Chương 13
Trưa hôm sau, tôi chả buồn ăn, trệu trạo nhai vài hột cơm cho qua loa rồi thay đồ xách cặp, thất thểu đạp xe lên trường, lê bước vô lớp, chả dám ngẩng đầu lên mà nhìn sang chỗ ngồi Tiểu Mai đang ngồi :
- Giờ này mới vác xác lên à, tao quét gần hết lớp rồi này !
- Ơ…tao quên mất, giờ tao làm gì đây ?
- Đi đổ rác đi, để sẵn đằng kia !
Đi ngang qua Khả Vy, em ấy vẫn cười tươi rói như mọi khi, tôi cũng thấy tâm trạng đỡ hơn một chút .
- Hôm nay trực mà quên, tiêu chưa, hì !
- Hic, ừ, không biết sao mà lại quên mất !
- Cần Vy phụ gì hông ?
- Chắc không, giờ mình đổ rác là xong thôi mà !
- Còn nhúng giẻ lau bảng kìa, để Vy đi với Nam !
- Ừa, cảm ơn !
Tôi hên nhiều rồi, nên giờ gặp hạn liên tiếp. Vừa cầm cái ki rác ra cửa lớp thì thấy Tiểu Mai ôm cặp bước vào, bỏ xừ chưa, tôi lại đang đi chung với Vy. Nàng chả buồn nhìn tôi, đi ngang qua luôn, huhu, biết mà, điều xui đã xảy ra . Em Vy thì vẫn tíu tít cười nói, tôi cũng miễn cưỡng phụ hoạ theo, ừ hử cho qua chuyện, em ấy đứng nhúng khăn, đưa tôi lau bảng, nhìn hai đứa tôi lúc đó phởn không chịu được. Mấy đứa trong lớp cũng thấy, cũng đoán già đoán noan hai đứa này sớm muộn cũng cặp nhau, mỗi tôi là trong cuộc, tình ngay lí gian !
Giờ Sử, tôi ngồi học mà đầu óc để tận đâu, nghĩ ngợi mông lung, nghe chữ được chữ mất. Cái gì mà công xã nguyên thuỷ rồi người vượn cổ, thời này sướng thật, chả biết yêu đương gì, đâu có đau khổ như tôi bây giờ chứ. Giờ anh văn cũng chả nhét được thêm gì vào đầu, ngoại trừ mấy cái ngữ pháp quan trọng phải cố mà nuốt, với lại giờ cô chủ nhiệm, ngồi không chú ý lạng quạng vào sổ đầu bài thì tèo, thôi thì cố vểnh tai lên mà nghe, mà y như vịt nghe sấm ấy !
- Võ Trí Nam, đọc đoạn tiếp theo, vai Peter !
- Ơ….dạ… – Nghe cô gọi, tôi giật mình đứng phắt dậy, thầm kêu khổ vì nãy giờ có nghe cái quái gì đâu, làm gì biết đoạn nào đây, mà Peter là thằng quái nào nữa ?
- Diệp Hoàng Trúc Mai, vai Mary ! – Cô gọi tên Tiểu Mai.
- Hello Mary, how your vacation ? – Tiểu Mai hắng giọng đọc
- Cô nói em vai Mary mà , Mai, đoạn đó của Peter , em đọc trước đó Nam !
- Dạ… hello Mary, how your…….. !- Ôi lạy hồn, nhờ Tiểu Mai nhầm vai mà tôi tìm ra được đoạn cần đọc, không thì lên bảng đếm số mất rồi, hú vía thật, thôi ráng tập trung, không dám lơ mơ nữa.
Tôi đang đối thoại với em đấy, cơ mà lại bằng tiếng Anh, và chẳng ăn nhập gì với những điều tôi đang muốn nói, muốn giải thích cả. Kết thúc đối thoại, nàng hẹn tôi See you later mà tôi nghe sao xa xăm quá đỗi, không được, là con trai thì phải nắm thế chủ động, tôi phải giải thích thôi, có sao nói vậy, tránh để nàng hiểu lầm, đêm dài lắm mộng.
Trống đánh báo hiệu giờ ra chơi vang lên, mấy thằng con trai túa ra sân đá cầu như mọi hôm, mỗi tôi là ngồi lại. May quá, em Vy cũng đi với nhỏ Huyền ra ngoài rồi, tôi đánh bạo đi đến chỗ Tiểu Mai, nàng đang ngồi xem sách, hình như là sách địa lý
- Tiểu Mai nè…. !
- Hở, gì vậy Nam ?
- Tối hôm qua đó… !
- Ừ, thì sao ?
- Là do Vy qua nhà mình rủ đi chơi, sau đó bảo tiện đường chở qua nhà Mai để đưa cái danh sách gì kia thôi… ( giải thích thế cũng như không, thà im còn hơn, nói ra khác gì tự khẳng định là em Vy vừa đến rủ đi chơi là mày đã tót đi ngay, hừ..)
- Nam đi đâu thì sao phải báo cáo với mình chứ ? – Tiểu Mai nheo mắt.
- Không, ý mình là…. ! – Tôi đâm quíu.
- Là sao ? – Nàng nhìn tôi gặng hỏi.
- Là…là.. ! – Tôi tắc tị chả biết nói gì tiếp theo.
- Là ông đi ra cho tui ngồi ôn bài, sắp vô lớp rồi – Giọng nhỏ ngồi cùng bàn với Tiểu Mai, chắc nó mới vào lại.
- Về nhé…. ! – Tôi lủi thủi về lại chỗ ngồi, thầm rủa mình ăn nói ngu si, giải thích xong còn tệ hơn, chả nói được cái quái gì ra hồn.
Và Tiểu Mai thì vẫn chả thèm cười lấy một cái, nàng vẫn cặm cụi nhìn vô cuốn sách địa lý ôn bài cho tiết sau, mặc tôi dưới cuối lớp với cái mặt như thằng chết trôi đến hết buổi học, ai lay cũng không tỉnh, à đến giờ về thì Khả Vy có đến, cười cười ấn tay lên trán giả vờ như xem tôi có sốt không. Mắt nhắm mắt mở, tôi kịp thấy Tiểu Mai trên kia liếc thấy tôi đang ôm cái bàn, tay em Vy trên trán, vậy là nàng quay ngoắt ôm cặp đi về, và lần này thì tôi chết thật, chả thèm trôi nổi gì nữa, chìm lỉm xuống đáy sông….tuyệt vọng !
Chương 14
Cả 3 tuần sau đó Tiểu Mai chẳng thèm nhìn mặt hay ừ ử một câu gì với tôi. Nàng đi lướt qua tôi hơn chục lần mà chẳng lần nào chào tôi lấy 1 tiếng, và những lúc nàng “ vô tình “ nhìn tôi thì chả hiểu sao toàn ngay lúc em Vy với tôi đang tình tứ tán chuyện. Mà dạo này Vy tán tôi càng lúc càng rõ rệt, chắc các bạn cũng thắc mắc tại sao em này lại bạo dạn thế. Chương này tôi dành riêng để nói về Khả Vy cho các bạn tường tận.
Bí thư lớp 10A 1, Khả Vy cao tầm 1m55, nặng tầm 45-47 kg, tóc dài ngang lưng, mắt to miệng cười có duyên, hát hay múa đẹp, ăn nói thì khỏi phải bàn, học hành tạm được, không giỏi không dở, nói chung là cố gắng thì có thể ..chạm nhẹ đến trình độ của tôi, hì ! Em ấy trong trường cấp 3 cũng thuộc dạng nổi tiếng, vì đã học luôn cấp 2 ở trường này, đến nay đã 5 năm liền làm bí thư, 1 lần làm liên đội trưởng, 2 lần làm đoàn chủ tịch, và con trai mấy lớp khác thì mê em ấy như điếu đổ. Biết thế nên em này làm mặt kiêu, chả thèm thích đứa nào, thằng nào tán thì em nó cũng chỉ nhát gừng, thái độ không rõ ràng với tụi nó, nên bọn trai làng lại được thể, tưởng mình nằm trong mắt xanh em ấy rồi.
Sở dĩ tôi biết mấy chuyện này là do như vầy, một bữa giờ ra chơi, tôi đang đóng cái bộ chết trôi, gục mặt xuống bàn thì em Vy bước tới :
- Nam nè, ra can-tin chơi với Vy đi !
- Hở ? Can-tin có gì mà chơi ? – Tôi ngơ ngác.
- Đi mà, hỏi hoài ! – Em ấy kéo tay lôi tôi đi nhưkéo thằng chết trôi ra khỏi vũng sình lầy đen tối này đến vùng khác…đen tối hơn. Lúc đi qua hành lang, mấy thằng trai các lớp khác nó túa ra dòm các bạn ạ, chỉ trỏ bàn tán đủ điều :
- Thằng này là ai thế ?
- Ơ, tao có nhìn nhầm không ? Ê ê tụi bây ra xem này.. !
- Thằng này chắc chịu được của tao 2 đấm là nằm dài… !
Ơ cái lũ này, ông đâu phải vật triển lãm cho tụi mày xôn xao nhốn nháo với cả…bố láo chứ ! Mà cũng tại em Vy đang khoác tay tôi mà đi hiên ngang, sẵn tức mấy thằng này…nên tôi cũng đi hiên ngang luôn. Giờ mới biết cảm giác làm bạn trai hot girl nó thế nào, vui…và cũng mệt cực . Ra can-tin, em ấy mua 2 ly nước với 4 lố kẹo mềm sugus, ngồi tán hươu tán vượn một hồi thì vô lớp học tiếp. Vừa bước ra khỏi can-tin thì lố nhố cả đám trai làng nó đang thấp thỏm dòm theo, có thằng còn dứ dứ quả đấm lên mặt. Kệ xác tụi mày, ông đây đang phởn, chả thèm chấp !
Giờ ra về, tôi kéo nhỏ Huyền ra hỏi thử, thì mới được nó cung cấp cho cái bề dày thành tích của em Vy, nghe xong tôi 3 phần nể mà 7 phần khoái tả tơi. Hoá ra em ấy hot thế mà trước giờ mình không biết, cứ nghĩ em này cọc tìm trâu, mà tôi thì nào phải trâu, cái này gọi là mỹ nhân tương ngộ anh hùng đấy chứ, hề hề ! Nghĩ vậy nên hôm sau tôi bước vào lớp, cái mặt cũng có thể gọi là có chút sinh khí, không còn lờ đờ nữa.
Từ dạo tôi với Vy học thêm anh văn chung thì ra về ngày nào hai đứa cũng đi chơi, ăn uống rồi đến dạo mát, nói chung tôi cũng thấy thinh thích em ấy, và biết chắc em nó thích tôi, cũng phải thôi, ngồi học mà cứ hay quay xuống nhìn tôi cười mãi vì có lẽ em nó cảm giác được tôi đang nhìn phía em, dù rằng lúc đó là tôi đang ngồi…nhìn Tiểu Mai qua hướng nhìn của Vy.
Có mấy lần tôi thử để em ấy về trước, tôi giả bộ dắt xe về sau, rồi lẳng lặng đạp sau lưng, vừa chạy vừa giữ khoảng cách an toàn, đủ để em không phát giác là tôi đang chạy phía sau. Y chóc, đợi mãi chẳng thấy tôi chạy lên, em ấy quay đầu lại ra sau nhìn xem có tôi không, hề hề, tôi cười cầu tài rồi từ từ chạy sóng đôi theo, cá cắn câu rồi đấy. Chiến thuật này gọi là vừa câu vừa thả, không dồn dập, đủ để em nó vừa thích vừa nhớ mình, chứ không phải cứ bâu đầu chạy theo để rồi một ngày kia em ấy chán mình chỉ vì lúc nào cũng có cái đuôi sau lưng. Cảm giác thích qua thích lại hồi mới biết tình cảm trai gái cấp 3 nó hay lắm các bạn ạ, không trẻ con như cấp 2 mà cũng không nồng nhiệt say đắm như tình yêu đôi lứa sau này, nhưng luôn có cái gì đó tươi mới và thanh khiết lắm, thôi thúc ta phải tự đi tìm hiểu lấy. Tôi cũng rứa, tự lực cánh sinh trên tình trường thôi !
Và liên tục… 5 tuần sau đó Tiểu Mai vẫn chẳng ừ hử một câu gì với tôi, em Vy và tôi thì ngày một thêm tiến triển, và thằng Tuấn thì chả có rách quần thêm lần nào nữa, dù tôi đã trù nó rã cả cổ họng, vào lúc đá cầu, cứ đến tôi là tôi sút, tôi tống sang phía thằng này cho nó cứu cầu thêm vài bàn nữa xem có rách nổi cái quần không.
- Chóc…Cho mày nè Tuấn ! – “ Mày cứu cầu đi, quả này cứu được thì mày thành huyền thoại quần rách, tao lại xung phong chở mày về, tí tao còn chở Tiểu Mai về được, rách đi “
- Viuuuu…độp ! – Cầu bay thẳng xuống đất, thằng Tuấn nhát đòn, chả dám song phi cứu cầu như lần trước nữa.
- Mày càng ngày đá càng dở ! – Tôi hậm hực nói thằng Tuấn rồi bỏ đi vào lớp, mặc cho bọn con trai chả hiểu ất giáp gì, nhưng thú thật, quả cầu đó mà đỡ thì có mà vỡ mặt, tông thẳng vào gốc cây bàng chứ chẳng chơi.
Chương 15
Đầu tháng 11, cô chủ nhiệm họp cả lớp lại để bàn tiết mục văn nghệ mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Lớp thì 16 nam 25 nữ, cũng lại là năm đầu cấp, nên cô muốn tổ chức tiết mục gì đó để cả lớp cùng tham gia luôn, gọi là thêm tính đoàn kết. Cuối cùng sau khi loại hết mấy đứa ỡm ờ mắc cỡ không dám tham gia, dụ dỗ thêm vài đứa thì tổng cộng được 24 đứa tham gia, và toàn bộ con trai thì chung đội hình hết, buồn mỗi cái Tiểu Mai lúc ấy lại không muốn tham gia văn nghệ. Nhưng mỗi lớp phải đăng kí 2 tiết mục, tuỳ vào tiết mục đó hay hoặc dở mà Đoàn trường chọn ra để diễn đêm Gala và trao giải thưởng, vì đêm đó có bán cả vé, vé ko đắt lắm, tầm 20 nghìn 1 vé.
Trường tôi thì nổi tiếng về phong trào văn nghệ xưa nay rồi, đàn ca nhảy múa kịch cọt gì cũng có hết, nên đêm Gala thì học sinh các trường khác cũng kéo nhau đến xem. Nên ăn thua là ở chỗ này, cả 3 khối tổng cộng gần 100 lớp, chung quy sẽ có khoảng 1 tuần để duyệt 200 tiết mục, chọn vào đêm Gala chỉ tầm 50 tiết mục. Mà lớp nào được chọn diễn thì sẽ được cộng điểm xếp loại khối, và âu cũng là cái dịp để học sinh thể hiện tài năng, biết đâu các anh chị diễn ở trên thì ở dưới chả có nam thanh nữ tú mê tít các anh chị thì sao, ai biết được ?
Lớp tôi là A1, lớp chọn, nên làm gì cũng trên tinh thần phải nhất, cô Nga chủ nhiệm đầu tư cho 2 tiết mục cực kỳ kĩ lưỡng, thuê hẳn một giáo viên múa về làm biên đạo cho 2 tiết mục. Và 2 tiết mục đó nó như này, 1 tiết mục cả 24 đứa cùng tham gia là hát và múa tập thể, kiểu như 1 người hát 23 đứa múa minh hoạ vậy. Khả Vy sẽ hát, cái này khỏi phải bàn, còn lại múa thì cứ chạy ra chạy vô múa nhăng múa cuội. Tiết mục còn lại là múa..ballet, chỉ có 4 mạng, 2 nam 2 nữ. Vâng, em Vy kiêm luôn 1 vai nữ chính, 3 mạng còn lại sẽ được gạn lọc trong quá trình tập tiết mục hát tập thể, ai có năng khiếu thì hốt.
Thế là tháng 11 diễn ra cực kỳ nhàn hạ, ăn chơi thả giàn, vì thầy cô biết ý, nên cũng chẳng kiểm tra bài vở gắt gao gì cả. Cứ sáng sớm tôi lọ mọ đạp xe lên nhà thằng Tuấn học hoá, 9h về thì đến thẳng nhà cô dạy múa, đã thấy mấy đứa lớp tôi nó ở đó, cười giỡn chí choé. Tập xong thì mạnh đứa nào đứa nấy ăn trưa, hẹn nhau 2h tập tiếp. Tôi chớp ngay cơ hội liền, trưa ăn xong tót ra quán nét ngồi với thằng Khang lớp trưởng, 2h mới đi tập. Tập múa xong thì lại về rủ cả bọn đi nước mía chè cháo, rồi ra biển hóng gió, giỡn nhau nghịch nước ầm ầm. Cái thời học sinh ấy giờ nghĩ lại sẽ chẳng bao giờ có được nữa, ăn chơi thả giàn mà không phải lo nghĩ bữa cơm tiếp theo.
Mà cái sự tập văn nghệ thì cũng hài vô đối, tiết mục múa tập thể đại khái thế này. Em Vy hát chính, nội dung là về một buổi chiều Phan Thiết, khi các anh dân chài vui vầy đánh lưới, các chị em vui vẻ hốt cá hốt tôm, các anh bộ đội vui sướng ôm…súng hát hò, thì có 2 cặp tình nhân vui tươi dắt nhau ra biển, cảnh tượng yên bình, bài hát mang tính nhân văn sâu sắc. Nhưng đến lúc phân công nhân sự ra rồi khoác trang phục vào thì đủ chuyện xảy ra.
- Sặc, bộ đội sao cầm súng nhựa vậy cô, còn màu xanh lá nữa chứ ? – Thằng Khang vung tay la oai oái.
- Thế cây súng nước hàng thật của mầy đâu? Đưa ra xem nào !
- Ah ha ha, chúng mày xem 2 thằng chài lưới kìa !
Năm thằng con trai đóng vai dân chài mặc áo lưới hở nửa thân, hết 2 thằng ốm như cái que, khoe toàn dao găm với phi đao, nhìn hãi kinh hoàng. Thế này thì cá với tôm gì nữa, vừa ra gió nó đã thôi bay luôn cái mạng rồi. Quyết định thay thế, cho 2 ông ốm o này vào làm bạn trai với 2 cô kia, cũng phải, yêu nhiều thì ốm thôi.
Tôi thủ vai bộ đội, mặc áo quân sự vào, khoác lên cây súng giả màu…xanh, kệ, trông cũng oai phết, đứa nào chọc tôi phơ bể gáo, dù gì thì cô dạy múa cũng hứa hẹn đến bữa diễn sẽ thay bằng súng thật, hoặc chí ít là súng giả bằng gỗ bóng. Vai bộ đội cũng dễ, chỉ việc hành quân đi ra, nhảy múa tí rồi hành quân đi vào, thằng Tuấn có lúc cao hứng còn ôm súng lăn trọn 3 vòng rồi bò lê lết như đang tham gia chiến sự, tí đứng dậy thì gãy xừ nó cây súng giả.
Cái đoạn mà 2 cặp trai gái dắt nhau ra biển, theo kịch bản thì lúc bọn nó vừa bước ra sân khấu thì 5 thằng dân chài sẽ vẫy tung cái lưới cá lên, kiểu như minh hoạ là đang ở biển. Tôi thề 2 cặp tình nhân này dắt nhau ra biển mà y như là đang đi viếng mộ, cái mặt chẳng chút sinh khí, cứ lờ đờ u uất. Thêm bọn dân chài nó nghịch, chụp luôn cái lưới lên đầu bọn này như nhốt heo vô rọ, thôi thì đủ chuyện hài lúc tập.
Nhiệm vụ của em Vy là nhẹ nhất, chỉ hát thôi, mà em ấy thì hát hay sẵn rồi, theo lí thì chỉ cần ở nhà tập, không nhất thiết phải tếch lên theo tụi tôi. Cơ mà sao được, anh bộ đội Nam đang tập mà, phải có em nó rót nước cho anh đỡ mệt. Câu này là thằng Khang nói chứ không phải tôi, mà nghe cũng khoái khoái, chí ít Tiểu Mai không có ở đây, tôi cũng đỡ ngại . Hôm nào tập múa em Vy cũng có mặt, đứng chung với nhóm con gái, chốc chốc quay sang cười tình với tôi, ra về thì đi uống nước, chiều cả bọn ra biển hóng gió, tôi dĩ nhiên được phân công đèo em ấy. Nói chung hai đứa tôi tiến triển khá nhanh, bọn trong lớp hầu như cũng biết hết, lại được cả bọn trai trong trường. Em Vy khá nổi, nên cái tin em ấy có bạn trai cũng lan ra nhanh chóng, bằng chứng là có hôm tôi đang trong sân trường thì có vài đứa từ xa đứng chỉ trỏ thì thầm, thây kệ tụi bây, nghĩ sao thì tuỳ !
Cơ mà có cái vụ này cũng kinh phết, có hôm tôi với Vy đang đi ra căn-tin, lúc đi ngang qua văn phòng Đoàn thì có anh lớp trên bước ra, kéo em Vy vào bảo hỏi chuyện này chút, kêu tôi đứng ở ngoài. Trong phòng lúc này cũng có tầm 5- 6 ông nữa, 2 con nhỏ nào đó thì đang ngồi hí hoáy với mớ văn bản. Thế là trong đó rì rầm xầm xì cái gì tôi nghe không rõ, tò mò tôi nhìn vào thử, thì thấy em Vy cầm cây thước bảng dài 50cm đập thẳng vô bàn, gãy luôn cây thước cái “ Rốp “ , cả phòng im bặt.
- Em với Nam ra sao chẳng phải việc của mấy anh ! – Nói rồi Vy đùng đùng đi ra, kéo tay tôi đi thẳng can-tin, tôi thấy em ấy giận thế cũng chẳng hỏi gì, sau này mới biết bọn kia hỏi Vy là tôi với em ấy đang có gì với nhau mà ngày này cũng thấy cặp kè, xao lãng chuyện công tác Đoàn, yêu cầu…chia tay ngay !
Bố khỉ, lãng xẹt, các ông thích em ấy thì nói đại ra, thấy đi với tôi ngứa mắt thì thế chứ công tác quái gì, lâu lâu xẹt ra xẹt vô kí vài cái hồ sơ, làm như ghê gớm lắm, cứ thích quan trọng hoá vấn đề.
Tôi thì lúc này cũng hết 6 phần là thích em Vy rồi, 4 phần còn lại vẫn đang lơ ngơ chả hiểu Tiểu Mai ra sao nữa, tóm lại tôi từ đầu đến cuối ở thế bị động, không chống chọi được với sự tấn công dồn dập của em Vy cũng như không phản đòn gì được với mũi tên băng giá của Tiểu Mai, thôi thì mọi sự ra sao thì ra. “ Thà yêu người yêu mình còn hơn là yêu người mình yêu “, Tiểu Mai đã chẳng ưa tôi thì mọi sự tôi làm chỉ càng thêm lố lăng thôi, lúc đó tôi đã nghĩ ngô nghê như vậy đấy.
Chương 16
Tiết mục hát tập thể xem như tạm ổn, chỉ còn tập trung lại tự tập đội hình với ráp nhạc, ráp sân khấu nữa là xong. Giờ đến tiết mục múa ballet, cô dạy múa chọn ra được em Vy và nhỏ Phương, vì 2 em này hồi nhỏ từng học qua môn múa. Còn chọn con trai thì hơi khó nhằn, vì múa tập thể thì bọn tôi còn cắn răng tham gia, đông vui đỡ quê, chứ múa ballet thì nào nắm tay ôm eo ôi thôi đủ kiểu, chả đứa nào xung phong. Khả Vy thì dễ thương thật, nhưng nắm tay với ôm eo em ấy thì phải hỏi cây súng tôi đang cầm trước đã, biết thế nên bọn con trai cũng ra chiều uý kị, còn nhỏ Phương thì miễn ý kiến, chả liên quan gì mấy.
- Thôi mày múa pa-lê đi Nam, cặp sẵn với Vy kìa – Thằng Khang cà khịa.
- Không, tao xưa giờ có biết balê là gì, patê trét bánh mì thì ăn ! – Tôi quắc mắt.
- Mày hông múa tao nhào vô ráng chịu à nha – Thằng Dũng ở đâu đáp vào.
- .Dẹp..dẹp mày đi ! – Tôi chống chế yếu ớt, nhìn sang Vy cầu cứu, ai dè em ấy chả có phản ứng gì sất, chỉ cười ruồi cho qua chuyện.
- Vậy xem như chọn trước Dũng vào tiết mục này, người còn lại chọn sau ! – Cô dạy múa bảo.
- Em giỡn đó, không biết múa balê đâu cô ơi ! – Thằng này xịu mặt.
- Không sao, nay tập mai biết, giờ cô cho em tập thử với Phương nhé !
Hé hé, này thì thần khẩu hại xác phàm nhé mậy, tưởng xơ múi được em Vy à, cặp với nhỏ Phương thì thôi rồi, chả cần nhắc mày cũng biết nó dữ thế nào, tôi khoái trá nghĩ bụng. Cơ mà nhỏ Phương dữ thật, thằng Dũng vừa chạm tay vào nó đã xổ ra :
- Cầm gì chặt dữ vậy?
- Ơ..đã đụng vào đâu ! – Thằng này đỡ đòn trông tội thấy thương.
Cả lớp cười ồ ra, 2 đứa nó ngượng đỏ cả mặt, gì chứ cái vụ múa ballet này có động chạm thân thể, nên chị em bực mình cũng phải. Mà tâm trạng đã không tốt thì nào có tập trung được vào công việc, nhỏ Phương cũng vậy, nó múa mà cứ lo thằng Dũng lợi dụng động chạm này nọ nên buổi chiều vài hôm sau, lúc 2 đứa này đang tập tới đoạn thằng Dũng tựa eo nhỏ Phương mà nâng bổng nó lên thì nhỏ này tự dưng giật nảy mình, té cái đạch ra giữa sân la lên bài hãi.
- Chết, có sao không Phương ? – Thằng Dũng bủn rủn cả tay chân
- Cô ơi, bạn Phương bị té !!!
- Sao không Phương ? Mày điên à Dũng ?
- Đâu có…tao…Phương tự đẩy ra mà – Nom mặt thằng này lúc ấy trông đến tội.
Nhỏ Phương ôm cổ chân, mặt tái mét, thở không ra hơi, nhưng vẫn thừa sức nhìn thằng Dũng với ánh mắt hình viên đạn. Kết quả chẩn đoán tại chỗ, nhỏ Phương bị bong gân chân, thằng Dũng vô can vì nhỏ ấy tự đẩy ra nên té, nó cũng đã nhận lỗi rồi. Việc cần làm lúc này là chọn ra một nữ khác thay thế, và thêm một nam nữa vào đội hình.
- Giờ các em biết trong lớp còn bạn nữ nào có thể múa không? – Cô Nga đăm chiêu.
- …….
- À có, nhỏ Mai tổ 1 !
- Ừ đúng rồi, bạn Trúc Mai đấy cô !
- Phải rồi, lớp phó văn thể thì phải biết múa chứ !
Vâng, tiên sư các bạn cấp 3 nhà tôi, còn cả đám nữ trong lớp đang nằm nhà xem Hoàng tử Ếch Nhái gì đó mỗi chiều sao không hô hào chọn lựa con nào mà nhè ngay Tiểu Mai thế, người ta đã không chịu từ lúc đầu rồi, chỉ giỏi quấy rối .
- Ừ, để cô gọi điện cho em ấy thử xem ! – Cô Nga chủ nhiệm gật đầu.
“ Đừng nhận lời Mai ơi, không là anh khó xử lắm “, tôi thì thấp thỏm ra mặt, nhưng bên kia chả hiểu sao em Vy lại cười tươi rói !
- Mai đồng ý rồi, sáng mai sẽ bắt đầu tập trung đội hình ballet, nhưng giờ còn phải chọn thêm 1 nam ngoài em Dũng nữa, ai đây nhỉ ?
- Để em cho cô ! – Thằng Khang mập trưởng lớp nói rõ to.
- Em cũng được nè cô, vai bộ đội chán chết ! – Thằng Tuấn hóng theo. – Để em đi cô !
- Em nè cô, em chưa làm gì nà – Và đám con trai nói tới tấp chen vào.
Cô Nga ngạc nhiên không kể sao cho hết, chỉ mới hôm bữa còn chật vật lắm mới kêu được các ông tướng tham gia văn nghệ, mà chỉ chịu múa tập thể thì mới đồng ý chứ đừng nói là múa ballet, thế mà hôm nay trông ông nào ông nấy hung hăng xông xáo tợn.
Nản, thế là tèo, chả những Tiểu Mai có mặt ở đây mà tôi sau này còn phải xem mấy thằng oắt này tình tứ xun xoe nàng nữa, vì là múa ballet mà lại. Tôi thì lúc này có cho vàng cũng chả dám giơ tay phụ hoạ theo bọn kia xin vào múa cặp với Tiểu Mai, vì em Vy đang cảnh giới phía đối diện kia kìa, tôi chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Cuối cùng thằng Luân được chọn, cao ráo sáng sủa, kể ra cô Nga chọn cũng chính xác, nhưng mà với tôi lúc này thì thằng nào được chọn cũng là trật đường rày hết, toàn lựa cơ hội mà đâm sau lưng chiến sĩ. Cơ mà nghĩ lại tôi cũng chả có quyền gì mắng tụi nó, nếu chưa phải cặp với em Vy thì giờ này tôi cũng ton hót ngoài kia giống bọn nó hoặc là giãy đành đạch vì không được chọn như Khang mập bây giờ rồi .
Chán cái sự đời, ngày mai hứa hẹn tình huống căng thẳng đây, để xem thằng Luân hay thằng Dũng ôm eo nắm tay Tiểu Mai rồi về có yên thân với 14 thằng lục lâm thảo khấu mang nỗi đau mất “ vợ “ này không, à không đúng, chỉ có 13 đứa thôi, tôi xem như vứt xó, nằm ngoài tình hình chiến sự rồi, tôi trở thành “ hoa đã có chủ “. Cũng phải nói thêm, 1 trong 2 thằng Luân hoặc Dũng mà xáp xáp em Vy quá đà thì tôi cũng múc nó luôn, nhưng hơi cô đơn, vì chiến tuyến bên này là chỉ là mặt trận của riêng tôi, híc!
Nguồn: vanvietbooks