14/4/13

Bọn săn vàng (C4-6)

Chương 04

QUAN TÒA DEE ĐẾN NƠI HIỆN TRƯỜNG VỤ ÁN – NGÀI DÒ XÉT BÍ ẨN CHIẾC ẤM TRÀ

"Cửa phòng nào vậy?” – Ngài Dee quát.
“Thưa ngài chắc là cửa phòng một căn hộ nào đó”. – Lão Tang ấp úng đáp “Ra ngoài không khép lại cho ngay ngắn.”
“Thôi để ngày mai lo sửa lại” – Ngài nhanh miệng ra lệnh. Ngài đứng lên vẻ mặt nghiêm nghị lặng lẽ, tay vuốt nhẹ chòm râu, ngài nhớ lại cái nhìn vô hồn trong khoảng không của bóng ma rồi âm thầm vụt biến trong nháy mắt.
Ngài bước vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế bành. Thừa phát lại Hoong lặng thinh nhìn theo, chợt lão trợn trừng mắt khiếp đảm.
Ngài Dee cố trấn tĩnh lại. Ngài dò xét trên nét mặt tái nhợt của lão Tang một hồi. Ngài đánh tiếng “Ngươi cũng nhìn thấy ma hiện về sao?”
Lão gật đầu.
“Thưa ngài, tôi nhìn thấy một lần cách đây ba hôm ngay tại phòng này. Lúc đó đã quá khuya tôi quay lại đây lục tìm giấy tờ đang cần, hồn ma hiện về đứng ngay đây, cạnh chiếc bàn, quay lưng lại”.
“Rồi sau đó? – ngài hỏi dồn dập.
“Tôi chỉ kêu được một tiếng, tay làm rớt cây đèn xuống sàn, rồi vụt ra ngoài gọi lính gác. Lúc quay lại gian phòng trống trơn”. Lão Tang đưa tay dụi mắt. “Thưa ngài, tôi nhìn thấy y hệt như là quan đang ngồi ở trong thư phòng lúc ban sáng. Lúc đó quan mặc áo xám thắt dải lưng đen. Chiếc mũ rớt xuống lúc ngài té nhào xuống sàn nhà… chết tươi.”
Quan tòa Dee và thừa phát lại Hoong lặng lẽ ngồi nghe, lão kể tiếp:
“Thưa ngài tôi biết là chính quan điều tra về đây cũng nhìn thấy ma! Bởi vậy mà sáng hôm đó trông nét mặt quan có vẻ thất sắc, rồi bỏ đi bất thình lình”.
Quan tòa vân vê hàm ria mép. Một lúc sau ngài mới nói, giọng trầm trầm. “Thật phi lý nếu ta nhìn nhận có hiện tượng ma quái trên đời này. Nên nhớ là đức Khổng tử ngày xưa cũng chỉ có thể trả lời lấp lửng về hiện tượng đó, lúc các môn đồ thỉnh ý ngài. Hơn nữa ta lại đang đi tìm một câu trả lời giải thích nghe sao cho hợp lý”.
Lão Hoong thủng thỉnh lắc đầu.
“Không có chuyện đó đâu, thưa ngài”. – Lão nhắc lại. “Câu trả lời duy nhất là hiện tại hồn ma ngài cựu quan tòa chưa thể nằm yên một chỗ bởi cái chết chưa được báo thù. Xác của ngài còn gởi lại bên chùa, và thiên hạ đồn rằng nếu người sống đến gần xác chết thì hồn ma sẽ báo oán, hơn nữa lúc này thân xác chưa mục rữa.”
Quan tòa Dee đứng phắt ngay dậy.
“Để ta nghĩ lại việc này sâu sát hơn nữa, bây giờ ta về nhà riêng để quan sát bên trong thư phòng”.
“Chắc gì chúng ta nhìn thấy ma lần nữa!” Thừa phát lại Hoong vừa nói vẻ sững sờ.
“Sao lại không nhỉ?” – Ngài Dee hỏi lại - “Người chết muốn được báo thù kia mà. Hồn ma kia phải hiểu là ta cũng đồng tình như vậy, sao lại hại ta được? Khi nào xong việc qua đây thì nhớ ở lại cùng ta. Ngươi có thể nhờ hai lính canh cầm đèn xếp di theo nếu thấy cần.” – Ngài nói ý như nói với chính hồn ma.
Mặc cho đệ tử phản đối, quan tòa bỏ ra ngoài. Lần này ngài đi thẳng qua trụ sở pháp đình, ngài tìm một chiếc đèn lồng bằng giấy dầu.
Lúc trở lại căn nhà bỏ trống ngài đi ngang qua nơi mà ngài đã nhìn thấy hồn ma lần trước. Nhìn hai phía đều có cửa hông, ngài mở cánh cửa bên hông phải nhìn vào trong gian buồng trống trơn, trên sàn nhà bày la liệt những thùng hộp, kiện hàng. Ngài Dee xem xét mấy kiện hàng và những thùng xếp đống chồng chất. Chợt ngài hoảng hồn nhìn theo chhiếc bóng hắt vô một góc tường nhà. Định thần lại đó là bóng của ngài, nhìn quanh không thấy gì khác ngoài những vật dụng của người quá cố.
Ngài lắc đầu rồi bước qua gian buồng phía bên kia, bên trong không có gì, chỉ toàn thấy những chiếc bàn ghế kềnh càng xếp đống lại.
Ở cuối góc là một cánh cửa to được cài then kiên cố. Ngẫm nghĩ một lúc, ngài quay trở ra lại ngoài hành lang.
Cánh cửa phòng được chạm trổ công phu hình rồng cưỡi mây, phần trên bị hổng do lính canh dùng búa phá cửa để xông vào.
Ngài Dee xé toạc mảnh giấy niêm phong của tòa, tự tay mở cửa ra. Giơ cao ngọn đèn lồng ngài đưa mắt quan sát gian phòng. Bên trái là cửa sổ thẳng đứng, khung cửa hẹp, trước cửa là cái tủ chè gỗ mun trên đặt bếp đồng để nấu nước trà. Trên bếp đặt ấm thiếc tròn nấu nước, bên cạnh là một bình gốm men sứ trắng xanh nho nhỏ kiểu lạ mắt. Phần tường còn lại đầy giá sách, nhìn qua tường bên kia cũng vậy. Vách tường phía sau có khung cửa rộng rãi, ô cửa được ráp bằng loại giấy sạch đẹp trang trọng. Trước cửa đặt chiếc bàn gỗ cẩm lai kiểu thời cổ, hai bên có ba ngăn kéo, một chiếc ghế bành rộng đóng bằng gỗ cẩm lai, mót nệm bọc vải sa tanh hồng. Trên bàn không bày biện gì hết chỉ trừ hai giá đèn cầy.
Quan tòa bước vào quan sát mấy vệt đen ngòm còn đọng lại trên chiếc chiếu cói, đặt giữa tù và bàn làm việc. Có thể là vết nước trà trong chén nước đổ hắt ra lúc ngài té sấp xuống sàn nhà. Có thể là quan đun ấm nước trên bếp lò, xong rồi trở lại ghế ngồi. Khi nghe tiếng reo nước sôi, quan bước tới bếp nhấc ấm nước xuống rót vô bình trà. Xong rồi quan rót nước ra chén đứng đó nhấp ngụm trà. Liền khi đó chất độc ngấm vô người.
Chùm chìa khóa còn gắn cẩn thận nơi ổ khóa, ngài mở ra xem và trầm trồ thán phục bộ sưu tập đồ uống trà được tôn vinh như trà đạo xếp ngăn nắp theo hai dãy. Sờ tay vào không dính một vết bụi, hẳn nhiên là quan điều tra và mấy người trợ lý đã kiểm tra kỹ càng.
Ngài bước tới chỗ bàn viết, ngăn kéo trống rỗng, có lẽ quan điều tra đã tìm thấy tất cả giấy tờ để trên bàn của nạn nhân để lại. Ngài Dee thở ra một hơi dài, tiếc là ngài không được tận mắt nhìn thấy căn phòng làm việc ngay sau khi xảy ra vụ án.
Quay trở lại chỗ giá sách ngài lần mò theo từng gáy sách, bụi bám đầy phía trên bìa. Quan tòa chợt bật cười một mình, có lẽ ngài đã tìm ra một điều gì đó mới mẻ hơn mà quan điều tra và mấy người trợ lý không nhìn thấy. Ngài quyết định ở lại xem xét giá sách tỉ mỉ chờ cho đến lúc lão Hoong quay lại đây.
Ngài xoay tròn chiếc ghế bành nhìn ra hướng cửa rồi ngồi xuống. Khoanh tay lại ngài cố nghĩ cho ra tên hung thủ là một hạng người như thế nào. Giết chết một quan lại triều đình chống lại nhà nước, đáng tội nhục hình cho ‘chết lần chết mòn’ hoặc cho ngựa phanh thây xé xác. Hung thủ phải có ý đồ giết người táo bạo mới hành động một cách hoàn hảo như vậy. Nhưng làm cách nào hắn đánh thuốc độc vô nước trà được? Chỉ có thuốc độc trong ấm nước trà thôi, bởi xác trà được đem đi thử không thấy độc. Cũng có thể là hung thủ đem biếu quan tòa một nhúm trà, vừa đủ uống một lần, trà này đã được tẩm thuốc độc trước.
Quan tòa thở dài, ngài đang liên tưởng đến hồn ma vừa được nhìn thấy. Lần đầu tiên ngài được nhìn thấy hiện tượng ma quái và chưa thể nào dám tin được đó là chuyện thật. Biết đâu đó chỉ là một âm mưu. Nhưng chính quan điều tra và lão Tang cũng nhìn thấy kia mà. Vậy thì có kẻ dám liều mình giả ma quỷ ngay trong khuôn viên pháp đình này? Để mà làm gì cơ chứ? Ngẫm lại ngài cho quả đúng thật là hồn ma ngài cựu quan tòa. Ngồi tựa đầu ra sau lưng ghế, nhắm nghiền mắt, ngài cố hình dung nét mặt hồn ma nó như thế nào? Phải chăng hồn ma hiện hồn như một dấu hiệu giúp ngài đi tìm ra ẩn sô của vụ án?
Ngài mở choàng mắt ra ngay, gian phòng lặng ngắt và trống trơn từ bao giờ. Ngài ngồi nán lại một hồi lâu, đưa mắt lờ đờ ngước nhìn về phía trần nhà sơn đỏ chói. Ngài để ý thấy chỗ nước sơn bị tróc ra và một nhúm mạng nhện dồn về phía góc ngay chỗ phía trên tủ chè.
Bỗng đâu thừa phát lại Hoong quay về, theo sau là hai lính gác cầm đèn cầy. Quan tòa ra lệnh để đèn trên bàn, rồi cho lính lui ra, rồi cất tiếng:
“Này Hoong, ta chỉ còn mỗi việc là đọc những chồng sách trên giá. Vậy ngươi hãy giúp ta cùng đọc nhé!”
Lão Hoong vui vẻ nhận lời, tay đỡ lấy chồng sách trên giá gần trước mặt, lão lấy tay áo phủi sạch bụi. Ngài Dee xoay người theo ghế ngồi vô bàn viết, xem qua từng cuốn do lão Hoong xếp sẵn để trên bàn.
Công việc mất hai tiếng đồng hồ cho đến lúc lão Hoong xếp xong số sách trên giá. Quan tòa Dee dựa lưng vào thành ghế rút trong tay áo chiếc quạt giấy. Ngài phe phẩy quạt vừa nói cười vui vẻ “Này lão Hoong, vậy là ta đã hình dung ra được một vài nét mô tả nhân cách độc đáo của nạn nhân xấu số. Ta được xem qua một số bài thơ ngài sáng tác, được viết theo lối cầu kỳ, nhưng nội dung thiếu bề sâu. Phần lớn là thơ ca ngợi tình yêu trai gái, kể lại chuyện mấy nàng kỹ nữ ở kinh đô, ở những nơi quan tòa Wang đến nhậm chức”.
“Thưa ngài, lão Tang vừa tiết lộ mấy việc chưa ai biết.” – Lão Hoong kể tiếp “Đó là chuyện ngài cựu quan tòa có lối sống buông thả, thường xuyên tổ chức đưa mấy nàng kỹ nữ về nhà riêng ngủ lại qua đêm.”
Quan tòa Dee gật.
“Lúc ban nãy ngươi đưa cho ta tập bìa giấy thêu gấm, ta mở ra bên trong toàn là tranh vẽ hình khiêu dâm. Ngoài ra quan còn để lại mấy tập sách bàn về các món rượu, cách chế biến rượu ở từng địa phương, và cả sách dạy nấu ăn. Lại còn mấy bộ sưu tập các thi hào thời cổ đại, quan đã đọc kỹ và ghi chú nhiều chi tiết bên lề từng trang, nhiều tác phẩm Phật giáo và Lão giáo. Nhưng nhìn qua bộ sách của Khổng tử thì không thấy dấu tay người đọc, còn nguyên vẹn như lúc mới mua được sạch. Ta để ý thấy một điểm lạ nữa là có rất nhiều sách về thuật luyện đan. Một vài tác phẩm bàn về trò đố chữ, sách về cơ khí. Còn sách về thuật trị nước, toán học, sử học hoàn toàn không thấy.”
Ngài xoay người trên ghế, nói tiếp: “Đến đây ta có thể nói quan tòa Wang là một nhà thơ không am hiểu về cái đẹp, một triết gia thiên về xu hướng thần bí, đồng thời là một con người chỉ thích thú vui xác thịt, những cuộc vui trần tục. Quan không thích danh vọng, chỉ thích được về nơi thôn dã xa lánh chốn kinh đô, nơi đây được làm vua một cõi, tổ chức một lối sống hợp khẩu vị. Bởi vậy quan không muốn được trên đề bạt chức vụ cao, ta cho là Peng-lail là nhiệm sở thứ chín nơi quan về nhận chức pháp quan. Nên nhớ quan là một nhân vật tài trí, bởi thế mà quan thích sưu tầm tác phẩm bàn về cách đố chữ, thai đố, và những tài liệu về thiết bị máy móc cơ khí. Chính nhờ đó cộng thêm với kinh nghiệm lâu năm trong nghề nên được người dân cảm phục, dù sao không dám nói quan là một người yêu nghề. Quan không màng đến chuyện bầu đoàn thê tử, nên quan không tính chuyện lấy vợ lần nữa, sau khi hai bà vợ trước chết. Vì thế nên ngài sống buông thả như kiếp phù du với mấy nàng kỹ nữ. Quan đã nghĩ ra tên gọi phù hợp với nhân cách riêng của mình để nơi chốn thư phòng.”
Vừa nói ngài vừa cầm chiếc quạt giấy chỉ về hướng tấm bảng khắc mấy chữ treo trên cửa sổ ra vào. Lão Hoong đọc qua không nhịn được cười “NƠI Ở ẦN LOÀI CỎ LANG THANG”.
“Vậy mà ta vẫn thấy có một điểm mâu thuẫn”. Xếp cuốn sổ tay lại ngài mới hỏi “Ngươi tìm thấy cuốn sổ này ở đâu vậy?”
“Thưa ngài nó nằm ngay phía sau dãy sách trên cái giá ở tầng dưới này” – lão Hoong vừa nói vừa chỉ tay về phía đó.
“Trong cuốn sổ này” – ngài Dee nói “chính tay quan ghi chép theo thứ tự, ngày tháng, số liệu kèm theo. Nhìn quanh không thấy ghi rõ chú thích, nhưng ta cho rằng quan Wang là người biết tính toán. Ta giả thiết là quan để lại sổ sách liên quan chuyện tiền nong, để cho lão Tang và mấy người giúp việc lo liệu, có đúng vậy không?”
Lão Hoong gật đầu vẻ tâm đắc.
“Vậy là lão Tang đã giúp tôi hiểu ra câu chuyện”.
Quan tòa Dee lần giở ra từng trang, ngài trầm ngâm nói “Quan đã bỏ ra nhiều thời gian công sức ghi chép lại… Ta chỉ có được manh mối duy nhất là dựa theo ngày tháng đã ghi, số liệu xa nhất là cách nay hai tháng”.
Ngài đứng dậy đút cuốn sổ vào trong tay áo.
“Dù thế nào” – ngài nói “ta cũng phải dành ra thời gian rảnh rỗi nghiền ngẫm, dù sao đây cũng là điểm mâu thuẫn ta cần lưu ý. Điều này giúp ta hình dung ra được khuôn mặt cụ thể của nạn nhân và là bước đầu lần theo manh mối tìm ra thủ phạm.”

Chương 05

HAI ĐỆ TỬ TRUNG THÀNH ĐƯỢC ĐÃI MỘT BỮA CƠM TẠI QUÁN ĂN – THEO DÕI MÀN BIỂU DIỄN LẠ MẮT TRÊN BẾN CẢNG

Ma Joong cùng Chiao Tai bước ra ngoài pháp đình, vừa đi gã vừa nói với Chiao Tai: “Ta lo kiếm chút gì bỏ bụng, tập luyện bọn lính lười nhác này mình thấy mau đói quá.”
“Lại khát nước nữa?” – Chiao Tai nhắc.
Hai người bước vào quán ăn đầu tiên, quán nằm về phía tường Tây Nam pháp đình, đặt tên nghe thật kiêu kỳ: VƯỜN CHÍN BÔNG HOA. Bên trong quán rất đông người, tiếng cười nói xôn xao. Chen lấn một hồi mới tìm ra chỗ ngồi phía sau quầy thu tiền, bên cạnh là người cụt một tay đang nấu nồi mì.
Hai anh chàng ngồi nhìn mọi người, đa số là dân buôn bán, họ vào đây kiếm món ăn nhanh rồi trở lại gian hàng. Ăn nhanh mà lại ngon miệng, rồi dừng đũa đưa chuyền vò rượu cho nhau.
Chiao Tai nắm tay áo người phục vụ lại, hắn đang vội bưng một mâm đầy tô mì.
“Bốn tô và một bình rượu lớn!” – gã nói.
“Ngồi chờ đó!” – tên phục vụ quát – “Không thấy tôi đang lu bu đây sao?”
Chiao Tai chợt xổ ra một tràng chửi thề, người nấu ăn cụt tay chăm chăm nhìn về phía gã. Hắn bỏ cái vá múc mì xuống bước vào vòng qua phía sau quầy, mặt mũi ướt đẫm mồ hôi, gã nhăn mặt cười xuề xòa.
“Ở quán này có một vị khách đang ngồi đằng kia cũng biết chửi.” – Gã phân bua – “Làm sao ngài vô đây được?”
“Bỏ kiểu nói xưng ngài đi.” – Chiao Tai đáp lại một câu cộc lốc. Cứ gọi ta là Chiao Tai, sao có đem món ăn ra được không?”
“Ngài vui lòng chờ!” – Người nấu ăn nói thiệt tình. Hắn vụt chạy xuống bếp, ngay sau đó một bà mập ú bưng khay đựng hai vò rượu với một đĩa cá hấp muối và rau sống.
“Thế này thì tuyệt! – Chiao Tai nói vẻ khoái chí. “Ngồi xuống đây, chiến hữu, để cho bà ấy lo việc bếp núc”.
Chủ quán kéo ghế lại, bà vợ ngồi vào thế chỗ. Sau khi hai chàng ăn uống no say, chủ quán mới kể chuyện. Rằng gã quê quán ở Peng-lai, sau khi bị thải khỏi đội quân viễn chinh chiếm đóng Hàn Quốc, gã dùng số tiền dành dụm được mua lại quán ăn này làm ăn cũng khấm khá. Nhìn bộ áo nâu của hai vị khách gã mới hỏi: “Sao hai ông lại về phục vụ trong pháp đình này?” – Chiao Tai mới nói: “Phải có việc làm để kiếm ăn chứ!”.
Gã cụt tay nhìn quanh rồi mới nói nhỏ: “Ở đây có lắm chuyện kỳ quái! Ông có nghe cách nay hai tuần ông quan tòa bị xiết cổ chết chặt ra từng khúc chưa?”.
“Tôi cho là ngài bị trung thuốc độc” – Ma Jooing nói xong, gã nốc cạn chén rượu một hơi.
“Người ta ai cũng nói…” – Chủ quán nói tiếp: “… rằng ấm nước đựng đầy thịt băm của ông quan tòa. Ông hãy nghe tôi, dân ở đây xấu bụng lắm.”
“Quan tòa mới đổi về đây là người tốt!” – Chiao Tai nhắc lại.
“Tôi chẳng biết là ông quan nào tốt, ông quan nào xấu,” – giọng gã nghe có vẻ bướng bỉnh. “Chỉ biết lão Tang và lão Fan là người không tốt”.
“Lão già ấy có việc gì không?” – Chiao Tai kinh ngạc hỏi. “Trông lão ta hiền như ông bụt”.
“Đừng đụng tới lão ấy.” – Gã nghe chủ quán nói hơi lạ tai.”Ông biết không, lão ấy khác người lắm, với lại lão luôn luôn làm chuyện sai trái.”
“Chuyện đó là chuyện gì?” – Ma Joong hỏi lại.
“Tôi nói cho ông nghe ở đây còn lắm chuyện mắt thấy tai nghe nữa.” – chủ quán kể lể “Tôi là người địa phương ở đây, tôi biết rõ. Từ thuở tạo thiên lập dịa đến nay ở vùng đất này có một vài người kỳ quái lắm. Lúc nhỏ thường nghe cha tôi kể chuyện…”
Giọng gã lè nhè, lắc đầu buồn xo, rồi nốc cạn chén rượu Chiao Tai mời.
Ma Joong nhún vai.
“Được rồi ta sẽ tìm hiểu sau” – gã nhắc “Cũng khá buồn cười đấy! Còn chuyện gã Fan ông vừa nêu chúng tôi sẽ tính sau. Lính canh báo cho tôi biết lúc này hắn có vẻ lúng túng”.
“Tôi mong một ngày nào đó hắn sẽ bị đền tội”. Ông bạn cụt tay vẻ trầm ngâm nói. “Tên gian ác cướp của không chừa một ai, quân gian tham còn hơn cả tay chỉ huy cấp trên. Tàn nhẫn hơn, hắn đã hãm hiếp đàn bà, con gái. Hắn là một tên bất lương trông khá điển trai. Chỉ có trời biết hắn đã gây bao nhiêu chuyện tàn ác như thế. Hắn với lão Tang gắn bó với nhau như hình với bóng, lão tìm mọi cách che chở hắn”.
Chiao Tai nói xen vô, “Thời vàng son của tên Fan đã qua rồi, bây giờ hắn thuộc quyền chỉ huy của tôi và các đồng đội. Hắn đã từng nhận nhiều của đút lót hối lộ, nghe đồn hắn tậu được một nông trang nhỏ ở ngoài phía Tây cổng thành”.
“Tôi thì nghe nói hắn thừa hưởng của hồi môn của một người bà con họ hàng xa” – Chủ quán kể lể “Địa thế nông trang trơ trọi giữa đồng vắng gần ngôi chùa hiếm khi thấy khách thập phương thăm viếng. Ở ngôi chùa đó, có bốn nhà sư bị chết, không thấy sư mới đổi về, từ đó về sau vắng như chùa bà đanh. Vậy mà hồn ma bốn nhà sư kia cứ hiện về quanh quẩn sân chùa. Đêm tối, người dân quê nhìn thấy ánh chớp lập lòe, mọi người khiếp sợ tránh xa. Mới tuần trước đây một người trong họ nhà tôi nhìn thấy một nhà sư không đầu lập lờ dưới ánh trăng. Hắn nhìn thấy rõ cả trên tay nhà sư đang cầm thủ cấp bị cắt lìa.”
“Trời đất thánh thần” – Chiao Tai hô lớn một tiếng – “Thôi đừng kể chuyện kinh dị nữa, có được không? Làm sao tôi ngốn cho hết khi mắt cứ nhìn thấy mấy ông sư chờn vờn trong tô mì?”
Ma Joong nghe vậy cười rần rần. Hai vị khách gắng lùa vô miệng cho xong hết tô mì. Ăn xong Chiao Tai lần vào trong tay áo. Thấy vậy chủ quán lấy tay ngăn lại phân bua. “Thôi đừng làm vậy, quan lớn! Cả cái quan ăn và tài sản ở đây là của quan mà. Nếu không thuộc của quan, thì bọn lính Hàn Quốc sẽ…”
“Thôi được!” – Chiao Tai chặn ngang “Cám ơn tấm lòng hiếu khách của ông. Nếu ông còn muốn đón tiếp chúng tôi, lần sau chúng tôi phải trả tiền đấy.”
Ông bạn cụt tay cứ nằng nặc không chịu, nhưng rồi Chiao Tai bước lại vỗ vai bỏ ra về.
Ra đến nơi Chiao Tai nói với Ma Joong. “Này Ma Joong, ăn uống no nê xong rồi giờ ta lo tính công việc. Nào ta thử dạo một vòng quanh phố xá xem sao?”
Ma Joong nhìn theo màn sương mù dày đặc, đưa tay gãi đầu: “Hay là mình đi bộ đi”.
Hai đồng đội rảo bước dạo phố, nhìn vào mấy gian hàng thắp đèn sáng, trời đầy sương mù mà người đi phố vẫn tấp nập. Hai anh chàng lơ đễnh nhìn mấy món hàng làm ra ở địa phương, dò dẫm hỏi giá. Vừa đến trước cổng chùa Bạch Vân, hai chàng một thẻ nhang bước đến lạy tạ trước bàn thờ cầu nguyện cho vong linh các chiến sĩ bỏ mình ngoài chiến trận.
Trên đường trở về theo hướng Nam cổng thành, Ma Joong mới hỏi “Cậu có hiểu vì sao ta cứ lo diệt trừ bọn Hung nô ngoài biên giới? Tại sao ta không bỏ mặc bọn mọi rợ tự xử lý với nhau?”
“Cậu chưa hiểu chuyện an dân trị nước,” – Chiao Tai chiếu cố đáp lại. “Nhiệm vụ quân ta là đi giải phóng bọn đó thoát khỏi kiếp sống man rợ, và chúng ta dạy cho chúng biết sống có văn hóa hơn”.
“À ra thế,” – Ma Joong chợt thốt ra một câu “bọn Hung nô biết nhiều lắm đấy, cậu có hiểu vì sao bọn đó không đòi hỏi con gái phải còn trinh lúc lấy chồng không? Là vì họ hiểu ra một điều tự nhiên bọn con gái Tartar thuở nhỏ đứa nào cũng biết cưỡi ngựa. Nhưng cậu chớ kể lại cho bọn con gái mình nó nghe, nhớ chưa!”
“Thôi cậu đừng nói chuyện tầm phào nữa.” – Chiao Tai có vẻ cáu gắt “Ta đi lạc đường mất rồi.”
Họ đang đứng trước một khu nhà ở, đường sá được lát gạch phẳng phiu, nhìn qua hai bên đường thấy lờ mờ những bức tường nhô cao bao bọc những tòa lâu đài. Một không khí tĩnh mịch, sương mù dày đặc càng u ám hơn.
“Hình như là ta đang dừng lại phía đầu cầu, có phải không?” – Ma Joong vừa hỏi. “Vậy thì đâu là con kênh băng ngang qua cổng thành phía Nam. Ta cứ đi dọc theo con kênh xuôi về hướng đông thì trở lại khu phố bán hàng lúc nãy”.
Hai chiến hữu băng qua cầu đến bờ sông.
Bất chợt Ma Joong khều tay Chiao Tai, gã lặng lẽ chỉ tay về hướng bờ bên kia thấy mờ mờ qua màn hơi sương.
Chiao Tai căng mắt ra nhìn. Một toán thanh niên đang đi dọc theo bờ kè vai khiêng chiếc cáng. Nhờ ánh trăng lờ mờ qua màn hơi sương gã nhận ra gương mặt người đàn ông đầu trần ngồi xếp bằng chắp tay trước ngực, thân mình quấn vải trắng.
“Người nào mà kỳ dị vậy?” – Chiao Tai kinh ngạc hỏi.
“Chỉ có trời mới biết,” – Ma Joong mới lầm bầm trong miệng “Coi kìa, họ đứng lại một chỗ”.
Bất ngờ một làn gió chuyển cuốn phăng màn sương mờ toán người kia hạ chiếc cáng xuống đất. Bất chợt hai người từ phía sau giơ cao hai thanh gỗ lớn bổ xuống đầu hai người ngồi trên cáng. Bỗng đâu sương mù tụ lại, đứng bên này còn nghe rõ tiếng động rơi tủm xuống nước.
Ma Joong chửi đổng.
“Phóng ngựa trở lại cầu,” – gã huýt vô tai Chiao Tai.
Hai người quay đầu phóng ngược trở lại dọc theo bờ kênh. Trời mờ mờ tối, đường trơn trợt, cũng vất vả lắm mới đến được cầu. Họ phi nhanh qua cầu rồi dò đường qua bên kia bờ. Đến nơi họ thấy vắng tanh, hai người lui tới mấy vòng, chợt thấy Ma Joong nghiêng người xuống lấy tay chấm đất.
“Còn dấu chân dẫm trên đất” – gã nói. “Đấy là chỗ bọn chúng quăng nạn nhân xuống dòng kênh”.
Sương mù đang tan dần, nhìn xuống dưới kia thấy hiện ra một lớp nước sình lầy sâu độ vài tấc. Ma Joong cởi trần, đưa áo cho Chiao Tai giữ, gã tháo giày ra lao mình xuống nước, chỗ sâu tới ngang thắt lưng.
“Nước có mùi hôi!” – gã gắt. “Nhưng chẳng nhìn thấy xác chết đâu”.
Gã lội ra xa chút nữa, vẫn không thấy, lúc quay vô bờ gã cảm thấy dưới đáy dòng kênh cả một lớp đất và bùn lầy.
“Chả được gì” – gã nói vẻ chán nản. “Ta nhìn nhầm chỗ, chỉ thấy một mớ đất đá, giấy vụn. Khiếp thật! Giúp ta một tay”.
Trời đổ mưa.
“Ta đang cần mưa đây!” – Chiao Tai vừa nói vừa chửi rủa. Chợt gã nhìn phía sau thấy một cánh cổng mở ăn thông vào tòa lâu đài tối om. Chiao Tai vội chạy lại tìm chỗ núp trên tay còn giữ quần áo, giày của Ma Joong. Còn Ma Joong, gã đứng lại ngoài trời dưới cơn mưa chờ gội sạch hết lớp đất bùn hôi tanh. Gã chạy lại chỗ Chiao Tai đứng núp dưới cổng, cầm lấy chiếc khăn quàng cổ lau khô khắp người. Trời tạnh mưa, hai chiến hữu tiếp tục cuộc hành trình, dọc theo bờ kênh trái là một dãy tường nằm phía sau mấy ngôi nhà đồ sộ.
“Ta chẳng làm nên chuyện gì cả” – Chiao Tai nói vẻ hối tiếc. “Gặp tay chỉ huy có kinh nghiệm trận mạc chắc là tóm gọn cả bọn đó”.
“Dù có mọc cánh bay được cũng không vượt qua nổi con kênh này!” – Ma Joong nói giọng chua chát. “Nhìn thấy một người quấn vải trắng khắp mình thật kinh dị. Vậy là ta có được thêm một câu chuyện ngoài chuyện anh chàng cụt tay đã kể cho cậu nghe. Thôi ta đi qua chỗ khác mua rượu uống”.
Hai vị khách bước về phía cổng có treo đèn lồng tỏa ánh sáng màu sắc lờ mờ qua màn sương mỏng. Đây là lối vào cửa hông quán ăn. Họ đi vòng qua phía cổng trước, bước vô bên trong phòng khách tầng dưới được trang hoàng đồ đạc lộng lẫy, hai vị khách có vẻ khó chịu khi chạm trán tên hầu bàn mặt mũi ngạo mạn, họ điềm nhiên bước theo cầu thang rộng thênh thang. Đến nơi họ đưa tay đẩy cánh cửa đôi chạm trổ công phu, bên trong là phòng ăn rộng thênh thang, nghe xôn xao đủ thứ âm thanh sống động.

Chương 06

NHÀ THƠ SAY SÁNG TÁC NHẠC GỞI CUNG TRĂNG; CHIAO TAI, GẶP GỠ NÀNG KỸ NỮ HÀN QUỐC TRONG NHÀ THỔ

Đứng nhìn các vị khách ăn mặc tươm tất, vẻ mặt thản nhiên vây quanh chiếc bàn lát đá cẩm thạch, hai người khách nghĩ đây là quán ăn bề thế khác với vẻ bên ngoài.
“Ta đi qua chỗ khác xem sao?” – Ma Joong nói lầm bầm trong miệng.
Gã định quay bước chợt một người đàn ông gầy gò ngồi bàn gần ngay cửa đứng dậy. Gã nói giọng nghe khản đục. “Ngồi xuống đây với ta, hai bạn, uống rượu một mình buồn lắm”.
Gã nhìn vào đôi mắt người khách lạ ướt át đầy lệ ẩn dưới cặp chân mày cong vút như ẩn chứa một nỗi niềm sâu kín từ thuở nào. Gã mặc chiếc áo dài màu xanh sẫm bằng vải lụa đắt tiền, đội mũ vành cao vải gấm đen. Nhìn cổ áo còn vết bẩn, một lọn tóc rối bù rớt ra dưới vành mũ. Gương mặt gã căng phồng, sống mũi thẳng dài thanh, môi đỏ hồng.
“Người ta đã có lòng, mình ngồi nán lại chơi chút nữa” – Chiao Tai nói. “Ta không muốn cái tên hầu bàn quê mùa dưới kia cứ tưởng đâu mình bị đuổi ra ngoài”.
Hai người bạn ngồi xuống, họ nhìn qua bên người khách lạ, ngay lúc đó ông gọi thêm hai vò rượu.
“Thế ông bạn làm gì để kiếm sống? – Tên hầu bàn vừa lui ra, Ma Joong chợt hỏi.
“Ta là Po Kai làm nghề quản lý cho chủ hãng tàu Ye Pen,” – ông khách gầy gò đáp. Ông nâng chén nốc cạn một hơi, đoạn kiêu hãnh kể, “nhưng mà ta cũng là một nhà thơ”.
“Ông bỏ tiền ra gọi rượu chẳng lẽ chúng tôi lại không uống,” – Ma Joong nói đầy vẻ khí phách.
Gã nhấc vò rượu, ngẩng đầu ra sau thong thả tu hết một nửa. Đến lượt Chiao Tai nốc tiếp, Po Kai nhìn theo thèm thuồng.
“Tuyệt!” – Ông ta khoái chí. “Vào quán rượu ta chỉ uống bằng chén, nhìn cách uống hai bạn ta nghĩ là muốn uống cho đã thèm”.
“Thú thật, chúng tôi thích tu một hơi cho đã,” - Ma Joong vừa nói vừa đưa tay lau miệng vẻ khoái trá.
Po Kai rót thêm rượu ra chén, ông mới nói. “Các ông kể chuyện cho ta nghe đi, các ông rong ruổi trên đường dài gặp nhiều phen gay cấn lắm”.
“Cuộc sống rong ruổi trên đường à? – Ma Joong lặp lại vẻ khinh khỉnh. “Nghe đây, ông bạn, khéo mà ăn nói, ta là người phục vụ ở pháp đình”.
Po Kai nhướng mày tới, ông quát hầu bàn, “cho thêm một vò rượu, lớn hơn!”. Sau đó ông nói: “À ra thế, vậy là hai ông theo lệnh quan tòa mới đổi về đây. Các ông mới được tuyển dụng gần đây thôi, thảo nào trông mặt không ra vẻ công chức”.
“Ông có biết ngài quan tòa trước đây chứ?” – Chiao Tai hỏi. “Ngài cũng có tiếng là nhà thơ đấy.”
“Không rõ,” Po Kai nói ngay. “Tôi cũng mới đến đất này” – chợt ông đặt chén xuống bàn rồi kể lể. “Đây là câu thơ cuối cùng tôi đang nghĩ chưa thành.” – Nhìn chăm chăm hai vị khách ông kể tiếp. “Còn một câu thôi là kết thúc bài thơ đặc sắc dâng tặng cung trăng, ta đọc cho các ông nghe nhé?”
“Thôi khỏi.” – Ma Joong hoảng hồn nói.
“Thôi thì nghe ta hát vậy?” – Po Kai vui vẻ hỏi lại “Giọng tôi hát nghe cũng được, vả lại khách vào quán cũng chịu khó nghe hát”.
“Thôi!” – Ma Joong và Chiao Tai cùng đáp một lúc. Nhìn vẻ mặt ông bạn buồn xo, Chiao Tai nói tiếp. “Bọn tôi vốn không thích thơ ca, dù được sáng tác bằng hình thức nào”.
“Tiếc thật!” – Po Kai nhắc lại.”Hai bạn có phải là tín đồ Phật Giáo?”
“Coi chừng, ông ta sẽ cãi nhau với chúng ta đấy!” Ma Joong nhìn Chiao Tai vẻ hồ nghi hỏi.
“Ông ta say rồi” – Chiao Tai vẻ hờ hững đáp. Gã nhìn Po Kai, nói “Ông đừng nói với tôi rằng ông là một Phật tử chứ”.
“Phải nói là một đệ tử sùng đạo.” – Po Kai nghiêm chỉnh đáp. “Tôi thường đi chùa Bạch Vân, sư trụ trì là một vị thánh, còn Thượng tọa Hui-Pen thuyết pháp nghe rất hay.”
“Thôi!” - Chiao Tai vội cắt ngang. “Ta uống thêm một chầu nữa đi?”
Po Kai nhìn gã như trách móc, ông đứng ngay dậy thở dài nói vẻ hài lòng, “ta sẽ kiếm mấy cô nàng cùng uống rượu”.
“Ông nói thật à!” – Ma Joong có vẻ hài lòng hỏi,”Ông biết chỗ uy tín chứ?”
“Chẳng khác nào ông hỏi ngựa có biết tìm chuồng không?” – Po Kai khịt mũi hỏi lại, ông ta trả tiền rồi đi ra.
Bên ngoài khắp đường phố giăng đầy sương mù, Po Kai rủ hai người bạn đi theo bờ sông phía sau quán ăn. Ông ta đưa mấy ngón tay huýt sáo, phía trước có một chiếc thuyền nhỏ treo lồng đèn trờ tới qua màn sương mờ.
Po Kai bước xuống nói với người cầm lái: “Cho ta ra chỗ thuyền lớn”.
“Hả!” – Ma Joong quát. “Có phải tôi vừa nghe ông kể chuyện mấy cô nàng?”
“Chớ còn gì nữa!” – Po Kai thủng thỉnh đáp. “Tránh qua”, ông ta nhắc nhở người chèo thuyền. “Men theo đường tắt, mấy quan đây có việc gấp.” Đêm về khuya chỉ còn nghe tiếng mái chèo khua nước.
Một lúc sau không còn nghe động tĩnh, và con thuyền lững lờ xuôi dòng, người chèo thuyền tắt đèn dừng lại.
Ma Joong giơ bàn tay vạm vỡ níu lấy vai Po Kai.
“Nếu ông định gài bẫy,” – gã bất chợt nói, “tôi sẽ nện ông nhừ tử”.
“Đừng nói bá láp!”- Po Kai hăng hái nói lại. Nghe tiếng xục xịch, con thuyền chuyển mình.
“Ta men theo đường cống”. – Po Kai nói: “Hai bạn không nên nói lại cho quan trên nghe chuyện này nhé!”.
Mọi người chợt nhìn thấy phía trước một đoàn sà lan lớn.
“Nhắm chiếc thứ hai như mọi khi” – Po Kai ra lệnh người cầm lái, ông cho mấy đồng tiền công xong rủ hai người bạn Ma Joong và Chiao Tai tấp vô bờ.
Ông đi qua dãy bàn ghế xếp lộn xộn trên sàn tàu, ông bước tới gõ cửa buồng máy. Một bà mập ú ra mở cửa, trên người mặc chiếc áo choàng hàng lụa đen cáu bẩn. Bà đứng đó ngoẻn miệng cười để lộ cả hàm răng đen nhánh.
“Ồ, Po Kai hân hạnh gặp lại anh” bà vừa mở lời. “Mời anh bước xuống đây”.
Ba vị khách bước theo cầu thang gỗ chúi mũi xuống, phía trước mắt là một gian buồng rộng rãi, ánh sáng mờ mờ cây đèn lồng treo trên thanh rui chiếu hắt xuống sàn.
Ba vị khách ngồi vào chiếc bàn lớn chiếm gần hết cả gian buồng. Người đàn bà mập ú vỗ tay, một lúc sau người đàn ông mặt thô lỗ tay bưng khay đầy ắp những vò rượu bước ra.
Gã đang rót rượu chợt Po Kai quay qua hỏi người đàn bà “Người bạn thân tình chiến hữu Kim Sang tôi đâu không thấy?”
“Ông ấy chưa thấy lại,” – bà đáp. “Tôi nghĩ là không có việc gì ông phải bận tâm.”
Bà ra hiệu cho người hầu bàn, gã bước đến mở cánh cửa sau, bốn nàng tiên chỉ mặc trên người chiếc áo lụa hè mỏng manh. Po Kai hớn hở chào mấy nàng.
Tay kéo mỗi nàng ngồi xuống mỗi bên, ông mới nói. “Ta chọn hai nàng này, quay qua ông nhanh miệng nói với Ma Joong và Chiao Tai, “mà nên nhớ là rượu phải rót liên tục đầy chén”.
Ma Joong chọn một nàng khuôn mặt tròn trình, Chiao Tai đang kể chuyện với một nàng khác, nàng này nhìn đẹp gái nhưng vẻ mặt u buồn có hỏi chuyện mới nói. Nàng tên là Yu-Soo, người Hàn Quốc nhưng nói sõi tiếng Trung Quốc.
“Quê hương em đẹp lắm!” – Chiao Tai vừa nói vừa choàng tay qua ôm ngang eo ếch nàng. “Ta có đến đó lúc còn chiến tranh”.
Nàng xô gã qua một bên ánh mắt nhìn vẻ khinh khỉnh.
Gã chợt nhớ ra mình vừa nói lỡ lời nhanh miệng nói ngay, “đồng bào của em là những chiến sĩ gan dạ, họ chiến đấu hết mình nhưng quân bên anh đông hơn”.
Nàng không thèm nghe.
“Mi không biết nói cười gì sao, con kia?” – Người đàn bà mập ú quát con bé.
“Bà cứ để mặc em, được không?” – Nàng chậm rãi nói.
Bà kia đứng ngay dạy, giơ tay tát vô mặt nàng Yo-soo, miệng rít lên: “Ta dạy cho mi biết tay, đồ đĩ rạc!”
Chiao Tai vung tay gạt bà kia lui ra, gã càu nhàu. “Bà không được đánh nó”.
“Ta về thôi,” – Po Kai quát, “Ta có linh tính trăng sắp tàn, Kim Sang sắp về đến nơi.”
“Em ở lại đây,” – con bé nói với Chiao Tai.
“Tùy em”, - gã nói xong bước theo mấy người trở lại mui thuyền.
Ánh trăng mờ lạnh lẽo soi bóng một dãy sà lan neo đậu dọc theo tường thành. Nhìn theo mặt nước con lạnh nhỏ chỉ thấy lờ mờ bờ bên kia.
Ma Joong ngồi xuống chiếc ghế đẩu đặt con bé ngồi trên đùi. Po Kai đổi hai nàng kia qua cho Chiao Tai.
“Lo giùm cho mấy nàng,” – ông nói. “Ta đang thả hồn theo mút tận trên mây xanh”.
Ông đứng lại một chỗ, tay chắp sau lưng, ngước mặt nhìn trăng một cách say sưa.
Chợt ông nói “Bởi các ông yêu cầu mãi nên bây giờ ta ngâm một bài thơ vừa mới sáng tác.”
Vươn cần cổ gầy guộc ông cất giọng cao lanh lảnh ngâm một đoạn thơ:
Cùng là bạn đồng hành của thơ ca múa hát, cùng chung san sẻ nỗi buồn lo.
Ôi trăng, hỡi vầng trăng bạc!
Ông dừng lại thở ra một hơi dài rồi chợt hạ thấp giọng lắng nghe. Ông nhìn quanh một lượt, chợt ông nói: “Ta vừa nghe một thứ âm thanh chói tai”. “Tôi cũng vậy” – Ma Joong nhắc lại. “Hỡi trời cao, đừng gây tiếng động inh tai kia nữa. Trời cao có thấy ta đang kể lể với nàng tiên dưới trần?”
“Ta muốn nhắc đến tiếng động từ bên dưới kia,” – Po Kai nhắc nhở, giọng đanh lại. “Ta đoán là cô nàng của Chiao Tai đang nhận lãnh một bài học”.
Rồi ông không nói nữa, mọi người lắng nghe tiếng đánh đập, tiếng gầm gừ từ bên dưới. Chiao Tai đứng phắt ngay dậy, vội vàng quay trở xuống theo sau Ma Joong.
Nàng con gái Hàn Quốc bị lột hết quần áo trần truồng nằm sóng sượt dưới chân bàn. Người hầu bàn đang giữ lấy tay nàng, người kia giữ lấy chân. Người đàn bà mập ú giương chiếc roi mây quất vô mông nàng.
Chiao Tai giwo tay nắm tay đấm ngay vô quai hàm người hầu bàn. Thấy vậy tên kia buông cô nàng rút dao giắt lưng ra.
Chiao Tai phóng qua bên kia bàn, nắm lấy cổ tay gã vặn vẹo, gã té nhào mồm la thét, con dao trên tay văng xuống sàn.
Yu-soo cuộn mình vô chân bàn, cố gỡ miếng giẻ rách bẩn thỉu cột miệng nàng. Chiao Tai vội đỡ nàng dậy tháo giẻ ra.
Tên hầu bàn cúi xuống nhặt con dao bằng tay trái, Ma Joong nhanh chân đá vô ba sườn gã quay mấy vòng úp mặt vô tường. Nàng con gái quằn quại ôm bụng, chợt nàng nôn thốc ra.
“Một tiểu gia đình hạnh phúc!” – Po Kai đứng ở cầu thang chợt nói.
“Cho gọi bọn bên thuyền kia qua đây,” – người đàn bà mập ú thở dốc vừa ra lệnh cho tên hầu bàn đang cố bò lê vươn mình đứng dậy.
“Gọi hết bọn côn đồ qua đây” – Ma Joong quát vẻ khoái chí. Gã bẻ gãy một chân ghế thủ sẵn trong tay làm cây dùi cui.
“Thong thả nào bà cô ơi,” – Po Kai cất tiếng gọi. “Cẩn thận đấy, hai ông bạn tôi là viên chức của pháp đình đấy”.
Bà kia vẻ mặt thất sắc, ra lệnh cho tên hầu bàn quay lại.
Bà quỳ xuống trước mặt Chiao Tai kêu nài, “Thưa ông, tôi chỉ dám bảo nó lo tiếp đãi ông cho phải phép”.
“Tôi đã nói với bà rồi sao nỡ nào đánh đập nó,” – Chiao Tai quát. Gã tháo khăn quàng cổ đưa cho con bé lau nước mắt, nàng run rẩy đứng dậy.
“Cậu lo dỗ dành cô nàng” – Ma Joong nói.
Nàng Yu-soo lấy quần áo bước tới cửa sau, Chiao Tai bước theo qua một lối đi hẹp. Nàng mở cánh cửa bước vào, Chiao Tai bước theo sau.
Trước mắt Chiao Tai hiện ra một gian buồng nhỏ hẹp, bên dưới cửa bày một chiếc giường phía trước là bàn trang điểm, một cái rương đựng quần áo bọc da màu đỏ dựa sát vô tường.
Chiao Tai ngồi trên chiếc rương chờ nàng Yu-soo.
Nàng lặng lẽ quăng chiếc áo dài trên giường, Chiao Tai chợt nói, giọng ấp úng: “Ta có lỗi với em, ta ân hận lắm”.
“Có nghĩ gì đâu chàng ơi” – nàng hờ hững đáp. Nàng nghiêng người với tay lấy chiếc hộp tròn nhỏ để trên cửa sổ.
Chiao Tai mắt không rời ngắm nhìn thân hình cân đối của nàng.
“Mặc quần áo vào đi” – gã nói với giọng cộc lốc.
“Trời nóng nức lắm” – Yu-soo đáp giọng bướng bỉnh. Nàng mở chiếc hộp nhỏ lấy dầu xoa bóp lằn roi trên mông.
“Nhìn xem này,” – nàng chợt kêu “cũng may là chàng đến vừa kịp đúng lúc”.
“Em làm ơn mặc áo vào được không?” – Chiao Tai nói, giọng nghe khàn khàn.
Yu-soo không trả lời, nàng xếp gọn chiếc áo đặt trên ghế, ngồi xuống soi gương chải tóc.
Chiao Tai vẫn để mắt nhìn vô tấm lưng trần đầy đặn của nàng. Gã nghĩ bụng tự trách mình thật là lố bịch nếu cứ quấy rầy nàng ngay lúc này.
Bất chợt gã nhìn vào gương soi tỏ bộ ngực căng đầy của nàng.
Gã dằn lại, miệng thốt lên: “Em đừng ngồi như vậy nữa, em làm ta ngất ngư rồi đó”.
Yo-soo kinh ngạc quay lại nhìn gã, đôi vai tròn trịa nàng khẽ động đậy, chợt nàng đứng dậy bước lại ngồi xuống giường nhìn qua Chiao Tai.
“Có thật chàng ở bên pháp đình ghé qua đây không? – nàng hỏi vu vơ. “Ở đây người ta nói láo quen miệng rồi.”
May sao câu chuyện chợt đổi hướng, Chiao Tai lôi trong giày ra một cuộn giấy. Cô gái gãi đầu chìa tay ra đỡ lấy.
“Em không biết đọc”, nàng thưa “nhưng mắt em nhìn rất tỏ!”
Cúi sấp người xuống nàng với tay phía sau thành giường lấy ra cái gói được xếp thẳng băng, cẩn thận. Ngồi ngay lại nàng đem ra so dấu niêm thẻ thông hành của Chiao Tai.
Trả giấy tờ lại, nàng mới noi. “Chàng đã nói thật, hai dấu niêm là một.”
Nàng chăm chăm nhìn Chiao Tai, vẻ như dò xét.
“Làm thế nào em có được giấy tờ đóng dấu pháp đinh?” – Chiao Tai hỏi nàng.
“Kìa, đúng là ông rồi,” – nàng phấn khởi nói: “Ông là tay bắt cướp có đúng không?”
Chiao Tai không nói năng gì, nàng xích lại gần chàng, nhẹ nhàng đưa tay định tháo thắt lưng của Chiao Tai.
Chiao Tai siết chặt nắm tay lại.
“Này, con bé kia!”- gã buột miệng nói “mi vừa mới bị ăn đòn, phải không? Mi không hiều là nếu ta ăn nằm với mi ngay lúc này thì xấu xa lắm sao?”
Nàng liếc nhìn gã, ngáp một hơi rồi chậm rãi nói: “Làm sao em dám nghĩ đến chuyện đó là xấu xa với chàng?”
Chiao Tai vội vã đứng ngay dậy.
Trở lại gian buồng phía ngoài, gã nhìn thấy Po Kai còn ngồi trong bàn, hai tay ôm đầu, ngủ gáy khò khò. Người đàn bà mập ú ngồi trước chén rượu bên kia bàn. Chiao Tai trả tiền xong, nhắc nhở bà nếu còn đánh đập con bé thì sẽ gặp rắc rối to.
“Nó chỉ là con nô lệ Hàn Quốc, tôi chuộc nó về có giấy tờ hẳn hoi,” – bà gay gắt nói lại. Rồi bà lại khéo nói bóng gió: “Bẩm một lời quan đã phán thì y như là luật lệ rồi”.
Ma Joong cũng trở lại vẻ mặt tươi tỉnh.
“Dù sao thì đây cũng là một nơi dễ chịu”, gã vừa nói. “Với lại con bé mập mạp kia thật là tuyệt!”
“Em mong lần sau quan sẽ hài lòng hơn,” – bà kia đáp vẻ nhiệt tình. “Còn một nàng mới toanh ở bên thuyền số năm, đẹp như tiên, có học vấn. Em để dành chờ đón khách hào hoa. Thôi thì đã gọi là kiếp phù dung sớm nở tối tàn mà. Em cho là may ra được một hai lần…”
“Tuyệt!” – Ma Joong nói ngay. “Ta sẽ quay lại đây, còn bà nhớ nhắc bọn hầu hạ chớ có vung dao như lần này nữa. Gã bước tới lắc vai Po Kai, kề miệng nói vô tai thét lớn. “Dậy đi nhà thơ đồng tính! Khuya lắm rồi, về đi thôi! Po Kai ngước vẻ mặt hậm hực nhìn về phía hai người bạn.
“Bọn chúng mày là một lũ súc sinh”, - ông kiêu hãnh vạch mặt. Bọn bây chẳng thể nào hiểu tư tưởng cao siêu của ta. “Ta ở lại đây, chờ bạn chiến hữu Kim Sang ta về, bọn chúng mày chẳng ra gì, bọn bây chỉ biết rượu với gái. Ta oán ghét bọn bây, cút đi”
Ma Joong phá ra cười sằng sặc, gã đẩy mũi xuống che hết mắt Po Kai, xong rồi bỏ đi cùng với Chiao Tai, miệng huýt sáo gọi thuyền lại.

Nguồn: http://alobooks.vn/