Chương 27
Sáng sớm Diane vừa thức dậy nhìn thấy Kelly ngồi trên ghế quay mặt vô tường.
- Chào cậu, Diane lên tiếng.
- Đêm qua ngủ được chứ?
Không nghe nói gì.
Lóng ngóng, Diane nói to hơn:
- Kelly, cậu nghe thấy gì không?
Kelly xoay người trên ghế.
- Cậu lo lắm sao? Tôi đang niệm thần chú.
- À xin lỗi. Tôi không…
- Thôi bỏ đi, - Kelly đứng lên - Cậu đã nghe ai nói ngủ mà ngáy chưa?
Diane cảm thấy bị đụng chạm. Nàng nhớ lại đêm đầu tiên hai người ngủ gần nhau, Richard hỏi:
- Em ơi, em có biết là em ngáy lúc đang ngủ không? Anh muốn nói nghe cho văn hoa hơn, không phải tiếng ngáy mà là tiếng nhạc du dương văng vẳng trong đêm, những cung đàn của thiên thần giáng thế. Nói xong ông ôm nàng vào lòng…
- Ờ cậu ngáy. - Kelly nói. Nàng bước tới bên bàn vặn máy vô tuyến. - Để coi hôm nay trên thế giới có việc gì lạ?
Nàng dò đài rồi cho dừng lại. Người dẫn chương trình là Ben vừa xuất hiện - Ben kìa! Kelly kêu lên.
- Ben là ai vậy? Diane hỏi bâng quơ.
Ben Roberts. Anh chàng biên tập và phỏng vấn trên truyền hình, tôi thích lắm. Anh ta thân với Mark. Bữa nọ…
Kể giữa chừng nàng bỏ lửng.
Nội dung Ben muốn nói là:
"Trong một bản tin mới sáng nay nói là Anthony Altieri tên cầm đầu bọn mafia vừa được toà tuyên án tha bổng trong một vụ án hình sự đã chết vì căn bệnh ung thư. Hắn là…
Kelly nhìn qua Diane:
- Cậu nghe rõ chứ? Altieri đã chết.
Diane tỏ ra dửng dưng. Chuyện đó thuộc về một thế giới khác, không ăn nhập gì tới ta.
Diane nhìn Kelly nói.
- Tôi với cậu từ nay nên tách ra đường ai nấy đi, nếu ta sáp lại rất dễ bị lộ tẩy.
- Vâng, - Kelly nói dứt khoát. - Tôi với cậu cao cao như nhau.
Ý tôi muốn nói là…
- Tôi hiểu mà. Tôi giả vờ thế thôi hơn nữa…
Diane mới nghe thấy ngỡ ngàng:
- Sao?
- Tôi đùa chút chơi - Kelly nói.
- Ta nên tách ra, đó là một ý tưởng hay, một mưu kế của ta, phải không, Kelly…
- Tôi được gặp gỡ cậu là một điều thật lý thú đó, Stevens.
Diane vội nói ngay:
- Thôi ta chuồn đi khỏi đây.
***
Bên ngoài phòng khách, người đến đăng ký rất đông gần chục người trả lại phòng. Kelly và Diane đứng sắp hàng.
Từ bên kia dãy phố đứng nhìn qua, Harry Flint thấy hết, hắn né mặt thò tay móc điện thoại di động gọi.
- Bọn chúng vừa xuống tới chỗ phòng khách.
- Khá lắm. Carballo đã tới chưa, Flint?
- Rồi.
- Làm theo lời ta dặn. Cậu lo chặn đầu lối ra vô khách sạn và hai đầu góc phố, có chạy đàng nào cũng không thoát. Ta muốn sau khi thanh toán xong không để lại dấu vết.
***
Kelly và Diane đang đứng trước quầy tiếp tân.
Người nhân viên ngồi sau quầy tươi cười:
- Mong là quý vị hài lòng những ngày ở đây.
- Rất vui, cám ơn! - Cũng may là còn sống đấy, Diane nghĩ.
Vừa bước tới cổng Kelly chợt hỏi:
- Cậu còn nhớ mình đi về đâu đúng không Stevens?
- Không nhớ. Tôi muốn bỏ đi khỏi Manhattan. Cậu tính sao?
- Tôi muốn bọn mình chia làm hai ngả, - Kelly nghĩ. - Tôi tính về lại Paris.
Hai người bước ra ngoài để mắt nhìn quanh một vòng. Cũng vẫn dòng người lui tới qua lại, mọi thứ như thường ngày.
- Tạm biệt nghe, Stevens - Kelly nói, cảm thấy thảnh thơi từ đây.
- Tạm biệt, Kelly.
Kelly nhìn qua bên trái cất bước đi tới đầu phố.
Diane đứng nhìn theo một hồi, quay qua phải đi về một hướng khác. Vừa đi được dăm bước bất thình lình nhìn ở hai đầu phố Harry Flint và Vince Carballo đứng chặn đường. Trông mặt mũi Carballo bặm trợn, Flint nhếch mép cười.
Hai tên kia khép lại hai đầu cất bước hoà theo dòng người đi bộ. Diane và Kelly đứng nhìn nhau, mặt mày hoảng hốt, cả hai đã lọt vô ổ phục kích, vội vã quay lại hướng khách sạn, phía ngoài đông khách đứng chờ chưa tìm ra lối chen chân vô trong. Không còn lối thoát. Hai tên kia đang tới gần.
Kelly nhìn qua Diane chưa hết kinh ngạc. Diane nhếch mép cười vẫy tay về phía Kelly rồi quay qua Carballo.
- Cậu có điên không? Kelly nói nhỏ.
Diane vẫn nụ cười trên môi, móc điện thoại di động ra nhanh miệng nói:
- Chúng tôi đang đứng trước khách sạn, … À, được ông đang chờ ở đầu đường hở?
Vừa nhoẻn miệng cười nàng ra dấu hai ngón tay cho Kelly thấy:
- Mấy ông sẽ tới đây ngay?
Nàng nói nghe thật to mắt nhìn về phía Flint và Carballo đang đứng hét to vô máy.
- Không, chỉ thấy có hai tên đó thôi. - Diane lắng nghe thấy thích thú - Vâng… mấy ông sẽ tới đây hở? OK.
Kelly và hai tên kia đứng nhìn theo chưa hiểu sao, Diane bước xuống đường mắt trông theo mấy chiếc xe ô tô đang trờ tới. Diane ra dấu vẫy gọi chiếc tới trước, mừng quýnh lên. Flint và Carballo khựng lại chới với chưa hiểu chuyện gì.
Diane đưa tay chỉ về phía hai người đàn ông - Đây nầy nàng kêu lên một tiếng thật to, tay vẫy vẫy - Đây nè.
Flint và Carbalìo nhìn nhau lo tìm đường tẩu.
- Chúng vội bước trở lui về phía đầu góc phố, nhanh chân biến mất hút.
Kelly đứng nhìn Diane, trống ngực phập phồng.
- Bọn chúng đi rồi! – Kelly nói. - Cậu… cậu nói chuyện với ai lúc ban nãy vậy?
Diane hít vô một hơi lấy lại bình tĩnh.
- Có ai đâu. Máy điện thoại hết pin từ lâu.
Chương 28
Kelly nhìn chăm chăm vô Diane, chưa hết kinh ngạc:
- Khá lắm. Nếu mà tôi nghĩ được như cậu.
Diane nói ngay:
- Thì chờ tới lúc khác.
- Cậu tính làm gì lúc nầy?
- Đi khỏi Manhattan ngay.
- Làm sao được? Kelly hỏi lại.
- Ở đâu cũng thấy tai mắt bọn chúng, nhà ga, sân bay, bến xe buýt, chỗ cho thuê xe…
Diane nghĩ ngợi.
- Thôi thì ta qua Brooklyn. Bọn chúng không qua tới đó đâu.
- Được, Kelly nói.
- Cậu cứ đi.
- Sao?
- Tôi không đi theo.
Diane toan buột miệng nói nghĩ lại thôi.
- Cậu nói thiệt chứ?
- Thiệt chứ, thưa bà Stevens.
Diane nói.
- Vậy thì, ta… tạm biệt nhau đây.
- Đi nhé.
Kelly đứng nhìn Diane gọi taxi bước lên xe. Còn lại một mình, Kelly ngại ngùng chưa biết tính sao. Nàng đứng chơ vơ giữa một nơi xa lạ, chưa rõ nên đi về hướng nào, không có bạn đồng hành chiếc xe taxi đóng cửa lại rồ máy vọt tới trước.
- Khoan đã! - Kelly vừa kêu lên.
Chiếc taxi dừng lại, Kelly vội chạy tới.
Diane mở cửa xe, Kelly bước lên ngồi vô băng ghế sau.
- Sao cậu lại đổi ý?
- Sực nhớ lại chưa biết Brooklyn lần nào.
Diane nhìn Kelly một hồi, nàng lắc đầu.
Người lái xe hỏi - Bà đi đâu?
- Cho tôi đi qua Brooklyn. Diane nói.
Chiếc taxi chạy tới.
- Còn đi chỗ nào nữa?
- Chạy vòng vòng chơi.
Kelly nhìn Diane:
- Sao lạ thế? Cậu không biết bọn mình muốn đi về đâu sao?
- Chờ tới nơi sẽ rõ.
Vì sao ta phải trở lại, Kelly nghĩ trong đầu.
Ngồi trên xe cả hai lặng lẽ.
Hai mươi phút sau xe băng qua cầu Brooklyn Bridge.
- Cho tôi tới khách sạn, Diane nói qua người lái xe.
- Tôi chưa biết ở nơi nào cho…
- Bà muốn ở khách sạn đủ tiêu chuẩn, tôi chỉ cho một chỗ. Khách sạn Adams. Bà thích ngay.
***
Adams Hotel năm tầng lầu, có mái che ngoài sân, có bảo vệ đón tiếp tại cổng.
Chiếc taxi vừa tấp vô lề, người lái xe hỏi:
- Chỗ nầy được chứ?
Diane nói:
- Chỗ nầy được.
Kelly lặng thinh.
Hai người bước xuống xe, bảo vệ bước tới.
- Chào hai bà.
Diane gật:
- Vâng.
- Hai bà có hành lý?
Diane nhanh miệng nói:
- Hãng máy bay để thất lạc chúng tôi phải mua sắm thêm quần áo ở đâu?
- Gần đây, ở đàng cuối phố. Quý bà đăng ký chỗ ở trước tại đây, chúng tôi sẽ lo đưa hành lý lên sau.
- Được! Chắc còn phòng trống chứ?
- Mùa nầy thì không lo thiếu chỗ.
***
Nhân viên quầy tiếp tân đưa mẫu đăng ký ra.
Kelly vừa ký tên xong hô lên một tiếng:
- Emily Bronte.
Diane nhìn theo coi anh chàng nhân viên tiếp tân có phản ứng gì không. Không sao.
Diane ký tên:
- Mary Cassatt.
Người nhân viên nhận lại phiếu.
- Hai bà có thể trả bằng thẻ.
- Vâng, chúng tôi…
- Không, - Diane nhanh nhẩu đáp. Kelly nhìn qua lưỡng lự gật đầu.
- Hành lý đâu?
- Sẽ tới sau. Chúng tôi còn trở lại.
- Hai bà ở phòng số 515.
Người nhân viên nhìn theo hai khách hàng bước ra cổng. Hai người đẹp, đi một mình. Uổng thật, anh ta nghĩ.
***
Tại shop dành riêng quý bà trưng bày nhiều nguồn hàng, thời trang đủ cỡ đủ kiểu, một quầy hàng da, túi xách, vali.
Kelly nhìn quanh một lượt nói.
- Bọn mình cũng còn may.
Người bán hàng chào khách:
- Bà cần món nào?
- Chúng tôi đi xem qua một vòng, Diane nói.
Vừa mới đi hai khách hàng đã kéo xe đẩy ra lựa chọn từng món.
- Nầy! - Kelly nói - Mua mấy chiếc vớ. Nàng cầm trên tay gần chục chiếc. Diane mua theo.
- Vớ đùi đây - Nịt ngực.
- Áo lót.
Thoáng chốc hàng mua sắm đã đầy xe.
Người bán hàng nhanh nhẹn kéo thêm hai xe.
- Có ngay đây.
- Cám ơn.
Diane và Kelly bỏ hàng qua xe khác.
Kelly còn tính mua thêm quần tây, chọn được bốn chiếc nói qua Diane:
- Nhớ là không nói tới chừng nào mới trở lại.
Diane mua thêm vài chiếc, một áo sọc mặc mùa hè.
Đừng nên mặc đồ sọc, - Kelly nói - nhìn vô thấy mập thêm.
Diane toan bỏ xuống, thấy Kelly nàng đưa qua cho người bán hàng:
- Để tôi coi lại.
Bà đứng nhìn theo chưa biết nói sao, Kelly bước theo Diane đẩy xe đi qua quầy khác. Đi một vòng mua sắm được bốn vali.
Kelly nhìn vô xe nhếch mép cười - khác nào ta còn đây lâu.
Tới trước quầy tiền, nhân viên thu tiền hỏi:
- Tiền mặt hay thẻ?
- Trả thẻ…
- Có tiền mặt đây. Diane nói.
Kelly và Diane mở ví đếm tiền chia nhau trả. Trả xong mới hay: tiền mặt sắp cạn.
Kelly nhìn người thu ngân.
- Chúng tôi ở lại khách sạn Adams. Nếu tiện thì…
- Quý vị cần người giao hàng. Được, cho biết tên?
Kelly lưỡng lự rồi nói ngay:
- Charlotte Bronte!
Diane nhìn qua nhanh miệng nói:
- Emily, Emily Bronte.
Kelly sực nhớ.
- Vâng.
Người thu ngân nhìn theo nét mặt biến sắc, nhìn qua Diane hỏi:
- Tên bà?
- Ê tôi ờ…
Diane chới với. Nàng đăng ký lấy tên nào nhỉ? Georgia O Keeffe… Frida Kahlo… hay Joan Mitchell?
- Tên cô ta là Mary Cassatt, - Kelly nói.
Người thu ngân chỉ cần nghe nói tên.
- Đúng rồi.
***
Gần bên cửa hàng mua sắm là tiệm bán hàng bách hoá.
- Bọn mình lại gặp may nữa Diane vui miệng nói.
Hai người vội bước vô sắm thêm.
- Mascara.
- Phấn hồng…
- Kem đánh răng…
- Bàn chải…
- Băng vệ sinh…
- Son môi…
- Kẹp tóc…
- Phấn rôm…
***
Lúc Diane theo Kelly trở lại khách sạn, thấy bốn vali đã giao tới trước.
Kelly đứng nhìn:
- Cái nào của cậu, của tôi?
Không sao, Diane vội nói.
- Ta ở lại đây chừng một tuần hay hơn, mặc xong bỏ lại.
- Vậy cũng xong.
Hai người soạn đồ treo lên, cất đồ lót vô ngăn kéo, đồ dùng vệ sinh trong buồng tắm.
Soạn hết đồ ra sắp xếp xong, Diane tháo giầy cởi bộ đồ trên người nằm xuóng giường duỗi thẳng người.
- Nằm nghỉ cho nó khoẻ. - Nàng thở ra một hơi dễ chịu.
- Cậu thì sao, tôi thích ngồi ăn trên giường. Lát nữa vô buồng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng.
- Không đi đâu nữa.
Người hầu phòng bước tới gõ cửa đem khăn tắm.
Hai phút sau cô ta đã làm xong nhiệm vụ.
– Bà cần gì nhấn chuông gọi. Chúc bà vui vẻ.
- Cám ơn, Kelly nhìn theo cô ta bước ra.
Diane ngồi lật tập sách quản lý khách sạn ra xem:
- Cậu biết khách sạn xây dựng năm nào không.
- Thay quần áo đi.
- Ta phải đi ra ngoài.
- Xây dựng năm…
- Thay đồ nhanh. Bọn mình phải đi khỏi đây.
Diane nhìn theo bạn.
- Cậu nói đùa hay sao vậy?
- Không đùa đâu. Tôi linh cảm có điều gì đó không may sắp xảy ra. Giọng nàng nghe hốt hoảng.
Diane ngồi ngay dậy chới với.
- Chuyện gì mới được?
- Chưa biết. Bọn mình phải ra khỏi đây ngay không thì chết.
Nghĩ lại nàng mới biết sợ.
- Nhưng không ăn thua Kelly, cậu nói nghe sao lạ. Nếu mà…
- Tôi van cậu, Diane.
Ngồi nghĩ lại Diane hiểu vì sao phải chịu nghe theo lời Kelly khẩn khoản hay vì bấy lâu giờ mới được nghe gọi tên nàng là Diane.
- Được! - Diane ngồi dậy lo thu xếp đồ đạc rồi…
- Không lo, bỏ lại đây hết.
Diane nửa tin nửa ngờ.
- Bỏ lại hết? Ta mới vừa mua sắm…
- Nhanh lên, ngay đi.
- Được thôi!
Diane đang còn chần chờ, mặc đồ vô, vừa nghĩ, chắc bà ta biết có chuyện gì đây. Nếu mà…
- Nhanh lên? Nghe thúc giục như một tiếng kêu thét nghẹn ngào.
Diane vội vàng mặc vô cho xong vụt chạy theo Kelly ra ngoài. Chắc ta phải điên lên như bà nầy thôi, Diane vừa tức giận vừa nghĩ.
Lúc xuống tới dưới phòng khách, Diane lo cuống lên chạy cho kịp Kelly.
- Cậu nói bọn mình bỏ đi đâu bây giờ?
Ra tới ngoài, Kelly đứng nhìn quanh.
- Bên kia dãy ghế là công viên. Ta qua bên đó ngồi nghỉ chân.
Vừa mệt, Diane phải theo chân Kelly băng qua tới bên công viên. Hai người ngồi xuống.
Diane hỏi:
- Ta ngồi làm gì đây?
Ngay lúc đó một tiếng nổ kinh hồn từ bên trong khách sạn, ngồi bên nầy Diane và Kelly có thể nhìn thấy cửa sổ trên tầng lầu bốn nổ văng tung lên tua tủa những mảnh vỡ.
Thật khó tin, Diane ngước mắt nhìn lên trời.
- Tiếng… tiếng bom nổ… nàng nói vừa run sợ -… trong phòng ta mới đi ra? - Nàng quay qua Kelly - Sao… sao cậu biết được hay vậy?
- Tôi nhìn thấy người hầu phòng.
Diane chưa hiểu gì, lóng ngóng.
- Cô ta ra sao?
Kelly lặng lẽ nói:
- Bọn hầu phòng mà chân đi giầy hàng hiệu Manolo Blahnik ba trăm đô-la một đôi.
Diane thấy nghẹn ngang cổ:
- Làm sao bọn chúng theo kịp ta được?
- Tôi không biết, - Kelly nói - Ta phải biết đang đương đầu với ai?
Nét sợ hãi hiện rõ trên gương mặt hai kẻ bị săn đuổi - Kingsley có đưa cho cậu một món gì lúc đang còn ở trong văn phòng lão ta? Diane hỏi.
Kelly lắc đầu:
- Không, còn cậu có nhận được gì không?
- Không.
Cả hai giờ mới hiểu ra - gã giao tấm danh thiếp.
Cả hai mở túi xách tìm tấm thiệp Tanner Kingsley đưa hôm nọ.
Diane bụm tay gập đôi lại, không thể bẻ cong.
- Tấm thiệp có gài con bọ chip Diane nói, căm tức.
Kelly bẻ cong một lần nữa.
- Cả cái nầy nữa thì bọn đàn em bám sát theo ta.
Diane giơ tay giật lấy tấm thiệp trên tay Kelly tức giận nói:
- Ta không muốn giữ lại.
Kelly nhìn theo Diane vụt chạy xuống đường quăng ra giữa lộ. Thoáng chốc từng đoàn xe ô tô chạy ngang qua cán nát.
Từ đằng xa tiếng còi xe cấp cứu hú vang.
Kelly đứng lên:
- Ta lo đi khỏi nơi đây, Diane.
Bọn chúng hết còn truy đuổi theo ta, thế là yên. Tôi về lại Paris. Cậu tính sao?
- Tôi muốn coi thử tại sao?
- Khéo đấy.
- Cậu cũng nên đề phòng.
Diane đang còn nghĩ ngợi.
- Kelly… cám ơn cậu đã cứu mạng tôi. Đang còn…
Kelly nói:
- Tôi thấy xấu hổ vì một việc tôi đã nói dối cậu.
- Thiệt sao?
- Cậu biết tôi nhận xét về mấy bức tranh ra sao không?
- Cứ nói đi.
- Tôi thích xem tranh… phải nói thiệt. Cậu khá lắm!
Diane cười mỉm.
- Cám ơn. Tôi cứ nghĩ là đối xử khiếm nhã với cậu.
- Diane?
- Sao?
- Từ nhỏ tôi không có được người hầu kẻ hạ.
Diane cười, cả hai sáp lại ôm chầm lấy nhau.
- Tôi mừng được gặp cậu, - Diane chân thành nói. - Tôi cũng thấy vậy.
Cả hai đứng nhìn nhau không bên nào hé nói câu từ biệt trước. .
- Tôi vừa nghĩ ra, - Diane nói. - Nếu muốn gặp tớ thì có số phone đây. Nàng ghi lại trên mảnh giấy.
- Số máy đây! - Kelly chép tay đưa qua lại cho Diane.
- Được rồi, tạm biệt lần cuối.
Diane ngập ngừng nói:
- Ồ. Tạm… tạm biệt, Kelly.
Diane đứng nhìn Kelly ra đi. Đến đầu góc phố nàng quay lại nhìn giơ tay vẫy, Diane vẫy theo Kelly vừa đi khỏi, Diane ngước nhìn lên một khoảng trống đen ngòm trên cao suýt nữa là mồ chôn cả hai người, nàng chợt thấy trong người ớn lạnh.
Chương 29
Kathy Ordonez bước vô văn phòng Tanner Kingsley trên tay cầm xấp báo xuất bản buổi sáng:
- Lại có tin đồn tổn thất nữa. Nàng đưa cho gã xấp báo. Hàng tít lớn trên trang báo: Sương mù gây xáo trộn các thành phố lớn ở Đức; tất cả sân bay đóng cửa; sự tổn thất về người tăng cao.
Kathy lên tiếng.
- Có nên gởi cho Thượng Nghị sĩ Van Luven một bản?
- Có Gửi ngay đi. - Tanner nghiêm giọng nói.
Kathy vội bước trở ra.
Tanner liếc nhìn đồng hồ đeo tay nhếch mép cười, nghĩ ra ngay: Quả bom sắp tới giờ phát nổ. Hai con quỷ cái phải chịu đền tội.
Người thư ký nhắn vô máy nội bộ;
- Thưa ông Kingsley, Thượng Nghị sĩ Van Luven đang giữ máy. Ông muốn gặp không?
- Có. - Tanner nhấc máy. - Tanner Kingsley tôi nghe.
- Ô, ông Kingsley. Thượng nghị sĩ Van Luven đây.
- Chào bà!
- Tôi và các trợ lý vừa có dịp đi qua đây nếu ngài thấy không có gì trở ngại tôi có thể đến thăm tại nơi làm việc được chứ?
- Được! - Tanner vui mừng đáp.
- Tốt. Chúng tôi đến nơi ngay.
Tanner nhấn nút gọi.
- Tôi đang bận tiếp khách yêu cầu ngưng tất cả các cuộc gọi tới.
Chợt gã nhớ ra cách nay mấy tuần tin cáo phó đăng trên báo chồng bà Thượng nghị sĩ là ngài Edmon Barclay mới qua đời vì bệnh tim. Ta sẽ nói lời chia buồn với bà.
***
Mười lăm phút sau, Thượng nghị sĩ Van Luven cùng với hai trợ lý xinh đẹp đã tới nơi.
Tanner đứng lên đón chào:
- Rất hân hạnh được đón tiếp.
Thượng nghị sĩ Van Luven gật:
- Đây là hai trợ lý, Corinne Murphy và Karolee Trost!
Tanner tươi cười;
- Vâng, rất hân hạnh được gặp lại cả hai. - Gã quay qua bà Thượng nghị sĩ - Tôi được tin chồng bà vừa qua đời, tôi xin thành thật chia buồn.
Thượng nghị sĩ Van Luven gật.
- Cám ơn ông. Ông ấy lâm bệnh nặng đã lâu, mới cách nay mấy tuần…
Bà gượng cười.
- Tôi muốn nói là thông tin về trái đất ấm dần lên tôi vừa mới nhận được đáng lưu ý hơn nữa.
- Cám ơn bà!
- Ông có thể cho biết các hoạt động hiện nay ra sao?
- Vâng. Bà muốn được tận mắt nhìn thấy các hoạt động trong bao lâu? Chúng tôi đã có sẵn chương trình tham quan trong năm ngày hoặc bốn ngày hoặc có thể là một tiếng rưỡi đồng hồ.
Corinne Murphy chợt cười.
- Một cuộc tham quan năm ngày thì hay hơn…
Van Luven chặn ngang.
- Chúng tôi muốn đi vòng xem chừng một tiếng rưỡi đồng hồ.
- Rất hân hạnh - Tại cơ sở KIG có bao nhiêu nhân viên cả thảy? - Van Luven hỏi.
- Có khoảng 2.000 nhân viên. Cơ sở KIG đặt văn phòng tại hơn một chục nước trên thế giới.
Corinne Murphy và Karolee Trost nghe thấy khâm phục.
- Nội trong toà nhà nầy có 500 nhân viên đang làm việc, được phân ra hai khu vực hành chính và nghiên cứu. Các nhà khoa học làm việc tại đây đã được thử trắc nghiệm chỉ số thông minh tối thiểu là 160.
Corinne Murphy thốt một tiếng:
- Tại đây có lắm nhân tài !
Van Luven có vẻ khó chịu.
- Quý vị bước qua đây, - Tanner nói.
Bà Van Luven cùng hai trợ lý Murphy và Trost bước theo Tanner qua lối cửa hông tới một toà nhà bên cạnh. Nơi đây được bố trí một dàn máy móc kỹ thuật tân kỳ lạ mắt.
Van Luven bước tới bên một cỗ máy trông lạ mắt lên tiếng hỏi:
- Máy nầy dùng làm gì?
- Đây là máy quang phổ ký, thưa bà nghị sĩ. Máy sẽ chuyển tiếng nói thành những ký tự. Máy có thể phân biệt được hàng ngàn giọng nói khác nhau.
Trost cau mày hỏi:
- Làm sao nhận ra được?
Nó hoạt động như thế nầy. Khi nhấc điện thoại lên nghe một người bạn gọi tới ta nhận ra ngay giọng nói quen thuộc như từ lâu đã in vô trong đầu. Chúng tôi cho máy hoạt động dựa theo quy trình đó. Bộ phận lọc tiếng cho phép hoạt động trên một dải tần số nhất định đài truyền vô máy thu băng để phân biệt giọng nói riêng từng người.
Cuộc tham quan kết thúc tại một nơi trưng bày máy móc khổng lồ, những dàn kính hiển vi cực nhỏ, phòng thí nghiệm hoá chất được phân chia ra nhiều đơn vị mỗi nơi trang bị một bản đen ghi lại nhiều ký hiệu bí mật là nơi làm việc của hơn một chục nhà khoa học, có những chỗ làm việc chỉ trơ trọi một nhà khoa học cặm cụi tìm cách giải một phương trình bí ẩn.
Tới một toà nhà tường xây gạch đơn sơ bên ngoài khoá hai lần khoá.
Van Luven hỏi:
- Trong nầy là gì?
- Đây là bộ phận nghiên cứu cấp nhà nước. Chúng tôi rất tiếc không tiếp đón khách tham quan.
***
Thời gian tham quan được hai tiếng. Lúc vừa kết thúc, Tanner đưa đoàn tham quan trở về lại văn phòng.
- Mong quý vị hài lòng về chuyến đi nầy. - Tanner nói.
- Một chuyến đi thú vị - Van Luven đáp.
- Thật là thú vị, - Corinne Murphy tươi cười, liếc nhìn qua Tanner.
- Tôi thích lắm, Karolee Trost nói.
Tanner quay qua Van Luven:
- Vậy thì đã đến lúc bà có thể thảo luận với mấy vị đồng nghiệp về hiện tượng trái đất ấm dần lên được chứ?
Bà Thượng nghị sĩ chỉ nói lấp lửng:
- Vâng.
- Bà có thể cho biết lúc nào thuận lợi nhất.
- Không phải chỉ là chuyện ước đoán, ông Kingsley. Cần phải dành nhiều thời gian thảo luận, tôi sẽ báo ông biết sau.
Tanner gượng cười.
- Cám ơn, cám ơn bà đã quá bước đến thăm.
Gã đứng nhìn mọi người ra về.
Cánh cửa vừa khép lại, Kathy Ordonez nhắn trên máy nội bộ;
- Ông Kingsley, bà Saida Hernandez đang muốn được gặp. Việc khẩn nhưng mà ông đã dặn ngưng các cuộc gọi.
- Cho tôi nói chuyện ngay đi, - Tanner nói.
Saida Hernandez là tay sai gã ra lệnh tới chỗ khách sạn Adams để gài bom.
- Máy số một.
Tanner nhấc máy, đinh ninh là tin vui
- Mọi chuyện ổn cả chứ, Saida?
- Dạ không, ông tha tội cho tôi, ông Kingsley.
Ông nghe thấy được nỗi sợ hãi trong giọng nói người bên kia.
- Bọn chúng đã bỏ đi.
Tanner lặng người đi một lúc:
- Bọn chúng làm sao?
- Thưa ông bọn chúng đã ra đi trước giờ bom nổ. Nhân viên bảo vệ nhìn thấy bọn chúng đứng ngoài phòng khách sạn.
Tanner dằn máy xuống bàn. Gã nhấn nút gọi máy cho Flint và Carballo vô trình diện. Trong chốc lát Harry Flint và Vince Carballo đã có mặt tại văn phòng.
Tanner xoay ghế qua, trong cơn tức giận cùng mình:
- Hai con quỷ cái lại chuồn đi mất lần nữa, ta tha cho bọn bây lần nầy nữa thôi. Hiểu gì chưa? Ta sẽ chỉ ra chỗ bọn chúng đang ở đâu và lao ngay tới đó. Muốn hỏi gì thêm?
Flint nhìn qua Carballo.
- Dạ không!
Tanner nhấn nút màn hình điện tử chiếu sáng tấm bản đồ thành phố.
- Bọn chúng còn giữ tấm danh thiếp trong người, ta còn theo dõi được…
Hai tên tay sai nhìn theo những đốm đèn sáng trên màn hình vô tuyến. Tanner nhấn nút tiếp theo, đốm sáng không còn di chuyển nữa.
Tanner nghiến chặt hàm răng.
- Bọn chúng đã quăng tấm danh thiếp!
Mặt mũi đỏ bừng, xoay qua Flint và Carballo.
- Ta muốn khử hết bọn chúng nội ngày hôm nay!
lint nghe thấy chới với nhìn lại Tanner.
- Nếu không tìm thấy dấu vết làm sao chúng tôi có thể…
Tanner cắt ngang:
- Cậu có nghĩ là ta dễ dàng làm ngơ cho một kẻ muốn qua mặt ta sao? Bọn chúng còn giữ chiếc điện thoại di động trong người thì ta còn tìm ra dấu vết được.
- Ông còn giữ số máy điện thoại di động bọn chúng đó chứ? - Flint kinh ngạc hỏi lại.
Tanner không bận tâm trả lời, đưa mắt theo đõi trên bản đồ.
- Lúc nầy bọn chúng đã tách ra hai nơi gã nhấn qua nút khác. Ta coi thử Diane Stevens đang ở đâu?
Tanner bấm nút cho số.
Đốm sáng trên tấm bản đồ di chuyển chầm chậm, dừng lại trên đường phố Manhattan, quét qua lại mấy chỗ khách sạn, shop, quầy mua sắm. Tới đây đốm sáng dừng lại tại một cửa hiệu bên ngoài treo bảng "Cửa hàng của mọi người". Diane Stevens đang đứng trong quầy hàng.
Tanner nhấn qua nút khác.
- Ta dò tìm còn Kelly Harris đang ở đâu?
Tanner khởi động lại từ đầu. Những đốm sáng chớp chớp di chuyển một nơi khác.
Mọi cặp mắt tập trung vô vùng ánh sáng đang thu hẹp lại dần tại một điểm trên đường phố nhiều cửa hàng quần áo, nhà hàng ăn uống, hiệu buôn tạp hoá, trạm xe buýt. Đốm sáng khoanh vùng rồi dừng lại trước một toà nhà đồ sộ còn mở cửa đón khách.
- Kelly Harris đang đứng tại bến xe buýt. - Tanner vội nói. - Ta phải tóm cho được bọn chúng càng sớm càng tốt.
- Làm sao được, - Carballo hỏi. - Bọn chúng đang ở bên kia xa cách nơi đây. Ta vừa tới nơi bọn chúng đã lẩn đi mất.
Tanner quay lại.
- Tới đây! - gã chỉ lối đi qua phòng bên cạnh, Flint và Carballo bước theo sau. Nơi đây trang bị một hàng máy nghe lớn, máy vi tính, bảng số điện tử chớp chớp đủ thứ ánh đèn màu phía trên giá kê một chiếc máy với hơn một chục đĩa CD và DVD. Tanner dò tìm lấy ra một đĩa gài sẵn tên "Diane Stevens" đút vô máy.
Gã kể cho đàn em nghe. Đây là máy nhận dạng giọng nói. Stevens và Harris đã được ghi lại giọng nói vô đây Chỉ cần nhấn nút mỗi khi ta nói ra được nhập vô ăn khớp với giọng nói ta muốn. Tanner lấy một chiếc máy điện thoại di động nhấn số máy.
Một thoáng ngập ngừng:
- Alô! Đúng là giọng nói Kelly.
- Kelly! Rất vui mừng gặp lại cậu! - Tanner đang nói - tiếng nói được nhập vô máy khớp với giọng nói của Diane Stevens.
- Diane? Cậu nghe rõ chứ. Tôi đang chuẩn bị ra tới đó.
Flink và Carballo vừa nghe thấy ngạc nhiên.
- Cậu tính về đâu vậy, Kelly?
- Qua Chicagô, đến mai lại về quê nhà O Hare.
- Kelly, cậu khoan đi lúc nầy.
Một thoáng im lặng.
- Sao vậy?
- Tôi vừa mới phát hiện được chuyện trước đây.
- Tôi biết ai là thủ phạm giết chồng bọn mình, lý do tại sao
- Ôi lạy chúa làm sao… cậu nói thiệt không đấy?
- Chắc chắn. Tôi có đủ bằng chứng đây!
- Diane, vậy thì còn gì hơn nữa.
- Tôi hiện đang ở tại khách sạn Delmont Hotel, dãy A. Tôi sẽ đi lên tới Sở FBI. Cậu nên đi cùng với tôi, nếu cậu muốn về nhà lúc nầy, tôi hiểu là…
- Không, chưa! Tôi… tôi muốn làm sáng tỏ mọi việc trước lúc Mark ra đi còn để lại.
Flint và Carballo lắng nghe từng câu chữ. Còn nghe được phía sau là tiếng loa trên máy báo chuyến xe đi Chicago.
- Tôi sẽ đi cùng với cậu, Diane. Cậu đang ở khách sạn Delmont Hotel?
- Ờ, ở phố Tám - Sáu, dãy A
- Tôi đi đây. Hẹn gặp lại.
Cuộc đối thoại tới đó là hết.
Tanner quay nhìn Carballo và Flint:
- Ta đã giải quyết được một nửa. Còn một nửa kia phải tính toán cho gọn.
Carballo và Tanner đứng nhìn theo Flint vội vã bước ra ngoài.
Carballo lên tiếng.
- Ông muốn bọn tôi phải làm gì đây thưa ông Kingsley?
- Lưu ý giùm Saida Hernandez
***
Đứng bên trong dãy nhà A, Flint quyết tâm phen nầy không để lọt mất cơ hội lần chót. Hắn đã được nghe chuyện Tanner sa thải mấy tay thợ vụng. Ta không phái vậy, Flint vừa nghĩ. Hắn rút súng ra kiểm tra lại, siết chặt ống hãm thanh. Hắn lặng lẽ chờ đợi con mồi chỉ có thế thôi.
Cách khách sạn Delmont Hotel mấy dãy phố, Kelly Harris đang ngồi trên chiếc xe taxi đầu óc quay cuồng vui mừng sắp được gặp lại Diane như đã dặn trước.
Tôi biết ai là thủ phạm giết chồng bọn mình… Tôi đã có đủ bằng chứng đây nầy. Mark, em sẽ báo thù cho anh, những gì bọn chúng đã ám hại anh, nàng nghĩ.
Diane đang nôn nóng bồn chồn. Cơn ác mộng đã qua. Dù sao Kelly đã tìm thấy được bằng chứng ai là thủ phạm đứng đàng sau âm mưu đòi giết hai người.
Em muốn anh phải tự hào vì em, Richard. Em cảm thấy được gần gũi bên anh, và...
Diane chợt tỉnh lại vừa nghe tiếng người lái xe taxi nói.
- Tới nơi rồi. Thưa bà. Đây là Delmont Hotel.
Chương 30
Diane vừa cất bước đi khỏi phòng khách sạn Delmont Hotel tới chỗ cầu thang máy, nàng thấy phập phồng. Nàng không thể chờ để được nghe Kelly kể lại mọi chuyện.
Cửa vừa mở. Khách trọ bước ra ngoài.
- Đi lên tầng trên?
- Vâng! Diane bước vô trong. - Cho tôi lên tới dãy nhà phụ.
Tâm trí nàng đang lo nghĩ dữ lắm. Chồng bọn mình giữ một kế hoạch gì bí mật lắm sao. Để phải bị giết chết? Kelly đã tìm thấy được bằng chứng thiệt sao? Nàng đang còn phân vân.
Khách bước vô chật cầu thang, cửa khép lại chạy lên tầng trên. Diane nhớ mới gặp Kelly cách đây mấy tiếng mà sao lại nhắn tin liền, nàng lấy làm ngạc nhiên.
Qua mấy chặng dừng giờ đã lên tới nơi, người bảo vệ cầu thang nói.
- Lên tới dãy nhà phụ.
Bên trong phòng khách dãy nhà phụ, Flint ngồi chờ gần bên cửa ra vô, kề tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài hành lang. Cánh cửa làm bằng gỗ do ngăn không cho tiếng ồn lọt vô trong.
Các phiên họp ban giám đốc thường được tổ chức tại phòng họp dãy nhà phụ, Flint thích nói đùa, để cho mọi người khỏi phải chán. Mỗi năm họp ba kỳ, Tanner mời các giám đốc KIG từ hơn một chục nước về đây họp. Sau mỗi cuộc họp, các em đẹp được tuyển chọn vô để cho mấy vị tiêu khiển. Flint được giao nhiệm vụ bảo vệ qua nhiều cuộc truy hoan và lúc nầy đứng bên trong phòng nghe ngóng chờ đợi, hắn sực nhớ tới bầy tiên núi trần như nhộng hãy còn trinh nguyên đang quằn quại rên siết nằm phơi mình trên giường ngủ, trên ghế dài, nghĩ tới đó hắn thấy muốn cương cứng. Flint nhếch mẻp cười. Sắp tới lượt hai con quỷ cái phải đền tội.
Diane vừa bước ra khỏi thang máy hỏi ngay.
- Dãy nhà khu A ở đâu?
- Nằm bên trái, đi tới cuối hành lang. Giờ nầy không có người.
Diane quay lại:
- Sao?
- Phía đó để dành họp ban giám đốc, kỳ họp sắp tới phải qua tháng chín.
Diane cười.
- Tôi không phải đi họp, tôi muốn tìm một người bạn hẹn lên tới đây.
Người bảo vệ thang máy nhìn theo Diane đi qua, bên trái tới chỗ dãy nhà khu A. Gã nhún vai kéo cửa cầu thang chạy trở xuống.
Diane đi tới gần bên cửa dãy nhà phụ, chân bước nhanh hơn, trong người cảm thấy lâng lâng.
Đứng bên trong dãy nhà phụ khu A, Flint lắng tai chờ nghe tiếng gõ cửa.
Ai sẽ là người tới trước tiên… Con bé tóc vàng hay tóc đen? Chẳng sao. Ta không quan tâm chuyện đó…
Flint chợt giật mình tai vừa nghe có tiếng chân bên ngoài bước đi gần tới cửa. Tay ghìm chặt khẩu súng.
***
Kelly không sao giấu được vẻ bồn chồn nôn nóng.
Từ đây về tới khách sạn Delmont Hotel gặp lắm chuyện kẹt xe… Đèn đỏ… đường xá nhiều ổ gà… Nàng phải chịu trẻ. Đến nơi vội bước nhanh qua khỏi phòng khách sạn thẳng tới chỗ cầu thang máy.
- Cho tôi lên tới dãy nhà phụ.
Ở trên tầng mười lăm, Diane đang bước tới gần chỗ dãy nhà khu A, cửa phòng bên cạnh vừa mở ra, một người bảo vệ đẩy chiếc xe chở đầy hành lý chặn ngang trước mặt.
- Xin lỗi tôi phải đưa cái nầy ra ngoài - gã nói
Gã quay trở lại tay xách ra thêm hai chiếc vali.
Diane cố vượt qua nhưng không còn lối đi.
Gã nói:
- Xong rồi, mời bà đi tới.
- Chiếc xe đẩy được kéo ra khỏi lối đi.
Diane bước tới chỗ dãy nhà khu A giơ tay toan gõ cửa chợt nghe tiếng gọi từ phía đằng kia:
- Diane!
Diane quay lại. Kelly vừa bước ra khỏi thang máy:
- Kelly!
Diane vội chạy tới để được gặp mặt Kelly.
Đứng bên trong phòng Flint lắng tai nghe có người bên ngoài chăng? Hắn nôn nóng muốn mở cửa ra xem sao e sợ làm hỏng việc - Phải giết bọn chúng ngay vừa lúc mới bước chân vô bên trong phòng. Ông sếp đã dặn dò.
Bên ngoài hành lang Kelly và Diane ôm chầm lấy nhau vui mừng được gặp lại đây.
Kelly nói:
- Xin lỗi tôi tớ trễ, ngoài phố kẹt xe quá! Cậu báo cho tôi biết vừa lúc gặp chuyến xe buýt đi Chicago.
Diane nhìn Kelly, chưa biết nói gì:
- Tôi báo cho cậu hở?
- Tôi vừa lên xe buýt thì nghe cậu gọi.
Cả hai đứng lặng lẽ nhìn nhau.
- Kelly! Không phải tôi gọi đâu. Cậu gọi cho tôi trước. Cậu còn nhớ là đã tìm thấy bằng chứng chúng ta đang cần… Nàng nhìn lại thấy vẻ mặt Kelly chợt biến sắc.
- Tôi không…
Cả hai cùng nhìn về phía dãy nhà khu A.
Diane hít vô một hơi sâu:
- Bọn mình phải…
- Vâng !
Cả hai vụt chạy nhanh xuống tầng lầu dưới nhấn nút cầu thang máy thoát ra ngoài khách sạn vừa đúng ba phút.
***
Một mình Harry Flint còn lại bên trong căn phòng hắn liếc mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nghĩ ngợi. Hai con quỷ cái làm gì giờ nầy chưa tới?
Diane và Kelly tìm chỗ ngồi chen vô trong toa xe điện ngầm chật cứng.
- Tôi không hiểu làm sao bọn chúng nhận ra được - Diane nói.
- Tôi nghe rõ giọng nói của cậu mà.
- Tôi cũng nghe rõ cậu nói trên máy. Bọn chúng sẽ không buông tha cho đến khi giết được hai đứa mình.
- Bọn chúng là loài bạch tuộc thả vòi ra siết cổ cho bọn mình chết hết.
- Bọn chúng phải tóm được ta rồi mới tính chuyện giết sau.
- Lần nầy bọn chúng lại tìm thấy dấu vết của ta? Ta đã vứt bỏ mấy tấm danh thiếp Kingsley đưa cho, ta không còn giữ một thứ gì trong người để cho bọn chúng…
Cả hai nhìn nhau rồi nhìn lại chiếc máy điện thoại di động.
Kelly nửa tin nửa ngờ.
- Làm sao bọn chúng biết được số máy điện thoại?
- Ta thử nhớ lại đã nói chuyện với ai trên máy ở New York. Ta ngồi lại đây cho tới khi… Diane liếc nhìn qua hàng ghế bên kia mặt mày tái nhợt.
- Ta ra khỏi đây ngay nàng lật đật nói:
- Tới ga nữa ta xuống.
- Sao? Cậu nói là…
Kelly nhìn sâu vô mắt Diane. Phía trên vách toa tàu treo hình quảng cáo Kelly đang tươi cười, tay ôm chiếc đồng hồ xinh đẹp kiểu dáng nữ.
- Ôi lạy chúa!
Cả hai đứng lên vội vàng bước tới chỗ cửa chờ tàu dừng ở ga tới là xuống. Hai anh chàng lính thuỷ đánh bộ mắt chăm chăm nhìn theo.
Kelly mỉm cười với hai anh lính, lấy cả hai chiếc điện thoại di động ra đưa mỗi người một chiếc. - Nhớ gọi cho bọn em nhé.
Cả hai bỏ đi ngay.
***
Bên trong căn phòng trên dãy nhà khu A chuông điện thoại reo, Flint nhấc máy nghe.
Tanner nói:
- Đã qua một tiếng đồng hồ, mọi việc ra sao rồi, Flint?
- Chưa thấy ai tới.
- Sao?
- Tôi ngồi chờ suốt buổi.
- Cậu mau mau trở về văn phòng. - Tanner dằn chiếc máy xuống bàn.
Ban đầu nghĩ đây là công việc như mọi bữa Tanner có ý muốn sút hắn ra rìa. Nhưng lần nầy gã có việc riêng. Tanner lôi máy di động ra bấm số máy của Diane.
Anh chàng lính thuỷ đánh bộ được Kelly tặng máy ở bên kia đang nói:
- Cưng đấy hở, tối nay hai em muốn được chiêu đãi một bữa ra trò hở?
Hai con quỷ cái đã bỏ máy, Tanner nổi xung lên.
Nhìn quanh đây là một khu nhà trọ rẻ tiền bên một dãy phố, nằm về hướng tây. Chiếc xe taxi vừa thoáng chạy vụt qua, Diane và Kelly nhìn thấy tấm bảng treo "Phòng cho thuê", Diane lên tiếng.
- Cho tôi xuống đây, bác tài!
Cả hai xuống xe bước tới trước cửa căn hộ.
Người bước ra mở cửa là một bà nhìn mặt mày vui vẻ trạc tuổi trung mên, tên bà Alice Finley:
- Có phòng đầy đủ tiện nghi, bốn chục đô-la một đêm, bao ăn sáng.
Diane buột miệng nói:
- Khá lắm. - Nàng nhìn qua Kelly coi thử sao. - Cậu sao vậy?
- Không sao. Kelly nhắm mắt một hồi nàng nhớ lại căn hộ nhà trọ trước mắt không giống như căn nhà trọ nàng đã từng được mẹ nuôi dưỡng từ lúc nhỏ, sáng sớm lo lau dọn nhà cầu, nấu ăn cho khách trọ, nghe tiếng ông bố dượng say rượu đánh đập mẹ nàng. Cố dàn lòng nàng gượng nở một nụ cười trên môi.
- Khá lắm!
***
Sáng hôm sau, Tanner cho triệu tập Flint và Carballo vô phòng họp:
- Bọn chúng đã vứt bỏ mấy tấm danh thiếp - Tanner nói - bỏ luôn cả máy điện thoại di động.
Flint lên tiếng;
- Vậy là ta đã mất dấu bọn chúng.
Tanner nói ngay:
- Không đâu, Flint, ta còn sống đây mọi chuyện sẽ khác. Ta không muốn truy đuổi nữa, bọn chúng sẽ quay về lại đây.
Hai tên đệ tử nhìn nhau rỗi quay qua phía Tanner.
- Nghĩa là sao?
- Sáng ngày thứ Hai lúc mười một gỉờ mười lăm, cả Diane Stevens và Kelly Harris sẽ có mặt tại đây.
Nguồn:
http://www.sahara.com.vn/