Chương 11
Phương Tần đẩy cửa quán cà phê. Cô không phải tìm lâu đã thấy Thức đang ngồi ở gốc quán. Anh đang cười thật tươi và giơ tay ra hiệu cho Tan.
Lách những hàng bàn ghế kê sát chật cứng người, Tần bước đến chỗ Thức. Anh chàng lịch sự kéo ghế mời cô.
Gọi ca Phe xong, Thức hỏi ngay:
- Hẹn tôi ra gấp như vầy chắc chắn đã xảy ra chuyện quan trọng ?.
Phương Tần nói:
- Tôi muốn những công việc anh hứa giới thiệu cho ngaỵ Có gì khó khăn không ?.
Thức nhè nhẹ lắc đầu:
- Không. Nhưng tại sao phải vội giữ vậy?.
Tần thở hắt ra:
- Tôi muốn thay đổi chỗ làm.
Thức nheo nheo mắt:
- Vì những gì tôi kể với em về bác Chu à ?.
Phương Tần ậm ự:
- Anh muốn nghĩ vậy cũng được.
Thức uống ngụm caphe và nhìn vẻ nôn nóng của Tần đoán giá đoán non. Tối hôm qua, Tần đâu có thái độ gì, sao bây giờ l.ai quyết định thay đổi chỗ làm nhỉ ?.
Anh nhìn thẳng vào mắt Tan:
- Em gặp rắc rối từ anh Khai à ?.
Nghe nhắc đến Khai, Mặt Tần đỏ bừng rồi tái xanh, cô ấp úng:
- Không.
Rồi cô nói dối:
- Từ trước tới nay, tôi không hề biết tôi làm kế toán cho phòng trà, vũ trường. Giờ lộ tẩy rồi, tôi phải thay đổi chỗ làm nếu không muốn bị bà mắng.
Thức gật gù:
- Cũng có lý do, dù không mấy thuyết phục. Em nghĩ hẳn chỗ anh Khai, tôi sẽ gặp rắc rối đấy.
Phương TAn liếm môi:
- Anh không nói, tôi cũng không nói, làm sao ông Khai biết được.
Thấy Thức im lặng, Tần bối rối:
- Xin lỗi. Tôi đòi hỏi nhiều quá.
Thức từ tốn:
- Em có đòi hỏi gì đâu, tại tôi đề nghị giúp em mà.
Nhìn đồng hồ, Thức bảo:
- Chờ tôi điện thoại một chút.
Tần gật đầu, cô uống cà phê từng muỗng nhỏ như để giết thời gian và để lòng bình thản lại.
Chừng 5 phút sau, Thức trở về chỗ. Anh bảo:
- Xong, ngày mai em bắt đầu làm.
Tần tròn mắt:
- Không cần hồ sơ, thủ tục gì sao?.
Thức phẩy tay::
- Người do tôi giới thiệu không cần thủ tục. Em yen tâm, đây là những cơ sở kinh doanh đàng hoàng. Rồi bác gái sẽ hài lòng với công việc của em.
Mặt Tần rạng rỡ:
- Cám ơn anh.
Thức tủm tỉm cười. Ngay lúc đó, cửa quán bật mở. Khai bước vào và đang rảo mắt tìm một chỗ ngồi. Tần nghe tim đập như muốn rơi ra ngoài khi Khai đi về phía mình.
Rất tự nhiên, Thức kéo anh ngồi xuống. Khai nhìn hai người, giọng lạnh ngắt:
- Có phiền gì không đấy?.
Thức lơ lững:
- Phiền một chút thôi , nhưng chẳng sao. Tụi em đi ngay đây.
Khai lặng lẽ ném ánh mắt vào Tan, cô rất tỉnh, nhưng anh thừa biết Tần đang bối rối. Hừ ! Thế là rõ, trái tim con bé không hướng về anh. Anh đã chậm chân hơn Thức và khó chịu với cảm giác bị phổng tay tren.
Thức thân mật hỏi TAn:
- Mình đi được chưa?.
Cô máy móc gật đầu. Khai bỗng... ra lệnh:
- Em ngồi lại. Tôi có chuyện muốn bàn.
Phương Tần nhìn Thức. Anh nhún vai bày tỏ như muốn bảo tùy ý cô.
Trước sau gù, Tần cũng nghĩ việc. Sẵn dịp này, nói luôn để khỏi mất công gặp gương mặt khó ưa của Khai thêm lần nữa.
Giọng ngọt hơn thường ngày rất nhiều lần, Tần nói với Thuc:
- Em sẽ về sau một mình vậy.
Thức cười, nụ cười kiểu "Biết người biết ta" của anh làm cô hơi ngượng.
Đợi Thức đi rồi Khai mới nói:
- Anh không tin Thức là tình địch của mình.
Phương Tần thản nhiên vuốt theo:
- Tôi cũng không tin và anh Thức rất nghiêm túc trong tình cảm, chớ khogn hề đùa tren lòng tự trọng của người khác như anh.
Khai trầm giọng:
- Anh xin lỗi chuyện đêm qua.
Môu nhếch lên, TAn cộc lốc:
- Tôi quên rồi.
Vẫn giận anh sao?.
Tần tránh đôi mắt da diết của Khai, cô ngập ngừng:
- Không biết anh muốn bàn với tôi chuyện gì, riêng tôi cũng có chuyện cần nói với anh.
Khai dịu dàng:
- Em cứ nói đi.
Phương Tần xoay xâu chìa khoá trong tay va thấy khó mở lời.
Khai tỏ vẻ khuyến khích:
- Bất cứ yêu cầu, đề nghị nào của em, anh cũng chấp nhận cả, hãy nói đi.
Phương Tần nói thật nhanh:
- Tôi... tôi xin nghỉ việc.
Khai nhìn sửng vào cô rồi im lặng. một lát sau anh nhỏ nhẹ:
- Không cần phải như thế. Tối hứa với em chuyện hôm qua sẽ khogn bao giờ lập lại.
Tần cứng rắn:
- Tôi đã quyết định rồi. Tôi không thích hợp với môi trường chớ không phải chuyện đêm qua.
Khai thản nhiên:
- Vậy thì khogn sao. Tôi đang muốn bàn với em chuyện thay đổi hướng làm ăn. Vì thú thật, tôi cũng không thích môi trường xô bồ đó. Tôi nhất định chuyền nghề.
Tần bối rối:
- Nhưng mà tôi...
Khai nói:
- Đã nhận công việc khác qua trung gian là Thức chứ gì. Đâu có sao. Em làm một lúc đôi ba chỗ vẫn được cơ mà. Tôi rất cần người như em, nên xin lỗi,không để mất em đâu.
Phương Tần buôt. miệng:
- Người như tôi rất nhiều. Anh dễ dàng kiếm ra hàng tá tren báo, trong mục tìm việc làm.
Nhưng họ không phải là em. Tôi sẽ trả lương cho em gấp ba lần hiện tại. Thằng nhóc Nhật rất mê học kiến trúc, chẳng lẽ em không cần tiền cho nó ăn học ? Chẳng lẽ em để mặc nó vì tự ái của mình.
Im lặng một chút như để thăm dò ý Tan, Khai nói tiếp:
- Có lẽ em cho rằng tôi tính toán để ép em vào thế phải làm việc cho tôi vì tiền ? Tôi đúng là như vậy, nhưng nếu em không có khả năng, tôi cũng không vung tiền ra đâu.
Phương Tần nhếch môi vì từ "vung tiền" được Khai cố ý nhấn mạnh. Nó khiến cô đâu lâng lâng tren mây té nhào xuống đất. Thì ra anh giữ Tần lại, thậm chí trả lương cao cho cô vì cô có khả năng làm việc, chớ không vì lý do nào khác.
Đêm hôm qua với Khai chỉ là một trò đùa bốc đồng, anh ta hức sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Tần có thể tin được lời hứa đó không ?.
Tần trầm giọng:
- Lương càng cao, công việc càng khó. Sự ràng buộc chủ tớ càng căng thẳng. Tôi ghét nhất là sự ràng buộc.
Khai lắc đầu:
- Sẽ không có sự ràng buộc nào ca?.
Phương Tần nhún vai:
- Vậy thì đừng ép tôi nữa.
Khai nhìn cô đăm đăm:
- Em không thích hợp với môi trường hay khogn thích hợp với tôi?.
Tần đáp:
- Cả hai.
Tôi sẽ thay đổi môi trường lẫn con người để thích hợp với em.
Phương Tần bật cười:
- Làm sao tôi có thể tin anh, khi bản thân tôi chả là gì để đủ sức khiến anh thay đổi nhiều như thế.
Khai nhấn từng tiếng:
- Nếu anh thay đổi được thì sao?.
Tần lúng túng bưng ly caphe đã vơi hơn phân nữa lên nhấp môi:
- Điều đó tốt cho anh và nhiều người khác.
Khai hạ giọng:
- Anh cần mình em thôi.
Tần nhăn mặt:
- Tôi xin anh mà.
Khai khổ sở:
- Đêm qua anh không hề đùa.
Đừng nhắc chuyện đó nữa. Tôi đã có người đàn ông của mình. Anh cũng có Cát Phương. Anh yêu kiểu tay đôi, tay ba vô đạo đức lắm.
Sao lại gán Cát Phương cho anh ?.
Phương Tần mỉa mai:
- Nghe anh... kêu oan ức lắm không bằng. Tại sao thì anh tự hiểu lấy. Bây giờ tôi đi được rồi chứ ?.
Khai lì lợm:
- Em đi đâu? Anh đưa em đi.
Phương Tần buông thõng hai tay:
- Như vậy là làm phiền người khác. Tôi năn nỉ anh mà. Kết qủa chẳng tới đâu đâu.
Khai buồn bã:
- 1 ngày nào đó em sẽ nghĩ khác về anh.
Tần nuốt tiếng thở dài. Cô xốc cái túi xách tren vai và lầm lũi bước ra cửa. Dắt chiếc 79 ra, cô đạp hơn chục cái máy mới nổ. Tần phóng xe đến nhà Khánh Như. Giờ này không biết nó ngủ dậy chưa, nếu chưa, Tần cũng "dựng" nó dậy.
Cửa mở, Như ló đầu ra, mặt không mừng cũng không quạu, con nhỏ quay vào ngồi phịch xuống ghế, thái độ như một bà chủ trong chiếc kimônô lụa, song vẫn chưa bỏ hết góc nghèo nàn.
Khánh Như uể oải hỏi:
- Đi đâu mà sớm thế ?.
Phương Tần thủng thỉnh:
- Đi uống caphe với anh em nhà ông Khai.
Như bỗng sinh động hẳn lên:
- Khai còn ông em nào nữa à ?.
tan khoát tay:
- Anh em chú bác ấy mà.
Như nheo nheo mắt:
- Mày muốn nói đến Thức phải không ?.
Ờ.
Hai gã ấy đâu ưa nhau, sao cả hai lại đi uống caphe với mày nhỉ ?.
Tần tiếp tục lấp lửng:
- Tình cờ thôi. Nhưng Thức là người thế nào hả Như ?.
Khánh Như lừ mắt:
- Hoi? Nhã Trúc ấy. Nó chắc chắn rành Thức hơn tao.
Phương Tần đốp chát:
- Hỏi duoc Nhã Trúc, tao đã chả hỏi mày.
Nhưng tại sao mày quan tâm đến hắn ?.
Thức tìm việc làm cho tao.
Như ngạc nhiên:
- Còn chỗ của Khai?.
Tần chép miệng:
- Tao nghỉ rồi. Mới nghỉ sáng nay.
Khánh Như ngồi thẳng người lên:
- Lý do?.
Tần buông từng tiếng:
- Tao không thích.
Trời ơi ! Mày có điên không ? Tự nhiên đạp đổ chén cơm của mình. Tại sao mày tin vào tay Thức nhỉ ?.
Vì tao cảm thấy Thức là người có thể tin được.
Khánh Như cáu kỉnh:
- Cảm thấy... cái mốc xì. Mày đạp đổ cả chén cơm của tao đấy. Mau rút lại ý định ngu ngốc ấy đi.
Phương Tần xụ mặt. Như vội phân bua:
- Tao dám cá không chỗ nào trả lương cao bằng phòng trà, vũ trường. Thấy mày nghỉ ngang, tao xót nên mới nói thế. Không thích cũng phải cố. Có vậy mới sống được.
Tần ngập ngừng nói dối:
- Thú thật, tao không thoải mái khi làm với Khai. Anh ta vừa hợm hĩnh, vừa quyền hành, khiến người khác phải tự ái.
Như reo lên:
- Chủ nào lại không thế ? Nhiều khi gặp thằng cha có máu ba lăm còn khốn nạn, khốn khổ hơn nhiều nữa kìa. So ra, Khai vẫn tốt hơn ức tỷ lão chủ khác. mày xin nghỉ ổng không ý kiến gì sao?.
Nhơ" tới gương mặt của Khai lúc cô về, Tần hơi chạnh lòng. Nhưng ngay sau đó cô gạt ngay hình bóng Khai ra khỏi hồn mình. Cô nói:
- Dĩ nhiên là Khai giữ tao lại, nhưng đã suy nghì cả đêm rồi, tao đâu thay đổi được.
Khánh Như hất hàm:
- Lão Thức xúi mày phải không ?.
Làm gì có. Tại mẹ tao không thích làm ở mấy chỗ đó.
Xạo. Tao không hề nghe bác nói gì cả. Thật ra vì lý do gì ?.
Phương Tần nói đại:
- Tao thích Thuc.
Như thảnh thốt:
- Chúa ơi ! Nhã Trúc sẽ xé mà ra như xé phay gà. Mày tìm thấy gì ở gã đàn ông đó ngoài cái mã đẹp tai bẽm mép.
Tần rầu rĩ:
- Tao không biết.
Thế hắn có hứa hẹn gì với mày không ?.
tan ngơ ngác:
- Hứa hẹn gì cơ chứ ?.
Khánh Như:
- Xời ! Mày đâu phải con nít để không hiểu ý tao.
Phương Tần buột miệng:
- Thì Thức đã tìm việc làm cho tao đó.
Chỉ vậy thôi mà đã cảm động. Đúng là khờ. Mày biết Nghiêm phải tốn cho tao bao nhiêu thứ tao mơi yêu anh ta không ? Hà ! Cứ nhìn toàn bộ ben trong căn nhà này rồi tính ra tiền. Nay mai tao sẽ gắn máy lạnh đó. Thời buổi này yêu một người, thích một người nào đó đều phải tính toán. Gàn gàn dở dở như mày chỉ thiệt thân.
Rồi như bắt đầu huyên thuyên về triết lý cuộc sống thế nào là hiện đại là phù hợp với xu hướng phát triển của xã hội.
Phương Tần lịch sự ngồi nghe mà ngấy tận cổ. Cô đợi Như nói hết mới bảo:
- Bây giờ mày kể cho tao nghe về gia đình Khai được rồi đó.
Khánh Như lại ca cẩm:
- Tao không hiểu nổi mày. Vì muốn tìm hiểu ông Chu, nên vào làm cho Khai. Chưa tìm được khỉ gió thì đã nghỉ để bây giờ bắt tao kể.Tốt nhất, mày nên tiếp tục làm.
Tần nhẹ nhàng:
- Tao mà làm tiệp mày và ông Nghiêm sẽ bị bể mánh đấy.
Khánh Như khựng lại:
- Mày nói gì vậy?.
Tần nhỏ nhẹ:
- Làm kế toán cho Khai đúng là "chăm" nhưng mày từng dọa tao trước đây, nhưng không chỉ... chăm tao. Ông Khai đang để ý đến mày và Nghiêm, liệu mà ngừng chuyện bỏ túi riêng đi.
Như tỉnh rụi:
- Làm gì có chuyện đó. Mọi thứ ế ẩm, mày làm như muốn bỏ túi riêng dễ lắm không bằng.
Tần bắt bẻ:
- Ế ẩm sao mà rủ rê tao về làm chung với mày, chứ đừng làm với Khai? tao kiểm tra sổ sách dĩ nhiên phải biết doanh thu hàng đêm thật là tren giấy tờ chênh lệch cỡ nào, và khỏan tiền chênh lệch đó rơi vào tay ai.
Khánh Như khinh khỉnh:
- Nếu khogn làm như vậy, sống đâu có nổi. Hơn nữa, công sức tao và Nghiêm bỏ ra khogn có nhỏ trong khi cha con ông Khai ngồi mát mà hưởng bát vàng. Ông Chu chả xứng đágn hưởng những gì đang có, nó thuộc về ben ngoại của Khai và Nghiêm. Suy cho cùng, anh Nghiêm chỉ lấy lại những gì của ảnh.
Phương Tần khó chịu:
- Đó là luận điệu của mày hay của Nghiêm mà ngang ngược quá vậy?.
Chuyen khogn lien quan tới mày đâu, đừng chõ mũi vào.
Tao nghĩ là đúng phải không ?.
Khánh Nhưi văng tục như tay chơi chính hiệu :
- Mẹ.. mày bới móc mọi thứ lên rồi nghỉ. Đứa khá thế vào chỗ của mày càng phiền cho tụi tao hơn.
Tần cau mày:
- Sao mày lại trách khi Khai thuê tao là để làm mỗi chuyện đó.
Như làm thinh. Con bé lấy gói thuốc tren bàn, châm một điếu hút hết sức rành rẽ, khiến Tần phải tròn xoe mắt nhìn.
Rít mấy hơi thuốc, Khánh Như nói:
- Tao nghĩ mày nên làm trở lại. Chúng ta sẽ la `1 bọn. Khai không biết đâu. Mày sẽ được chia phần trăm thoa? đáng. OK ?.
Phương Tần sửng sốt vì đề nghị trắng trợn của Như. Cô buột miệng:
- Mày thay đổi nhiều quá.
Mặt Khánh Như thản nhiên:
- Có vậy mới thích nghi cuộc sống này. Sao? Trả lời đề nghị của tao đi chứ.
Phương Tần thảng thắn:
- Tao cần tiền thật, nhưng không mạo hiểm như mày. Cho tao xin đi.
Khánh Như khinh khỉnh:
- gàn dở. Tao tạo cho mày cơ hội kiếm tiền, chê thì thôi vậy.
Dứt lời cô ngồi tréo chân rít thuốc. Phương Tần ngao ngán quay đi.
Giọng Như vang lên đều đều:
- Mẹ Khai và mẹ Nghiêm là hai chị em cùng cha khác mẹ. Ông Ngoại Nghiêm trước kia là chủ vựa gạo rất lớn trong chợ Bình Tây. Ông ham thằng con trai nối nghiệp, nhưng bà ngoại Nghiêm chỉ sanh được mỗi mẹ Nghiêm, thế là ông chủ vựa gạo kiếm them bà hai với mong muốn có được người nối dõi, nhưng trời xui đất khiến thế nào, bà hai cũng sinh gái. Thế nhưng bà ngoại của Khai rất khon ngoan, thủ đoạn lại đẹp nên bà giữ rịt ông chồng và tóm thâu quyền bính. Bà hai thường lấn áp chồng và bà cả trong việc quản lý điều hành vựa gạo.
Phương Tần lặng thinh. Cô từng nghe Thức kể như thế. Như lại nói tiếp:
- Bà hai có điểm yếu là thích nghe lời tâng bốc, bởi vậy bà rất thích ông Chu, lúc đó đã là một tay khá có máu mặt chuyêun đứng ra dàn xếp chuyện bến bãi, bốc vác. Bà mềm lòng trước miệng của hắn nên đã gã con gái rượu cho mình.
Môi nhếch lên như một người từng trải chuyện đời, Khánh Như nói tiếp:
- Ông Chu có người em song sanh ten Chánh. Hai anh giống nhau như hai giọt nước. Ông Chu mồm mép giảo hoạt bao n hiêu thì ngược lại, Ông Chanh hiền lành, ít nói bấy nhiêu. Bà VAn, mẹ Khai yêu ông Chanh, nhưng phải lấy ông Chu.
Phương Tần thảng thốt:
- Có chuyện này nữa sao?.
Hừ ! Đời mà, chuyện gì lại không có.
Nhưng tao hoàn toàn không biết. Phải đó là ly do sau này họ ly dị nhau không ?.
Như không trả lời, cô hạ giọng:
- Bà Ngoai Khai là người quyết đoán, vào cái thời ấy, muốn làm ăn yên ổn, phải được giới anh chị đỡ đầu. Có gì hơn khi gã anh chị đó là rễ đông sàn ? Thế là dầy biết con gái yêu người em, bà vẫn ép lấy ông anh, vì hắn ta là đại cạ Biết vợ yêu em trai mình, ông Chu không từ thủ đoạn kiếm chuyện tống khứ ông Chanh lên Buon Me Thuot. Rồi từ đó vựa gạo dần dà lọt vào tay ông ta.
Phương Tần thắc mắc:
- Chẳng lẽ ông ngoại Khai trả cho mẹ Ông Nghiêm chút của cải nào?.
Dĩ nhien là có, nhưng chẳng bao nhiêu so với những gì bà Vân được hưởng, vì lúc ấy, ba ngoại Nghiêm đã mất, mẹ ảnh sống với dì ghẻ, nên đâu dám đòi hỏi phần mình.
Tao có nghe Thức kể về cách làm giàu, phá sản của ông Chu cũng như cái chết thảm của anh Kha, nhưng không nghe anh ấy nói chuyện tình cảm của ba mình.
Như bảo:
- Đây ví như bí mật thâm cung. Ai lại kê?.
Tần thở dài:
- Tao Vô tình đã viết đẹp cho cuộc đời ông Chụ Thảo nào Khai kong ưa ba vụ hồi lý này. Toàn dối trá.
Khánh Như chua ngoa:
- Mày viết ăn tiền chứ đâu phải vô tình.
Phương Tần thoánh đỏ mặt. Cô cứng miệng vì câu chăm chọc của Nhu.
Cô lảnh đi:
- Mày biết gì về ông Chánh không ?.
Như gật đầu:
- Nghe anh Nghiêm kể, Ông Chanh lên cao nguyên với hai bàn tay trắng và một trái tim tan nát. Nhưng vốn là người giàu nghị lực, ông khai khẩn đất, mở trang trại trồng caphe rồi lập gia đình ở đó luôn. Sau mấy mươi năm, tài sản của ổng không nhỏ đâu. Hầu như ở thành phố nào trong nước cũng có đại lý caphe Trung Chanh của ổng. Cơ nghiệp của ông ta bền vững hơn ông Chu nhiều.
Tần bùi ngùi:
- Song sức khỏe lại kém hơn ông Chu.
Ông ta đâu tim vì mối tình ngày xưa ấy mà.
Vừa nói, Như vừa cười thích thú.
Tần nhăn mặt:
- Mày nhảm nhí vừa thôi. Ông ta đâu còn trẻ trung gì.
Như vênh mặt lên:
- Bộ già không yêu được à ? Vợ Ổng chết mấy năm rồi, Bà Vân cũng đã ly dị chồng. Nối lại tình xưa để về già co người bầu bạn. Cũng tốt chứ.
Phương Tần chép miệng:
- Thật ra, giàu có chưa hẳn là sugn sướng.
Nhưng cái khổ con người giàu vẫn sướng hơn cái khổ của người nghèo.
Khổ mà cũng phân chia loại khổ nữa à ?.
Như nhếch môi:
- đương nhiên. Bởi vậy mày phải phấn đấu làm giàu bằng mọi cách, nhỡ có khổ thì cũng là... khổ sướng.
Nhìn Tần bằng nữa con mắt, cô nói tiếp:
- Tao không tin tren đời có kẻ chê tiền. Hay tao đánh giá mày sai? Mày đang chơi trò thả mồi bắt bóng với ông Khai và ông Thuc, đúng không ?.
Trò thả mồi bắt bóng gì ? tao khogn hiểu ý mày.
Anh em nhà họ ai cũng lắm của nhiều tiền, và ai cùng đa tình. Mày thích lão Thuc, nhưng yêu luôn lão Khai cũng đã sao. một bước lên chức là dễ như trở bàn taỵ Mày thuộc hàng xinh đẹp, tội gì không sử dụng vốn tự có chứ.
Phương Tần quát:
- Thoi, đủ rồi. Mày càng lúc càng quá đáng. Tao về đây.
Khánh Như ngồi trong nhà nói với ra:
- Quay lại làm cho Khai đi. Tụi mình sẽ hợp tác vui vẻ. Mày vây vào Thức là không yen với con Nhã Trúc đâu. Buông hắn cho rồi.
Tần không nói không rằng, mím môi đạp mạnh. Chiếc xe nổ máy ngay vì cơn giận của cô. tan phóng thẳng về nhà với trái tim nặng trĩu.
Chương 12
Bà Van chăm chú quan sát Khai, dạo này con bà nhu có rất nhiều chuyen bực mình, nó luôn lầm lì, cáu gắt, đôi khi ngồi cả buổi trời khong nói với ai 1 tiếng. Tình trạnh trầm uất này y nhu lúc Kha chết. Hai anh em Khai rất thương yêu nhau, cái chết của Kha khiến Khai gần trở thành nguoi khác suốt 1 thời gian dài.
Khai mới hăng hái làm việc chừng 1 năm nay, sao bây giờ nó bỗng lầm lì cáu gắt nhỉ ? Đàn ong cỡ tuổi Khai có vợ là đuoc rồi, nếu khong rất hay bực dọc, tính khí thất thường. Có lẽ bà nen cưới Cát Phuong về cho Khai là vừa lúc. Lần này bà sẽ bắt buộc chớ khong gợi ý nữa.
Bước đến chỗ Khai, bà nhẹ nhàng ngôi xuống:
- Con khong khỏe à ?.
Da.... đâu có.
Vậy thì có chuyen gì buồn bực ?.
Khai gượng gạo:
- Ai chẳng có lúc này lúc khác. Hơi đâu mẹ để ý, con... già quá rồi, mẹ lo làm gì ?.
Ba Van thở dài:
- Giờ mẹ còn mỗi mình con, sao lại khong lo chứ ? Đã vậy nhà quá đơn chiếc, đi ra đi vào lắm khi chi? mình mẹ thui thủi. Mẹ khong những lo mà còn buồn nữa.
Im lặng vài ba giây, bà Van nói:
- Con cưới vợ đi. Cát Phuong thương con lắm, nó lại vừa hiền, vừa ngoan và rất mực chiều con. Mẹ ưng con bé này.
Khai ngập ngừng:
- Nhung mà con...
Bà Van nghiêm mặt:
- Đừng nói là con chưa nghĩ tới chuyen lấy vợ. Con bay nhảy ngần ấy năm là đủ rồi. Hơn nữa, khogn thể để CAt Phuong chờ đợi mãi. Con gái chi? có 1 thời. Hai đứa quen nhau qúa lau.
Nhung con khong hề hứa hẹn gì với cô ấy.
Sao nói là hứa hẹn ? Nếu khong thích thì đừng gieo vào lòng nguoi ta niềm hy vọng. Mày cứ lơ lửng, mất duyên con bé, giờ ai dám lấy nó ?.
Khai nhăn nhó:
- TRời ơi ! Con có làm gì đâu mà mất duyên. Mẹ khoé nói lời ràng buộc, nghe sợ qúa.
Bà Van thản nhiên:
- Đúng là mẹ muốn ràng buộc con với Cát Phuong. Gia đình đôi ben thân với nhau, lại môn đăng hộ đối. Mẹ yen tâm khi biết rõ con dâu mình xuất thân từ đâu, là nguoi thế nào. Con không nên từ chối nữa.
Khai rành rẽ:
- Nhung con khong hề yêu Cát Phuong.
Mày khong yêu sao ôm ấp vuốt ve nó ?.
Cát Phuong là con nhà lành, mày cũng khong fải hạng sở khanh, đểu cánh nen đâu thể chơi qua đường với con bé.
Khai bực dọc đứng fắt len:
- Hôn hít vuốt ve 1 cô gái fải cưới cô ta ư ? Mẹ thật buồn cuoi. Cưới vợ là chuyen của con, cho con, xin mẹ đừng xếp đặt, ép uổng.
Ba Van tức tối:
- Nhung con bé ấy là ai ?.
Ai, con khogn nói. Nhung khong fải là Cát Phuong.
Nếu khong fải là nó, còn lâu tao mới cưới cho mày. Thư? đứa nào dám bước vào ngôi nhà này, tao tống cổ ra khong kịp ấy chứ.
Vậy thì con đi. Mẹ khỏi fải tống cô?.
Rồi khong đợi bà Van nói thêm lời nào, Khai hầm hầm bước ra sân và nhảy len xe. Anh fóng bạt mạgng tren fố vẫn khong vơi hết bực dọc trong lòng.
Đang lúc Khai thất tình, mẹ lại bảo fải cưới Cát Phuong. Thật khong gì trớ trêu bằng. Mà chã lẽ Khai thất tình thật ?.
ANh nhếch môi cuoi. Lòng vòng 1 lát, anh rẽ vào hẻm nhà Phuong Tan. Chờ mấy fút, Nhật ra mở cổng cho anh. Khai lễ fép chào bà Quy, trò chuyen xã giao dăm ba câu rồi ra sân ngoài, trong khi Tan còn lánh mặt vì lý do khong đuoc khỏe.
Nhật ranh mãnh nhìn Khai:
- Em hỏi thật. Tại sao anh fải ngồi đồng nhà em vậy ?.
Khai ầm ự :
- Anh thích khung cảnh này.
Còn chị TAn là chúa ghét. Chị bảo sân nhà em nuôi muỗi. Vậy mà anh chịu nổi. Hay thiệt.
Khai hỏi:
- Em đã bao giờ tới nhà 1 cô gái và ngồi như anh chưa ?.
Nhật gật đầu:
- Có. Nung chưa bao giờ lặng lẽ ra về. Chị chằn nhà em đúng là khong có trái tim. Nhung anh đừng trách chị Hai, hôm nay chị em... khong đuoc khỏe.
Khai xa xôi:
- Tan có tim chứ, tiếc rằng cô ấy trao tim khong nhằm chỗ.
Nhật nhíu mày:
- Chị em làm gì có ai để trao chứ.
Sao em biết ?.
Ngoài anh ra, chẳng ai tới nhà em cả. Mẹ em đang lo chị hai ế độ đó chứ.
Khai bật cuoi khi Nhật hạ giọng:
- Anh mà đưa chị Hai về dinh đuoc, em cám ơn nhiều... nhiều.
thiệt khong ?.
Nhật chưa trả lời, Khai đã nghe tiếng Tan;.
Nhật.
Thằng nhóc giật mình:
- Dạ.
Không lo học, ngồi đó nói láo.
Le lưỡi, nháy mắt với Khai, Nhật nói:
- Trả khách qúy lại cho chị, em lo học ngay.
Phương Tần lạnh lùng:
- Sáng nay toi đã bàn giao tất cả sổ sách giấy tờ lại cho anh rồi. Chã lẽ còn thiếu gì à ?.
Khai gật đầu:
- Còn. Trái tim của anh, khổ sao nó vẫn còn bên em.
Tan chớp mắt vì câu tra? lời bất ngờ của Khai. Cô ấp úng:
- Làm ơn đừng...
Đừng đùa với em fải khong ? Tại sao em cố ép lòng nghĩ rằng anh đùa ?.
Nếu thật tình với toi, chẳng lẽ anh đùa với Cát Phương ?.
Khai buông từng tiếng:
- Đừng xen Cát Phương vào giữa chúng ta. Toi xem cô ấy như.. như.. em gái. Tôi biết Phương từ lúc cô ấy còn bé xíu. Nếu yêu đuoc, toi đã khong khổ vì em thế này.
Phương Tần nói thật nhanh:
- Toi đã có nguoi yêu, xin anh đừng xen vào giữa chúng toi.
Khai lì lợm:
- Toi muốn biết ke? may mắn ấy là ai. Nếu gặp đuoc anh ta, nghe anh ta nói đôi điều về em, toi sẽ khong làm fiền về em nữa.
Phương Tần nói:
- Anh đã gặp rồi.
Thức à ? Ơn chúa. Thức khẳng định với toi là có cảm tình với em, nhung em khong hề yêu thích gì cậu ấy.
Mặt nóng bừng len, Tan giận dỗi:
- Anh thiếu tế nhị đến mức hỏi Thức nhu vậy sao ?.
Khai tha thiết:
- Anh chi? khong muốn mình fải là kẻ thứ ba đágn ghét, cũng nhu khong muốn xảy ra chuyen bất hoà giữa anh em với nhau.
Phương Tần mỉa mai:
- Anh sợ lặp lại của chuyen hai ong bố à ?.
Hơi khựng lại 1 chút, nhung Khai lấy lại bình thản ngay:
- Dường nhu fần này khong có trong hồi ký. Sao em biết đuoc nhỉ khi anh dám chắc dầu tình cảm cách mấy Thức cũng kong hé răng chuyen này.
Trời đất bao la bí hiểm thật, nhung đâu có gì gọi là bí mật.
Khai gật gù:
- Anh có thê? đoán đuoc em nghe từ ai. Đúng là anh sợ chuyen cũ lặp lại, cả Thức cũng thế.
Tan thản nhien:
- Toi cha? nghĩ gì đến anh em anh, hai nguoi khong cần lo la9.p lại chuyen cũ.
Khai im lặng. Có lẽ fải dùng cách khác đê? chinh fục Tan thôi.
Anh thở dài:
- Có lẽ anh khong nen nuôi y vọng nữa. Nhung chúng ta sẽ là bạn tốt chứ ?.
Nhìn vẻ buồn bã của Khai, Tan khong đành lòng, cô khe khẽ gật đầu và biết lý trí mình đã đầu hàng trái tim. Tan tự trấn an:
- "Khai đã lùi 1 bước, rồi anh ra sẽ quên, khong gì fải lo cả ".
Tanlo gì cơ chứ ? Dường nhu cô cũng hụt hẫng khi Khai rút lui ? Con nguoi ta đúng là mâu thuẫn.
Đầu cúi xuống, Tan nhếch môi cuoi. Ngay lúc ấy, cơn đâu bọng nãy giờ tạm lắng bỗng ập tới khiến cô đổ mồ hôi hột.
Phương Tần đứng dậy giọng lạc đi:
- Xin lỗi. Toi khong đuoc khỏe.
Rồi cô bước vào nhà, nhung tới bậc thềm, Tan đã đổ nhào xuống trước ánh mắt hốt hoảng của Khai.
Nhu mũi ten rời khỏi chỗ, Khai lao về fía cô. Mặt Tan tái mát dưới ánh đèn néon.
Khia nắm lấy vai cô:
- Em làm sao vậy ? Lại chóng mặt à ?.
Tan nói đứt đoạn:
- Toi đâu... bụng... đâu qúa.
Đau từ khi nào ? Đau fía ben nào ?.
Tan bấu lấy cánh tay Khai, cô tra? lời anh trong nước mắt:
- Phải vào bệnh viện ngay.
Vừa lúc đó, Nhật và Bà Quy chạy ra. Tan đâu đến ù tai, hoa mắt, cô khong biết Khai nói gì mà mẹ gật đầu lien tục:
- Thằng Nhật xốc cô dậy và dìu cô tới cổng.
Khai rồ máy xe. tan thì thào:
- Toi khong sao. Toi khong vào bệnh viện, khong đi đâu hết.
Khai đanh giọng:
- Giờ này còn bướng hả ? Nhỡ bị ruột thừa thì sao ? Hừ ! đừng chết vì ngu ngốc nhé.
Ba Quy mếu máo:
- Trời ơi ! Mẹ năn ni? con mà Tan. Đừng chướng khí nữa.
Người chẳng còn chút hơi, Tan đế mặt Nhật và mẹmình len xe. Cô ngã đập vào lưng Khai, hai tay bấu chặt hong anh, Nhật ngồi sau giữ cô.
Bỗng dưng nước mắt Tan ướt cả lưng Khai, răng cắn chặt Tan cố khong khóc, nhung cơn đâu mỗi lúc 1 dữ dội. Cô bật thành tiếng nức nở khiến ruột gan Khai nhu đứt đoạn.
Anh gào len:
- Cố chịu đựng 1 chút. Sắp tới nơi rồi. Nếu đâu quá, cứ cắn đại vào vai anh, em sẽ dịu chịu hơn.
Nhật cũng hét :
- Đừng làm em sợ mà chị Hai.
Phương Tần cắn môi đến bật máu để đừng fải lo. Tới cổng bệnh viện, Khai bế cô trên hai tay chạy ào ào vào fòng cấp cứu.
Anh lau mặt cho Tan và luôn miệng trấn an cô bằng những lời hết sức âu yếm dịu dàng trong khi chờ bác sĩ khám.
Mãi đến khi y tá yêu cầu anh ra ngoài, Tan mới thấy sợ. Cô nhổm người lên gọi Khai khi cánh cửa fòng đóng lại.
Trong cơn đâu vật vã, Tan bỗng lo anh không nghe tiếng cô gọi. Rồi khi bác sĩ bảo chuẩn bị fòng mổ, Phương Tần lại sơ.... cô sợ mình chết mà chưa thú thật với Khai là cô yêu anh.
Nguồn: http://vietmessenger.com/