19/4/13

Hạnh phúc xanh (C5-6)

Chương 5

Đọc xong quyển hồi ký lần chót, Phương Tần chưa thấy hài lòng, dù vẫn nhẹ nhõm như vừa trút đi một gánh nặng vô hình.

Bắt đầu ngày mai, Tần sẽ không phải tới ngôi nhà ấy để gặp cái nhìn khinh khỉnh dễ ghét của Khai nữa. Khi nhận nốt phần nhuận bút còn lại, cô sẽ giả từ vĩnh viễn nơi đó.

Phương Tần bâng khuâng khi nghĩ tới ông Chụ Cuộc đời ong, cô đã thuộc nằm lòng. Nó không nhiều uẩn khúc hay scandle như Tần tưởng, trái lại đó là một con đường đi lên dài, thẳng tấp, đầy may mắn. Cuộc đời ông Chu theo lời ông kể cứ như được đặt để bởi một bàn tay vô hình của thần thánh, nên sự nghiệp của ông ngày càng phát triển vững mạnh. Từ một tay vác mướn ở chợ Binh Tay, ông may mắn được chủ vựa thương nên gã con gái chọ Có được cơ sỡ vững chắc, ông Chu phất lên như một tay anh chị mạnh về tiền tài lẫn thế lực. Đại loại tiểu sử trích ngang của ông là như thế. Ngoài những chuyện kể khoe khoang thành tích của một thời tung hoành, ông chẳng còn gì khác làm thỏa mãn trí tò mò lẫn óc tưởng tượng phong phú của Tần. Tất cả những điều được nghe và được chính mình viết ra vẫn chưa đủ sức thuyết phục cô. Dường như nó không chân thật, những điểm không trung thực đó lại nằm trong các thành tích đáng tự hào của ông Chu mới đáng ngại chứ.

Nhưng đây là hồi ký của một người. Tần chỉ có trách nhiệm ghi lại chính xác lời kể của họ, còn họ kể thật hay dối làm sao cô biết được. Và đó cũng không phải là trách nhiệm của cô.

Tự giải thích như thế để an tâm rằng mình đã hoàn tất công việc, Phương Tần thay quần áo, chuẩn bị tới nhà ông Chu.

Vừa ra tới cổng, Tần đã phái? đụng phải bộ mặt đưa đám của Nhật.

Co buột miệng:

- Sao vậy?.

Vứt xe đáp vào vách, Nhật càu nhàu:

- Hết sút sên tới hư líp, một ngày đạp đi học hàng chục cây số, em chịu hết nổi rồi, thà thi rớt ở nhà làm culi sướng hơn.

Phương Tần nạt:

- Đàn ông con trai gì không chịu cực để vươn lên. Mỗi ngày tao cũng đạp hàng chục cây chớ đâu chỉ mình mày. Hừ! Học là cho mày, nếu thích ở nhà làm culi thì cứ.

Dứt lời, cô hậm hực đạp xe đi. Tần biết chắc Nhật đang làm mình làm mẩy với mẹ. Từ hôm hai chị em ở nhà Nhã Yến về tới nay, Nhật không đi chung với con bé nữa, nhưng Nhật luôn tỏ thái độ chống đối ngầm Tần. Nó làm cô hết sức bực bội khi lúc nào cũng dửng dưng với công việc nhà. Nhật coi như bổn phận kiếm tiền để nuôi nó ăn học mà khogn cần biết cô phái? lao động cực lực thế nào để có tiền. Là đàn ong, nhưng Nhật không hề có ý thức gánh vác, đã quen được cưng chiều từ nhỏ, nên nó chả có trách nhiệm gì với gia đình. Mà trách Nhật làm gì. Phải chi ba còn sống, thì cô đâu cực như vầy, Phương Tần nuốt tiếng thở dài và cắm đầu đạp xe. Tới ngã tư, cô dừng lại chờ đèn đỏ. Mắt lơ đễnh ngó lên lề, Tần ngạc nhiên khi thấy ông Chi đang tản bộ với vẻ hết sức nhàn hạ. Bộ Ông quên cuộc hẹn chiều nay rồi sao? Tần chợt khó chịu khi tưởng tượng tới cảnh phải dài cổ ngồi chờ để nhận tiền nhuận bút. Sao người giàu thích... đày đoa. kẻ nghèo thế này nhỉ ?.

Trờ xe tới, Phương Tần chưa kịp gọi, ông đã lên taxi chạy mất. Chắc ông ta về nhà cho kịp hẹn. Nghĩ thế, Tần lấy lại... khí thế, cô đạp xe nhanh hơn và tâm trí cũng thoải mái hơn.

Bà Muoi mở cổng rồi mời Tần vào phòng khách bằng thái độ lịch sự khác thường ngày làm cô ngạc nhiên.

Tần uống xong một ngụm trà thì ông Chu ra tới. Với nụ cười nữa miệng, ông bảo:

- Để cháu chờ, thật ngại quá.

Phương Tần nhỏ nhẹ:

- Dạ. Cháu đâu có vội gì ạ.

Nhìn ba quyển vở nằm trên bàn, ông Chu cầm lên ngấm nghía:

- 1 đời người biết bao nhiêu biến cố bể dâu mà chỉ ngần ấy trang vở, nghĩ cũng ít. Cháu đã từng viết hồi ký, nếu so sánh cháu thấy cuộc đời tôi và những người khác như thế nào?.

Phương Tần chớp mắt. Cô không ngờ ông Chu lại hỏi câu này. Nếu nói thật thì sẽ mếch lòng, còn nói dối thì khổ tâm. Nhưng có lẽ ở cương vị của cô, nói dối là điều khó tránh.

Ngập ngừng để lựa lời nói... dối một hồi, Tần mới lên tiếng:

- Cháu thấy cuộc đời mỗi người mỗi những khúc quanh riêng, nhưng riêng cuộc đời của ông thì đúng là ấn tượng, hồi ký của ông gây cho cháu nhiều cảm xúc, nhưng hình như ông vẫn còn giữ lại nhiều chuyện riêng.

Mặt ông Chu cau lại, giọng cộc lốc:

- Cháu đã nghe ai to nhỏ gì hả ?.

Phương Tần phản ứng thật nhanh:

- Dạ đâu có. Cháu chỉ cảm nhận qua quá trình viết mà thôi.

Ông Chu cau có:

- Cháu muốn nói nhiều chuyện riêng gì ?.

Tần Trầm giọng:

- Ông không hề nhắc tới vợ và con.

Ông Chu sựng lại mất mấy giây rồi gạt ngang:

- Ôi dào! Con là nợ, vợ là oan gia. Tôi không thích để họ chen vào đời mình trên hồi ký, như trong thực tế họ đã làm tình làm tội tôi.

Đặt xuống bàn một phong bì, ông Chu lạnh nhạt:

- Thù lao của cháu cộng với tiền thưởng.

Phương Tần máy móc:

- Cám ơn ong.

ong Chu nói tiếp:

- Tôi đã tìm cho cháu một việc làm. Đó là phụ Khai kiểm tra sổ sách, tài chính của những vũ trường, phòng trà Khai đang thay tôi quản lý. Đây là công việc ổn định, lâu dài, cháu không phải lo chạy loanh quanh vì bị nghĩ giữa chừng.

Phương Tần bẻ những ngón tay:

- Cháu cám ơn ông đã quan tâm giúp đỡ, nhưng cháu đang viết dở mấy hồi ký, nên không thể...

Ông Chu ngắt lời:

- Hừm ! Chắc thằng Khai đã nói gì nên cháu từ chối phải không ? Nó là thằng mất dạy, lúc nào cũng thích nghịch ý tôi. Nếu đồng ý, cháu sẽ nhận hai đầu lương, một từ tôi và một từ nó. Cứ về nhà suy nghĩ đi. Khai đã hứa với tôi, nên phải nhận cháu vào làm.

Phương Tần thẳng thắn:

- Cháu cần sự thoải mái trong công việc chớ không cần nhiều tiền. Cháu biết anh Khai không giành sự thoải mái cho cháu. Bởi vậy...

Ông Chu cười khẩy:

- Bởi vậy cháu chưa thượng đài đã chấp nhận thuạ Ra đời như vậy, biết chừng nào mới khá được. Cơ hội không đến với người ta hai lần đâu. Tùy ở cháu.

Dứt lời, ông đứng dậy bỏ lên lầu, mặc kệ Phương Tần ở lại với một trời tự ái.

Mím môi cầm phong bì tiền, Tần ra về. Cô vái trời mình không phái trở lại ngôi nhà này nữa.

Mà những lời Tần vừa nói có gì sai? Suốt thời gian ngồi nghe ông Chu kể về đời mình, cô đã cố giữ im lặng không đặt nhiều câu hỏi. Tần chỉ ghi chép đúng lời ông kể. Ông Chu không muốn nhắc đến vợ, con là quyền của ông tạ Nhưng sao lại thế nhỉ ?.

Người ta hay bảo:

Sự thành công của người đàn ông nào cũng có bóng dáng người phụ nữ phía sau. Lẽ nao ông Chu ngoại lệ ? Trong khi chính ông thừa nhận sự đi lên của ông bắt đầu khi cưới được cô vợ giàu?.

Rõ ràng cuốn hồi ký này còn tồi tại rất nhiều vấn đề, mà lỗi không phải tại người viết dở. Tần còn gì nghĩ ngợi nhiều chứ ? Cô không qua loa, viết dối cũng chẳng bẻ cong ngòi bút nhằm trục lợi. Vậy là tốt rồi. Quyển sánh dầu hay cỡ nào cũng có những hạn chế nhất định, huống hồ chi hồi ký của một người bình thường, nhưng nghĩ mình là vĩ nhân.

Môi nhếch lên đầy mỉa mai, Phương Tần nhấn mạnh pedal. Cô không về nhà mà tới chỗ Khánh Như ở trọ. Lâu rồi, chả gặp Tần nhớ nhớ, cô muốn biết Như đã đi được bao nhiêu trên con đường làm giàu của nó rồi.

Nhà con bé đóng cửa nhưng trong sân lạ dựng một chiếc 125 phân khối bụi băm. Xe ai thế nhỉ ?.

Ngần ngừ một chút, Tần quyết định gọi. Phải năm phút sau Như mới thò đầu ra khỏi cánh cửa mở hé.

Thấy cô, nó cười nhưng gượng gạo:

- Vậy mà tao tưởng ai. Vào đi.

Tần luồng tay mở cổng rào rồi dắt xe đạp vào. Ngồi xuống cái ghế mây, Tần tròn xoe mắt khi phát hiện phòng khách hôm nay có ti vi, đầu máy, dàn CD, karaoke và một tủ lạnh nho?.

Cô kêu lên:

- Chà ! mày giỏi thật.

Tần chả nghe Nhự.. trả lời trả vốn gì. Con bé đang bận ở phia sau. Tần nhún vai, bước tới chỗ để dàn CD và cầm một chồng đĩa lên chọn.

Phải 5 phút sau, Khánh Như mới xuất hiện. Cạnh con bé là Nghiêm. Mặt anh ta câng câng với nụ cười phàm tục trông khó coi làm sao.

Phải cố gắng lắm, Tần mới gật đầu đáp lại cái chào xấc xược của anh ta.

Nghiêm đốt điếu thuốc:

- Tuần sau là mình thành đồng nghiệp rồi. Anh nói thật. Em ngon lành như vầy mà chịu làm văn phòng thì phí của trời quá.

Phương Tần lạnh nhạt:

- Ai bảo em sẽ là đồng nghiệp của anh vậy?.

Thì ông Khai chớ ai. Ông ta ra lệnh và anh đã sắp xếp lại nhân sự để có chỗ cho em làm. Ít người được ưu ái như em lắm.

Khánh Như chem vào với chút ganh tỵ:

- Đuoc xếp chiếu cố ngay từ đầu là ngon rồi, chớ như tao tự bản thân phải cật lực làm, khổ muốn chết.

Nghiêm hấp háy mắt:

- Nói thế, em vứt anh đi đâu hở Như ?.

Như cong môi:

- Mãi sau này anh mới nâng đỡ em chớ bô.

. Nghiêm huênh hoang:

- Chậm mà chắc. Rồi em sẽ lên hương. Anh bảo đảm.

Nhìn Tan, Nghiêm hạ giọng:

- Chỗ quen, anh bỏ nhỏ. Ông Khai coi hách thế nhưng yều lắm, chỉ cần nắm được tẩy của ổng, em muốn gì Khai cũng chiều.

Như háo hức:

- Tẩy của ổng là gì ? Anh nói thử xem.

Nghiêm xoa cằm:

- Tin tức bây giỡ người ta bán chớ ai cho không.

Phương Tần xua tay:

- Vậy anh đem chỗ khác mà bán, em chả cần tin ấy, dù anh có cho không.

Nghiêm gật đầu:

- Khá lắm. Bạn em rất cứng cựa. Ông Chu thật có mắt tinh đời khi chọn nhân viên cho con trai.

Lừng khừng đứng dậy, Nghiêm bảo:

- Anh biến thôi. Tần ở lại chơi nhé.

Khánh Như ra mở cổng cho Nghiêm, Tần quay mặt khi thấy hai người quấn vào nhau hôn từ biệt ngay khoảng giữa sân hẹp.

Đợi khi ngồi xuống ghế xong, Tần bật ra ngay:

- Mày với hắn à ?.

Như vuốt tóc qua một bên, giọng bình thản:

- Ờ. Nương vào hắn tao dễ sống hơn.

Phương Tần kêu lên:

- Sao mày buông thả thế ? Là con gái, lúc nào mày cũng thiệt thòi.

Khánh Như nhăn mặt:

- Trời ơi ! Giờ là thời đại nào rồi? Sao mày cỗ lỗ quá vậy? Sống theo cách tao là hiện đại, là thực tế chớ không phải buông thả. Tao cần một người đàn ông làm chỗ dựa. Có gì không đúng ?.

Tần trầm giọng:

- Ngoài mày ra, hắn còn là chỗ dựa của bao nhiêu đứa nữa, mày biết không ?.

Như im lặng, một lát sau nó nói:

- Tao không cần biết. Tao tin chắc đã nắm giữ linh hồn Nghiêm. Anh ta lo cho tao nhiều thứ, nhờ thế tao mới dư tiền gởi về quê.

Nhỡ hắn bỏ mày thì sao?.

Khánh Như cười nhạt:

- Tao sẽ... de hắn trước. Mày tin đi.

Rồi con bé chuyển đề tài:

- Mày sao rồi? Xong hồi ký chết tiệt ấy chưa?.

Tự dưng Tần cộc lốc:

- Rồi.

Như hỏi tiếp:

- Nhận tiền rồi luôn ?.

Ừ.

Vậy sao trông mày uể oải thế ?.

Tần dựa vào lưng ghế:

- Tao vẫn chưa hài lòng nhiều chuyện.

Khánh Như tò mò:

- Như chuyện gì ?.

Tao có cảm giác ông Chu không trung thực khi kể về cuộc đời mình. Còn nữa, trong suốt hai trăm trang viết, khogn có đoạn nào nói về vợ con mà lặp đi lặp lại chỉ những thành tích của ong.

Như cắc cớ:

- Thành tích hay thủ đoạn ? Tao nghe Nghiêm kể về ông Chu khá nhiều. Dù không đọc hồi ký mày viết, tao vẫn dám cá, đó là sự dối trá. Còn sự thật cuộc đời của ông ấy hả ? Ngang dọc lắm. Nhugn cuối cùng cũng trả giá bằng máu và nước mắt.

Tần sững sốt:

- Mày đã từng nghe ông Nghiêm nói gì về gia đình ông Chu à ?.

Khánh Như nói:

- Nghiêm gọi mẹ Khai là dì. Chuyen gì về gia đình ông Chu mà Nghiêm chẳng biết.

Tần hỏi tới:

- Vợ Ông Chu đâu?.

Hai người li dị lâu rồi.

Ngoài Khai ra, ổng còn người con nào nữa không ?.

Có. Nhưng đã chết cách đây mấy năm. Hừ ! Cũng là một dạng qủa báo đấy.

Lúc Tần còn đang thắc mắc, Khánh Như đã chuyển sang chuyện khác:

- Mày định làm kế toán cho ông Khai à ? Chăm lắm đó.

Tần tò mò:

- Chăm nghĩa là sao?.

Nghiêm nói vũ trường, nhà hàng chỉ thu lung tung, nhảy vào đó làm kế toán là lãnh đủ. Hay mày xin phụ tao với Nghiêm đi.

Phương Tần nhìn Nhu:

- Phụ mày với Nghiêm là làm cái gì ?.

Khánh Như tuôn một hơi:

- Bọn tao đang có kế hoạch mới cho xôm hơn. Ca nhạc khogn đủ câu khách, phải kết hợp với diễn hài, biểu diễn thời trang hay một hình thức gì khác nữa mới được. Muốn vậy phải có người. Như mày là lý tưởng nhất.

Phương Tần lắc đầu:

- Tao hoàn toàn không có ý làm cho Khai.

Như ngỡ ngàng:

- Vậy sao? Chả lẽ mày tiếp tục nghiệp cầm bút ? Nghề đó bấpp bênh bỏ xừ.

Tần nói:

- Đành là như vậy, nhưng tao không thích Khai. Làm cho hắn, trước sau gì cũng lại nghĩ, làm chi cho mang tiếng.

Khánh Như tiếp tục thuyết phục:

- Nếu vậy, mày phụ tao đi. Không hát, làm speaker cũng được. Mốt bây giờ tổ chức cưới hỏi, sinh nhật cũng cần người điều khiển chương trình. Ngoài công việc giới thiệu chương trình hàng đêm ở nhà hàng, mày vẫn kiếm thêm khỏe ra qua các dịch vụ cưới hỏi này. Tao từng làm, tao biết mà. Nếu chịu khó chừng nữa năm, mày dư sức sắm cái xe tàng tàng đi cho đỡ mệt.

Hất mặt vầ chiếc 79 nằm sát vách, Như nói:

- Tao định gởi chiếc này về quê cho ba tao thồ hàng đấy.

Tần ngạc nhiên:

- Vậy mày đi bằng gì ? Lại đạp xe cót két à ? Hay đi ké Nghiêm ?.

Khánh Như cười kiêu hãnh:

- Làm gì có chuyện đạp xe hay đi ké ai. Tao sắp tậu phuture cho oách. Làm mấy nghề này cần bề ngoài lắm.

Phương Tần nhìn chiếc xe với vẻ ao ước. Nhưng không phải cho mình... Nếu thằng nhóc Nhật có được, nó đỡ vất vả khi chạy sô học thêm.

Dường như hiểu Tần đang nghĩ gì, Như lơ lững:

- Hay mày mua chiếc 79 này đi, tao để rẻ cho.

Tần gượng gạo:

- Rẻ bao nhiêu tao cũng không tiền.

Giọng Khánh Như chắc nịch:

- Mày làm ăn với tao bảo đảm có tiền và là tiền lương thiện.

Lòng Phương Tần chùng xuống. Ai cũng muốn sống sung túc, sống tiện nghi, Tần cũng thế. Nhưng đâu phải muốn là được.

Co liếm môi:

- Chỉ sợ lúc tao có đủ tiền, mày đã mang về quê mất rồi.

Khanh NHu cười cười:

- nếu thích, tí nữa mày chạy nó về.

Đùa hoài.

Tao nói thật. Xe là phương tiện, có nó mày dễ kiếm tiền hơn. Tao cho mày trả góp đó.

Phương Tần ngập ngừng:

- Để tao suy nghĩ đã.

Như nheo mắt:

- Cơ hội khogn đến với người ta hai lần đâu. Bởi vậy phải biết nắm lấy mọi cơ hội.

Lời Khánh Như giống y như lời ông Chu, có vẻ gì trịch thượng, ban phát làm Tần tự ái. Cô nhẹ nhàng:

- Tao đã bao xin nhường hết cơ hội của tao cho mày cơ mà.

Như xua tay:

- Tao có khối cơ hội tốt, cần gì cơ hội hiếm hoi của mày. Cứ suy nghĩ cho kỹ, nhưng nhanh nhanh lên ấy.

Phương Tần im lặng. một lát sau cô hỏi:

- Thật ra, Khai là người như thế nào?.

Khánh Như hỏi lại:

- Mày muốn biết phương diện công việc hay tình cảm.

CáI hai thứ.

Về công việc, anh ta là người nhạy bén với... mùi đồng, tận dụng mọi thủ đoạn, cơ hội để hái ra tiền. Còn về tình cảm, hắn vẫn long bong, chơi qua đường nhiều, nhưng chưa dừng chân nên đang là đích nhắm của bao nhiêu co gái. Mà mày hỏi làm chi nhỉ ?.

Phương Tần nhún vai:

- Tò mò vậy mà.

Khánh Như có vẻ thách thức:

- Làm việc cho Khai đi, sẽ biết rõ về hắn hơn, thậm chí biết rõ về ông Chu hơn nữa. Cha con ông ta khác thường lắm.

Tần nhăn mặt:

- Mày nói cho tao nghe đi, úp mở hoài tao nhồi máu cơ tim vì tức quá.

Khánh Như từ chối:

- Đã hứa với Nghiêm rồi, tao đâu thể đam bí mật gia đình người ta kể nhăng kể cuội. Ráng tìm hiểu từ kẻ khác đi em.

Im lặng một chút, Như nói tiếp:

- Xem như mày đã viết một quyển hồi ký cho qủy.

Tần kêu lên:

- Mày nói gì ghê vậy?.

Tao nói sự thậ.

Biết ông Chu là người xấu, sao mày khogn ngăn tao?.

Khánh Như thản nhiên:

- Vì đó là chén cơm của mày, hơn nữa có chết ai đâu. Cứ xem như mày vừa viết xong một quyển truyen, mà nhân vật đã được hư cấu trăm phần trăm.

Phương Tần thắc thỏm:

- Nhưng đó không phải là một quyển truyen mà là hồi ký, nó đòi hỏi tính trung thực, tao viết sai người ta sẽ cười.

Khánh Như khoát tay:

- Mày khéo lọ Thiên hạ bây giờ bận rộn lắm, chả ai ở không đọi hồi ký của ông Chu đâu để mà cười mày.

Dầu vậy, tao cũng thấy xấu hổ. Nhất định tao sẽ viết lại cho đúng sự thật.

Bằng cách nào, khi ông Chu đã cố ý cung cấp tình tiết sai cho người viết ?.

Phương Tần mím môi:

- Tao sẽ tự tìm hiểu bằng cách nhận lời làm việc cho Khai.

Khánh Như thoáng sửng sốt, nhưng conbé vội khỏa lấp bằng một tràng cười:

- Đó là mục đích của mày à ? Đúng là càn rỡ chưa từng thấy. Nếu Khai biết mục đích của mày, hắn sẽ không tha thứ đâu.

Phương Tần làm thinh. Lâu lắm rồi cô mới ra một quyết định bất ngờ:

- Một lát tao sẽ chạy chiếc 79 mày về.

Mặt Khánh Như tròn xoe, nó ấp úng:

- Coi như cơ hội đã chọn mày. Tao OK ngay.


Chương 6

Phương Tần sốt ruột nhìn đồng hồ. Tám giờ hơn rồi vẫn chưa thấy Nhật về. Cái thằng lại la cà với bạn bè.

Bỗng dưng Tần cáu kỉnh khi bà Qúy vẫn bình thản trước màn hình ti vị Mẹ cô là thế đó, đã xem tivi rồi thì mặc kệ mọi chuyện xung quanh.

Cô đứng dậy đi ra đi vào, mồm lầm bầm:

- Cái thằng qủy ! Giờ này vẫn chưa về nhà. Ý là chạy Honda chứ không phải đi xe đạp đấy.

Ba Qúy lên tiếng:

- Nó có nói với mẹ tối nay dự sinh nhật bạn, sẽ về trễ một chút.

Năm thi, sao nó lại kiếm đủ lý do để chơi nhỉ ? Đúng là đồ vô lo.

Phải có nghỉ ngơi chứ. Học suốt nhỡ nó phát khùng thì khô?.

Phương Tần dặm chân:

- Trời ơi ! NÓ có học đau mà khùng. Mẹ thật buồn cười.

Dứt lời cô cau có trở lại bàn làm việc. Cô đang bận bịu xem lại toàn bộ sổ sách của các nơi Khai đang quản lý. một vũ trường lớn, một phòng trà, quả là một tài sản lớn, nhưng nếu không giỏi kinh doanh thì đường đi tới phá sản không xe đâu.

Tốt nghiệp khoa kế toán, tài chính, nhưng nhìn vào ba mớ sổ sách nhập nhằng này, TAn muốn nổ đom đóm mắt. Vừa làm việc, Tần vừa càu nhàu chửi rủa, mà không biết mình chửi ai cho đúng.

Ngay lúc ấy, Thu Oanh, con bé hớt hải chạy vào:

- Cô Qúy ơi ! Anh Nhật mới gọi điện thoại về. Ảnh bảo... a?nh đụng người tạ.. chắc... chắc chết rồi.

Bà Qúy bà Tần đứng bất động rồi đớ người ra vì quá bất ngờ.

Phải mấy giây sau, bà Qúy mới ré lên:

- Thằng Nhật có sao không Oanh ?.

Con không biết.

Ba Qúy quýnh quáng:

- Ối giời ơi ! Giờ phải làm sao đây?.

thu Oanh nhìn Tan:

- Em chở chị đi trung tâm cấp cứu... Nhớ... nhớ đem tiền theo với.

Phương Tần gật đầu. Cô không còn hơi để sĩ vả Nhật. Cái thằng qủy nhỏ đó đúng là đồ ăn hại. Lỡ như người bị nạn hoặc bản thân nó có bề nào, Tần không biết chuyện gì xảy ra nữa.

Hai chị em đèo nhau tren chiếc Angel. Vừa đi, Tần vừa vái ba mình sống khôn thác thiêng xin phồ hộ cho gia đình cô thoát cơn hoạn nạn này.

CHạy vội chạy vàng vào nhà thương, Tần ức nước mắt thấy mỗi mình Nhật đứng ngoài phòng cấp cứu mặt tái xanh sợ hãi.

Cô mếu máo:

- Mày có sao không ?.

Nhật lắc đầu, cô hỏi tiếp:

- Còn người ta?.

Nằm trong đó, vẫn chưa tĩnh.

Dằn lòng dữ lắm, Tần vẫn phải hạnh họe:

- Mày chạy kiểu gì vậy?.

Nhật ấp úng:

- Tự nhiên ổng té vào đầu xe, em tránh không được nên kéo ổng theo mấy mét.

Đã báo cho người nhà họ chưa?.

Ổng chả có giấy tờ gì hết, biết đâu mà báo.

Cửa phòng cấp cứu xịch mở, Nhật vội kéo Tần lọt vào. Tới ben giường nạn nhân, Tần suýt kêu lên khi nhận ra ông Chu.

Trời đất ! không biết hên hay xui đây nữa.

Phương Tần hỏi:

- Là ông ta hả ?.

Nhật thiểu não gật đầu:

- Vâng.

Vừa lúc ấy, y tá đuổi hai chị em ra ngoài. Tần nhìn Nhật:

- Ông chủ của chị. Phải gọi điện cho con ổng thôi. Đúng là xúi quẩy.

Rồi để mặc Nhật đứng với Thu Oanh, Tần tất tả đến máy điện thoại công cộng gần đó. Cô gọi số di động cho Khai và hy vọng anh ta không tắt máy.

Giờ này, chắc Khai đang quay cuồng với các cô nàng bốc lửa ở vũ trường. Chả biết tiếng nhạc có ác tiếng chuông không nữa. Lỡ anh ta không nghe thấy thì khô?.

Chuông reo gần hết hồi, Tần mới nghe giọng phụ nữ ở đầu dây ben kia.

Dù khá ngại, nhưng Tần vẫn phải lên tiếng:

- Dạ. cho tôi gặp anh Khai.

Có chuyện gì không ? Cứ nói đi, tôi sẽ nhắn lại.

Chuyen rất quan trọng, tôi phải nói trực tiếp với anh Khai ạ.

Giọng phụ nữ ben kia hơi quyền hành lẫn khó chịu:

- Tôi là mẹ Khai. Cô muốn nói gì với nó vào giờ này hả ?.

Phương Tần hụt hẫng, nhưng vẫn nghiêm giọng:

- Ông Chu, ba anh ấy bị xe đụng, đang ở trung tập cấp cứu, bệnh viện X, nhắn ảnh tới ngay.

dứt lời, cô hậm hực đặt máy xuống khá mạnh. Chẳng hiểu mẹ Khai là mẫu người thế nào, sao cách nói nghe dễ sợ quá. Chắc bà ta tưởng Tần là một trong những cô gái đang nhắm Khai làm mục đích của đời mình, nên mới hằn học như vậy.

Trở vào, Tần hỏi Nhật:

- Xe đâu?.

Nó rầu rĩ:

- Trong bãi xe. Nhưng em không hề đụng ổng. Tại người ta đi đường giữ xe lại, nên em mới bị vây vào.

Thế miệng mày đâu mà không chịu giải thích.

Lúc đó có mình em, nói ai nghe, chỉ sợ Ổng không tỉnh... em bị Oan mới chết.

Tần gắt:

- Im giùm tao đi.

Quay sang Thu Oanh, Tần bảo:

- Em về bảo mẹ chị yên tâm, tí nữ chị với anh Nhật sẽ về.

Thu Oanh đi hơn mười lăm phút vẫn chưa thấy Kha vào. Tần sốt ruột đi loanh quanh trước cửa phòng cấp cứu. Cô không còn tâm trí đâu để tra hỏi, mắng mỏ Nhật. Điều cô lo bây giờ là ông Chụ Nhỡ ổng tạ.. Ôi Trời ! Sao số cô lại đen đủi vậy chứ ?.

Phương Tần vừa mừng vừa sợ khi Khai đi như chạy vào.

Anh ngạc nhiên:

- Sao em lại ở đây?.

Tần nói thật nhanh:

- Tôi vừa gọi cho anh đó. Ông Chu vẫn chưa tĩnh.

Khai đẩy mạnh cánh cửa phòng cấp cứu. Ta vội lách theo anh, nhưng mới đi vào vài bước, cô đã bị đuổi, trong khi Khai vẫn hùng hụt bước tới.

Tần đành trở ra ngồi kế Nhật. Chừng một phút sau là Khai bước ra.

Giọng anh khô khan:

- Không phải ba tôi.

Phương Tần sửng sốt:

- Chẳng lẽ tôi nhìn lầm ?.

Khai không trả lời. Anh lấy điện thoại ra nhấn số trước vẻ ngơ ngác đến tội nghiệp của Tan.

Giọng Khai thật rõ:

- Khai đây. Em vào trung tâm cấp cứu gấp, chú Chánh đang ở đây.

Cất cái di động nhỏ xíu vào túi, Khai quay sang chị em Tan:

- Ông ấy là chú tôi, em song sanh với ba tôi. Mà chuyện gì xảy ra vậy?.

Tần liếm môi:

- Ông ấy té vào đầu xe của em tôi. Thằng bé không tránh được, lôi ổng hết mấy thước.

Nhật vội nói:

- Em thề là không hề đụng ông ấy.

Khai gật đầu:

- Tôi tin em. Chú Chánh bị bệnh tim khá nặng, có thể lên cơn bất ngờ. Không hiểu sao hôm nay lại đi một mình.

Tần ngập ngừng:

- Liệu ông ấy có sao không ?.

Tôi không biết.

Nhìn Nhật, Khai hỏi:

- em có bị trầy trụa gì không ?.

Nhật lắc đầu. Tần nói thay cho em mình:

- Nhật đi học trên đường vê thì gặp chuyện. Nó đừ lắm rồi, nó về được chứ ?.

Khai phẩy tay:

- Chị em em về đi. Tôi ở lại với chú ấy được rồi.

Tần nói:

- Tôi sẽ ở đây đến khi ông ấy tĩnh. Dù em tôi không phải người gây tai nạn, nhưng chúng tôi vẫn có trách nhiệm.

Khai nhếch môi khinh khỉnh:

- Vậy thì tốt.

Tần bảo Nhật:

- Em về kẻo mẹ trông. Đi cho cẩn thận đấy.

Khai quay lại phòng cấp cứu khá lâu vẫn chưa thấy ra. Tần chả hiểu mình có cần ngồi đây thế này không, trong khi công việc đang đăng đê ở nhà.

Nếu ông Chanh chỉ là em sinh đôi với ông Chu, thì chắc chắc người Tần gặp trong phòng tranh và ở nhà Nhã Trúc chính là ông. Trái đất bao la thế, sao người ta vẫn... đụng nhau? Chả biết hữu duyên hay vô duyên đây.

Người thanh nien mà Tần biết là con trai ông Chánh bước vào với Nhã Trúc. Cả hai khựng lại khi nhận ra Tần. Trúc hỏi:

- Bồ làm gì ngồi đây vậy?.

Không trả lời Trúc, Tần nói với người thanh niên:

- Anh Khai đang trong phòng cấp cứu với ba anh.

Anh ta nhìn cô đầy thiện cảm trước khi bước vào trong. Nhã Trúc khó chịu:

- Mày quen anh Thuc à ?.

Tần cộc lốc:

- Không.

Rồi cô quay đi với vẻ không muốn bắt chuyện. Tần vẫn chưa quên cách đối xử của Nhã Trúc với chị em cô cách đây không lâu.

Giọng Nhã Trúc chua chát:

- A ! Thì ra mày đang bám vào ông Khai. Thảo nào mới đó mà đã sắm xe cho thằng Nhật. Chẳng lẽ tấm thân mày chỉ đánh giá một chiếc cúp 79 ? Nếu thế thì rẽ quá. Và ông Khai qủa là dân bần tiện đúng nghĩa.

Dầu không ưa Khai, Tần vẫn khó chịu khi nghe Trúc miệt thị anh tạ Đã vậy, nó còn nhục mạ cô bằng giọng điệu khinh khi rẻ rúng.

Mặt đanh lại, Tần gằn:

- Nói năng phải biết lựa lời. Tao không nhịn mày đâu.

Phủi hai tay đầy vàng vòng vào nhau, Trúc hất mặt lên:

- Nhắm làm gì được tao nào? Tao chỉ nói sự thật thôi. Mày với Khánh Như cá mè một lứa.

Phương Tần định trả đủa thì Khai và Thuc bước ra.

Nhã Trúc ngọt như đường:

- Ba không sao chớ anh ?.

Thuc trả lời:

- Đã tỉnh, nhưng phải đi chụp hình đầu.

Nhìn Tan, anh ta ngập ngừng:

- Cám ơn... cô đã đưa ba tôi vào đây.

Phương Tần gượng cười:

- Thật ra là... là...

Khai ngắt ngang lời cô:

- Chú Chánh tỉnh rồi, Thuc sẽ chăm sóc chú ấy. Chúng ta về vì còn nhiều việc phải làm cho xong tối nay.

Nhìn nụ cười khinh khỉnh của Nhã Trúc, Tần tức lắm, nhưng cô vẫn giữ vẻ thản nhiên trong khi Trúc cố ý khiêu khích:

- Không ngờ bạn em là nhân viên chuyện làm ngoài giờ với anh. Gì chớ khâu làm đêm, Phương Tần nhiều kinh nghiệm lắ,.

Hướng ánh mắt sát lạnh về phía Trúc, Khai nói:

- anh hiểu nghĩa đen lẫn nghĩa bóng câu nói của em. Nhưng liệu mà giữ mồm đấy, anh không thuộc dạnh người thích đùa đâu đấy.

Dứt lời, Khai nắm tay Tần kéo đi. Cô vội gật đầu chào và kịp nhận từ Thuc cái nh`in ấm áp trước khi theo Khai.

Giằng tay mình lại, Tần hỏi:

- Lúc nãy anh đã nói gì với Thuc.

Khai lơ lững:

- em quan tâm làm chi chuyện đó nhỉ ? Tôi nói đúng với điều tôi hiểu. Nhưng tại sao Nhã Trúc lại đố kỵ với em vậy?.

Anh quan tâm làm chi chuyện của phụ nữ nhỉ ?.

Khai nheo nheo mắt:

- Tôi quan tâm tới em chớ không phải phụ nữ nào khác. Hình như em từng biết Thuc ?.

Tần trả lời:

- Tôi từng gặp ông Chánh và Thuc, nhưng lúc ấy, tôi cứ tưởng ông Chanh là ba anh.

Khai gật gù:

- Vậy có thể tự giải đáp vì sao Trúc không ưa em rồi. Nhã Trúc vốn đa cảm, còn Thuc lại đa tình rất mực.

Phương Tần nóng mặt:

- Anh nói gì vậy?.

Khai lảng đi:

- Tôi đưa em về nhé.

Tần từ chối thẳng:

- Tôi đi xe ôm được rồi.

Ai lại làm thế, trong khi em đã vì gia đình chúng tôi? Ít ra, em cũng nên nể nang sếp mình một chút chứ.

Phương Tần nhún vai:

- Tự anh rước lấy nhọc nhằn, chớ tôi không dám yêu cầu. sau này đừng kể công nhé.

Khai bật cười vì cách nói ngang ngang của Tần. Anh bảo cô đứng đợi ở cổng, rồi ra bãi giữ xe, phóng chiếc mô tô phân khối lớn đến. Khai quyền hành:

- Len mau.

Phương Tần kêu lên:

- Trời ơi ! Xe này hả ?.

Khai hất hàm:

- Chớ xe nào? Khuya lắm rồi. Em có về không, hay định trở vào bệnh viện làm kẻ thứ ba.

Còn một núi sổ sách của anh ở nhà, tôi không rảnh đau để làm kẻ thứ ba.

Tần chưa nói hết câu, Khai đã rồ gạ Chiếc xe lao đi nhanh đến mức cô chưa kịp định thần thì phải. Ôm đại Khai, mặt úp vào lưng anh ta, tóc bay tung toé.

Tần hét vài tai Khai:

- Anh chạy chậm một chút.

Khai nghiêng đầu ra sau:

- Như vầy là chậm nhất rồi. Bộ em sợ à ? Tôi chở mẹ tôi còn nhanh hơn đó.

Tần tiếp tục gào:

- Tôi không quen.

Từ từ sẽ quen. Nếu sợ em ôm cho chặt vào, tôi không tính tiền ôm đâu.

Dầu tức điên lên vì giọng điệu của Khai, Tần vẫn không dám buông taỵ một cảm giác lạ lùng mới mẻ chợt lên vào hồn cô, tim đập thình thịch, người nóng ran, Tần bỗng muốc cứ được áp mặt vào lưng Khai thế này mãi. Cô chưa bao giờ nghĩ tới chyen nương tựa vào ai, nói chi là Khai, người thích cợt nhã với phụ nữ.

Nghĩ tới đó, Tần ngước mặt, buông tay, cô vừa ngồi xích ra, Khai đã tăng ga, lạng lách trên đường vắng. Hồn vía lên mây, Tần lại ôm, lại úp mặt vào lưng anh.

Tần hét:

- Cho tôi xuống đi.

Khai vẫn giữ nguyên tốc độ:

- Em ra lệnh cho sếp đấy à ? Nen nhớ, tôi không khoái bị điều khiển. Năn nỉ đi em.

Hai tai Tần ù đặc, tóc bay rối tung. Cô vốn ngang ngạnh dễ gì bị khuất phục, dù đó là sếp.

Thấy Phương Tần làm thinh, Khai lại đánh võng lên đường. Vừa sợ, vừa tức,Tần không biết làm sao. Sẵn đang úp mặt vào vai anh ta, cô nhe răng... phập một cái bằng tất cả sức mạnh có được của cơ hàm.

Khai giật nảy người vì đau lẫn bất ngờ. Chiếc xe chao nghiêng và lủi đầu vào lề rồi dừng lại. Dưới ánh sáng đèn cao áp, Tần thấy máu rịn ra từ vai áo anh. Thoi chết rồi ! Cô cắn mạnh quá. Nhảy xuống đường, cô đứng chết trân trong khi Khai ôm vai, nhăn nhó:

- Trời ơi ! Sao lại chơi ngó cẩu xực nhỉ ? Em đúng là ác. Tôi đùa một chút mà... mà ây dạ.. chảy máu rồi.

Phương Tần cuống le, nhưng vẫn bướng:

- Tai anh ép tôi thôi.

Khai xuýt xoa:

- Đau quá. Hừ ! Máu của tôi vương tren môi cô kìa. Hả dạ chưa?.

Như một phản xạ, Tần đưa tay lên môi, rồi nhìn. Không có gì hết. Anh ta còn đủ bình tĩnh đễ đùa, chứng tỏ anh ta không sao. Nhưng dám cô bị nghĩ việc lắm. Nhớ tới chiếc 79 chưa trả đồng nào, Tần hơi lọ Cô không thể mất việc làm lúc này.

Giọng dịu xuống, Tần lí nhí:

- Tôi xin lỗi.

Lấy ra một bịch khăn giấy, cô ấp úng:

- Để tôi xem.

Tránh gương mặt lầm lì bắt đầu quạu của Khai, Tần run run mở vài ba nút áo, cô nhẹ nhàng kéo áo Khai. Trên vai anh, dấu răng Tần in rõ rành rành, nhất là dấu cái răng khểnh sâu hoắm đang rỉ máu.

Tần lấy khăn giấy, thấm nhẹ. Kha cau mày làm Tần vội trấn an:

- Khogn sao đâu.

Dứt lời, cô chu môi thổi nhè nhẹ trong khi Khai chì chiết:

- Nếu nạn nhân là em thử coi có sao không ? Hừ ! Đúng là sư tử hà đông. Nếu có cơ hội, chắc em đã xé xác tôi rồi.

Phương Tần cố làm thinh dù trong lòng rất muốn cãi với Khai. Cô lại chúm môi thổi với tất cả thận trọng.

Khai phì cười:

- Ôi trời ! Nhột quá.

Tần đỏ mặt:

- Anh đừng làm tình làm tội người ta nữa.

Khai cài nút áo lại, miệng tủm tỉm đểu giả làm Phương Tần tức muốn chết. Đưa tay tự xoa vết cắn, Khai thanh:

- Nhức thật. Tối nay chắc khó ngủ rồi.

Hất mặt nhìn Tan, anh hỏi:

- Về chứ ?.

Tần lắc đầu:

- Anh về một mình đi, tôi... tôi.

Khai lừ mắt:

- Đi xe ôm chứ gì ? Cứ đứng đây mà đón. Thế nào cũng sẽ gặp ma.

Phương Tần nhe răng:

- gặp ma vẫn tốt hơn gặp anh.

Dứt lời, cô xốc cái túi tren vai rồi bỏ đi dọc theo lề, trong khi Khai hậm hực phóng đi. Tần thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng lại đón xe. Năm phút, rồi 10 phút, vẫn chẳng thấy bác tài nào chạy ngang, TAn bắt đầu sốt ruột.

Vừa lúc ấy, một chiếc Magic tấp vào, gã đàn ông có bộ râu quai nón ngoác mồm:

- Đi khogn em ?.

Phương Tần gật đầu rồi nhanh nhẹn bước xuống đường. Gã nhìn Tần trân trối:

- Đáp ở đâu vậy?.

Cô ngập ngừng:

- Về quận một. Anh tính bao nhiêu tiền.

Xoa bộ râu rậm, gã cười cười:

- Bao nhiêu chả được.

Nụ cười gã làm Tần cảnh giác, cô nói:

- Tôi không đi nữa.

Nụ cười tắt ngắm ngay, gã long mắt lên:

- Cô em định giỡn mặt hả ? Me.... len xe không ?.

Lui lạid đằng sau, Tần gằng giọng:

- Không. anh đi đi. Không thôi , tôi la đó.

Gã râu rậm cười sặc sụa:

- Vừa ăn cướp vừa đánh trống à ? Có gan cứ la.

Dứt lời, gã dựng chống xe, khệnh khạng tiến về phía Phương Tần. Cô chạy dọc theo lề đường, miệng la cướp, nhưng đường vắng chẳng ai để ý tới tiếng kêu lạc lõng của Tan.

1 Chiếc xe khác ngừng phía trước cô, đèn loá chói chan khiến Tần không nhìn thấy gì hết mà chỉ nghe tiếng ai đó gọi ten mình thảng thốt. Mặc kệ ai gọi, Tần cắm đầu chạy tiếp cho tới khi một cánh tay mạnh mẽ ghì cô lại. Tần vung giỏ xách đập túi bụi vào kẻ đó và bị hắn ta giữ chặt cứng.

Nghe gọi ten, Phương Tần bình tâm lại khi nhận ra Khai. Anh càu nhàu:

- Hắn chạy mất rồi. Rốt cuộc tôi lại bị lãnh đòn đủ. Đau thật.

Phương Tần đưa tay lên ngực, giọng lạc đi:

- Thật kinh khủng.

Khai mỉa mai:

- Em thích gặp ma mà. Cũng may là lương tâm cắn rứt, nên tôi quay lại.

Phương Tần liếc vội Khai rồi quay đi:

- Tôi thật không ngờ ngoài đường giữa đêm lại ghê như vậy.

Khai cười nhạt:

- Giờ mới biết sao?.

Vừa hỏi, anh vừa leo lên xe. Tần ngoan ngoãn lên ngồi phía sau. Ngần ngừ một chút, cô vòng tay ôm ngang em Khai, nhưng lần này anh ta chạy thật chậm.

Tần rụt rè rút tay lại, ngồi xích ra, cô hỏi:

- Anh còn đau không ?.

Khai ngọt nhạt:

- Dĩ nhiên là còn. Đau toàn thân vì bị đánh không kịp trở tay.

Phương Tần liếm môi:

- Tôi đâu có muốn vậy.

Khai lạnh lùng:

- Bắt đầu ngày mai em thôi làm kế toán đi.

Tần nhói ở ngực, nỗi lo của cô đã thành hiện thực. Thật đáng đời cho tánh khí ngông nghênh chả phân biệt cao thấp của cô. Chống đối với sếp, phần thua thiệt sẽ thuộc về mình là đương nhiên. Nhưng Khai thật nhỏ mọn khi xử ép Tần như thế. 

Lúc cô đang hoang mang chưa biết tính sao, Khai đã nói tiếp:

- Dữ dằn như em xứng làm vệ sĩ hơn. Hừ! có lẽ em làm cận vệ cho riêng tôi là tốt nhất.

Dứt lời, Khai nhấn ga, chiếc xe vọt thẳng. Tần hốt hoảng ôm chầm lấy anh, mặt úp vào lưng. Mặc kệ Khai chạy nhanh cỡ nào, cô vẫn khép mi, im lặng. Lưng anh rộng, êm và chắc chắn thế kia thì Tần sợ gì cơ chứ. Cô buông thả một chút, mơ mộng một chút, rồi nhận ra đêm thật lãng mạn.

Nguồn: http://vietmessenger.com/