Chương 15
Bà Vân buông điện thoại xuống và ngồi thừ ra trong phòng thương xót..
Mẹ Cát Phương vừa cho bà biết, con bé vẫn nằm liệt giường vì cú sốc do Khai gây ra. Con bà đã từ chối thẳng thừng Cát Phương và tuyên bố sẽ cưới Phương Tần. Hừ ! thứ yêu nữ ấy có gì hơn Cát Phương là ngọc cành vàng chứ ?.
Càng nghĩ bà càng tức tối. Rõ ràng Khai ăn phải bùa ngải rồi. Dầu Khai đã giải thích rằng trái tim có lý lẽ của nó, bà vẫn không thê? tin Khai yêu thật tình một đứa như Tần.
Khai từng quen nhiều cô gái, nhưng chả tới đâu thì đã bỏ, chưa bao giờ nó đề cập tới chuyện cưới ai trong những đứa nó quen, thế mà bây giơ `...
Rõ ràng Phương Tần là đứa ranh ma, thủ đoạn nhất trong những đứa quen Khai, bởi vậy nó mới nắm giữ được trái tim con trai bà. Cái thằng đã 30 rồi mà vẫn còn nông nổi. Nhưng lỡ Khai và Phương Tần thật tình yêu nhau thì sao ?.
Chắc không đâu. Con nhỏ nghèo kiết xác muôn đời ấy chỉ yêu tiền, nó xem Khai như một nấc thang để trèo len đỉnh danh vọng mà thôi. Phai làm Khai nhận rõ mặt Phương Tần, chắc chắn nó sẽ bỏ con nhỏ ngay.
Nhưng làm cách nào để Khai nhận ra sự thật đây. Bà Vân bỗng thở dài khi nhớ tới Kha.
Hồi ấy, Kha yêu mê mệt một vũ nữ, nó chưa hề nói sẽ cưới cô gái ấy, nhưng vốn người nhìn xa trông rộng bà đã ra tay từ trước. Bây giờ Kha đã vĩnh viễn xa ba rồi, nhưng mỗi lần nhớ tới con, bà vẫn rùng mình trong ám ảnh kh nghĩ cái chết của nó là tại...
Ba Vân đấm nhè nhẹ vào trán. Bà cố hất cái ý nghĩ vừa thoáng qua ra khỏi đầu. Kha chết vì lái xe quá tốc độ khi xay rượu kia mà.
Chuông điện thoại khô khan vang len làm bà giật mình.
Nhấc máy len, bà hơi bất ngờ khi nhận ra giọng ông Chu. Hai người không điện thoại với nhau bao nhiêu năm rồi, sao hôm nay ông ta phá lệ nhỉ ?.
Giọng bà lạnh nhạt:
- Có chuyện gì vậy ?.
Có. Nhưng là chuyện của Khai.
Rồi không đợi bà Vân kịp nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra với con trai, thì ông Chủ đã phủ đầu:
- Tôi chỉ còn một thằng con trai, tôi không muốn nó giống anh nó, chết vì sự nhẫn tâm của mẹ mình. Hãy để Khai tự do chọn vợ theo ý muốn.
Ba Vân nói như hét vào điện thoại:
- Ông ngậm máu phun người.
Gác mạnh máy xuống, bà ôm ngực thở hổn hển. Khốn kiếp ! Tại sao ông ta dám nói với bà như thế nhỉ ? Hồi đó, Kha bị sốc khi thấy ông bố cặp kè với người yêu nên đã lạt tay lái tông xe vào cột đèn. Chuyen đó ai cũng biết vậy mà bây giờ ông ta dámnói Kha chết vì sư. nhẫn tâm của bà. Ông ta thật ác khi giêo tiếng oán cho bà.
Đang tức nghẹn cả ngực, bà Vân bỗng nghe tiếng Nghiêm ngoài sân.
Thằng cháu kêu len trước khi bước vào nhà:
- Dì không khoẻ à ?.
Ba Vân gượng gạo:
- Ờ. Cũng tại tức thằng Khai. Dì chả ăn uống, ngủ nghê gì được.
Nghiêm ngồi xuống:
- Cháu tính nhiều cách rồi, nhưng có cơ hội ra tay.
Ba Vân mai mỉa:
- Đợi mày có cơ hội, chắc tụi nó con đùm con đề.
Nghiêm hạ giọng:
- Cón nguồn tin nói ông Chanh và thằng Thức có cảm tình với Phương Tần...
Nghe nhắc tới ông Chanh, bà Vân hơi bối rối, nhưng bà trấn tĩnh ngay:
- Thằng Thức có bồ rồi mà.
Nhưng nó đã bỏ cô ta để đeo đuổi Phương Tần. Con bé này coi vậy mà cao tay ấn thật. Toàn khuynh đảo các công tử, thiếu gia nhà giàu. Mục đích của nó rõ như ban ngày, khổ nổi các cậu nhà ta lại không nhìn thấy điều đó.
Ba Vân nhíu mày:
- Nếu không được khỏe, nó sẽ quay sang Thức phải không ?.
Có lẽ vậy. Tần từng thú nhận với Khánh Như, phụ tá của cháu rằng, nó thích Thức, chứ không ưa Khai, chỉ vì Khai si tình quá, nó mới động lòng khi nghĩ tới số tài sản mà sau này Khai sẽ thừa kế.
Ba Vân tức tối:
- Phải làm sao cho Khai biết chuyện này ?.
Nghiêm nói:
- Nhu đã đánh tiếng với Khai, nhưng cậu ấy đâu thèm tin.
Ba Vân nghiến răng:
- Đúng là u mê. Làm mẹ, dì phải kéo con mình ra khỏi cõi hổn độn đó mới được.
Nghiêm xoa cằm:
- Dì không sợ Khai sẽ đi theo vết xe của anh Kha sao ?.
Mặt tái mét, ba Vân quát:
- Đồ độc mồm ! Tao khogn thích nghe câu hỏi này. Quên chuyện thằng Khai đi.
Nghiêm gật gù:
- Vậy cháu sẽ mạnh dạn dùng cách của mình. Tuy nó có hơi cũ một chút.
Cách gì vậy ?.
Nghiêm khoái trá:
- Một mũi tên trúng cả hai con chim nhạn, và dì phải bí mật hỗ trợ cháu đấy.
Ba Vân thắc mắc:
- Nhưng bao giờ mày ra tay ?.
Nghiêm không trả lời thẳng vấn đề:
- Dạo này Thức hay tới vũ trường nhà mình, nó cũng chịu uống, chịu quậy lắm. Cháu tin là cơ hội đã tới rồi.
Ba Vân phân vân:
- chắc không nên lôi Thức vào cuộc chơi này.
Nghiêm bật cuoi:
- Nó đang ở trong cuộc, mình có lôi kéo đâu.
Ba Vân ngập ngừng:
- Nhưng dì vẫn thấy có gì đó không nen.
Nghiêm nhịp tay len thành ghế như một thói quen, bà dì anh không nói ra, nhưng anh thừa thông minh đê? hiểu ra lý do. Ngày xưa, anh em ông Chu đã... huynh đê. tương tàn vì bà, bây giờ bà không muốn giơ? lại chuyện xưa tích cũ chứ gì. Nhưng 'Cứu cánh biện minh cho phương tiện'. Ngần ngại như vầy còn lâu mới xong chuyện.
Nhún vai tỏ vẻ bắt buộc, Nghiêm nói:
- Với cháu đây đúng là 'Nhiệm vụ khả thí, khổ khi phải phá bỉnh em mình chớ sướng ích gì. Hay dì cứ để Khai cưới Phương Tần. Chán chê rồi, nó sẽ bỏ, đàn ông mà, đâu có lỗ.
ba Vân đanh giọng:
- Khogn được. Khai phải cưới Cát Phương, dì đã quyết rồi. Mày nhất định giúp dì.
Xoa hai tay vào nhau, Nghiêm gật đầu:
- Có lẽ dì cháu mình cần lập lại thỏa thuận trước kia mà ta đã thỏa thuận chuyện của Kha. Cháu sẽ không nghe, không thấy, không biết gì, nếu Khai có hỏi tới.
Ba Vân gật đầu. Nghiêm khoan khóai phóng xe đi. Tới vũ trường, không khó khăn gì anh đã tìm thấy Thức. Anh chàng ngất ngưởng bên trai rượu tây đã vơi và một em khá bốc lửa.
Lừ mắt ra hiệu cho cô gái... biến, Nghiêm ngồi xuống, giọng thân mật:
- Lại mướn rượu quên sầu. Em buồn gì mà mấy tuần nay ngày nào cũng uống hết vậy ?.
Thức cười ra vẻ còn tỉnh táo:
- Đến đây để làm giàu cho mấy ông mà cũng bị tra hỏi nữa. Thiệt tình... Sao không thấy anh Khai nhỉ ?.
Nghiêm vô tư:
- Cậu ấy bận tò mò với người đẹp, nên giao chỗ này cô anh lâu rồi.
Thức uống hết phần rượu trong cốc:
- Phương Tần hả ?.
Nghiêm lơ lửng:
- Chớ ai bây giờ. Sau bao nhiêu năm chơi cho đã, Khai mới trọn được một em. Cậu ta si đậm lắm, rất tiếc là... là...
Thức hỏi tới:
- Tiếc cái gì ?.
Phương Tần không yêu Khai như cậu ta vẫn tưởng.
Thức thảng thốt:
- Sao anh biết ?.
Nghiêm nhịp tay len quầy rượu:
- có người nói với anh. Nguoi ta còn cho anh biết Phương Tần yêu ai nữa kìa. Nghĩ cũng tội, con bé xuôi theo Khia vì người mình yêu lại là người yêu của bạn mình.
Thức run run rót thêm rượu ra ly. Hơi men làm anh chếnh choáng đôi chút nhưng Thức vẫn nghe rõ từng lời Nghiêm nói.
Giọng anh ta hơi trầm xuống:
- Em muốn gặp người đó không ? Anh gọi cho. Khánh Như là bạn của Phương Tần, vừa là bạn Nhã Trúc, cô ấy đang là phụ tá của anh.
Rồi không đợi Thức trả lời, Nghiêm bảo người phục vụ đi gọi Nhu.
Loáng một chớp mắt, cô đã có mặt. Trong cái đầm hai dây tím than, Khánh Như trông già dặn, sắc sảo như một bậc đàn chị lõi đời của vũ trường. Cô khác hẳn Nhã Trúc và Phương Tần, vậy mà là bạn của cả hai, nghĩ cũng lạ. Vừa lừ lừ uống rượu, Thức vưa nghĩ thầm.
Chẳng cần rào đón trước sau, Như sà tới ngồi kế bên Thức. Cô biết rõ mình sẽ nói gì với anh ta.
Mỉm cuoi, Như mơ? đầu:
- Vẫn nghe Phương Tần tâm sự về anh, hôm nay mới được gặp.
Thức lãng đạm:
- Nhìn em chẳng giống bạn Phương Tần lẫn Nhã Trúc.
Khánh Như thản nhiên:
- Anh nói đúng. Vì cuộc đời và công việc mỗi đứa mỗi khác, em không ở trong môi trường lành, sách như Tần và Truc thì làm sao giống tụi nó được.
Hơi nghiêng đầu ngắm Thức, Khánh Như nói tiếp:
- được gặp anh, em mới hiểu tại sao nhỏ Tần điên đảo vì yêu. Nhã Trúc điên đảo vì ghen. Phong độ lắm. Đàn bà chết là phải.
Thức nhếch môi:
- Điên đảo vì yêu mà lại chấp nhận tình cảm của người khác. Cô em khéo nói lắm.
Khánh Như nói:
- Phương Tần là đứa biết nghĩ, nó không muốn Nhã Trúc khổ, vả lại...
Thức hất hàm:
- Thế nào ? Sao không nói tiếp ?.
Vả lại, đã bao giờ anh trực tiếp nói yêu con bé đâu. Nó luôn nghĩ anh đùa với nó.
Trời ơi ! Sao Tần lại nghĩ thế ? Tất cả những điều tôi làm vì Tần chưa đủ sao ?.
Nhu vẻ những đường vô nghĩa len mặt quầy:
- Phụ nữ mà. Phải rõ ràng, cụ thể như Khai chẳng hạn. Ông ta bám riết con bé,lo lắng từng chút, đến đá cũng mềm nhũn ra chớ nói chi tim người.
Mặt Thức tối sầm tuyệt vọng. Khánh Như cười cuoi:
- Nói vậy đâu có nghĩa anh hết cơ hội, vì em biết Phương Tần vẫn còn nghĩ tới anh. Mới hôm qua, con bé nói với em chỉ cần anh len tiếng, dù trời giông bão nó cũng nhất định tìm tới anh ngay.
Thức cười khẩy:
- Cải lương vừa thôi. Phương Tần không đa cảm đến thế đâu.
Khánh Như thách thức:
- Nếu em làm được điều đó hộ anh, anh thưởng em cái gì không ? Chỉ sợ anh đùa chơi với Tần, còn Nhã Trúc mới là đích nhắm thật của anh thì tội nghiệp con nhỏ lắm.
Thức nhếch môi:
- Nếu tôi đùa thì đâu khổ thế này.
Khánh Như hấp háy mắt:
- Em sẽ gọi Tần đến với anh.
Thức chua chát:
- Giờ này chắc Tần đang ở cạnh Khai, đừng làm phiền người tạ.
Như nhấn mạnh:
- Nếu anh gọi nó sẽ đến ngay. Em bảo đảm.
Thức nốc hết rượu trong ly thấy chếch choáng, nhưng không biết vì mình thấm say, hay vì những lời của Khánh Nhự.
Đối với Phương Tần,thoạt đầu Thức cảm vì cô đẹp, vì giữa hai người như có duyên với nhau, thấy Nhã Trúc ghen, Thức cũng muốn đùa chơi và muốn thể hiện bản lãnh đàn ông được nhiều con gái yêu mình. Sau đó, anh lại thích Tần thật, thích đến mức Nhã Trúc lồng lộnlen khi biết anh hay điện thoại tới chỗ Tần làm để chuyện trò cả tiếng đồng hồ.
Dầu những cuộc trò chuyện ấy chưa đi tới đâu, nhưng mâu thuẫn giữa anh và Truc ngày càng lớn. Anh không chịu nổi thái độ đỏng đảnh của Truc và đã nói lời chia tay.
Đêm đó, Thức tới nhà Phương Tần, chứa nói được mấy câu thì Khai xuất hiện. Anh ta đã dập tắt niềm hy vọng của Thức. Anh đành lấp lửng vài ba câu rồi ra về trong ấm ức. Niềm tin Tần có tình ý với mình phụp tắt. Thức buồn tình cứ mượn rượu giải sầu, vậy mà Như lại nói thế nghĩa là sao ?.
Giọng Khánh Như ngọt ngào:
- Anh Thức quá chén rồi, để em bảo anh Nghiêm đưa anh về tận nhà nghen..
Thức khoát tay:
- Khong có Phương Tần, tôi chả thiết về.
Rồi sẽ có Phương Tần, con bé sẽ tới nhà anh ngay, nhưng như vậy cô phiền không ?.
Chả có ai ở đó ngoài tôi, phiền gì mà phiền ?.
Khánh Như buột miệng:
- Vậy thì tốt rồi. Chờ một chút, em gọi anh Nghiêm.
Thức gật gù.Nguoi anh bắt đầu lâng lâng, bắt đầu bứt rứt. Ý muốn cô Phương Tần lại nhứt nhối trong tim. Anh phải bảo Khánh Như gọi Tần đến với mình mới được.
Thức chờ mãi mới thấy Nghiêm ra tới. Anh ta cười toe toét:
- Anh sẽ đưa em về tận nhà. Như đang điện thoại cho Tần bảo là em không được khỏe, cô ta sẽ đến ngay.
Thức bán tính bán nghi:
- Dễ vậy sao ?.
Nghiêm hấp háy mắt:
- Cứ chờ xem. Anh uy tín mà.
Chở Thức đến trước nhà xong, Nghiêm quay xe lại với một nụ cười bí hiểm:
- Nguoi đẹp tới tận nhà, chiếm được hay khogn là do bản lãnh của cậu. Đừng tư. ti rằng ngày xưa ba cậu thua ba Khai trong cuộc tình tay ba thì bây giờ cậu cũng sẽ thua. Dù gì anh cũng ủng hộ cậu hết mình. Cô len nhé.
Thức mở cổng ngồi phịch xuống ghế đá.Hơi sương lành lạnh khiến anh tỉnh táo hơn. Nhất định anh phải thắng Khai trong tình trường. Tần sẽ là của anh vì cô yêu anh chớ không hề yêu Khai. Lẽ ra Thức phải nhận thấy điều này khi Tần nhất nhất nghĩ làm cho Khai để đi làm ở những công ty do anh giới thiệu chứ. Lúc đó, sao Thức lại u mê đến thế ? Tội nghiệp Tần, lâu nay em phải khổ vì anh, từ giờ trở đi, anh sẽ bảo bọc em, từng giờ từng phút không đê? em buồn hay cực khô?.
Thức đang sật sừ với bao nhiêu ý nghĩ trong đầu thì có tiếng xe dừng lại ngay cửa. Anh nhìn ra và thấy Tần đang rời khỏi chiếc Honda ôm. Cô ngơ ngác nhìn vào khoảng sân tối nhà anh.
Thức lao ra với tâm trạng trẻ con được món quà ưa thích. Niềm vui sướng oà thoe tiếng anh gọi cô.
Phương Tần ngỡ ngàng:
- Anh ở đây à ?.
Thức say sưa nhìn cô:
- Ơ? đây và chờ em. Nào, mời công chúa vào nhà.
Tần ríu ríu bước kế ben anh, Thức muốn ôm ngay cái dáng mảnh dẻ ấy vào lòng, nhưng anh cố dằn lại vì biết chỉ một chút vụng về của mình thôi, đêm sẽ hết sắc màu lãng mạn.
Ngồi xuống salon, Tần khen xã giao:
- Nhà anh đẹp thật.
Thức cuoi:
- Nhugn mãi đến giờ em mới tới trong khi anh chờ giây phút này lâu lắm rồi.
Phương Tần ngập ngừng:
- Bác... bác đâu ?.
Thức không trả lời, anh hỏi:
- Uống nước ngọt nhé ?.
Tần lắc đầu:
- Cho tôi xin nước lọc được rồi.
Thức nghiêng mình:
- Xin tuân lệnh.
Dứt lời anh đi ngay vào nhà bếp. Tần loay hoay trên ghế với tất cả hồi hộp. Dường như Thức có rượu, cô nhìn đồng hồ rồi suốt ruột. Lẽ ra giờ này Tần không nên đến, nhưng cuộc hẹn quá quan trọng, cô đâu thê? không đi khi nó liên quan tới cô và Khai.
Bước ra với trai nước lọc, hai cái ly, Thức nói:
- Anh thật sự vui dù nghĩ lại anh đúng là ngốc khi đã phí phạm biết bao nhiêu thời gian vì một lời yêu chưa được nghiêm túc nói ra.
Phương Tần chớp mi. Cô chưa hiểu Thức muốn gì anh dã siết chặt tay cô:
- Có thê? em trách anh khogn biết rào đón, nhưng lòng anh ngay thẳng, tim anh chân thành, anh chỉ muốn nói rằng anh yêu em.
Tần thoáng rùng mình bởi đôi mắt hơi dại vì rượu và cả vì sau tình của Thức. Cô rút tay lại, đứng len, giọng nghiêm nghị:
- Xin lỗi, tôi tới đễ gặp bác Vân. Bác ấy đến chưa ?.
Thức ngớ ra mất mấy giây rồi anh nói ngay:
- Bác Vân tới đây làm gì ? em đâu cần viện lý do. Anh hiểu em không muốn làm Nhã Trúc buồn, nhưng không có anh, cô ấy sẽ tìm ngay người khác, em không cần phải lo.
Phương Tần nhỏ nhẹ:
- Nếu bác Vân không tới, tôi xin phép vì giờ này không còn sớm nữa.
Vừa nói, Tần vừa quay đi, Thức nắm tay cô kéo mạnh. Tần hốt hoảng khi hơi thở nóng hổi mùi rượu của anh phả vào cô?.
Giọng anh vừa da diết vừa mạnh mẽ:
- Đừng bỏ anh một mình, Phương Tần. Hơn bao giờ hết, anh cần có em.
Tần ấp úng:
- Nhưng mà tôi...
Lại chối là không yêu anh chớ gì. Em thật là ngốc. Rồi anh sẽ cho em biết em có yêu anh không ?.
Bằng sức mạnh có được của một gã đàn ông sung sức đang khao khát tình yêu, Thức ép Tần sát vào tường rồi ngấu nghiến hôn cô. Tần không cử động cũng không chống trả được. Cả người cô như bị khối thân thể lực lưỡng của Thức đè bẹp vào tường. Tần như mê muội vì những áp lực tâm lý lẫn thể xác đè nặng.
Mím chặt môi, Tần cố từ chối nụ hôn của Thức, nhưng anh vẫn lì lợm không buông. Tần có thê? cắn anh thật mạnh như cô từng cắn Khai, nhưng không hiểu sao cô không thể làm ngay lúc đó.
Đồ khốn nạn !.
Rồi Thức bị xô bật ra, anh chưa kịp đứng vững đã bịu Khai liên tục đấm mấy cái vào mặt chúi nhủi xuống đất.
Phương Tần hồn vía len mêy. Cô run rẩy bám vào tường, miệng lắp bắp.
Đừng... đừng đánh nữa.
Mắt Khai quắc lên trông thật dễ sợ. Anh nhìn cô bằng cái nhìn vừa căm ghét vừa khin bỉ, khiến Tần nát cả lòng.
Giọng Khai sắc lạnh:
- Đúng là tồi tệ. Thì ra đang ngồi với tôi, em dứt khoát bỏ đi vì nhận điện thoại của nó. Thảo nào tôi hỏi đi đâu em cứ ấp a ấp úng bảo vào cong ty có chuyện đột xuất. Đây là chuyện đột xuất bẩn thỉu của em à ? Vậy còn bao nhiêu lần đến với nó bằng những cuộc hẹn không đột xuất nữa ?.
Phương Tần chết sửng vì những lời cáo buộc của Khai, cô líu cả lưỡi:
- Mẹ anh hẹn em tới đây chớ không phải Thức.
Khai cười gằn:
- Em muốn ám chỉ gì mà nhắc tới mẹ tôi ? Bà mà thèm tới chổ bẩn thỉu này sao ?.
Thức khệnh khạng đứng dậy, giọng đang lại:
- Anh cút mẹ anh đi. Tôi đếch mời anh tới, đừng đứng đó sủa rân trời như thế.
Tay nắm lại, Khai sấn sả:
- mày thử nhắc lại câu vừa nói xem.
Thức vênh mặt len:
- Mẹ kiếp anh... nãy giờ tôi nhịn đó.
Khai nhào tới, tay vung len, nhưng thật bất ngờ Thức vật anh ngã bằng một đòn judo thuần thục. Khai nhanh nhẹn nhổm dậy xong vào Thức với tất cả sức có được.
Đứng ben ngoài, Tần rối như tơ vò, cô nói như khóc:
- Đừng đánh nữa mà. Em xin hai người.
Hai gã đàn ông lom khom lườm nhau. Thức lại lớn tiếng:
- Anh xéo đi. Đừng làm phiền Phương Tần nữa. Những gì anh đã thấy, chứng tỏ Tần yêu ai rồi.
Tần hét len:
- Anh đừng nói nữa.
Khai nhìn thẳng vào Tần, miệng bật ra:
- Toi ghê tởm cô.
Rồi anh đi như chạy ra ngoài, Phương Tần hốt hoảng đuổi theo. Cô giữ chặt tay anh:
- Nghe em nói. chíng mẹ anh đã hẹn em ở đây.
Đừng bày điều. Mẹ tôi không đời nào đặt chân tới nhà chú Chanh. Em nói thế là sỉ nhục cả mẹ tôi.
Phương Tần nhói ở tim. Cô thản thốt nhận ra mình đã bị gài bẫy.
Cô gằn từng tiếng:
- Anh phải tin em.
Khai khô khan:
- Trước kia thì có, nhưng từ giờ trở đi thì không bao giờ. Nếu không cô người bảo tôi tới đây, có lẽ trong mắt em, tôi vẫn là một thằng khờ bị cắm sừng.
Hất mạnh tay Tần ra, Khai hùng hô? bước đi. Phương Tần ngồi rủ xuống hành lang. Khai vốn kiêu ngạo, anh đã ghen với Thức từ lâu, giờ thi hết rồi, Tần đánh mất niềm tin nơi anh, nếu không lật tẩy được vụ này, cô và anh chắc chắn vĩnh viễn chia xa.
Giọng Thức vang len:
- Vào nhà với anh.
Phương Tần giận đến mức lắp bắp:
- Anh... anh thật là bỉ ổi khi gài bẫy tôi.
Thức nhíu mày:
- Anh gài bẫy em bao giờ.
Anh đừng vờ vĩnh nữa. Tôi căm thù anh, căm thù anh.
Thức ngần ngừ:
- Thật ra, Khánh Như đã nói gì mà em chịu đến với anh ?.
Phương Tần kêu len:
- Khánh Như ư ? Con bé ấy thì liên quan gì ? Chính bác Vân mẹ Khai đã bảo tôi tới số nhà này vì bác có chuyện quan trọng cần nói với tôi mà không muốn Khai biết. Đang ngồi với Khai ở nhà, nghe Thu Oanh gọi tôi đã qua nghe điện thoại rồi, giấu nhẹm anh ấy lý do, tôi tức tốc tới đây. Khong ngờ lại là nhà anh. Tại sao anh và bác Vân cố tình chia cách chúng tôi ? Trước đây, tôi xem anh là bạn, bây giờ thì hết rồi. Đừng để tôi trông thấy anh lần nào nữa.
Phương Tần quay ngoắt đi trong nước mắt. Thức tất tả chận cô lại:
- Hãy nghe anh. Anh không liên quan gì tới bác Vân hết.
Rồi kéo cô ngồi xuống ghế đá, Thức kể hết những gì Nghiêm và Như đã nói với anh cho Phương Tần nghe.
Thức kết luận:
- Dầu anh có uống rượu, nhưng trí nhớ anh không tồi đến mức lẫn lộn.
Phương Tần lẩm bẩm:
- Lẽ là Khánh Như lại như vậy.
lâu rồi, Tần không gặp Nhu, cô nằm viện, con bé chẳng vào thăm. Chắc Như vẫn còn bực vì Tần không đáp ứng đề nghị hợp tác của Nhu, nếu đó là lý do để con bé ra tay với cô thì thật chả còn gì đágn nói.
Thức đang giọng:
- Anh sẽ làm sáng tỏ chuyện này. Hãy đi gặp Khánh Như với anh.
Phương Tần lắc đầu. Cô biết chắc nó sẽ chối vì lúc nãy người điện thoại cho cô là bà Vân chớ không phải Khánh Như. Con bé sẽ cải chày cải cối chứ không đời nào chịu nhận chuyện cày có liên quan đến mình. Như sẽ viện lý do vì muốn Thức về, nên đã nói dối gọi Tần đến nhà anh, nhưng thật tế Như đã không làm thế.
Giọng Thức thắc thỏm:
- Em không tin anh sao ?.
Phương Tần gục đầu vào tay:
- Xin lỗi. Đừng bắt tôi phải trả lời. Trong tôi, niềm tin đã mất rồi.
Tần nghe nước mắt mặn môi. Cô biết dù sự việc có sáng tỏ thì giữa cô và Khai vẫn còn tồn tại một khoảng cách không gì san lấp được.
Chương 16
Ông Chu hỏi ngay khi Khai bước vào:
- Bà ấy thế nào rồi ?.
Khai trả lời:
- Dạ đã bớt. Mẹ bị mất ngủ liên tục nên dẫn đến suy nhược. May nhờ có Cát Phương ở kế bên.
Ông Chu kêu len:
- Mất ngủ à ? vậy là lương tâm có điều gì u uất rồi. Chắc bà ấy đã làm chuyện độc ác.
Khai khó chịu:
- Lúc nào nói về mẹ, ba cũng nói với cái giọng điệu châm chọc, con không thích.
Ông Chu nhún vai, mắt nhìn vào màn tivi, Khai cũng thế. Dù rất mê bóng đá, nhưng cả hai cha con đều chẳng thấy hào hứng chút nào, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng.
Một lát sau, ông Chu lại len tiếng:
- Con nhất định tiến tới với Cát Phương à ?.
Khai ậm ự:
- Vâng. Ý mẹ muốn vậy, hơn nữa bà cần người chăm sóc.
Ông Chu cắc cớ:
- Vậy con cưới Cát Phương cho bà ấy chứ đâu phải cho mình.
Khai thoáng đo? mặt, anh nói:
- Cát Phương dịu dàng, đảm đang, thành thật, hợp ý con. Thế là được rồi.
Ông Chu bảo:
- Hợp ý là cái từ hết sức chung chung. Nó hợp như thế nào ? Phải là nó luôn gật đầu trước mọi ý, mọi lệnh của con không ? Cảnh vâng vâng dạ dạ trong ấm ngoài êm cũng thú vị đấy, tiếc là con không yêu nó nên nhàm chán tất yếu sẽ xảy ra.
Khai nhếch mép:
- Con biết mình phải đối xử với vợ ra sao mà.
Ông Chu nhướng mày:
- Mày có kinh nghiệm đó à ?.
Con rút ra từ chính ba mẹ mình.
Ông Chu quắt mắt len và rồi cụp xuống:
- Một kinh nghiệm ngu ngốc. Ba cố cưới cho được mẹ vì có mục đích. Đạt được mục đích, ba bị trả giá cũng đáng. Còn con vì hiếu mà chấp nhận lấy người không yêu à ? Hay vì muốn trả thù Phương Tần ? Cả hai lý do tren đều thật tức cười. Con đã rơi vào bẫy của mẹ mình rồi.
Khai nóng mặt:
- Con không hiểu ý ba.
Giọng ông Chu từ tốn:
- Sao con không cho Phương Tần một lời giải thích. Tại con quá tự cao,đúng không ?.
Khai khô khan:
- tất ca? những gì con thấy là quá đu?.
Ông Chu tiếp tục:
- Con không thắc mắc tại sao có người gọi điện bảo con tới nhà chú Chanh đê? con mục kích chuyện Phương Tần và Thức sao ?.
Khai mím môi:
- Thắc mắt làm chi. Con nghĩ chắc họ chướng tai gai mắt vì thói giả dối của cô ta, nên mới cho con biết.
Con nhận ra giọng ai không ?.
Giọng phụ nữ lạ, rất lạ.
Ông Chu cười nhạt:
- Cô ta được tra? tiền để báo tin đó đấy.
Khai thảng thốt:
- Sao ba biết ?.
Chịu khó một chút, chuyện gì lại không biết. Nhưng con đã chọn Cát Phương rồi, hãy để yên mọi thứ, bươi móc làm chi cho rối tung len.
Dứt lời, ông dán mắt vào màn hình đúgn lúc trọng tài chỉ ngay chấm phạt đền. Khai bồn chồn bực dọc vì những lời lấp lửng đó. Anh muốn hỏi tới nhưng lại tư. ái. Khi thấy ba mình vỗ tay khoái trá, nhưng không tâm trí đâu coi đá phạt, Khai ra sân đốt thuốc.
Đúng là Khai không cho Tần cơ hội giải thích nào hết, dù cô đã tìm đến tận nhà anh, nhưng anh tránh mặt, vì không muốn nghe giải thích. Anh vốn cố chấp, cao ngạo. Cho dù mẹ gọi Tần đến nhà Thức đi chăng nữa, cô cũng đâu để thằng khốn ấy ôm hôn nồng nàn, đắm đuối đến mức anh vào tận nơi mà vẫn không hay không biết như vậy. Nếu Khai không xuất hiện thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp ?.
Khai bừng bừng ghen. Anh đã muốn quên tất cả, khổ sao anh ba khơi lại cho đau. Chịu không nổi những mâu thuẫn sâu xé nhau trong lòng, Khai nhảy len xe. Anh vòng vòng ngoài phố, rẽ ngang ngõ nhà Phương Tần rồi... chạy luôn. Anh vẫn chưa hết ghen, hết giận đê? bình tâm nghe cô giải thích, mà giái? thích gì cơ chứ. Rõ ràng cô có tình ý với Thức chứ không chỉ yêu mình anh như cô từng nói. So ra Tần không yêu anh bằng Cát Phương, cô gái ấy không chỉ yêu mà còn tôn thờ Khai, Phuong chưa bao giỡ dám làm cho anh buồn, ben cạnh Cát Phương, Khai đáng tự hào là hoàng đế độc đoán nhất.
Môi nhếch len, Khai cười mà lòng cữ' rũ ra. Anh dối mọi người, nhưng không thể dối mình rằng là chả hề nhớ Phương Tần. Nhớ, ghen, giận... ba trong một lẫn vào nhau khiến Khai muốn điên, nhưng so ra nhớ chỉ chiếm một phần ba so với ghen với giận cho nên Khai không thể hạ mình vì Phương Tần được.
Tấp xe vào vũ trường, anh đảo mắt tìm nhưng chẳng thấy Nghiêm đâu. Nguoi phục vụ quầy cho biết Nghiêm và Khánh Như đã sang phòng trà Mây Hồng.
Anh gọi một ly rượu rồi nhâm nhi, nhìn thiên hạ nhảy. Ngay lúc ấy Khai thấy ai đang đứng sát bào mình.
Quay lại Khai cau mày khi nhận ra là một vũ nữ ở vũ trường này. Cô ta mỉm cười hiểm hóc:
- Nếu em giải toa? được những ẩn uất anh mang nặng trong lòng, anh có thưởng em không ?.
Khai im lặng ực hết ly. Anh lảng đi:
- Sao rảnh vậy em ?.
Hôm nào em cũng rảnh hết. Thời huy hoàng của em qua rồi.. Hồi đó em, Yên Thảo là đắt khách nhất đó.
Nghe nhắc đến tên cô gái trước kia anh Kha từng si mê, Khai chợt khó chịu. Anh xẵng giọng:
- Em tên gì ?.
Anh gọi em là Lan, Huệ gì cũng được. Thoi thì gọi Huệ đi, em không khoái đi tu nên kỵ tên Lan, sợ cuối đời phải chết yểu như cô Lan trong Lan và Diêp.
Khai chưa kịp nói gì. Huệ đã vòi vĩnh:
- Bao em ly nhé. Bảo đảm anh không lỗ đâu.
Khai phẩy tay:
- Cứ gọi đi. Nếu em nói chyen nghe êm tai. Gọi mấy ly cũng được.
Huệ cười toe toét:
- Cám ơn. Anh cũng hào phóng không thua gì anh Kha. Cũng may tối nay ông Nghiêm và con nhãi Khánh Như đã biến, dễ gì em được tiếp cận anh.
Đợi người pha rượu rót cho mình một ly, Huệ uống một ngụm rồi tiếp:
- Thú thật với anh từ tối hôm đó tới nay em luôn sống trong ăn năn, lo lắng, em sợ anh cũng chết vì tình giống ông Kha. Nếu vậy, có kiếp sau em cũng khó được làm người.
Khai càu nhàu:
- Nói không đầu không đuôi, tôi chả hiểu gì hết. Tối hôm đó là hôm nào ?.
Huệ lại... tớp một ngụm rượu nữa:
- Anh không nhận ra giọng của em thật à ?.
Khai nhíu mày, Huệ tằng hắng:
- 'Nếu ông muốn biết Phương Tần yêu ông hay yêu Thức hãy chịu kó đến số nhà... ngay bây giờ kẻo muộn '.
Mặt tái đi, Khai ấp úng:
- Là... là em gọi à ? Em làm thế với mục đích gì ?.
Giọng Huệ trâng tráo:
- Tiền. Hôm đó em đang cần tiền, ông Nghiêm và con Như nhờ vả tí chút thế là em... vô tư.
Thì ra Nghiêm bày trò này.
Huệ xoay tròn ly rượu:
- Khong phải mình lão Nghiêm đâu, còn một người vô cùng quan trọng nữa.
Tim thắt lại, Khai thì thào:
- Ai vậy ?.
Bà bác ơ? nhà.
Mẹ tôi à ?.
Huệ gật đầu:
- Em nghe Nghiêm gọi điện cho mẹ anh. Lão ấy xui bà cụ hẹn Phương Tần ở số nhà tren đê? bàn chuyện quan trọng liên quan đế tương lai hai người. Nếu Tần không đến thì sau này đừng trách bác ấy vô tình.
Vậy là điều Khai tránh né hổm rày là sự thật. Anh đã không hỏi mẹ, và cố không tin bà dính líu đến chuyện này. Anh chua chát nghe Huệ nói tiếp:
- Tối hôm đó, Thức ngồi đúng chỗ anh đang ngồi, anh ta uống gần cả chai. Đến lúc say ngà ngà, ông Nghiêm mới đưa về sau khi cùng Như bày mưu tính kế. Chà ! Chẳng biết Phương Tần chống đỡ nỗi gã say ấy không nếu anh chậm đến.
Khai rít len vì nhớ tới những gì đã thấy:
- Toàn một lũ khốn nạn.
Huệ cười buồn:
- Anh mắng đúng. Tôi rất khốn nạn. Hồi đó, tôi đã từng bán đứng Yên Thao cũng vì tiền. Giờ tới Phương Tần, con bé ấy rất dễ thương. Có một thời gian Tần ngồi quầy để khảo sát thực tế gì gì đó, tôi có chuyện với con bé. Tần là con nhà lành hẳn hoi mà cụ vẫn không chịu, huống hồ chi hồi trước Kha đòi cưới Yên Thao, một cave thực vụ.
Khai thắc mắc:
- Em nói ' Đã bán đứng Yen Tháo nghĩa là sao ?.
Huệ liếm môi:
- Em uống một ly nữa nhé.
Khai nói:
- Tự nhiên.
Huệ đều đều:
- Lẽ ra em không kể với anh, nhưng giữ mãi trong lòng, cứ nặng như đeo đá. Thoi thì nói phức ra rồi cho nhẹ nhõm.
Huệ nâng ly, mặt thản nhiên như uống nước lã. Cô bắt đầu hỏi:
- Anh có nhớ đêm Kha bị tai nạn không ?.
Khai nhíu mày:
- Đêm đó, tôi đang ở Nha Trang. Khi được tin, về tới nhà thì mọi sự đã rồi.
Huệ run giọng:
- Em lại nhớ rất rõ... Hôm đó Yên Thao khóc suốt vì bà Vân dứt khoát bắt nó rời xa Kha. Nó uống rất nhiều rượu, Kha cũng thế. Uống xong cả hai bắt đầu thơ thẩn trách móc nhau. Yên Thao đuổi Kha về rồi tuyên bố chia tay vì đã tìm được một người hơn hẳn Kha. Ông ta sẽ bao con bé suốt đời. Giận dỗi Kha bỏ sang Mây Hồng và tiếp tục uống bên đó. Lúc ấy ông Chu xuất hiện với mấy người bạn.
Tay Khai bóp mạnh lại khi nghe nhắc tới ba mình.
Giọng Huệ trầm xuống:
- Ông ấy đã uống ở đâu cũng say lắm rồi.
Khai ngắt ngang lời cô:
- Phần còn lại tôi nghe mẹ mình kể nhiều lần rồi. Em đừng nói nữa.
Huệ cuoi, thương hại:
- Khô? nổi, điều tôi muốn nói cho nhẹ lòng chính là phần còn lại bỉ ổi này.
Rồi mặc cho Kha tỏ vẻ chẳng thích nghe, Huệ nói tiếp:
- Anh thừa biết ông Chu là người thế nào. Tuy đã nhiều tuổi, nhưng thói phong lưu vẫn còn, ông vào vũ trường do mình làm chủ tìm một cô gái để vui vẻ qua đêm, cũng là điều thường tình.
Khai phẫn nộ:
- Thường tình khi cô gái ấy là người yêu của con mình sao ?.
Huệ nhẹ nhàng:
- Ba anh không vô lương tâm đến thế đâu. Dù ăn chơi, ổng cũng đâu muốn đời phỉ nhổ. Thật ra mọi việc do Nghiêm sắp xếp.
Khai há hốc mồm:
- Lại ông Nghiêm à ?.
Huệ gằm mặt xuống:
- thật mà. Em không dối anh đâu. Chính ông ấy bảo em điện thọai cho Khạ.. và cũng chính em đưa bác Chu vào phòng Yen Thao, thay vì vào phòng mình. Lúc ấy con bé cũng say như chết có biết trời trăng gì. Trong tranh tối tranh sáng ông Chu có nhận ra ai đâu.
Giọng Huệ đều đều như xựng tội:
- Khi nghe em điện thoại tới phòng Yen Thao gấp vì con bé xảy ra chuyện, Kha đã đến ngay. Anh ấy chịu không nổi nên đã phóng xe đi.
Khai đấm tay xuống bàn làm rượu văng tung toé:
- Đừng nói nữa. Thì ra ba tôi cũng là nạn nhân. Nhưng tại sao Nghiêm lại nhúng tay vào chuyện yêu đương của anh em tôi ?.
Huệ thông tha? buông từng câu:
- Cũng giống như em, anh ta tham tiền. Mẹ anh cho Nghiêm khá lắm, đổi lại bà được nổi đau mất con. Vậy mà bây giờ bà tiếp tục làm khô? đứa con còn lại. Đôi lúc em thắc mắc cha? hiểu tim bà ấy bằng gì.
Khai ôm đầu. Câu hỏi của Huệ đáng cho anh suy nghĩ. Lâu nay, anh quen nếp nghĩ mẹ là người thiệt thòi, đáng thương. Bà không hạnh phúc vì bị ép lấy người không yêu. Ba anh lại ăn chơi vô độ. Sau khi lấy được bà, ông đã bỏ nghề buôn gạo để nhảy qu akinh doanh phòng trà, vũ trường. Nghiệp này hợp với một đại ca như ông. Công việc làm ăn phất len đấy, nhưng hạnh phúc riêng hoàn toàn đổ vỡ. Ông bà chính thức ly dị khi anh được mười sáu tuối. Tài sản chia đôi, con cái chia đôi. Ông đã chuyền hết bí quyết nghề nghiệp cho Kha, trong khi mẹ lại muốn Khai khi học xong sẽ quay trở về nghề buôn gạo của ông ngoại khi xưa. Dĩ nhiên là ơ? mức đô. cao hơn, như một công ty xuất khẩu gạo chẳng hạn.
Mọi thứ chưa tới đâu thì Kha chết. Tất cả đều thay đổi. Ba anh suy sụp hoàn toàn sau cái chết của Kha. Ông phải vào bệnh viện tâm thần một thời gian vì chứng trầm cảm nặng. Khi trở ra, ông trở thành người khác, không thiết tha với công việc trước đây và Khai phải gồng gánh tất cả thay ông.
Vì chưa có sự chuẩn bị cũng như thiếu kinh nghiệm, Khai phải nhờ toàn bộ vào Nghiêm. Thật không ngờ...
Kha nhói đay khi nghĩ tới mẹ. Sau khi Kha chết, bà tối ngày kinh kệ và ăn chay trường. Anh từng xót xa khi thấy bà ép xac tu hành. Thật ra, bà đang giác ngộ hay sám hối vì những qủa mình đã gieo nhân ?.
Kinh kệ, chay tịnh có khiến mẹ thay đổi nếp nghĩ đâu. một lần nữa bà lại làm con mình rơi vào khổ lụy. Hôm đó, nếu anh và Thức không nhịn mà lao vào nhau, nhất định một sống một chết thì sao ?.
Huệ bỗng chuyển tông đột ngột:
- Chắc tim mẹ anh bằng đá rồi. Riêng tim em là máu thịt nên nó tham lam vô độ. Em đã nói những gì cần nói. Anh thưởng em bao nhiêu đây ?.
Khai hỏi hơi ngớ ngẩn:
- Em cần tiền thật à ?.
Huệ bật cuoi:
- Sao lại không thật ? Em sắp đói vì thuốc rồi. Anh làm ơn đi.
Khai nhếch môi khinh bỉ. một con nghiện như Huệ thì chuyện gì lại không làm để thỏa mãn cơn nghiền.
Tháy ra mặt quầy một xấp năm chục ngàn, Khai đanh giọng:
- Đừng bao giờ để tôi trông thấy lần nữa.
Huệ đếm những tờ giấy bạc, cô trơ tráo:
- Cũng không đến đổi keo bẩn. Coi như chưa gặp nhau bao giờ nhé cậu chủ.
Khai như gục hẳn xuống mặt quầy. Anh muốn tung hê, đạp đổ cái gì đó nhưng không đủ sức. Mẹ nào cũng yêu con, nhưng tình yêu thương của mẹ anh thật độc đoán, thật mê muội. Có thể anh khogn thê? làm vừa lòng bà bằng cuộc hôn nhân với Cát Phương được.
Nước mắt hiếm hoi của đàn ông chợt ứa ra, Khai tội nghiệp mình khi nghĩ tới cha rồi mẹ, cả hai người đều làm anh khổ tâm.
Đưa tay quẹt ngang mặt, Khai đứng dậy với vẻ dứt khoát, anh chạy xe đến nhà Tần và hồi hộp chờ người ra mở cổng.
Thằng nhóc Nhat reo len khi thấy anh. Thái độ chân tình của nó làm anh cảm động.
Nhat nói:
- Anh không tới chơi, em với chị Hai buồn hiu.
Khai nhin vào nhà:
- Để anh chào... mẹ.
Nhat xua tay:
- Mẹ em ngủ rồi. Hôm nay anh ghé trễ quá.
Khai nuốt nước bọt:
- Gọi chị Hai cho anh đi.
Nhat tròn mắt:
- Chị Hai đâu có ở nhà. Bộ anh hỏng biết hả ?.
Khai ấp úng:
- Biết cái gì ?.
Nhat liếc Khai rồi nói:
- Sau khi hai người giận nhau vì lý do gì em hổng biết, đêm nào chị Tần cũng ra sân ngóng anh tới 12 giờ khuya. Anh mất tiêu nhưng người khác lại tới. Anh Thức mồm mép ngọt như đường, trước sau gì chị em cũng siêu lòng vì lúc cô đơn, buồn bã nhất có người cận kề an ủi. Nhưng đế bình tâm nhằm hiểu mình yêu ai, cần ai nhất, chị em đã theo lời giớ'i thiệu của anh Chiên, ra Đà Nẵng làm việc rồi. Trước khi đi, chị em có ghé nhà anh, tiếc là không gặp đê? nói lời từ biệt.
Sững sờ vì những gì vừa nghe, Khai hỏi tới:
- Tần có... có nhắn gì anh không ?.
Nhat lắc đầu:
- Khong hề, dù em có hỏi. Mà sao hai người giận nhau vậy ?.
Khai liếm môi:
- Khong phải giận. Tất cả điều do hiểu lầm. một sư. hiểu lầm thật đáng tiếc.
Nhat gật gù như cụ non:
- Thường hiểu lầm dễ dẫn đến chia tay lắm.
Ngập ngừng một chút, Nhat nói:
- Anh sắp cưới vơ. đúng không ? Nếu đã biết giận nhau vì hiểu lầm màanh lại cưới vợ thì... thì... Xin lỗi. Thiếu bản lĩng để em tiếp tục khâm phục.
Khai nhột nhạt vì những lời của Nhat, anh hỏi:
- Ai bảo em anh sắp cưới vợ ?.
Nhat cao giọng:
- Chị Khánh Như. Chị ấy khiến chị Hai em khóc hận hết mấy ngày. Chị em hận anh lắm.
Khai thở dài:
- Anh không biện hô. cho mình, nhưng em phải tin, anh rất thật lòng với Tần.
Anh Thức cũng thật lòng vậy. Dù trước đây ảnh quen với chị Truc, nhưng bây giờ ảnh quyết đeo đuổi chị Tần. Em thuong anh, nhưng tất cả tại anh, nếu chị em có thay đổi, em cùng chả giúp gì cho anh duoc.
Khai ngậm tăm vì những lời trách cứ của Nhat.
Anh xuống nước:
- Em cho anh địa chi? của Tần nhé ?.
Em không có địa chỉ, không có điện thoại. Anh chịu khó đợi, cuối năm chị Tần về.
Khai hối hả:
- Anh không thê? đợi lâu đến thế. Em hỏi anh Chiên chỗ Tần làm hộ anh với.
Nhat ra vẻ miễn cưỡng:
- Em sẽ hỏi, nhưng anh Chiên đi lung tung, tìm ảnh khó lắm.
Khai ngồi thừ người ra rồi nói:
- Anh sẽ đến tòa soạn tìm anh Chiên cho bằng được.
ANh cần gặp chị em gấp làm gì ? để đưa thiệp mời à ?.
Khai gượng gạo:
- Đừng mỉa mai nữa mà. nếu không cưới được Phương Tần, anh dứt khoát không cưới ai khác.
Nhat cao giọng:
- Thật à ? Tiếc là chị Tần không nghe được những lời chí tình này. Bởi vậy em sợ anh trễ đò rồi.
Khai nhíu mày:
- Nghĩa là sao ?.
Nhat chép miệng:
- Biết giải thích thế nào đây ? Nếu trước khi đi Đa Nẵng, chị Tần nghe được lời anh vừa nói thì chắc đã không đáp lại tình ý của anh Thức và không để ảnh cùng đi tàu hỏa ra tận nơi làm việc.
Khai kêu lên:
- Sao Tần lại nông nổi thế ?.
Nhat tủm tỉm:
- Chị em giống anh, thích làm khổ bản thân vì tư. cao tự đại.
Khai lắc đầu:
- Khong thể nào, không thể nào. Tần yêu anh mà.
Chính vì yêu anh, nên chị em mới như thế đấy. Anh muộn rồi.
Khai ôm đầu. Đêm nay với anh quả là một cơn ác mộng, là một đêm đầy tuyệt vọng, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc đâu.
Dứt khoát Khai phải làm lại tất cả. Từ công việc kinh doanh cho đến chuyện yêu đương, hạnh phúc của riêng mình, dù có thể hạnh phúc ấy vĩnh viễn không có Phương Tần.
Nguồn: http://vietmessenger.com/