10/11/12

Cẩm chướng đỏ (C10-11-12)

Chương 10:

Ngày thi đại học đợt thứ hai đến, chỉ còn lại Thuyên và Như, vì Trúc Anh và Thiện - khối A - đã xong từ đợt một. Hai cô bạn cùng nhau khăn gói lên đường. Dĩ nhiên là có phụ huynh theo cùng.
Ba mẹ Thuyên và mẹ Như trò chuyện với nhau suốt đoạn đường, kể lể về lúc nhỏ của hai cô con gái yêu. Thuyên kề tai Như hỏi nhỏ trong tiếng máy xe reo ù ù:
- Sao ba Như không đi?
- Ba… ba mình bận công tác. Ba cũng lo lắm nhưng có mẹ cũng được rồi…
Như trả lời bạn mà lòng nghe cay đắng. Ngày Như đi thi, ba còn chẳng nhớ. Tối qua, nghe mẹ nói phải vắng nhà vài hôm, ba cau mày hỏi đi đâu lâu thế. Công việc bận rộn, ba không có thì giờ để ý đến Như. Hôm nay ba cũng vọt ra đường ngay khi ăn xong bữa sáng, chẳng hỏi gì đến Như làm Như thật sự rất buồn. Ba không biết là ngay lúc này, Như cần lời động viên của ba biết bao!
Không muốn mẹ buồn, Như đã cố tỏ ra bình thường như không có gì. Bên cạnh, tiếng nói của Thuyên vang đều đều, đầy phấn khởi:
- Thiện với Trúc Anh nói chiều nay sẽ lên nữa đó, vui quá Như hén! Tối nay tụi mình sẽ đi chơi cho đầu óc thanh thản trước khi thi, được không?
- Ờ, cũng được. Cho đầu óc thanh thản…
Xe dừng trước nhà trọ, Như giúp mẹ xuống xe rồi cả đoàn người vào phòng đã đặt trước. Vì không tiện nên lát nữa, ba mẹ Thuyên sẽ về nhà, sáng sớm lên bằng xe riêng. Chỉ có mẹ Như cùng ở lại để trông hai đứa. Như rất thích được ngủ cùng với mẹ nên cứ tíu tít, vừa soạn quần áo vừa hát. Thuyên thì nũng nịu với ba mẹ mãi không thôi. Mẹ Thuyên cười, nói với mẹ Như:
- Coi kìa, nhỏ này lớn rồi vẫn nhõng nhẽo đó chị.
- Lâu lâu, cho nó nhõng nhẽo một tí mà chị - Mẹ Như cười hiền hậu - Ai như con bé nhà tôi, cứ mẹ… mẹ… suốt ngày.
Như chạy lại ôm tay mẹ và như để chứng minh lời bà vừa nói, Như kêu vang: Mẹ! Mẹ!
Cả ba người lớn nhìn nhau, bật cười.
Buổi chiều trôi qua nhanh chóng. Trong khi Thuyên và Như ngủ thì ba mẹ Thuyên đã ra về, Trúc Anh cũng vừa đến. Ngồi trò chuyện với mẹ Như một lúc mới thấy Thuyên và Như đủng đỉnh bước ra. Nhìn căn phòng rộng với một chiếc giường to có màn che ngăn với bộ bàn ghế mà mình đang ngồi, Trúc Anh chợt cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến tình thế lúc nãy. Hai cô bạn thì ngủ sau bức màn, còn Trúc Anh lại ngồi với mẹ của cô bạn hay đấu khẩu với mình. Mẹ Như rất hiền và dịu dàng.
Như trông thấy Trúc Anh, hơi ngại vì mới thức dậy, nhưng rồi làm mặt tỉnh ngay:
- Ủa, đi đâu vậy “ông bạn xấu trai”. Có quen ai hả?
- Mẹ, kẻ xấu đó!
Mẹ Như không nói gì. Bà lườm yêu con gái:
- Con bé này…
Trúc Anh vội xua tay:
- Không có gì đâu dì! - Rồi quay sang Như - Chẳng đi kiếm “ai kia” đâu mà lo. Bạn tôi kia kìa, cô gái xinh xinh ấy đó, thấy chưa?
Trúc Anh chỉ Thuyên đứng phía sau Như rồi phá lên cười. Thuyên vuốt suôn lại mái tóc, nhỏ nhẹ hỏi:
- Sao chỉ có mình Trúc Anh vậy? Thiện đâu?
- Thiện hả, bận làm “con trai ngoan” rồi. Nói chơi chứ, Thiện không đi được vì bận trông nhà. Chỉ có một mình Trúc Anh giữ lời hứa đấy nhé. Thưởng gì không?
Thuyên cười cười, lắc đầu. Như đáp:
- Thưởng cái mốc xì… xằng ấy!
- Vậy sao? Tối nay không cho đi chơi cùng cho biết!
Như vừa định độp lại thì mẹ lên tiếng cắt ngang cuộc khẩu chiến bằng một đề tài thật hấp dẫn:
- Thôi, bây giờ chúng ta cùng đi ăn cơm chiều nào. Xong rồi, sẽ cho mấy con đi chơi, chịu không?
Không hẹn mà ba đứa cùng reo lên “Dạ, chịu!” và lót tót chạy theo mẹ Như xuống phòng ăn của nhà trọ.
Vừa ăn cơm xong, Thuyên bước ra khỏi nhà ăn dạo vài bước thì bỗng giật mình, tim đập thình thịch. Có phải… anh Dũng đang hỏi chuyện gì đó với một chị ở quầy tiếp tân đó không? Ảnh quay lại. Đúng là Dũng rồi! Trông thấy Thuyên, anh khoát tay chào chị phục vụ và mừng rỡ chạy đến:
- May quá, gặp em. Anh đang hỏi số phòng em đó!
Thuyên bẽn lẽn cúi đầu. Đây là lần đầu tiên, Thuyên gặp lại anh sau chuyến nghỉ hè vừa qua. Thuyên không ngờ anh lại đến đây. Thuyên hỏi nhỏ:
- Sao anh biết em ở đây?
- Em quên à? Hồi tối anh Sang gọi điện thoại cho em đó!
Thuyên nhớ lại. Tối qua, anh Sang có gọi điện hỏi Thuyên sẽ ở đâu. Thuyên ồ lên:
- A, thì ra là…
- Anh nhờ anh Sang đó, được không? - Dũng nháy mắt tinh nghịch.
- Anh… xấu thiệt nghen!
Vừa lúc đó, Như và Trúc Anh bước đến, Thuyên lại càng lúng túng dữ, chẳng biết nói năng làm sao. Trời ơi, anh Dũng thiệt là… Như tươi cười, lắc lắc tay Thuyên, hỏi:
- Bạn hả Thuyên?
- Ờ… ờ…, đây là anh Dũng, bạn của anh Sang ở ngoài Nha Trang.
- À, anh Dũng!
Dũng nhìn qua hai bạn một lượt và cười chào lại. Không cần đợi Thuyên giới thiệu, Dũng nói nhanh:
- Nếu anh đoán không lầm, hai em là Trúc Anh và Trang Như phải không? Anh thường nghe Thuyên kể về hai em trong thư.
Như chợt nhận ra, anh ta có vẻ rất thân thiện với Thuyên, không hẳn chỉ là bạn của người anh họ. Nhìn qua Trúc Anh, thấy cậu bạn cười gượng gạo, Như trả lời:
- Anh đoán đúng rồi. Nhưng có điều… tụi em lại không biết nhiều về anh, xin lỗi nha!
- Không sao, rồi sẽ biết nhau cả mà - Dũng cười vẻ độ lượng.
Như có cảm giác không thiện cảm với người này. Anh ta có vẻ sành đời quá!
Thuyên im lặng, lúng ta lúng túng, hai tay hết đan lại rồi mở ra, đôi lúc hai má lại ửng hồng lên. Thấy vậy, Như định mời Dũng, thay cho Thuyên, vào phòng trọ ngồi chơi thì Dũng đã nói:
- Anh có đem xe theo. Tụi mình dạo phố một lát đi!
- Nhưng chỉ có một chiếc xe thì làm sao? - Như hỏi.
Ánh nắng héo hắt chiếu vào gương mặt thoáng vẻ thất vọng của Thuyên. Trúc Anh nói nhẹ hẫng:
- Không sao, Trúc Anh có đem xe đạp theo mà. Để ở nhà xe.
- Vậy là được rồi! - Dũng hớn hở.
Như quay sang Thuyên có ý hỏi dò. Dĩ nhiên, Dũng đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại không đi cùng anh. Thuyên cũng muốn được trò chuyện với anh để có thể hiểu anh nhiều hơn. Bây giờ, Thuyên không còn thấy ngượng ngùng như lúc đầu nữa mà chỉ có một cảm giác lâng lâng vui sướng đến kỳ lạ. Dũng đã đến đây, vượt một chặng đường dài đến đây chỉ để đưa Thuyên đi dạo một vòng.
Cảm thấy không khí có vẻ ngột ngạt, Thuyên thẹn thùng, Trúc Anh lại không nói câu nào, Như đành phải một lần nữa làm trung gian. Như kéo Thuyên vào, bảo đi xin phép mẹ, còn Trúc Anh thì đến nhà xe dắt xe ra. Mọi chuyện còn lại dễ dàng hơn. Mẹ Như đã hứa sẽ cho đi chơi chỉ dặn thêm là đi đường cẩn thận, nhớ về sớm để nghỉ ngơi và nhất là… không được ăn cóc ổi ngoài đường. Như không cười như thường ngày khi nghe những câu dặn dò quá quen thuộc đó, Như chỉ cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mẹ là vậy đó, lúc nào cũng lo lắng đủ điều dù con cái đã lớn khôn.
Đường phố càng về đêm càng rộn rịp và sáng rực ánh đèn. Đèn xe, đèn của những ngôi nhà cao tầng, những cửa hàng, quán nước… Trúc Anh đạp xe chở Như đi bên cạnh chiếc City của Dũng. Im lặng ngự trị. Thỉnh thoảng, Như hỏi han vài tiếng yếu ớt rồi cũng chẳng thấy hứng thú vì người hay đấu khẩu với Như - Trúc Anh - thì lại chẳng nói tiếng nào. Dũng thì lại thích thì thầm với Thuyên hơn. Anh nói, Thuyên rúc rích cười.
Tới ngã ba, xe Dũng trờ tới trước còn Trúc Anh bị kẹt lại đèn đỏ. Nhìn Dũng chở Thuyên chạy phía trước, đèn xanh vừa lên là Trúc Anh nhấn mạnh pê-đan ngoặt vào con hẻm gần đó. Như ngạc nhiên nhưng không hỏi gì, để xem Trúc Anh đi đâu.
Trúc Anh cứ đáp xe chạy lòng vòng mãi, xem chừng đã mỏi, cậu ghé vào một quán nước có tiếng nhạc êm đềm. Như im lặng bước theo và đợi cho Trúc Anh yên vị, Như hỏi:
- Này bạn, đi như thế không sợ Thuyên lo à?
- Không sao đâu. Để người ta… đi riêng thì tốt hơn.
Như uống từng ngụm nước, liếc nhìn Trúc Anh đang hướng mắt ra đường. “Trúc Anh có vẻ buồn bã quá!” - Như nghĩ.
Nhạc chuyển sang bài hát thứ ba, Trúc Anh cất giọng uể oải:
- Xin lỗi… Chắc Như ngạc nhiên lắm hả?
- Không có gì. Bạn không sao chứ?
- Trúc Anh… thật ra…
- Bạn cứ nói đi! - Như nhìn thẳng cậu bạn với ánh nhìn thông cảm và muốn lắng nghe thật sự - Chúng ta là bạn mà.
Trúc Anh không vội nói, cậu bẻ bẻ những ngón tay mình, lựa lời. Nhưng đối với Như, Trúc Anh không giấu được điều gì cả. Lúc nào Như cũng như hiểu hết ý nghĩ của cậu vậy.
- Dũng không phải là… bạn bình thường của Thuyên đâu…
- Như biết rồi.
- Trúc Anh cũng không hiểu sao nữa, mỗi lần nghe Thuyên nhắc đến anh ta là Trúc Anh tức giận hà. Trúc Anh xấu tính lắm phải không? Dạo này cứ sao sao ấy…
- … Chẳng lẽ Trúc Anh lại là một người ích kỷ, không muốn Thuyên thân thiết với ai hơn mình? Trúc Anh… bực quá, không biết nói thế nào…
Im lặng nhìn gương mặt thoắt đỏ thoắt xanh của Trúc Anh, Như chợt thấy nhói lòng. Trúc Anh không chỉ xem Thuyên đơn thuần là một cô bạn thân từ thuở nhỏ nữa rồi! Tình cảm con người có thể thay đổi theo thời gian, nhưng Trúc Anh lại mãi vẩn vơ với cái bóng của một tình bạn đẹp đẽ bấy lâu nay nên cậu chẳng thể tự nhận biết được tình cảm thật sự của mình nên luôn cảm thấy bứt rứt và buồn bã.
- Bạn đừng buồn! Thấy Thuyên đi với Dũng bạn bực bội cũng là chuyện thường thôi, tôi nghĩ như vậy không có gì là xấu tính cả. Nhưng bạn cũng nên quen với chuyện này đi. Sau này, bạn cũng sẽ thân với một cô bạn nào đó, lúc đó, Thuyên sẽ dễ dàng thông cảm hơn.
Như nói dối. Như biết rõ Trúc Anh mong muốn điều gì. Từ lúc học nhóm chung, nhìn ánh mắt Trúc Anh đối với Thuyên, những cử chỉ săn sóc tận tình đến đặc biệt - không chỉ xuất phát từ tình bạn thuở ấu thơ - Như đã lờ mờ đoán ra nhưng cho đến hôm nay, Như mới dám chắc chắn. Trúc Anh ghen! Như không muốn giúp Trúc Anh biết rõ tình cảm của cậu ấy với Thuyên vì Như sợ họ đánh mất một tình bạn tốt đẹp. Tuy vậy, sẽ có một ngày Trúc Anh tự hiểu ra. Nhưng không! Như thật sự không muốn điều đó. Bởi vì còn có một lẽ quan trọng nữa, một lý do rất riêng tư của Như. Như phải để cho Trúc Anh hiểu rằng, Trúc Anh bực bội với “người bạn mới” của Thuyên là chuyện bình thường. Như nói, ngay cả Như cũng còn thấy… ghét Trúc Anh, huống chi là Trúc Anh!
Trúc Anh có vẻ xuôi xuôi. Cậu tin là Như nói đúng. Tất cả chỉ là chuyện bình thường, rồi cậu sẽ quen. Nhưng mà… trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu lắm. Dường như có cái gì đó đang bóp nghẹn tim cậu mỗi khi cậu nghĩ Thuyên đang ở đâu đó, cười đùa với Dũng. Trúc Anh ực cạn ly nước, cố xua đi cảm giác khó chịu rồi nói với Như:
- Chắc họ tìm mình dữ lắm?
- Bạn muốn đi hả?
- Được không?
Như gật đầu và kéo ghế đứng lên. Như muốn ngồi với Trúc Anh chút nữa, nhưng Như biết, mình nên đi.
Nhất định, sau kỳ thi này, Như sẽ không để Trúc Anh buồn bã thêm. Như sẽ giúp cậu vui vẻ trở lại. Trúc Anh đã khiến cho Như thấy yêu mến nơi này hơn bất cứ đâu mà Như đã đi qua. Như không thể để Trúc Anh chỉ biết có… mình Thuyên…
Trúc Anh chở Như về đến nhà trọ vẫn chưa thấy Thuyên và Dũng. Trúc Anh đành trở về nhà người chú cách đó không xa. Cũng gần chín giờ tối rồi. Như mỉm cười khi Trúc Anh quay đầu xe:
- Sáng mai đến sớm nghe! Tôi sẽ xin lỗi Thuyên giùm cho, bạn đừng lo.
- Chào nhé! - Trúc Anh nói và phóng xe đi.
Còn lại một mình, Như ngồi tạm ở băng đá trước cổng, chờ Thuyên. Nếu không, mẹ sẽ hỏi. Không biết Dũng và Thuyên đi qua những đâu nhỉ? Trúc Anh đã về đến nhà chú chưa? Như băn khoăn nghĩ vẩn vơ nên khi Dũng dừng xe được một lúc rồi, Như mới giật mình đứng lên. Dũng xởi lởi:
- Trời, hai em đi đâu vậy? Làm hai đứa anh lo quá!
Chà, “hai đứa anh” - Như thầm nghĩ.
- Tại xe bị hư dọc đường, kiếm chỗ sửa nên mới lạc nhau. Cho xin lỗi vì để phải tìm há!
Thuyên đã đến bên cạnh Như từ nãy đến giờ, giận dỗi nói:
- Vậy mà Thuyên với anh Dũng tìm mãi. Chán ghê đi.
- Nhưng, hai bạn đi chơi vui chứ?
Thuyên ớ người vì câu hỏi bất ngờ đó của Như, Thuyên khẽ cúi đầu xuống làm cho mái tóc xõa kín cả khuôn mặt. Vậy là Như cũng biết rồi. Dũng đáp thay:
- Cũng chẳng vui lắm, thiếu hai em mà. Thuyên lo sốt vó, tưởng hai em đi đâu, anh cứ phải nói mãi đó. Nhưng thôi, Thuyên với Như về phòng ngủ đi, để sáng có sức mà tranh đấu, há! Chúc ngủ ngon! Sáng mai anh đến sớm.
- Chào anh! – Thuyên nói khẽ.
- Xin chào! - Như nói trong khi dợm bước vào trong. Như không muốn tiếp xúc nhiều với người này.
Trong hai ngày thi, Dũng và Trúc Anh đều có đến nhưng không nói chuyện nhiều với nhau, chỉ chào hỏi qua loa. Thuyên và Như thì căng thẳng nên cũng chẳng còn rảnh rỗi để nói về chuyện hôm đó. Môn văn và sử đều làm trót lọt, chỉ có địa lý là Thuyên hơi bị chậm ở phần bài tập, chưa làm trọn ý, còn Như lại sai sót tí chút ở phần lý thuyết. Nhưng cuối cùng rồi cũng xong, hai cô bạn phấn khởi ra xe với ba mẹ. Dũng và Trúc Anh lại không thấy tăm hơi, có lẽ đã về trước, sau môn thi cuối cùng. Thuyên thở phào nhẹ nhõm, cứ sợ Dũng sẽ gặp ba mẹ thì khổ. Ai chứ, Dũng thì dám lắm!
Trên xe, Thuyên mới bắt đầu có thời gian hỏi chuyện Như. Vẫn còn ấm ức vì chuyến đi chơi hôm đó, Thuyên hỏi:
- Như, nói thiệt với Thuyên đi. Sao bữa đó Như và Trúc Anh lại đi mất chứ?
- Thì Như đã nói rồi, vì xe hư nên…
- Chỗ đó có tiệm sửa xe nào đâu, Thuyên đã quay lại tìm mấy lần mà hổng thấy. Như với Trúc Anh sửa xe ở đâu?
- Không biết rõ là chỗ nào nữa. Nhưng Như nhớ là phải đi bộ xa lắm - Như cố chống chế - Thôi mà, Như nói dối Thuyên làm gì.
Thuyên im lặng một lát, không hỏi thêm nữa mà lại chuyển sang chuyện khác.
- Như ơi, Thuyên hỏi cái này nhé! Như có thấy Trúc Anh lúc này hơi lạ không?
- Là sao?
- Là… Như không thấy à, Trúc Anh hổng có nói chuyện với anh Dũng - Thuyên lại đỏ mặt - Thuyên những mong hai người ấy sẽ cởi mở với nhau. Nhưng hình như Trúc Anh không thích anh Dũng lắm.
- Không có đâu! - Như đáp gọn rồi tảng lờ nhìn sang chỗ khác, không muốn nói chuyện này nữa.
Thuyên lại không muốn thế. Thấy Như im lặng, Thuyên bắt đầu đem những cái “là lạ” của Trúc Anh ra kể. Lần hai đứa cãi nhau khi Thuyên nói về Dũng, đi chơi thì bỏ mình Thuyên với Dũng… Nói xong, Thuyên kết luận:
- Không hiểu sao Trúc Anh lại có thái độ như vậy, Thuyên buồn hết sức. Trước đây Trúc Anh đâu có thế, còn bây giờ… Như có biết tại sao không?
- Chắc bạn ấy căng thẳng cho kỳ thi nên thường có thái độ lạ lùng như vậy thôi. Với lại, lớn rồi, bạn bè đôi khi cũng có mâu thuẫn chứ!
- Thiệt vậy sao? - Thuyên nhíu đôi mày cong, đầy thắc mắc.
- Ừ, chắc vậy. Như nghĩ gì nói nấy thôi hà.
Như nói vậy nhưng lòng lại biết không phải vậy. Như không muốn đối diện với vấn đề này mãi. Thuyên không nên hỏi Như về thái độ của Trúc Anh nhiều quá, Thuyên không nên hỏi Như! Như nhắm mắt lại, giả vờ ngủ để ngăn những câu hỏi tiếp theo của Thuyên. Như sợ Như không thể im lặng hoài được. Chẳng lẽ, Thuyên không mảy may nào hiểu được tình cảm của Trúc Anh? Thuyên thờ ơ, có lẽ vì đã có Dũng. Nhưng còn Như, Như luôn ở bên cạnh mỗi khi Trúc Anh muốn có người để tâm sự, để nói về Thuyên… Vậy thì tại sao Như phải nói cho Thuyên biết thái độ của Trúc Anh có ý nghĩa gì chứ? Thuyên không hiểu cả người bạn 16 năm thì đành chịu thôi! Như sẽ không nói, nhất định không! Chẳng những thế mà Như còn phải khỏa lấp chuyện này đi, để Thuyên không thắc mắc và Trúc Anh không phân vân nữa. Phải chấm dứt điều này để bắt đầu một điều khác! Như đã mất nhiều rồi, tình cảm này, Như phải tự mình giành lấy.
Xin lỗi Thuyên…

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 11:

Về nhà hôm trước, hôm sau Như đã đến rủ Trúc Anh cùng ra thư viện mượn sách. Đã mấy tháng nay không được phút nào rảnh rỗi nên Trúc Anh vui vẻ đi ngay. Trên đường, Như nói cho Trúc Anh biết việc Như đã nói dối là xe hư để khỏa lấp cho Trúc Anh, Thuyên không giận nữa. Trúc Anh cười hinh hích, bảo:
- Chà, Như cũng nói dối tài quá há!
- Không dám đâu, ai biểu lỡ nhận “sứ mạng thiêng liêng”, phải cố. Bạn không trả ơn tôi mà còn chọc quê hả?
- Thôi được, muốn Trúc Anh trả ơn bằng gì nè?
Như suy nghĩ một lát rồi dừng xe, nói nhỏ vào tai Trúc Anh: “Một trái tim”. Trúc Anh… đớ người hết mấy giây. Nhưng ngay sau đó, Như cười vang lên:
- Trái tim… bằng bông bạn ơi. Dễ thương lắm! Tôi thích nhưng chưa có dịp mua. Bạn cùng đi với tôi đi!
Trúc Anh không thể có ý kiến gì với trò đùa ranh ma của cô bạn nên đành đạp xe theo. Đến nhà sách gần thư viện, Như ghé vào. Vừa đi, Như vừa chỉ trỏ những con thú nhồi bông nhỏ rất xinh treo trong tủ, đầy vẻ thích thú. Như đang mở một “chiến dịch” sưu tập thú nhồi bông. Đến một ngăn tủ kính, Như chỉ vào:
- Đây nè!
Quả thật, trái tim bằng bông có hình hai chú mèo Kitty, hình chó Snoopy trông rất dễ thương. Như bảo chị bán hàng lấy ra hai cái, đưa cho Trúc Anh trái tim có hình chó Snoopy:
- Tặng bạn đó!
- Sao?
- Rồi Như rút tiền ra trả. Trúc Anh cản lại:
- Nè, sao kêu Trúc Anh “trả ơn” mà Như lại trả tiền? Để đó, Trúc Anh mua cho…
- Không! Tôi đùa đó. Bạn đãi một chầu kem là được rồi, còn cái này, tôi tặng! Bạn mà không nhận hả, nghỉ chơi bạn luôn đó!
Không cãi được lời Như, Trúc Anh cầm món quà ngộ nghĩnh trên tay, bỗng thấy ngài ngại. Như không để ý đến điều đó, kéo tay Trúc Anh chạy ra ngoài, nói:
- Thôi, vô thư viện xong rồi đi ăn kem há!
Mượn sách xong, Như chợt nhớ ra điều gì, xem ngày trên đồng hồ đeo tay, nói:
- A, hình như hai ngày nữa là tới sinh nhật Thuyên phải không?
- Ờ. Như không biết sao?
- Tôi nhớ mài mại thôi, khi xem danh sách phòng thi giùm Thuyên đó. Bạn đã chuẩn bị gì chưa?
- Chưa… - Trúc Anh kéo dài giọng.
- Làm bộ hoài! Bạn mà không chuẩn bị từ sớm ư, tôi chẳng tin. Nhưng… không biết Thuyên thích gì hén?
- Hỏi ai thế?
- Chẳng thèm hỏi bạn. Đáng ghét!
Trúc Anh toét miệng cười, vừa dắt xe vào quán kem vừa kể lể những thứ mà Thuyên thích. Cũng nhiều thật đó, nhưng Trúc Anh nhớ hết. Lúc nhỏ thì Thuyên thích kẹo sôcôla, hạt cườm, rồi giày mới; lớn một chút thì truyện tranh, truyện cổ tích, vòng đeo tay. Đến bây giờ thì lại thích sưu tập đĩa nhạc, màu vẽ tranh và cả thú nhồi bông nữa. Trúc Anh kể say sưa, mỗi lần lại thêm một câu chuyện về sở thích đó. Như giày mới chẳng hạn, có lần Trúc Anh hứa sẽ tặng cho, nhưng còn nhỏ nên làm gì có nhiều tiền để mua. Thế mà Thuyên cứ theo đòi và khóc um lên. Cuối cùng, mẹ Thuyên đành phải mua và bảo Trúc Anh mang đến.
Như vừa múc từng muỗng kem, vừa lắng nghe Trúc Anh kể, nét mặt hào hứng của Trúc Anh trông thật ngộ! Như bất giác thở dài… Thuyên và Trúc Anh, quả thực có quá nhiều kỷ niệm. Còn Như, chưa tròn một năm quen biết, sinh nhật của Như cũng chưa lần nào có Trúc Anh! Như ước mong cho mau đến cuối tháng tám, sinh nhật của Như. Chắc sẽ vui lắm vì lần đầu tiên có Trúc Anh tham gia và cả hai người bạn đáng mến kia nữa. Nhưng bây giờ thì phải lo đến sinh nhật của Thuyên đã. Trúc Anh vẫn còn đang say sưa kể. Như gõ muỗng lên chiếc ly không:
- Được rồi, tôi biết nên chuẩn bị gì rồi. Có điều, bạn làm tôi không ngờ đó. Bạn nhớ rõ từng kỷ niệm như vậy, từ hồi còn bé tẹo.
- Chứ sao! Trúc Anh chẳng bao giờ quên gì cả. “Đầu óc thông thái” mà!
- Vậy sao?
- Ừa…!
- Vậy có nhớ tôi sinh ngày nào không?
- Ơ… cái đó… Như không nói, sao Trúc Anh biết mà nhớ.
- Vậy chẳng lẽ Thuyên tự nói ngày sinh cho Trúc Anh biết à, từ hồi hai, ba tuổi ấy? Phải tự tìm hiểu chứ? Học nhóm chung đã mấy tháng trời mà lại không biết tôi sinh nhật vào ngày nào. Thờ ơ quá bạn ơi! Còn đòi làm “nhà thông thái”…
- Thế Như biết sinh nhật của Trúc Anh không? - Trúc Anh hỏi vặn lại.
- Sao lại không? Trùng ngày lễ Noel chứ gì!
Một lần nữa trong ngày, Trúc Anh không tìm được lời nào đủ “trọng lượng” để cãi lại với Như, đành hậm hực múc sạch… ly kem và uống nước đánh ực.
Ra khỏi quán, Trúc Anh không lấy xe vội mà lẽo đẽo theo hỏi Như:
- Sinh nhật của Như ngày mấy vậy?
Như cười, lắc đầu trước vẻ tội nghiệp của cậu bạn:
- Đến mà hỏi mẹ tôi ấy. Tôi cũng chẳng nhớ nữa.
Biết mình bị trêu, Trúc Anh không hỏi nữa mà quay sang kéo mạnh chiếc xe đạp của mình làm ngã cả xe Như bên cạnh rồi cười nắc nẻ:
- Có một chiếc xe tự nhiên bị ngã. Thiệt là đau!
- Nè!…
Nhưng Như không kịp nói thêm tiếng thứ hai, Trúc Anh đã vọt xe đi mất.
Sinh nhật năm nay của Thuyên, ba mẹ tổ chức thật lớn như đã hứa. Vừa thi đại học xong, tâm trạng thoải mái, Thuyên giúp mẹ đi chợ, dọn bàn, miệng không ngừng hát. Mẹ Thuyên vốn rất khéo tay, món nào bà nấu cũng tuyệt vời. Cả cái bánh sinh nhật của Thuyên cũng do mẹ tự làm lấy. Ba thì nghỉ cả buổi chiều ở nhà để treo đèn màu, mắc hoa giấy lên khắp phòng khách và nhà tiền đình. Không khí trong nhà thật nhộn nhịp. Tối nay, không chỉ có bạn của Thuyên mà còn có đồng nghiệp của ba đến nữa, khỏi phải nói cả nhà bận bịu đến cỡ nào.
Đến gần sáu giờ tối thì mọi việc đã xong. Thuyên mặc vào người chiếc đầm màu xanh ngọc - món quà sinh nhật của ba mẹ vào năm ngoái - ướm trước gương và mỉm cười thật dịu dàng. Hôm nay, Thuyên cho phép mình được trang điểm một chút. Thuyên ngồi xuống ghế và bắt đầu thoa chút phấn lên mặt..
- Tới giờ rồi mà sao Trúc Anh và Như vẫn chưa tới?
- Chẳng biết có chuyện gì không… - Thiện làu bàu khi đứng cạnh Thuyên.
Mọi người đang ồn ào yêu cầu thổi nến, Thuyên vẫn cố chần chờ để đợi Như và Trúc Anh. “Không hiểu nổi, Trúc Anh có bao giờ đến trễ buổi sinh nhật nào của Thuyên đâu. Còn Như nữa…” - Thuyên tức muốn khóc. Ba Thuyên bước đến vỗ vai con gái, rồi ông tự bắt giọng bài hát Happy birthday. Vừa lúc đó, Trúc Anh và Như cùng chạy ùa vào. Xong bài hát, Thuyên nhắm mắt cầu nguyện và thổi nến trong tiếng vỗ tay của mọi người. Thuyên cắt bánh, buổi tiệc được bắt đầu!
Khi mọi người bớt vây lấy Thuyên, Như kéo cô bạn ra cửa, rối rít xin lỗi.
- Đừng giận nhe. Xe Như tự nhiên bị hư dọc đường, dắt muốn đứt hơi mới tìm được chỗ sửa. Ai ngờ, thì ra là bị cán đinh nên hỏng vỏ xe. Ai mà chơi ác thiệt! Thôi, quà đây, chúc mừng sinh nhật bạn! Cười lên cái nào.
- Lần sau không được như vậy nữa đó!
- Nhất định, không có lần sau đâu. Nếu lỡ xe bị hư nữa thì mình sẽ quẳng luôn, đón xe ngoài để đến cho đúng giờ, đồng ý không?
Thuyên bật cười vì câu trả lời của Như, cô bạn lúc nào cũng đùa được. Nhưng Thuyên sực nhớ đến lời xin lỗi mới đây của Trúc Anh, thật là lạ, Trúc Anh cũng bị hư xe, cũng bể bánh. Thuyên nheo mắt lại, hỏi Như:
- Sao… Như với Trúc Anh vô một lượt vậy?
- À… - Như khua khua hai cánh tay - Chả là lúc Như mới chạy tới cổng nhà Thuyên thì đụng phải Trúc Anh cũng đang thở không ra hơi. Thì ra bạn ấy cũng đến trễ. Thế là cùng vào cho đỡ… quê.
Bất giác, Thuyên khoanh hai tay trước ngực, lặng nhìn Như. Thuyên bỗng cảm thấy khó chịu và có chút giận dỗi vì lời giải thích của Như. Chẳng lẽ Như và Trúc Anh giấu Thuyên chuyện gì đó! Dạo này hai người thường hay đi chung và có vẻ thân thiết lắm! Lý do hư xe này cũng đã được đưa ra trong lần đi thi đại học vừa qua, bây giờ Thuyên mới suy nghĩ kỹ về lần đó. Có phải… Nhưng không đâu, Thuyên không nên nghĩ thế. Thuyên vui vẻ trở lại bàn cùng với mọi người và cười thật tươi với Như, cố xua đi những suy nghĩ lởn vởn trong đầu.
Sinh nhật của Thuyên lần này thật khác lạ. Không nói đến việc có thêm một món quà đặc biệt từ Nha Trang của Dũng, không nói đến việc có rất nhiều bạn đồng nghiệp của ba. Điều khác lạ ấy đến từ Trúc Anh! Trúc Anh luôn đến sớm nhất trong những lần sinh nhật trước đây của Thuyên, giúp Thuyên tiếp đãi bạn bè. Vậy mà lần này lại đến trễ, trùng hợp với Như - cô bạn mới! Tiệc vẫn vui, Trúc Anh vẫn biểu diễn một tiết mục mới để chúc mừng sinh nhật Thuyên - như bao lần, nhưng không hiểu sao Thuyên cảm thấy nhạt nhẽo. Một cảm giác bứt rứt không yên cứ lan tỏa trong lồng ngực khi Thuyên nghĩ đến Trúc Anh và Như. Hai người đó… Thỉnh thoảng, Thuyên liếc nhìn xem Trúc Anh đang làm gì, khi cậu quay mặt lại, Thuyên liền cụp mắt xuống rất nhanh. Thuyên không dám nhìn thẳng vào mắt Trúc Anh nữa, hay là tại vì trong đầu Thuyên đang có ý nghĩ không tốt, nghi ngờ bạn bè - Thuyên thầm nghĩ.
Bữa tiệc trôi qua, Thuyên không nhớ được gì ngoài một nỗi buồn vô cớ cứ day dứt trong lòng…
Thiện, Như và Trúc Anh thong thả đạp xe dưới ánh đèn đường buổi tối. Dư vị của tiệc sinh nhật lúc nãy vẫn còn đọng lại, cả ba đứa đều thấy dường như Thuyên hơi buồn. Thiện đạp xe cạnh bên Như, hỏi:
- Sao hôm nay Như đến trễ vậy?
- Tôi bị bể bánh xe dọc đường, bạn thấy có xui xẻo không kia chứ.
- Như cũng bị bể bánh xe hả? - Trúc Anh chợt hỏi.
- Ừ. Còn bạn?
- Tui cũng… bị bể bánh xe.
- Trời!
Tiếng “trời” được thốt lên từ ba chiếc miệng tròn xoe, cả ba đều ngạc nhiên không thể tả. Thiện bấm chuông xe leng keng cho bình tĩnh trở lại rồi nói:
- Như với Trúc Anh đến trễ quá, chắc tại như vậy nên Thuyên có vẻ không vui!
Như im lặng suy nghĩ. Không biết Thuyên có nghĩ là Như trả lời qua loa vì tội đến trễ không nữa. Như có ngờ đâu, Trúc Anh cũng có cùng một lý do như thế.
- Thật ra thì Trúc Anh phải hoàn tất món quà đặc biệt để tặng cho Như, vì không đủ thời gian nên đến chiều nay mới xong. Bởi vậy, sáu giờ mới đi, chứ bình thường, dù có bị bể bánh xe gì đi nữa cũng không trễ dữ vậy đâu.
Trúc Anh phân trần thêm. Cậu không nói điều này với Thuyên vì thấy không cần thiết, bây giờ lại thấy bực tức.
- Tự dưng lại trùng hợp hết sức! - Như cũng lẩm bẩm.
Trúc Anh quay sang Thiện, hỏi tiếp:
- Thuyên có nói gì với mày không?
- Không có, Thuyên chỉ hơi buồn thôi!
Trúc Anh thở dài, Như cũng thở dài. Những vòng bánh xe bỗng trở nên thật nặng nề. Không biết, Thuyên có giận nhiều?

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 12:

Vừa qua sinh nhật là Thuyên đáp xe đến Nha Trang liền. Ba mẹ Thuyên cũng cùng đi một hôm, thăm ông bà ngoại và về ngay hôm sau.
Mấy hôm nay Dũng thường chở Thuyên đi dạo nhiều nơi, nhưng Thuyên dường như không còn mấy hứng thú. Nha Trang không còn đẹp tuyệt vời trong mắt Thuyên nữa. Mỗi cảnh vật đều mang một nỗi buồn ảm đạm. Biển cũng không còn hát. Dũng luôn quấn quít bên Thuyên, trao gởi thật nhiều tình cảm qua ánh mắt, qua những lời lẽ ngọt ngào. Nhưng Thuyên không xúc động, trái lại, Thuyên thấy hơi sợ. Gần anh, Thuyên cảm giác thật xa lạ, không phải là anh trong những lá thư. Thực tế, Thuyên chẳng biết mình đi bên anh với danh nghĩa gì, anh thật mờ nhạt trong lòng Thuyên. Tự lúc nào, Thuyên trở nên hờ hững với anh, Thuyên ít nói, ít cười hẳn. Thật ra, Thuyên hiểu con người thật của anh không phải là một Dũng qua những trang thư. Dũng dường như cũng đang chán nản.
Đến một buổi chiều, Dũng chở Thuyên ra bãi biển. Thuyên đi dọc bờ cát, tìm những chiếc vỏ sò nho nhỏ. Dũng kéo Thuyên ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi điều mà mấy hôm nay anh thắc mắc:
- Em có vẻ không vui khi gặp lại anh. Vì sao vậy?
- Không có đâu anh - Thuyên trả lời nhỏ, tay mân mê chiếc vỏ sò màu hồng.
- Em đừng dối anh. Anh trưởng thành hơn em mà. Có phải… em không còn mến anh nữa?
Thuyên ngước đôi mắt buồn bã pha chút ngạc nhiên lên nhìn gương mặt rám nắng của Dũng. Dũng muốn nói gì vậy? Sao Dũng lại hỏi Thuyên như thế?
- Anh Dũng… anh hỏi gì kỳ vậy. Anh không tin em?
Đôi mắt Dũng ánh lên vẻ tức giận rồi vụt trở lại bình thường, nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của Thuyên đang mân mê chiếc vỏ sò. Trong một tích tắc, anh nắm lấy tay Thuyên, thật mạnh. Thuyên vùng giật ra, đứng dậy và bước lùi, cách xa anh một quãng, mặt tái xanh. Thuyên sợ anh! Dũng gào lên, giọng nói đầy phẫn uất:
- Em còn nói là thương anh sao? Bạn gái gì mà anh không nắm được cả bàn tay? Thật ra, em muốn gì chứ? - Anh vò đầu - Em nói đi!
- Em… - Thuyên ấp úng - Xin lỗi, em cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Em… Anh Dũng, chúng ta về đi!
- Không được! Em phải nói rõ ràng, như thế này anh không chịu được - Dũng gào, át cả tiếng sóng biển.
Thuyên vô thức giật lùi thêm. Thuyên muốn vùng chạy. Nhưng chạy để làm gì? Thuyên đưa mắt nhìn Dũng lần nữa. Giờ đây, dáng vẻ của anh thật tội nghiệp, lại có chút gì đó thật đáng sợ! Anh như một con mãnh hổ đang bị tổn thương. Thuyên hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng đầy gió biển.
- Anh Dũng, đừng gào lên như thế, em sợ lắm, anh biết không? Anh hãy cho em ít thời gian, em cần suy nghĩ kỹ lại tình cảm của mình. Xin lỗi anh! Chúng ta về đi! - Thuyên khẩn khoản.
Dũng quay mặt đi không nói một lời và tiến đến bên chiếc xe anh dựng gần cây thùy dương, mở máy.
Dũng chở Thuyên về đến nhà ngoại rồi anh phóng xe đi. Anh Sang không có ở nhà, ông bà ngoại đã đi dạo buổi chiều. Thuyên mệt mỏi trở về phòng.
Đã sáu ngày từ hôm sinh nhật. Đến Nha Trang, Thuyên thấy nhớ Trúc Anh thật nhiều. Một cảm giác mà từ trước đến nay, Thuyên chưa hề có: lo sợ và thấp thỏm! Thuyên muốn trở về gặp Trúc Anh ngay như sợ muộn một ngày thì cậu ấy sẽ biến mất. Thuyên cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này. Có lẽ là vì Như…
Từ khi Như thân thiết hơn với Trúc Anh, Thuyên đã luôn lo sợ và buồn rầu. Trúc Anh bỗng trở nên quan trọng với Thuyên biết bao. Rõ ràng, Thuyên sợ mất Trúc Anh! Ngay lúc này đây, Thuyên rất muốn gặp Trúc Anh, chỉ để nhìn thấy Trúc Anh cười và nói vài câu bông đùa, dù chẳng đâu ra đâu. “Trúc Anh biết không, Dũng nắm tay Thuyên đó, nhưng Thuyên không chịu, kỳ không? Vì Thuyên nghĩ, nếu có Trúc Anh ở đây, chắc Trúc Anh cũng không chịu vậy đâu. Phải thế không?”. Thuyên chìm trong mớ hỗn độn của những suy nghĩ, những nỗi nhớ mong.
Thuyên nhớ Trúc Anh, nhớ từng trò đùa nghịch của Trúc Anh. Từ chuyện Trúc Anh chui hàng rào hái trộm mận cho Thuyên, bị chó cắn, đến chuyện làm trò hề trước lớp để Thuyên hết khóc nhè. Thuyên nhớ hết. Cả chuyện mẹ kể hồi nhỏ, lúc nhà Trúc Anh mới dọn đến, Trúc Anh chạy lon ton theo ba mẹ vào nhà Thuyên để chào hỏi, nhưng chưa vào gặp ba mẹ Thuyên thì Trúc Anh đã ngồi bệt xuống bên cạnh mớ đồ chơi nhựa mà Thuyên đang chơi trước hiên nhà. Trúc Anh cứ bi bô “Cho chơi! Cho chơi!” mãi, cho đến khi ba mẹ Trúc Anh quay trở ra tìm. Rồi ngày hai đứa đi học mẫu giáo, Thuyên hiền quá nên luôn bị hai cậu bạn chung lớp ăn hiếp, giật đồ chơi và bánh kẹo hoài. Trúc Anh tức tối, lăn xả vào đánh nhau, giật đồ lại cho Thuyên. Đến nỗi, đầu đập mạnh xuống gạch, máu chảy bê bết. Lúc đó Thuyên chỉ biết khóc thét lên mà thôi. Vết sẹo ấy ở phía dưới gần đỉnh đầu, Trúc Anh cứ hay sờ vào và bảo Thuyên đừng quên, vì bảo vệ Thuyên mới có nó. Cho đến lớn, vết sẹo vẫn còn và Trúc Anh vẫn luôn bảo vệ Thuyên, nhưng không nghe Trúc Anh khoe về những vết sẹo mới, những vết sẹo không thể định hình…
Thuyên sờ vào chiếc xích đu nhỏ bằng gỗ với một cô bé đang ngồi. Đây là món quà sinh nhật của Trúc Anh tặng mà Thuyên đã mang theo. Trúc Anh tự làm lấy ư? Nhưng Trúc Anh đến trễ, cùng với Như…
Không! Thuyên phải về, Trúc Anh đang gọi Thuyên về! Mặc kệ Dũng, mặc kệ vùng biển mà Thuyên hằng ao ước đắm mình vào. Thuyên muốn trở về với đúng vị trí của Thuyên!
Dũng ơi, em xin lỗi! Có lẽ em chưa thật sự biết yêu anh…