nàng cho đó là điềm tốt trong ngày. Bước xuống giường, nàng phân vân không biết nên bận bộ đồ nào. Y phục nhà trường thì kỳ quá, nếu không thì chỉ còn mỗi một bộ đồ trắng hôm đi sinh nhật nhà Đức Mỹ. Thôi đành mặc bộ ấy đi cho rồi. Nàng mặc xong, đến trước gương ngắm nghía, nào kém ai đâu, thật xứng với danh mà Như Phong thường gọi “một vì sao lạc”.
Bữa ăn sáng thật vội dưới cặp mắt ngắm nghía của mẹ, nụ cười chế diễu của Hiểu Bạch và cái nhìn thờ ơ của Minh Viễn. Ăn xong, nàng hối hả ra đầu hẻm, thở ra một cái thật mạnh rồi lấy mảnh giấy họa đồ do Như Phong vẽ chỉ đường ra xem. Nàng gọi xích lô, trực chỉ Trung Sơn Bắc Lộ.
Xe ngừng trước nhà họ Hà. Nàng xuống xe nhìn biệt thự đồ sộ, cánh cửa sắt to tướng, nàng thấy mình bé nhỏ và quá ư hèn mọn. Đứng một lát, nàng định bấm chuông thì cánh cửa sắt bỗng mở tung, một chiếc xe hơi vụt chạy ra, suýt nữa đụng nàng. Nàng vội né qua một bên. Người lái xe là một cô gái mặc chiếc áo đỏ diêm dúa, ló đầu ra nhìn nàng cười ngạo nghễ. Nàng đứng ngơ ngác chờ đến khi chiếc xe khuất dạng mới quay đầu lại. Cánh cửa còn mở toang, một người đàn ông to lớn đang đứng tựa cửa nhìn nàng. Trong khi nàng còn rụt rè thì ông ấy đã lên tiếng:
- Tôi là Lưu, cậu Phong cho tôi ra đón cô, chắc cô là Đan?
Nàng tươi cười, gật đầu chào đáp lễ. Ông Lưu gọi con Kim ra đưa nàng vào trong.
Xuyên qua vườn hoa và hồ phun nước, Hiểu Đan vào phòng khách. Nàng hết sức bỡ ngỡ khi đứng giữa phòng khách quá ư sang trọng và còn rộng hơn cả căn nhà của nàng. Salon màu bordeaux cùng màu với tấm màn chắn cửa sổ. Trên bàn là một bình hoa hồng màu trắng, mùi hương thơm ngát. Nàng còn mãi mê quan sát cảnh phòng khách thì bỗng có tiếng giầy nện mạnh trên cầu thang. Nàng ngẩng lên, thì ra Như Phong đang hớn hở chạy xuống. Chàng reo to:
- A ha, em của anh đến đúng giờ quá.
- Em đến hơi sớm không anh?
Chàng đặt tay lên hai cánh tay nàng, âu yếm nói:
- Sớm à, anh đã chờ em mười hai tiếng đồng hồ rồi mà còn sớm sao?
Nàng nhỏng nhẻo:
- Anh khéo nói thêm không, gì mà mười hai tiếng?
- Thì em cứ tính sẽ biết. Anh bắt đầu chờ em từ chín giờ tối qua đến nay.
Vừa nói chàng cúi xuống định hôn thì Hiểu Đan vội né tránh và trách:
- Anh làm kỳ quá, người ta thấy thì chết.
Chàng nhún vai:
- Không sao đâu, trong nhà chẳng còn ai hết. Dượng anh dậy trễ hơn mọi ngày vì hôm qua có khách đến nói chuyện tới khuya. à, em đã nghe tên họa sĩ Mặc Phi lần nào chưa?
Nàng ngạc nhiên:
- Mặc Phi, có phải Vương Hiếu Thành không anh?
- Vâng, em cũng biết ông ta nữa sao. Em xem, những bức tranh trên tường đều là của ông ta cả. Ông là bạn thân của dượng anh, tối qua không hiểu chuyện gì mà hai người nói mãi đến hai giờ khuya ổng mới về. Nếu không, dượng anh đâu có ngủ muộn như vậy. Em đừng tưởng là nhà anh ai cũng thèm ngủ đâu nghe.
Nàng cười:
- Em nào có nói gì mà anh phải thanh minh.
Chàng nâng cằm nàng lên, dán mắt vào sát mắt nàng nói thật khẽ:
- Anh muốn rằng em có một ấn tượng tốt về gia đình anh.
Nói dứt lời chàng buông vội nàng ra:
- à mà quên, em uống gì? Trời nóng quá, thôi để anh làm cho em một ly cam tươi nhé. Anh làm thì tuyệt, em uống khỏi chệ Con Kim làm hay bỏ đường nhiều uống mau ớn lắm. Em chờ anh tí nhé.
Như Phong quay người đi vào phòng ăn.
Trời nóng thật! Thời tiết ở Đài Loan thay đổi bất thường. Mùa đông mà sức nóng như mùa hạ, Hiểu Đan đứng dậy xem mấy bức tranh trên tường. Tranh thật đẹp và sắc sảo làm sao ấy. Đang mãi mê ngắm tranh thì có tiếng chân người bước lại gần, nàng cứ ngỡ là Như Phong nên không xoay người lại mà nói:
- Hiếu Thành cũng là bạn thân của cha em. Chính vì ông ta bày cha em vẽ lại mà gia đình em trở nên xáo trộn, không còn yên vui như ngày nào. à, em đã quên nói với anh một chuyện, cha em trước kia là sinh viên trường Cao Đẳng Mỹ Thuật, chuyên vẽ portrait. Cha em trước kia đã nổi danh từ thời còn cắp sách nhưng vì bỏ lâu nên vẽ lại không được. Mỗi lần vẽ hư, cha nổi trận lôi đình với mẹ, mẹ chỉ biết nhịn rồi khóc mà thôi.
Nói một hơi dài mà không có tiếng trả lời nào đằng sau, nàng vội quay lại thì hoảng lên vì người sau lưng nàng không phải Như Phong mà là một người đứng tuổi. Ông ta có nước da trắng, mắt đen trông có vẻ hiền hòa lẫn nghiêm nghị, phảng phất chút u sầu. Từ lúc đối diện với nàng mắt ông bỗng sáng lên, mặt mày tái nhợt. Nàng rụt rè ấp úng:
- Cháu, cháu cứ tưởng là Như Phong, ông là..?
Mộc Thiên giọng run run:
- Tôi là dượng của Như Phong. Còn cháu, cháu là... Dương... Dương Hiểu Đan?
Nàng cúi đầu cung kính đáp:
- Dạ, thưa cháu là Hiểu Đan.
Nàng nở nụ cười dịu dàng nhìn ông. Nụ cười ấy khiến Mộc Thiên nhìn không chớp. Ông cảm thấy nàng như một người đã từng quen, với gương mặt và nụ cười ấy, ông càng nhớ... Thân hình nhỏ bọc trong lớp áo trắng thật dịu và trong sạch. Ông nhìn tà áo nàng như đang tìm kiếm một cái gì nơi đó, nhìn mãi đến nỗi ông cảm thấy choáng váng mặt mày. Ông chậm rãi tìm salon ngồi bệch xuống. Hiểu Đan hoảng hốt chạy đến cạnh ông lo lắng hỏi:
- Thưa bác, bác cảm thấy khó chịu trong người không?
Mộc Thiên chậm rãi chỉ chiếc ghế trước mặt bảo nàng:
- Bác không sao đâu, cháu hãy ngồi xuống đi.
Nàng vâng lời ngồi xuống nhưng vẫn còn ngơ ngác nhìn ông. Mộc Thiên nhắm mắt, tay run run đốt thuốc. Hiểu Đan, người yêu của Như Phong lại là con của Minh Viễn và Phương Trúc, thật ông không ngờ. Đêm qua, Hiếu Thành đã cho ông biết rõ mọi việc. Thành còn trách ông rằng:
- Anh thật là kẻ thờ ơ và vô trách nhiệm. Ngày trước anh không biết lý do nào mà Phương Trúc đi tìm anh sao?
Vâng, ông không biết thật sự, nếu ông biết, không bao giờ ông chấp nhận để Minh Viễn sống chung cùng Phương Trúc được. Tuổi trẻ lúc nào cũng nông cạn và có những quyết định sai lầm. Sự sai lầm ấy đã đưa đến hậu quả là Phương Trúc làm vợ Minh Viễn, để giờ này Hiểu Đan, người con gái trước mặt lại là con Minh Viễn, không phải con ông. Quả đất này đã tròn lại còn bé để gặp mãi những người bạn xưa. Và Như Phong, bao nhiêu con gái Đài Bắc sao không yêu, không yêu Sương Sương mà lại yêu Hiểu Đan. Việc đời thật phức tạp và không bao giờ lường được!
- Hiểu Đan là đứa con gái nết na, giống hệt mẹ nó, chỉ khác là hơi trầm lặng hơn mà thôi.
Đó là lời nói của Hiếu Thành tối qua với Mộc Thiên. Lời nói ấy bây giờ đã thành sự thật. Với ông, Hiểu Đan không thể gọi là giống Phương Trúc mà phải nói là Phương Trúc thứ hai. Với cặp mắt mơ màng ấy của nàng, ông đã tìm thấy bao nhiêu mộng tưởng và tình yêu nồng nhiệt thời quá khứ khiến lòng ông xao xuyến lạ thường.
Như Phong hớn hở bưng hai ly nước cam tươi ra, thấy Mộc Thiên và Hiểu Đan ngồi lặng thinh khiến chàng lo lắng. Nhưng rồi, chàng bỗng vui vẻ nói:
- Thưa dượng, để con giới thiệu..
Mộc Thiên vẫn đăm đăm nhìn Hiểu Đan, vẫy tay Như Phong:
- Khỏi cháu, dượng đã biết rồi.
Chàng đặt hai ly nước cam xuống trước mặt hai người hớn hở hỏi:
- Như vậy, dượng và Hiểu Đan đã nói chuyện rồi sao?
Hiểu Đan ngẩng lên ngơ ngác nhìn chàng. Nàng không hiểu tại sao dượng chàng lại nhìn mình như một quái vật từ lòng đất mới xuất hiện. Ông nhìn như để nghiên cứu mọi chi tiết trên người nàng. Như Phong ngồi xuống cạnh Hiểu Đan. Chàng cũng lấy làm phân vân trước thái độ của dượng. Chàng liền hỏi:
- Thưa dượng, Hiểu Đan đã làm dượng ngạc nhiên lắm sao?
Mộc Thiên đã hồi tỉnh sau câu hỏi của cháu. Ông hít một hơi thuốc, cho khói ra lỗ mũi rồi cười mơ màng:
- Phải, dượng đang ngạc nhiên vì giống một vì sao lạc.
Như Phong tươi hẳn lên:
- Ha, dượng sao có nhận xét giống cháu quá vậy? Cháu đã gọi nàng là vì sao lạc, sáng nhất giữa vòm trời mông lung.
Hiểu Đan thẹn đỏ mặt. Sự thẹn thùng đã làm nàng thêm đẹp và dễ yêu hơn. Mộc Thiên vẫn không rời mắt khỏi mặt nàng:
- Cháu còn đang theo học?
- Thưa bác, cháu đang học lớp mười hai.
- Như thế, sang năm thi tú tài hai?
Nàng gật đầu.
- Gia đình cháu có bao nhiêu người?
- Dạ, cha mẹ, cháu và một người em trai
- Cha cháu thương cháu không?
Nàng mỉm cười:
- Cha cháu nghiêm khắc lắm. Mẹ cháu lúc nào cũng hiền hòa, nhịn nhục, còn cha cháu thì nóng nảy cộc cằn. Tuy nhiên, cha cháu cũng không la rầy cháu mấy vì ông cho rằng con gái không cần quan tâm. Ông nể Hiểu Bạch nhiều hơn. Hiểu Bạch là em của cháu.
Mộc Thiên chú ý nghe và xúc động.
- Mẹ cháu... mẹ cháu... à, mà bác muốn biết gia đình cháu sống như thế nào, có vui vẻ và đầy đủ không?
Nàng thành thật:
- Thưa bác, gia đình cháu khổ lắm, mẹ cháu phải cần kiệm và lo lắng đủ điều. Nhiều đêm, cả nhà ngủ hết, mẹ cháu phải thức để tính toán việc chi phí trong gia đình kẻo thiếu hụt. Tiền lương của cha cháu thì không có mấy, thế mà phải chi tiêu đủ điều, học phí cho em. Tuy thiếu hụt, mẹ cháu không bao giờ chịu đi vay mượn người khác. Nhất là thời gian gần đây, cha cháu định mở phòng triển lãm, mặc dù đã mười mấy năm không cầm đến cây cọ, bởi vậy, cuộc sống gia đình cháu trở nên bi đát hơn. Tất cả cũng tại bác Thành. Vương Hiếu Thành đó, bác biết không?
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 16
Nàng dừng lại, nhìn Mộc Thiên, ông gật đầu, nàng nói tiếp:
- Bác Thành đề nghị cha cháu mở phòng tranh. Ông làm theo nên đã tốn nhiều tiền về việc đóng giá vẽ, mua giấy, vải lụa, màu, co... khiến gia đình càng kiệt quệ hơn nên ngày nào bọn cháu cũng phải ăn chaỵ Bầu không khí lại càng khó thở...
Nàng nhíu mày khẽ tiếp:
- Cha vẽ hoài mà không được, lại xé bỏ. Cứ mỗi lần như thế thì lôi mẹ cháu ra chửi mắng làm như mẹ cháu đã gây nên sự thất bại ấy vậy. Mẹ cháu cắn răng chịu đựng, không bao giờ dám nói lại một lời. Những lúc một mình mẹ âm thầm khóc.
Nàng bỗng im bặt vì sực nhớ người đàn ông ngồi trước mặt mình mới gặp lần đầu, chưa hề quen biết sao lại đem sự việc gia đình mình khai hết như vậy. Mặt nàng đỏ bừng lên, e dè nói:
- Thưa bác, cháu... cháu... nói nhiều quá phải không bác?
Mộc Thiên đang khao khát được nghe, thấy nàng muốn chấm dứt câu chuyện nên ông liền chồm lên, lo lắng giục:
- Nói tiếp đi cháu.
Giọng ông như một mệnh lệnh làm Như Phong càng ngạc nhiên hơn. Hôm nay trông ông có vẻ khác biệt, nhưng xem chừng đã thích Hiểu Đan lắm thì phải. Dĩ nhiên, duyên dáng như nàng mà ai không thích. Điều ấy chàng đã đoán trước kia mà. Hai người chuyện trò có vẻ tâm đầu ý hợp, chàng sung sướng vô cùng.
Hiểu Đan mỉm cười hỏi:
- Nói những gì, thưa bác?
ông nhanh miệng:
- Mẹ và cha cháu.
Nàng tiếp tục:
- Cha cháu là sinh viên Cao Đẳng Mỹ Thuật, kết hôn cùng mẹ cháu lúc còn đang học, chẳng bao lâu sinh ra cháu. Năm sau thì Hiểu Bạch ra đời. Sau khi thắng Nhật, gia đình cháu dọn đến Hàng Châu. Tiếp đó, cộng sản thôn tính Hoa Lục, gia đình cháu chạy giặc hết sức truân chuyên, cuối cùng mới đến được Đài Bắc. Lúc đó, cháu mới lên ba, bốn tuổi gì đó. Gia đình nghèo, cha đi làm công chức tạm sống qua ngày, thấm thoát mười mấy năm trôi quạ Cha thường bất mãn với công việc làm này vì ông cho rằng không hợp với sở thích và đã chôn vùi hẳn khả năng nghệ thuật của mình. Mẹ cháu buồn lắm, bà thường nói với cháu rằng “nếu cha con không lấy mẹ thì đã trở thành một họa sĩ danh tiếng rồi, tất cả cũng chỉ tại mẹ”. Bởi vậy, mấy hôm nay mẹ cháu thường hay khuyến khích cha cố gắng vẽ nhưng ông nạt nộ bảo rằng cây cọ đã bị cùn hết rồi. Cha cháu chuyên vẽ chân dung, nhất là mỹ nhân nhưng ông cũng thường rửa mặt cho mỹ nhân lắm.
Nàng ngắm Mộc Thiên cười, ông thúc nàng:
- Nói tiếp đi cháu.
- Rửa mặt cho mỹ nhân là câu chế nhạo của Hiểu Bạch. Hắn thường đặt nhiều câu kỳ lạ lắm. Lý do chỉ vì cha cháu thường vẽ mặt mỹ nhân, vẽ nửa chừng không vừa ý thì rửa đi, vẽ lại. Cứ như thế, mặt mỹ nhân rửa ba, bốn lần. Mặt trắng biến thành đen rồi bức tranh ấy bị vứt vào sọt rác. Thế là, Hiểu Bạch cầm quyển kiếm hiệp chạy nhanh ra ngoài, cháu lẩn vào trong phòng, chỉ còn mẹ không lối thoát chỉ còn chờ sự nhục mạ của chạ Cho nên, gia đình cháu lúc nào mỹ nhân vào sọt rác thì lúc ấy như có đám tang trong nhà.
Mộc Thiên nhìn Hiểu Đan, bao lời thuật của nàng như cả một hoạt cảnh gia đình Phương Trúc đang diễn ra trước mặt, khiến ông cảm thấy đau lòng vô cùng. Sự đau đớn và hối hận đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng ông nên mồ hôi trán toát ra, tay chân lạnh ngắt. Điếu thuốc lá run run giữa hai ngón taỵ Ông hút liên tiếp mấy hơi thuốc mới ổn định được tư tưởng:
- Vậy thì, cha cháu nắm quyền vui buồn trong gia đình sao?
Nàng gật đầu:
- Có thể nói như vậy. Cha vui thì cả nhà vui, cha nhíu mày thì cả nhà gặp tai nạn lớn. Mẹ cháu sợ cha lắm, lúc nào bị Oan ức lắm mới dám cãi lại vài câu mà thôi.
Mộc Thiên không hỏi nữa, tựa lưng vào ghế hút thuốc liên tiếp. Đôi mày ông chau lại, mặt tái xanh, khói thuốc vương vấn chung quanh. Hiểu Đan sợ hãi khi thấy mặt Mộc Thiên biến sắc. Đưa mắt thầm hỏi Như Phong, chàng cũng tịt mù, bầu không khí bỗng im lặng ngột ngạt. Như Phong nói lên:
- Chắc dượng không được khỏe?
Mộc Thiên như đang ở giữa lừng mây:
- Không!
Con Kim từ ngoài vào cung kính thưa:
- Thưa ông, cơm sáng của ông nguội hết rồi.
- Dọn xuống đi, tôi không ăn.
Con Kim đi ra, Như Phong càng đặt nhiều nghi vấn trước biến đổi lớn lao của dượng. Phải chăng vì Hiểu Đan? Chàng quay nhìn nàng. Nàng vẫn hoàn toàn vô tư, hay là vì nhìn thấy Hiểu Đan ông bỗng nhớ đến Sương Sương, đứa con hư hỏng mà ông trở nên buồn? Chắc chắn là thế. Câu giải đáp đã tìm được, chàng không muốn Hiểu Đan phải đối diện với sự suy tư và buồn phiền của Mộc Thiên nên liền nói:
- Hiểu Đan, hãy đến thăm phòng anh.
Nàng gật đầu:
- Đi anh.
Nàng chậm rãi đứng dậy, lo lắng nhìn Mộc Thiên.
Mộc Thiên như người vừa thức giấc, dập tắt thật vội điếu thuốc thân mật bảo:
- Hiểu Đan lại đây bác xem chút đã.
Nàng ngạc nhiên đến gần Mộc Thiên, Như Phong chau mày khó hiểu. Ông trân trối nhìn nàng, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ. Bàn tay mềm như không có một đốt xương càng làm ông xúc động. Ông cứ nhìn nàng cho đến lúc mắt mờ lệ, cổ họng nghẹn đi. Ông như thiếp ngủ trong sự sung sướng một lúc lâu mới lên tiếng được:
- Như Phong, cháu gắng giữ lấy những gì mà cháu đã được.
- Dạ, dượng cứ yên tâm.
Chàng cũng không hiểu mấy với câu trả lời của mình, có lẽ chỉ vì sự đau khổ pha lẫn sung sướng của Mộc Thiên đang phơi bày trước mặt chàng.
Mộc Thiên nói giọng mệt mỏi:
- Các cháu đi đi, Như Phong cháu hãy đưa Hiểu Đan đi thăm phòng và đi chơi đi nhé. Dượng cần nghỉ một tí.
Như Phong gật đầu, dắt Hiểu Đan lên lầu. Đi gần hết cầu thang thì Mộc Thiên gọi giật ngược lại:
- Như Phong, xuống dượng bảo.
Chàng chạy nhanh xuống lầu, Mộc Thiên hỏi:
- Có phải chiều nay cháu đến nhà Hiểu Đan?
- Dạ.
ông ngập ngừng:
- Đến đó, tốt nhất là... là... là cháu đừng nhắc đến tên dượng.
- Tại sao vậy dượng?
- Chẳng tại sao hết. Cháu chỉ cần nhớ đừng nhắc đến tên dượng là được.
Chàng ngơ ngác lắc đầu, nhớ đến Hiểu Đan đang đứng chờ trên lầu, chàng cắm đầu chạy không cần hỏi thêm câu nào.
Mộc Thiên thẫn thờ về phòng. Nằm lên giường, ông bóp trán thì thầm:
- Ta phải nghĩ lại, nghĩ thật kỹ mới được.
ông đang suy nghĩ, chẳng những bây giờ mà đã bắt đầu từ tối hôm quạ Càng nghĩ, tâm thần ông càng rối loạn không chút tươi sáng nào. Đến trưa con Kim lên mời ăn cơm, ông nằm luôn. Mãi đến chiều, trong phòng trở nên tối om, ông cũng chẳng muốn bật đèn. Ông như con bệnh nằm trên giường lẩm bẩm:
- Trời ơi, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao bây giờ?
Tiếng còi xe bỗng vang lên làm ông giật mình ngồi dậy. Chắc Sương Sương đã về, sáng giờ ông đã quên hẳn nàng. Ông lững thững bước ra khỏi phòng, tiến đến cầu thang thì bắt gặp Sương Sương đang gật gật cái đầu lên lầu. Vừa thấy ông, nàng liền reo to:
- A ha! Một tên đàn ông ở nhà, còn tên kia đâu rồi?
Mộc Thiên đau lòng hỏi:
- Sương con, con uống rượu say nữa rồi.
Nàng chệnh choạng bước đến đặt hai tay lên vai Mộc Thiên, ánh mắt lờ đờ nhìn ông:
- Cha không thích con uống rượu? Cha không nhận thấy là lúc con say, con dễ thương hơn lúc tỉnh sao chạ Con chưa say nhiều đâu cha lo.
Nàng chỉ tay lên đầu:
- Đây nè, trong này còn có nhiều phần tỉnh táo lắm cha ơi.
Mộc Thiên thở ra, hất tay nàng xuống định trở về phòng nhưng nàng đã cản lại:
- Cha đừng đi.
ông đứng lại, Sương Sương cười nói:
- Con có món quà muốn biếu cha.
Nàng mở sắc tay tìm. Khăn tay, đồ dũa móng tay... rớt xuống đất. Tìm một lúc, nàng lấy ra bao thơ đưa Mộc Thiên:
- Sáng nay con nhận được một bức thơ, hay lắm cha ơi. Mời cha hãy bình tỉnh xem, không được phê bình và có ý kiến gì hết.
Mộc Thiên mở thơ xem, thì ra là thơ của nhà trường gởi đến. Ông đọc:
“Kính gởi phụ huynh học sinh Hà Sương Sương,
Con ông đã trốn học quá nhiều, lại là một đứa học sinh vô kỷ luật, rượu chè say sưa, gây sự ngoài đường phố làm tổn hại danh dự nhà trường. Vậy, nhà trường chúng tôi xin thông báo cho ông rõ là kể từ nay, con ông đã bị xóa tên trong danh sách học sinh nhà trường. Mong ông hãy để tâm nghiêm trị đứa con vô giáo dục ấy.
Nay kính,
Tổng Giám Thị”
Mộc Thiên ngẩng lên nhìn Sương Sương. Nàng lấy tay che miệng cha:
- Con nói rồi, cha không được phê bình hay có ý kiến gì hết. Nếu cha nói thêm một câu, con khóc lớn lên cho xem. Con nói là làm, cha không tin thì cứ nói đi.
Hiển nhiên nàng nói là làm. Khóc có khó gì đâu mà không thực hiện được. Mắt nàng bây giờ đã hoen lệ, đôi môi run run muốn khóc. Mộc Thiên cắn răng, thở ra quay đầu trở về phòng. Nằm lên giường ông ôm đầu than:
- Trời ơi! Làm sao đây? Tôi phải làm sao bây giờ?
Tiếng hát của Sương Sương lại vang lên, vọng vào phòng ông:
“Mùi rượu champange xông lên nồng nặc,
Họ nhảy bên nhau đắm đuối tình... ”
Tiếng hát run run, lan dần trong bóng tối.