Tức Khí Tranh Chấp
Bóng hoàng hôn đã đổ, chi trong vòng nửa ngày, cả tòa lâu đài của Thúy Hà Sơn Trang biến thành đống tro tàn dưới cơn bão lửa.
Kêu gào! Gầm thét! Tất cả đều tiêu tan theo khói lửa, còn lại chỉ là những xác chết cháy đen nằm phơi dưới không khí thê lương thảm đạm!
Từ đỉnh núi phía xa, trước tòa sơn động, bóng một thiếu niên áo trắng nết mặt ưu tư, hướng nhìn về phía Thúy Hà Sơn Trang. Thiếu niên đó là Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi, con trai của vợ chồng Đặng Giao và Phiêu Phiêu Tiên Tử.
Thiếu niên áo trắng lộvẽ bồn chồn lo lắng, miệng lẩm bẩm:
- Tại sao giờ này vẫn chưa ra kìa!
Chàng ta nóng ruột là phải, vì trước khi sắp đặt kế hoạch cứu Y Mộng Lăng, chàng đã ước hẹn với cha mẹ chàng là Mãn Thiên Phi Hoa Đặng Giao và Phiêu Phiêu Tiên Tử Nguyễn Quỳ nh Ty gặp nhau tại đây; thế mà giờ này vẫn chưa thấy ra, chẳng lẽ song thân chàng đã gặp điều gì bất trắc ? Đột nhiên chàng cau mày, quay phắt lại vì nghe có tiếng động lạ. Đến khi nhìn rõ, chàng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, cất tiếng hỏi:
- Nhà ngươi đã tỉnh rồi à ?
Người vừa từ trong động đi ra, đến gần sau lưng Tiểu Bạch Long là Y Mộng Lăng, chàng vẫn mang trên môi nụ cười kỳ dị, nhưng không dấu nổi nét mệt mõi ưu tư. Chàng khẽ cất tiếng:
- Tiểu đệ xin cảm tạ Đặng huynh cứu mạng.
Mặc dầu lên tiếng cảm ơn, nhưng trong giọng nói chàng đượm vẽ thê lương, cảm khái của người anh hùng khi mạt lộ, vì chàng biết huyệt Tinh Tủy Thần Hộbị chế, mạng sống chỉ còn mấy ngày nữa, nên sự sống đối với chàng lúc này, chẳng thích thú gì, có điều cả gia đình Đặng Thế Gia đã tận lực cứu giúp, thì cũng phải tạ ơn người ta, một hành động mà chàng không bao giờ muốn.
Tiểu Bạch Long Đặng Giao Phi, đáp lời hết sức lạnh nhạt:
- Không có gì phải cảm ơn!
Thật là trái lẽ thường tình.
Y Mộng Lăng vẫn giữ nụ cười kỳ dị, nói:
- Nhưng mà chuyện Đặng huynh cứu mạng tiểu đệ là có thực.
- û! Tuy nhiên, trước đây nhà ngươi cũng đã có một lần cứu mạng cả gia đình Đặng Thế Gia...
Ngừng một chút, chàng ta lại dửng mày nói tiếp:
- Do đó, chuyện cứu nhà ngươi hôm nay, kể như đã thanh toán sòng phẳng giữa gia đình ta với ngươi. Trái lại, còn món nợ giữa ta với ngươi thì chưa thể xong được.
- Nợ giữa tiểu đệ với Đặng huynh ?
Giọng Y Mộng Lăng hết sức kinh ngạc:
- Phải!
Tiểu Bạch Long từ từ bước tới trước mặt Y Mộng Lăng, cặp mắt tỏa ánh sáng khác thường, gằn giọng:
- Hẳn nhà ngươi còn nhớđã có lần đánh bại ta chứ!
- Có phải Đặng huynh...
- Tiểu Bạch Long này chưa từng bị bại lần nào, nên ta không phục.
Thật vậy, từ ngày xuất hiện giang hồ, Tiểu Bạch Long chưa hề bị thua một người nào, vẫn giữ vững được danh vọng của Đặng thế gia tại Cùng Lai Sơn. Nhưng một lần nọ, chàng ta đã bị Y Mộng Lăng đánh bại, mặc dầu không phải là thảm bại, nhưng chàng ta đã lập tâm quyết rửa điều sỉ nhục này.
Y Mộng Lăng thản nhiên hỏi:
- Có phải Đặng huynh định tái đấu chăng ?
- Đúng! Nếu lần này bị thua nữa thì Tiểu Bạch Long này sẽ ẩn tích giang hồ. Trái lại, nếu nhà ngươi bị thua thì tính sao ?
Y Mộng Lăng nhếch mép cười kỳ dị, khẽ nhún vai nói:
- Tiểu đệ không muốn tái đấu.
Tiểu Bạch Long trố mắt nhìn Y Mộng Lăng lộ vẽ khích động và phẫn nộ:
- Tại sao nhà ngươi không tái đấu ? Hừ không tái đấu cũng không được.
Y Mộng Lăng khẽ lắc đầu:
- Nếu như tiểu đệ nhận thua thì sao ?
Thật là ngoài sự dự đoán của Tiểu Bạch Long, vì chàng ta cũng là một thiếu niên tự phụ hiếu thắng đâu kém gì địch thủ, mà nay lại thấy địch thủ thốt ra được câu nói như vậy thật bất ngờ và trái với lẽ thường quá.
Chàng trố mắt nhìn Y Mộng Lăng một lúc rồi dịu giọng:
-Có phải nhà ngươi bị thương, ảnh hưởng đến công lực, nên không muốn tái đấu chứ gì ?
Y Mộng Lăng vẫn thản nhiên:
- Bị thương một chút đâu có ảnh hưởng gì bao nhiêu. Chỉ có điều tiểu đệ không muốn động thủ với Đặng huynh nữa.
- Không muốn động thủ với ta nữa ?
Câu này đối với Tiểu Bạch Long quả là một câu nói khinh miệt, nên chàng ta tức tối nói tiếp:
- Không! Ta buộc ngươi phải động thủ.
- Đặng huynh có chắc làm được như vậy không ?
- Được, để rồi ngươi sẽ biết.
Vừa dứt lời, Tiểu Bạch Long đã bất thần đưa tay tát vào mặt Y Mộng Lăng hai cái: Bốp, bốp...!
Y Mộng Lăng bị đánh lạng quạng thối lui mấy bước, ngã ngồi xuống đất. Hai bên má in hằn vết chưởng, những giòng máu tươi từ hai lỗ mũi và hai bên mép rỉ ra thấm ướt vạt áo trước ngực.
Tiểu Bạch Long bất giác lộvẽ ngạc nhiên vô cùng, chàng ta có cảm nghĩ Y Mộng Lăng như một người không có võ công, và không phải một người đã từng đánh bại chàng ta. Đương nhiên, chàng ta đâu có hiểu rõ câu chuyện Y Mộng Lăng bị mũi kim châm Hàn Băng Tinh Anh kềm chế huyệt Tinh Tủy Thần Hộ, làm mất hết võ công. Bị hai cái tát choáng váng mặt mày, nhưng Y Mộng Lăng vẫn gắng gượng đứng dậy, và vẫn nở nụ cười kỳ dị trên gương mặt tuấn tú bất phàm.
Nụ cười của chàng lại càng làm Tiểu Bạch Long điên tiết:
- Hừ! Nhà ngươi giả bộ giỏi thật.
Thế rồi chàng ta hầm hầm bước tới trước mặt Y Mộng Lăng trố mắt nhìn chầm chập vào giữa mặt địch thủ một chập. Đoạn, chàng ta bất thình lình cất tiếng cười ha hả, đưa tay rút trong lưng ra một giải lụa bạch màu trắng, múa thành một đạo quang cuộn ngang lưng Y Mộng Lăng miệng quát lớn:
- Nào thử xem ngươi còn giả bộđược nữa không ?
Chỉ thấy chàng ta khẽ rung tay một cái, cả thân hình Y Mộng Lăng bị giải lụa bạch hất tung lên cao bảy tám trượng, chẳng khác mũi tên bắn vọt đi, vạch thành một đường vòng cung, rớt xuống chân núi.
Tiểu Bạch Long ngước mắt nhìn, nhủ thầm:
- Ta xem phen này nếu ngươi còn giả bộchẳng chịu thi triển võ công, thì sẽ tan xác...
Nhưng ý nghĩ chưa dứt, thì nét mặt chàng ta lại lộvẽ kinh dị khác thưòng vì chàng ta nhìn thấy, Y Mộng Lăng quả thực chẳng chịu thi triển công lực mà để mặc cho thân mình lao thẳng xuống núi. Lúc này, Tiểu Bạch Long có muốn cứu lại cũng không còn kịp nữa.
Giữa lúc thập phần nguy hiểm, bỗng nhiên từ bên sườn núi phía trái một bóng người xẹt ra như ánh điện chớp, đón lấy thân hình Y Mộng Lăng rồi cất tiếng hú dài, bay vọt lên đỉnh núi, chẳng khác con diều hâu cắp con gà con. Bóng người này không ai khác hơn là vị quái kiệt Hữu Dư tiên sinh đã xuất hiện tại Thúy Hà Sơn Trang trong giây lát rồi lại biến đi như một con thần long.
Vừa hạ chân xuống đất, Hữu Dư tiên sinh đã trầm nét mặt nhìn Tiểu Bạch Long nói:
- Hừ! Ta không ngờ với thân phận một kẽ như ngươi mà lại nỡ, đang tâm hạ độc thủ với người mất hết võ công như thế.
Tiểu Bạch Long trố mắt kinh ngạc, nói không thành tiếng:
- Sao? Tiền bối nói... Sao... ?
Hữu Dư tiên sinh cười lạt:
- Nhà ngươi giỏi ở đó mà đắc ý, lát nữa đây ta xem ngươi sẽ dở khóc dở mếu cho mà coi.
Dứt tiếng ông ta không đợi Tiểu Bạch Long trả lời, đã chu miếng huý t lên hồi còi dài âm thanh vang vọng rất xa; Và chỉ trong giây lát, có tiếng hồi âm loong koong, loong koong!
- Tiếng nhạc ngựa.
Tiểu Bạch Long đứng thừ người, không biết nói gì, trong lòng thầm hãi sợ một điềm bất thường sắp xẩy đến...
Tiếng nhạc ngựa mỗi lúc một gần, từ đằng xa một con lừa đốm lông xuất hiện bên sườn đeo lủng lẳng một cái hồ đựng cá có cắm một cây cần câu đủ bộ, đây chính là dấu hiệu đặc biệt của Hữu Dư tiên sinh. Có điều làm người ta hãi sợ là lúc này trên lưng con lừa chở thêm hai cái xác chết, toàn thân lột trần và sơn bằng một lớp sơn
màu vàng.
Lúc bấy giờ, Hữu Dư tiên sinh mới quay sang Tiểu Bạch Long bảo:
- Đặng Giao Phi, chú hãy nhìn xem xác ai đó.
Thực ra không đợi Hữu Dư tiên sinh nói, Tiểu Bạch Long đã nhìn rõ rồi. Hai xác chết đó chính là xác cha mẹ chàng ta - Mãn Thiên Phi Hoa Đặng Giao và Phiêu Phiêu Thiên Tử Nguyễn Quỳnh Ty. Vừa rồi chàng đã có cảm giác bất tường, nhưng không ngờ rằng điều bất tường đó lại ứng vào cái chết cực kỳ bi thảm.
Chàng trợn mắt như muốn rách mí, muốn khóc mà không có lệ muốn gào mà không thành tiếng.
Ma Diện công tử Y Mộng Lăng thì rung lên bần bật, chàng khích động vì vợ chồng Đặng Giao đã vì chàng mà chết thảm. Không khí trầm lặng giây lâu.
Y Mộng Lăng, từ từ bước đến cạnh Tiểu Bạch Long khẽ lên tiếng:
- Thôi thì người chết không thể sống lại, Đặng huynh cũng chớ nên...
Chàng định lên tiếng an ủi Tiểu Bạch Long, nhưng không ngờ vì vài lời nói của chàng. Tiểu Bạch Long lại nhào tới ôm lấy thi thể vợ chồng Đặng Giao, cất tiếng khóc rống lên, làm chàng nghẹn lời không thể nói tiếp.
Sau một hồi khóc lóc, Tiểu Bạch Long bỗng như kẽ điên cuồng, ôm xác cha mẹ chàng đặt vào trong cái hang bên cạnh, rồi vận chưởng tung ra liên tiếp mấy chưởng. Bình, bình... đá núi bị chưởng lực hùng hậu của chàng ta đánh sập ào ào, chỉ trong chốc lát đã lấp kín cửa hang, chôn chặt hai xác vợ chồng Mãn Thiên Phi Hoa Đặng Giao và Phiêu Phiêu Tiên Tử Nguyễn Quỳ nh Ty đã từng một thời danh tiếng lừng lẫy giang hồ.
Lấp xong cửa hang, Tiểu Bạch Long nghiến răng gầm thét:
- Trả thù!... Trả thù!... Nhất định ta phải trả thù...
Nét mặt chàng ta hiện lên vẽ bi phẫn cực độ. Y Mộng Lăng đứng bên cạnh, cũng không ngăn được buông tiếng thở dài.
Tiểu Bạch Long trợn cặp mắt đầy lệ nhìn chàng quát:
- Mi thở dài cái gì ? Ta nhất định phải trả thù, mà kẽ thù thứ nhất là mi đó...
- Là tiểu đệ ?
- Phải, vì không có mi thì cha mẹ ta đâu đến nỗi phải chết thê thảm.
Y Mộng Lăng nhìn Tiểu Bạch Long rồi lại buông tiếng thở dài. Chàng còn nói gì được nữa bây giờ. Chàng không giết bá nhân, nhưng bá nhân đã vì chàng mà chết thì cũng thế. Chàng khẽ nhún vai, nở nụ cười kỳ dị rồi từ từ bước tới trước mặt Tiểu Bạch Long nói:
- Kẽ làm con, tất nhiên là phải trả mối thù không đội trời chung cho cha mẹ, chuyện đã xảy ra như thế này, thì xin Đặng huynh cứ việc ra tay.
Tiểu Bạch Long trợn mắt, gầm thét:
- Mi tưởng rằng ta không dám giết mi hẳn !
Vừa dứt lời, chàng ta đã lẹ như chớp tung hai ngón tay xỉa ngay cặp mắt của Y Mộng Lăng.
Với thân thủ của Y Mộng Lăng hiện thời thì khó thể né được, huống chi chàng lại không có ý muốn tránh né, mà lại thản nhiên đứng im đón nhận...
Hồi 38
Hoả thiêu ba ngày
Hữu Dư tiên sinh đột nhiên cất tiếng quát: "Hãy khoan!" rồi thân hình ông xẹt đến như chớp chụp giữ cổ tay Tiểu Bạch Long, trầm giọng nói:
- Chuyện này trước đây bản tâm lão không muốn can thiệp, nhưng bây giờ thì lão muốn can thiệp cho đến cùng.
Tiểu Bạch Long vùng tay thoát khỏi kềm chế, cất giọng phẫn uất:
- Lão già ngươi muốn cái gì ?
- Nếu ta muốn thì chú nhỏ nhà ngươi không còn đứng đây được để mà hống hách...
Ông ta lắc lư cái đầu đội chiếc nón mê, nói tiếp giọng đầy vẽ khinh miệt: " Có điều, lão thấy rằng đã là trang hán tử và muốn cho xứng đáng là một con người thì muốn báo thù cũng phải tìm kẽ thủ phạm chân chính mà ra tay chứ!"
Tiểu Bạch Long biến sắc, chưa kịp đáp lời, thì đã có có tiếng cười:
- Khà! Khà! Khà!...
với âm điệu sắc nhọn chối tai, rồi một giọng nói âm trầm tiếp theo:
- Đúng! Đã là trang hán tử muốn trả thù phải tìm kẽ chánh phạm mà ra tay, giống như trường hợp gã tiểu tử Y Mộng Lăng đi tìm ta mà trả thù mới đúng là bản sắc con người chứ !
Khà ! Khà ! Khà...
Trên nét mặt Hữu Dư tiên sinh và Tiểu Bạch Long đều hiện vẽ kinh dị. Riêng nét mặt Y Mộng Lăng thì từ màu lợt lạt chuyển sang màu xám đen. Giọng cười chối tai ấy, làm sao chàng quên được, chính là giọng cười của kẽ đã cướp mất mạng sống của cha mẹ chàng - Tàn Kim Huyết Tà Cổ Thượng Cửu.
Sau giấy phút khích động. Y Mộng Lăng cũng ngửa cổ cất tiếng cười dài ha hả nói:
- Con quỷ già họ Cổ kia nếu mi là trang hán tử thì cũng nên chường mặt ra, chớ núp lén như vậy, thật chẳng đáng gọi con người tí nào.
Khà ! khà ! khà !... Sau hồi cười dài, lão ta mới cất tiếng:
- Ta sợ gì mi mà chẳng dám hiện thân, nhưng trước khi hiện thân, ta hãy cho mi xen cái này đã...
Bịch! Một xác người được liệng xuống trước mặt Y Mộng Lăng. Xác một thiếu nữ, trên mặt in rõ dấu chưởng màu vàng chỉ có ba ngón tay. Nhìn xác thiếu nữ, Y Mộng Lăng sửng sờ kinh ngạc đến độthất thần, chàng không ngờ Tiêm Chưởng Phong Vân Chu Tiểu Phàn mà cũng bị Cổ Thượng Cửu hạ sát bằng ngọn chưởng Tàn Kim Đoạn Hồn.
Chàng phẫn nộ hét lớn:
- Cổ Thượng Cổ ! Mi quả là con thú dại chớkhông phải con người. Mi đã tặng nàng mũi hàn Băng Tinh Anh, mi đã lợi dụng tay nàng để hại ta, bây giò mi lại hạ sát nàng bằng độc chưởng...
- Khà ! khà ! khà ! Ta đã giúp người trừ đi một kẽ thù lợi hại, không cảm ơn thì chớ, ngươi còn oán trách ta, thật chẳng biết điều chút nào.
Tiếp theo là một bóng người xuất hiện giữa tràng như bóng ma quỷ hiện hình. Một lão quái đầu, chột một mắt, cụt một tay, mớtóc rối bạc như cước xỏa phủ ngang vai, mình mặc manh áo dài màu xám. Lão quái đó chính là Tàn Kim Huyết Tà Cổ Thượng Cửu, năm xưa đã nổi danh giang hồ hắc đạo, oai thế chỉ kém có Thiên Ma và
Địa Tà một bực thôi. Vừa xuất hiện, lão quái Cổ Thượng Cửu đã chiếu luồng nhởn quang từ con mắt độc nhất nhìn Y Mộng Lăng nhếch mép cười khinh miệt:
- Bây giờ ta đã xuất hiện đây, vậy mi làm gì nổi ta, hay chỉ có nước đứng ngó cho rách mắt thôi.
Bị khinh miệt, Y Mộng Lăng giận rung người, từng thớthịt co dúm, từng sợi thần kinh tê dại. Đứng trước kẽ thù không đội trời chung, đã chẳng làm gì được còn bị khinh miệt thì quả là điều sỉ nhục cho chàng từ trước đến nay.
Quá phẫn uất, chàng lại buông tiếng cười dài:
- Hà ! Hà ! Hà !... Nếu Y Mỗ mà hồi phục công lực, thì xem con quỷ già mi sẽ bị băm vằm làm trăm mảnh.
- Tiếc rằng, mi không có cách gì để phục hồi công lực phải chăng ? Khà ! Khà !
Khà !... Lão cất tiếng cười dài, cười nghiêng ngả, cười rung cả mình mẩy.
Ha ! Ha ! Ha !... Ha ! Ha ! Ha !
Y Mộng Lăng cũng ngửa mặt cười nghiêng ngả, cười gập cả thân hình.
Sau hồi cười dài, nét mặt tuấn tú của Y Mộng Lăng hiện đầy sát khí, cặp mắt đỏ ngầu, miệng quát:
- Ngay bây giờ ta cũng có thể giết mi.
Dứt lời, chàng đưa tay rút thanh ngân kiếm một tiếng "soạt" chân bước từ từ về phía Cổ Thượng Cửu. Mặc dầu chàng không vận dụng được tí chân lực nào, nhưng với khí thế bộc lộbên ngoài cũng đủ kinh người, sởn óc.
Hữu Dư tiên sinh vội đưa tay cản chàng lại, rồi cất tiếng cười ha hả, nhìn Cổ Thượng Cửu nói:
- Cổ lão tà, đã lâu lắm chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ.
Cổ Thượng Cửu khẽ ừ một tiếng lạnh nhạt:
- Nhưng ta khuyên lão tiểu tử người chớcó xía vào chuyện của ta.
Hữu Dư tiên sinh làm như không để ý đến lời Cổ Thượng Cửu, mà cứ tiếp tục lẩm bẩm:
- Ta biết mà, năm xưa Cổ lão tà ngươi bị Thiên Ma đánh cho thất điên bát đảo, phải ẩn mặt giang hồ bây giờ mới dám ló ra...
Nghe nói, nét mặt Cổ Thượng Cửu vốn đã quái dị khó coi, lại càng trở nên khó coi hơn.
Trong khi đó, Hữu Dư tiên sinh khẽ liếc nhìn lão ta một cái, tiếp tục nói:
- Cái chuyện con gánh lỗi lầm cho cha là lý đương nhiên, không ai có quyền xía vào, có điều Cổ lão tà áp dụng thủ đoạn không được quanh minh lắm, làm mất mặt lớp người thuộc hàng tiền bối như chúng ta mà thôi.
- Câm miệng lại, không can hệ gì tới nhà ngươi mà xía mỏ vô. Cổ Thượng Cửu tia luồng hung quang từ con mắt độc nhất nhìn Hữu Dư tiên sinh như muốn ăn tươi nuốt sống địch thủ.
Thấy Cổ Thượng Cửu nổi giận, Hữu Dư tiên sinh lại càng tỏ vẽ hết sức thản nhiên chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời đủng đỉnh nói:
- Kể ra thì giữa ta với Cổ lão tà ngươi chẳng có hiềm khích gì, nhưng ta thấy rằng...
Tới đây ông ta nhìn sang đối phương ngập ngừng giây lâu không chịu nói tiếp.
Cổ Thượng Cửu bực mình gắt lớn:
- Thấy rằng thế nào ? Sao không nói nữa ?
- Thôi, chẳng nói nữa, để tránh cho lão tà ngươi đỡ bực mình...
- Ta bắt ngươi phải nói.
- Được, nếu lão tà ngươi muốn biết, thì ta nói vậy...
Dứt lời Hữu Dư tiên sinh dơ tay lật chiếc nón mê ra phía sau, nhìn Cổ Thượng Cửu chậm rải nói:
- Ta thấy rằng, năm xưa Cổ lão tà ngươi đã bị Thiên Ma làm cho thân tàn ma dại, bây giờ tuy thời gian có thay đổi, cảnh vật có khác xưa, nhưng dưới tay đứa con của Thiên Ma, nhà ngươi cũng chưa chắc đã cứu vãn được mặt mày.
- Láo ! Láo ! Láo !
- Nếu nhà ngươi không phục, sao chẳng dám lấy mũi kim châm kiềm chế huyệt đạo của nó ra, rồi công khai quyết đấu một trận.
- Có gì mà ta chẳng dám, ta...
Nói tới đây, Cổ Thượng Cửu chợt ngừng lại, rồi lớn tiếng cười khà khà, giọng đắc ý :
- À. Lão tiểu tử ngươi định dùng thủ đoạn khích tướng. Ai thì không biết, chớ nhà người thì ta biết quá, ta không mắc bợm ngươi đâu. Khà ! Khà ! Khà !
Hữu Dư tiên sinh cũng cất tiếng cười ha hả trả miếng:
- Ai thì không biết, chớCổ lão tà ngươi ta cũng biết rõ quá, vì thứ nhất, ngươi sợ đánh không lại tiểu bối họ Y, thứ hai, ngươi có mũi kim châm, nhưng không có cục Thiên Cổ Lạc Thiết thì dù có muốn lấy mũi kim đó ra ngươi cũng đành bó tay chịu chớ làm gì được.
- Láo ! Láo !
Từ con mắt độc nhất của lão tia ra đạo nhỡn quang kỳ dĩ., mặc dầu lão nói lão không mắc mưu khích tướng, nhưng lão vẫn bị khích động lớn tiếng biện bạch:
- Đã mười mấy năm khổ tâm tu luyện, công lực cao cường, ta đâu thèm sợ thằng con nít họ Y. Còn cục Thiên Cổ Lạc Thiết không có, thì đã có Lãnh Kim Tinh...
Nói tới đây, lão ta bỗng ngừng lại, hình như lão chợt tỉnh ngộlà bị mắc mưu nói khích của Hữu Dư tiên sinh.
Thấy vậy, Hữu Dư tiên sinh vội cướp lời:
- Ta cũng biết Cổ lão tà ngươi đâu có sợ gì một gã hậu sinh vãn bối. Và ta cũng biết nếu muốn chữa cho thằng nhỏ đó, thì chỉ việc cho nó uống một ít Lãng Kim Tinh, rồi dùng lửa đốt ba ngày ba đêm, sau đó vận dụng kình lực chân khí thuần dương giúp sức, là có thể hóa tan được mũi kim châm Hàn Băng Tinh Anh. Có phải vậy không ?
- û, đúng thế thì sao ?
Hữu Dư tiên sinh vân giọng nói thản nhiên:
- Đúng thế thì dể lắm. Nếu quả Cổ lão tà ngươi còn khí phách là Cổ lão tà, ta nguyện sẽ hi sinh một ít chân khí thuần dương tiếp tay với nhà ngươi chữa cho thằng nhỏ, bằng trái lại, nhà ngươi sợ nó phục hồi công lực rồi không đánh thắng được nó, thì khỏi phải nói gì nữa.
Tàn Kim Huyết Tà Cổ Thượng Cửu vẫn bị Hữu Dư tiên sinh nói khích, không nén được giận dữ:
- Nói láo. Lão tà này làm việc gì có bao giờ phải mượn ai tiếp tay đâu.
- Đúng. Đó là nhà ngươi nói chớkhông phải ta nói nhé.
Dứt lời Hữu Dư tiên sinh liền chìa tay nói tiếp:
- Cổ lão tà, đưa Lãnh Kim Tinh đây.
Cổ Thượng Cửu tia luồng nhỡn quanh xanh lè nhìn Hữu Dư tiên sinh, nhưng cuối cùng, vì thể diện của một nhân vật võ lâm, nên lão ta đành phải thò tay vào bọc lấy mảnh Lãnh Kim Tinh đưa cho Hữu Dư tiên sinh, miệng lẩm bẩm:
- Thế này là nghĩa lý gì ?
Hữu Dư tiên sinh vẫn thản nhiên với giọng khôi hài:
- Còn nghĩa lý gì nữa. Muốn gỡ nút thì phải do người thắt nút chớ sao. Hà ! Hà ! Hà !...
Vừa cười, ông ta vừa đưa cho Y Mộng Lăng uống một chút Lãnh Kim Tinh, đoạn quay sang Cổ Thượng Cửu, nói:
- Nào, bây giờ chúng ta đi tìm củi lửa, lát nữa đây, ngươi sẽ lo phần việc của ngươi, còn ta thì vừa câu cá, vừa bỏ thêm củi đốt.
Dứt lời ông ta lắc lư gật gù cái đầu đội chiếc nón mê, vừa bước đi vừa cất tiếng ngêu ngao hát:
- Có cá có dư, có dư có cá...
Chỉ một lát sau, hai tay võ lâm cao thủ đã khuân về đây một đống củi khô. Thế rồi lửa được châm lên bốc cháy ngùn ngụt, Y Mộng Lăng bị Hữu Dư tiên sinh đè chẳng cho nói năng kháng cự gì, bắt lột trần truồng, ngồi xếp bằng trong giữa đống lửa cháy. Tàn Kim Huyết Tà Cổ Thượng Cửu cũng lột hết quần áo, ngồi đối diện Y Mộng
Lăng song chưởng đưa ngang trước mặt, chờ đến lúc cần, sẽ vận dụng chân khí thuần dương giúp sức cho hỏa lực, nhiệt khí xông vào nội thể của chàng. Y Mộng Lăng thực tình không mấy gì tin tưởng, là có thể ngồi trong đống lửa đỏ, đốt cháy ba ngày đêm mà không hề hấn gì chỉ nhờ vào một miếng Lãnh Kim Tinh mỏng tựa cánh ve.
Nhưng chàng nghĩ sớm muộn gì cũng chết, nên chàng đành nhắm mắt mặc cho số phận.
Khi ngọn lửa bốc cao chàng cảm thấy nóng hực, da thịt bỏng rát, cổ khô miệng ráo, mồ hôi đổ ra có giọt. Nhưng trạng thái này chỉ xẩy ra trong thời gian nguội chén trà rồi bổng dưng một luồng hơi mát mẽ từ trong nội thể, dần dần tản ra khắp ngoài mặt da, lập tức chàng không còn cảm thấy nóng rát nữa. Lại sau thời gian nguội chén trà, chàng cảm giác như có luồng hơi nóng từ bên ngoài thấm vào cơ thể, tập trung tại huyệt đan điền rồi dần dần bốc lên. Lúc này, nét mặt chàng thoáng hiện vẽ mừng rỡ vì chàng phát hiện, luồng chân lực từ lâu không đề tụ được, nay đã có thể hòa cùng luồng nhiệt lực tập trung vào vực đan điền, để theo với luồng nhiệt lực này cùng bốc lên dần. Chàng lại cảm thấy rằng không bao giờ chân lực đề lên được cao quá luồng nhiệt
lực, trách nào mà chẳng phải cần thời gian thiêu đốt ba ngày ba đêm. Đã hiểu vậy, chàng bèn tĩnh tâm ngồi nhắm mắt vận công. Một khi tâm thần đã yên định, thì ngoài đôi lúc còn cảm thấy nóng rát, chàng không thấy đau khổ nữa. Trong thời gian ngồi vận công, chàng cũng vẫn còn mơ hồ nghe Hữu Dư tiên sinh ngồi bên đống lửa vừa nghêu ngao hát vừa liệng thêm củi.
Đến ngày thứ ba, Y Mộng Lăng cảm thấy luồng nhiệt lực đã hợp với chân lực bản thân xông lên tới huyệt Trung Linh Ngũ Phú, nên chàng biết là công phu sắp sửa thành. Chàng cố tập trung vận dụng chân lực đến độthật cao, thì đột nhiên luồng nhiệt lực tan biến khắp toàn thân, thân hình chấn động một hồi thật mãnh liệt, trong giây phút ấy, chàng có cảm giác công lực toàn thân đã khôi phục. Chàng mừng quá, cất tiếng rú dài rồi vươn mình nhảy vọt lên cao hơn ba trượng, bay lượn trên không ba vòng rồi mới đáp xuống, với một tư thế thật mỹ diệu, đó là thân pháp khinh công tuyệt đỉnh "Thiên Mã Hành Không" (ngựa đi trên không).
Tàn Kim Huyết Cổ Thượng Cửu cũng xoa tay thở ra một tiếng nhẹ nhõm. Trong khi đó thì Hữu Dư tiên sinh đã nắm bắt chân chữ ngũ trên lưng con lừa, liệng bọc quần áo đến cho Y Mộng Lăng, nói:
- Chú em đừng có vội cao hứng, lát nữa đây còn một trận đấu đang chờ ngươi, trận đấu này, lão không thể can thiệp giúp đỡ được đâu. Bây giờ ngươi hãy mặc quần áo đàng hoàng, đến ra mắt sư phụ ngươi đã.
Nghe nói, Y Mộng Lăng lộvẽ kinh ngạc, vội đưa mắt nhìn chung quanh, quả nhiên chàng thấy một vị lão già, diện mạo thanh tú đang ngồi trên một tảng đá gần đó. Lão già chính là Địa Tà, sư phụ đã truyền thụ cho chàng môn tuyệt học ám khí "Kim Hoa Thiềm". Chỉ có điều chàng thắc mắc là sư phụ chàng đã bị phế võ công và dồn ép vào ở trong khu vực võ lâm cấm địa, tại sao bây giờ lại tới đây.
Chàng hấp tấp mặc quần áo, rồi bước tới lạy phục dưới đất:
- Đệ tử xin ra mắt sư phụ.
Địa Tà khẽ "ừ" một tiếng, trầm giọng hỏi:
- Con có biết tại sao ta đến đây không ?
Y Mộng Lăng cung kính đáp:
- Đệ tử ngu muội, xin sư phụ chỉ dạy.
- Nghe nói, con đã trả xong mối thù huyết hãi của phụ thân con rồi phải không ?
- Thù, tuy nhiên có thể nói đã trả xong, nhưng...
- Bốn người được ghi danh tánh trên chéo áo, chẳng phải con đều đã hạ sát rồi ư?
- Thưa đúng vậy, nhưng còn có...
- Chuyện đó ta biết rồi, nếu không ta đã chẳng ra đây tìm gặp con...
Tới đây, ông ta ngưng một lát như đắn đo suy nghĩ rồi mới nói tiếp:
- Chuyện khác ta không can thiệp, nhưng chuyện này, thì sở dĩ hôm nay ta phải đến đây gặp con là để cho con hay rằng, mối huyết cừu của cha con, kể từ giờ này trở đi coi như tạm kết thúc, không nên truy cứu thêm nữa.
- Thưa sư phụ...
Y Mộng Lăng ngơ ngác không hiểu tại sao sư phụ chàng lại ngăn cản không cho truy cứu sư thúc trong mối thù của cha chàng như thế và trong khi còn ngập ngừng thì đã nghe Địa Tà giọng có vẽ gay gắt:
- Con có nghe ta nói gì không ?
Y Mộng Lăng đáp:
- Nhưng thưa sư phụ...
- Không, nhưng gì cả, nếu con không nghe lời ta, sau này con sẽ hối hận vô cùng.
Cái lý do ngăn cản chàng truy cứu sự thật trong chuyện phục thù cho cha chàng không đủ làm chàng tin phục, chàng nhớhình như cũng có một lần chàng được nghe Liễu Liễu Thần Tăng cảnh cáo chàng như thế. Vậy sực thực trong vụ này ra sao. Chẳng lẽ giữa Liễu Liễu Thần Tăng với Đha Tà - sư phụ chàng - có liên hệ gì ? - Không có lý. Rõ ràng, năm xưa sau khi Thiên Ma - Cha chàng - chết, chính Liễu Liễu thần tăng đã hủy võ
công của Địa Tà, rồi dồn ông ta vào ở trong khu vực võ lâm cấm địa kia mà. Hay là giữa Địa Tà với Thiên Ma có liên hệ gì. Thật là bí mật, khó hiểu.
Sau cùng Y Mộng Lăng tỏ ý cương quyết:
- Có thể đệ tử sẽ nguyện gánh chịu lấy sự hối hận về sau.
Nghe chàng nói, Địa Tà bỗng biến sắc, trầm ngâm giây lát, nói:
- Con có biết Không Không Nhất Tẩu đã vào Trung Nguyên rồi không ?
- Phải sư phụ muốn nói đến ngoại công con chăng ?
- Đúng. Và con có biết vì lý do gì mà ngoại công con từ ngoài Không Minh Đảo xa xôi ngàn dặm, tái nhập trung nguyên làm gì không ?
- Chắc là người vào để tìm đệ tử...
Địa Tà không đợi chàng nói hết, đã ngắt lời:
- Phải, ông ta vào trung nguyên để tìm lấy tính mạng con đó.
Y Mộng Lăng bàng hoàng cả người, chàng không tin lỗ tai mình nữa. Nhưng chẳng lẽ sư phụ chàng lại bịa đặt nói dối chàng ư ?
Thật vậy chăng ? Quả là một điều bí mật đến hãi người...
Nguồn: http://truyenviet.com/