Chắc là do thời tiết, Paige chán chường nghĩ.
Ngoài trời lạnh lẽo, thê lương, mưa giăng xám xịt làm tinh thần bải hoải. Ngày làm việc của cô bắt đầu từ sáu giờ sáng, hết chuyện nọ đến chuyện kia. Bệnh viện dường như chật ních các gomer, và như họ cùng than vãn một lúc. Y tá thì cáu gắt và cẩu thả Họ lấy máu nhầm các bệnh nhân với nhau, để mất phim X quang đang cần gấp và quát tháo với cả người bệnh. Thêm vào đó, nhân viên bệnh viện lại nghỉ la liệt vì dịch cúm. Ngày hôm nay là như vậy.
Điểm sáng duy nhất là cú phôn của Jason.
- Chào em, - anh nói vui vẻ. - lôi chỉ gọi để kiểm tra xem bệnh nhân của chúng ta như thế nào?
- Họ vẫn tồn tại được.
- Có mảy may nào cơ hội ăn trưa với nhau không?
Paige cười.
- Ăn trưa là gì? Nếu gặp may mắn, tôi có thể vớ được một miếng san-đuých ôi vào lúc bốn giờ chiều. Ở đây đang bấn loạn.
- Thôi được, tôi không giữ em nữa. Tôi có thể gọi lại được không?
- Được. - Có mất gì đâu.
- Chào em.
Paige làm việc liên tục đến tận nửa đêm, và cuối cùng, khi được giải phóng, cô mệt đến mức không cử động nổi. Cô thoáng nghĩ tới chuyện ở lại bệnh viện và qua đêm trong phòng trực, nhưng hình ảnh chiếc giường ấp áp ở nhà lại quá quyến rũ. Cô thay đồ và lảo đảo đi ra thang máy.
Bác sĩ Peterson lại gần cô.
- Chúa ơi! - Ông ta kêu lên. - Con mèo nào lôi cô đi thế?
Paige mỉm cười mệt mỏi.
- Trông tôi khiếp lắm hả?
- Khủng khiếp. - Peterson toét miệng cười. - Cô về nhà bây giờ bây giờ chứ?
Paige gật đầu.
- Cô may đấy. Còn tôi vào trận đây.
Thang máy đến. Cô đứng vào trong, dở thức dở ngủ.
- Paige? - Peterson gọi khẽ.
Cô choàng tỉnh.
- Cái gì?
- Cô tự lái xe về được không?
- Được Paige lẩm bẩm. - Và khi về đến nhà, tôi sẽ ngủ một mạch hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Cô ra đến bãi đậu và bò vào xe. Cô ngồi rũ ra, mệt đến nỗi không thể nổ máy. Mình không thể ngủ ở đây. Mình sẽ ngủ ở nhà.
Cô lên xe về căn hộ, không nhận thấy mình đang cho xe chạy chòng chành, cho đến khi một tài xế gào lên.
- Này, xéo ngay ra khỏi đường, con mụ say rượu kia!
Cô cố sức tập trung. Mình không được ngủ gật…
Mình không được ngủ gật. Cô bật đài và vặn tiếng thật to. Khi đã về đến khu nhà, cô ngồi lại trong xe hồi lâu trước khi lấy đủ sức tàn để trèo lên cầu thang.
Kat và Honey đã ngủ. Paige nhìn đồng hồ cạnh giường. Một giờ sáng, cô muốn cởi quần áo, nhưng việc đó dường như là quá sức. Cô nằm lăn ra, và ngủ ngay lập tức.
Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại như dội đến từ một hành tinh xa lắc. Paige cố ngủ tiếp, nhưng âm thanh của nó như hàng đống mũi kim đâm ngoáy vào não cô. Cô loạng choạng ngồi dậy và nhấc phôn.
- A lô?
- Bác sĩ Taylor?
- Tôi đây. - Giọng cô khản đặc…
Bác sĩ Barker yêu cầu cô phụ mộ ở phòng phẫu thuật số 4, stat.
Paige hắng giọng.
- Chắc có sự nhầm lẫn gì rồi, - cô nói líu ríu. - Tôi vừa hết phiên.
- Phòng mổ số 4. Ông Barker đang đợi. - Đường đây bị ngắt.
Paige ngồi trên giường, đờ đẫn, tâm trí mù mờ.
Cô nhìn đồng hồ. Bốn giờ ba mươi. Tại sao đang đêm bác sĩ Barker lại gọi cô nhỉ? Chỉ có một câu trả lời.
Chuyện gì đó đang xẩy ra với một bệnh nhân của cô.
Cô dò dẫm vào phòng tắm, vã nước lạnh lên mặt.
Cô nhìn vào gương. Lạy chúa? Trông mình như bà lão tám mươi. Cô nghĩ.
Mười phút sau, Paige quay trở lại bệnh viện. Cô vẫn còn lơ mơ khi theo thang máy lên tầng bốn. Cô vào phòng thay đồ bác sĩ, rồi rửa tay và sang phòng mổ.
Ở đó đã có ba y tá và một bác sĩ nội trú phụ mổ cho Barker.
- Ông ta nhìn Paige bước vào và la lên.
- Lạy Chúa tôi! Cô mặc áo bệnh viện! Không ai bảo cho cô là phải mặc áo choàng trong phòng mổ à?
Paige đứng sững lại, tỉnh hẳn, mắt cô rực lên:
- Ông nghe đây, - cô nói giận giữ. - Tôi đã hết phiên trực. Tôi đến đây là giúp cho ông. Tôi không…
- Đừng có tranh cãi với tôi, - bác sĩ Barker nói cộc lốc - Lại đây và cầm lấy đồ nghề đi.
Paige bước tới bàn mổ và nhìn xuống. Không phải bệnh nhân của cô. Barker không có lý do gì gọi mình.
Lão ta cố ép mình bật ra khỏi bệnh viện. Hừ, đừng hòng mình chịu rời khỏi đây! Cô lườm Barker, cầm panh lên và bắt đầu làm việc.
Đây là một ca cấp cứu đường vòng động mạch vành. Vết rạn trên da đã được mở từ chính giữa ngực xuống xương ức, sau đó xương ức được xẻ ra bằng cưa điện. Tim và những huyết mạch chính lộ ra.
Paige nong chiếc panh kim vào giữa hai gờ xương ức cố giữ cho chúng tách ra đủ độ cần thiết. Cô quan sát bác sĩ Barker mổ màng ngoài một cách điêu luyện, để lộ ra quả tim.
- Ông ta chỉ các động mạch vành, nói:
- Vấn đề là ở đây. Chúng ta sẽ làm một số động tác ghép nối.
Ông đã bóc lấy một sợi tĩnh mạch dài ở chân người bệnh và khâu một đoạn vào động mạch chủ từ tim ra. Đầu kia ông nối vào một động mạch vành bên ngoài vùng tắc nghẽn, đưa máu đi qua đoạn ghép để tránh vùng này.
Barker nhìn nhà phẫu thuật lão luyện làm việc. Phải chi tính nết ông ta đừng ác nghiệt như thế?
Ca mổ kéo dài ba giờ. Đến hồi kết thúc, Paige gần như thiếp đi. Khi vết mổ đã được khép lại, bác sĩ Barker quay sang các nhân viên và nói:
- Cám ơn tất cả mọi người.
Ông ta không thèm nhìn Paige.
Paige lập cập ra khỏi phòng không nói một lời và đi thẳng lên văn phòng của Benjamin Wallace.
Wallace vừa đến.
- Trông cô kiệt sức rồi, - Ông ta nói. - Cô cần phải nghỉ đi.
Paige hít một hơi dài để ghìm cơn tức giận.
- Tôi muốn chuyển sang tốp phẫu thuật khác.
Wallce nhìn cô chăm chú.
- Cô được phân công vào nhóm bác sĩ Barker đúng không?
- Đúng.
- Thế có vấn đề gì?
- Ông hỏi lão ta xem. Lão ta căm thù tôi thì phải. Phen này tống được tôi đi lão sẽ khoái lắm đây. Tôi sẽ đi tốp khác. Tốp nào cũng được.
- Tôi sẽ nói chuyện với ông ta, - Wallace nói.
- Cám ơn.
Paige quay đi và ra khỏi phòng. Tốt hơn hết họ nên để mình tránh xa lão ta. Nhìn thấy lão lần nữa, sợ rằng mình sẽ giết lão mất.
Paige về nhà và ngủ liền mười hai tiếng. Cô tỉnh dậy với cảm giác đã xảy ra một điều gì đó tuyệt vời, rồi cô nhớ lại. Mình không phải gặp lại "Hung thần" nữa! Cô vừa lái xe đến bệnh viện vừa huýt sáo.
Khi Paige tới hành lang, một người phục vụ lại gần cô.
- Bác sĩ Taylor…
- Gì vậy?
- Ông Wallace muốn gặp bác sĩ.
- Cám ơn, - Paige nói, rồi thầm tự hỏi mình sẽ được giao vào nhóm của ai.
Cô bước vào văn phòng của Benjamin Wallace.
- Trông cô khá hơn rồi đấy, Paige.
- Cám ơn. Tôi đã cảm thấy đỡ rồi. Mà đúng thật. Cô lâng lâng trong cái cảm giác được phóng thích.
- Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Barker.
Paige mỉm cười.
- Tôi thực sự cám ơn.
- Ông ấy không cho cô đi.
Nụ cười của Paige tan biến:
- Cái gì?
- Ông ta bảo cô đã được phân công vào tốp của ông ta rồi và cô phải ở lại.
Cô không tin vào tai mình nữa.
- Nhưng tại sao chứ?
- Cô biết tại sao rồi. Lão chết treo đó cần một người biết chịu đựng để cho lão thoả cơn nhục mạ.
- Tôi sẽ không chịu nổi đâu.
Bác sĩ Wallace buồn bã:
- Tôi e rằng cô không có lựa chọn nào khác. Trừ phi cô muốn rời khỏi bệnh viện. Cô không nghĩ đến chuyện đó chứ?
Paige không việc gì phải nghĩ tới chuyện ấy.
- Không. - Cô sẽ không để cho lão Barker bắt cô phải ra đi. Đó là mưu mô của lão. - Không, cô gằn giọng, - tôi sẽ ở lại.
- Tốt, thế là ổn rồi nhé.
- Đừng hòng, Paige nghĩ. Mình sẽ tìm ra cách bắt lão phải trả giá.
***
Trong phòng thay đồ bác sĩ, Ken Mallory đang chuẩn bị vào tua. Grundy và ba bác sĩ khác bước vào.
- Anh chàng của chúng ta đây rồi! - Grundy nói. - - Làm ăn thế nào, Ken?
- Tốt.
Grundy quay sang đám kia.
- Trông hắn có vẻ chưa được xơ múi gì nhỉ? - Rồi hắn bảo Mallory. - Cậu chồng tiền đi là vừa. Tớ đang tính trả nốt tiền mua xe.
Một bác sĩ khác đế vào.
- Tớ định mua một tủ áo mới.
Mallory lắc đầu tiếc rẻ.
- Đâu có chuyện đó. Sắp tiền ra đi, mấy cha nội?
Grundy nhìn hắn dò xét.
- Cậu nói thế là ý gì?
- Nếu cô ả khoái đàn bà thì thằng này là quan hoạn. Tao chưa từng gặp con nào "máu me" như ả. Tối hôm nọ suýt nữa thì tao "quại" được ả rồi.
Đám kia nhìn nhau, lo lắng.
- Nhưng cậu vẫn chưa lôi được cô ta lên giường?
- Nguyên nhân duy nhất là bọn này bị gián đoạn trên đường vào buồng ngủ. Tớ đã hẹn cô ta tối thứ bảy này. Coi như xong, chỉ còn chờ vỗ tay nữa thôi.
Mallory mặc xong quần áo.
- Thôi nào các tướng, dẹp đường ra…
Một lát sau, Grundy chặn Kat lại ngoài hành lang.
- Tôi tìm cô mãi, - hắn nói, mặt bừng bừng tức giận.
- Có chuyện gì thế?
- Thằng con hoang Mallory. Hắn nhơn nhơn kể với mọi người rằng hắn sẽ ngủ được với cô vào tối thứ bảy.
- Đừng lo, - Kat nói nghiêm trang. - Hắn sẽ thua.
Khi Ken Mallory đến đón Kat, hắn thấy cô bận một chiếc váy cổ trễ thật sâu, để lộ bộ ngực ngon lành và thân hình đầy khêu gợi.
- Trông em thật lộng lẫy. - Hắn tán.
Cô vòng tay ôm hắn.
- Em muốn diện cho anh. - Cô đổ vào lòng hắn.
Chúa ơi, cô nàng thèm khát thật rồi! Khi Mallory cất tiếng, giọng hắn khàn đi.
- Kat, trước khi chúng ta đi ăn tối, sao lại không tranh thủ vào kia và…
Cô vuốt ve mặt hắn.
- Ôi anh yêu. Em cũng thèm lắm. Nhưng Paige đang ở nhà.
Thực ra Paige đang làm việc ở bệnh viện.
- Nhưng sau bữa tối… - Cô để cho lời gợi ý buông lơ lửng.
- Thì sao?
- Chúng ta có thể về chỗ anh.
Mallory vòng tay quanh người cô và hôn cô.
- Ý kiến tuyệt diệu.
Hắn đưa cô đến Iron Harse và họ ăn một bữa tối ngon lành. Mặc dù cố cưỡng lại mình, Kat vẫn bị cuốn hút. Ken rất có duyên, vui tính, và quyến rũ kỳ lạ.
Hắn có vẻ thực tâm muốn biết tất cả về cô. Cô biết hắn đang tâng bốc cô, nhưng ánh mắt ngưỡng mộ của hắn có vẻ như là thực. Nếu mình không biết trước.
Mallory ăn uống chật vật. Hắn chỉ còn có thể nghĩ.
Hai tiếng nữa mình sẽ kiếm được mười ngàn đô… Một tiếng nữa mình sẽ kiếm được mười ngàn đô… Ba mươi phút nữa…
Họ đã uống cà phê xong.
- Em sẵn sàng chưa? - Mallory hỏi.
Kat đặt tay lên tay hắn.
- Anh không thể biết em sẵn sàng đến mức nào đâu cưng. Đi anh.
Họ bắt taxi đến căn hộ của hắn.
- Anh phát cuồng lên vì em, - Mallory thủ thỉ. - Anh chưa từng gặp ai như em.
Còn cô lại nghe rõ giọng Grundy. Hắn nhơn nhơn kể với mọi người rằng hắn sẽ ngủ được với cô vào tối thứ bảy.
Khi về đến nhà, Mallory trả tiền taxi và dẫn Kat vào thang máy. Hắn có cảm giác như đường lên phòng hắn dài vô tận. Hắn mở cửa và nói gấp gáp.
Đây rồi Kat bước vào trong.
Đó là một căn hộ độc thân bình thường, thiếu đến trầm trọng một bàn tay phụ nữ.
Kat hít hà.
- Ôi, dễ thương quá. Đúng típ của anh.
Hắn nhoẻn miệng cười.
- Để chỉ cho em buồng của chúng ta. Anh bật nhạc đã.
Khi hắn quay đi tìm băng. Kat liếc đồng hồ. Giọng ca của Barbara Streisand tràn ngập căn phòng.
Mallory cầm lấy tay Kat:
- Nào, cưng.
- Khoan đã, - Kat nói dịu dàng.
Hắn nhìn cô, bối rối.
- Gì vậy?
- Em muốn tận hưởng giây phút này bên anh. Trước khi chúng ta cùng…
- Tại sao chúng ta không thưởng thức nó trong phòng ngủ?
- Em muốn uống. - Uống ư? - Hắn cố giấu sự sốt ruột. - Được. Em dùng gì?
- Cho em vodka.
Ken mỉm cười.
- Anh nghĩ chúng ta có thể nhịn một chút - Hắn đi lại quầy bar nhỏ, vội vã rót rượu.
Kat lại nhìn đồng hồ.
Mallory mạng rượu đến và đưa cho Kat một ly.
- Của em đây, bé.
Kat nhấp một ngụm và kêu lên ;
- Ôi lạy Chúa!
Ken nhìn cô, sững lại:
- Sao thế?
- Đây là vodka?
- Em bảo anh là vodka mà.
- Thật ư? Em xin lỗi. Em ghét vodka thậm tệ! Cô vuốt mặt. - Anh cho em một ly scotch với soda được không?
- Được chứ! - Hắn cố nén sự nôn nóng và ra bàn rượu pha ly khác.
Kat lại liếc nhìn đồng hồ.
Ken Mallory quay lại.
- Của em đây.
- Cám ơn, anh yêu.
Cô nhấm nháp. Mallory lấy chiếc ly từ tay cô và đặt lên bàn. Hắn vòng tay quanh người cô, kéo sát lại và cô cảm thấy hắn đã cao hứng.
- Nào, - Ken nói êm ái. - Hãy làm nên lịch sử di, em.
- Ôi vâng! - Kat rên lên. - Vâng!
Cô để cho hắn đưa vào phòng ngủ.
Tới rồi đây! Tới rồi đây? Mallory hoan hỉ. Bức tường thành Jericho đã bị phá. Hắn quay sang Kat, giục:
- Cởi ra đi, em yêu.
- Anh trước đi, anh yêu. Em muốn xem anh cởi quẩn áo. Điều đó rất kích động.
- Ô được thôi.
Trong khi Kat đứng nhìn, Mallory từ từ trút bỏ y phục. Đầu tiên là áo vét, rồi sơ mi, cà vạt, rồi giày, tốt và sau cùng là quần. Hắn có thân hình rắn rỏi của một lực sĩ.
- Em thích thế này ư, bé?
- Ôi vâng. Anh hãy cởi nốt quần lót ra đi.
Chầm chậm, Mallory để rơi nó xuống sàn. Hắn đã cứng ngắc.
- Đẹp lắm, - Kat nói.
- Bây giờ đến lượt em.
- Vâng.
- Đúng lúc đó, máy nhắn tin của Kat kêu lên:
Mallory giật mình.
- Cái chết tiệt gì…?
Người ta gọi em, - Kat nói. - Em có thể dùng điện thoại của anh được không?
- Bây giờ?
- Vâng, chắc là một ca cấp cứu.
- Vào lúc này?
- Anh yêu, anh biết nguyên tắc rồi đấy.
- Nhưng…
Trong khi Mallory giương mắt nhìn. Kat tới chỗ điện thoại và quay số.
- Bác sĩ Hunter đây… Thật ư? Tất nhiên. Tôi sẽ đến ngay.
Mallory trân trân nhìn Kat.
- Có chuyện gì vậy?
- Thiên thần ơi, em phải quay lại bệnh viện.
- Bây giờ?
- Vâng. Một bệnh nhân của em đang hấp hối.
- Ông ta có thể đợi đến…
- Em xin lỗi. Để hôm khác anh nhé.
Ken Mallory đứng đó, trần như nhộng, nhìn Kat bỏ đi. Khi cánh cửa sập lại sau lưng cô, hắn cầm ly rượu của cô, đập vào tường. Con đĩ… con đĩ… con đĩ…
Khi Kat về đến nhà, Paige và Honey đang chờ cô, háo hức.
- Thế nào? - Paige hỏi. - Tớ gọi có đúng lúc không?
Kat cười:
- Cậu căn giờ rất tuyệt.
Cỏ bắt đầu kể lể tình tiết. Khi kể đến đoạn Mallory trần truồng và ngơ ngác trong phòng ngủ, của quý chổng ngược lên, họ cười đến chảy nước mắt.
Kat đã dấy lên ý muốn kể cho các bạn cô thấy Ken Mallory thú vị đến thế nào, nhưng cô bỗng cảm thấy mình ngớ ngẩn. Xét cho cùng, hắn cũng chỉ nhằm vào cô để được cuộc. Không hiểu sao, Paige hình như cảm nhận được ý nghĩ của Kat.
- Hãy cẩn thận với hắn đấy, Kat.
Kat mỉm cười.
- Đừng lo. Nhưng mình phải thú nhận rằng nếu mình không biết chuyện cá cược… Hắn là một con rắn, nhưng hắn toả ra mùi dầu rắn rất thơm.
- Khi nào cậu gặp lại anh ta? - Honey hỏi.
- Mình sẽ cho hắn một tuần để dịu bớt.
Paige quan sát cô.
- Cậu hay là Ken.
***
Chiếc Limousine màu đen của Dinetto đang đợi Kat bên ngoài bệnh viện. Lần này chỉ có mình Shadow.
Kat ước gì Rhino thế vào chỗ đó. Có một cái gì ở Shadow khiến cô mụ mị cả người. Hắn không bao giờ cười và hiếm khi mở miệng, toàn thân hắn toát lên mùi tử khí.
- Vào đi! Hắn nói khi Kat tiến lại gần chiếc xe.
- Này, - Kat nói phẫn nộ, - hãy bảo ông Dinetto rằng ông ta không thể ra lệnh cho tôi được đâu. Tôi không làm việc cho ông ta. Tôi chỉ giúp ông ta một lần…
- Vào đi! Đến mà bảo với ông ấy.
Kat ngập ngừng. Thật dễ dàng bỏ đi và không dính líu gì nữa, nhưng Mike sẽ ra sao? Kat chui vào xe.
Nạn nhân lần này bị đánh đập tàn tệ, bị quật bằng xích sắt. Lou Dinetto đang ngồi cạnh đó.
Kat xem qua nạn nhân và nói, ông phải đưa người này đi bệnh viện ngay lập tức.
- Kat, - Dinetto nói, - cô phải chữa cho cho hắn tại đây!
- Vì sao? - Kat vặn lại. Nhưng cô đã biết câu trả lời. Nó luôn làm cô khiếp đảm.
Chương 18
Đó là một trong những ngày tươi sáng của San Francisco, khi trong không gian phảng phất những mùi vị kỳ diệu. Trận gió đêm đã dọn hết mây mù cho một sáng chủ nhật nắng vàng khô ráo.
Jason tới đón Paige. Cô ngạc nhiên thấy mình vui mừng đến thế khi nhìn thấy anh.
- Chào buổi sáng, - Jason nói. - Trông em rất đẹp.
- Cám ơn.
- Em muốn làm gì hôm nay?
- Đây là thành phố của anh, - Paige nói. - Anh dẫn đường, em đi theo.
- Hợp lý đấy.
- Nếu anh không phiền, - Paige nói, - em muốn đảo qua bệnh viện một lát.
- Anh tưởng hôm nay em được nghỉ.
- Thì đúng vậy, nhưng có một bệnh nhân làm em lo lắng.
Jason chở cô đến bệnh viện.
- Em không vào lâu đâu, - Paige hứa khi ra khỏi xe.
- Anh đợi em ở đây.
Paige lên tầng ba, đến phòng Jimmy Ford.
- Anh ta vẫn hôn mê. Một loạt ống chằng chịt từ những chai lọ nối vào người Jimmy.
Một y tá ở trong phòng. Chị ta ngước lên nhìn Paige.
- Chào bác sĩ Taylor.
- Chào buổi sáng, - Paige đến bên giường bệnh. - Có gì biến chuyển không?
- Tôi e rằng không có.
Paige sờ mạch Jimmy và nghe nhịp tim.
- Đã mấy tuần rồi, - y tá nói. - Chiều hướng xấu, phải không bác sĩ?
- Anh ấy sẽ qua khỏi, - Paige quả quyết. Cô quay sang nhìn thân hình bất động trên giường và cao giọng. - Anh có nghe tôi không? Rồi anh sẽ khỏi!
- Không có phản ứng gì. Cô nhắm mắt và thầm cầu nguyện.
Nhắn tin cho tôi ngay nếu có gì biến chuyển.
- Vâng, thưa bác sĩ.
- Anh ta sẽ không chết, Paige nghĩ, mình sẽ không để Jimmy chết.
Jason nhảy ra khỏi xe, khi Paige đi đến.
- Mọi việc ổn cả chứ?
Không lẽ mình lại bắt anh ấy san sẻ gánh nặng của mình.
- Vẫn đâu vào đấy, - Paige đáp.
- Chúng ta làm một ngày rong chơi nhé, - Jason nói. - Một điều luật của bang quy định mọi tuyến du lịch đều phải xuất phát tại Fisherman s Wharf.
Paige mỉm cười.
- Chúng ta không nên phá luật.
Fisherman s Wharf giống như một lễ hội ngoài trời. Đám nghệ sĩ đường phố đua nhau trổ tài nghệ. Nào là vũ công, nhạc công, nào là hề câm, hề xiếc. Những gánh hàng rong bán những chảo lớn bốc khói đầy cua càng và xúp trai với bánh mì giòn.
- Không đâu như nơi này trên thế giới.
Jason nói trìu mến và tự hào.
Sự nhiệt tình của anh làm cho Paige xúc động.
- Cô đã thăm Fisheman s Wharf và hầu hết những điểm du lịch khác của San Francisco, nhưng cô không muốn làm anh mất hứng.
- Em đã bao giờ đi xe cáp chưa? - Jason hỏi.
- Chưa. Kể từ tuần trước.
- Thế thì em chưa biết sống. Đi nào.
Họ thả bộ sang phố Powell và lên một chiếc xe cáp. Khi họ bắt đầu vào độ dốc, Jason nói:
- Đây là công trình nổi tiếng với cái tên "Sự điên rồ của Halhdie". Ông ta dựng nó lên vào năm 1873.
- Em dám cuộc là mọi người đều quả quyết là nó sẽ không tồn tại được.
Jason cười.
- Đúng thế. Hồi còn học cao đẳng, vào kỳ nghỉ, anh thường làm hướng dẫn viên du lịch.
- Chắc anh thành thạo lắm nhỉ.
- Nhất hạng đấy. Em có muốn nghe một bài diễn thuyết của anh không?
- Em muốn?
Jason chuyển sang giọng mũi của một hướng dẫn viên du lịch.
- Thưa các quý bà quý ông, xin được giới thiệu với quý vị: Đại lộ Grant, phố cổ nhất của San Francisco, con đường dài nhất là Misson Street, bảy dặm rưỡi, rộng nhất là Van Ness Avenue với 125 bộ, và quý vị sẽ ngạc nhiên khi biết phố hẹp nhất, DeForest, chỉ có bốn bộ rưỡi. Đúng vậy, thưa quý bà quý ông, bốn bộ rưỡi. Chúng ta có thể coi Fibert là phố dốc nhất với độ dốc 31,5 phần trăm, - anh nhìn Paige và toét miệng cười. Anh lấy làm lạ là mình vẫn còn nhớ những con số đó.
Khi họ xuống khỏi xe cáp, Paige ngước nhìn Jason mỉm cười:
- Tiếp theo là gì đây?
- Chúng ta sẽ đi xe ngựa.
Mười phút sau họ đã ngồi trên chiếc xe ngựa từ Fisheman s Wharf qua quảng trường Ghirardelli để tới bãi biển phía bắc, Jason liên tiếp chỉ cho Paige những địa điểm hấp dẫn dọc đường, và cô ngạc nhiên thấy mình thích thú đến thế.
- Đừng để cho mình say mê.
Họ lên tháp Cort để ngắm toàn cảnh thành phố.
Khi đang trèo lên Jason hỏi.
- Em có đói không?
Đến lúc này Paige mới thấy bụng dạ sôi réo.
- Có. Tốt. Anh đưa em đến một trong những tiệm ăn Tàu ngon nhất thế giới: Tommy Toy.
Paige đã nghe các bệnh nhân bệnh viện kháo nhau về quán ăn này.
Bữa ăn biến thành một đại tiệc. Họ mở đầu bằng tôm hùm, canh hải sản. Tiếp theo là món lườn gà với đậu tuyết và hồ đào Pecan, thăn bê rưới nước sốt Tứ Xuyên và cơm chiên thập cẩm. Để tráng miệng, họ chọn kem đào. Tất cả đều ngon tuyệt.
- Anh có thường đến đây không? - Paige hỏi.
- Khi nào có thể.
Ở Jason có cái chất tinh nghịch mà Paige thấy hấp dẫn.
- Anh không còn lựa chọn nào khác. - Jason toét miệng cười. - Đồ chơi đầu tiên của anh là bộ lắp ráp. Thật thú vị khi ước mơ một điều gì đó rồi được xem ước mơ của mình biến thành bê tông, gạch, đá và vút lên trời cao để trở thành một phần của thành phố mình đang sống.
Anh sẽ xây cho em một Taj Mahal. Bao nhiêu lâu anh không cần biết.
- Anh là một người may mắn, Paige ạ, vì anh được dành cuộc đời cho nghề nghiệp mình yêu thích. Ai đã nói thế này: "Hầu hết con người ta đều sống cuộc đời âm thầm tuyệt vọng".
Như bao nhiêu bệnh nhân của mình, Paige nghĩ.
- Anh không ước muốn làm nghề nào khác, hoặc sống ở nơi nào khác. Đây là thành phố thần thoại - Giọng anh sôi nổi. - Ở đây có mọi thứ ta cần. Anh không bao giờ thấy chán.
Paige nhìn anh giây lâu, thích thú trước sự nhiệt thành của anh.
- Anh đã bao giờ lấy vợ chưa?
Jason nhún vai.
- Một lần. Anh lúc đó còn quá trẻ. Chẳng ra làm sao.
- Thật đáng tiếc.
- Chẳng cần tiếc đâu. Cô ta đã tái giá với một tay sản xuất thịt hộp giàu sụ. Còn em đã có lần nào chưa?
Khi nào lớn lên em cũng làm bác sĩ. Chúng ta sẽ cưới nhau.
- Chưa.
Họ đi thuyền dạo chơi trện vịnh dưới cầu Cổng Vàng và Cầu Bay, Jason lại lấy giọng hướng dẫn viên du lịch.
"Và kia, thưa quý ông quý bà, là Alcatraz huyền thoại, từng là nơi cư ngụ của một số tội phạm lừng danh thế giới. Kelly Súng máy, Al Capone và Robert Stroud, kẻ được mệnh danh là Người Chim! "Alcatraz", tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là con Bồ Nông. Tên gốc của nó là Isla de los Alcatraz, trước đây loài chim này là cư dân duy nhất trên hòn đảo. Quý vị có biết tại sao ở đó người ta phải cho tù nhân tắm nước nóng hàng ngày không?
- Không.
Để chúng không thể chịu nổi làn nước lạnh giá trong vịnh nếu mưu toan vượt ngục.
- Thật thế ư? - Paige hỏi.
Đã bao giờ anh nói dối em chưa?
***
Trời về chiểu khi Jason nói:
- Em đã bao giờ đến thung lũng Noe chưa?
Paige lắc đầu.
- Chưa.
- Anh muốn dẫn em đi xem. Nơi đó xưa kia toàn sông ngòi và trang trại, bây giờ thì đầy những biệt thự xinh xắn kiểu Victoria. Các ngôi nhà đều rất cổ, vì đó là vùng duy nhất được Chúa dung tha trong trận động đất năm 1906.
- Hay đấy.
Jason ngập ngừng.
- Nhà anh ở đó. Em có muốn ghé qua không? - Anh nhìn thấy phản ứng của Paige. - Paige, anh yêu em.
- Chúng ta mới quen nhau, làm sao anh có thể …
- Anh biết ngay từ giây phút nghe em nói: Không ai phải bảo anh mặc áo choàng trắng trong khi làm việc à? Đó chính là lúc anh phải lòng em.
- Jason…
- Anh là tín đồ trung thành của tình yêu sét đánh.
- Ông nội anh nhìn thấy bà nội anh đi xe đạp trong công viên, liền bám theo ngay và hai tháng sau họ cưới nhau. Ông bà sống với nhau năm mươi năm, cho tới khi ông mất. Cha anh nhìn thấy mẹ anh đi qua đường và ngay lúc đó ông đã biết cô gái đó là vợ ông. Họ lấy nhau đã được bốn nhăm năm. Em thấy không, đó là truyền thống gia đình. Anh muốn cưới em.
Paige nhìn Jason và nghĩ, đây là người đàn ông đầu tiên hấp dẫn mình, sau Alfred. Anh ấy đáng yêu, thông minh, chân thật. Anh ấy là tất cả nhưng gì đàn bà mong muốn ở đàn ông. Mình bị làm sao thế nhỉ?
Mình đang ôm ấp một bóng ma. Nhưng tận đáy lòng, cô vẫn bị chế ngự bởi cảm giác một ngày nào đó Alfred sẽ quay trở lại.
Cô nhìn Jason và đi đến quyết định.
- Jason…
- Đúng lúc đó, máy nhắn tin của cô kêu lên.
- Paige…
- Em phải đi tìm điện thoại.
Hai phút sau, cô nói chuyện được với bệnh viện.
Jason thấy mặt Paige tái đi.
Cô gào vào máy.
- Không! Không được! Bảo họ tôi đến ngay. - Cô dập mạnh ống nghe xuống.
- Chuyện gì thế? - Jason hỏi:
Cô quay sang anh, mắt cô đã đầy lệ:
- Đó là Jimmy Ford, bệnh nhân của em. Họ sẽ để Jimmy chết.
***
Khi Paige đến phòng Jimmy Ford, đã có ba người trực sẵn quanh cái hình hài bất động trên giường:
George Englund, Benjamin Wallace và một luật sư, Silvester Damone.
- Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? - Paige hỏi.
Benjamin Wallce nói:
- Cuộc hội họp đồng đạo đức bệnh viện sáng nay đã quyết định rằng tình trạng của Jimmy Ford là vô vọng. Chúng tôi nhất trí tháo bỏ…
- Không! Các ông không thể! Tôi là bác sĩ của anh ta. Tôi nói anh ta có cơ may hồi tỉnh! Chúng ta không được để cho bệnh nhân chết.
Shivester Damone nói:
- Bác sĩ, cô không có quyền quyết định.
Paige nhìn ông thách thức:
- Ông là ai?
- Tôi là luật sư của gia đình. - Ông ta lôi ra một tờ giấy và đưa cho Paige. - Đây là nguyện vọng của Jimmy Ford khi còn sống, đặc biệt nêu rõ rằng nếu anh ta bị thương nguy hiểm đến tính mạng, anh ta không muốn kéo dài sự sống sinh vật bằng những phương tiện máy móc.
- Nhưng tôi là người theo dõi tình trạng của Jimmy. - Paige van vỉ. - Anh ấy đã ổn định mấy tuần nay. Và có thể hồi tỉnh bất cứ lúc nào.
- Bác sĩ có dám đảm bảo không? - Damone hỏi.
- Không, nhưng…
- Vậy thì bác sĩ phải làm theo lệnh.
Paige cúi nhìn Jimmy.
- Không? Các ông hãy đợi thêm một chút.
Ông luật sư ngọt nhạt.
- Bác sĩ, tôi tin chắc bệnh viện càng giữ bệnh nhân lâu thì càng có lợi, nhưng gia đình không thể trang trải viện phí được nữa. Tôi yêu cầu bác sĩ hãy bỏ máy hô hấp của anh ta ra…
- Chỉ thêm một hai ngày thôi mà, - Paige tuyệt vọng nói, - tôi tin…
- Không, - Damone cương quyết. - Hôm nay.
George Enghlund quay sang Paige.
- Xin lỗi, nhưng tôi e rằng chúng ta không còn lựa chọn nào khác.
- Cám ơn bác sĩ, - Ông luật sư nói. - Tôi giao lại việc này cho các vị. Tôi sẽ thông báo ngay với gia đình để họ bắt đầu chuẩn bị tang lễ. - Ông ta quay sang Benjamin Wallaee. - Cám ơn sự hợp tác của ông. Chúc thuận lợi.
Họ nhìn ông ta ra khỏi phòng.
- Chúng ta không thể làm như vậy với Jimmy! - Paige nói.
Bác sĩ Wallace hắng giọng:
- Paige…
- Hay là chúng ta giấu cậu ấy sang phòng khác. Tôi tin là có thể làm được điều gì đó.
- Đây không phải là yêu cầu. - Benjamin Wallace quay sang George Englund. - Anh có định…?
- Không! - Paige kêu lên. - Để tôi… để tôi làm.
- Tốt lắm.
Nếu các ông không phiền, tôi muốn được ở một mình với anh ấy.
George Englund xiết chặt tay cô.
- Paige, tôi xin lỗi.
- Tôi hiểu.
Paige nhìn hai người đàn ông rời khỏi phòng.
Cô ngồi lại một mình bên chàng trai đang trong cơn mê man. Cô lại nhìn những đường tiếp ven và chiếc máy hô hấp đang giữ cho anh ta sự sống. Thật đơn giản khi tắt máy, ngắt bỏ một kiếp người. Nhưng con người này đã có bao nhiêu ước mơ, hy vọng.
Một ngày nào đó tôi sẽ làm bác sĩ. Tôi muốn được như chị. Chị biết sắp cưới vợ chưa… Tên cô ấy là Besty… Chúng tôi sẽ có một tá con. Con gái đầu lòng sẽ mang tên Paige.
Jimmy còn quá nhiều điều cần phải sống.
Paige đứng đó, cúi nhìn Jimmy, nước mắt làm nhoà nhạt căn phòng.
- Quỷ bắt cậu đi! - Cô nói. - Cậu là đồ bỏ chạy! - Bây giờ thì cô nức nở. - Còn những ước mơ của cậu thì sao?
- Tôi tưởng cậu muốn trở thành bác sĩ cơ mà! Trả lời tôi đi! Cậu có nghe tôi không hả? Mở mắt ra? - Cô nhìn xuống cái thân hình bệch bạc. Không có phản ứng gì. - Tôi xin lỗi, - Paige thều thào. - Xin lỗi. - Cô cúi xuống hôn lên má Jimmy và chậm chạp đứng thẳng dậy. Cô nhìn thấy một cặp mắt đang mở.
- Jimmy! Jimmy.
- Anh ta chớp mắt rồi nhắm mắt lại. Paige ghì xiết tay người bệnh. Cô cúi xuống, vừa nói vừa nấc lên:
- Jimmy, cậu biết chuyện một bệnh nhân phải nằm truyền dịch không nhỉ? Anh chàng nằng nặc đòi bác sĩ thêm một chai nữa. Anh ta sắp có khách tới ăn trưa.
Nguồn: http://motsach.info/