Chương 13
Phương Tần lần vào vách tập đi từng bước, dù vết mổ vẫn còn buốt đâu. Vừa tập đi, cô vừa giận dỗi, dầu biết là vô cớ. Đã chiều lắm mà vẫn chưa thấy... ai vào hết. Giờ này Nhật còn ở lớp học thêm hoá, mẹ chắc rời cơ quan. Vừa mới xin được một chân tạp vụ, mẹ phải nán lại làm vệ sinh phòng ốc cuối ngày, chắc chắn mẹ không dám xin về sơ"m để vào với Tan, một khi cô đã đỡ rồi. Duy chỉ có Khai, hai ngày nay không thấy anh đâu. Tần buồn rũ người như trồi non thiếu nước. Cô lo Khai đã chán vì thói đỏng đảnh của mình. Lo anh chả thật tình như lời anh nói. Nhưng nếu Khai là người mau chán, giả dối, Tần lo cũng bằng thừa.
Môi mím lại, Tần cố bước thêm vài ba bước nữa, rồi trở về giường đúng lúc cửa phòng bật mở. Mặt Tần tái đi khi người vừa vào không phải Khai mà là bà Vân và Cát Phương.
Linh tính cho biết, sắp có chuyện bực mình, nhugn Tần vẫn lễ phép gật đầu chào hai người.
Bà van nhếch môi, giọng trống không :
- Đã khỏe chưa?.
Tần lí nhí :
- Dạ cảm ơn... bác, cháu đã đỡ nhiều rồi.
Cát Phương chua ngoa:
- Đi đứng được là xuất viện được. Chả hiểu sao vẫn còn nằm lại. Định dùng khổ nhục kế để bắt xác người ta hả ?.
Đặt bịch nylon đựng đường, sữa, trái cây lên bàn, Phương nói tiếp:
- Để mà bồi dưỡng.
Phương Tần nuốt nghẹn xuống:
- Chị tới thăm là qúy lắm rồi, quà cáp làm chi cho tố nkém.
Ối dào ! Bà thứ này rẽ rề chớ đáng día gì đâu. Chỉ nhà nghèo mới thấy qúy.
Bà Vân đảo mắt khắp phòng:
- Đầy đủ nhỉ. Ti vi, tủ lạnh, máy điều hoà, chỉ co 'tỷ phú mới chơi sang cho nhân viên cưng nằm phòng đặc biệt thế này,nhưng con trai tôi không tỷ phú, nó bị bùa mê nên mơ"i bỏ tiền ra như vầy. Bắt đầu ngày mai, cô chuyển ra khu công cộng mà nằm, đừng bám theo Khai nữa. Tương lai Khai không có cô đâu đừng vọng tưởng.
Phương Tần mệt nhọc:
- Cháu... cháu khogn hiểu bác nói thế là ý gì.
Bà Vân cười khẩy:
- Rất dễ hiểu. Khai sắp cưới Cát Phương đây. Với cô, nó chỉ chơi qua đường, nhưng vốn thương người, Khai thấy cô bệnh mới bỏ ra chút tiền viện phí thuốc men. Đừng vì vậy mà lợi dụng nó. Tôi không thích hạng phụ nữ như thế đâu. Hãy để yen cho con tôi cưới vợ.
Phương Tần ấp úng:
- Bác đã hiểu lầm về cháu rồi.
Bà Vân khịt mũi:
- Hừ ! Tôi cũng mong mình lầm. Cô đẹp mà, lo gì chuyện kiếm không được một người thiệt tình với mình để nưƠng tực chứ. Cô...
Cửa phòng bật mở, khiến bà Vân ngừng lại, ông Chu bước vào với một ngỡ ngàng trong khi bà Vân trân trối nhìn ong.
Phải cả phút sau bà mới bật cười:
- là ông à ? Sao ông cũng biết con bé này nữa?.
Phương Tần là ân nhân của tôi. Nếu không nhờ chị em con bé đưa vào bệnh viện, có lẽ to đã chết đường, chết chợ vì trái tim đang bất ngờ trở chứng.
Thì ra đây là ông Chanh chớ không phải ông Chu như Tần tưởng lầm.Thật bất ngờ khi ông đến thăm cô. Khi bản thân cũng chả khỏe mạnh gì. Mặc kệ bà Vân và CAt Phương đứng xớ rớ trong phòng, ông Chanh đến gần Tan, giọng ân cần quan tâm:
- Cháu vẫn chưa khỏe phải không ? trông cháu xanh xao lắm. Nào, nghỉ đi chớ. Sao lại đứng thiểu nảo thế này?.
Phương Tần muốn rơi nước mắt vì sự ân cần của ông. Phải nói ông Chanh xuất hiện thật đúng lúc, nếu không chắc Tần chịu không nổi lời hạnh hoẹ của bà Vân và Cát Phương.
Cô nghẹn ngào:
- Cháu... cháu...
Ông Chanh nhíu mày:
- Đang thấy khó chịu à ? Chà ! tôi có thể làm gì giúp cháu đây?.
Tần lắc đầu, Bà Vân cao giọng:
- Vào thăm... cháu. Chúc cháu mau xuất viện và đừng quên những gì ta nói.
Cát Phương nhão nhoẹt:
- Ráng bồi dưỡng nghen. Có sức mới làm được việc chớ đâu thể nghỉ mà hưởng lương hoài. Thương người cách mấy anh Khai cũng lo hổng nổi đau.
Phương Tần gượng gạo:
- Cám ơn bác và chị đã vào thăm...
Cát Phương ngọt ngào:
- Chúng tôi vì anh Khai thôi. Tần đừng bận tâm.
Quay sang ông Chanh, Phương nói:
- Thưa chú, cháu về trước.
Bà Vân mím môi:
- Coi chừng trái tim của ông. Dường như nó đang đập dồn dập đấy.
Ông Chanh cười cười:
- Đúng là tim tôi đang dập dồn dập. Nói xúc động vì mãi nghĩ tới điều tốt đẹp, trong khi tim bà lại lạnh lùng đập đều như được làm bằng máy. Xem chừng tim bà có vấn đề ấy.
Mặt sa sầm xuống, Bà Vân ném cho Tần một cái nhìn hằn học trước khi ra khỏi phòng.
Dầu đã biết giữa hai người từng có một mối tình, nhưng Tần không ngờ ông Chanh và bà Vân lại mai mỉa nhau như thê.
Ông Chanh xoa cằm:
- Hình như họ tới đâu không phải để thăm bệnh ?.
Tần ngồi xuống giường:
- Sao bác lại nghĩ vậy?.
Vì tôi rất hiểu bà Vân. Nhưng trả nhằm gì. Khai là đứa bản lãnh, nó sẽ có cách bảo vệ tình yêu của mình.
Phương Tần vuốt tóc, cô lảng đi.
Bác đã thật khỏe chưa mà đi thăm cháu. Thật cháu ngại ghê.
Ông Chanh đưa tay lên ngực:
- Người bệnh này thăm người bệnh kia khogn được sao? Tôi chi hết bệnh khi nào trái tim ngừng đập, mà chừng nào ngừng đập nó khogn báo trước, bởi vậy tháng ngày còn lại, tôi tùy nghi sử dụng. Nào , cháu cứ nàm xuống nghỉ đi. tôi giúp cho.
Phương Tần lúng túng xoay trở. Những hôm trước, Khai là người đỡ cô đứng lên ngồi xuống , hai hôm nay Tần khá vất vả khi phải vận động một mình.
Cô bối rối khi ông Chanh bước đến gần.
Bác sĩ bảo cháu phải tự vận động a.
. Ông Chanh phất tay:
- Vậy thì cố chịu đâu một chút nhé.
Mím môi, Tần từ từ nằm xuống. Ông Chanh đảoo mắt quanh phòng y như bà Vân lúc nãy, nhưng cách nói đầy thiện cảm.
Phòng cũng khá tiện nghi, Khia chu đáo lắm.
Phương Tần bỗng thở dài:
- Cháu khổ tâm vì phải manh ơn người khác.
Ông Chanh nhíu mày:
- Sao lại nói thế khi Khai rất qúy mến cháu, sẵn lòng vì cháu.
Mặt Tần nóng bừng, cô không hiểu sao ông Chanh lại quan tâm đến chuyện cô và Khai. Cô và ông suy cho cùng chỉ là mối quen biết... giúp người qua đường,ong cần gì tới thăm một con bé thuộc tầng lớp dưới như Tần. Chắc chắn ông Chanh còn có mục đích nào đó.
. Giọng ông ta lại vang lên:
- Lẽ ra, tôi không nên hỏi thế. Khổ nổi Khai có đặc vấn đầ với Thức. Tôi không muốn anh em chúng bất hoà với nhau.
tan nhìn ông Chanh trân trối:
- Cháu không nghĩ gì tới hai anh ấy ca?.
Ông Chanh ngạo nghễ:
- Vì Thức đã có Nhã Trúc và Khai đã co 'Cát Phương à ? Nếu lấy đó làm cái cớ thì mong manh lắm. Đàn ông dòng nhà tôi vừa tham lam, vừa thủ đoạn lại đa tình. Cùng một lúc cháu khiến bọn chúng chết mệt vì lò cho mình thế này, thật... Chậc ! Phải nói thế nào nhỉ ?.
Nghieng nghieng đầu nhìn TAn, ông Chanh nói tiếp :
- Cháu có tài quyến rũ hay có sức hấp dẫn phi thường ? chắc cả hai yếu tố đều đúng. Bởi vậy, chả trách gì con, cháu tôi thất điên bát đảo. Nhưng Khai hợp với cháu hơn. Thức không sâu sắc bằng Khai, nó mau thay đổi và chóng quên lắm.
Phương Tần chưa kịp hiểu thâm ý của ông Chanh thì cửa phòng lại mở. Khai bước vào với một ôm hoa cẩm chướng đỏ rực và một cà men thức ăn.
Anh ngạc nhien khi thấy ông Chanh, nhưng sau đó Khai lấy lại bình thản ngaỵ Anh nói:
- thật bất ngờ khi gặp chú ở đây.
Ông Chanh ngập ngừng:
- Chú đị.. tái khám, sẵn dịp vào thăm Phương Tần luôn thê?.
Thức khogn đi với chú sao?.
Nó bận với Nhã Trúc rồi. Con bé đeo thằng Thức cứgn ngắt, chắc chú phải cưới vợ cho nó sớm. Cái thằng ấy lu bu trong tình cảm lắm.
Phương Tần chớp mắt, cô bỗng khó chịu vì những lời của ông Chanh. Suy cho cùng, ông ta và bà Vân cùng mục đích không muốn cô có quan hệ với con trai cưng của họ, nhưng mỗi người một cách khac nhau. Bà Vân thì thẳng thừng đe doạ, ông Chanh ngọt ngào gán ghép Tần cho Khai. Cả hai đều hết sức coi thường cô. Trong mắt họ, cô khác nào thư gái làm tiền rẻ mạt.
Nỗi uất nghẹn dâng lên ù cả tai, Tần không biết nói sao để ông Chanh về cho cô được yên.
Giọgn ông ta ngọt ngào:
- Phương Tần được nhiêu người quý thật. Lúc chú vào đây, có cả mẹ cháu và Cát Phuong ghé thăm nữa.
Mặt Khai nhíu lại. Anh nhìn vội về phía Tần và thấy cô mím chặt, mắt long lanh như muốn khóc.
Rút trong túi ra một phong bì, ông Chanh để ở đầu giường.
Tôi là đàn ong, không biết mua đường sữa gì... gì CAt Phương , thôi thì gởi cháu ít tiền để ăn uống tẩm bổ. Phải nhận cho tôi vui.
Tần ngồi bật dậy, quên cả vết mổ buốt lên trí óc.
Cháu khogn nhận dau. Xin bác đừng làm thế.
Tôi có làm gì đâu mà cháu cuống lên vậy. Đây là chút lòng cháu không nhận, tôi sẽ giận đấy.
Phương Tần đưa mắt nhìn Khai, anh nhỏ nhẹ nhưng cương quyết:
- Cháu lo tất cả cho Tan, chú không phải bận tâm.
Ông chanh ung dung:
- Muốn chú không bận tâm thì hai đứa nhận cho chú vui. Có là bao đâu nào.
Nụ cười vẫn ở tren môi, ông Chanh cao giọng:
- Không phiền hai đứa nữa, chú về. Chúc Phương Tần mau bình phục.
Đặt hoa lên bàn, Khai để Tần nằm xuống. Bỗng dưng cô trút hết giận dỗi, bực dọc vào anh.
Anh về đi cho tôi được yen thân.
Làm như không nghe lời Tan, Khai kiểm tra thuốc để tren đầu tủ rồi hỏi:
- Đã uống đủ thuốc chưa?.
Tần quay mặt vào vách, không thèm trả lời. Khai dầy mặt hỏi tiếp:
- Em ăn tí súp rồi uống thuốc nhé ?.
Tần nằm im thinh thít. Khai nói:
- Anh mới vắng một ngày một đêm, em đã thấy không thể thiếu anh,đúng không ?.
Ai dư hơi đi giận người dưng.
Khai tủm tỉm cười:
- Cũng đúng. Giận anh, viết thương lau lành lắm đó.
Phương Tần tiếp tục chì chiết:
- Như vậy cho vừa lònh vừa dạ thiên hạ chứ.
Nói tơ"i đóp, tự nhien Tần rưng rưng. Cô nhớ những lời bà Vân mà tê lòng. Có thật Khai và Cát Phương sắp cưới không ? Nếu không sao bà lại nói thế ?.
Dầu không muốn chút nào, Tần vẫn phải nấc lên cho bớt nặng ngực. Nồi nghẹn ngào tuôn trào theo nước ms*'t, con khóc ngon lành khiến Khai quýnh lên:
- Anh ôm TAn vào lòng:
- Em làm sao? Đau ở đâu?.
Phương Tần thổn thức:
- Ở tim. Anh không biết được đau.
Khai hôi hả:
- Mẹ đã nói gì với em ?.
Tần cúi mặt làm thinh. Khai nâng cằm cô lên, giọng khẩn khoản:
- Hãy cho anh biết, mẹ đã nói gì ?.
Bá chỉ thăm hỏi em thôi.
Khai lắc đầu:
- Mẹ anh không vì người khác đến thế đâu. Em đừng giấu anh nữa.
Phương Tần đẩy Khai ra:
- Anh hiểu mẹ mình như vậy thì hỏi làm chỉ Tốt nhất, anh nên về với vợ sắp cưới.
Khai bật cười:
- Anh đoán trúng phóc. Mẹ cố tình mang Cát Phương tới thăm em để khoe cô ta là vợ sắp cưới của anh.
Phương Tần nước mắt tràn mi:
- Vậy mà nah còn cười được à ? đúng là gia n dối và độc ác.
Khai nói:
- Anh cười trong hạnh phúc vì nhữn ggiọt nước mắt hiếm hoi của em.
Phương Tần hít mũi:
- Ai thèm khóc vì anh cơ chứ.
Khai lau những giọt nước mắt tren gưƠng mặt vẫn còn xanh xao của Tan, giọng nhẹ như ru:
- Đừng nhè nữa. Suốt thời gian qua, anh như thế nào, chẳng lẽ em không biết. Khoc như vầy chỉ khổ anh thôi.
Phương Tần ấm ức:
- Nhưng mà...
đặt tay lên môi cô, Khai nói:
- Mẹ anh và mẹ Cát Phương là chỗ bạn be lâu n ăm, nên thích làm sui với nhau. Đó là mong muốn của các cụ, chớ đâu phải của anh.
Tần chua chát:
- Đành là như vậy, nhưng nếu anh đáp ứng được mong muốn của ba mẹ vẫn tố thơn quen một con bé mồ côi cha, nghèo kiết xác như em.
Thấy mặt Khai xụ xuống. Tần hạ giọng:
- Xin lỗi. Lẽ ra em không nên ói như vậy. Khổ nổi, thức. tế là thế. Trong mắt nhìn của mẹ anh và cả ông Chanh, em chỉ là hạng gái kong ra gì, bám vào đàn ông để lợi dụng. Suốt thời gian qua, anh quá tốt với em, em không dám nhận nữa đâu. Ngày mai anh xin cho em xuất viện sớm, nếu anh không muốn bị mang tiếng.
Khai phân bua:
- Chúng ta đã thỏa thuận rồi. Chuyen đâu ra đó. Anh yêu em và luôn tôn trọng em. Em nằm ở nhà hay ở đây thì tiền viện phí cũng vẫn do em chi trả. Trước mắt anh cho em vaỵ Ở đây không có chuyện giúp đỡ hay lợi dụng gì nhau ca?.
Phương Tần nói:
- Em không phải con nít lan ba tuổi để nghe anh giải thích, người lớn càng khắt khe hơn trong những chuyện thế này. Anh hiểu em vẫn chưa đủ, quan trọng là gia đình anh kìa. Em biết bác gái sẽ không chịu hiểu em đâu.
Khai ôn tồn:
- Hiểu một người chỉ là vấn đề thời gian. Sau này anh sẽ đưa em về nhà thăm mẹ thường xuyên. Tin chắc bà sẽ thương em vì mẹ rất dễ thong cảm với người khác.
Phương Tần khổ sở:
- Mẹ đã nói với em, Cát Phương là vợ sắp cưới của anh và yêu cầu em hãy để yen cho anh lấy vợ. Bởi vậy, mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ đau.
Giữ hai vai Tần trong tay mình, Khia gằn giọng:
- Anh yêu em chớ không hề yêu Cát Phương. Mẹ sinh ra anh nhưng hạnh phúc của anh do anh tìm lấy, chớ mẹ không cho anh được. Bởi vậy em không lo gì chuyện Cát Phương hết. Nếu cứ nhắc lại vấn đề này, anh sẽ giận đấy. Giờ thì ăn xúp, uống thuốc.
Phương Tần miễn cưỡng gật đầu. Từ hôm vào bệnh viện đến nay, hầu như một tay Khai săn sóc cô, Tần đã quen co 'anh, được anh yêu chiều rồi. Cô biết mình sẽ chết mất nếu Khai đồng ý lấy CAt Phương như mong muốn của bà Van.
Tần yêu anh vì anh la `Khai chứ đâu phải vì anh giàu có. Nhưng liệu ai có thể tin Tần khi cuộc sống bây giờ quá nhiêu người trọng đồng tiền.
Khai hôn nhẹ lên trán cô. Anh đoán được Tần đang nghĩ gì trong đầu nên càng yêu cô hơn. Tần luôn ray rứt vì sự khó khăn, nghèo khổ của gia đình. Cô rất sợ tự trọng nên dễ bị tổn thương. Anh biết chắc mẹ mình đã nặng lời với Tần nhằm chia rẽ anh và cô. Khai thừa sức chịu đựng mọi chuyện để được có Tan, nhưng riêng co thì chưa chắc. Trong cuộc sống, Tần vẫn là con ngựa non háu đá, trong tình trường cô cũng thế. Nông nổi, bướng bỉnh cộng thêm chút kiêu căng sẽ khiến người ta dễ ngã gục nếu bị thất vọng hoặc bị một thất bại nhỏ nào đó. Khai không mong điều này xảy đến với TAn vì anh yêu co thật lòng. Nhưng ai biết được chuyện gì sẽ tới, khi trước mặt cả hai người là con đường nhấp nhô sỏi đá.
Chương 14
Nghiêm nhịp nhịp tay tren bàn. Có nằm mơ, anh cũng không tin Khai thất điên bát đảo vì Phương Tần. Con bé đẹp thật, nhưng từ trước đến giờ, xung quanh Khai lúc nào chả có gái đẹp, không chỉ đẹp, họ còn biết chiều chuộng nữa kìa. Tần không chiều ông chủ nhỏ, lại hay chống đối. Suốt thời gia viết hồi ký cho ông Chu, con nhỏ và Khai như nước với lửa. Nào ngờ... Hà! Khai bị nó hớp hồn bằng chiêu dửng dưng lạnh lùng rồi.Ngạo mạn phách lối như Khai mà cũng chịu thua, vậy mới biêt Phương Tần tài hơn Khánh Như nhiều trong nghề quyến rũ đàn ông.
Hồi mới vào hát câu gì những lúc chờ ca sĩ loại A ở phòng trà, Khánh Như cũng đổ hết mánh khóe với Khai, cô nàng mong muốn lọt vào đôi mắt đa tình của cậu ta để một bước lên chức bà, khổ nổi Khai lại không ưa NHu, vì vậy co ta mới bám vào Nghiêm. Hai người mau chóng thành một cặp cùng chí hướng, không yêu nhưng sống nương vào nhau để kiếm tiền.
phải thành thật mà nói, từ khi có Khánh Như là... phụ tá, Nghiêm phất lên thấy rõ. Con bé có nhiều s'ang kiến làm giàu độc đáo. Khai mà biết thì... Nhưng làm sao thằng hợm hĩnh ấy biết được, khi đầu óc nó dạo này mãi bận bịu chuyện yêu đương.
Giọng bà Vân vang lên cắt ngang giây phút tự đắc hiếm hoi của Nghiêm:
- Cháu có cách nào để Khai chán con nhỏ đó không ?.
Nghiêm rề rà:
- Cách thì chắc chắn phải có. Nhưng dì như thế để làm gì ? Khai vẫn còn ham chơi. Chơi đã rồi sẽ chán, từ trước đến giờ, Khai có yêu ai quá một năm đâu nào.
Bà Vân bồn chồn:
- Nhưng lần này khác, nó lụy conTần dữ lắm. Suốt ngày nó túc trực trong nhà thương. Nói thật. Lỡ dì bệnh không biết nó có chăm sóc dì được một phần mười như nó đối với con nhỏ không nữa.
Nghiêm xua tay:
- Ậy ! Đừng so sánh như vậy. Phương Tần khác dì xa lắc. Nó đang ra sức quyến rũ Khai, Dĩ nhien cậu ấy phải si mê đến mức không rời nó nữa bước rồi. Muốn Khai bỏ Tần cũng dễ thôi.
Bà Vân hỏI tới:
- Bằng cách nào, khi lời dì nói với Khai như muối bỏ biển.
Nghiêm lấp lửng:
- Để cháu nghĩ cách tốt nhất rồi... báo cáo với dì sau.
Mày nhanh lên giùm dì, để lỡ con nhỏ dính cái bầu thì khó lắm đó.
Mặt bà Vân chợt đanh lại:
- Thằng Khai cũng giống ba nó. Rặc nòi dại gái. Nếu không nghe lời tao cưới Cát Phương thì đừng hòng tao cho một cắc. Đồ đàn ông thiếu suy nghĩ.
Nghiêm cười cười:
- Lúc nào dì cũng độc mồm, nhưng tấm lòng lại luôn rộng rãi. Cháu vẫn thấy dượng Chu vẫ phay phay, dầu ổng không xứng được như thế.
Bà Vân nhếch môi:
- Ai lại đi đánh kẻ chạy về. Cứ coi như là dì đang làm phước cho thằng Khai còn có ba, con cái nó sau này có ông để gọi nội. Ổng thuê viết trăm ngàn cuốn hồi ký, dì cũng mặc kệ.
Bà VAn lảng sang chuyện khác:
- Cháu biết gì về Phương Tần ?.
Nghiêm nhún vai:
- Nó cũng như những đứa con gái nghèo hám tiền kh'ac, vậy cứ dựa vào điểm yếu của nó mà... đánh, có gì khó đâu chớ.
Nghiêm cao giọng:
- Cháu sẽ lo cho dì vụ này. Chỉ sợ lộ chuyện, Khai không để cháu yên.
Bà Vân vỗ ngực:
- Dì còn sờ sờ đây, cháu an tâm.
Nghiêm thở dài:
- Chỉ sợ tình yêu làm Khai mù quáng thôi. Dì biết không, dạo này Khai nghe lời Phương Tần đâmm ra nghi ngờ cháu.
Bà Vân nhíu mày:
- Nó nghi ngờ cái gì ?.
Mặt buồn bã,uất ức Nghiêm nói:
- Khai nghi ngờ cháu xoén bớt doanh thương bỏ túi riêng.
Trời ơi ! Đúng là bậy.
Nghiêm tiếp tục than thở:
- Cháu nghĩ tới công sức mình góp vào cho dì mười mấy năm nay mà tủi. Nói thật, nếu kong có cháu cầm cự lúc Kha chết, thử hỏi phòng trà, vũ trường còn tồn tại đến hôm nay không ? Anh em trong nhà như thể tay chân, cháu có thể gian dối như vậy sao? Khai đúng là bị Phương Tần làm u mê rồi.
Bà Vân nhấp nhổm:
- Vậy càng phải mau chóng loại Tần khỏi trái tim Khai. Dì sẽ cưới Cát Phương cho nó. Có vợ cầm chân, nó mới tu tỉnh để lo sự nghiệp.
Nghiêm tán vào:
- Dì nói rất đúng. Khai cần phải có vợ, một cô vợ con nhà danh giá đàng hoàng. Cát Phương rất hợp với dì, cháu nghĩ ngoài Phương ra, khó ai xứng với Khai.
Bà Vân thở dài:
- Ai cũng nói vậy, nhưng Khai thì không chịu, dì mới tức.
Nghiêm bảo:
- Đàn ông mà dì. Cứ chơi cho thỏa, nhưng khi lấy vợ, nhất định phải lựa chọn. Cháu tin Khai sẽ nghĩ lại.
Nhìn đồng hồ, Nghiêm nói:
- Cháu phải đi đây. Dạo này cháu phải kỷ trong việc quản lý vì không muốn bị nghi ngờ tiếp tục.
Bà Vân nhỏ nhẹ:
- Nếu thương dì, cháu đừng trách Khai...
Nghiêm bật cười:
- Trời ơi ! Mình là người nhà, dì cần gì phải nói như vậy với cháu. Tội chết.
Lên xe, Nghiêm phóng một mạch tới nhà Khánh Như.
Mở cửa cho anh vào nhà xong, Như chì chiết ngay:
- Đi đâu suốt từ đêm qua tới bây giờ mới thấy mặt anh. Vui vẻ với con nào kỹ thế ?.
Buông mình xuống nệm, Nghiêm càu nhàu:
- Công việc ngập mặt, rảnh rang đâu để vui vẻ chứ.
Như chất vấn:
- Nãy giờ anh ở đâu? Sao điện thoại toàn ngoài vùng phủ sóng không vậy?.
Nghiêm uể oải trả lời:
- Anh bàn cong chuyện với dì Van, dì ấy rất ghét nghe chuong điện thoại. Bởi vậy, anh tắt máy để khỏi bị nhằn nhì cũng như khỏi bị phân tâm.
Khánh Như tò mò:
- Chuyen gì quan trọng giữ vậy?.
Nghiêm nhếch môi:
- Liên quan tới bạn nối khố của em.
Phương Tần à ? Mà chuyện gì ? Em ghét thói lấp lửng nhất trên đời.
Nghiêm nói:
- Nó bắt xác, thâu hồn thằng Khai. Dì Vân lại kong thích nó, thế là "trận chiến thầm lặng" sắp mở màn và anh được mời tham gia.
Khánh Như tỏ vẻ không tin:
- Anh có lộn không ? Nhỏ Tần khóai tay Thức chứ đâu ưa gì tay Khai.
Nghiêm ngạc nhiên:
- Sao lại có Thức lọt vào đây nữa?.
Như liền kể cho anh nghe những gì Tần đã tâm sự rồi đặc một dấu hỏi to đùng:
- Chẳng lẻ con nhỏ bắt cá hai tay?.
Nghiêm cười:
- Nếu đúng vậy, Phương Tần tham gấp mấy em. Toàn... săn tìm mấy đại gia.
Khánh Như liếc Nghiêm một cái sắc lẻm, cô bỗng khó chịu khi biết Khai si Phương Tần. Con ngốc ấy có gì hấp dẫn chứ. Nhớ tới thái độ trịch thượng, xem thường mà Khai từng dành cho mình, Như nhức nhối vì căm tức. Khai chê mình để chạy theo Phương Tần. Hừ ! Dù chuyện trước đây Như đeo đuổi Khai là âm thầm, là bí mật chả ai biết, nhưng co vẫn thấy bị sỉ nhục, nếu như một ngày đẹp trời nào đó Tần trở thành bà Trương An Khai, tức là chủ của Như thì còn gì ê mặt cho bằng.
Phương Tần tẩm ngẩm mà thâm. Trước đây Như vẫn vờ dò thăm ý Tan, nó luôn mồm chê bai, ghét Khai, thích Thức. Nào ngờ tất cả nó tung hỏa mù. Bây giờ nó... câu được Khai rồi, chắc chắn chuyện làm ăn của Nghiêm lâu nay bị bại lộ.
Giọng Nghiêm vang lên:
- em có cách nào gọi Phương Tần ra khỏi tâm trí Khai không ?.
Như chớp mắt:
- Sao anh lại hỏi vậy khi Tần là bạn thân của em ?.
Nghiêm phá lên cười khùng khục thật khó nghe:
- Bạn thân. Thân bằng anh và em không ?.
Nói thật để Phương Tần kè kè ben Khai, không có lợi cho chúng ta đâu. Hôm trước nghe nói nó nghỉ việc anh đã mừng, nào ngờ... Hà ! lời nói của người tình có sức mạnh gấp mấy trăm lần nói của một kế toán, trước đây có thể Khai không quan tâm đến những bản báo cáo của Tan, nhưng bây giờ thì khác, chỉ một tiếng mè nheo của nó thôi , anh và em dám đi tông sự nghiệp lắm.
Như liếm môi:
- Tần không xấu với bạn bè đâu.
Nghiêm nhấn mạnh:
- Nó đàng hoàng như vậy nên càng tốt với người tình. Cái khoản chênh lệch từng lọt vào túi chúng ta, Khai lấy bao cho Phương Tần không sướng sao?.
Giọng Khánh Như yếu xìu:
- Anh muốn em phải làm gì đây?.
Nghiêm nhún vai:
- Hãy loại con bé y như em loại tình địch.
Anh ngụ ý gì khi nói như vậy?.
Chả ý gì hết. Anh vì cả hai đứa.
Nhưng nếu em làm không được thì sao?.
Thì cứ phá cho Khai và Tần không còn tâm trí để ý đến chúng tạ Anh muốn vũ trường Suối Mơ sẽ là của mình, bởi thời gian tới anh sẽ thả lỏng ở đó cho mọi thứ rối tung lên.
Khánh Như ngơ ngác:
- Em không hiểu ý anh.
Nghiêm khoát tay:
- Từ từ em sẽ hiểu. Nhiệm vụ của em là... khủng bố, phá hoại hai kẻ đang mê mải yêu, phần anh sẽ cố biến ước mơ làm chủ của chúng ta thành hiện thực.
Khánh Như im lặng. Nghiêm biết rõ ý nghĩa của sự im lặng này. Anh kéo Như nằm xuống kế ben mình. Hai người âu yếm vuốt ve nhau, nhưng tâm trí mỗi người lại nghĩ chuyện khác. Cả hai đều ôm mộng làm giàu bằng những của cải không phải của mình.
Khai đứng dậy, đi tới đi lui trong sân nhà Phương Tần. Chờ mãi cô cũng về tới, lòng Khai dịu lại khi Tần đẩy cổng rào bước vào. Tự nhiên anh giận dỗi như tre? con. Thay vì bước đến ôm co, Khai ngồi yen một chỗ. Phương Tần vốn nhạy cảm, nên cô hỏI ngay:. Chờ em lâu lắm phải không ?. Khai ậm ự. Anh chờ Nhat chứ đâu có chờ em. Tần cuoi, cô ngồi xuống kế Khai:. Chín giờ nó mới về. Cho anh chờ rục xương luôn. Khai dài giọng:. Rục xương có nhằm gì. Chỉ sợ trái tim hoá đá mất thôi. Áp mặt len ngực Khai về phía ben trái, Tần kêu:. Chết ! Khong nghe đập. Tim anh hoá đá mất rồi. Khong dằn được lòng, Khai ôm cô và háo hức hôn đôi môi mềm. Phương Tần vừa thở, vừa đẩy anh rạ. Mẹ nhìn thấy đấy. Khai lì lợm:. Mẹ bận xem tivi chớ xem chúng mình làm chi. Sao, tim anh đã hoá đá chưa ?. Bấu nhẹ vào vai anh, Tần nói:. Em sợ anh thật. Đúng là ông trời con. Dễ ghét nhất. Lẽ ra em phải giữ vững lập trường ghét anh hoài đê? bây giờ khỏi phải khổ.. Khai nhíu mày:. Yêu anh khô? lắm à ?. Phương Tần thơ? dài:. Nếu anh là người khác, chắc chắn tình yêu của em không gặp sóng gió. Em luôn lo sơ. khi nghĩ tới ngày mai. Khai buột miệng:. Nghĩa là em không tin anh ?. Tần không trả lời, giọng cô trầm hẳn xuống:. Hồi trưa vào siêu thị sắm sửa đồ dùng cho công ty, em gặp bác gái và Cát Phương. Hai người lúc nào cũng như hình với bóng. Em không chen chân vào được đâu.. Khai hỏi ngay:. Mẹ có nói gì với em không ?. Tần kể lể:. Em chào, mẹ chỉ mỉm cười và nhỏ nhẹ bảo :
'Dầu thế nào thì Khai cũng bỏ cháu '.
Khai nắm tay cô:
- Mẹ dùng đòn ly gián đó... em phải tin anh.
Tựa lưng vào ghế, Tần thở hắt ra:.
- Em mệt mỏi lắm, anh biết không ? Suốt buổi chiều nay, em không còn tâm trí để làm mà việc thì ngập đầu. Thế là phải ở lại, tập chung hết ý chíu và nghị lực để xong sổ sách. Vái sao đừng trực con toán nào hết, nếu không em chả đào đâu ra trâu để bán mà đền cho chú?.
Khai xót xa:.
- Mới hết bệnh chưa bao lâu, em cực thế này làm sao lại sức.
Phương Tần vuốt nhẹ cằm Khai:.
- Em là lọ lem nên quen rồi.
Hai người chợt rơi vào im lặng. Khai nhỏ nhẹ, nhưng hết sức quyền hành.
- Nghỉ những chỗ ấy đi. Anh sẽ lo cho em và gia đình đầy đủ. Anh không muốn người mình yêu đầu tắt mặt tối vì suốt ngày bận kiếm sống.
Phương Tần nói:.
- Ai cũng bận kiếm sống chớ đâu chỉ mình em. Em hiểu tình ý của anh, nhưng em thích tư lập và không muốn bị thương hại.
Lấy trong ví ra một phong thư, Tần ngập ngừng:.
- Em vừa lãnh lương, em xin gửi bớt anh lại tiền viện phí, hãy nhận cho em vui.
Mặt nóng bừng, Khai gằn:.
- Em đối với anh như người dưng kẻ lạ vậy sao ? Thật không ngờ em coi thường anh đến thế.
Tần cương quyết:.
- Chúng ta từng thỏa thuận rồi mà. Nếu không nhận, chính anh mới coi thường em.
Khai khoát tay:.
- Anh chưa nhận vào lúc em còn khó khăn như vầy. Cất đi.
- Em không hề khó khăn. Thật mà.
Vừa nói, Tần vừa nhẹ nhàng đặt phong bì vào tay Khai.
Anh giận dữ nắm mạnh tay cô:.
- Em còn là người yêu của anh không ? Sao nỡ sòng phẳng với anh từng chút vậy ?.
Nhìn ánh mắt long lên vì giận và cả vì khổ sở của Khai, Tần cắn môi. Cô bối rối khi anh nói tiếp:.
- Em chỉ biết nghĩ tới mình chớ không cần biết cảm nhận của người khác. Em tự cao và ích kỷ quá.
Dứt lời, Khai đứng phắt dậy đi như chạy tới chiếc môtô, không đợi Tần nói tiếng nào, anh rồ ga phóng đị.
Ngồi lại một mình, Tần gục vào hai tay ân hận. Khai nói đúng, cô quá sòng phẳng với anh. Tần trả lại anh khoản tiền đã chi ra suốt thời gian cô nằm viện, nhưng cô có thể trả lại những tình cảm, sự chăm sóc?
Nguồn: http://vietmessenger.com/