Chương 1
Dựng xe đạp vào vách, Phương Tần uể oải ngồi xuống ghế và giọng mẹ ngập ngừng vang lên:
- Thế nào rồi con ?.
Phương Tần chép miệng:
- Họ lại hẹn nữa mẹ à . Chậc! Ngày nào cũng đi như vầy, con chán quá.
Bà Qúy bất bình:
- Sao họ tệ quá vậy? có mấy trăm ngàn cũng không trả nổi cho nhân viên.
Phương Tần thở ra:
- Nếu trả nổi mình con thì nói gì . Họ đang làm ăn thua lỗ, khất nợ được hôm nào hay hôm đó.
Bà Qúy tiếp tục càu nhàu:
- Đành rằng thế, nhưng họ thật tệ khi khất nợ của người khác.
Vươn vai đứng dậy, Tần hóm hỉnh:
- Hiện tại biết đâu họ đang nghèo hơn mình, vì suy cho cùng, mình chả thiếu nợ ai cả . Mà con đói lắm rồi, mẹ Ơi.
Ba Qúy nhanh nhẩu:
- Thì vào ăn cơm.
Tần vừa rửa mặt, vừa hỏi:
- Thằng Nhật đâu mẹ ?.
Nó tới nhà bạn . Chỉ mỗi mình con là chưa ăn thoi.
Phương Tần gắp con tép nhỏ xíu bỏ vào chén, cô chậm chạp nhai và nghe mẹ kể lể:
- Hồi trưa, Khánh Như có ghé . Nó cũng thôi làm tiếp thị cho công ty mỹ phẩm ấy rồi. Nó thang suốt ngày lang thang ngoài đường, vừa đen vừa ốm như dân Sômali, lương ba đồng ba cọc ăn theo hàng tháng bán được mới khổ chứ.
Tần chống tay:
- Cử nhân như con vànó lăn lóc đầy đường, xuất hiện nhan nhản trên báo trong mục rao vặt tìm việc làm . Rõ chán! Nhiều lúc thằng Nhật lười biếng, muốn bắt nó siêng hơn để đậu đại học, con sợ nó bẻ:
'Tốt nghiệp đại học rồi thất nghiệp như chị', nên không mở miệng được.
Bà Qúy an ủi:
- Từ từ cũng có việc làm theo ý mình . Mẹ tin chắc như vậy.
Phương Tần ngao ngán:
- Nhưng tới chừng nào? Con không muốn sống bám vào mẹ hoài.
Hai mẹ con rơi vào im lặng . Tần cố nuốt bát cơm đã nguội ngắt từ đời nào. Dầu không muốn, Tần cũng nhớ lại những khó khăn mình đã trải qua mấy năm nay.
Ra trường với tấm bằng đại học loại khá, cô đã làm việc nhiều nơi. Đó là những công ty mà cả giám đốc lẫn nhân viên vẫn thường đếm được tren đầu ngón taỵ Bởi vậy, ít khi nào Tần làm lâu dài, thường chỉ dăm ba tháng cô đã bị nghĩ việc vì rất nhiều lý dọ Thế là đọc báo tìm việc, đăng quảng cáo tự giới thiệu mình rồi chờ được tuyển dụng vàmọi cái lại quay vòng.
Mẹ bảo số Tần lận đận trong công danh, chẳng biết cô nên tin hay không, nhưng hiện tại hình như đúng là thế.
Giọng anh Chiến con bác hai của Tần oang oang ngoài sân:
- Nhỏ Tần có nhà không thím ? Cháu có việc nhờ nó đây.
Lau tay vào khăn, cô bước lên . Hất mặt nhìn ông anh họ tưởng như ông hộ pháp, Tần cười cười:
- Anh mà nhờ em à ? chuyện này hơi....bị lạ đó nghen.
Chiến hỏi ngay:
- này! Công ty khỉ gió gì của em sắp tuyên bố phá sản phải không ?.
Chắc là vậy.
Chiến xoa cằm:
- Em lại được ở không báo hiếu nữa rồi. Sướng nhỉ.
Phương Tần liếc Chiến một cái bán ngót:
- Hỏi hoàn toàn những câu chẳng ai muốn trả lời.
Nhưng đúng hay sai?.
Tần ậm ự:
- Ờ....thì đúng . Rồi sao?.
Chiến xoa hai tay vài nhau:
- Thì anh yên tâm nhờ vả.....
Tằng hắng cho oai, Chiến vào đề:
- Số là như vầy. Anh vừa nhận hợp đồng viết hồi ký cho một người, nhưng suy đi tính lại thấy không sắp xếp được thời gian . Nếu nhường hợp đồng cho đứa khác thì hơi....bị uổng . Anh muốn em thử làm chuyện này hộ anh.
Phương Tần nhăn mặt:
- Viết hồi ký . Trời ơi! Em biết gì ba vụ viết lách này đâu.
Chiến chắc lưỡi:
- Mới sanh ra chả ai biết nói liền . Em cứ mạnh dạn lên . Có gì vẫn còn thằng anh này đứng mũi chịu sào mà.
Nhưng mà.....
Chiến khoát tay:
- Chả nhưng nhị gì hết.
Rồi anh cười hề hề, nói một câu như trong phim hồng kông:
- Cứ quyết định vậy đi....hả.
Lấy trong túi ra một xấp năm chục ngàn, Chiến bảo:
- tạm ứng để em bồi dưỡng cho có sức mà viết khỏe vào. Ngày mai chín giờ ghé toà soạn, anh chỉ cho vài chiêu để cầm bút.
Tần liếm môi:
- Khoan đã . Em.....
Chiến khoát tay:
- Muốn gì, mai nói. Tao phải đi lấy tin gấp ngay bây giờ, nhóc ạ.
Không đợi Tần nói thêm lời nào, Chiến chạy vội ra đường, nơi có một gã ngồi đợi trên chiếc CB bám đầy bùn đất . Cả hai vọt như tên bắn trước mắt ngơ ngác của Tần.
Ấn Phương Tần xuống cái ghế nệm xoay tròn được, Khánh Như nháy mắt:
- rồi mày sẽ thấy tài nghệ của tao. Ngồi đây nha.
Như biến thật nhanh sau tấm màn màn xanh hoa lý bằng thun dày, còn lại một mình Tần lơ ngơ nhìn xung quanh . Ngoài cô ra, vẫn còn nhiều người khác . Họ đang lẩm nhẩm hát, có lẽ họ cũng đang chờ thi thố tài năng như Khánh Như ?.
Con nhỏ mới liều mạng làm sao ! Chỉ biết hát karaoke, nhạc lý hoàn toàn mù tịt mà dám làm ca sĩ . Đành rằng khó khăn quá thì phải xoay, nhưng xoay kiểu này, Tần không ham chút nào.
Nghĩ tới chuyện viết hồi ký, lòng Tần lại nặng như đeo đá . Ông Chiến chết tiệt giao cho cô trọng trách này rồi đi công tác ở Đà Nẵng mất xác . Mãi tới hôm nay, Tần vẫn chưa biết mình viết như thế đã đạt yêu cầu chưa. Bởi vậy, quyển hồi ký của một ông cụ về hưu viết xong rồi, Tần vẫn thấy như chưa. Điều này, khiến cô hết sức khó chịu.
Tấm màn được kéo ra thật nhanh, khiến Tần giật mình . Cô trấn tĩnh lại nghi thấy nhỏ Như đủng đỉnh bước ra sân khấu. Đằng sau nó là một dàn đàn trống ở tư thế sẵn sàng nhập cuộc.
Nghiêng đầu chào kèm thao một nụ cười rất mực nghệ sĩ, Khánh Như bắt đầu cất giọng êm như nhưng . Con nhỏ thao thao bất tuyệt những lời khác nào thơ một cách nhuần nhuyễn.
Chúa ơi ! Khánh Như không hát . Nó đang làm speaker . Đúng là chuyện khó tin nhưng có thật.
Ban nhạc bắt đầu náo động sân khấu khi Như nhường sân khấu cho một cô gái khác . Cô nàng nhắm tít mắt, mồm ngoác to hát mà như đang nuốt lấy micro trông thật kinh dị.
Khánh Như hỉ hả ngồi xuống kế Tần:
- Ngạc nhiên lắm phải không ?.
Tần gượng cười:
- Tao cứ tưởng mày hát không hà.
Giọng Như tỉnh táo:
- Thì vừa hát vừa giới thiệu chương trình . Nghề này với nghề tiếp thị mỹ phẩm khác nhau là bao nhiêu. Có thể....túm lại trong một câu là nghề múa miệng cho khéo.
Tần lắc đầu:
- Mày chua chát quá rồi.
Khánh Như nhếch môi:
- Đời có ngọt đâu mà bảo tao đừng chua.
Phương Tần lảng đi:
- Chừng nào mày mới hát ?.
Giữa chương trình.
Tần tò mò:
- Ngày nào cũng phải tập thế này sao?.
Khánh Như hờ hững gật đầu:
- Ờ . Toàn dân tay mơ, không tập đến khi hát thật cho người ta đuổi xuống à ?.
Như vừa dứt lời thì có một người đàn ông hớt đầu đinh ra dáng ông chủ lớn bước vào. Như vội đứng dậy khi thấy gã ta bước về phía mình.
Con bé liến thoắng:
- Giới thiệu cho anh Nghiêm, Phương Tần, bạn thân nhất của em.
Miệng phì phào điếu thuốc xì gà trông khó ưa. Nghiêm ném vào Tần cái nhìn săm soi. Anh ta gật gù:
- Xinh lắm . Bạn em làm người mẫu được đấy.
Bộ em không làm được sao?.
nghiêm tỉnh bơ:
- Em hơi thiếu thước tấc . Ca sĩ là tốt rồi. Xoa cằm, Nghiêm hỏi:
- Thế nào? chỉ giới thiệubạn với anh suông thôi hả ?.
Khánh Như dài giọng:
- Chớ anh còn muốn gì nữa?.
Nghiêm nói:
- Phương Tần mà chịu về làm việc với anh, bảo đảm sáu tháng sẽ thành ca sĩ nổi tiếng.
Khánh Như có vẻ ganh tỵ:
- Thiệt không anh ?.
Nghiêm khinh khỉnh:
- Đã có bao nhiêu ngôi sao chiếu sáng quanh rồi, em biết không ?.
Phương Tần gạt ngang:
- Em không có khiếu ca hát đâu.
Nghiêm nghiêng đầu rồi nhìn Tần:
- Quan trọng gì . Có sắc là đạt rồi. Ca hát, nhảy múa toàn do tập luyện mà thành . Không tin, cứ theo anh . Bảo đảm ba tháng sẽ đeo mác ca sĩ có giấy phép hành nghề hẳn hoi. Bằng chứng là bạn em nè, Khánh Như đã vừa làm M.C, vừa làm ca sĩ Play-Back khéo như các siêu sao.
Khánh Như gân cổ lên:
- Đó là nhờ em có thiên khiếu chớ bộ.
Nghiêm ngước mặt nhìn lên trần cười, trong khi Như vội chạy lên sân khấu, giới thiệu tiếp chương trình.
Phương Tần dè dặt thu người lại. Ngồi kế bên Nghiêm, tiếp tục hỏi cô đủ điều, từ hoàn cảnh gia đình đến công việc làm.
Cuối cùng, Nghiêm cao giọng:
- Nếu em chỉ muốn làm một công việc ở văn phòng, anh cũng có thể giúp em được . Sếp của anh có rất nhiều nhà hàng, khách sạn từ nam chí bắc . Giúp em một chỗ làm thì khó khăn gì.
Mặt hất lên, Nghiêm nói tiếp:
- Nếu em thích làm người mẫu, anh sẽ giới thiệu em với một vài trung tâm thời trang nổi tiếng . Bạn bè anh nhiều lắm . Nhất định họ sẽ lăng xê em.
Phương Tần nhỏ nhẹ:
- Cám ơn anh . Em không có ý định đó.
Tiếc nhỉ ! Em có triển vọng hơn Khánh Như nhiều lắm.
Anh quá lời rồi.
Nghiêm xua tay:
- Anh nói nghiêm túc đấy. Con mắt nhà nghề đã cho anh nhận xét trên. Em không có ý định này thì rất uổng.
Nghiêm mỉm cười với Tần trước khi bỏ đi. Khánh Như trở lại ghế, giọng tò mò:
- Hắn nói gì thế ?.
Tự dưng Tần nói dối:
- Nói về mày.
Khánh Như bĩu môi:
- Lại chê tao thiếu sáng tạo chứ gì . Bố khỉ ! Cứ trả tiền sung sung vào thì sẽ biết tao có sáng tạo không liền.
Tần hỏi:
- Hắn là bầu sô à ?.
Quản lý phòng trà kim luôn bầu sô.
Sao mày lại quen hắn ?.
Khánh Như nhếch môi:
- Đi tiếp thị thì quen . Lần đầu gặp tao, hắn....hót líu lọ Tao nghe cứ mê mẩn như mình đã là người mẫu tới nơi. Hắn khoe quen với dân làm thời trang, chắc chắn sẽ giới thiệu tao vào chỗ ấy. Hừ! Rốt cuộc lại đẩy tao qua bên ca nhạc với lý do thiếu thước tấc.
Phương Tần ngập ngừng:
- Nhưng thu nhập thế nào?.
Khánh Như cao giọng:
- Dĩ nhiên là....ngon cơm hơn đi tiếp thị gấp mấy lần . Nhưng muốn giàu phải làm cái khác kìa.
Định hỏi Nhu:
'Cái khác là cái gì ?', nhưng con bé vội chạy lên sân khấu, bỏ mặc Tần một mình ngao ngán.
Ngồi chờ Như dông dài một hồi Tần muốn ngã gục vì buồn ngủ . Chẳng hiểu Như đang nghĩ gì khi đứng trên sân khấu như thế.
Đợi con nhỏ trở xuống, Phương Tần nói ngay:
- Tao biến thoi, chứ không thể chờ tới lúc mày hát được.
Khánh Như tươi cười:
- Lần sau, tao sẽ dẫn mày vào nhà hàng xem thật sự . Còn bây giờ lo trở về viết cho xong hồi ký đi, kẻo ông Chiến lại nhằn.
Ngần ngừ một chút, Như nói nhỏ:
- Cho tao gởi lời thăm ổng.
Phương Tần bắt bẻ:
- Chỉ thăm thôi sao?.
Khánh Như chép miệng:
- Ừ . Chớ yêu chắc hổng dám rồi. Anh mày lông bông quá, tao sợ khổ.
Phương Tần nhún vai. Cô dẫn xe ra thong thả đạp đi. Vào toà soạn, báo T, cô tìm Chiến và được biết anh vẫn chưa về.
Thất vọng, Tần lại đạp xe lang thang . Thay vì về nhà, cô tấp vào mấy phòng tranh . Cô thích hội hoạ, nhưng không theo nghành này vì ba mẹ cô không ủng hộ . Thói quen thích xem tranh để được chìm đắm trong sắc màu, trong thế giới lung linh của hội họa vẫn tồn tại trong Tần . Khi buồn bực mà đứng trước những bức tranh, cô sẽ mau chóng bình tâm . Hy vọng hôm nay cũng thế.
Phòng tranh vắng hoe, Tần tha hỗ chiêm ngưỡng các tác phẩm nghệ thuật mà không sợ bị chen lấn xô đẩy.
Bỗng dưng Tần phì cười vì suy nghĩ của mình . Nguoi tất bật kiếm sống như cô đến việc vào phòng tranh cũng lo bị chen lấn . Đúng là khôi hài.
Đang tủm tỉm một mình, Tần bỗng chú ý đến một người đàn ông trạc ngoài sáu mươi, dánh vẻ, phong thái sang trọng, lịch lãm . Trong bộ quần áo đơn giản, bình thường nhưng có lẽ đắt tiền, ông ta thanh thản ngắm tranh với vẻ muốn mua chớ không chỉ cởi ngựa xem hoa như cô.
Tò mò, Tần ghé mắt xemg gía vài ba bức tranh rồi le lưỡi khi thấy chúng được tính bằng đô la.
Tính thành tiền ViêtNam, giá bức tranh này đâu phải nhỏ . Thế mới biết họ không hiếm kẻ giàu. Nếu có được món tiền ấy trong tay, Tần sẽ làm gì nhỉ ?.
Phương Tần lắc đầu giễu cợt bản thân rồi quay ra cửa, vừa lúc ấy cô nghe ông khách gọi:
- Cháu gái ơi! Tôi nhờ một tí.
Ngỡ ngàng, Tần ấp úng:
- Ông gọi cháu à ?.
Ông ta gật đầu:
- Cháu không vội chứ ?.
Tần lắc đầu:
- Dạ không.
Ông khách hơi ngập ngừng:
- Cháu có thể chọn hộ tôi một bức tranh theo sở thích của cháu để tôi tặng con tôi được không ?.
Phương Tần ngần ngại:
- Cháu chẳng biết gì về hội hoa. đâu ạ.
Ông ta bật cười:
- Không sao. Con tôi cũng thế.
Tần liếm môi:
- Sao ông không tự chọn ạ ?.
Ông khách nói:
- Vì tôi quá già, sở thích và suy nghĩ của tôi khác lớp trẻ . Chắc gì tranh tôi chọn, con tôi lại thích . Tôi thì nhờ cháu vậy. Xin làm ơn giúp hộ . Cháu chọn bức nào tôi sẽ mua bức ấy, riêng giá cả không thành vấn đề.
Phương Tần lưỡng lự một hồi rồi đành gật dầu vì những lời chân tình của ông ta.
Đi ngược trở lại những bức tranh đã xem lúc nãy, Tần chỉ tay vào bức 'Hạnh Phúc Xanh'.
Ông khách gật gù:
- Khá lắm . Nếu chơi bói tranh, tôi không ngại phán một câu:
Cháu sắp gặp vận mạy, cuộc đời cháu này sẽ rất hạnh phúc đấy cháu gái. Rất cảm ơn cháu đã giúp.
Phương Tần mỉm cười. Cô xin phép về trước và suốt dóc đường về, lòng phơi phới vui. một nỗi vui của người khác.
Chương 2
Dừng xe trước một ngôi biệt thự cổ xưa, Tần chậm rãi nhấn chuông và bình thản ngắm những nụ tầm xuân xanh biếc buông lơi tren hàng rào.
Đã chuẩn bị tinh thần, nên cô sẽ chả thất vọng nếu thêm một lần nữa bà giúp việc già có gương mặt nức nẻ những vết chân chim ra mời cô về vì chủ bà ta không được khoẻ.
Nhất quá tam ba bận . Nếu người ta hẹn nữa, chắc Tần sẽ xù vì khách hàng quá khó khăn này và đợi anh Chiến giới thiệu mối khác.
Phương Tần đã viết được hai hồi ký cho hao người khách rồi, nên chuyện viết lách với cô không còn đáng sợ nữa. Trái lại, Tần khá tự tin với tay nghề đã có chút kinh nghiệm của mình . Tần chả muốn bận rộn tâm trí vào cuộc hẹn này, khi anh Chiến đã nói có rất nhiều mối làm ăn cho cô.
Cách cổng từ tốn hé mở . Bà già có bộ mặt sần sùi như vỏ trái cam sành hà tiện lời nói đến mức tối thiếu:
- Mời vào.
Phương Tần dắt xe trên lối đi trải sỏi trắng lạo xạo dưới chân Ở thành phố này, hiếm còn nhà nào trải sỏi thế này. Tần muốn choáng vì mùi hoa hoàng hậu sực vào mũi. Nhà giàu có khác . Ngồi ở phòng khách rộng, không khí tràn ngập hương hoa lan tím được cắm trong chiếc bình màu trắng như bạch ngọc, Phương Tần tò mò ngắm những chiếc lọ cổ, chén, bát được bày trong tủ kinh' sách bong.
Phòng khách bày theo lối xưa với một giàn binh khí cổ ở giữa, uy nghi, nhưng lạnh như tiếng sắt thép va vào nhau nơi chiến trường xưa. Tường xung quanh sơn các mảng màu xen kẽ rất lạ . Các bức thủy mạc xa xăm, mờ ảo treo đầy lẫn các câu đối, liễn được viết bằng chữ hán khiến Tần có cảm giác mình đang trong nhà một ông quan thời phong kiến nào ấy.
Bà già bưng lên một tách trà có nấp đậy rồi bảo cô chờ.
Phương Tần nhấp nhổm tren chiếc ghế đen chạm xa cừ ngũ sắc óng ánh . Cô không biết mình còn chờ đến bao giờ đây?.
Nhưng giục tốc bất đạt . Tần đến đây lần này là lần thứ bạ Chả lẽ chờ không được ? Chẳng hiểu sao cô bồn chồn thế này.
Bưng tách trà lên, mở nắp ra, uống từng ngụm nhỏ, Tần cố hình dung vẫn không tưởng tượng được người cô sắp gặp sẽ như thế nào.
Lấy cái mấy cassette bỏ vào túi ra xem lại lần nữa, Tần yen tâm chờ tới lúc sử dụng nó.
Anh Chiến báo máy cassette giúp người ta ghi nhớ những tình tiết nhỏ nhất để hoàn thành tốt hồi ký . Tần hy vọng sẽ làm tốt hơn nữa việc cô đã làm này.
Cuối cùng, nhân vật của Tần cũng xuất hiện . Suýt nữa, cô kêu lên khi nhận ra đó là người cô đã gặp trong gallery Đồng Vọng cách đây không lâu. Nhưng rất khác với hôm trước, bữa nay trông ông ta lạnh lùng, cao ngạo thế nào ấy.
Theo lời ông Chiến thì ông ta là Vương Minh Chụ Ông Chủ là mộ người rất thành đạt tren thương trường . Ông ta muốn viết hồi ký về cuộc đời, sự nghiệp của mình để gởi lại cho con cháu.
Tần muốn dội ngược khi ông ta giương đôi mắt vẫn còn rất bén về phía cô . Đó là cái nhìn của một người lạ . Cũng đúng thoi, giàu sang, quyền quý như ông Chu, làm sao nhớ đã có lần nhờ Tần một việc cỏn con như chọn một bức tranh . Cô cũng chả nên nhận vơ làm chi vì cô vốn tự trọng.
Giọng ông Chủ khinh khỉnh vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tan:
- Toi không nghĩ người ta gởi đến đây một con bé đang học phổ thông mặt bún ra sửa như vầy.
Phương Tần vội lên tiếng:
- Cháu tốt nghiệp đại học đã hai năm rồi a.
Ông Chủ nhếch môi:
- Đó là khoảng thời gian quá ngắn so với một đời người. Bản thân mình, mình chưa có kinh nghiệm sống làm sao viết cho tốt về người khác được.
Phương Tần mau mồm:
- Vì cháu chưa có cái nhìn tăm tối về cuộc đời, nên mới viết về người khác một cách trung thực ạ.
Ông Chủ bật cười, tiếng cười cũng lạnh như khuôn mặt ông ta.
Đối đáp khá lắm . Tôi thích người tự tin . Thế hai năm qua, cháu đã làm những gì.
Phương Tần lím môi. Nếu....Khai thật suốt thời gian qua mình đổi chỗ làm liên miên thì mất thế, thậm chí mất cả cơ hội này, nhưng nói dối cô lại không quen, nên Tần lấp lửng:
- Nguoi ta thuê gì cháu làm việc đó, miễn phù hợp với chuyên môn thì thôi ạ.
Vẫn giọng mỉa mai, ông Chủ nhếch môi:
- Tốt nghiệp đại học mà cứ lo chạy việc nghĩ cũng tuổi thân nhỉ ?.
Cháu tin sớm muộn gì cũng tìm được việc làm thích hợp.
Phương Tần thành thật:
- Cháu mới theo việc này hai ba tháng, nên chưa thể trả lời được.
Ông Chủ ngạo nghễ:
- Có bao nhiêu người viết hồi ký cho tôi rồi cháu biết không ?.
tan nhẹ lắc đầu:
- Dạ không . Cháu chỉ biết viết hồi ký không dễ chút nào.
Ông Chủ cười khẩy:
- Toi cần người có kinh nghiệm viết lách chứ không cần người mới tập tểnh vào nghề như cháu đâu.
Phương Tần bình tĩnh nói:
- Những người có chuyên môn và kinh nghiệm sẽ viết bằng kỹ thuật chớ không bằng trái tim . Bởi vậy, ông sẽ không tìm thấy sự thật, rung động trong những trang viết suôn sẻ đầy chất nghề nghiệp đó.
Ông Chủ nhíu mày:
- Căn cứ vào đâu cháu dám nói thế ?.
Tần thẳng thắng:
- Cháu đã đọc một số hồi ký để tham khảo và rút ra nhận xét này.
Ngả người tựa vào ghế, ông Chủ im lặng quan sát đứa con gái ngồi trước mặt mình.
Con bé còn rất trẻ . Lâu lắm rồi ông không tiếp xúc với những đứa trẻ như nó, điều đó khiến ông tò mò muốn biết về con nhỏ.
Giọng cởi mở hơn, ông hỏi:
- Cháu tên gì ?.
Dạ . Lê Thị Phương Tan.
Ông Chủ gật gù:
- Ten đẹp, không cầu kỳ hoa lá như những tên đồng trang lứa với cháu.
Tần mỉm cười:
- Mẹ cháu bảo tên con gái nên giản dị, dễ gần gũi nên mới đặt cháu như thế.
Ông Chủ có vẻ thân thiện hơn:
- Toi cũng thích mọi sự giản dị . Hy vọng khi viết lại cuộc đời của tôi, cháu sẽ không tô son trét phấn để nó có một bộ mặt như phường tuồng.
Phương Tần thắt thỏm:
- Vậy là ông đồng ý ?.
Ông Chủ lơ lửng:
- Cứ thử xem nào. Ngày mai, tám giờ cháu trở lại đây đã.
Vâng . cháu sẽ đúng hẹn.
Dắt xe ra khỏi biệt thự, Tần thở phào, nhưng trong lòng dấy lên chút ấm ức, ông Chủ không hề nhận ra cô . Nhớ tới lời ông ấy lúc trước, Tần tự an ủi mình:
- Mình sắp gặp vận may, cuộc đời mình sau này sẽ hạnh phúc.
Phương Tần tò mò nhìn quanh phòng làm việc của ông Chủ.
Tất cả đều bằng gỗ bóng lộn làm cô có cảm giác đang lạc vào thế giới khác . Điều đó cũng đúng, vì đây là lần đầu Tần ngồi trong căn phòng thế này. Cô sờ tay lên vách gỗ mát lạng và nghe như mùi hương của từng xớ cây đang lặng lẽ toa? ra. Đây là thế giới của người giàu, Tần phải thân nhập vào thế giới đó và viết thật chính xác về họ.
bà Mười mang vào cho Tần một tách trà . Vẫn là cái tách có nấp đậy men xanh biếc . Cô nhỏ nhẹ cám ơn rồi đưa mắt nhìn quanh . Bên ngoài ô cửa sổ, sát tường rào, hoa hồng bạch nở từng chùm buông xuống đẹp tuyệt . Tần nghe được hương hoa lên nhẹ vào mũi mình.
Giàu đúng là sướng . Tần cũng thích giàu, nhưng cô không điên như Khánh Như . Con bé mê kiếm tiền một cách quá lố . Giống như con thiêu thân, Như đang lao vào ánh sáng chói loà của các tụ điểm ca nhạc trong thành phố . Con bé tin tưởng mù quáng sẽ thành danh nếu được Nghiêm tiếp tục giúp đỡ như hiện nay.
Con bé mong được nổi tiếng, được có một số vốn để sang làm bầu ca nhạc . Nó định hướng tương lai thật rõ trong khi Tần mò mẫm từng bước mà vẫn thấy bấp bênh.
Giọng bà Muoi vang lên:
- Ông chủ bận lỡ tay ngoài vườn . Cô chịu khó chờ nghen.
Phương Tần đành gật đầu nhưng trong bụng rất ấm ức.
Hừ ! Những người giàu thường lập dị . Làm việc với họ khó chịu thế này. Thời gian vốn là vàng bạc, sao Tần phải đợi mãi thế kiả.
Cô ngập ngừng rồi mạnh dạn nói:
- Cháu muốn ra vườn với ông Chu.
Ngoài đó chẳng có việc gì của cô hết.
Cũng có thể . Nhưng quan sát ông ấy, với cháu cũng là việc.
Bà Muoi cộc lốc:
- Vậy thì theo tôi.
Tần nói:
- Cháu đi một mình được rồi.
Bà Mười gắt:
- Không được . Nhà này ngăn nắp, nề nếp, chớ không có xô bồ như ngoài chợ đâu mà cô muốn đi đâu thi đi. Mất công người ta để mắt tới.
Phương Tần tức sối lên vì những lời trái tai của bà Muoi, nhưng vì chén cơm, cô đa1nh phải nhịn.
Lẽo đẽo theo sau, Tần ngậm miệng, mặc kệ bà ta có mắng chó, chửi mèo.
Ra tới vườn, Tần thấy ông Chủ đứng trước một bàn đá . Ông ta đang thay đất cho một cây mai chiếu thủy thì phải.
Với vẻ tỉ mỉ, nhẹ nhàng, ông lấy chiếc đũa tre soi phần đất bám vào bộ rễ, ông làm hết sức cẩn thận như sợ cây mai bị đau không bắng.
Hất hàm về phía Tan. Ông ra lệnh:
- Ngồi đi.
Phương Tần kiên nhẫn nhìn ông Cho soi từng tí đất.
Giọng ông vang lên:
- Cháu đang cho rằng tôi đang làm việc vô bổ phải không ?.
Phương Tần điềm đạm:
- Dạ không . Trước đây, ba cháu cũng làm thế . Cháu từng phụ ba kiếm ra tiền với công việc này.
Mắt ông Chủ ánh lên vẻ ngạc nhiên:
- Ba cháu là nghệ nhân à ?.
Phương Tần lắc đầu:
- Ba cháu chơi tài tử thoi. Nhưng ông tạo dáng cây rất đẹp, nên nhiều vường kiểng nhờ ông đi sửa thế, tỉa cành . Hồi đó, cháu đi theo phụ ba.
Ông Chủ tò mò:
- Bây giờ ba cháu không làm việc này nữa sao?.
Tần buồn bã:
- Dạ không.
Ông Chủ chắc lưỡi:
- Tiếc nhỉ !.
Phương Tần chớp mi:
- Cháu cũng rất tiếc vì cháu thích công việc này lắ,.
Đẩy cái kính lão tren sống mũi lên, ông Chủ nói:
- Nếu thế thì phụ tôi một taỵ Vẫn còn nhiều cây đang chờ thay chậu.
Vâng.
Ông Chủ chỉ cho Tần một cây sơn trà dáng thân bể gần đó.
Cô khệ nệ khiêng chậu đặt lên bàn và thông thạo dùng một chiếc đũa tre xom đất dọc theo mặt trong của thành chậu để cách ly khối đất ra khỏi chậu, sau đó Tần nằm gốc cây để kéo và đất ra khỏi chậu.
Ông Chủ gật gù:
- Có nghề lắm.
Phương Tần nói:
- Nhờ cháu quen tay thoi.
Ông Chủ hỏi:
- Sao ba cháu không làm việc này nữa?.
Dạ, ba cháu mất rồi a.
Ông Chủ kêu lên:
- Chậc! Tôi vô tâm quá.
Phương Tần gượng cười. Cô dùng đũa tre móc bớt đất ra, bắt đầu từ ngoài khối đất lấn dần vào trong một cách cẩn thận.
Ông Chủ có vẻ bồn chồn:
- 'Còn cha gót đỏ như son ..' . Cháu làm tôi nhớ đến mình hồi còn nhỏ . tôi mồ côi cha nên mới mười mấy tuổi đầu, tôi đã kiếm được tiền bằng mồ hôi nước mắt của chính mình . Hồi đó, tôi khỏe lắm . Tuy con nhà nghèo, nhưng tướng tá bậm trợn, sức vóc lớn hơn những đứa cùng trang lứa. Nhờ cái to xác, tôi với đứa em mới theo nghề vác mướn ở chợ.
Cuoi nhếch môi, Ông Chủ nói tiếp:
- Chợ chíng là môi trường để cho bản chất tốt xấu của một con người phát triển . Anh em tôi lăn lộn ở chợ Bình Tây chừng hai năm đã thành dân bất hảo. Tôi được tôn làm đại ca lúc mười chín tuổi. Cũng từ đó, tôi nghĩ tới chuyện đổi đời để làm giàu.
Ngừng tay, Phương Tần hỏi:
- Ông đã làm thế nào để giàu ạ ?.
Ông Chủ xa xôi:
- Đó là một câu chuyện rất dài, liên quan tới nhiều người, cháu à.
Phương Tần hóm hỉnh:
- Cháu đến đây vì câu chuyện rất dài ấy mà.
Ông Chủ nói:
- Chúng ta sẽ đề cập tới chuyện đó vào lúc khác, còn bây giờ, tôi muốn biết về cháu.
Ngay lúc đó, Tần nghe tiếng chuông gọi cửa. Bà Muoi lạch bạch chạy ra mở rộng cổng . một chiếc xe phân khối lớn phóng vút vào, một thanh niên đeo kiến râm ngông nghênh bước xuống.
Tần gật đầu chào và được đáp lại bằng một nụ cười khinh khỉnh chỉ có ở những người giàu hợm hỉnh.
Ông Chủ nhìn Tan:
- Khải, con trai tôi đấy.
Vừa nghe ông Chủ giới thiệu Phương Tan, Khải đã cười, một giọng cười xấc xược.
Vậy mà con tưởng nghệ nhân hoa cảnh không thoi. Ai ngờ lại là một....thợ viết.
Mặt ông Chủ sa sầm xuống . Ông còn đang hầm hừ trong miệng đã nghe giọng bà Muoi:
- Thưa ong, có điện thoại.
Ông Chủ vừa bước vào, Khải đã kéo ngược ghế, khoanh tay, tựa cằm trên lưng dựa và ngồi đối diện với Tần . Đây là người mà cô đã chọn bức tranh 'Hạnh Phúc Xanh' cho anh ta à ? Thật không xứng chút nào. Uổng bức tranh và cả công Tần đã chọn.
Khải hất mặt:
- Còn bé xíu thế kia mà đã thích cây kiểng . Thảo nào không lọt vào đôi mắt kèm nhem của ông cụ . Nói cho em biết, ba tôi không chỉ mê mấy chậu kiểng, ổng vẫn còn đủ sức để yêu hoa cúc, hoa hồng . Liệu liệu mà giữ lấy thân đấy cô em nhỏ.
Mặt đỏ ửng lên, Phương Tần nạt đại:
- Anh nói bậy.
Khải nhịp nhịp chân:
- Đúng là bậy thật . Nhưng tren đời này chuyện gì lại không thể xảy ra. Nói bậy đâu có nghĩa là nói sai, nói trật.
Tần hỏi:
- Hừ! Tại sao tôi phải tin những lời của anh chứ.
Khải lấy kính ra, đôi mắt anh ta cũng sắc và lạnh như đôi mắt ông Chu.
Vì tôi là con ông ấy. Tôi phải biết rõ ba mình hơn ai hết . Viết hồi ký là một cách thi vị hoá, tiểu thuyết hoá cuộc đời kẻ tầm thường lên hàng vĩ nhân . một trò bịp bợm.
Phương Tần mím môi:
- Toi không tin những lời của anh và tôi sẽ kể lại toàn bộ với ông Chu.
Khải ngạo nghễ:
- Nguoi khôn ngoan không ai làm thế . Cô em cũng là người khôn ngoan, đúng không ?.
Phương Tần làm thinh . Cuộc hội kiến này ngoài dự tính của cô . Lẽ ra, Tần phải chuẩn bị tinh thần gặp những người khác trong gia đình ông Chu, nhưng cô đã không lường trước việc này. Vì vậy cô hơi sốc khi nghe những lời đầy cay cú, nanh nọc của Khải.
Tại sao Khải lại nói về ba mình bằng giọng điệu....mất dạy thế kia nhỉ ? Cho dù ông Chủ có yêu hoa cúc, hoa hồng, anh ta cũng khogn được nói vậy, nếu Khải là người có giáo dục.
Tự dưng Tần bị hẫng khi nghe Khải thầm thì:
- Toi sẵn sàng biếu cô món tiền kha khá để cô cút khỏi đây. Mấy trò hồi ký, hồi ức ấy, con cái như tôi chả ai tán đồng đâu.
Phương Tần sững người lại. Khải không muốn ba mình viết hồi ký . Nếu vậy, chắc cuộc đời ông Chủ có nhiều điểm độc đáo khác người và con trai ông ta không muốn cuộc đời ấy được phơi bày trên giấy.
Tần nghiêm nghị:
- Toi thật sự không hiểu ý của anh.
Khải gõ gõ tay lên bàn:
- Trước đây cũng có mấy người tới nghe ba tôi kể chuyện đời để viết hồi ký hộ . Mà thật ra có gì đâu để viết . Chả là ông già buồn, muốn có người kế bên để kể lể chuyện....hồi đó của mình cho vui. Nguoi già nào chả thích nhắc đến quá khứ . Ba tôi cũng vậy. Cô em cứ tha hồ nghe ông kể lể, nhưng chả nên viết hay làm chi cho phiền phức.
Phương Tần kêu lên:
- Anh nói thật à ?.
Khải gật gù:
- Tiền biếu sẽ càng cao nếu cô em thuyết phục ông cụ bỏ đi một số tình tiết theo yêu cầu của tôi.
Tần nhíu mày:
- Tại sao phải làm thế ?.
Khải nhấn mạnh:
- Cô em không nên thắc mắc.
Đặt cây sơn trà trở vào chậu, Phương Tần chắc giọng:
- Toi không làm theo đề nghị của anh được.
Khải ung dung:
- Hình như những người kia cũng nói với tôi như vậy, nhưng rồi đâu cũng vào đó.
Phương Tần cứng cõi:
- Toi khác họ nhiều lắm.
Khải cười khác đểu:
- Toi lại không thấy gì khác ngoài điểm 'Ngực non háu đá' . Mà thoi. Xem như chúng ta đã trao đổi xong . Tôi chờ trả lời của em.
Tần nói ngay:
- Toi đã trả lời rồi.
Khải nhún vai:
- Đâu cần nóng nảy. Cứ từ từ cho kỹ trước khi đặt bút xuống viết.
Ông Chủ bước ra, giọng tiếc nuối:
- Xin lỗi cháu. Tôi có chuyện phải đi. Hôm nay không làm việc được.
Phương Tần đành ra về trước cái nhìn khinh khỉnh đắc ý của Khải.
Cô ghé toà soạn tờ báo T để tìm anh Chiến . Vừa đụng mặt anh, Tần đã mắng vốn:
- Trời ơi! Chỗ này không ngon ăn như anh vẻ vời chút nào.
Chiến ngạc nhiên:
- Vẫn chưa gặp được ông Chủ à ?.
Tần ậm ự:
- Rồi. Nhưng toàn đụng chuyện đâu đâu. Chán chết.
Ấm ức, cô kể một hơi những lời Khải nói. Chiến khoát tay:
- Nó nói gì mặc xác nó . Em cứ bình chân như vại, làm tốt việc của mình.
Phương Tần thắc mắc:
- Tại sao Khải lại bảo ông Chủ còn đủ sức....yêu hoa hồng, hoa huệ ?.
Chiến tủm tỉm cười:
- Thằng bố láo ấy nói thế để em sợ mà rút lui, chớ ông Chủ khogn đến đổi tệ vậy đâu.
Tần lại thắc mắc:
- Tại sao con ông Chủ lại hong muốn ông ấy viết hồi ký ?.
Chiến xoay tròn cây bút bi:
- Đó là điều em phải tìm hiểu đấy. Theo anh nghĩ, có con cháu nào thích thiên hạ nắm tẩy bố mình . Các ổng có phải là chính khách đâu mà sợ sai một ly đi nghìn dặm.
Phương Tần tròn mắt;.
Nghĩa là anh ủng hộ em viết sai đi sự thật à ?.
Ấy ! Anh không hề xúi em bẻ cong ngòi bút mà chỉ bảo em phải biết nghe, biết sàng lọc và biết cách viết sao cho vừa lòng khách hàng, nhưng lương tâm vẫn thanh thản.
Phương Tần kêu lên:
- Sao lần này rắc rối thế ? Anh biết gì về gia đình ông Chu... hí hí cho em nghe một chút coi?.
Chiến so vai:
- Chả biết gì . Riêng thằng Khải, anh có nghe tiếng . Nó là thằng chơi ngông nhất trong những đứa qúy tộc chơi ngông ở sài gòn.
Tần có vẻ quan tâm:
- Bộ hắn ta ăn chơi lắm à ?.
Nghiêng đầu nhìn cô em họ, Chiến nói:
- Không hẳn là thế, vì Khải cũng biết làm ra tiền . Hắn tuy còn trẻ, nhưng nắm trong tay một phòng trà và một vũ trường lớn ở Sài Gòn . Và em không nên để ý tới hắn.
Phương Tần bật cười:
- ANh an tâm . Em chỉ hỏi để biết về con người hắn mà đối phó, chớ không dám trèo cao đâu. Thoi, em về đây.
Đưa Tần ra tới cửa phòng, Chiến cũng nói:
- Chờ anh một chút.
Quay vào bàn, túi lôi trong hộc tủ ra một túi sách nam khá đẹp:
- cho thằng Nhật.
Tần săm soi:
- Ở đâu ra vậy?.
Chiến cười:
- Anh đi họp, người ta tặng . Bảo nó gắng học vào nhé.
Vâng.
Giọng Chiến ngập ngừng:
- Nhớ để ý nó một chút.
Phương Tần nhíu mày:
- Nó có gì không ổn à ?.
Chiến lắc đầu:
- Không . Nhưng ma túy bây giờ lên vào tận hộc bàn của từng lớp học . Mình phải dè chừng.
Tần phản ứng ngay:
- Anh bị bệnh nghê nghiệp rồi. Thằng Nhật không ngốc đến mức díng vào đó đâu.
Phương Tần về nhà . Đã qua giờ tan học lâu rồi, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Nhật . Một linh cảm mơ hồ chợt lướt ngang tâm trí cô . Dạo này thằng bé hay vắng nhà với ly do đi học.
Những lời của anh Chiến lại vanh lên khiến Tần lạnh xương sống . một gánh nặng khác gánh cơm áo gạo tiền lại ập xuống vai Tan, khiến cô ngột ngạt, khó thở.
Hiện tại, Phương Tần là trụ cột của gia đình, tất cả mọi trách nhiệm đều đổ vào cô, nhưng dù nặng nhọc thế nào, Tần cũng quyết làm tròn bổn phận .
Nguồn: http://vietmessenger.com/