Chương 37
Từ khi mở ra bước ngoặc lớn trong đời, ông Hoàng đã ẩn mình trong căn nhà thuê tọa lạc tại quận G. của bang Maryland nơi cách nhà cũ của ông và bà Kim Cúc bốn mươi lăm phút lái xe. Vì muốn thoát khỏi sự đàm tiếu của dư luận, ông đã tìm cách sống xa những khu dân cư có người Việt Nam nhất là những nơi có người đã từng quen biết và những người đã hay đang làm nghề móng tay. Hơn thế nữa, vì kiên định với việc bảo lãnh mẹ con cô Hoa theo diện vợ chồng, ông đã chọn ở khu xa xôi nhất của Maryland để tránh nghe những “lời ra tiếng vào”. Sự kiên định của ông Hoàng không lâu đã được đền bù: chính phủ Hoa Kỳ đã chấp thuận cho ông chính thức đón rước hai mẹ con cô Hoa sang Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình, chồng bảo lãnh vợ. Sau giây phút trùng phùng, nơi “ ẩn cư” của ông trở thành một mái gia đình vui tươi và ấm áp như mơ ước của ông trong những ngày cô độc trong căn nhà vắng vẻ.
Những tháng ngày xa cách đã không phai nhạt tình họ. Ngay từ phút gặp lại, ông Hoàng và cô Hoa đã quấn quýt lấy nhau không rời. Bảy ngày phép dành cho cuộc tiếp rước là những ngày ân ái không cùng tận của ông và cô ta. Riêng đối với ông, chúng là những ngày phép ngắn ngủn trong khi thời gian của ngày trở lại làm việc càng lúc như càng dài ra. Trong khi làm, ông có thói quen mới là hay nhìn đồng hồ. Ông chỉ mong hết giờ để được về nhà, được vuốt ve âu yếm cũng như đáp trả. Không như thông lệ khi còn ở nhà cũ là khi trở về nhà sau một ngày làm việc ông thường rửa tay vào phòng ăn rồi sau đó sinh hoạt cùng vợ con trong phòng gia đình; ông đã tìm ngay đôi môi thơm mát của cô Hoa để rơi vào trạng thái bồng bềnh trong hoan lạc đến tối. Họ thường như thế mỗi ngày đến độ thằng bé Tony thường có thói ngủ từ lúc năm giờ chiều với bình sữa dù nó đã hơn một tuổi. Thức ăn tối của họ thường là những thức ăn thừa được mua từ các chợ Việt Nam, Mỹ, hay Đại Hàn vào những ngày cuối tuần hay các thức ăn được đặt nhà hàng giao tận nhà như Pizza hay các món ăn Tàu vì thế nhà bếp của họ luôn luôn mới tinh và sạch sẽ như của căn nhà không có người ở. Ngày qua ngày, trong khi thức ăn chính của họ là ân ái, thức ăn chính của thằng bé Tony chỉ là sữa tươi. Nó chỉ được bố mẹ đút cho những món ăn vớ vẩn khi tùy thích.
Say sưa trong chăn gối mặn nồng, cả ông Hoàng và cô Hoa thường quên hết không gian, thời gian và ngay cả đứa bé hay tìm tòi và nghịch phá như Tony. Mỗi khi thức giấc bất chợt, trong lúc bố mẹ của nó quên hết mọi chuyện trên thế gian, thằng bé thường âm thầm thám hiểm, lục lọi và xáo trộn các vật dụng trong các phòng rồi toàn nhà. Môi trường tự do càng ngày càng khiến nó trở thành người tự ý và tự tiện. Nó có thể lấy ra, cất vào, dời đổi hay đập phá các thứ trong nhà tùy thích. Dần dà, bị phát hiện và ngăn cản, nó thường phản kháng và chống lại bằng những tiếng la hét, khóc ré hay liệng ném một cách kịch liệt. Để giải quyết tình trạng này, ông Hoàng bàn với cô Hoa gửi Tony vào nhà trẻ cho dù học phí ở khu sang như quận G. làm nặng thêm cán cân chi tiêu hàng tháng so với cán cân thu nhập quá thấp đối với tình trạng của ông.
Từ lúc Tony vào trường, cô Hoa nhàn hạ hơn trước. Công việc của cô ngoài việc đưa đón Tony từ nhà đến nhà trẻ và từ nhà trẻ về cô không còn phải làm gì hơn. Khả năng học ngoại ngữ của cô rất kém cho nên cô chẳng muốn đến trường. Tuy đã chuẩn bị học tiếng Anh tại Việt Nam trước khi đi Mỹ cô chỉ biết vài chữ như “anh”, em”, “ăn”, “ngủ”, “đi”, “đứng”, “ngồi”, “nằm” và các câu dài hơn như “em yêu anh”, “Tôi không biết” hay “Không tiếng Anh”. Mặc dù thích nói và ưa tâm sự nhưng cô rất sợ tiếp xúc với bên ngoài. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dự học trong lớp Anh ngữ với người dạy là một người Mỹ cho nên chuyện học Anh Ngữ để đi làm hoặc lấy bằng lái xe hoàn toàn ngoài sự suy tính của cô. Cũng vì Anh ngữ hạn hẹp, càng ngày cô càng thối thoái việc sử dụng ngôn ngữ này bằng nhiều cách khác nhau. Mỗi khi phải trả lời những cuộc điện thoại, dù quảng cáo hay các thông điệp quan trọng dành cho ông Hoàng, cô thường nói “Không tiếng Anh” rồi cúp máy một cách đột ngột. Khi cần phải mua thứ gì hay muốn đi đâu, cô chờ đến ngày cuối tuần để được ông Hoàng chở đi hay rước về và luôn yêu cầu ông chở đến các khu thương mại của người Việt để mua thức ăn của tiệm ăn Việt Nam, mua phim ca nhạc Việt Nam hay thuê phim tiếng Việt. Công việc hàng ngày của cô chỉ là coi phim bộ Hồng Kông tiếng Việt, ngủ trưa đến tận chiều, đón Tony, cho nó ăn qua quít, tắm rửa cho nó rồi chăm sóc thân thể mình sạch sẽ thơm tho để chờ ông Hoàng về. Mỗi ngày, cô thường làm ông Hoàng ngạc nhiên bằng những chiếc áo ngủ mỏng và các bộ đồ lót đủ kiểu, đủ màu sắc hay vờ ốm trong giường với thân thể nõn nà trần trụi. Cứ theo đà ấy, cô thường đưa ông đến tận đỉnh cao của ái tình và dần dà biến ông trở thành kẻ đam mê trong lạc thú hơn là để ông khuyên cô đến trường học hay tìm việc làm.
Trong thời gian sống chung với nhau, ông Hoàng đã từ từ đưa cô Hoa lên ngôi nữ hoàng và dần dần biến mình thành kẻ nô lệ tình ái. Ông hết lòng tuân theo những điều cô yêu cầu và hết dạ chiều chuộng cô từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Ông đã nghe lời cô gửi tiền rất nhiều về cho bố vợ, đưa các thẻ tín dụng để cho cô mua các loại nữ trang đắt tiền và đặt mua các thứ khác mà cô thích trong các tạp chí được gửi đến tận nhà. Không so đo công việc dành cho đàn bà hay đàn ông như khi ở với bà Kim Cúc, ông đảm nhiệm lần lần các việc làm của cô và cho cô như đút cơm cho Tony, dọn dẹp nhà cửa, mua sắm gạo mắm, nấu thức ăn, và xức dầu, cạo gió, rồi xoa bóp. Tệ hại hơn là ông đã thường gọi báo bệnh để nghỉ hoặc xin xếp nghỉ đột xuất sau khi nhận những cuộc điện thoại của cô Hoa bảo về ngay vì ở nhà cô cảm thấy không được khỏe.
Sống sung sướng và đầy đủ với danh phận vợ của người công chức và không phải làm gì trong xã hội Mỹ nhưng cô Hoa không bao giờ cảm thấy thỏa mãn. Cô luôn luôn ở trong tâm trạng bất ổn vì cô chẳng thấy một Mỹ Kim nào trong nhà. Thay vì có được những tủ két đầy tiền Mỹ Kim như cô tưởng tượng khi còn ở Việt Nam, cô chỉ được tiếp xúc và làm quen với những tấm ngân phiếu, những thẻ tín dụng, và những phiếu nợ. Lo lắng nhất cho cô là những tấm thẻ tín dụng, những tấm thẻ hình chữ nhật có hàng số dài ngoằn và tên ông Hoàng thường kê khai các mục chi tiêu hàng tháng trong các thư ghi nợ mà trong đó đa số là những khoản cô phung phí cho các thứ của riêng cô. Số tiền nợ ấy nếu cộng thêm số tiền lời và số tiền tiếp tục chi hàng tháng mà không trả được phần nào khi nhận phiếu thì đến mãn kiếp của ông Hoàng vẫn không tài nào trả nổi bởi vì ngoài các phiếu nợ các ngân hàng tín dụng ông Hoàng còn phải trả tiền thuê nhà và tiền nợ xe. Sau khi nói chuyện điện thoại với một số bạn gái cùng cảnh ngộ và quen biết trong chuyến máy bay sang Mỹ, tâm trạng rối ren của cô Hoa chuyển thành buồn rầu đến độ cô bỏ hết những buổi ngủ trưa. Những câu chuyện của các cô bạn, được “các chàng Việt Kiều trẻ” bảo lãnh sang Mỹ, đã tiết lộ cho cô rõ là cô thua sút họ rất nhiều phương diện như chỗ cư ngụ, khả năng giúp đỡ gia đình, loại hàng chi dùng và mức thu nhập hàng tháng của gia đình. Càng nghe họ nói và càng để ý đến chuyện tiền bạc của ông Hoàng, cô phát hiện thêm số lương ba mươi ngàn một năm của ông không là gì đối với những tấm phiếu nợ mà ông phải trả hàng tháng như tiền vé máy bay mà ông đã mua cho mẹ con cô, tiền thuê nhà, tiền mua xe, tiền bảo hiểm xe và các thứ linh tinh khác chưa kể tiền trợ cấp cho đứa con gái út của ông với bà Kim Cúc.
Được các cô bạn này mách nước và biết được ngành móng tay là ngành kiếm khá nhiều tiền nhất là tiền mặt, cô Hoa đã đề nghị với ông Hoàng đòi bà Kim Cúc chia lại số phần gia sản của ba tiệm Bàn Tay Đẹp. Trước thái độ phản kháng kịch liệt và lạ lùng của ông Hoàng, cô hết lời van vỉ, năn nỉ, rồi la lối nhưng chẳng được kết quả gì. Cho nên, sau khi ông Hoàng đi làm, cô tự ý gọi điện đến tiệm Bàn Tay Đẹp để đòi lại một trong ba tiệm mà trước đây ông Hoàng đã nhượng cho bà Kim Cúc. Với lý do của cải phải được san sẻ đồng đều cho những người con của ông Hoàng, cô yêu cầu bà Kim Cúc để lại cho Tony, đứa con trai của ông một phần tài sản mà ông đã lỡ giao hết cho bà. Cú điện thoại và lời yêu cầu của cô Hoa đã làm bà Kim Cúc kinh ngạc đến sốc nhưng bà vẫn điềm đạm tiếp chuyện. Được thể, cô Hoa than vãn tình trạng tài chính nguy ngập của ông Hoàng, rồi cố gắng khêu gợi lòng từ tâm của bà Kim Cúc bằng cách nhắc lại lời hứa của bà là giúp cô làm việc cho tiệm Bàn Tay Đẹp khi cô được sang Mỹ để cô có cơ hội làm việc kiếm tiền gửi về giúp bà nội, ba, và anh của cô. Cô càng cố thu phục với những lời lẽ thống thiết, bà Kim Cúc càng từ chối với nhiều lý do khác nhau và điều này làm cô điên tiết đến độ tiết lộ huỵch tẹt tất cả diễn tiến tình cảm và ân ái giữa ông Hoàng và cô ngay từ lúc khởi đầu đến hiện tại mà không còn giữ lại một chút nào như khi kể với bà Thu. Cô càng nói, bà Kim Cúc càng lắng nghe, nghe cả những lời rủa xả kèm theo. Nhưng khi cô vừa chấm dứt, bà đã lạnh lùng yêu cầu cô đừng bao giờ gọi điện thoại đến tiệm bà với những lời lẽ như thế nữa nếu không bà sẽ báo cảnh sát và sẽ đưa cô ra tòa vì tội phá rối. Thua cuộc với thái độ lạnh lùng của bà, cô đã trút hết tất cả nóng giận của mình lên đầu ông Hoàng khi ông vừa bước vào nhà sau một ngày làm mệt mỏi.
Hôm ấy, thay vì được ngạc nhiên bởi chiếc áo ngủ xinh xắn, ông Hoàng bị ngạc nhiên bởi những tiếng khóc la, kể lể của cô Hoa. Sau khi bị ngạc nhiên thêm về sự tiết lộ cuộc điện đàm giữa cô và bà Kim Cúc, ông bị chửi thậm tệ về việc giao toàn bộ ba tiệm Bàn Tay Đẹp. Để tránh tình trạng tranh cãi với cô, ông Hoàng đã mang gối chăn rời phòng ngủ, nhưng ông bị ngay những cái níu kéo, xỉ vả và đánh đập đến sáng ngày hôm sau.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 38
Đáng tiếc cho số phận của ông Hoàng, người vợ thứ của ông không những được ông hết lòng thương yêu đến mức bỏ tài sản, và vợ con, mà một người đàn ông da trắng ba mươi tám tuổi, đã một lần ly dị, có quốc tịch Mỹ, nhà lớn và xe đẹp hết lòng yêu thương cô và sẵn lòng chăm sóc con riêng của cô như chính con ruột của ông ta.
Mỗi buổi sáng, sau khi đưa thằng bé Tony đến nhà trẻ, trên đường về cô Hoa thường đi ngang ngôi nhà trắng có những khóm hồng đỏ ven đám cỏ xanh mịn phía trước để nhìn người đàn ông ngồi đọc báo nơi chiếc ghế trước hiên. Bất kể lời dặn dò của ông Hoàng về sự cẩn trọng đối với việc tiếp xúc, chào hỏi hay đặt chân vào nhà một người không biết tông tích gì trên đất nước Hoa Kỳ, cô đã đáp lại lời chào buổi sáng với “người đàn ông da trắng thường đọc báo trước ngôi nhà trắng” trong một buổi sáng tươi hồng để nghe ông ta giới thiệu tên, rồi tự giới thiệu tên mình và nhận cánh hồng đỏ do ông trao tặng. Sau hôm ấy hai ngày, trên đường từ nhà trẻ về một mình, cô Hoa vui vẻ chào buổi sáng với “người đàn ông da trắng thường đọc báo trước ngôi nhà trắng” rồi đi thẳng vào trong ngôi nhà theo lời mời của ông ta. Giữa căn phòng khách rộng, trong khi cô cười gượng với những tiếng Anh bập bẹ “anh, em” rồi “em, anh”, ông Wilson, “người đàn ông da trắng thường đọc báo trước ngôi nhà trắng”, ve vãn cô bằng những câu tiếng Anh với giọng Tây Ban Nha như “Em đẹp lắm!”, “Em duyên dáng làm sao!”, và “Tôi yêu em ngay phút đầu tiên gặp mặt”. Thật sự, ông Wilson chỉ nói lấy lệ chứ không cần sự đáp trả của cô Hoa khi mà những bước chân dạn dĩ của cô trong căn nhà yên ắng của ông và vùng ngực bày ra ở vòng cổ áo rộng của cô đã thay thế cho những lời “Em đang đến với tình anh” và “Em sẵn sàng chào đón anh”. Cho nên sau vài câu tán tỉnh lấy lệ, ông Wilson lập tức đáp lại thứ ngôn ngữ “ngầm” của cô Hoa bằng nụ hôn môi khiến cô suýt ngạt thở.
Nếu như ngày trước cô Hoa tự giác tìm đến và yêu ông Hoàng điên dại vì cảm nhận ông là tổng hợp đặc biệt của người đàn ông Việt Kiều đáng tuổi cha và đã có gia đình, thì nụ hôn bạo dạn của ông Wilson lúc ấy đã gợi cho cô thế giới bí ẩn và quyến rũ của một người đàn ông ngoại quốc có thân hình cao lớn, da trắng đỏ và hai ngôn ngữ sử dụng mà cô chẳng biết Tây Ban Nha hay Mỹ là ngôn ngữ chính của ông ta. Để quên hết tâm trạng đang phẫn uất, hờn ghen và cũng để thỏa mãn sự hiếu kỳ, cô Hoa đã thường ngoại tình với ông Wilson sau những lần đi về từ nhà trẻ của Tony mỗi buổi sáng. Sự dan díu của họ tưởng đâu chỉ là sự chung đụng xác thịt của những kẻ đùa vui trong phút chốc nào ngờ ông Wilson thố lộ rằng ông yêu cô đến độ không thể để mất cô. Với tài sản và vốn liếng của chủ một tiệm sửa xe, ông hứa sẽ cung phụng cho cô tiền bạc đầy đủ, bảo bọc hai mẹ con cô suốt đời và sẽ dời chỗ ở bất cứ lúc nào cô muốn. Hiểu lời hứa của ông Wilson mập mờ tiếng được tiếng không nhưng cô Hoa đã chấp nhận những gì ông nói như chấp nhận một cánh cửa mở rộng cho tương lai của cô, con của cô và những người thân của cô còn ở Việt Nam.
Ngày sinh nhật của ông Hoàng là ngày mẹ con cô Hoa đến ở nơi căn nhà thuê với ông đúng mười một tháng. Hôm ấy, thay vì nhận hoa, thiệp hay quà sinh nhật, cô Hoa đã làm ông “ngạc nhiên” bằng những chiếc vali sẵn sàng và lời tạ từ nghiêm túc với ông. Cũng ngày hôm ấy, vì ông đã mời các ông Tiến, ông Thương và ông Tảo đến chơi, nên ông không thể nào hăm he hay đe dọa cô ta trước mặt khách. Ông đã làm ra vẻ như mẹ con cô Hoa đang chuẩn bị đi du lịch xa nhưng thái độ lầm lầm không hỏi không chào ai và hành động ngang nhiên của cô Hoa khi mở cửa ra vào, tay nắm Tony tay kéo va li đi đến chiếc xe của ông Wilson đang chờ trước cổng không thể nào giấu được bí mật của tấn kịch mà ông Hoàng cố tình che đậy trước những đôi mắt kinh ngạc của bạn bè ông.
Hôm ấy, các ông họp nhau tại nhà ông Hoàng không phải vì mừng sinh nhật ông mà vì họ bắt đầu họp lại để coi trận đấu bóng có đội Da Đỏ tham gia. Trước đây, mỗi khi có những trận đấu bóng của đội Da Đỏ với các đội khác vào những chiều thứ bảy hay chủ nhật, ba ông này thường “đơn thân, tay trắng” đến nhà ông Hoàng ở quận B. nhậu nhẹt, còn khi ông ẩn cư ở quận G., thỉnh thoảng họ họp nhau với rượu, bia, đồ nhắm và thuốc lá mang theo. Hôm ấy là chiều thứ bảy, tưởng đâu cuộc họp mặt sau một thời gian không gặp nhau sẽ cho họ có nhiều chuyện trao đổi thú vị nào ngờ cái bi kịch vừa chứng kiến đã làm tịt cái “bệnh nói chuyện” của họ khoảng mười lăm phút tại phòng khách. Để tránh tình trạng làm đau lòng thêm kẻ đang buồn, họ bắt đầu mở bia và hút thuốc trong im lặng rồi từ từ bắt đầu vào chuyện về bóng đá, về những trận đấu của năm, về cầu thủ, về người chạy bóng, người chụp bóng, người ném bóng, về hướng dẫn viên, về bình luận viên rồi cá nhau những đội sẽ được vào chung kết. Nói về bóng, về cầu thủ, về đàn ông, họ muốn làm khuây những gì vừa mới xảy ra cho ông Hoàng, thế nhưng, một cách vô ý thức khi đề cập đến các cầu thủ, các hướng dẫn viên và các bình luận viên họ đề cập đến những người vợ, những người bạn gái của những người này rồi đi sâu hơn trong đề tài “người phụ” rồi đến đề tài “phụ người” và lòng vòng trở lại đề tài “người phụ”. Và như thế, càng giả vờ đồng ý cái màn kịch mà ông Hoàng cố tạo nên, họ càng nói về sự phản bội của đàn bà bởi những gì vừa chứng kiến vẫn còn ám ảnh trong tâm trí của họ. Tự coi là kẻ may mắn, ông Tảo đề cập đến cái “Lầm” của những người đàn ông “Việt Kiều” lỡ dại đưa các phụ nữ trẻ đẹp Việt Nam sang Mỹ trong khi ông Thương đề cập cách thức trị những người đàn bà phản bội bằng đạo luật đã ấn định: Thông báo với sở an sinh xã hội để họ khỏi được lấy thẻ xanh rồi để cho chính phủ Mỹ trả họ về lại Việt Nam với sự lừa dối của họ.
Ông Hoàng không nói không rằng, rít thuốc lá không ngừng, một thói quen mắc phải từ khi vào quân trường, bỏ được sau khi rời Thái Lan và đã trở lại sau ngày dứt áo bỏ đi khỏi nhà. Càng rít thuốc, ông càng thấy miệng nhạt thênh thếch. Cay đắng với bài học là kẻ từng phụ tình nay bị tình phụ, ông cảm thấy cần chất men cay hơn và nồng hơn để át cái vị bia nhạt nhẽo trong cuống họng và khói thuốc vô vị trong phế quản. Tìm chai rượu mạnh nhất trong tủ, ông mở nút, rồi nốc ngay một hơi dài. Chất rượu từ từ thấm vào nỗi buồn và ông càng lúc càng tự trách mình nhiều hơn người. Ông đã tự trách là đã nông nổi giao hết cả tài sản cho bà Kim Cúc cho nên không giữ nổi cô Hoa. Tự mỉa mai là kẻ từng chiến thắng trong thương trường và làm bao nhiêu bạn bè và người quen biết nể vì nay lại phải thất bại trong con đường tình ái chỉ vì không hiểu thâm thúy ý nghĩa của câu “Khi cái nghèo đi vào cửa lớn thì tình yêu đi ra cửa sổ” và áp dụng nó một cách triệt để nên phải hứng trọn kết quả khá cay đắng, ông miên man chất vấn sự thiếu tính toán của mình.
Mải mê dằn vặt chính bản thân, ông Hoàng không hề để ý trận đấu diễn ra như thế nào và cũng không mảy may có ý nghĩ cô Hoa là một bóng đen che lấp ánh sáng mặt trời hạnh phúc rọi cho cuộc đời an bình của ông với bà Kim Cúc trước đây. Thay vì nghĩ đến chuyện được bà Kim Cúc tha thứ để có thể trở lại mái nhà xưa, ông chỉ mơ tưởng hình ảnh duy nhất là cô Hoa đưa Tony trở về. Ông mong mỏi tiếng gõ cửa, tiếng kêu của chuông điện và sự xuất hiện của mẹ con cô Hoa như hôm hai mẹ con cô đã bỏ đi một đêm đến tận sáng mới trở về. Hứa với lòng sẽ không trách móc hờn ghen hay lớn tiếng khi cô Hoa xuất hiện trở lại, ông chợt nhớ đến số tiền tiết kiệm dành cho hưu trí chưa đụng đến rồi tính chuyện rút nó ra để gầy dựng một tiệm Móng Tay cho cô Hoa làm chủ.
- “Con là nợ, vợ là oan gia, cửa nhà là nghiệp báo” cho nên cứ sống độc thân như tôi riết rồi cũng quen. Ông Thương nói nhừa nhựa như một hiền triết.
- Nhiều người đồn “giá” của đàn ông Việt Kiều ở Việt Nam giờ cao lắm cho nên không thiếu gì kẻ huênh hoang “áo gấm về làng” tìm vợ trẻ đẹp để nếm mật ngọt. Sàng sàng, lọc lọc kiếm được “nàng” xong lại phải lăng xăng lo tiền mua vé máy bay, lo đón rước, lo cấp dưỡng ăn học, lo cho lấy bằng lái xe, lo cho lấy bằng Quốc tịch... Xong xuôi đâu đó rồi thì mấy “nàng” cho nếm mật đắng ở “bảo tàng viện”! Nhan nhản trước mắt biết bao là chuyện xảy ra giống nhau như thế vậy mà thiên hạ cứ đâm đầu vào! Cái tụi trẻ sau này có tâm hồn gì đâu mà tin tưởng? Chúng chỉ lấy tiền bạc làm thước đo mọi thứ thôi! Lấy vợ như vậy lấy làm gì? Chẳng thà ở vậy làm bạn với bia rượu mà sướng thân! Ông Tiến nói với giọng chua như dấm rồi chửi thề vài tiếng sau đó.
- Cần gì phải đưa mấy “em” sang đây? Em nào thích mình thì mình đáp lại. Trời cho mình gì thì hưởng nấy, hơi sức nào nghĩ ngợi lôi thôi!- Ông Tảo vừa nói vừa cười.
Mặc cho các ông bạn nói thể nào, ông Hoàng không chen một lời. Lặng lẽ rít thuốc, nốc rượu và nhìn màn hình. Đôi mắt đỏ sòng sọc của ông ánh lên theo đóm lửa bấp cháy. Hình ảnh lởn vởn của các cầu thủ chạy lui tới trong màn ảnh truyền hình bất chợt khơi lại cho ông hình ảnh người đàn ông có thân hình cao lớn, nước da trắng đỏ và cử chỉ ân cần với cô Hoa. Khi hình ảnh các cầu thủ nhạt nhòa trong đôi mắt ông, hình ảnh cô Hoa bước vào chiếc xe trắng và cảnh ái ân giữa cô ta với người đàn ông có nước da trắng đỏ hiện ra. Nốc thêm hai hớp rượu, đôi mắt ông long lên. Ông chợt thấy hình ảnh vụng trộm của cô Hoa khi ông vắng nhà chẳng khác gì hình ảnh cô lén lút dâng hiến đời con gái cho ông ở nhà bà Thu. Nốc thêm vài ngụm để nuốt hết nỗi uất ức đang tắc nghẹn ở cổ họng, ông Hoàng thẫn thờ lẩm bẩm “Ta chỉ là cây cầu không hơn không kém. Cô ấy chỉ lợi dụng ta để đến xứ này chứ không hề có chút yêu thương nào.”
Thừ người nhìn màn hình một hồi lâu, ông Hoàng nghe loáng thoáng lời chào tạm biệt của bạn bè. Khi cảm thấy không còn ai quanh mình, ông vật đầu trên tựa ghế sô pha rồi chơi vơi trong men rượu. Một lát sau, ông gượng đứng lên rồi chập choạng đi vào phòng ngủ. Mùi hương của cô Hoa trên gối và trên giường gợi lại nỗi nhớ trong ông. Vùi đầu vào chiếc gối trắng ông đã khóc sướt mướt như một đứa trẻ rồi lịm vào cơn say mèm trong khi tiếng nói từ chiếc ti vi vẫn còn văng vẳng suốt cả đêm ở phòng khách.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 39
Bốn tháng bặt tăm của cô Hoa và Tony đã khiến nơi ẩn cư của ông Hoàng trở lại tình trạng im ắng và buồn thảm hơn trước đó khá nhiều. Tệ hại hơn, các căn phòng trong nhà ngỗn ngang các thứ chai, lon, ly, chén và mịt mùng khói thuốc. Tuy vẫn đi làm đều đặn ngày tám tiếng và dùng rượu, thuốc làm bạn, hình bóng của cô Hoa vẫn còn vương vít trong tâm tưởng ông ngay cả lúc ông chìm trong giấc ngủ. Kèm theo hình ảnh còn vấn vương ấy, ông vẫn còn nuôi hy vọng và không ngừng tưởng tượng những điều cần phải làm sau khi cô Hoa trở về nhà. Những toan tính của ông thường khác nhau tùy theo niềm đau trong trái tim ông đầy hay vơi. Có lúc dự định là một sự chăm đón tận tình, nhưng có lúc lại là sự ruồng rẫy lạnh nhạt. Mặc cho các dự tính thay đổi trong tâm trí của ông Hoàng theo ngày tháng ra sao, cô Hoa và thằng bé Tony vẫn bặt tăm vô tín. Bạn giải khuây cho ông thường là cái ti vi trong phòng khách mà thỉnh thoảng ông phải tắt ngang để nghe ngóng tiếng gõ cửa hoặc tiếng nói bập bẹ của Tony mơ hồ đâu đó. Khi biết ảo giác thường đánh lừa mình, ông trở về làm bạn thêm với rượu và thuốc rồi nằm dài trên chiếc ghế sô pha với đôi mắt mờ đục. Trong đôi mắt đục như thể bị ám khói lâu ngày ấy luôn luôn ánh lên bao ân hận và ngao ngán. Ký ức của ông hiện lên ánh nhìn căm phẫn của cô Hoa như của gái nhà lành nghe phải điều xúc phạm khi ông tuôn lời giận dữ là chưa chắc Tony là con ông trong buổi sáng sớm khi cô trở về sau một đêm ở đâu đó. Lúc ấy, ông chì chiết cô chỉ vì ghen chứ chẳng hề thắc mắc Tony có đích thực là con của ông hay không. Dù là thế, mỗi khi nghĩ đến chuyện xung đột cũ, ông thường bứt rứt không an vì nghĩ đó là nguyên nhân gây cho cô Hoa tự ái và quyết định tìm một người cha khác cho Tony mà không cần đến sự bảo dưỡng của ông.Thực tế, ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thử nghiệm chất liệu di truyền trong nhân tế bào của thằng bé Tony, cũng như chưa bao giờ thắc mắc chuyện mình có thực sự là kẻ hưởng trinh tiết của người con gái luôn miệng kêu ca là đã dâng hiến trinh tiết và cho ông một đứa con trai khôi ngô hay không. Tuy nhiên, trong lúc “giận mất khôn” ông đã lỡ tuôn lời xúc phạm với người đẹp thì ông phải hứng lấy hậu quả nhìn cảnh cô “sang ngang” với người đàn ông không cùng ngôn ngữ. Ngày ngày, càng oán trách thái độ bất nhã của mình, ông Hoàng càng cảm thấy cắn rứt lương tâm nhiều hơn. Trong tâm trạng ăn năn ấy, ông đã dàn dựng trong đầu bao nhiêu cảnh “ngôn ngữ bất đồng”, cảnh xô xát, và đánh đập giữa “người đàn ông có nước da trắng đỏ” và cô Hoa. Ông còn tưởng tượng cảnh cô Hoa chạy trốn ra khỏi căn nhà ở giữa khu rừng hoang vắng, trộm lấy chìa khóa xe, dẫn Tony lẻn vào chiếc xe nhưng không tài mở máy nên đành thất thểu lang thang tìm đường trở về. Trong hình ảnh tưởng tượng, ông thấy cô Hoa trở về với khuôn mặt tiều tụy, nước mắt dàn dụa, và áo quần xốc xếch, còn thằng bé Tony thì ốm o, phờ phạc, và áo quần lấm láp chẳng kém gì mẹ. Rồi ông thấy cô Hoa năn nỉ, ỉ ôi và van xin ông tha thứ. Ông đã làm eo một lúc mới tha lỗi cho cô. Kế đó ông hết lòng bày tỏ lòng yêu thương của mình bằng những việc thường làm trước đây như tắm rửa cho cả hai mẹ con, gọi đặt thức ăn đến tận nhà, đút thức ăn cho hai mẹ con, lo cho Tony ngủ rồi đưa cô trở lại con đường tình ái xưa để đền bù cho nhau cho những tháng ngày xa vắng.
Mặc cho những hình ảnh tưởng tượng của ông Hoàng ươm trồng và bồi đắp mỗi ngày ngập đến cái trần nhà của căn phòng khách, cô Hoa và thằng bé Tony vẫn biệt tăm, biệt tích. Cùng với những hình ảnh tưởng tượng trong tâm trí, những bức hình trưng trong nhà luôn khơi lại vết thương trong lòng khi ông nhìn thấy đôi môi tròn đầy và ướt đỏ của cô Hoa và khuôn mặt mũm mĩm ngây thơ của bé Tony. Trong niềm đau thương còn rơi rớt sau những tháng ngày chầm chậm trôi qua, có đôi lúc ông chợt nhớ đến thời gian êm đềm khi chung sống với bà Kim Cúc và ba đứa con của ông. Đến lúc ấy, ông cảm nhận được cảm giác cô đơn của mình, cũng như của bà Kim Cúc khi ông đoạn tuyệt tình vợ chồng với bà trước đây. Mặc dầu vậy, ông chỉ nuôi hy vọng sự trở về của mẹ con cô Hoa để ông có thể tiếp tục trả lời hùng hồn cho cái quyết định chia tay với người vợ trước của ông và để thỏa mãn những đau đớn vẫn còn đang ngự trị tâm hồn của ông.
Buổi chiều hôm ấy, nỗi sầu bi của ông Hoàng được vơi bớt phần nào thì ông nghe tiếng chuông điện vang lên. Trái với niềm hy vọng trong ý nghĩ của ông, cậu Phụng xuất hiện trước trước cánh cửa mở rộng với đôi mắt ái ngại:
- Ba khoẻ chứ ạ?
- Không sao. Vẫn bình thường. Ông Hoàng trả lời xong quay lưng vào nhà ngay để mặc cậu Phụng phải đóng cánh cửa thay ông.
Đến phòng khách, nhìn mọi vật xung quanh một lúc, cậu Phụng hỏi ngay:
- Dì Hoa và Tony đâu rồi ba?
- Không có ở nhà! Ông Hoàng chầm chậm lắc đầu
Đoán phần nào câu chuyện xảy ra qua cử chỉ lạ lùng của bố, cậu Phụng hỏi nhanh:
- Có phải dì ấy đã đi rồi không? Cả Tony cũng không còn ở với ba nữa phải không?
Ông Hoàng im lặng không trả lời, lặng lẽ rút thuốc lá ra hút. Cậu Phụng đứng lên, đánh một vòng trong nhà để kiểm chứng điều nghi ngờ của mình là sự thật. Sau khi xác minh điều nghi ngờ là đúng, cậu lặng lẽ đi thu dọn từng thứ vương vãi trong các phòng. Khi trở lại ghế sô pha đối diện với ông Hoàng, cậu đã hòa theo cái im lặng ngột ngạt để quan sát sắc mặt xám xanh, mái tóc rối bời và y phục xốc xếch của ông Hoàng.
Sau chuyện đổ vỡ giữa ba mẹ xảy ra, cậu Phụng thường liên lạc với ông Hoàng qua điện thoại ở sở làm của ông nhưng đó là lần đầu tiên cậu đến thăm ông. Giá mà không được ông cho địa chỉ và không đến thăm ông, thì cậu sẽ luôn luôn nghĩ rằng ông vẫn có một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc với người đàn bà trẻ có tên “dì Hoa” như thời gian chung sống với mẹ cậu chứ chưa bao giờ cậu hình dung ra cảnh tượng chán chường mà cậu đang chứng kiến. Thực ra, cậu Phụng là người biết mối quan hệ giữa ba của cậu và cô Hoa ngay từ đêm đầu tiên hai người có mối quan hệ bất chánh trong phút tình cờ cậu thấy bóng cô Hoa bước ra khỏi phòng ông Hoàng vào lúc hai giờ rưỡi sáng tại nhà bà Thu. Tuy nhiên, cậu không bao giờ hé miệng với một ai kể cả mẹ của cậu. Là người tôn trọng chuyện cá nhân của người khác, hơn nữa tin vào sự cứng rắn và tự chủ của ba mình, cậu không bao giờ hình dung được quyết định nông nổi của ông Hoàng. Sống với lý luận “Đàng sau một việc làm luôn luôn có một lý do”, cậu Phụng cố tâm thông cảm cho tình cảnh của ông Hoàng dù không hiểu vì sao ba của cậu lại cam tâm từ bỏ tất cả chỉ vì một thứ tình chênh lệch và mơ hồ mà người ngoài cuộc ai cũng nhận thấy rõ. Dù là vậy, khác với hai người em gái, cậu đã thường liên lạc với ông Hoàng và tôn trọng những ý kiến khuyên bảo và chỉ vẽ của ông cho các kế hoạch mà cậu định làm hay đang làm.
- Nhìn căn nhà của ba, con hiểu được chuyện gì đã xảy ra... nhưng con không ngờ ba đã vướng vào những thứ mà ba đã từng khuyên con đừng bao giờ dính dự với chúng nếu con lâm vào cảnh buồn khổ. Cậu Phụng phá tan yên lặng bằng lời trách nhẹ.
Ông Hoàng ngước mắt:
- Con đến gặp ba hôm nay để làm gì?
- Con muốn mời ba dự lễ tốt nghiệp Đại Học của con. Ngày hôm ấy con có mời Princess bạn gái của con đến dự cùng và con muốn sau ngày hôm ấy ba cùng mẹ đến nhà của cô ấy làm quen.
- Con đã có bạn gái ?
- Dạ từ lâu. Cô ta là người Mỹ da đen lai trắng.
- Có phải trước đây con hỏi ba chuyện ra ở riêng cũng vì cô gái này không?
- Dạ phải.Vì con muốn giúp Princess chăm sóc đứa con riêng của cô ta trong thời gian cô đang học y khoa.
Đáp lại ánh mắt nửa e ngại, nửa muốn tìm hiểu của ông Hoàng, cậu Phụng nói tiếp:
- Con yêu Princess từ khi học trung học trong lúc cô có quan hệ tình cảm mật thiết với một người bạn cùng khối lớp với con. Cô ta đã có thai, bỏ học và phải nuôi con một mình. Nhưng sau khi sinh con xong, cô ta đã dứt khoát với những gì đã lầm lỡ, và quyết chí học cho đến ra trường trung học. Hiện nay cô ta đang học y tại Đại Học G.
- Con chuyển về Hoa Thịnh Đốn để ở với một đứa không yêu mình? Có phải vì nó mà con ra trường trễ một năm không?
- Không ba ạ, con đang sống với một người đang yêu mình thật sự. Còn ra trường trễ vì con lấy cả hai bằng Toán và Computer cùng một lúc chứ không phải vì cô ấy.
Ngừng một lúc, cậu Phụng nói tiếp:
- Đến bây giờ con mới hiểu giá trị của thời gian. Thời gian không những chữa lành vết thương của con người mà nó còn giúp cho con người tìm thấy tình yêu thật sự mà họ mong mỏi. Điều mà con học được trong cuộc tình của mình là lời khuyên của mẹ. Trong khi con buồn khổ với tình yêu đơn phương thầm kín, mẹ đã vô tình dạy con rằng “Nếu muốn yêu người trước hết con hãy yêu bản thân của con. Hãy làm cho bản thân con có giá trị về cả tinh thần lẫn thể chất thì mới thu phục được trái tim yêu của người khác”
Kinh ngạc trước lối nói chuyện khôn khéo của cậu Phụng, ông Hoàng cúi đầu lặng thinh như chấp nhận ngụ ý “Hãy yêu chính ba” của cậu. Sau đó, ông cười một cách thiểu não một lúc rồi dụi điếu thuốc đang rít dở vào cái gạt tàn. Đôi mắt loang loáng nước của ông ánh lên sự cảm động và biết ơn. Khi bước ra khỏi nhà tưởng chừng vai trò làm cha của mình đã mất, vậy mà ông vẫn còn nhận được đạo hiếu của kẻ làm con.
- Đối với con, tình yêu không phải là một giao kèo. Nó không xây dựng bởi kỳ hạn với các tiết mục nhất định mà hai thành viên ưng thuận với nhau khi ký kết vào hôn ước. Con không quan trọng hôn thú vì đối với con nó chẳng phải là văn bằng chứng nhận tình yêu. Theo con, tình yêu phải xuất phát từ sự ngưỡng mộ, phải cảm nhận được từ cái đẹp thể chất đến cái đẹp tâm hồn. Tình yêu phải chắp cánh cho con người thanh thoát lên đỉnh cao thượng hơn là đắm chìm trong vực bội phản và lừa dối. Đã nhiều lần con cầu nguyện thiên thần tình ái ban cho con sức mạnh để con đạt được những gì trái tim con mơ ước, nhưng rồi con tự tìm thấy rằng chính trái tim chân thật của mình đã hoán chuyển được trái tim mà mình yêu. Khi Princess chấp nhận tình yêu của con thì con thấy rõ cô ta yêu con tha thiết hơn con mong tưởng. Vì lẽ đó mà con hiểu thêm là thời gian không những làm cho mình nguôi ngoai nỗi buồn đau mà còn có thể biến đổi tình cảm của con người từ chỗ lạnh nhạt, hờ hững đến nồng nàn, say đắm hay ngược lại. Con biết rằng ba đang đau khổ nhưng một ngày nào đó khi định tâm, ba sẽ hiểu ai là người yêu mình, mình đã yêu ai và nơi nào là hạnh phúc vô tận. Con chỉ hy vọng ba lấy lại phong độ trước đây để dự lễ ra trường của con với gia đình của mình.
Ông Hoàng gật đầu như không thể làm gì khác hơn thế. Những chữ “hạnh phúc” và “gia đình” của cậu Phụng khiến ông nhớ đến bà Kim Cúc và những năm sống hạnh phúc trong căn nhà cũ. Ông chợt thấy đầu nhức buốt khi cảm nhận ánh mắt van vỉ âm thầm mà ông muốn bày tỏ cho cô Hoa trước khi cô bước vào chiếc xe hơi của người đàn ông Mỹ trắng chẳng khác gì ánh mắt khẩn khoản lặng lẽ của bà Kim Cúc khi bà ký vào tập giấy ông trao. Cảm giác ăn năn ngập tràn trong lòng khi ông phát hiện ra đàng sau khuôn mặt lạnh lùng ghê gớm và lời nói châm biếm thậm tệ của bà là cái đau khổ câm lặng đến khủng khiếp. Đó là lần đầu tiên, sau khi tuyệt tình với bà Kim Cúc, tâm trí của ông Hoàng xuất hiện cảm giác day dứt, u buồn và luyến tiếc. Chúng đã xóa tan hết cả những ý nghĩ giận dỗi, bực bội và tự ái với người vợ mà ông đã từng nghĩ là không bao giờ có thể hàn gắn lại tình cảm vợ chồng sau khi tuyệt giao. Ông chợt nhớ đến hạnh phúc ngọt ngào mà ông nhàm chán trước đây, nhớ đến tình yêu say đắm của mình với cô Hoa, nhớ đến những ngày đắn đo suy nghĩ về tình phụ tử của mình đối với những đứa con, nhất là đối với đứa con tội nghiệp trong cảnh nghèo nàn như thằng bé Tony. Từ suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, ông rơi vào mớ hỗn độn của tình yêu, gia đình, bổn phận, tự ái, trách nhiệm, và lương tâm.
Mệt mỏi với những ý nghĩ đối nghịch trong tư tưởng, ông Hoàng ngước mặt nói với cậu Phụng bằng giọng van lơn.
- Con hãy về cho ba nghỉ một lúc. Ba hứa chắc chắn là sẽ có mặt trong ngày ra trường của con.
-------------------------------------------------