Khánh Ly thì thào qua điện thoại làm Cung My có cảm giác nhột nhột ở lỗ tai. Cô quát lên:
− Mày nói to lên. Tao chả nghe gì ráo!
Ly vẫn tiếp tục thì thào, nhưng giọng cô khá hơn 1 chút:
− Muốn xem bi kịch, mau tới quán Chiều Tím, nhanh nhanh lên.
My ngớ mặt ra:
− Nhưng bi kịch gì? Ai đóng?
− Tao không nói được. Mày ra ngay và chờ tao. Thôi! Stop!
Gác máy, My đi tới đi lui trong phòng rồi khều Khuê Tâm:
− Em tới nhà con Ly nha!
Không rời mắt khỏi trang sách, Tâm càu nhàu:
− Lúc nào cũng con Ly. Đi đâu thì cứ đi.
Liếc sơ lại dung nhan trong gương, Cung My vọt ra cổng với 1 bừng thắc mắc. Chuyện gì vậy kìa? Có liên quan tới Bảo và Bích Hồng không?
Tới quán, My nhìn quanh vào chẳng thấy ai quen. Buổi trưa quán vắng tanh và im đến mức tiếng con ong ruồi bay hút mất ở những bụi ngũ sắc rực rõ hoa cũng nghe rõ mồn một.
Vừa gọi xong ly cà phe, Cyng My thấy Ly nhốn nháo bước vào. Cô đưa tay lên vẩy. Con bé ngồi xuống ghế giọng tấm tắc:
− Chọn chỗ này hay đó! Chả ai thấy mình đâu!
Cung My nhăn mặt:
− Nhưng vụ gì?
− I don't know. Nhưng mẹ tao hẹn bà Hai Lý chắc không phải để làm hợp đồng thuê taxi dài hạn rồi.
Nhìn bộ mặt ngớ ra của Cung My, con bé hạ giọng bí mật:
− Hình như cậu Đức nhờ mẹ tao nói chuyện phải quấy với bà Lý.
Cung My tò mò:
− Chuyện phải quấy gì vậy?
Khánh Ly chót chét:
− Thì chuyện nhỏ Hồng tạt nước vào mặt mày rồi hăm dọa đó! Nghe tao kể nên mẹ tao tức mới mách cậu Đức. Chắc cậu ấy muốn bà Lý dạy dỗ lại con chằn tinh ấy.
Cung My chép miệng:
− Cách nhau cả nửa quả địa cầu. Tiếng nói của cậu Đức đâu còn trọng lượng nữa.
Khánh Ly vênh váo:
− Nhưng khi mẹ tao nói giùm thì có khác à!
My so vai:
− Bà Hai Lý đâu có cựa. Cứ để xem mèo nào cắn mũi nào.
Ly ré lên:
− Mày nói mẹ tao là mèo à?
Cung My chối:
− Tao đâu có.
Khánh Ly chưa kịp phản ứng thì bà Lý và Điền bước vào. Họ ngồi xuống bàn cách chổ cô và My 1 dàn tigon nho nhỏ.
Ly có vẻ sốt ruột:
− Mẹ tao làm gì lâu dữ vậy kìa?
My pha trò:
− Chắc đang bận réo mày.
Ly hạ giọng:
− Lúc nãy tao vờ xin tới nhà mày mất rồi, còn réo gì mà réo.
− Có bao giờ dì Hằng với mẹ tao đi cùng không?
− Dám lắm đó!
Ly dứt lời thì bà Hằng lót tót bước vào. Nhìn dáo dác, bà tiến đến bàn bà Hai Lý. Mỉm cười thay câu chào, bà xởi lởi:
− Chà! Đã 20 năm không gặp nhưng chị vẫn nhận ra em. Em vẫn đẹp như ngày nào.
Bà Lý mỉm cười đáp lễ:
− Chị nói thế chứ! Con cái lớn, chúng ta đều đã già cả rồi.
Chỉ vào Điền, bà nói:
− Thằng Titi nè! Chị còn nhớ nó không?
Bà Hằng ngheo nheo mắt như đang hồi tưởng:
− À! Cái thằng béo trục béo tròn mà em đi đâu nó cũng đòi theo chớ gì? Lớn lên nhìn cũng bảnh trai ác! Nhờ hồi em đi sanh, đòi theo không được, nó khóc quá trời.
Bà Hai Lý đợi người phục vụ đi khỏi mới ngập ngừng hỏi:
− Anh Đức dạo này thế nào? Hôm trước em định hỏi thăm chị Linh, nhưng cô ấy có vẻ không muốn nói, em thấy ngại nên thôi.
Bà Hằng xua tay:
− Ối chào!! Tánh Linh lúc nào cũng như thế.
Bà Lý nhỏ nhẹ:
− Em biết Linh còn giận chuyện em bỏ chồng bỏ con. Nhưng hoàn cảnh lúc đó ngặt nghèo quá, em đâu có cách lựa chọn nào khác. Mãi mới đây em mới nghe Mẫn Quyên nói đã tìm được Mí Mí và đem về nuôi. Hôm sau gặp nhau em có hỏi thì cô ấy bảo con bé đang ở Mỹ.
− Và em tin như vậy à? Thật ra em đâu phải tuýp người dễ tin. Lẽ ra khi Mẫn Quyên nói thế em phải hỏi rõ hơn để biết về con gái mình, dù em đã bỏ nó nhưng sao lại đợi vô tình gặp Linh mới hỏi.
Bà Lý thở dài:
− Nói có lẽ chị không hiểu, chớ em rất mặc cảm về chuyện này. Em sợ quá khứ và thấy tội lỗi khi nhớ tới Mí Mí.
Bà Hằng trầm giọng:
− Linh giận em nên mới như vậy. Thật ra Mí Mí vẫn còn ở đây. Hôm nay chị gặp em cũng vì con bé.
Bà Hai Lý xúc động:
− Mí Mí sống với ai? Em muốn nhận lại nó. Chị giúp em nhé?
Bà Hằng lắc đầu:
− Muộn quá rồi! Chị chắc nó không xem em là mẹ đâu, vì em đối xử với nó quá tệ.
Bà Hai Lý thở dài:
− Có ai rứt núm ruột của mình mà không đau. Tất cả cũng tại cái tội nghèo. Bây giờ em không thiếu gì. Sống với em, Mí Mí sẽ có tất cả, em bù đắp để chuộc lại tội lỗi ngày xưa. Nếu biết mẹ ruột là giám đốc 1 công ty lớn, chắc nó sẽ nhận lại em, chị sẽ đưa em đi gặp nó chứ?
Thấy bà Hằng ngần ngừ, bà Lý lại hỏi tiếp:
− Nó ra sao? Có xinh đẹp không? Có được đầy đủ không? Nhất định em sẽ cho nó không thiếu thứ gì, không thua kém ai hết.
Bằ Hằng trầm giọng:
− Em đã gặp nó rồi. Và thừa biết nó đang cần gì.
Bà Lý cau đôi mày mỏng tanh:
− Em đã gặp nó rồi à? Là ai nhỉ?
Bà Hằng chua chát nhấn từng nhữ:
− Là đứa con gái mà em và Bích Hồng ghét hơn cả kẻ thù.
Buông cái muỗng đang cầm trên tay xuống, bà Lý lắp bắp:
− Cung My! Nó là Cung My à?
− Sao lại ngạc nhiên dữ vậy? Em không thích Cung My cũng chẳng hề chi. Chị chỉ mong em đừng ngăn nó với thằng Bảo nữa. Mới đây thôi, Bích Hồng đã hất nước vào mặt con My và hăm lần sau sẽ là acid. Chị rất sợ chị em nó rơi vào nghịch cảnh nên phải cho em hay để ngăn Hồng đừng làm chuyện rồ dại mà hối hận không kịp.
Bà Hai Lý than thở ôm đầu:
− Đúng là nghiệp chướng.
Bà Hằng nhếch môi:
− Do em tạo ra đó thôi. Nhưng bọn trẻ không có tội gì cả. Chị mong em hãy suy nghĩ cho kỹ để đối xử công bằng với những đứa con của mình.
Ngập ngừng 1 chút bà nói tiếp:
− Bảo nó thương Cung My chớ không thương Bích Hồng, em đừng đem tiền tài địa vị mua chuộc nó. Chị đã gặp em nhưng không hề cho tụi nhỏ biết. Có lẽ em cũng đừng nên khuấy động cuộc sống bình yên lâu nay của Cung My, chị về đây!
Bà Hai Lý ngồi như bất động, mãi đến lúc Điền lên tiếng gọi, bà mới ngơ ngác hỏi:
− Cái gì?
Điền kiên nhẫn lập lại:
− Con sẽ đi tìm Cung My để nói chuyện này. Chả có gì dì phải buồn hết. Con tin là Cung My sẽ nhận lại mẹ mình, 1 người giàu có.
Điền chưa dứt lời thì đã nghe tiếng của Cung My vang lên:
− Không bao giờ!
Bà Hai Lý giật mình nhìn lên và bắt gặp đôi mắt tóe lửa trên gương mặt tái xanh của Cung My.
Cô mím môi:
− Tôi không có người mẹ như vậy. Tốt nhất giữa chúng ta mãi mãi là người dưng kẻ lạ.
Không để bà Lý nói câu nào, Cung My cắm đầu bỏ chạy làm Khánh Ly hối hả đuổi theo. Con bé vừa thở háo hển vừa nói:
− Tao không biết chuyện đã xảy ra như vậy. Nếu biết tao đã không gọi mày!
My chua chát:
− Tao hiểu điều đó mà!
Đá tung cái long bia bên đường, Cung My giận dữ gào lên:
− Tại sao thế? Tại sao?
Khánh Ly hốt hoảng:
− Đừng có la ngoài đường. Người ta tưởng mày điên đó!
Cung My miếu máo khóc:
− Thà tao điên còn hơn phải chấp nhận sự thật này. Tao ghét bà ta tàn mạng, thù Bích Hồng tàn xương. Tao không muốn có chung máu mũ ruột rà với họ.
Quẹt nước mặt ràn rụa trên má, My nói tiếp:
− Giờ tao đã hiểu tại sao ba tao luôn khinh bỉ tao. 1 phần tại tao không phải là con ruột, 1 phần ổng khinh thường bà Hai Lý. Tao đã hiểu hết những câu mắng lấp lửng, mơ hồ trước đây của ổng. Mẹ tao phải nhịn nhục bao nhiêu năm là vì tao, vì tao. Sao tao chán quá!
Khánh Ly gắt:
− Bình tĩnh coi! Lu loa như mày cóc giải quyết được gì. Điều quan trọng là bà Lý có để mày yên không khi bả biết mày là con bả.
Cung My làm thinh. Cô như dịu bớt trước lối nhắc nhở của Ly. Dì Hằng vì thương cháu mới nói cho bà Lý biết rõ sự thật mà không lường xem hậu quả sẽ thế nào. Bà Hai Lý và Bích Hồng sẽ phản ứng ra sao, đối xử với My có khác đi không? Rồi Bảo nữa, anh sẽ nghĩ gì khi biết rõ cội nguồn của My.
Thất thơ thất thiểu như người mất hồn, Cung My nặng nhọc đi bên cạnh Khánh Ly.
Con bé lo lắng:
− Mày cứ xem như không có chuyện gì, không biết gì, có lẽ sẽ đỡ khổ hơn như vậy.
Thấy My làm thinh, Khánh Ly lại tự trách:
− Tất cả cũng chỉ tại tao tài khôn...
Cung My lắc đầu:
− Đây là sự thật mà! Nếu mình không biết nó vẫn cứ tồn tại. Rồi cơn sốc cũng qua đi. Tao chả sao đâu! Chả sao đâu!
My lập lại câu nói như để trấn an mình, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, cô biết đêm nay và có thể rất nhiều đêm sau nữa, cô sẽ khó lòng an giấc.
Chương 10
Bà Xuân xuống giọng năn nỉ:
− Con trở về nhà đi. Ăn ở như vậy khổ thân quá! Mẹ hứa con yêu ai, cưới ai, mẹ cũng chịu hết.
Bảo nói:
− Con ở đây quen rồi. Về nhà chỉ chướng mắt ba và anh Ân.
− Sao con lại nói vậy? Ba đâu hề ghét bỏ con.
− Nhưng ba chẳng hề ưu ái con như anh Ân hay anh Lam. Con không ganh tỵ, nhưng muốn khẳng định khả năng của mình. Con cũng tìm đưọc việc làm bảo đảm cuộc sống của mình mà không phải dựa vào công ty của ba.
Bà Xuân nhỏ nhẹ:
− Ba rất muốn con về phụ ổng, vì sắp tới đây thằng Lam sẽ thành lập công ty riêng với vốn của ông bà ngoại nó. Ba muốn con thế chỗ của Lam.
Bảo xoa cầm:
− Chức phó giám đốc kế hoạch à? Chà! Chắc anh Ân sẽ rất khó chịu. Mà con ghét đối đầu với ảnh. Con không về công ty đâu mẹ ạ!
Bà Xuân cau mày:
− Tụi con là anh em ruột, làm gì có chuyện thằng Ân ghét con. Nó chỉ đối đầu thằng Lam thôi, bây giờ thằng quỷ ấy đi rồi, anh em con phải đồng tâm hiệp lực chứ.
Bảo thủng thỉnh nhắc lại lời mẹ:
− Đồng tâm hiệp lực với ai chớ với anh Ân thì khổ lắm. Con đã có chỗ làm rồi, con muốn được tự do trong công việc. Về công ty con sẽ lọt giữa ba và anh Ân. Thọ không nổi đâu. Mẹ đừng ép con mà!
Bà Xuân nổi sùng:
− Đúng là đồ ngu! Làm chủ không muốn, muốn đi làm công cho thiên hạ.
Bảo ngang ngạnh:
− Về công ty con cũng làm công cho ba. Con muốn đánh vật với cuộc đời 1 cách thật sự.
Bà Xuân nhẹ giọng:
− Thôi được! Mày muốn làm gì thì tùy, nhưng lâu lâu cũng phải về nhà chứ! Tao với ba mày già cả rồi, ở với ai đây khi mai mốt thằng Ân sẽ ở rể bên nhà vợ.
Bảo nheo nheo mắt:
− Ảnh tính lấy Bích Hồng thật à?
Bà Xuân liếc xéo con trai:
− Hừ! Thì nó cũng vì mày đó! Mày mà bà Lý chấp nhận nó.
Hơi nhếch môi 1 chút, Bảo cao giọng:
− Sao lại là cô Lý, lẽ ra Bích Hồng chấp nhận ảnh mới đúng chứ!
− Ối dào! Con nhỏ ấy ba phải. Trước đây bu loa khóc vì thất tình mày, bây giờ thì lu loa khóc vì thằng Ân trễ hẹn. Nó vô tâm đểnh đoảng làm sao ấy.
Bảo nhẹ nhàng:
− Sao trước đây mẹ khen?
Bà Xuân bối rối:
− Thì mặt xấu ấy cũng là mặt tốt của nó.
Bảo bật cười:
− Mẹ nói thật khó hiểu.
− Có gì mà không hiểu. Bích Hồng giàu, lại là người thừa kế duy nhất cái gia tài ấy, nó vô tâm đểnh đoảng thì có lợi cho thằng Ân.
− Mẹ tính xa quá! Chắc gì bà Lý đã để cho anh Ân sờ tay vào cái gia tài của bả.
Giọng bà Xuân tỉnh khô:
− Nói vậy chắc bả sống đời để giữ của quá!
Bảo lơ lửng:
− Mẹ quên rằng bà Lý còn có 1 người con với người chồng trước à? Nghe đâu bà ấy đang tính chia đôi gia tài cho 2 cô con gái đó!
Bà Xuân sững sờ:
− Thật à! Sao mẹ không nghe anh Ân con nói?
− Ảnh đâu có biết chuyện này.
− Vậy sao mày biết?
Bảo thản nhiên:
− Vì bà Lý đang nhờ con thuyết phục người con riêng nhận phần tài sản ấy.
Bà Xuân nhìn anh trân trối:
− Mày quen con nhỏ đó à?
− Dạ...! Nhưng con không thuyết phục được cô ta chấp nhận mẹ mình.
Bà Xuân chưng hửng:
− Trời đất! Nó có khùng không mà từ chối vậy?
Bảo thở dài:
− Cô ấy rất tỉnh và căm ghét bà Lý, do đó mới từ chối để bà ta phải đau khổ vì ngày xưa đã đem con để bỏ vô cô nhi viện.
Bà Xuân buột miệng:
− Con nhỏ ác như vậy chắc bà Hai Lý còn chết sớm hơn nữa!
Bảo nhíu mày:
− Mẹ nói vậy là sao?
Bà Xuân trầm ngâm 1 hồi mới lên tiếng:
− Bà Lý bị ung thư máu, không sống được bao lâu đâu. Chính vì vậy bà ta mới gắp rút tìm cho Bích Hồng 1 tấm chồng. Bà Hai Lý muốn gia tài sự nghiệp của mình sẽ có người thừa kế tốt do đó đã chọn con. Tiếc rằng con lại yêu Cung My.
Bảo tiếp lời mẹ:
− Chính vì lý do này nên bả mới làm nhiều chuyện để ly gián con với Cung My?
Bà Xuân gật đầu. Bảo xót xa:
− Vô tình bà ấy đã phạm sai lầm thứ hai với con ruột của mình.
Bà Xuân nhảy nhổm lên:
− Sao? Cung My là con của Hai Lý à?
Bảo chép miệng:
− Đúng là vòng tròn oan nghiệt mà bà Lý đã tự tay thắt lấy!
Bà Xuân bực bi:
− Không được Bảo à! Dù thế nào đi nữa con cũng phải khuyên Cung My.
− Con đã nói nhiều rồi mẹ à! Cô bé ấy bướng lắm! Vả lại nếu là con, con cũng làm như vậy. Nghĩ cho cùng, bà Hai Lý đâu thương gì My. Trong thâm tâm bả không hề tồn tại 1 bé Mí Mí, cái tên mà bà đã đặt cho Cung My lúc mới chào đời đã biến mất khi bà ta đem cô bé cho đi.
− Nhưng Hai Lý không biết là còn khỏe như vậy được bao lâu. Nhờ có tiền uống thuốc quý nên bà ấy mới không nằm 1 chỗ. Nhưng sức lực ngày 1 yếu dần đó. Nếu Cung My cứ khăng khăng giữ oán hận trong lòng, rồi nó sẽ ân hận suốt quảng đời còn lại.
Bảo im lặng. Anh biết Cung My không phải người vô cảm, cố giấu nhưng anh vẫn nhận ra sự quan tâm của My đối với bà Hai Lý. Sở dĩ cô luôn lẫn tránh cũng như từ chối những đề nghị của bà Hai Lý vì cô tự ái. Cô không muốn bả và Bích Hồng nghĩ rằng cô tham lam. Dù bà Hai Lý là người có lỗi, nhưng trước 1 người gần đất xa trời, nếu cứ cố chấp thì nên hay không?
Thấy Bảo làm thinh, bà Xuân tiếp tục ca cầm:
− Con cái thời nay đâu cần cha mẹ. Đủ lông đủ cánh rồi mặc sức mà bay cao bay xa. Cứ để vợ chồng già tao với nhau.
Bảo phì cười:
− Mẹ làm như đã 8, 9 chục tuổi không bằng. Nếu ba đồng ý cho con tự do làm công ty khác, con sẽ về nhà ở.
Bà Xuân giận dỗi:
− Mày ra giá hả thằng quỷ?
Bảo cười cười:
− Không phải! Nhưng có như vậy con mới thoải mái khi đụng độ với anh Ân và ba. Không làm chung, khỏi bị kềm kẹp, khỏi bị lên lớp. Nhất là lên lớp trên bàn ăn.
Bà Xuân ậm ự:
− Thôi được! Để mẹ nói với ba mày. Nè! Về nhà lấy xe Dream của thằng Ân mà chạy.
− Con lấy rồi ảnh đi bằng gì?
− Ôi! Mày khéo lo. Nó vừa mua chiếc Spacy hỏa tiễn, chớ đâu như mày lót tót đạp xe đạp. Đi với bồ, nó cũng khinh.
Bảo khoe ngay:
− Cung My không như những cô gái khác đâu mẹ.
Bà Xuân bắt bẻ:
− Mẹ biết! Bởi vậy con bé mới thâu mất 3 hồn 7 vía của mày. Mày đâu còn tâm trí đâu để nghĩ tới bà mẹ này nữa.
Bảo gải đầu:
− My vẫn khuyên con về nhà đó chứ! Nếu mẹ không ngăn cấm con với My nữa thì con sẽ về với mẹ ngay.
Bà Xuân hừ 1 tiếng rồi đứng dậy:
− Ráng khuyên con bé nhìn lại mẹ mình, mày mà không làm được chuyện này, chắc khó đủ bản lãnh để làm chồng nó.
Bảo xìu mặt vì lời phán khá nặng ký của mẹ. Anh tiễn bà ra cửa, gọi xích lô cho mẹ rồi vào nhà châm thuốc hút.
Nếu Bảo nói thật việc bà Lý chẳng còn sống được bao lâu để khơi gọi lòng thương của My thì chắc cô bé sẽ đến với mẹ ruột của mình ngay.
Nhưng làm như thế có vẻ gượng ép. Chẳng hay chút nào. Chắc Bảo phải gặp bà Hằng để nhờ bà khuyên giải họ. Là phụ nữ với nhau, biết đâu bà sẽ là nhịp cầu nối cho mẹ con Cung My xích lại gần hơn. Ngoài bà Hằng ra, vai trò của bà Linh cũng rất quan trọng. Bảo tin rằng bà cũng không ích kỷ đến mức có phản ứng khi nghe đề nghị của anh với bà Hằng.
Hăm hở với điều vừa nghĩ ra, Bảo hồ hởi dắt xe đạp ra cổng. Buổi chiều đang xuống, nhưng trong anh hy vọng những tình cảm tốt đẹp sẽ đến với Cung My bỗng dâng trào.
Chương kết
Bà Hai Lý nói với bà Linh:
− Dầu sao tôi cũng cám ơn cô đã khuyên hết lời để Cung My chịu gọi tôi 1 tiếng mẹ.
Bà Linh trầm tư:
− Con bé bướng và nhiều tự ái lắm. Chỉ mong chị không làm nó mặc cảm với Bích Hồng.
Bà Lý nhỏ nhẹ:
− Tôi biết. Tự ái cao là tính giống anh Đức. Con bé giống cha vẫn tốt hơn là giống tôi. Nói thật, tôi cảm thấy thanh thản và an tâm trước khi phải gần đất xa trời.
Bà Linh nhăn mặt:
− Chị lại vậy nữa rồi.
Cung My khệ nệ bưng khay đựng 2 ly nước cam ra, giọng tíu tít:
− Mời 2 mẹ dùng nước cam.
Bà Lý mỉm cười:
− Con không cho Bảo uống à?
Nghiêng nghiêng đầu nhìn ra sân, My lè lưỡi:
− Ông tướng ấy đâu có khoái uống nước cam. Bởi vậy con cho ổng chết khát là vừa rồi.
Bưng ly lên uống 1 ngụm, bà Hai Lý nói:
− Bảo là chàng trai tốt lại có khả năng. Mẹ rất an tâm khi biết nó rất yêu con. Sau này 2 đứa chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Đứng dậy, My phụng phịu:
− Ảnh hay ăn hiếp con lắm! Nên con chẳng biết hạnh phúc của tụi con sẽ có mùi vị gì.
Nhìn 2 bà mẹ 1 cái, Cung My cười rồi chạy tuốt ra sân.
Cuối cùng cô cũng đã gọi bà Lý là mẹ. Cô không thể nào làm người cố chấp, bảo thủ như thời gian qua cô đã làm.
Bảo hay nói với cô: "Máu bao giờ cũng chảy về tim". Thoạt đầu cô không nghe lời anh, lời dì Hằng và cả lời mẹ Linh. Cô khổ sở, vất vả vì cố chấp, ích kỷ, tự cao của chính mình. Đôi lúc cô cáu gắt, giận dỗi cả với Bảo vì anh hay dọa, ngày nào đó cô sẽ hối hận vì sự chấp nhất nhỏ nhặt ấy.
Nghĩ tới lúc phải mở miệng gọi bà Lý bằng mẹ, Cung My thấy làm sao ấy. Nhưng thực tế cũng không đến nỗi như cô tưởng. Cô vốn đa cảm nên khi mẹ và dì Hằng dẫn cô để gặp bà Lý, cô đã rơm rớm nước mắt và tiếng "Mẹ" bật ra hết sức dễ dàng. Lòng cô cũng cảm thấy nhẹ hẳn đi dù hiện tại cô chưa thể yêu thương bà Lý như dì Hằng hay mẹ Linh. Nhưng sự căm ghét và khinh bỉ đã vơi đi rất nhiều. Đúng là muốn được yên vui, mãi mãi hãy tha thứ.
Bước tới ngồi kế Bảo trên xích đu, My hỏi:
− Anh đang nghĩ gì thế?
Bảo vòng tay ôm cô:
− Nghĩ tới em, sao không ở trong ấy với 2 má?
Cung My thành thật:
− Có 1 lúc 2 người em không biết phải xử sự thế nào nữa. Chỉ sợ không khôn khéo sẽ bị không má này cũng má kia trách.
Bảo cười:
− Em cứ xử sự bằng lòng chân thành của mình.
− Nếu thế bà...a mẹ Lý sẽ buồn vì với bả.... em vẫn còn ngượng lắm.
− Cô ấy thừa nhạy cảm để biết điều đó! Em lo gì cơ chứ!
Cung My ngã đầu vào vai anh:
− Làm người nhiều lúc khó ghê! Em nghĩ muốn bình thường quan hệ mẹ con chắc phải tốn nhiều thời gian lắm!
− Anh lại không nghĩ thế! Tình mẫu tử vốn thiêng liêng. Dần dần rồi em sẽ quen, sẽ thương cô Hai Lý bằng cả trái tim mình.
Cung My nói khẽ:
− Em cũng mong được thế!
Bảo tủm tỉm:
− Anh tin chắc là được vì trước đây em cũng trốn tránh và từ chối tình yêu của anh, nhưng sao đó thì yêu 1 cách điên cuồng.
My đỏ mặt vì từ điên cuồng được Bảo cố ý kéo dài ra đầy tinh nghịch. Đúng là cô đã yêu 1 cách cuồng nhiệt. Nhỏ Ly tài lanh cho rằng những mối tình như vậy mới đời đời không phai.
My chợt nhớ tới ba Tuấn... mối tình của ông và bà Mẫn Quyên có phải là đang cuồng nhiệt không? Sao xa cách bao nhiêu năm họ vẫn không quên nhau?
Sống với má Linh, ba Tuấn như cái xác vô hồn, ông mặc cảm việc ba Đức gởi tiền về cho má Linh mở shop thời trang nên dứt khoát sống kham khổ, chả thèm rờ tới những đồ vật không do ông sắm. Chưa bao giờ chịu rời cái xe đạp cũ kỹ của mình để chạy chiếc Dream hay chiếc Chaly.
Hồi đó chị em cô vẫn cười cho rằng... ba lập dị. Nhưng bây giờ cô đã hiểu. Ông ghét vợ, ghét anh vợ, và ghét My chỉ vì trái tim và tâm trí ông luôn hướng về người tình thuở nào. Ông đau khổ nên lúc nào cũng cau có, gay gắt với những người ông ghét.
Bây giờ sống với bà Mẫn Quyên, ông đã lột xác thành 1 người khác. Hôm trước theo Bảo đến thăm bà Mẫn Quyên. My đã gặp lại 1 ba Tuấn trẻ trung, sôi nổi, yêu đời mà suốt bao năm cùng sống dưới 1 mái nhà, cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Bảo đã ví von thì thầm vào tai My:
− Có tình yêu, đời người ta lúc nào cũng là mùa xuân.
Lúc ấy nhớ tới mẹ Linh của mình. Mẹ Linh không còn tình yêu nên bà hay buồn. Cũng may mà có dì Hằng nhỏ to tâm sự. 2 bà dạo này thường hay đi chùa thấp hương. Mẹ Linh bảo đi chùa nghe kinh kệ, lòng người ta bớt sân si, tâm hồn sẽ được thanh thản hơn.
Chắc nhờ thế bà mới khuyên My tới gặp mẹ Hai Lý và bà đã quên hết những oán hờn ngày xưa. Mẹ Linh đang thuyết phục ba Đức trở về Việt Nam để hi ng với mẹ Lý, để gặp mặt con gái Cung My. Cô cũng mong ngày đó rồi sẽ tới mau!
Siết nhẹ Cung My, Bảo hỏi:
− Anh nói không đúng sao mà thừ người ra vậy?
My cười bẽn lẽn:
− Anh nói đúng!
− Vậy phải thưởng mới được!
My đẩy Bảo ra giọng lém lỉnh:
− Có những 2 má đang nhìn mình đó!
Tỉnh bơ, Bảo nâng cầm cô lên:
− Thì đã sao! Ba bên bốn phía đều đã chấp nhận cho anh yêu em. Chẳng lẽ thấy tụi mình mi nhau, 2 má chạy ra cản lại?
Cung My phụng phịu:
− Lúc nào anh cũng đùa được!
Nhìn vào đôi mắt trong veo của My, Bảo nói:
− Nhưng lúc này anh xin nói thật. Anh muốn được mãi là 1 phần của thế giới quanh em. Muốn được chia sẽ những buồn vui, lo lắng với em từ bây giờ cho đến hết cuộc đời. Em nghĩ sao?
Cung My chớp mắt:
− Em đã trả lời anh rồi kia mà!
Bảo vòi vĩnh như trẻ con:
− Anh muốn nghe em nói thêm lần nữa kia!
My không vi trả lời, cô nhìn qua song cửa, nơi có 2 bà mẹ đang trò chuyện với nhau. Cô chợt nghĩ đến Khuê Tâm, tới ba Tuấn, ba Đức, tới những chuyện tình cô được nghe rồi liên hệ tới mình. Tình yêu của My đơn sơ, chân thật như tấm lòng của cô vậy.
Dịu dàng nhìn Bảo, cô khe khẽ nói:
− Anh không những là 1 phần của thế giới quanh em, mà còn là 1 điểm tựa vững chắc nhất của đời em.
Nguồn: http://vietmessenger.com/