19/4/13

Hạnh phúc xanh (C3-4)

Chương 3

Chống tay dưới cằm, Phương Tần nghe Khánh Như hát mà hồn cô cứ trôi dạt về đây. Đây là lần đầu tiêng trong đời, Tần được ngồi trong vũ trường nghẹ.. nhạc sống và nhìn thiên hạ khiêu vũ.

Đúng là ấn tượng. Nguoi cứ lâng lâng như đang lạc vào thế giới khác. Tần ngỡ ngàng nhìn từng cặp đưa nhau ra sàn nhảy. Điệu slow trong bóng tối mới tình tứ làm sao. Cô ngồi một mình, xoay tròn ly cocktail được trang trí thật đẹp và nhấm nháp nỗi cô đơn.

Việc viết hồi ký cho ong Chu vẫn dẫm chân tại chỗ, lý do ong ấy luôn bận bịu, không có thời gian trò chuyện với Tần. Anh Chiến đã tìm cho cô khách hàng mới, Tần đang viết những trang đầu cho người khách này.

Tần giật mình khi có người ngồi xuống bàn của cô.

Anh ta ngạo nghễ:

- Chào.

Trấn tĩnh, cô nhếch môi khi nhận ra Khải:

- Chào.

Cầm ly rượu chân cao màu nâu sóng sánh trong tay, anh ta làm như lịch sự lắm:

- Tôi ngồi chung, không phiền em chứ ?.

Phương Tần khó chịu:

- Nếu tôi bảo phiền thì sao?.

Khải trâng tráo:

- Tôi sẽ có cách làm em thoải mái.

Búng tay gọi cô gái mặc áo dài trắng bưng giỏ hoa lại, Khai mua hết.

Dúi vào tay co ta một mớ tiền, Khai hất hàm:

- Chắc là đủ rồi phải không ?.

Cô gái rối rít:

- Dạ, thưa ạ.

Không cần thối đâu.

Khai đặt những đoá hồng nhưng rực rỡ về phía Tan, giọng ngọt như đường:

- Cô gái nào cũng thích hoa, tôi tin chắc em cũng vậy.

Phương Tần lạnh tanh:

- Anh làm thế với mục đích gì ?.

Khai đểu cáng:

- Chỉ mua vui thôi.

Tôi không nhận đâu.

Khai có vẻ thích thú:

- Sao dễ giận vậy em ?.

Phương Tần khinh khỉnh quay đi. Trên sàn diễn, Khánh Như đã hát sang bài hát thứ hai. Điệu cha cha cha sôi động vang lên, khiến không khí trở nên nóng nảy.

Khai mời y như ra lệnh:

- Nhảy với tôi một bài đi.

Tần cộc lốc:

- Tôi không thích.

Khai nhìn Tần bằng nữa con mắt:

- Không thích thì tới đây làm chi?.

Môi Tần cong:

- Nghe nhạc, không được sao?.

Uống một ngụm rượu, Khai cười khẩy:

- Nếu là thưởng thức, chả ai nghe ca sĩ mạt hạng này hát. Nguoi ta vào đây để tìm kép, tìm đào. Em vờ vĩnh trông khó coi quá.

Phương Tần cứng họng vì những lời của Khai. Có lẽ anh ta nói đúng, phụ nữ ngồi một mình như cô ở đây hình như rất hiếm. Lẽ ra Tần phải nghĩ tới điều này khi nhận lời mời của Khánh Như. Nhưng chưa lần nào tới vũ trường, phòng trà, Tần làm sao biết trước mà lường cơ chứ.

Giọng Khai lại vang lên:

- Nào ! Tôi chưa mời ai hai lần đâu nhé.

Phương Tần nghiêm mặt:

- Anh mời lầm đối tượng rồi. Tôi không biết nhảy.

Khai bắt be>:

- Không biết hay không thích ?.

Cả hai thứ.

Khai xoa cằm:

- Tiếc nhỉ !.

Rồi anh ta thắc mắc:

- Chẳng lẽ em vào đây nghe hát thật ?.

Phương Tần nhún vai:

- Anh muốn nghĩ sao cũng được.

Vừa lúc đó, Khánh Như bước tới, giọng con bé thích thú:

- Ủa ! Hai người quen nhau à ?.

Khai tủm tỉm cười:

- Thì ra Phương Tần là phan của Khánh Như.

Như nũng nịu:

- thế anh Khai không là phan của em sao?.

Khai lửng lơ:

- Anh đâu dám.

Như chớp mi:

- Thử... dám đi. Em sẽ hát hay gấp mấy lần vì anh đó.

Khai uống hết ly rượu trong tay:

- Nói nghe cảm động quá. Anh sắp say vì những lời của em đây.

Nhìn... đống hoa hồng tren bàn, Như rối rít:

- Đẹp... nhu mơ. Công tử Khai xịn thật. tặng cả ôm hoa thế này làm sao em cầm hết.

Khai khó chịu:

- Em nghĩ hoa này tặng em à ?.

Thấy Khánh Như xụ mặt, Phương Tần vội lên tiếng:

- Như hát hay thế kia, anh Khai tặng cả ôm hoa là đúng rồi.

Khai cười khẩy, không nói thêm lời nào. Anh ta trở về bàn cuả mình, nơi có một cô gái mặc áo yếm khoe lưng, hở ngực đang ngồi chống tay chờ. Khai cộc cằn kéo cô ta ra sàn nhảy. Hai người ôm siết lấy nhau theo điệu nhạc một cách tình tứ khiến Tần quay đi chỗ khác.

Cô uể oải:

- Tao chịu không nổi bầu không khí này chắc phải về sớm thôi.

Khánh Như nhăn mặt:

- Ở lại thêm một chút đi.

Tần nói:

- Mày hát rồi, còn gì để xem đâu mà ơ?.

Như chớp đôi mi giả cong vút, cứng đơ:

- Thì ngồi nói chuyện với tao. Này! Sao mày quen với hắn tài vậy?.

Tần chép miệng:

- Oan gia ngõ hẹp chớ tài tình gì. Tao đang nhận viết hồi ký cho ba hắn đấy.

Khánh Như trầm trồ:

- Xem như mày trúng mánh rồi. Nhưng coi bộ quan hệ đôi bên hơi xấu.

Tần ngập ngừng, cô nhớ những lời Khai nói với mình hôm gặp mặt đầu tiên và bảo:

- Tao không thích tuýp đàn ông có vẻ tự đắc, tự mãn như hắn.

Khánh Như cười cười:

- Anh ta là cái mỏ bác đấy em ạ. Phương Tần bĩu môi:

- Hắn có là cái mõ kim cương cũng không liên quan đến tao.

Khánh Như nói:

- Nhưng với tao thì có. Khai là chủ nhà hàng này đó.

Rồi như lảng đi:

- Công việc của mày dạo này sao rồi?.

Tần chép miệng:

- Tiến chậm như rùa, nếu không muốn nói là giậm chân tại chỗ.

Khánh Như tò mò:

- Lý do tại sao?.

Phương Tần uể oải:

- Ông Chu, bố của Khai bận liên miên nên tao vẫn chưa được nghe ong ấy kể tí nào về cuộc đời, bởi vậy làm sao viết lách gì.

Khánh Như nhếch môi:

- Ông già ấy bận ở sân tennis chớ bận gì.

Tần ngạc nhiên:

- Sao mày biết ?.

Giọng Khánh Như tỉnh queo:

- tao luôn luôn để ý tới người giàu, đương nhiên phải biết rồi. Không ngờ mày lại viết hồi ký cho ong Chụ Ông ta có nhiều giai thoại lắm đấy.

Phương Tần vội bảo:

- Kể cho tao nghe với.

Khánh Như lắc đầu:

- Không nên. Để đầu óc trong sáng mà viết, bao giờ viết xong tao sẽ kể cho mày nghe.

Tần xịu mặt:

- Viết xong rồi, nghe làm chi nữa.

Khánh Như cười, mắt nhìn chằm chằm vào sàn nhảy, nơi Khai và cô bồ vẫn tình tứ dìu nhau từng bước.

Như bỗng nói:

- Khai đang là đích nhắm của nhiều cô gái, muốn trói được chân hắn không phải chuyện dễ.

Tần kêu lên:

- Đừng nói với tao hắn cũng là đích nhắm của mày nghen.

Khánh Như nhấn mạnh:

- Tao không bỏ qua bất cứ đích nhắm nào để trở nên giàu có.

Phương Tần im lặng. Cô xốn xang nhận ra Khánh Như không giấu việc thích kề cận những người giàu có, thế lực. Ra đời hai ba năm, con bé đã bị cuộc đời cuốn vào vòng xoáy của nó. Tần để ý thấy dạo sau này Như hay đề cập tới giàu, nghèo, tiền bạc, những thủ đoạn làm giàu. Như tỏ ra nể nang những tay trẻ tuổi, giỏi vung vãi nhiều tiền và luôn miệng khen cách sống của họ.

Khánh Như đang thay đổi. Phương Tần nhận ra điều đó, nhưng không biết phải nói sao với Như khi con bé vốn chủ quan, tự cao và hay giận.

Giọng Như vang lên:

- Tao không sống hiền lành, an phận như mày. Phải mạnh dạn, tự tin, giao thiệp rộng vào mới tồn tại nổi với cuộc sống này.

Phương Tần bất bình:

- Tao vẫn còn tồn tại, chớ có bị đào thải đâu.

Khánh Nhự.. chém một câu:

- Tồn tại trong nghề đói còn tệ hại hơn là đào thải.

Thấy mặt Tần xụ xuống, Như giả lả:

- Thấy mày cực quá, tao sốt ruột.

Uống hết ly cocktail, Tần nhỏ nhẹ:

- Đâu ai muốn nghèo đói, và không phải ai cũng có cơ hội làm giàu. Bởi vậy, tao xin nhường cả cơ hội của tao cho mày.

Không ngờ Tần đang mỉa mai, Như Cuoi:

- Rồi mày xem, tao sẽ là bà chủ lớn.

Phương Tần cầm ví lên:

- tao về. Cám ơn buổi tối của mày.

Khánh Như vẫn tiếp tục nói:

- Ngày nào đó tao sẽ mời mày tới nhà hàng ca nhạc do tao làm chu?.

Phương Tần gật gù:

- Tao đang chờ được làm khách mời danh dự đây.

Vừa ra tới cổng, cô đã nghe tiếng Khai. Giọng anh ta xách mé:

- Viết lách tới đâu rồi?.

Phương Tần ngang ngạnh:

- Tôi có quyền không trả lời câu hỏi này vì muốn giữ bí mật cho khách hàng của mình.

Khai khịt mũi:

- Bí mật quái gì khi tôi đi guốt trong bụng ba mình. Sao lúc nào em cũng làm ra vẻ nghiêm trọng hết vậy?.

Tần thản nhiên:

- tôi phải cảnh giác khi nhớ tới đề nghị trước đây của anh.

Khai lì lợm:

- Tôi muốn biết em đã viết tới đâu rồi?.

Phương Tần chua ngoa:

- Chưa tới đâu cả. Cuộc đời của ba anh bằng... ba cuộc đời người khác, đâu dễ viết. Xin lỗi. Anh để tôi về được rồi chứ.

Khao ngạo nghễ:

- Chúng ta sẽ còn gặp nhau nữa. Tôi chưa bỏ qua chuyện này đâu.

Tần ngoắc chiếc xe ôm. Về nhà, cô thấy có mỗi mình bà Qúy đang ngồi xem ti vi.

Co hỏi ngay:

- Thằng Nhật vẫn chưa về hả mẹ ?.

Mắt không rời màn hình, bà Qúy trả lời:

- Nó học nhóm ở nhà Nhã Yến mà.

Tự dưng Tần bực bội:

- Vẽ chuyện.

Bà Qúy bênh cậu quý tử:

- Hàng xóm hát karaoke tối ngày, làm sao nó học.

Tần cau có:

- Trước đây con cũng học ở nhà. Mẹ cứ chiều lắm vào, nó kiếm chuyện đi chơi đó.

Bà Qúy trợn tròn mắt:

- Hay thật. Thằng bé có làm gì sai đâu nào. Rõ ràng nó tới nhà Nhã Yến mà.

Phương Tần mím môi:

- Đuoc rồi. Con sẽ đến đấy xem có thằng qủy ấy không.

Dứt lời, cô dắt xe ra, đạp một mạch tới nhà Nha Trúc, chị Nhã Yến là bạn thời đại học của Tan, nhà họ cách nhà cô không xa, Tần đi ngang nhưng chưa bao giờ ghé vào. Cô không thích Nhã Trúc và dĩ nhiên Nhã Trúc cũng chả ưa một con nhỏ bạn nghèo như Tan.

Nhật bảo Nhã Yến rất thích nó. Mỗi sáng, con bé chạy chiếc Max II trắng tinh tới... rước thằng nhóc đi học, trưa đưa về tận nhà. Tần thấy hơi chướng mắt, nhưng cô chưa nói năng gì Nhật. Giờ chắc phải đến lúc lên tiếng rồi.

Nhấn chuông, Tần không phải chờ đã có người mở cổng. Cô khá ngạc nhiên vì người đó chính là... đại tiểu thư Nhã Trúc. Trên hành lang là một anh chàng cao lớn, đẹp trai mà mới thoạt nhìn, Tần cũng đoán chắc là bồ của Trúc.

Con bé rối rít khiến Tần thấy ngại:

- Trời ơi Phương Tần ! Gặp bồ mình mừng quá. Vô nhà chơi.

Phương Tần gượng gạo:

- Tiếc là mình đang vội..Trúc cho mình hỏi, Nhật có tới đây không ?.

Nhã Trúc vẫn tươi cười:

- Có. Nhật đang học với Yen. Để mình gọi chọ Mà vào nhà đã, vội gì dữ vậy?.

Vừa nói, Trúc vừa kéo tay Tan, cô miễn cưỡng dựng xe ngoài cổng rồi bước theo Trúc, mặc kệ anh chàng... đẹp trai tò mò nhìn mình.

Nhà Nhã Trúc đang có khách thì phải. Đi tới hàng hiên, Phương Tần ngần ngừ khi thấy bên trong có nhiều người.

Cô cương quyết dừng lại:

- Mình đợi ở đây được rồi.

Nhã Trúc nhún vai:

- Tùy bồ thôi , mình kong ép nhưng hơi buồn bạn bè đấy.

Phương Tần chớp mắt, cô thoáng bối rối khi bắt gặp cái nhìn của anh chàng đẹp trai. Anh nhìn cô với ánh mắt hết sức lạ khiến Trúc phải cau mày. Kéo taỵ.. anh bồ, Nhã Trúc bước vào phòng khách bằng bước chân của một người tự mãn. Cách đi của nó khiến Tần liên tưởng đến Khai, những kẻ giàu có dường như ít nhiều vẫn có vài điểm giống nhau.

Phương Tần nhếch môi khó chịu, cô không cho rằng mình ganh tỵ với Nhã Trúc, nhưng rõ ràng cô ưa không nổi con bé, nhất là kiểu giả dối của nó vừa rồi.

Ngay lúc ấy mắt Tần ngừng lại, cô sửng sốt khi nhận ra trong đám khách dang ngồi trong salon nhà Nhã Trúc có cả ong Chụ Ông ta đang đứng lên từ giã mọi người để ra về.

Tần vội bước xuống tam cấp mà ngồi vào ghế đá, sau một chậu hoàng hậu. Cô không muốn ong ta thấy cô sớ rớ trong ngôi nhà giàu sang này. Mọi sự giới thiệu đều chả ích lợi gì, trái lại còn thêm phiền phức.

Ông Chu không về mình, cạnh anh còn có... anh bồ của Nhã Trúc. Anh chia tay, thắm thiết với con nhỏ bằng một vòng ôm siết ngang eo. Khẻ mỉm cười với Tần như thay cho lời chào, anh chàng bước theo ong Chụ Chẳng lẽ hai người đi chung với nhau? Mà Tần thắc mắc làm quái gì chứ ? Ông Chu giao thiệp rộng, ong ta đi chung với ai lại không được ?.

Phương Tần ngạc nhiên khi nghe Nhã Trúc bảo:

- Bác trai hơi quá chén, anh phải để ý đấy.

Chàng đẹp trai mỉm cười:

- Anh biết chăm sóc ba mình mà.

Thì ra đây cũng là con ong Chụ Chả biết gã con trai này có... trời đánh như Khai không, mà nghe cách nói chuyện coi bộ hiếu thảo thế.

Bỗng dưng Phương Tần bĩu môi khi nghĩ anh ta đang đóng kịch. Nếu đúng, anh ta xứng với Nhã Trúc thật.

Đến trước mặt Tan, Nhã Trúc lạnh lẽo:

- Chờ một chút, thằng Nhật sẽ ra ngaỵ Nãy giờ có vào nhưng thấy nó đang ăn như sắp chết vì đói, nên không nỡ gọi. Tội nghiệp sức trai đang lớn, thiếu thốn làm sao đủ sức học.

Dứt lời, Trúc hất mặt bỏ đi, mặc cho Tần ngồi với nổi nghẹn dưng lên cô?.

Tính cách thật của Trúc lộ ra rồi. Cô không hiểu sao Nhật lại đút đầu vào đây chịu nhục nhỉ ?.

Chờ gần mười lăm phút, Tần mới thấy Nhật hí hửng đi bên Yen, hai đứa tíu ta tíu tít trông mới vui làm sao.

Thấy cô, Nhật kêu lên:

- Ủa chị Hai ! Sao lại ngồi ở đây?.

Nghe cách Nhật hỏi, Tần thừa biết nãy giờ Nhã Trúc không hề gọi thằng bé như đã nói, cái con... yêu nữ ấy thật đáng nguyền rủa.

Cô cộc lốc:

- Đi về !.

Rồi đứng dậy xăm xăm ra chỗ dựng xe đạp.

Nhã Yến chạy theo giọng lo lắng:

- Chuyen gì vậy chị Tần ?.

Nhìn vẻ ngơ ngác của Yen, Tần bỗng chạnh lòng, cô dịu dàng:

- Không có gì. Chị đi công chuyện ngang nên vào gọi thằng Nhật cùng về cho có chị có em.

Chị đợi lâu chưa? Sao không ai gọi tụi em hết kìa?.

Phương Tần gượng cười:

- Chị mới tới thì tụi em ra đấy.

Nhã Yến nhì Nhật:

- Nhật về đi. Mai Yen tới đón.

Hai chị em cọc cà cọc cạch ben nhau. Nhật thắc thỏm:

- Sao chị lại tới đó ?.

Phương Tần lạnh lùng:

- Xem mày có học chung với Nhã Yến không ?.

Nhật nhếch môi:

- Kiểm tra đột xuất à ? Chị không hề tin em.

Tần nghiêm nghị:

- Chị không thích em lân la với bọn nhà giàu. Là con trai, em phái tự trọng, thậm chí tự cao, ngạo mạn, chứ đâu thể đeo theo con gái. Nó khinh cho đấy.

Nhật có vẻ sửng sốt vì những lời Tần nói. Cậu im lặng đạp xe, một lát mới lên tiếng:

- Nha Yan rất tốt, con bé không như chị nghĩ đâu.

Giọng Tần đanh lại:

- Nhưng Nhã Trúc rất kiêu ngạo, hợm hĩnh. Nó bảo em đang... bận ăn như sắp chết vì đói, nên không nỡ gọi, và bỏ mặc chị chờ hơn 15 phút.

Nhật phẫn nộ:

- Em chỉ ăn chén chè với Yen cho vui, vậy mà bà Trúc lại... lại...

Phương Tần nhấn mạnh:

- Trúc muốn làm mất mặt chị. Trước đây học chung, chị lạ gì tính cách của nó. Nhà mình nghèo, em phải dữ gìn danh dự, ý tứ với bọn nhà giàu, nếu không muốn bị chúng sĩ nhục.

Nhật lầm lì:

- Em hiểu rồi.

Phương Tần nuốt tiếng thở dài và thấy thương em đứt ruột.

1 ngày nữa lại trôi quạ Phương Tần không biết ngày mai có điều gì mới đang chờ đón mình.


Chương 4

Từ khung cửa sổ phòng, Khai khoang tay nhìn Phương Tần đang thơ thẩn dưới vườn. Đây không biết là tay viết thuê thứ mấy mà ba anh đã thuê để tô son trát phấn cho cuộc đời ngang dọc của mình.

Anh chúa ghét chuyện viết lách này, nhưng không công kích ra mặt mà thường dà xếp đằng sau, chính vì thế nên đã mấy tập hồi ký viết xong, nhưng ba anh vẫn chưa hài lòng, ong lại tiếp tục thuê người viết nữa. Lần này là một con nhóc mặt búng ra sữa mới buồn cười chứ. Chả hiểu con bé ấy được ai giới thiệu mà sa vào hũ nếp hoa thế này.

Nhớ tới thái độ ngang bướng của Phương Tần đối với mình, lòng Khai lại dâng lên chút bực bội.

Hừ ! Con nhỏ tưởng mình là ai chứ ? Là nhân vật nữa đầy cá tính nào đó trong phim bộ nhiều tập à ? Mặc cho anh âm thầm bực tức, Phương Tần vẫn vô tư ben các chậu kiểng. Khai nhún vai rồi trở vào bàn ngồi trước máy tính. Anh phải kiểm tra lại toàn bộ hoạt động của các cơ sở gia đình anh đang quản lý.

Khai không chút hứng thu với việc liên quan tới phòng trà, nhà hàng, vũ trường. Sở thích của anh là làm việc khác. Nhưng đâu phải thích là được. Sau biến cố lớn của gia đình, Khai đành lao vào nghiệp này. Cũng may bên cạnh anh còn có Nghiêm. Anh ra năng nổ, thạo việc và cũng nhiều sáng kiến trong kinh doanh. Nghiêm chịu khó săn lùng các cô gái đẹp và bổ sugn cho các ca sĩ phòng trà có sắc mà không có giọng ca nhằm làm vừa lòng khách.

Thời buổi này không thiếu ca sĩ... karaoke và càng thừa khán giả nghe nhạc bằng mắt. Bây giờ lo duy trì hoạt động kinh doanh đã, còn lâu dài sẽ tính sau.

Có tiếng gõ cửa, Khai tằng hắng:

- Vào đi.

Nghiêm bước vào với một xấp hồ sơ trong tay, giọng xởi lởi:

- Cậu cứ kiểm tra lại coi có khớp không.

Khai nhún vai:

- Đâu cần vội vậy.

Rồi anh hất hàm:

- Hát xướng dạo này thế nào?.

Tốt. Nhưng nếu không đổi mới sẽ tụt hậu so với các tụ điểm khác. Họ có nhiều chiêu dụ khách lắm.

Khai cười nữa miệng:

- Thì mình cũng sẽ tổ chức những chiêu riêng để giữ khách của mình, cũng như kéo khách chỗ khác về.

Ngồi xuống đối diện với Khai, Nghiêm nói:

- Muốn thế, đầu tiên phải có nhiều ca sĩ xịn, chớ cứ lèn èng như Khánh Như, Phượng Vĩ thì ế dài. Khách bây giờ kén nghe lắm.

Khai lơ lửng:

- Thì mời ca sĩ xịn, mời ban nhạc xịn, tổ chức cho tốt vào.

Nghiêm lắc đầu:

- 1 mình tôi không làm xuê?.

Vẫn đều giọng, Khai nói:

- Thì thêm người. Anh cần thêm bao nhiêu người nào?.

Nghiêm nói nhanh:

- Cậu để Khánh Như phụ trách việc quản lý, tổ chức với tôi, con bé ấy hát dở, nhưng có khả năng làm việc tốt.

Khai nhếch mép:

- Con nhỏ ấy khá nhiều tham vọng.

Bởi vậy nó rất nhạy bén trong việc làm sao để kiếm ra nhiều tiền.

Khai ngần ngừ;.

Sử dụng nó là sử dụng dao hai lưỡi đó.

Nghiêm tự tin:

- Cậu khéo lọ Dầu gì Khánh Như cũng chỉ là con nhãi ranh, nó không đủ sức qua mặt chúng ta đâu. Mình có bản lĩnh, nên sử dụng dao hai lưỡi.

Rồi Nghiêm nói:

- Con bé ngoài vườn là bạn Khánh Như. Sao nó có mặt ở đây hả cậu Khai?.

Khai nhíu mày:

- Anh biết Phương Tần ?.

Nghiêm trả lời:

- Biết. Tôi từng... dụ nó đi hát hoặc là người mẫu, nhưng nó từ chối. Tiếc thật !.

Khai khoát tay:

- Con bé đang viết hồi ký cho ong cụ. Anh đừng động vào nó, phiền lắm.

Nghiêm vội vàng nói:

- Nguoi của ong cụ, tôi không dám động vào thật, nhưng nghe Khánh Như kể, con bé... hoàn cảnh lắm.

Khai tò mò:

- Hoàn cảnh thế nào?.

Nghiêm từ tốn:

- Tần mồ côi cha, phải vất vả kiếm sống để nuôi mẹ và em trai. Nguoi như vậy rất cần tiền. Khi con nhỏ viết xong hồi ký, cậu cho nó một việc làm lương hậu một chút, tôi nghĩ cậu không thiệt thòi đâu.

Khai nhìn xoáy vào mắt Nghiêm:

- Coi bộ anh... khoái con bé ?.

Nghiêm bật cười:

- Vì nghề nghiệp thôi. Nếu khéo đào tạo nó sẽ hái ra tiền cho cậu.

Khai khịt mũi:

- Anh hơi quá lời rồi.

Nghiêm làm như không nghe Khai vừa nói, anh ta tiếp tục khen Tan:

- Các công ty quảng cáo đang cần những người mẫu mới toanh. Phương Tần hội đủ những yếu tố để làm người mẫu quảng cáo, thậm chí có thể đi thi hoa hậu.

Khai mỉa mai:

- Anh lại nói bằng giọng nghề nghiệp nữa à.

Nghiêm thản nhiên gật đầu:

- Đúng vậy. Đời nay cái gì cũng có thể kinh doanh được. Tôi quen một tay chuyên môn đào tạo hoa hậu, năm nào... lò của hắn cũng... trúng hoa hậu, á khôi tá la?.

Khai kêu lên:

- Trời! Anh dùng từ buồn cười thật. Cứ như trúng số hổng bằng.

Nghiêm thủng thà thủng thỉnh:

- Hắn bảo trúng số còn khó hơn... trúng hoa hậu ấy.

Khai búng tay:

- Vậy chúng ta sẽ cung cấp người đẹp cho hắn đào tạo hoa hậu, á khôi...

Nghiêm hưởng ứng ngay:

- Sao lại không chứ.

Nghiêm đang hào hứng định nói tiếp thì cửa bật mở, ong Chu bước vào. Ông hỏi trỏng không:

- Kiểm tra sổ sách à ?.

Khai gật đầu:

- Dạ. ba có căn dặn gì không ?.

Ông Chu ngồi xuống ghế:

- thấy con vất vả quá, ba đã tìm cho con một người phụ việc.

Khai buột miệng:

- Ai vậy ba?.

Ông Chu hơi ngập ngừng một chút:

- Phương Tần. Con đã gặp rồi đó.

Môi Khai nhếch lên:

- Con bé thợ viết ấy.

Ba không thích cách nói mỉa mai của con.

Khai cố dịu giọng:

- Con xin lỗi vậy. Ba muốn con giao cho Phương Tần việc gì ?.

Tùy con. Sổ sách, kế toán, kế hoạch gì đấy. Ba muốn giúp đỡ con bé ấy mà.

Khai khó khăn:

- Phải nắm được khả năng con mới dám nhận người, dám giao việc chứ.

Mặt ong Chu sa sầm:

- Chẳng lẽ ba không biết nhìn người? Không biết khả năng của Phương Tần ?.

Khai lạnh lùng:

- Cách nhìn của ba khác với cách của con. Bởi vậy, ba muốn giao cho Phương Tần làm gì, con sẽ phân công y như thế.

Ông Chu bực bội:

- Giao cho nó về ở một nhà hàng hay khách sạn nào đó lại không được. Hừ ! Mày đừng chọc tao nổi điên lên nhé.

Khai cười nhạt, anh hất mặt về phía Nghiêm:

- Tôi giao cho anh chuyện này. Tìm việc thích hợp với... nó nhé.

Ông Chu ra lệnh:

- Tuần sau, Phương Tần sẽ bắt đầu làm, phải chỉ dẫn con bé chu đáo vào.

Đợi Nghiêm ra xong, Khai mới hỏi:

- Hồi ký của ba xong rồi à ?.

Ông Chu lầu bầu:

- Không lien quan tới mày.

Khanh đanh giọng:

- Nhưng liên quan đến mẹ và dòng họ beb ngoại. Con muốn được xem để đánh giá mức độ chân thật của quyển hồi ký đó.

Mắt ong chu long lên dữ dội:

- Mày khogn có quyền, vì đó là hồi ký viết về tao, thuộc về cá nhân tao.

Khai nói như tuyên bố:

- Ba viết ra nó nhằm mục đích cho con cháu đời sau đọc, nhưng con và con của con sẽ khogn động tới nó đâu.

Mặt ong Chu tái đi:

- Đồ mất dạy !.

Không đợi ong mắng tiếp, Khai đứng dậy, bỏ ra sân. Gặp Phương Tần đang săm soi chậu hồ điệp bông tím, tự nhiên Khai châm chọc:

- Dù đẹp cỡ nào, phong lan cũng là thứ ăn bám, loài tầm gửi vô tích sự. Xem ra nó giống một cô gái thích dựa dẫm.

Vốn nhạy cảm, Phương Tần phán ứng ngay khi nghe Khai nói:

- Xin lỗi. tôi không hiểu ý anh.

Em cần gì phải hiểu khi tất cả đã được sắp xếp. Hỏi thật nhé. Em thích làm những loại công việc nào?.

Phương Tần nhìn Khai ngỡ ngàng:

- Anh hỏi với mục đích gì ?.

Khai ngạo nghễ:

- tôi tìm hiểu nguyện vọng của nhân viên sắp được tuyển dúng, không được sao?.

Phương Tần sửng lại mất mấy giây. Lúc nãy, ong Chu ngỏ ý giới thiệu cho Tần một công việc ổn định, Tần ngần ngừ cám ơn và nghĩ đó chỉ là lời nói suông. Ai ngờ ong lại nhanh đến thế. Càng bất ngờ hơn khi ong muốn Tần làm việc cho Khai, gã trời thần này không hợp với cô. Nhà hàng, khách sạn, tụ điểm ca nhạc với cô lại càng xa lạ hơn nữa.

Chớp mắt, Tần chợt hiểu ra câu ám chỉ đầu tiên anh ta nói với mình, Khai cho rằng cô dựa dẫm ong Chu để ong tìm cho cô một việc làm chứ gì. Hừ! Tần cần việc thật, nhưng đâu phải việc gì cô cũng chấp nhận làm, nhất là làm dưới quyền một người cô ghét cay ghét đắng, ngay cái nhìn đầu tiên.

Tần chưa kịp nói gì, Khai đã tiếp tục giọng điệu khinh khỉnh:

- Là bạn của Khánh Như, chắc em và cô ta có nhiều điểm chung ?.

Thấy Tần làm thinh, Khai lại nói tiếp:

- Khánh Như thích kiếm tiền được càng nhiều càng tốt. Cô ấy làm việc cật lực ngày đêm và không giả vờ chê tiền. Như thật thà hơn em ở điểm không sĩ diện hão. Làm nhân viên của tôi phải thực tế, tỉnh táo và nhạy bén trước mọi việc kiếm tiền, lương thiện. Điểm này e một người cầm bút như em làm không được quá.

Phương Tần trấn tĩnh lại, cô thông thả đáp trả:

- Tôi có nói sẽ là nhân viên của anh sao? Lúc nãy ong Chu bảo rất sẵn lòng tìm cho tôi một việc làm đúng với chuyên môn của tôi đã được đào tạo. Thật sự, tôi không nghĩ công việc đó từ chỗ anh, nên đã cám ơn ong hết sức chân thành. Dù không muốn làm ong Chu buồn, tôi vẫn phải từ chối lòng tốt của ong ấy, vì thú thật, tôi không ưa anh.

Khai trân tráo:

- Tôi mừng vì quyết định sáng suốt của em.

Phương Tần khó chịu trước cái nhìn sỗ sàng của Khai. Càng lúc, cô càng thấy ghét anh tạ Vậy mà chẳng hiểu sao, Khánh Như luôn nói về Khai và gã ten Nghiêm với tất cả ngưỡng mộ, trong khi Khai lại có vẻ coi rẻ con bé. Điều này khiến Tần xốn xang vô cùng.

Ba Muoi bước ra, giọng dịu dàng hơn mọi khi nói chuyện với Tan:

- Ông cho mời cô vào phòng làm việc.

Phương Tần ném về phía Khai cái nhìn khiêu khích rồi đủng đỉnh bước theo bà Muoi. Khai khoanh tay trước ngực nhìn theo.

1 con nhóc nhà nghèo mà kênh kiệu, nhận nó vào làm việc, chắc sẽ bực mình nhiều hơn là thoải mái. Hừ! Nếu biết trước con nhóc ấy hợm hĩnh như vậy, Khai đã làm thinh, nhận nó vào làm. Qua công việc, anh sẽ có dịp dạy dỗ, uốn nắn con bé cho nó đằm tính hơn. Anh sẽ cho Tần biết thế nào là khuất phục.

Bỗng dưng Khai thấy thích khi nghĩ sẽ làm cho Phương Tần khóc mới thôi.

Nhìn đồng hồ, Khai lên xe. Giờ này chắc mẹ đang ở nhà, anh rất muốn được gặp bà để vò vĩnh, nhõng nhẽo như bù lại những lúc anh độc ác lạnh lùng, nhẫn tâm khi sống cạnh ba mình.

Nghĩ tới ong Chu, Khai cố nuốt tiếng thở dài. Anh biết mình có lỗi khi hay xung đột đối với ong. Nhưng mỗi khi thấy ong tự đắc nói về bản thân, hoặc khoe khoanh về đoạn đời ong, Khai không thể dằn lòng được.

Bấm chuông, bé tám ra mở cửa cho anh với nụ cười bí hiểm tren moi:

- Bà mới nhắc là đã thấy cậu. Linh ghê.

Dựng chống xe lên, Khai tò mò:

- Bà nhắc cậu chi vậy?.

bé Tám vẫn lấp lửng:

- Cháu không nói đâu.

Khai lắc đầu rồi nhanh nhẹn bước vào phòng khách. Tren chiếc ghế dài bọc nhưng màu mận chín, bà Vân đang ngồi nói chuyện với một cô gái. Hai người cùng mỉm cười tươi rói khi thấy anh.

Khai sà xuống cạnh bà Vân:

- Mẹ và Cát Phượng nói xấu gì con đó ?.

Mắt Cát Phương đỏ ửng lên, trong khi bà van tủm tỉm:

- Nói yêu chớ ai lại nói xấu.

Mặt Phương càng đỏ hơn, cô lúng túng giấu mặt sau lưng bà Van làm Khai thích thú vì biết Phương đang khớp vì mình.

Anh nghiêng đầu nhìn:

- Sao lại trốn anh vậy?.

Cát Phương ấp úng trông mà tội:

- Em... em đâu có trốn anh.

Khai làm tới:

- Vậy thì nhìn xem, anh có gì mới?.

Cát Phương chớp mắt lên lén nhìn Khai. Cái vẻ vơ ngoan hiền, gia giáo, nề nếp thời phong kiến còn sót lại của Phương mới ngộ làm sao. Hàng ngày quen tiếp xúc với các cô gái ở nhà hàng, vũ trường, các cô gái tay bằng miệng, ồn ào, cuồng nhiệt, tự nhiên đến suồng sã, giờ thấy Cát Phương rụt rè, e lệ, nhìn không ra nhìn, liến chẳng ra liếc, Khai bỗng xôn xao.

Anh biết Cát Phương lúc còn bé xíu cô là con gái bà bạn khá thân của mẹ Khai. Thỉnh thoảng, Phương lại theo bà Ngà tới nhà mẹ anh chơi. Bao giờ Cát Phương cũng ngồi nép ben mẹ và nhìn trộm anh. Khi Khai nhìn lại thì cô nàng lại quay đi. Cái trò đuổi bắt ấy cách đây nhiều năm. Giờ Phương đã lớn, đã ra đời đi làm, sao vẫn còn nhút nhát đến mức như giả vờ thế nhỉ ?.

Dù mẹ không nói ra, Khai vẫn biết là bà thích Cát Phương lắm. Mẹ khen con bé hiền, con nhà lành, lại thuộc tầng lớp trung lưu,được dạy bảo, ăn học tới nơi tới chốn. Đàn ong cưới được vợ như Cát Phương là khéo tu từ kiếp trước.

Mặc cho mẹ khen lấy khen đế, nói ra nói vào, thậm chí gợi ý, Khai vẫn cứ vô tư. Anh vẫn còn ham chơi, vội vã gì để người khác chói chân, hơn nữa, anh muốn tự do trong hôn nhân kìa.

Nhưng chả hiểu sao bữa nay Khai lại thấy Cát Phương hay haỵ Con gái như mì nhủ mỉ thật dễ thương, hay ít ra cũng dễ nhìn hơn cái vẻ kiêu ngạo của Phương Tan, hoặc dễ qúy hơn kiểu gợi tình rẻ tiền của Khánh Như.

Suy cho cùng, trong nhiều tính cách của phái yếu anh đã gặp, tính cách cổ điển của Cát Phương cũng gợi cho anh ít nhiều cảm hứng. Hôm nay, Khai nhất định... dứt điểm với cô nàng sống trong khuê phòng của thế kỷ hai mươi, để kéo cô ta nhập cuộc vào thế kỷ hai mươi mốt này.

Khai nheo mắt:

- Sao? Thấy anh thế nào?.

Cát Phương lí nhí:

- Em khogn biết a.

. Khai trêu:

- Anh dễ ghét đến mức em không biết trả lời thế nào à ?.

Phương luống cuống:

- Dạ. đâu có. Anh đâu có dễ ghét.

Khai cười nụ:

- Nghĩa là anh dễ thương phải không ?.

Cát Phương bẻ những ngón tay rồi nhìn bà Van cầ cứu.

Bà mắng anh:

- Thằng qủy ! Lúc nào cũng giỏi chọc ghẹo. Cho con biết, mẹ với Cát Phương một phe đấy.

Khai buông tay:

- Vậy thì con xin thua.

Rồi anh vòi vĩnh:

- Con đói quá, mẹ à.

Bà Van nói:

- Hôm nay mẹ ăn chay, con có muốn tu không ? Cát Phương làm món chay ngon lắm.

Khai tủm tỉm:

- vậy con phải tu mới được, nhưng con tu để cầu duyên à nha.

ba Van đứng lên:

- Mạ cũng đang mộng lên chức bà nội đây. Bởi vậy con ráng tu cho nhiều nhiều vào.

Bà nói tiếp:

- Hai đứa ngồi chơi, mẹ đi dọn cơm.

Cát Phương ngọ nguậy tre ghế một cách khổ sở, đầu cúi xuống, mắt chớp liên tục vì mắc cỡ. Khai lẳng lơ nhìn cô :

- Không thích ngồi với anh hả ?.

Dạ. đâu có.

Thế thì nói gì với anh đi chứ. Nào, em đang nghĩ gì ?.

Cát Phương vuốt tóc, giọng êm như ru:

- Em nghĩ tới những lời bác Van vừa nói. Nguoi lớn tuổi nào cũng mong lên chức bà.

. Khai vẫn không rời mắt khỏi gương mặt đẹp của Cát Phương. Phải công nhận cô bé đẹp, mắt tròn xoe, mũi cao, miệng nhỏ, môi hồng, gương mặt sa. ng sủa phúc hậu trắng ngần, vóc dáng điều đặn thật lý tưởng cho một gia đình muốn có con đàn cháu đống. Điểm yếu duy nhất của Phương là không hấp dẫn. Đúng là Cát Phương không quyến rũ chút nào. Ngồi cạnh cô y như ngồi cạnh một pho tượng. Bên trong pho tượng đẹp kia là gì ? Khai háo hức muốn khám phá.

ANh tám vào:

- bác gái chắc cũng mong lên chức bà như mẹ anh. Hay là tụi mình giúp mẹ toại nguyện đi.

Cát Phương lại đỏ mặt, cô phụng phịu:

- Anh lại trêu em nữa.

Khai ỡm ờ:

- Nếu anh nói thật thì sao?.

Phuon đứng dậy, chạy vào bếp:

- Em không biết.

Ngồi lại trong phòng khách, Khai cười thích thú. Lâu lâu đùa với các cô tiểu thư trong lồng son cũng vui. Cô nàng chắc chưa biết cực nhọc là gì, cũng như chưa bao giờ nếm mùi vị khổ đau ra sao. Cát Phương giống như con búp bê xinh xắn được trưng bày trong tủ kính để cho ta nhìn ngắm, và chỉ nhìn ngắm mà thôi.

Với tay lấy chiếc remote, Khai mở ti vi xem đá banh. Anh nghe giọng bà Van nhỏ nhẹ:

- Mẹ rất thích nếu ngày nào con cũng về xem đá banh và ăn cơm.

Khai cười:

- Con sẽ cố gắng làm vừa ý mẹ.

Bà Van xa xôi:

- Đã đến lúc con lấy gia đình làm trọng rồi Khai à. Gần ba mươi rồi chớ trẻ người non dạ gì nữa mà mãi ham chơi.

Khai không rời mắt khỏi màn hình:

- Mẹ làm như muốn cưới vợ dễ lắm không bằng. Con gái đẹp nhiều thật, nhưng để làm vợ qủa là khó.

Ba Van tươi ngay nét mặt:

- Hay để mẹ chọn cho con.

Khai nhún vai:

- Con biết mẹ chọn ai rồi. Lâu lâu ăn cơm chay thì ngon, chứ ăn mỗi ngày không nổi đâu mẹ ơi. 

Bà Van liếc vội vào bếp:

- Coi chừng Cát Phương nghe đó.

Khai nhìn mẹ khẽ lắc đầu. Anh thấy mình dại dột khi tạo cơ hội để bà nhắc tới chuyện vợ con của mình.

Đứng dậy xoa bụng, Khai lảng đi:

- Con đói quá.

Vậy thì vào thử tài của Cát Phương. Ngoài món chay ra, con bé còn biết rất nhiều món khác, bảo đảm con sè ngon miệng dài dài.

Khai ậm ư.... qua truông.

Vâng. Rồi con sẽ thử tài của Cát Phương cho vừa lòng mẹ.

Nguồn: http://vietmessenger.com/