19/4/13

Hạnh phúc xanh (C7-8)

Chương 7

Bà Vân chăm chú nhin Phương Tần kha lâu mới hỏi:

- Co tìm Khai chi vay?.

Đã quen cách tra vấn của bà qua điện thoại lần đó, nhưng Tần vẫn khó chịu. Cô cố lễ phép:

- Cháu trình sổ sách cho anh Khai duyệt ạ..

Mặt khó đăm đăm, ba Vân nói:

- Nó sốt cả đem sức đau mà xem sổ sách. Co mang về đi.

Tần ngần ngừ rồi đành đứng dậy. Rất muốn hỏi thăm xem Khai bệnh thế nào, nhưng co không sao mở miệng.

Cuối cùng, cô đành lên tiếng:

- Cháu gởi lời thăm anh Khai. Xin phép bà cháu về.

Vừa bước tới ngưỡng cửa phòng khách, Tần đã nghe tiếng Khai gọi mình. Quay lại, cô thấy anh đang bước xuống cầu thang, kế bên là một cô gái. Cô ta nhìn TAn với ánh mắt dò xét đầy khó chịu đến mức cô phải bối rối khi gật đầu chào.

Vẫn giọng quyền hành, Khai ra lệnh:

- Đem sổ sách vào đây.

BA Vân kêu lên:

- Con đang bệnh kia mà.

Khai phẩy tay:

- Công việc đâu hề đợi tới lúc người ta khỏe.

Cát Phương vội nói:

- Anh đi nghỉ đi, em sẽ kiểm tra sổ sách hộ anh.

Bà Vân gật đầu:

- Đúng đó.

Khai dịu dàng:

- Không dám phiền tới em. Phương cứ ở chơi với mẹ, anh phải làm việc rồi.

Phương cười thật tươi:

- Em sẽ nấu súp măng cua cho anh ăn bồi dưỡng. Đuoc chứ ?.

Khai cũng cười:

- Ờ. Anh rất thích món đó.

Phương Tần chợt thấy mình thừa. Cô cúi xuống nhìn cái thảm đắt tiền dưới chân và nghe Khai gọi:

- Em lên đây. Tan.

Tần bước chân trần lên từng bậc thang đá mài mát rượi. Cô theo Khai vào một phòng khá rộng bày biện hết sức sang trọng.

Hai người ngồi xuống bộ salon gia màu xám. Khai khoan tay im lặng nhìn, khiến Tần không biết phải bắt đầu thế nào.

Cô lúng túng mở lời trước:

- Anh... anh đã bớt sốt chưa?.

Chua.

Không đi khám bệnh à ?.

Khai nhìn cô:

- Tôi sẽ khai bệnh gì đây? Bị sư tử cắn à ?.

Phương Tần đan tay vào nhau:

- Thế... vết cắn ra sao rồi?.

Vẫn vậy. Sưng và nhức cả đêm. Ông bà nói dấu răng người rất độc, qủa thật không sai.

Tần cắn môi đầy ân hận:

- Tôi phải làm gì đây? Ít ra cũng phải sát trùng cho anh chứ.

Khai càu nhàu:

- Bị cắn từ hôm qua, nếu có "nọc" độc, nó cũng vào tới tim rồi , Em không phải vờ vịt lo nữa. Đã xong sổ sách chưa?.

Phương Tần cụt hứng. Cô lặng lẽ lấy trong túi xách ra 4 quyển sổ dày, giọng lạnh tanh:

- Đã xong rồi. Mời anh kiểm tra.

Khai nhìn vẻ mặt phờ phạc của cô và buột miệng:

- Em làm suốt đêm à ?.

Vang.

Tôi đâu có bắt buộc em như vậy.

Nhưng đã hứa hôm nay xong, tôi phải giữ lời.

Khai tủm tỉm cười. Anh đẩy chồng hồ sơ qua một bên làm Tần ngạc nhiên:

- Sao... sao lại thế ?.

Tôi đang sốt, đâu thể kiểm tra nổi.

Phương Tần nhìn Khai, cô cố tìm một chút bệnh hoạn nào đó tren gương mặt anh, nhưng tuyệt nhiên không thấy. Hừ ! Anh ta làm nũng với mẹ và cô nàng lúc nãy chớ bệnh hoạn gì tấm thân cọp vật không chết này.

Tự nhiên Tần thấy tức khi suốt đêm qua cô không dám ngủ vì chồng sổ qủy sứ ấy. Cô nói:

- Nếu anh không kiểm tra ngay, tôi xin phép về.

Khai khoanh tay:

- Không kiểm tra sổ, nhưng sẽ kiểm tra kết qủa. Em báo cáo đi.

Phương Tần trầm giọng:

- Thú thật, tôi đừ lắm rồi, sợ không trả lời được những thắc mắc của anh. Tôi có làm một báo cáo kèm theo, anh làm ơn đọc hộ.

Khai sa sầm mặt:

- Trong những nhân viên của tôi, chưa ai ngang bướng như em. Nếu không phải vì ba tôi yêu cầu, tôi đã cho em nghỉ rồi.

Tần không nao núng:

- Tôi từng làm việc nhiều chỗ, bị sa thải nhiều lần, nên không kỳ vọng sẽ trụ lau dài ở nơi nào hết. Tôi luôn tâm niệm mình làm việc bằng lương tâm, với hết khả năng, nhưng nếu bị đối xử không cong bằng, tôi sẽ nghỉ. Tâm trí tôi rất thoải mái, nếu một lần nữa bị thôi việc, do đó anh không cần vì ông Chu.

Dứt lời Tần đứng dậy:

- Tôi sẽ khogn làm nữa đâu.

Định bước đi, nhưng Tần bỗng thấy xung quanh chợt tối sầm. Cô khựng lại ôm đầu, người nôn nao choáng váng. Chịu không nổi cảm giác bị say sóng này, Phương Tần buông phịch xuống ghế.

Nhìn gương mặt tái xanh của Tan, Khai kêu lên:

- Em bị gì vậy?.

Tiếp tụx ôm mặt, Tần nhăn nhó:

- Tôi... tôi bị chóng mặt quá.

Khai nói một hơi :

- Làm việc quá sức, lại thức khuya, nên mới bị như thế. Đúng là không biết thương thân.

Hai tay giữ chặt thành ghế, Phương Tần cố chịu đựng cảm giác ngã nghiêng quay cuồng. Nước mắt hờn tủi chợt ứa ra. Cô đã thức trắng đêm vì công việc, để rồi bị mắng là không biết thương thân. có oan uổng không ?.

Môi mím lại, Tần mỉa mai:

- Chỉ kẻ nghèo là bán mạng, còn người giàu mới biết thương thân.

Khai bối rối. Vì xót chuyện Tần phải làm đêm nên mới lỡ lời, không ngờ lời ấy khiến Tần khóc. Thì ra cô bé ngông nghênh này không cứng như anh tưởng. Lòng Khai bỗng chùng xuống vì xúc động. Anh nói:

- Xin lỗi. Ý tôi không phải vậy. Em xoa dầu cho bớt khó chịu nhé.

Rồi không đợi nghe Tần nói, Khai hấp tấp bỏ đi. Tần tựa người vào ghế mà vẫn bị đong đưa xoay tròn như bị ai dần.

Cô nghe giọng Khai ân cần:

- Thư dãn một chút sẽ thấy đỡ hơn.

Anh nhẹ nhàng xoa dầu vào thái dương Tần rồi dùng hai ngón tay trỏ dây nhè nhẹ. Tần cố hé mắt nhìn. Gương mặt anh thật sát, khiến cô hết hồn nhắm mắt lại.

Tần lí nhí:

- Cám ơn anh. Tôi về được rồi.

Vừa đứng dậy, cô đã loạng choạng ngồi xuống. Khai ân cần đỡ cô:

- Em chưa ổn, làm sao về được.

Tần cương quyết:

- Tôi không muốn phiền gia đình, anh có thể gọi hộ tôi chiếc xích lô chứ ?.

Khai hùng hồn:

- Tôi sẽ đưa Tần về.

tôi tự đi được.

Khai nhún vai:

- Thế thì tôi không ép.

Tần gượng đứng lên, nhắm mắt cả phút cô mới khó khăn xuống từng bậc thang. Ra tới cửa, Tần thấy Khai đứng kế ben chiếc xích lô. Anh dìu cô lên xe, dặn dò bác tài chạy cẩn thận. Tần dựa đầu vào thành ghế, nghe nhịp xe lắc lư, lắc lư mà chịu không nổi.

. Xe ngừng trước nhà, Phương Tần ngạc nhiên khi thấy Khai ngừng, chiếc mô tô phân khối lớn bên cạnh, anh trả tiền xích lô rồi đỡ xuống.

Đưa chìa khóa cho Khai, Tần mệt mỏi:

- Anh mở giùm cửa.

Không ai ở nhà sao?.

Tần ậm ự rồi bước vào trước:

- Cám ơn anh đã chịu cực vì tôi. Giờ anh về để ở nhà chờ.

Khai cao giọng;.

Không mời sếp ngồi lại dù năm phút thôi sao?.

Phương Tần gượng gạo:

- Tôi sợ không tiếp đãi sếp được chu đáo. Xin anh dịp khác vậy.

Mọi người đau cả rồi?.

Mẹ tôi về quê, nhóc Nhật đi học tới chiều.

Khai kêu lên:

- Vậy ai lo cho em ?.

Chóng tay dưới trán, Tần bảo:

- Tôi là con nhà nghèo chớ đâu phải tiểu thư, để ấm đầu sổ mũi đã có ngay bác sĩ riêng kê toa uống thuốc.

Làm như không để ý cách nói chua chát của Tan, Khai tiếp tục thắc mắc:

- Đã cơm nước gì chưa?.

Tần nói:

- Cần gì cơm nước, chỉ một gói mì là đủ rồi.

Khai cau mày:

- Ăn uống như vậy, bảo sao không chóng mặt. thức thâu đêm, em chỉ ăn một gói mì thôi sao?.

Tần không trả lời. Cô muốn Khai... biến cho rồi để ngủ một giấc. Nhưng anh vẫn thản nhiên ngồi như đang ở nhà mình. Đúng là sếp, thiếu tế nhị và thừa bất lịch sự.

Khai bỗng dịu giọng:

- vào nằm nghỉ đi. Tôi sẽ mua gì đó cho em ăn.

Phương Tần nói ngay:

- Tôi sẽ nhờ bé Oanh ở cạnh nhà, anh đừng bận tâm. Về đi, không thôi thì mẹ anh và người ta sẽ trách tôi đấy.

Khai nhìn vào mắt cô:

- Không tin em được. Hơn nữa, không ai có quyền trách tôi hết.

Đứng dậy, Khai nói:

- tôi sẽ quay lại, đừng khóa cổng đó.

Tần nhìn theo dáng ngông nghênh của Khai mà tức. Trời đất ! Lúc nào anh ta cũng lên giọng ông chủ nghe phát ghét.

Rửa mặt, thay quần áo, nằm vặt ra giường với cảm giác bồng bềnh, trôi nổi, Tần suy nghĩ không ra tại sao Khai lại tốt với cô như thế. Hay anh ta muốn chọc giận cô người yêu xinh như mơ kiả Nhớ lại ánh mắt đầy khó chịu của cô gái ten Phương. Tần chợt bồn chồn. Cô không muốn rắc rối đó ảnh hưởng đến chén cơm manh áo đến gia đình cô.

Nhắc đến cơm áo gạo tiền, Tần thấy mình đang đói vô cùng. Có lẽ cô chóng mặt vì suy nhược. Suốt tuần qua, đêm nào cô cũng thức thật khuya, nhưng chẳng bồi dưỡng thêm. Những thứ gì có chất một chút, mẹ đã dồn hết cho Nhật. Nó cần bồi bổ để đi học. CònTần thì không. vì cô đã qua rồi thời thi cử. Nhưng một tuần kiểm tra sổ sách cho Khai còn mệt hơn ôn thi tốt nghiệp, giờ nghĩ lai. cô thấy ngán.

Mà thôi , than thở nhằm ích lợi gì.

Nghe tiếng xe dừng trước sân, Tần vội ngồi dậy, cô vịn vào tường ra tới phòng khách. Đúng là Khai bước vào với hai hộp nhựa đựng trong bịch nilon.

Anh bảo:

- Em ngồi xuống đó tôi sẽ phục vụ.

Rồi hết sức tự nhiên, anh đi thẳng xuống lấy tô, muỗng đũa mang lên. Như một tiếp viên thạo việc, Khai trút phở còn nghi ngút khói vào tô và đặt ngay trước mặt TAn.

Ăn xong, em sẽ khỏe ngaỵ Nào, mỗi người một tô.

Phương Tần buột miệng:

- Sao anh tốt dữ vậy?.

Vì em là nhân viên của tôi. Nếu em bệnh, tôi sẽ bị lỗ ngày công. Là người làm ăn, tôi chỉ muốn thu lời. Hết thắc mắc rồi chứ ?.

Phương Tần làm thinh, vì những lời hết sức thức tế của Khai. Anh ta đúng y như Khánh Như nhận x'et. Nhạy bén với mùi đồng. Khai đã nói lý do vì sao anh tốt với Tần rồi, cô cứ thoải mái vì Khai chả có tí... lãng mạn nào dành cho cô đâu.

Vừa từ tốn ăn, Tần vừa nghe Khai nói:

- Sức làm việc của em đáng nể lắm. Muốn khẳng định mình là điều tốt, nhưng chưa chắc là khôn ngoan.

Tần xụ mặt, Khai tinh bơ nói tiếp:

- Bằng chứng là em đã ngã bệnh. Có phải thiệt thòi không ?.

Co nhíu mày:

- Anh thích nhân viên làm việc cằm chừng à ?.

Dĩ nhien là không. Nhưng lao vào lửa như em, nhắm đủ sức kéo dài bao lau? Bởi vậy, làm việc cũng phải có nghệ thuật đấy?.

Nghệ thuật ấy như thế nào?.

Khai cười tủm tỉm:

- Từ từ tôi sẽ chỉ cho em. Giờ thì ăn đi, có thực mới vực được đạo.

Phương Tần ngập ngừng:

- Bỏ bữa súp măng cua, anhkhông sợ người ta giận sao?.

Sợ chứ ? Nhugn đâu phải vì sợ rồi bỏ mặc chuyện cần phải làm. Em đã vì tôi thức trắng đêm, tôi phải vì em. Đó là cách tôi sống.

Tần chớp mắt. Thì ra Khai không đáng ghét như cô vẫn ghét.

ANh nghiêng đầu hỏi:

- Em vẫn quyết định không làm việc cho tôi à ?.

Phương Tần buông đũa:

- Tôi phải học xong nghệ thuật làm việc và cả cách sống của anh đã.

Khai bật cười:

- Em... đúng là mẫu người tôi cần. Giờ tôi đã hiểu tại sao ông cụ yêu cầu tôi nhận em.

Phương Tần tò mò:

- Trong hồi ký ông Chu không đề cập đến nên tôi không hiểu vì sao ông bà lại mỗi người ở một nhà.

Khai bỗng lạnh tanh:

- Hồi ký xong rồi, tiền em cũng đã bỏ túi, hỏi làm chi nữa?.

TAn nói:

- Tôi muốn biết những gì mình đã viết co được bao nhiêu phần trăm sự thật.

Khai nhếch môi:

- Em tự nhận mình đã viết sai sự thật à ?.

Phương Tần nhấn mạnh:

- Tôi viết đúng những điều nghe kể, vậy là xong trách nhiệm rồi.

Thế thì tò mò làm chi chuyện bên lề khi trước đây em dứt khoát từ chối đề nghị của tôi.

tôi có quyền từ chối vì đề nghị của anh làm tổn thương lòng tự trọng của tôi.

Khai vênh váo;.

Vậy sao? Tôi đã nói gì nhỉ ?.

Tần cố nuốt nghẹn xuống, cô mím môi:

- Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi.

Khai nhún vai, anh mang tô muỗng xuống bếp, rót cho Tần một ly nước lọc to rồi bảo:

- Bao giờ khỏe hẳn hãy đi làm. Tôi sẽ yêu cầu cong việc cụ thể với em sau.

Đợi Khai ra tới ngưỡng cửa, Tần mới nói:

- Cám ơn anh.

Khai nhếch mép:

- tôi không phải người tốt đâu. Em cám ơn nhiều lần quá rồi có lúc ân hận đấy.

Phương Tần nhìn theo dánh ngang tàng của Khai. Anh ta thật khó hiểu. Có một ông sếp như thế qủa không dễ chịu chút nào.

Buông mình xuống giường, mặc cho xung quanh ngã ngiêng, Tần cố giữ tâm hồn bình lặng.


Chương 8

Giơ túi xách lên che đầu, Phương Tần chạy nhanh đến hàng hiên của ngôi nhà. Mưa trút như thác đổ, Tần chẳng thấy gì ngoài màn nước trắng xoá, cô vội vàng đến mức va mạnh vào người đang đứng trú mưa.

Tay vuốt gương mắt ướt, cô ấp úng xin lỗi và nghe giọng người đó khẽ reo lên:

- A ! Xin chào.

Phương Tần ngượng ngùng lập lại khi nhận ra Thức.

Vang. Xin chào.

Rồi cô nín thinh vì không biết phải nói gì nữa. Cô co ro đứng nép vào trong trước ánh mặt ái ngại của Thuc.

Anh nói bâng quơ:

- Mưa to quá.

Tần suốt ruột nhìn trời. Thức lại nói tiếp:

- Lần đầu tiên gặp Phương TAn ở nhà Nhã Trúc, dầu chưa nói lời nào với em, nhưng không hiểu sao tôi vẫn tin là chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa. Hôm ở bệnh viện, tôi muốn bày tỏ nhiều hơn hai tiếng cám ơn, song không có thời gian và cũng không phải lúc. Đây là lần thứ ba, tôi nghĩ chúng ta có duyên đấy.

Phương Tần chớp mắt, cô tránh cái nhìn đầy nồng nhiệt của Thức. Hừ ! Hình như anh ta đang tán tỉnh thì phải.

Tần lảng đi:

- Ông Chanh đã khỏe chưa vậy?.

Bà tôi đỡ rồi. Bệnh tim thì thế đấy. Đâu bao giờ khỏi hẳn. Nhưng lâu lắm rồi ba tôi mới bị tái phát nặng như vậy.

Tần nhìn mưa trắng xóa:

- Trông ông hoạt bát, khỏe mạnh, không giống người bệnh tim tí nào.

Thức nhún vai:

- Tất cả nhờ thuốc, và nhờ dưỡng sinh. Qua cách nói, dường như em đã tiếp xúc với ông cụ ?.

Phương Tần gật đầu:

- Đúng vậy. Nhưng lúc đó tôi tưởng ông là... là người khác.

Bác Chu à ?.

Tần im lặng. Thức bỗng nói:

- Thật ra, hai người hoàn toàn khác xa nhau lắm.

Phương Tần chợt ngầm hiểu Thức không muốn cô nghĩ ông Chanh và ông Chu giống nhau. Dầu hiểu thế, Tần vẫn nhấn mạnh:

- So bề ngoài, hai ông chả khác gì là một.

Thức có vẻ khó chịu:

- Tôi không thích bất cứ ai nói thế.

Tại sao vậy? Anh em giống nhau là lẽ thường tình mà.

Nhưng Bac Chu và ba tôi không giống cái thường tình ấy. Em làm việc cho anh Khai mà không biết gì về bác Chu sao?.

Tần nhíu mày:

- Anh muốn đề cập đến phương diện nào?.

Thức buông thõng:

- Con người.

Chẳng lẽ bác anh là người xấu?.

Thức phẩy tay:

- Chúng ta nói về chuyện khác đi , Thú thật, suốt thời gian qua, tôi bị hành hạ vì tính tò mò. Tôi rất muốn biết về em.

Tần bật cười:

- Chuyen một con nhóc mắc mưa ấy à ?.

Thức cười, đôi mắt ấm áp:

- Sao lại không nhỉ ? Bà tôi vẫn canh cánh nỗi thắc mắc về chị em em. Tôi cũng thế. Đã hơn một lần nhờ Nhã Trúc đưa đến nhà em, tiếc là gặp những lúc Trúc không được rảnh, nên tới nay vẫn chưa thực hiện được điều mình muốn.

Tần ngạc nhiên:

- Anh nhờ Trúc thật hả ?.

Em có thể hỏi lại cô ấy.

Để làm gì khi chuyện này không cần thiết ?.

Ngập ngừng một chút, Tần nói tiếp:

- Biết ba anh đã khỏe, tự nhiên tôi thấy nhẹ nhõm và vui thật lòng.

Thức trầm giọng:

- Bà tôi rất muốn gặp chị em Tần để cảm ơn những người đã giúp mình.

Phương Tần từ tốn:

- Bác Chanh có biết tôi, nhưng chắc bác đã quên.

Thức cau đôi mày rậm:

- Bà tôi biết em trong trường hợp nào?.

Giọng Tần dịu dàng:

- Trong một gallery tranh. Bác ấy nhờ tôi chọn một bức tranh để tặng con trai.

Thức ồ lên ngạc nhiên:

- Thì ra người chọn cho tôi bức "Hạnh Phuc Xanh" là em. Đúng là lý thú.

Phương Tần nói tiếp:

- Sau đó ít lâu, tôi được giới thiệu tới làm cho ông Chụ Tôi tưởng lầm ông ấy là người trong tiệm tranh nên hơi buồn khi ông ấy đã quên khuấy tôi.

Đưa tay hứng mưa, Tần nhỏ nhẹ:

- Tôi an ủi mình bằng một nhận xét...

Thức tò mò:

- Nhận xét gì vậy?.

Những người giàu có hình như trí nhớ không được tốt.

Thức xoa cằm:

- Đúng là nhận xét thâm thúy. Nhưng không chính xác. Bà tôi vẫn tới em. Ông kể với tôi, ông đã bói cho em một quẻ... Rằng cuộc đời em sau này rất hạnh phúc. Đúng không ?.

Phương Tần ngỡ ngàng:

- Đúng vậy. Không ngờ bác lại kể với anh chuyện cỏn con ấy.

Thức thắc mắc:

- Tại sao em chọn bức tranh đó nhỉ ?.

Phương TAn trả lời không suy nghĩ:

- Tại bức tranh tuyệt đẹp về màu sắc, chặt chẽ về bố cục và cái ten thật haỵ Ai không thích hạnh phúc cơ chứ. Nhất là hạnh phúc xanh của niềm tin và hy vọng. Tôi rất thích bức tranh ấy.

Thức nói:

- Tôi cũng thế. Cám ơn em.

Về chuyện bức tranh à ?.

Về màu xanh của hạnh phúc.

Tần bật cười:

- Anh có vẽ lãnh mạn nhỉ. Như thế không phù hợp với Nhã Trúc đâu. Trúc thực tế lắm.

Thức hóm hỉnh:

- Không phù hợp thì bổ sung. Nếu cả hai cùng lãng mạn hoặc cùng thực tế mới khó sống đấy. Lúc ấy, hạnh phúc sẽ đổi màu tím ngắt.

Phương Tần cắc cớ:

- Thế anh và Trúc, ai sẽ bổ sung cho ai?.

Thức nhún vai:

- Tôi chưa bao giờ nghĩ phải trả lời câu hỏi này.

Tần châm chọc:

- Vậy chắc anh là người được bổ sung rồi.

Nếu được vậy cũng là hạnh phúc chứ sao.

Phương Tần gượng gạo cười. Với cô, hạnh phúc lứa đôi đúng là xa lạ. Tới tuổi này, cô vẫn chưa có người đàn ông cho riêng mình. Khánh Như luôn trách cô quá kén chọn, không khéo sẽ thành gái già.

Tần chẳng biết mình có kén chọn không, nhưng đúng là với đàn ông cô luôn dè chừng. Điều này cũng dễ hiểu, vì là con nhà nghèo, nên suốt thời đi học, Tần chỉ chú tâm chuyên cần chớ chả để ý tới chuyện trai gái, dù lúc đó có rất nhiều cái đuôi phía sau cô. Đeo đuổi không được, bọn con trai chê Tần kiêu và tự động biến. Đến lúc ra trường đi làm việc thì ba cô lại qua đời. Trách nhiệm lại khiến Tần quên bản thân, ngày hai buổi lao vào cuộc kiếm tiền, thời gian đầu để quen, để hẹn hò và để kiểm cho một nữa kia đúng nghĩa.

Chiều nay, trong cơn mưa này. Tần bỗng buồn vì sự lẻ loi của mình. Cô có muốn được bù trừ hay bổ sung cũng chẳng có ai. Khi Khai, người đàn ông cô quan tâm nhất hiện nay đã có Cát Phương, một cô tiểu thư giàu có, sang trọng.

Giọng Thức lại vang lên:

- Vậy là em mới làm việc cho bác Chu thời gian gần đây?.

Vang.

Xin lỗi. Tôi hơi tò mò, nhưng chuyện môn của em là gì ?.

Phương Tần ngập ngừng:

- Là kế toán.

Thức kêu lên:

- Cho một vũ trường và phòng trà lớn khác của bác Chủ Chà ! Việc không nhẹ tí nào. Anh Khai không đến nổi khắc nghiệt chứ ?.

Tần hờ hững:

- Tôi cũng hy vọng như thế.

Thức lại hỏi:

- Sao em không tìm một công ty như Nhã Trúc ? Công việc ở những nơi này thích hợp với phụ nữ hơn.

Phương Tần nói:

- Tôi không được may mắn như Nhã Trúc, những cong ty tôi từng làm chỉ là những cơ sở nhỏ, họ trả lương thấp, nên với tôi, công việc hiện tại vẫn khá lý tưởng.

Thức nhìn cô gái trước mặt với vẻ chiêm ngưỡng. Lần đầu trông thấy Tan, chả hiểu sao anh lại dành cho cô một cảm tình đặt biệt. Nhưng hôm đó, anh không thể nói với cô lời nào dù một lời chào hỏi, vì anh là khách của Nhã Trúc.

Sau đó, Thức có hỏi thăm Trúc về Tần thì cô nàng chỉ trả lời qua quýt với vẻ đầy ác cảm. Anh không thể trách Trúc cũng không thể đòi hỏi ở cô sự rộng lượng, khi cô bảo đã quên địa chỉ của Tần. Phụ nữ rất ích kỹ, làm sao Nhã Trúc đáp ứng yêu cầu của anh được.

Giờ gắp lại Tần rồi, bằng bất cứ giá nào, Thức cũng phải chinh phục cô bằng được. Trái tim anh rất tham lam, nó không buông tha cô gái nào nó đã vừa ý. Nhã Trúc biết điều đó, nên cô nàng rất ghen. Khổ nổi ghen tuông không phải là vũ khí có thể giữ được tim Thức. ANh thích Trúc nhưng thừa vẫn thừa tình để có thể yêu người khác. Với anh, con gái hãy xếp hàng lại và anh tha hồ lựa chọn.

Nhoẻn chiếc miệng rộng đa tình, Thức tủm tỉm cười. Nụ cười của anh khiến Tần bối rối, cô vuốt những sợi tóc ướt tren gương mặt trắng xanh vì lạnh.

Giọng Thức chân tình:

- Em đứng sát vào một chút sẽ đỡ bị gió tạt.

Không hiểu sao Tần gật đầu, cô rụt rè đứng sát vào, điều đó đồng nghĩa là rất gần Thức. Vóc dáng trẻ khỏe và đẹp trai của anh ta như tỏa ra sức sống mạnh liệt, sức sống an lan sang cả cô. Người nóng ran, TAn co lại cô nép hơn nữa vào tường để cáh xa Thức ra.

Thái độ đó làm Thức buồn cười, Anh hỏi:

- Tôi giống sư tử lắm sao?.

Phương Tần thản nhiên:

- Anhthì không nhưng Nhã Trúc thì giống. Tôi không muốn bị chết oan.

Mắt nheo lại thật lẳng lơ, Thức nói:

- Nhưng tôi lại muốn, chết cạnh một cô gái như em không oan chút nào.

Anh vừa dứt lời thì tia chớp loé sáng như muốn xẻ đôi bầu trời. Tần bấu đại cánh tay Thức khi sấm nổ ù tai. Không bỏ qua cơ hội làm người hùng, anh chàng ôm siết lấy Tần. Cô giấu mặt vào ngực Thuc, hồn vía đâu mất tiêu.

Thức vỗ về:

- Không sao đâu.

Phương Tần ngượng ngùng đẩy anh ta ra. CÔ giận mình sao tự nhiên lại nhát như con nít lên ba để Thức thừa dịp thả câu như vầy. Có lẽ tại vừa rồi Thức nhắc tới chuyện chết oan, nên cô sợ chứ gì ?.

Giọng Thức hóm hỉnh:

- Tai qua nạn khỏi rồi. Chúng ta vẫn còn... tồn tại.

Tần cau có:

- anh đùa với cả trời à ?.

Thức lắc đầu:

- Không có. Tôi đang thành khẩn cám ơn trời đổ mưa chiều nay.

Phương Tần hậm hực trong lòng. Cô muốn đội mưa mà đi hết sức, nhưng lại sợ bệnh. Tần mới qua đợt chóng mặt vì mất sức cách đây không lâu, cô đâu muốn bị viêm phổi vì gã trời đánh n ày. Hừm ! Anh em nhà Khai, gã nào cũng qủy sứ như nhau. Không hiểu sao Tần lại vây vào họ cơ chứ.

Tần sốt ruột nhìn trời. Mưa chi mưa mãi thế. Tối nay, cô phải tới phòng trà để kiểm tra cách làm việc của quản lý. Mưa thế này thật khổ. Chỉ nghĩ tới việc một mình ở nơi xa lạ đấy, Tần đã rầu, cô càng rầu hơn khi thừa biết nơi ấy chả ai hoan nghênh mình.

Thức tò mò:

- Em đi làm về à ?.

Tần ngắn ngủn:

- Tôi làm đêm. Giờ mới đi.

Không phải ngồi quầy ở phòng trà chứ ?.

Phương Tần hơi thách thức:

- Phải thì sao?.

Thức tỏ ý không hài lòng:

- Đó không phải việc của kế toán. Em bị bóc lột rồi. Tôi sẽ có ý kiến với anh Khai, sử dụng nhân viên như vậy là không đúng.

Phương Tần chép miệng:

- Anh góp ý làm sao tôi mất việc luôn thì khổ. Xin cứ mặt tôi.

Tần ngập ngừng:

- Anh và ông Khai chắc thân lắm ?.

Em nghĩ vậy à ? Thật là, chúng tôi rất ít ngồi chung, trò chuyện lại càng hiếm hoi, dầu rất thường gặp nhau.

tại sao vậy?.

Thức chỉ cười chứ không trả lời. một lát sau, anh ta hỏi:

- Em đau thích ngồi chung hoặc chuyện trò với Nhã Trúc phải không ? Tại sao vậy?.

Phương Tần nhún vai:

- Tôi và Trúc không giống anh và ông Khai.

Thức xoa cằm:

- Tôi biết em sẽ trả lời như thế. Mà em hỏi là quan tâm đến tôi hay đến anh Khai vậy?.

Tần thủng thẳng đáp:

- Đương nhiên là quan tâm đến sếp của mình rồi.

Quan tâm đến sếp thì được, còn quan tâm đến bản thân Khai thì không nên. Ảnh dư người quan tâm rồi.

Phương Tần liếc Thức một cái thật sắc. Anh lại cười rồi cao giọng:

- Nhưng em muốn biết gì về anh Khai?.

Tần ngần ngừ rồi nói đại:

- Tôi muốn tìm hiểu về ông Chu thì đúng hơn.

Thức ngạc nhiên :

- Để làm gì ? Là tư liệu viết hồi ký à ?.

Phương Tần tròn mắt:

- Sao anh biết ?.

ANh nhún vai:

- Không biết mới là lạ đó. Nhưng phải vậy không ? Nếu đúng, tôi sẵn sàng cung cấp thông tin. chỉ mong em viết thật chính xác giùm.

Tần nhấn mạnh:

- Hồi ký luôn được viết tren tư liệu thật, sao lại không chính xác chứ.

Thức khoanh tay trước ngực:

- Vẫn có người thích hồi ký của mình giống một quyển tiểu thuyết ấy chứ. Và tôi được đọc vài ba quyển... tiểu thuyết mà nhân vật chính là ông bác của mình rồi. Nói ra sơ.... phạm tội mất dạy chớ đúng là buồn cười lẫn phẫn nộ khi thấy sự thật bị xuyên tạc.

Ngập ngừng một chút, Thức hỏi:

- Có thật là em đang viết hồi ký cho bác Chu không ?.

Tần gật đầu, Thức nói:

- Nếu vì cuộc sống, tôi sẵn sàng giới thiệu cho em một vài cong ty con đang cần kế toán. Mỗi tuần hoặc mỗi tháng, em chỉ ghé lấy sổ sách về tổng kết, kiểm tra chứ đừng dại dột dính vào mấy vụ hồi ký này, phiền phức lắm.

Phương Tần phản đối:

- Tôi từng viết hồi ký cho nhiều người. Chả có gì phiền hết.

Nhưng với bác Chu thì có. Vì trong hồi ấy phủ nhận nhiều chuyuen thật và dựng lên nhiều chuyện dối trá, ảnh hưởng đến người khác trong đó có ba tôi.

Tôi hoàn toàn không thấy ông Chu đá động gì tới ba anh, nhưng có nhiều điều tôi chưa rõ.

Đó là một câu chuyện rất dài không thể "túm" gọn trong dăm ba câu. Nếu có dịp, tôi sẽ kể cho em nghe thật chi tiết, thú vị lắm đấy.

Phương Tần nôn nóng:

- Tôi rất cần. Thật đó.

Thức nhân nha tự hỏi mình nhưng để Tần nghe:

- Quan trọng dữ vậy à ? Chà ! phải hẹn em ở đâu đây nhỉ ? Ban ngày tôi đi làm suốt rồi.

Phương Tần nhìn Thức. Cô sốt ruột chờ câu kết qủa của anh tạ Thức lên giọng:

- Vầy nhé. Tôi sẽ điện cho em trước một hôm.

Nhưng tôi không có điện thoại.

Thức khoát tay:

- Tôi sẽ nhờ anh Khai nhắn cho em vậy.

Tần im lặng. Cô không muốn Khai biết cô và Thức có quan hệ nhất là mối quan hệ ấy lại vì ông Chu.

Cô dè dặt:

- Có lẽ không nên làm phiền... Ong Khai.

Thức nheo mắt:

- Em sợ sếp đến thế sao?.

Phương Tần thản nhiên:

- Vì tôi tìm hiểu ba ông ấy mà.

Tôi thật không biết em làm thế vì mục đích gì.

Giọng Tần nghiêm nghị:

- Tôi muốn viết một quyển hồi ký trung thực nên càng thu nhập thong tin nhiều nơi, nhiều người.

Thức giễu cợt:

- Chưa thấy ai có lương tâm nghề nghiệo như em. Nhỡ thong tin của tôi sai thì sao?.

Đương nhiên tôi phải kiểm tra qua những người khác. Nhưng tôi tin anh. Đâu ai lại nói sai về bác ruột mình cơ chứ.

Thức nhếch môi, mắt long lên khó hiểu. Dẫn dà mưa cũng tạnh, Tần ghi số điện thoại nhà Thu Oanh cho Thuc, cô bày tỏ sự mong muốn gặp lại anh trước khi chia tay.

Nguồn: http://vietmessenger.com/