Qua ngày hôm sau, Tin sực nhớ ra một điều nữa: Chúa đảo không những được quyền học dốt mà còn được quyền lấy vợ.
Nó nói với con Thắm:
- Tao phong mày làm chúa đảo phu nhân nghe, Thắm?
- Chúa đảo phu nhân là sao?
- Phu nhân tức là vợ đó. Mày là vợ tao.
Con Thắm lắc đầu quầy quậy:
- Eo ôi! Mình không chịu đâu!
Tin đá chân vào tàu lá dừa, gầm gừ:
- Mày ngu quá! Đã có chúa đảo thì phải có chúa đảo phu nhân.
- Ai nói với bạn vậy?
- Tao đọc trong sách.
Mặt con Thắm lộ vẻ ngẩn ngơ:
- Trong sách có nói vậy hả?
- Ờ.
Con Thắm bặm môi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, giọng cam chịu:
- Vậy thì mình làm.
Thằng Bảy đột nhiên xen ngang:
- Chúa đảo phu nhân phải để cho chúa đảo hôn một cái.
Tin hào hứng phụ họa:
- Ờ, mày phải chìa má cho tao hôn một cái.
Con Thắm chớp mắt:
- Trong sách nói vậy hả?
Con Thắm này khờ ơi là khờ. Tự nhiên nó vẽ đường cho phu quân của nó. Dĩ nhiên thằng Tin cười tít mắt:
- Đúng rồi. Sách nào cũng nói vậy hết.
Thằng Bảy nhảy tưng tưng quanh hai đứa, miệng reo ầm:
- Hôn đi! Hôn đi! Chưa hôn thì chưa phải là chúa đảo phu nhân.
Con Thắm bí quá, đành nhắm tịt hai mắt:
- Rồi đó.
Thằng Tin hỏi:
- Rồi đó là sao?
- Mình nhắm mắt rồi đó. Bạn hôn đi!
Ngay lập tức, Tin hôn vào má con Thắm đánh "chụt" một cái.
Bảy ngưng nhảy nhót, chống hai tay lên đầu gối lom lom nhìn chúa đảo hôn chúa đảo phu nhân rồi cười toe toét:
- Được rồi. Bây giờ tao công nhận mày là chúa đảo phu nhân rồi đó, Thắm.
Con Thắm nhăn mặt giơ cườm tay quẹt qua quẹt lại trên má:
- Ghê quá!
Tin cười hì hì:
- Ghê gì mà ghê!
- Nước miếng dơ hầy! Mấy bạn chơi trò gì mất vệ sinh quá!
Con Thắm nói, lại tiếp tục lấy tay chùi.
Thằng Tín có được phu nhân thì khoan khoái lắm.
Thỉnh thoảng, nó quay sang con Thắm:
- Vậy là tao và mày cưới nhau được ba năm rồi, Thắm há?
Lần nào con Thắm cũng cãi:
- Ba năm đâu mà ba năm. Mới có mấy tiếng à.
Và lần nào Tin cũng sầm mặt:
- Mày ngốc quá! Mấy tiếng thì kệ mấy tiếng, mình cứ nói là ba năm đã sao!
- Tại sao phải nói là ba năm?
- Tao cũng chẳng hiểu. – Tin bối rối xộc tay lên mái tóc – Nhưng nói “tụi mình đã cưới nhau được ba năm rồi” nghe nó thinh thích. Nói “mới cưới nhau mấy tiếng” nghe chán chết!
Quả thật, khi nói “tụi mình đã cưới nhau được ba năm rồi”, thằng Tin cảm thấy một cảm giác gì đó như là sự kiêu hãnh. Chúa đảo mà mới cưới vợ có mấy tiếng đồng hồ thì chẳng có gì đáng tự hào, thậm chí không xứng làm chúa đảo
***
Nó không giải thích được cảm giác đó cho phu nhân của nó hiểu. Nên phu nhân của nó bĩu môi:
- Mình chẳng thấy thinh thích gì hết.
Con Thắm chỉ thích thú lúc nó cùng Tin và Bảy loay hoay nghĩ cho hòn đảo một cái tên.
- Đây là hòn đảo hoang, chưa có tên. Bây giờ mình phải đặt tên cho nó. – Tin nói, nghiêm trang.
Con Thắm háo hức lắm. Trước giờ chỉ có ba mẹ nó đặt tên cho nó. Nó chưa có cơ hội đặt tên cho ai cả. Ngay cả con cún của nó, khi cậu nó đem tới nhà thì cún đã có tên sẵn rồi.
So với con cún thì đặt tên cho một hòn đảo oai hơn nhiều. Vì vậy mà con Thắm hết gõ trán đến véo môi:
- Đặt tên gì nhỉ?
Bảy khoe kiến thức:
- Tao thấy các nhà khoa học thường lấy tên mình đặt cho một loại vi trùng hay một ngôi sao.
- Đặt tên đảo cũng thế. – Tin bổ sung – Rất nhiều hòn đảo mang tên nhà thám hiểm hay nhà hàng hải.
Bảy nhíu mày:
- Nhưng tụi mình có tới ba đứa. Chẳng lẽ đặt cho hòn đảo này tên Tin Bảy Thắm?
Con Thắm cười khúc khích:
- Đảo Tin Bảy Thắm á? Sao nghe không hay chút nào hết!
Bảy đảo tới đảo lui ba cái tên trong đầu, chán nản thấy chẳng có cách sắp xếp nào ổn thỏa, bèn ngước nhìn chúa đảo:
- Đặt tên gì hở Tin?
Tin bặm môi, trông nó đăm chiêu ghê lắm. Nó là chúa đảo mà. Chúa đảo nghĩ ngợi một lúc, rồi thở dài:
- Cũng không nhất thiết đặt theo tên của bọn mình.
Bảy tròn mắt:
- Thế đặt theo tên của ai?
- Đây là một hòn đảo hoang. Hòn đảo này không có Thứ Sáu nhưng có Thứ Bảy.
Bảy reo lên, tỏ thông minh:
- Đặt tên cho nó là đảo Robinson á?
Trên hòn đảo Robinson đó, lúc này có ba đứa nhóc đang chụm đầu dưới tán dù, trên đầu gối mỗi đứa là một cuốn tập và cả ba đang hí hoáy ghi chép.
Ba đứa nhóc là chúng ta gọi thế, vì rõ ràng chúng là ba đứa nhóc thật, nhưng tự bọn chúng thì không thấy như vậy.
Bọn chúng thấy như thế này:
- Phó chúa đảo Thứ Bảy là một chàng trai tráng kiện, da rám nắng, bắp thịt cuồn cuộn, đó là kết quả tôi luyện qua những ngày tháng lênh đênh trên biển.
- Chúa đảo Tin còn vạm vỡ hơn nữa, bắp tay như dây chão, gương mặt dứt khoát là chữ điền và trên người thế nào cũng chằn chịt hằng trăm vết sẹo vì thành tích đánh nhau với hải tặc – lần nào cũng trọng thương suýt chết nhưng luôn luôn vượt qua được vào phút chót.
- Chúa đảo dĩ nhiên có chúa đảo phu nhân và dứt khoát là họ cưới nhau đã được ba năm. Chúa đảo phu nhân ngoài nhan sắc mặn mà còn là một phụ nữ quả cảm, can trường hiếm có.
Bây giờ thì ba con người dũng cảm đó đang tranh thủ thời gian rảnh rỗi không phải chống chọi với mưa bão để ngồi viết nhật ký về cuộc sống trên đảo hoang.
Về chuyện này, thằng Tin phải nói khô nước bọt, Bảy và con Thắm mới nghe theo.
Lúc đầu, Bảy lắc đầu quầy quậy:
- Tao tưởng đã lạc vào đảo hoang thì chỉ toàn chơi, khỏi phải chép bài làm bài gì hết chứ. Biết thế này tao chả thèm đặt chân lên hòn đảo Robinson này làm gì.
- Ừ, mình cũng thích lên đây ngồi chơi thôi.
Con Thắm hùa theo làm Tin tức điên. Nó giận dỗi nhìn hai đứa bạn:
- Tụi mày ngốc bỏ xừ. Xưa nay những nhà thám hiểm hoặc những kẻ đi lạc như bọn mình người nào cũng viết nhật ký hết á.
- Viết chi vậy?
- Viết để giết thì giờ. Thời gian trên đảo hoang bao giờ cũng dài lê thê…
Cảm thấy lý do này chưa thuyết phục lắm, Tin tặc lưỡi nói thêm:
- Hơn nữa nếu mai mốt bọn mình bỏ xác trên hòn đảo này, những người đến sau sẽ đọc được nhật ký của tụi mình, sẽ biết là trên hoang đảo xa xôi này từng có ba con người sinh sống…
Hình ảnh thằng Tin vẽ ra ảm đảm đến mức con Thắm rụt cổ:
- Eo ôi, Tin nói gì ghê quá!
- Đó là tao ví dụ thôi. –Tin cười hì hì – Còn nếu như tụi mình quay về đất liền được, tụi mình sẽ in cuốn nhật ký thành sách. Chắc chắn sẽ bán chạy như tôm tươi. Chẳng mấy chốc tụi mình sẽ trở thành tỉ phú.
Lần này, gam màu Tin vẽ ra thiệt là tươi sáng, dĩ nhiên thằng Bảy và con Thắm nhận thấy chẳng có lý do gì để phản đối cả.
Về trí tưởng tượng, hiển nhiên chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo không thể sánh bằng chúa đảo.
Cho nên sau khi mở tập ra trên đầu gối, thằng Bảy và con Thắm cứ cắn viết nhìn thằng Tin.
***
Tin viết xong câu thứ nhất, ngoác miệng đọc thật to:
- Chúng tôi lạc vào hòn đảo này đã tròn một tháng.
Chỗ này, con Thắm bắt bẻ ngay:
- Có nửa tháng à.
- Một tháng.
- Trên cây cọ chỉ có mười bảy vết khắc à.
- Lát nữa theo khắc thêm mười ba vết nữa, khó gì!
Mười bảy vết khắc kia, Tin đã có gian lận trong đó rồi. Những vết khắc đó rõ ràng nhiều hơn số tuổi của hòn đảo Robinson. Thằng Bảy biết tỏng, nhưng không nói ra. Không ngờ bửa nay thằng Tin huỵch toẹt luôn. Nó nói chuyện ăn gian bằng vẻ mặt nghênh ngang khiến hai đứa bạn nó ngớ ra mất một lúc.
- Nhìn cái gì! – Tin hừ giọng – Tụi mày viết đi!
Thế là Bảy và Thắm cúi đầu hí hoáy “Chúng tôi lạc vào hòn đảo này đã tròn một tháng”.
Nhật ký của bọn nhóc từ từ dài ra, dĩ nhiên là hoàn toàn giống nhau. Biết làm thế nào được, chúng ta cần phải thông cảm, vì chúa đảo, chúa đảo phu nhân, và phó chúa đảo đều lạc vào cùng một chỗ, chứng kiến cùng một sự kiện và trải qua cùng một tâm trạng.
Cho nên chúng ta đừng ngạc nhiên nếu câu thứ hai của bọn nhóc cũng giống nhau đến từng dấu phẩy: “Đảo thoai thoải, rất nhiều cát, nhưng cây cọ mọc rải rác giúp hòn đảo bớt hiu quạnh. Đảo Robinsin lọt trong một vùng khí hậu đặc biệt, năm nào cũng có bốn trận bão lớn tràn qua đây…”.
Thằng Tin cứ viết một câu, lại cất cao giọng đọc, y như thầy giáo đọc chính tả cho học trò chép.
Nhưng Bảy và Thắm chẳng lấy thế làm tự ái.
Tụi nó còn thấy thích thú khi Tin hào hứng tả cảnh:
“Thỉnh thoảng gió giật rất mạnh, mái lều lợp bằng lá dừa của chúng tôi bị nhồi liên tục và cuối cùng không chịu nổi đã đổ sập xuống, may mà chúng tôi đã nhanh chân thoát ra ngoài. Những lúc đó, mặt biển trông thật dữ dội, sóng trào lên như bắn ra từ một cái máy phun đặt dưới đáy biển, bọt tung trắng xóa khi quật mạnh vào mỏm đá san hô ở phía Tây hòn đảo”.
- Hay quá, Tin! – Con Thắm vừa chép vừa nức nở khen.
Bảy cũng gật gù:
- Mày mô tả giống thật ghê. Y như cảnh trời mưa hôm nọ.
Con Thắm đề nghị:
- Tin tả cảnh biển đi, Tin. Biển lúc hoàng hôn ấy.
Tin đưa mắt nhìn ra xa, trông mặt nó rất mơ màng. Nó đang ngắm cảnh biển lúc hoàng hôn đó mà.
“Chúng tôi thích nhất lúc ngồi trên đảo Robinson ngắm hoàng hôn trên biển. Mặt trời như hòn lửa lớn ai ở trên trời vô ý đánh rơi xuống đại dương…”
Bảy cười hì hì:
- Ai đó ở trên trời đang hút thuốc lá.
Tin như không nghe thấy Bảy, tiếp tục:
“Mặt biển lúc đó trông phẳng lì, êm đềm như một miếng xu xoa khổng lồ và màu sắc của miếng xu xoa thay đổi không ngừng…”.
Bảy lại phá ngang:
- Mày tả biển làm tao thấy đói bụng quá!
Con Thắm phụ họa:
- Mình cũng đói bụng nữa.
Thằng Tin xếp cuốn tập lại, thở hắt một cái:
- Ờ, tao cũng đói bụng luôn. Nhật ký hôm nay viết thế đủ rồi. Mai viết tiếp.
Ngày hôm sau con Thắm dắt theo con pig lên đảo.
Pig không phải là con heo.
Pig là tên con cún của nhà con Thắm.
Con Pig màu vàng, tai vểnh tao cịp, trông rất tức cười. Nó có vẻ nhút nhát. Tứ khi đặt chân qua cổng nhà thằng Tin, nó rụt rè đánh hơi khắp nơi bằng cái mũi màu hồng. Chắc tại cái mũi có màu đặc biệt này mà cậu con Thắm đặt tên nó là Pig.
- Pig! Pig! Lại đây nè!
Thằng Bảy ngoắt con Pig, vui vẻ gọi. Nó ở cạnh nhà con Thắm nên quen biết với Pig từ trước.
Con Pig hơi phân vân một chút rồi lao về phía Bảy, đuôi ngoáy tít thay cho lời chào hỏi.
Thằng Tin tươi cười nhận xét:
- Con cún này tên hay ghê!
- Nó không phài con cún. – Con Thấm nghiêm trang – Nó là con sư tử.
- Sư tử á?
- Ờ, sư tử. – Con Thắm chỉ tay về phía cây cọ - hòn đảo này lắm rừng rậm thế kia, phải có thú dữ chứ.
Tin sung sướng:
- Đúng rồi. Đảo hoang thì phải có thú dữ . Nếu không thì buồn tẻ lắm!
Bảy kêu lên
- Ê, con sư tử của mày ị lên chỗ ngủ của mình rồi, Thắm.
Vợ chồng chúa đảo quay phắt về phía con Pig. Quá thực, nhân lúc mọi người bàn tán và cất nhắc nó lên chức sư tử, con Pig phản đối bằng cách kiên quyết chứng minh mình là cún.
Chỉ có một con cúc mới ị bậy thế thôi.
***
Như chúng ta đã biết, chúa đảo thỉnh thoảng vẫn vào đất liền thăm ba chúa đảo, mẹ chúa đảo và chị Hai chúa đảo.
Có vẻ như ba của chúa đảo đã thuyết phục được mẹ chúa đảo và chị Hai chúa đảo tin rằng chúa đảo quá thực đang sinh sống trên một hòn đảo nên thời gian gần đây chúa đảo không bị mẹ và chị mắng về đủ thứ liên quan đến chuyện nghịch cát nữa.
Mẹ chúa đảo và chị chúa đảo cũng không còn giữ vẻ thờ ơ trước những tin tức về hòn đảo.
Chúa đảo nói, trong bữa ăn:
- Tụi con đặt tên cho hòn đảo rồi.
- Tên gì thế con? – Mẹ chúa đảo hỏi, cái cách bà biểu lộ qua ánh mắt cho thấy bà muốn người nghe biết bà đang rất tò mò.
Chúa đảo kiêu hãnh đáp, ngực ưỡn về phía trước một cách không tự chủ:
- Tụi con đặt tên cho nó là đảo Robinson.
Chúa đảo khoe, trong bữa ăn tiếp theo:
- Hôm nay con nhìn thấy một con sư tử trên đảo.
Chị chúa đảo rụt cổ:
- Eo ôi, sư tử cơ á?
- Vâng.
- Thế em có bắn nó không>
- Không. Tụi em thuần hóa nó.
Chị chúa đảo tủm tỉm:
- Tức là bây giờ nó đã ngoan ngoãn như một con cún.
- Đúng là bây giờ nó ngoan ngoãn như một con cún.
Chúa đảo hân hoan đáp, không nghĩ chị chúa đảo đang trêu chúa đảo.
Ba nói với thằng Tin bằng giọng hồ hởi:
- Ba đã nhìn thấy con sư tử đó.
Tin hỏi lại bằng giọng hồ hởi không kém:
- Ba nhìn bằng ống dòm hả ba?
- Dĩ nhiên là ba nhìn bằng ống dòm.
Nói xong ba đứng lên, đi vào phòng.
Rất nhanh, ông quay trở ra. Trên tay ông là một chiếc ống dóm thật.
Ông đặt chiếc ống dòm màu đen vào tay Tin:
- Ba tặng con đó. Ba nghĩ con cần đến nó hơn ba.
Ba mỉm cười:
- Con đang sống trên đảo hoang mà. Lại có cả sư tử nữa.
Tin nhắc:
- Nhưng tụi con đã thuần hóa nó rồi.
Ba tặc lưỡi:
- Biết đâu còn những con khác.
Chiếc ống dòm có cả dây đeo. Tin đeo vào cổ rồi đưa ống dòm lên mắt.
- Con điều chỉnh tầm nhìn bằng cái vòng xoay ở giữa. – ba hướng dẫn Tin.
Hai cha con loay hoay một lúc với chiếc ống dòm.
Khi Tin quay trở ra ngoài sân với chiếc ống dòm lủng lẳng trước ngực, không còn nghi ngờ gì nữa, trông nó đã giống chúa đảo lắm rồi.
Thằng Bảy và con Thắmtranh nhau chiếc ống dòm đến sùi bọt mép.
- Tao dòm trước. – Bảy nói.
- Mình trước. – Con Thắm không chịu
Bảy đập tay trước ngực:
- Tao trước. Tao là phó chúa đảo.
Thắm không đập tay lên ngực, vì nó là con gái. Nó dậm chân thình thịch:
- Nhưng mình là chúa đảo phu nhân.
Con Thắm chả khoái gì chức “chúa đảo phu nhân”, nhưng để giành nhau chiếc ống dòm với phó chúa đảo, nó không thể không viện ra thân phận của mình.
Thằng Bảy nghĩ lung tung trong đầu: Phò chúa đảo và vợ chúa đảo, ai lớn hơn ai há? Chắc là chúa đảo phu nhân lớn hơn, nó nhủ bụng và buông tay khỏi chiếc ống dòm, tặc lưỡi:
- Cho mày dòm trước đó.
***
Con Thắm hân hoan, hai tay năng chiếc ống dòm lên mắt.
Bảy theo dõi nét mặt rạng rỡ của con Thắm, háo hức khi nghe nhỏ bạn luôn miệng xuýt xoa.
- Ôi, mình thấy cá mập nè. Hàng đàn cá mập. Eo ôi, ghê quá!
Bảy liếm môi:
- Chúng đang làm gì thế?
- Chúng đang rượt theo một con cá voi.
- Thế chúng rượt kịp không?
- Gần kịp rồi.
Bảy nhíu mày:
- Cá voi mà đánh không lại cá mập à?
- Mình không biết. Nhưng con cá voi có một mình, còn cá mập có một bầy.
Bảy nôn nao quá. Nó giật phắt chiếc ống dòm trên tay con Thắm, bất chấp con nhỏ này đang là chúa đảo phu nhân;
- Đưa tao xem thử nào!
Bảy reo ầm:
- Ha ha, bây giờ thì cá voi đang rượt đuổi cá mập.
- Thật không?
- Thật. – Bảy vừa đáp vừa rê ống dòm từ trái qua phải rồi từ phải qua trái, nó đang quan sát trận thủy chiến ,à- Cá voi có quân tiếp viện. Hai chục con cá voi đang kéo đến cứu bồ.
- Thế là đàn cá mập quay đầu bỏ chạy hở?
- Ờ, chạy cuống cuồng.
Con Thắm vỗ tay, thích chí:
- Hay quá! Mình ghét cá mập. Mình theo phe cá voi.
Bảy gật đầu:
- Tao cũng theo phe cá voi. Cá voi hay cứu người gặp nạn trên biển. Còn bọn cá mập thì chỉ lăm le xơi tái tụi mình thôi.
Con Thắm nuốt nước bọt, tò mò:
- Thế cá voi có đuổi kịp cá mập chưa, Bảy?
- Chưa. – Bảy toét miệng cười – Bọn cá mập lặn xuống đáy biển rồi.
Tin đứng bên cạnh Bảnh và Thắm nghe hai đứa bạn rìu rít nãy giờ, bụng đã bồn chồn lắm.
Nó cố ép mình đóng vai một chúa đảo rộng lượng, nhưng đến phút cuối nó đành phải dẹp bỏ ý định cao đẹp đó. Nó chìa tay về phía Bảy:
- Tụi mày xem thế đủ rồi. Tới lượt tao.
Tới lượt chú đảo áp ống dòm vào mắt nhìu mày quan sát thì biển đang cuồn cuộn sóng. Cá voi và cá mập lúc này chẳng còn một mòng. Mây vần vũ, và bầu trời như sập xuống trên biển, đùng đục, chẳng mấy chốc đen kịt, giống như ai đứng cao giũ xuống một tấm màn.
- Biển động! – Tin lẩm bẩm.
Bảy hồi hộp:
- Sóng lớn lắm hở Tin?
- Ờ. Sóng cao bằng tòa nhà chung cư. Hết ngọn sóng này đến ngọn sóng khác. Mặt biển giống như một tấm chăn, có ai đó đang cố cuộn lại.
Con Thắm lo lắng:
- Có sóng thần không?
Tin nhìn nhỏ bạn giọng trách móc:
- Có sóng thần thì tụi mình đã chết từ lâu rồi!
- Tin nhìn kỹ xem. – Con Thắm chép miệng, chuyển mối quan tâm của mình qua chỗ khác – Có con tàu nào gặp nạn không vậy?
- Chắc là không đâu. Chẳng con tàu nào dám đi vào vùng biển nguy hiểm này.
Tin đáp, nhưng vẫn rê ống dòm theo dõi.
Tất nhiên là Tin chẳng thấy con tàu nào.
Tin cũng chẳng thấy biển.
Nó thấy vườn ổi nhà thằng Bảy bên kia đường. Cạnh nhà bảy là nhà dì Sáu Dừa. Vườn nhà dì Sáu Dừa không có lấy một cây dừa. Tin không hiểu tại sao dì có cái tên đó. Nó chỉ thấy thằng cu Mít, con dì Sáu Dừa, đang chơi trong vườn. Vườn cũng chả có cây mít nào. Ngộ ghê!
Tin căng mắt cố tìm nhà con Thắm. Qua ống dòm, cảnh vật trước mắt gần lại đáng kể nhưng Tin vẫn không thể thấy nhà con Thắm. Nhà nhỏ bạn nó bị nhà thằng Bảy che khuất, chỉ thấy một thẻo mái tôn lấp lánh trong nắng.
- Tin nhìn gì lâu thế? Biển còn động không Tin?
Tiếng con Thắm vang lên kéo Tin về với vai trò chúa đảo. Nó nghiêm nghị:
- Còn. Bảo sắp đến rồi. Tụi mình nhanh nhanh dựng lều thôi.
Cuộc sống của ba đứa nhóc trên hòn đảo Robinson thật yên bình, dù thỉnh thoảng có vài tận bão lớn quét ngang qua đảo, và gần đây có cả sư tử xuất hiện trên đảo nữa.
Nhưng điều đó không ngăn được tai họa ập đến với chúa đảo, chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo.
Tất nhiên, ngay trên đảo thì chẳng có gì xảy ra. Như chúng ta đã biết, sống trên đảo toàn là những kẻ can trường. Đàn ông thì khỏe mạnh và dũng cảm. Phụ nữ vừa khỏe mạnh dũng cảm vùa xinh đẹp.
Nhưng khi rời khỏi đảo để đi một nơi có tên là trường học cách đó một cây số lại là câu chuyện khác. Ở chốn đó. những bậc vĩ nhân đáng kính của chúng ta tạm thời thôi làm vĩ nhân để làm những cô bé cậu bé học trò.
Các cô bé cậu bé đó cũng phải chép bài, làm bài như những cô bé cậu bé khác.
Nguồn: yotruyen.com