Chương 45
Hiểu Đan ngồi sững ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nàng không còn khóc. Nước mắt đã cạn. Nàng chỉ còn một tâm hồn chết. Cả nhà hoang vắng. Bất cứ nơi nào cũng chứa đầy cô quạnh. Không một bóng người. Không một âm thanh. Không và không tất cả. Cha mẹ và Hiểu Bạch đều trốn đâu hết. Nơi này giống một ngôi nhà ma.
Người đàn ông không phải cha ruột. Nhưng thôi, nghĩ làm gì. Hãy để cho tư tưởng ngủ yên, đừng chọc.
Thời gian trôi qua thật dài. Đêm đã quá khuya. Ngoài cửa sổ có tiếng động. Tiếng cánh cửa xe hơi mở ra rồi đóng lại. Nàng nghe rõ tiếng của Hiếu Thành.
- Thôi xong rồi. Mong anh chị đừng gây gổ nữa. Chúc ngủ ngon.
Xe chuyển bánh. Cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Nàng cứ ngồi yên nhìn Minh Viễn và Phương Trúc bước vào. Nét mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Còn Phương Trúc, Hiểu Đan không hiểu nổi cái vẻ trầm lặng và đầy cương quyết ấy. Thấy con vẫn ngồi thừ ra đó, Phương Trúc liền gọi:
- Hiểu Đan...
Hiểu Đan chỉ thờ ơ nhìn mẹ không đáp. Minh Viễn bước đến ngồi vào ghế, nhìn Phương Trúc rồi nhìn Hiểu Đan. Bầu không khí thật gượng gạo. Phương Trúc hơi lúng túng trước mặt con. Minh Viễn cũng thế. Những chuyện xảy ra đã làm cho ông không còn mở miệng được. Im lặng một lúc lâu, Phương Trúc lên tiếng:
- Con ở nhà một mình sao?
Nàng lãnh đạm gật đầu.
- Hiểu Bạch đâu?
Nàng đáp cộc lốc:
- Chưa về.
Nhân lúc Hiểu Bạch chưa về, bà muốn đem mọi chuyện nói với Hiểu Đan. Bà bước đến bên nàng, đặt tay lên vai và ôn tồn:
- Đan, mẹ muốn nói với con một chuyện.
Nàng trợn mắt nhìn mẹ, cái nhìn không thấy hiền dịu thường ngày mà chứa toàn thù nghịch. Bà là người đàn bà chịu đựng nhất trên đời. Bà đã từng chịu sự dày vò của Minh Viễn, chịu sự hất hủi của đời. Và bây giờ, chịu sự đoạn tuyệt lần nữa với Mộc Thiên. Tuy nhiên, bà không thể nào chịu nổi sự lãnh đạm và xa cách của đứa con mà bà đã đặt hết niềm tin và tình thương vào nó. Bà có thể hy sinh cuộc đời, nhưng không thể nào hy sinh Hiểu Đan cho được. Bà nắm tay nàng lay mạnh:
- Đan, con đừng làm như vậy. Đừng nhìn mẹ với cái vẻ thù nghịch như vậy. Mẹ thương con. Mẹ muốn con có một tương lai tốt đẹp.
- Mẹ!
Nàng chỉ gọi một tiếng rồi ngã vào lòng mẹ, bây giờ, nàng không mong gì hơn được bảo vệ, có người hiểu rõ để an ủi mình. úp mặt vào ngực Phương Trúc, nàng thút thít khóc như đứa con nít:
- Mẹ Ơi! Con phải làm sao đây?
Bà nâng mặt nàng lên. Gương mặt bơ phờ đầy nước mắt. Bà đưa tay lau nước mắt cho nàng rồi cũng rưng rưng nước mắt theo:
- Con đừng khóc nữa. Mọi việc cũng tại mẹ.
Hiểu Đan càng khóc to hơn. Khóc không phải vì vừa khám phá được mình là con ghẻ của Minh Viễn mà vì Như Phong. Chỉ trong một ngày, bao nhiêu chuyện đau lòng xảy ra dồn dập. Cách giải thoát duy nhất cho lòng mình là khóc. Khóc thật nhiều.
Phương Trúc cố gắng an ủi:
- Thôi nín đi, đừng khóc nữa con, để mẹ sẽ kể cho con nghe một mẩu chuyện... Đời người phải trải qua nhiều việc. Những việc ấy cũng có thể vui cũng có thể buồn. Hôm nay con đã biết được một bí mật mà mười tám năm qua mọi người đều dấu chỉ vì sợ con buồn. Như vậy, con đừng khinh mẹ và xa lánh cha con nhé.
Bà dắt nàng đến trước mặt Minh Viễn:
- Đây là cha con, không sanh nhưng có dưỡng. Mười tám năm rồi cha con đã dồn hết thương yêu vào con, lo lắng cho con. Trên đời này con sẽ không tìm được một người tốt thứ hai như cha con vậy.
Hiểu Đan ngơ ngác nhìn Phương Trúc rồi nhìn Minh Viễn. Nàng như người mất trí không còn nói được. Phương Trúc nhìn con rồi nhìn sang chồng:
- Con, những đổ vỡ đã qua rồi, bây giờ không nên nghĩ nữa. Gia đình chúng ta đã mười tám năm chịu đựng nổi sóng gió thì giờ này không còn lý do nào có thể sụp đổ được. Chúng ta không vì một yếu tố nào có thể xa nhau. Con có hận cha mẹ lắm không ?
Nàng lắc đầu lia lịa:
- Mẹ Ơi!
Bà phủi tóc trên trán nàng:
- Con có hận mẹ không ?
- Mẹ! Mẹ đã biết tính con. Con làm sao có thể hận mẹ được. Đời con chỉ có mẹ, con chỉ cần được đời đời mẹ yêu con.
Bà ôm nàng vào lòng chặt hơn, vuốt lên lưng nàng. Minh Viễn đang nhìn bà bằng tất cả thương yêu. Bà sẽ lén đưa tay ra Minh Viễn nắm lấy. Bao nhiêu hiểu lầm, giận hờn, gắt gỏng, giờ này đã tan biến trong hai bàn tay siết chặt và cái nhìn tha thiết ấy. Trong chốc lát, hình ảnh Mộc Thiên lại hiện ra trong trí bà. Lòng bà đau xót. Nước mắt rưng rưng. Kể từ giờ phút này, bà phải chôn tình yêu Mộc Thiên dưới mười thước đất để khỏi còn khuấy động lòng bà nữa. Con người có thể một lần yêu qua đi, lần khác trở lại. Và, cứ thế tiếp tục nhiều lần nữa. Tuy nhiên với bà, chỉ một lần duy nhất mà thôi. Người đàn ông trước mặt hiện giờ không phải người yêu mà là một người chồng đã mười tám năm chăn gối, cùng chịu bao cảnh khổ sở gian truân. Thế vẫn chưa hết. Bà còn phải tiếp tục sống với người không yêu cho đến hết một đời người. Còn người bà yêu, mười tám năm trước chiếm được rồi mất. Giờ này thêm một lần nữa nhưng đành quay mặt đi xạ Việc đời được và mất con người không thể nào thực hiện theo ý muốn. Với bà bây giờ còn gì, ân oán, có hạnh hay bất hạnh đều trải. Đời này đã lỡ, hãy đặt hy vọng vào đời sau, nơi con bà. Bà nói thật nhỏ:
- Con, tất cả mọi người đều thương con. Con đừng nghĩ gì khác sinh buồn. Mẹ sẽ kể cho con nghe tất cả mọi việc quá khứ. Mẹ mong rằng nghe rồi con sẽ bỏ ngoài tai, đừng để trong lòng... Mẹ thương con lắm nên sợ con buồn. Đời con còn dài, hãy còn nhiều mộng ước. Mẹ ước ao rằng đời con chỉ có tiếng cười mà không bao giờ có tiếng khóc. Như Phong là người tốt. Mẹ hy vọng sẽ đem lại cho con nhiều hạnh phúc.
Hiểu Đan vội hét lên:
- Đừng nhắc tới ảnh nữa! Đừng nhắc tới ảnh nữa!
Phương Trúc chưng hửng một lúc:
- Sao vậy con ?
- Đừng nhắc tới ảnh nữa. Con với ảnh đã chấm dứt rồi.
Hai hàng nước mắt nàng chảy ra như hai con suối nhỏ. Mấy tấm hình của Đỗ Ni đã hiện ra trước mắt nàng:
- Con không muốn nghe tới tên ảnh nữa. Con không muốn nghe nữa.
Bà càng kinh ngạc:
- Con lại khùng nữa rồi! Việc gia đình mình có liên hệ gì đến Như Phong đâu?
Nàng càng la lớn hơn:
- Không! Không! Không! Ảnh là một ác quỷ. Con hận ảnh. Suốt đời con, sẽ không bao giờ con còn muốn gặp ảnh.
- Tại sao vậy con nói cho mẹ nghe.
Nàng nói như một người điên:
- Ảnh là ác quỷ! Không gì dễ sợ bằng việc ấy. Con sợ lắm. Con không thể gặp ảnh nữa. Con hận lắm. Con hận lắm. Con mong ảnh chết đi khuất mắt để con hết sợ.
Nàng hai tay bưng mặt khóc:
- Mẹ Ơi! Ảnh lừa gạt con.
Bà càng hoảng hơn:
- Lừa gạt con ? Con nói rõ cho mẹ nghe xem nào?
Nàng lắc đầu tuyệt vọng:
- Con nói không được! Con nói không được! Mẹ muốn biết cứ hỏi Hiểu Bạch đi. Nó biết hết. Tại sao tình yêu là thế này hả mẹ ?
Tại sao? Đời người lúc nào cũng đầy những tại sao! - Như Phong lại lừa gạt Hiểu Đan. Hiểu Bạch cũng biết việc này. Sao có chuyện lạ lùng như thế ? Bà nhìn con rồi khóc. Minh Viễn ngồi đó nhưng không nghe được những lời đối đáp của hai mẹ con. Trong ông bây giờ chỉ có Phương Trúc. Phương Trúc là tất cả, chiếm hết hồn ông không chừa một kẻ hở nào để tiếp nhận một việc gì khác nữa.
Phương Trúc bèn an ủi:
- Việc gì cũng từ từ đã con. Mẹ nghĩ rằng Như Phong không phải là hạng người như con đã tưởng.
- Không! Không! Mẹ không hiểu. Ảnh đã lừa gạt con. Ảnh... ảnh... ảnh... có một con vũ nữ.
Nàng khóc ngất đi.
- Vũ nữ ? Mà đầu đuôi thế nào?
Một tràng còi xe. Tiếng người xôn xao. Tiếng đập cửa thật mạnh. Những âm thanh ấy đã chấm dứt câu hỏi của Phương Trúc. Hiểu Bạch về ư ? Nó đâu dám làm loạn lên như thế. Vả lại tiếng người khá đông. Tiếng đập cửa gấp rút. Minh Viễn bực bội ra mở cửa. Hai cảnh sát viên bước nhanh vào. Minh Viễn ngỡ họ đến bắt mình vì chứng bịnh điên nên cáu tiết:
- Mấy ông đến đây muốn gì ?
Một cảnh sát viên nghiêm sắc mặt:
- Đây có phải nhà ông Dương Minh Viễn không ?
- Phải thì sao? Dương Minh Viễn có tội gì ?
- Ông là Dương Minh Viễn ?
- Vâng. Ông muốn gì ?
Viên cảnh sát cũng phát cáu:
- Ông đừng mất phép lịch sự như vậy. Chỉ cần nhìn con người ông, người ta cũng đủ đoán biết con ông vô giáo dục rồi.
Minh Viễn trợn mắt:
- Ông nhìn tôi mà biết đến con tôi?
- Dương Hiểu Bạch là gì của ông ?
- Con tôi. Nó có liên hệ gì đến việc của tôi?
- Ông chẳng có việc gì cả, chỉ con ông mà thôi.
Phương Trúc xông đến cửa:
- Hiểu Bạch nó có việc gì vậy quý ông ?
- Nó giết người!
Mắt bà bỗng mờ đi, bà vịn vào cửa cho khỏi té. Trong lòng cố xua đuổi sự thật này. Hiểu Bạch giết người? Không thể nào có được! Họ đã lầm rồi. Con bà không bao giờ làm việc ấy. Bà hỏi lớn:
- Nó giết ai?
- Một thanh niên tên Ngụy Như Phong.
Hiểu Đan xỉu trên tấm tatami, chỉ lắp bắp được mấy tiếng:
- Con không mong ảnh chết. Không bao giờ mong ảnh chết!
Nàng nhắm mắt, không còn biết gì nữa.
Bên ngoài phòng cấp cứu Mộc Thiên đã hút tới điếu thuốc thứ mười một. Căn phòng đầy khói Hiểu Đan ngồi chết trên cái ghế dài gần cửa sổ. Phương Trúc ngồi bên nắm tay nàng thật chặt như để chuyền sự chịu đựng đau khổ. Minh Viễn chấp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng. Mộc Thiên rít khói thuốc thật dài. Vẻ ngượng ngùng lúc mới gặp Minh Viễn đã hết. Bây giờ chỉ còn sự lãnh đạm và xa cách. Không có gì để nói với nhau.
Cửa phòng cứu cấp mở. Một cô y tá vội vã đi ra, Minh Viễn đứng lại, Mộc Thiên lấy điếu thuốc khỏi miệng. Hiểu Đan run lên từng hồi. Mộc Thiên lên tiếng:
- Có sao không cô ?
Cô y tá chẳng thèm ngoái cổ, đi thẳng. Cô trở lại mang theo bình máu. Cánh cửa phòng khép lại. Mộc Thiên rít mạnh từng khói thuốc. Minh Viễn tiếp tục đi đi lại lại. Phương Trúc thở dài. Bình tiếp máu đem vào phòng cứu cấp thì chắc bệnh tình nguy ngập.
Thời gian lê thật chậm như con rùa đếm từng bước đi. Nhưng rồi trời cũng sáng. Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ lan tràn mặt đất. Lại bắt đầu một ngày mới. Một ngày có lắm đứa trẻ lọt lòng khóc thì cũng lắm người nằm xuống. Ngày hôm nay tượng trưng cho sự sống hay chết ?
Cửa phòng cấp cứu mở. Vị bác sĩ mệt mỏi bước ra. Chiếc áo blouse trắng của ông lấm tấm những máu tựa một bức tranh kinh dị, Mộc Thiên hỏi nhanh:
- Thế nào bác sĩ ?
- Bây giờ thật khó nói. Chờ đến tối mà không có biến chứng gì thì sẽ đỡ nhiều.
Mộc Thiên quá lo lắng nên đã quên cảm ơn bác sĩ.
Chiếc giường giải phẩu đẩy ra khỏi phòng. Tấm mền phủ lên mình Như Phong chỉ còn chừa đầu và hai taỵ Bình đựng máu lủng lẳng trên cái móc. Cây kim lớn được chích sâu vào tĩnh mạch và dán chặt bởi băng keo. Mọi người lẳng lặng theo vô phòng bệnh. Sau khi Như Phong được đặt lên giường bệnh, Mộc Thiên quay nhìn Hiểu Đan. Nàng đang đứng bất động. Mặt cắt không còn chút máu. Phương Trúc đứng bên nàng nhỏ nhẹ khuyên:
- Con đừng sợ, anh con sẽ khỏe ngay không có gì đâu.
Hiểu Đan không đáp, Minh Viễn đến vỗ vai Phương Trúc:
- Thế nào, bây giờ mình nên đến thăm Hiểu Bạch không ?
Bà sực nhớ là Hiểu Bạch bị nằm bót nên liền buông tay Hiểu Đan ra, nàng ngước lên:
- Thưa mẹ, con ở lại đây được không ?
- Vâng, con ở lại đây mẹ đi trước nhé.
Phương Trúc vừa quay lại thì bắt gặp Mộc Thiên đang nhìn mình. Cặp mắt chứa đầy ngôn ngữ. Bà run lên, vội quay đi nơi khác:
- Minh Viễn mình đi đi anh.
Mộc Thiên đưa hai người ra đến cuối hành lang. Bây giờ ông mới biết rõ rằng mình đã hoàn toàn mất Phương Trúc. Mười tám năm tình nghĩa vợ chồng đã làm thành sợi dây buộc chặt hai người. Ông không còn tài nào cắt đứt nó được. Như thế ông đã bị loại ra khỏi vòng chiến cuộc tình. Thượng đế đã cho ông cơ hội tốt mà không biết giữ, đành mất đi thì mong gì tìm lại. Vĩnh viễn chẳng bao giờ tìm được. Mộc Thiên đưa mắt nhìn Hiểu Đan, nàng đang ngồi ở ghế đầu giường, áp má vào tay Như Phong. Mộc Thiên chảy nước mắt. Như Phong nằm bất động nhưng ông tin chắc không chết. Chàng chưa đến lúc phải chết vì còn trẻ, còn người yêu đang chờ. - Phải sống, sống để nhìn mặt người yêu, để thấy vũ trụ này toàn ánh sáng và hương thơm ngào ngạt. Ông thở ra và đi qua phòng bên. Nơi này không cần sự hiện diện của ông. Hơn nữa ông còn phải đi thăm Sương Sương đang bị câu lưu để làm nhân chứng. Ra đến cửa phòng, ông quay lại, hai mái đầu đang kề sát nhau. Một thế giới tình yêu thật đẹp. Ông rưng rưng nước mắt.
Như Phong dần tỉnh lại. Chàng cảm thấy toàn thân đau nhức, không biết rõ là đau nơi nào. Chàng trở mình khe khẽ rên. Rồi chàng nhận biết được có một bàn tay mát dịu đang sờ lên trán nóng bỏng của m ình. Chàng cố mường tượng xem của ai sao có vẻ quen thuộc quá. Chàng gắng sức mở mắt. Trước mặt chàng là một gương mặt lờ mờ, đang lơ lửng giữa màn sương đặc. Chàng cố nhìn thật kỹ nhưng chỉ thêm mờ ảo mà thôi. Sự đau đớn nổi lên hành hạ làm mắt chàng phải nhắm lại. Rồi mở ra. Lần này chàng đã thấy được rồi. Một gương mặt nhỏ dễ yêu vô cùng - Hiểu Đan. Chàng lắc đầu, vẫn không tin cặp mặt không mấy chính xác của mình. Nhắm lại rồi mở ra. Đúng là nàng. Nàng đang cười. Toàn thân nàng như chiếc bóng ngược dưới nước đang lung linh. Môi chàng khô nứt cố gắng gọi:
- Hiểu Đan!
Chàng nghe được tiếng nói thật nhỏ và mừng rỡ:
- Em đây anh.
Nàng ở đây. Nàng ở đâu? Chàng mở to mắt. Nàng vẫn còn là chiếc bóng lung lay trong hồ.
- Em đó hả ? Hiểu Đan, em ở đâu?
- Em đây.
Một bàn tay nhỏ đặt vào lòng bàn tay chàng. Một gương mặt nhỏ đưa sát vào mặt chàng. Hai giọt nước mắt nhỏ trên má chàng làm thành hai giọt thuốc đem chàng trở lại tỉnh táo.
- Đúng rồi, nàng ở đây. Gương mặt xanh xao trông đẹp làm sao. Cặp mắt thật sáng. Đôi môi mỏng dễ yêu vô cùng. Cái gì cũng đẹp. Cái gì cũng dễ yêu. Chàng lại đau nhói trong tim. Cơn đau này không phải vì vết thương mà vì sự xúc động. Hiểu Đan của chàng, suýt mất mà giờ này ngồi đây thật lạ vô cùng. Chàng cố nhớ lại mọi việc: Sương Sương, Hiểu Bạch, đánh lộn, con dao nhỏ... Tâm trí chàng trở nên hỗn loạn. Hiểu Đan tiếp tục làm thành cái bóng ngược trong hồ nước, lay động rồi lan ra... Chàng vội nắm tay nàng van xin:
- Đừng bỏ anh đi nữa nghe em. Anh xin em...
Nàng đã ngồi nơi đây mười hai tiếng đồng hồ rồi, còn đi đâu nữa. Nàng lau nước mắt rồi dùng khăn tay lau những giọt mồ hôi trán cho chàng:
- Anh đừng lo, em ở đây mãi với anh không đi đâu cả.
Nàng nhìn cặp mắt bỗng sáng rực của chàng:
- Em hứa là không đi thật mà anh.
Bây giờ Như Phong đã tỉnh hẳn, nhưng vẫn còn nghi ngờ:
- Hiểu Đan, em đó hả ?
- Dạ! Dạ! Dạ! Em đây nè. Anh không thấy sao?
- Em thật hả ? hoàn toàn là em phải không ?
- Em thật mà. Hoàn toàn là em, không thiếu một sợi tóc nữa đó anh.
Chàng chảy nước mắt:
- Thật là em rồi. Nhưng, em có còn hận anh không ? Còn trách anh không ?
- Ô, đừng nhắc nữa. Những gì đã qua rồi hãy để qua luôn đi. Những chuyện dễ sợ ấy không còn tồn tại trong lòng thì anh mới bình phục được. Nghe em nhe anh.
- Anh có thể bình phục không em ?
- Chắc chắn là phải bình phục. Anh phải chóng bình phục
Nàng úp mặt lên giường khóc to:
- Anh sẽ khỏi, cứ tin em. Anh sẽ khỏi.
Như Phong vuốt lên mái tóc mềm của nàng. Chàng biết bịnh tình mình khá trầm trọng có thể chết bất cứ lúc nào. Bởi vậy, hãy lợi dụng phút tỉnh táo này mà kể cho nàng hiểu mọi việc không đẹp ấy. Chàng gọi thật khẽ:
- Nghe anh nói đây em.
Nàng ren rén ngước lên. Chàng nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của nàng:
- Đừng khóc nữa em, cũng đừng buồn nữa. Nếu anh không còn được tiếp tục để sống bên em nữa thì hai giọt nước mắt ấy cũng đủ cho anh vui lòng mà nhắm mắt, không còn mong ước gì nữa.
- Không thể nào được như vậy. Anh phải sống. Anh phải bình phục mà.
Nàng thút thít khóc. Chàng cố làm ra vẻ tỉnh táo:
- Em à. Thấy em ngồi bên anh, anh tin chắc là em đã tha thứ cho anh rồi. Anh còn đòi hỏi gì hơn mà không mãn nguyện. Nhát dao của Hiểu Bạch đổi lấy việc em đến thăm anh thật sung sướng vô cùng. Em, đã là con người, không ai có thể khỏi trải qua giây phút lầm lỗi. Điều quan trọng là người ấy biết nhận lỗi và hối cải hay không mà thôi. Cũng như anh, đã trải qua sự lầm lỗi ấy...
- Đừng nhắc nữa anh. Đừng nhắc nữa anh. Đừng nhắc nữa.
Như Phong thở ra:
- Vâng, nếu em nghĩ rằng Như Phong xấu xa kia đã bị Hiểu Bạch đâm chết rồi, Như Phong còn lại bên em hoàn toàn tốt thì anh sẽ không nhắc nữa.
- Anh!
Nàng úp má lên mặt Như Phong. Nước mắt thấm ướt mặt chàng rồi chảy vào miệng chàng. Nàng thút thít:
- Em chưa bao giờ hận anh, chưa bao giờ.
Chàng mỉm cười:
- Thật sao em ? Còn câu nói nào hay hơn câu này không ? Em! Chưa bao giờ anh cảm thấy yêu đời như hôm nay.
- Và sau này, anh càng yêu đời hơn nữa phải không ?
- Còn có sau này sao em ?
- Có chứ, chắc chắn có mà.
Như Phong thở mạnh. Chàng bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người, sợ chết bất tử không còn nhìn thấy rõ nàng:
- Hiểu Đan, để anh nhìn rõ em đi.
Nàng ngước lên, quỳ gối xuống đất, đưa mặt gần vào mặt chàng. Chàng đảo mắt trên mặt nàng rồi bảo:
- Cười đi em. Lâu lắm anh không thấy em cười.
Nàng cười lên. Mắt chàng mờ đi rồi nói huyên thuyên như đang mộng:
- Em đẹp nhất, tốt nhất, dễ thương nhất. Cái gì cũng nhất.
Chàng nhắm mắt lại như thiếp ngủ. Một lúc lâu mới hỏi:
- Hiểu Đan, em có đây không ?
- Có chớ!
- Thật hả ?
- Thật mà!
- Tim em cũng ở đây luôn phải không ?
Nàng nắm tay chàng đặt lên ngực mình:
- Đây nè. Nó ở đây với em mà. Anh biết chưa?
- Biết rồi.
Chàng hé miệng cười rồi nằm yên. Hiểu Đan đứng bên chàng vài phút rồi đặt tay chàng xuống sửa lại tấm mền. Nàng ngồi xuống nhìn chàng. Một lúc thật lâu bỗng đứng phắt dậy, mặt mày thất sắc. - Chàng chết rồi, môi chàng tái nhợt. Nàng đưa bàn tay run run sờ lên trán chàng. Trán mát lạnh không còn nóng nữa. Như thế chàng đã chết thật rồi. Nàng bấm chuông hoảng lên. Bác sĩ và y tá chạy đến. Bác sĩ xem mạch và đo lại nhiệt độ, ông nhìn Hiểu Đan đang run run mà chậm rãi nói:
- Tôi thành thật chúc mừng cô, cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Nàng ngơ ngác một lúc rồi ngước mắt nhìn trần nhà, nói thật nhỏ:
- Tôi biết ảnh sẽ khỏi. Chắc chắn sẽ khỏi.
Nàng ngất xỉu ngay khi đó!
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương kết
Mùa thu năm Dân Quốc thứ 52 (1963)
Trên một hòn núi nhỏ của miền Trung, có một ngôi chùa không lớn lắm. Người trụ trì của chùa này là hòa thượng Dật Vân. Thầy chùa nhưng tính tình khá khôi hài, hay tiếu lâm và thích nói chuyện. Ông rất ham chơi cờ, khi nào gặp phải đối thủ có thể ngồi lì hàng bảy tám ván liền, quên cả tụng kinh ngồi thiền.
Hôm nay là chiều thụ Vị hòa thượng đang ngồi chơi cờ dưới gốc tùng già trước chùa với một người đàn ông trạc độ 46, 47, mặc bộ đồ Tàu. Người ấy chính là Mộc Thiên.
Vị hòa thượng đi một nước cờ đắc ý:
- Ông coi, con cờ này cứu vãn cả ván cờ sắp thua của tôi. Coi bộ ván này ông hết hy vọng thắng nổi.
Mộc Thiên vẫn bình tỉnh đẩy nước cờ mới. Vị hòa thượng nhíu mày ngướn cổ quan sát và tính toán một lúc rồi đập tay lên đầu gối:
- Thôi hỏng rồi! Ngựa không còn nước. Thế mà thua mới tức chứ!
Mộc Thiên trầm lặng:
- Bởi vậy, một ván cờ chưa ngã ngũ thì đừng vội lạc quan. Một ván cờ sẽ có hàng vạn biến hóa. Thầy không tính trước được một trăm nước thì làm sao đoán biết được kết cuộc.
Vị hòa thượng nhìn Mộc Thiên gật gù:
- Ông Thiên! ông đến đây gần được một năm rồi. Nhiều lúc thấy ông tài nghệ đầy mình, triết lý đầy óc. Bởi vậy, ông phải thuộc vào con người của Phật mới phải.
Mộc Thiên nhìn xuống bậc tam cấp dẫn lên núi rồi cười:
- Thiên hạ vốn một nhà. Sao thầy lại vẽ nhà Phật chỉ còn cái vòng nhỏ như vậy. Bây giờ thầy tính sao đây? Chịu thua non hay thua già. Hình như có bạn tôi đến thăm.
- Thế à ?
Vị hòa thượng quay mặt nhìn xuống núi. Quả thật, có một người đàn ông mập mạp, không cao đang xăng xái bước lên.
- Ai vậy? Có phải ông Thành lên hôm trước không ?
Mộc Thiên nheo mắt nhìn Hiếu Thành và khen:
- Thầy nhớ hay lắm.
Vị hòa thượng lại đi tiếp tục một nước cờ nữa:
- Đừng vội. Bàn cờ chưa kết thúc. Tôi lại sắp thắng rồi.
Mộc Thiên mở to mắt:
- Chỉ một thoáng mà nước cờ đã thay đổi.
Hòa thượng bắt chước giọng triết lý của Mộc Thiên:
- Bởi vậy, một ván cờ chưa ngã ngũ thì đừng vội lạc quan. Một ván cờ sẽ có ngàn vạn biến hóa. Ông không tính trước được một trăm nước thì làm sao đoán biết được kết cuộc!
Mộc Thiên cười đứng dậy, phủi lá rụng trên vai:
- Thôi được, tôi chịu thua non đó.
Hòa thượng cũng đứng dậy:
- Ông không thua, tại lòng ông nôn nóng bạn lên nên đánh không được Coi bộ Ông chưa dứt được nợ trần. Thôi tôi về trước nhé. Ông lo tiếp bạn đi.
Hòa thượng giũ tay áo rồi quay vào trong. Mộc Thiên mỉm cười nhìn Hiếu Thành đến gần. Hiếu Thành cầm bao giấy, đến trước mặt Mộc Thiên cười hỏi:
- Sao, khỏe chứ ?
- Bạn dưới núi lên thăm tôi, thật một việc hiếm có.
- Người dưới núi không bao giờ quên anh, chỉ sợ anh quen sống cảnh nhàn hạ, thoát tục mà quên mất người dưới núi. Sao, bao giờ xuống núi lại?
Mộc Thiên cười mơ màng;
- Xuống núi? Tôi chưa có ý định này. Sống đây chừng vài năm nữa thì tôi không còn muốn xuống núi nữa. Nếu trở lại cái cảnh rộn rịp của thành phố thì thà sống ở đây thú hơn. Thế nào, người dưới núi có khỏe không ?
- Anh muốn chỉ ai?
- Tất cả mọi người.
Hiếu Thành không trả lời mà chỉ nhìn vào mặt Mộc Thiên. Nhìn vài giây rồi kéo tay áo ông:
- Chúng mình đi dạo núi chơi.
Hai người dẫm lên lá khô, đi men theo con đường nhỏ dẫn lên đỉnh núi. Đi xuyên qua rừng cây một đoạn, một bãi cỏ nhỏ hiện ra trước mặt hai người. Nơi đây chính là đỉnh núi. Nhìn xuống bên dưới, cánh đồng xanh chạy xa tít vàkhói thổi cơm chiều ôm ấp các mái nhà nông. Mộc Thiên ngồi xuống một tảng đá nhỏ:
- Ngồi xuống đi anh.
Hiếu Thành ngồi theo:
- Anh đến đây thăm chơi hay có việc gì không ? Như Phong trông coi công ty thế nào? Mọi người có phục nó không anh ?
- Mọi người trong công ty ai mà không phục nó. Nó thực hiện các nghiệp vụ của công ty còn hơn anh nữa là khác. Thái An càng ngày càng lớn. Nó dự định xuất cảng sang âu Mỹ nữa đó.
Mộc Thiên mỉm cười:
- Tôi biết nó sẽ làm nên sự việc. Nó sinh ra đã có thiên tài về thương mại rồi. Còn các người khác thì sao?
Hiếu Thành móc trong túi áo ra một bức thư:
- Tôi có mang theo một bức thư, hy vọng anh sẽ thích thú khi đọc.
Mộc Thiên tiếp thư trên tay Hiếu Thành rồi gỡ ra xem:
"Cha kính yêu,
Có lẽ khi đọc thư này, cha lắm ngạc nhiên vì lần đầu tiên đứa cháu dâu lại gọi bằng cha.
Thưa cha, mặc dù tiếng gọi “cha” lắm muộn màng nhưng trong lòng con đã thấy cha là một người cha tốt, hiền hòa, sẵn sàng hy sinh cho con. Trước khi mẹ đem mọi việc ngày xưa kể cho con nghe, con đã có linh cảm rằng sự đổ vỡ ấy là do định mệnh, không phải lỗi lầm bởi một ai.
Khi con mới biết được sự việc thì lắm buồn vì con chỉ là đứa con riêng của mẹ, nhưng bây giờ, con không còn cái nhận thức ấu trĩ ấy nữa mà ngược lại cảm thấy sung sướng hơn vì có những hai người cha tốt. Con ao ước một ngày nào đó được ở chung với cha, để vui bên cha sau mười tám năm (mà không, mười chín năm) cha con mình thất lạc. Bằng lòng không cha?
Cha đã xa lánh mọi người để lên núi ẩn dật được một năm rồi. Một năm trời xa cách không biết cha có gì thay đổi không ? Phần chúng con có nhiều tiến triển hơn. Những tiến triển ấy có thể cha đã biết hay chưa biết. Thôi để con thuật lại mọi việc cho cha nghe nhé.
Về phần con đã thi đậu vào đại học sư phạm ban việt văn. Con nuôi hy vọng sau này sẽ thành một giáo sư tốt, suốt ngày làm bạn với bọn học trò. Như Phong cứ trêu con rằng một con bé mà làm giáo sư ai thèm học. Theo cha thì sao?
Về phần Như Phong chăm lo công ty rất phát đạt. Ảnh lúc nào cũng than với con rằng phải chờ con bốn năm nữa tốt nghiệp mới làm lễ cưới được thật là khổ (con viết thành thực như vậy mong cha đừng cười nhé). Chúng con làm lễ đính hôn ngay sau khi có kết quả thi được ba ngày. Buổi lễ chẳng có ai ngoài những người trong gia đình. Người khách duy nhất là Nguyện Đức Mỹ. Nó giành làm phụ dâu cho con sau này vì nó bảo rằng chính nó là bà mai cho tụi con đó. Con rất buồn là không có mặt cha.
Cha (con chỉ người cha ở nhà) đã vẽ được năm mươi bức họa, chờ vẽ thêm mười bức nữa mới mở phòng triển lãm. Mọi người đều hy vọng về cuộc triển lãm này.
Còn về phần mẹ, cha muốn biết không ? Mẹ bảo con muốn nói với cha rằng chúc cha được khỏe và vui. Con nghĩ rằng cha cũng cần biết về Sương Sương. Chắc cha sẽ lắm ngạc nhiên khi hay tin Sương có nhiều thay đổi tốt. Sương đang học cours, chuẩn bị sang năm thi vào đại học cùng một lượt với Hiểu Bạch. à, nhân tiện con cũng cho cha biết về Hiểu Bạch. Nó ở trại cải huấn thiếu nhi được một năm rồi, tính tình đã thay đổi nhiều. Tháng sau được về. Mẹ đang bận rộn lo chuẩn bị đón nó. Con và Như Phong ngầm nuôi hy vọng sẽ tạo cho Hiểu Bạch và Sương Sương mối tình sâu đậm như con và Như Phong. Tuy nhiên, theo nhận xét của con chưa có tiến triển tốt đẹp mấy mặc dù Sương Sương thường đến thăm Hiểu Bạch và Hiểu Bạch cũng thường gởi thư cho Sương. Bởi vì chúng còn lắm khách sáo, không được tự nhiên. Nhưng thôi, thời gian còn dài, hãy để chúng tự do phát triển tình cảm phải không cha?
Con viết kể chuyện con cà con kê như vậy mong cha đừng chán. Lời cuối cùng con xin gởi đến cha là mọi người đều nhớ cha, đều thương cha và mong cha về. Con mong cha sớm kết thúc cuộc sống ẩn dật ấy để về với con, để con được đối diện mà gọi lên tiếng “cha” thật lớn. Nhân bác Thành lên thăm cha nên con mới có dịp gởi lên cha những lời kính yêu nhất của con.
Kính chúc cha bình yên và khỏe mạnh.
Con của cha.
Hiểu Đan”
Mộc Thiên từ từ xếp thư lại rồi bỏ vào bì. Ông ngước mặt lên nhìn trời. Mây chiều thơ thẩn lạ. Mặt trời vội trốn chạy sau dãy núi xạ Ông chớp mắt mấy cái, không cầm được lòng nên nước mắt bắt đầu chảy. Ông nói nhỏ:
- Thật là một đứa con tốt.
Hiếu Thành không hiểu:
- Ai?
- Hiểu Đan
- Chúng đều tốt cả, Hiểu Đan, Hiểu Bạch, Sương Sương, Như Phong.
Mộc Thiên gật đầu. Trầm ngâm một lúc, ông lại hỏi:
- Còn Phương Trúc thế nào, có vui không anh ?
- Chị ấy “hình như” rất bình lặng, còn vui hay không chẳng ai có thể hiểu nổi. Chị ấy là người đàn bà rất phi thường.
Hiếu Thành đưa bao giấy cho Mộc Thiên:
- Chị nhờ tôi đưa cái này cho anh.
Mộc Thiên ngạc nhiên mở bao ra, bên trong là một hộp gỗ có khắc hình thiên thần, quá ư quen thuộc với ông. Mười chín năm về trước, ông đã dùng nó đựng mộng ước, mãi đến bây giờ mộng vẫn là mộng, chẳng bao giờ thành sự thật được cả! Mở nắp ra, trong chỉ có một miếng giấy nhỏ chứa tuồng chữ rồng bay phượng múa của ông:
“Tim tôi rụng, bay về muôn hướng đó
Chiều càng lên, gió mãi buốt buồng gan
Bạn lòng ơi, ai nhặt được tim vàng
Xin giữ kỹ kẻo lòng tôi sẽ vỡ!”
Phía sau vài hàng chữ của Phương Trúc:
“Em nhặt được, đem vào lòng ấp u?
Tự bao giờ đến cuối cuộc đời em!”
ông đóng nắp lại như để khóa mộng ước vào bên trong rồi ngước mặt nhìn trời. Hiếu Thành buồn buồn nhìn ông:
- Anh có cảm thấy những gì không được và mất đi thật là khó nói không ? Anh... thật có nhiều hạnh phúc.
ông vẫn chưa hiểu ý của Hiếu Thành muốn nói gì nhưng không đáp, chỉ ngước nhìn lên trời:
- Coi mặt trời sắp lặn kìa.
Mặt trời sắp lặn như ngọn lửa đang bùng cháy. Cháy rực cả vòm trời. Cháy lan cả mặt đất. Cháy hồng lên cây cỏ.
Hiếu Thành khen:
- Ồ, đẹp thật!
- Một ngày qua rồi, ngày khác bắt đầu thắp sáng. Tôi không còn biết đã tạo ra bao nhiêu ván cờ khác biệt trong những quãng thời gian nối tiếp ấy!
Vâng, mặt trời chiều nào cũng đỏ như nhau để rồi ngày mai lại sáng. Cuộc đời vì thế cũng quay vòng theo khối huyết lẩn quẩn đó chẳng bao giờ dứt.
Hiếu Thành lại hỏi:
- Anh còn nhớ bài thơ lúc xưa thường đọc không ?
Không chờ Mộc Thiên trả lời, Hiếu Thành liền đọc:
“Núi xanh còn đó, trơ tuế nguyệt,
Ánh hồng biến đổi bóng xiêu xiêu
Sự đời thành đúng, song sai bại
Ngoảnh mặt đi, rồi biết bóng chiều”
Núi xanh còn đó. Ánh hồng nhạt phai. Thời gian vẫn còn đi không dừng lại trong lòng người đã chết!!.