19/4/13

Hạnh phúc xanh (C17+CK)

Chương 17

Đặt một quyển sách có trình bày in ấn bằng vi tính khá đẹp mắt len bàn Phương Tần mỉm cuoi:

- Cháu đã hoàn tất lần cuối quyển hồi ký của bác với tất cả những gì ưng ý nhất. Cháu hy vọng bác sẽ hài lòng.

Ông Chu nói ngay:

- Chắc chắn bác phải hài lòng với những điều cháu đã làm cho bác. Nhưng cháu đã hết thắc mắt về vợ và con bác rồi chứ ?.

Tần gật đầu:

- Vâng ạ. Những chi tiết ấy đã được bổ sung.

Cô cầm tách trà len và nghe ông Chu nói tiếp:

- Khi còn trẻ, người ta thường có nhiều sai lầm. Nhưng không hề nhận thấy vì cái tôi của họ quá lớn. Sai lầm của bác là đi đôi với tham vọng nên hậu qua? thật ghê gớm. Bác đã cưới bằng được cô gái không hề yêu mình chỉ vì ham cái gia tài của cô ta sẽ thừa kế, để suốt hai mươi năm sống chung, gia đình bác là một địa ngục. bác đã khiến tính tình mẹ Khai thay đổi. Xưa kia, bà ấy dịu hiền, nhân hậu chớ không độc đoán, lạnh lùng, nhẫn tâm với con cái. Vì không hạnh phúc trong hôn nhân, bà đặt hết tình thương, hy vọng vào con. Tình thương ấy có phần hơi bệnh hoạn khi muốn chúng nhất nhất nghe theo ý mình. Cái chết của Kha không làm cho bà bớt độc đoán, ngược lại khi còn mỗi mình Khai bà càng muốn chứng tỏ quyền làm mẹ của mình hơn. Kết quả, Khai càng lúc càng xa cách người trước ki anó luôn tôn kính, yêu thương và bênh vực.

Im lặng một lúc, ông chợt nói:

- Khai rất cô đơn và buồn, nó phải cưới vơ. thôi.

Phương Tần cắn môi, cố lảng đi:

- Hôm trước bác Chu khoe có mấy chậu Hồ Điệp tím sao bông lắm. Cháu muốn được xem.

Ông Chu mỉm cuoi:

- Bác sẽ tặng cháu một chậu treo trước sân cho vui. Nghe Khai bảo sân nhà cháu trông lãng mạn lắm, chỉ tiếc chỗ nó thường ngồi dường như đã có người khác.

Tần gật đầu:

- Vâng. Đám bạn của em cháu dạo này hay ghé nhà, chúng ngồi trước sân ca hát ngêu ngao rồi về.

Ngoài lũ nhóc ra, chã lẽ không còn ai nữa ?.

Thỉnh thoảng anh Thức có ghé ngang. Nhưng ảnh giống lũ nhóc bạn của cháu, chi? đến rồi đi. Với cháu, Thức mãi là người bạn tốt.

Ông Chu tò mò:

- Bao giờ cháu trơ? lại Da Nang ?.

Dạ, sáng mai.

Sao nhanh thế ?.

Tần đáp:

- Cháu về nhà đã một tuần rồi.

Ông Chu có ve? trách:

- Nếu không vì quyển hồi ký, chắc cháu cũng không ghé đây ?.

Phương Tần trầm giọng:

- Thật tình, cháu không biết.

Ông Chu buột miệng:

- Hay cháu đừng đi nữa, ơ? lại giúp bác một tay.

Về chuyện gì ạ ?.

Ông Chu trầm ngâm:

- Khai đã quyết định đổi hướng làm ăn. Nó định chuyển sang xuất khẩu gạo. Đây là nghề truyền thống của gia đình ngày xưa. Khai đang cần nhiều người giúp. Nếu được cháu là phụ tá thì còn gì hơn.

Phương Tần nho? nhẹ:

- Cám ơn bác lại nghĩ tới cháu một lần nữa. Nhưng xin cho cháu từ chối.

Ông Chu nói;.

Bác thật thiếu tế nhị khi đề nghị như thế. Nhưng bác rất qúy cháu. Hy vọng cháu đừng vì một mặc cảm hay một định kiến nào đó mà dằn vật mình làm khô? người khác. Hơn nữa, con gái sống xa nhà vất va? lắm. Cứ suy nghĩ thật kỹ đề nghị của bác...

Tần gật đầu. Cô cáo từ trong sự tiếc re? của ông Chu.

Khai về miền Tây khảo sát thị trường gạo mấy hôm nữa mới về. Chắc nó sẽ mất ăn mất ngủ thêm... mấy hôm nữa vì hụt gặp cháu.

Bộ chỉ mình Khai mất ăn mất ngu? thôi ư ? Tần nghe mắt cay vì buồn. Mang tâm trạng đầy mâu thuẫn, cô lang thang khắp phố.

Ghé nhà Khánh Như, Tần bấm chuông. Hôm nay cô sẽ tra? hết phần nơ. cho chiếc xe 79.

Vẫn như mọi khi, Tần phải chờ. Hơn năm phút sau, Như mới xuất hiện.

Cô nhỏ ngạc nhiên:

- Về từ bao giờ vậy ?.

Tần thủng thỉnh bước vào và nhận ra sự thay da đổi thịt của căn phòng. Sang trọng hơn, hiện đại hơn và dĩ nhiên phô trương hơn.

Khong trả lời câu hỏi chiếu lệ của Nhu, Phương Tần nói:

- Chúc mừng mày.

Về cái gì mới được chứ.

Ngồi xuống salon, Tần lấp lửng:

- Về những gì tao thấy ơ? đây. Nghe nói Khai chuyển hướng làm ăn, sao mày lại len hương thế ?.

Nhu có vẻ tự đắc:

- Tao và Nghiêm bỏ Khai rồi. Tụi tao làm ăn riêng. một quán bar nho? thôi.

Mày len chức bà chu? nhanh thật. Đúng là giỏi.

Nhờ thời chớ tao mà giỏi giang gì.

Lấy trong ví ra xấp tiền, Tần để len bàn:

- Tao gởi hết tiền xe.

Nhu lừ mắt:

- Từ Da Nang về đây để trả tiền à ? Mà dở hơi vừa thôi. Tao chưa cần, cất lấy để lo cho thằng Nhat vào đại học, tốn tiền lắm đấy.

Tần lắc đầu:

- Phần nào ra phần đó. tao như thằng Bờm vậy đấy. Xu nào mua tương để mua tương, xu nào mua mắm chi? để mua mắm, chả lẫn vào nhau. Tiền này là tiền tra? nợ, chớ không phải tiền lo cho thằng Nhat vào đại học.

Nhu bật cuoi:

- Đúng là gàn.

Tần nhếch môi:

- Khong phải gàn mà là không thức thời...

Nhu ngắt lời cô:

- Bởi vậy tình duyên sư. nghiệp gì cũng đi tong. Khai sắp cưới thật rồi đấy.

Tần ra vẻ thản nhiên:

- Tao đã nghe mày báo tin này một lần.

Nhưng lần này thật trăm phần trăm. Ông ta chuyển sang nghề buôn gạo, phải cưới vợ đê? có người giữ hầu bao. Theo như lời bà Vân thì Cát Phương là người dịu dàng, nết na lại giàu có, rất môn đăng hộ đối với gia đình bà ta.

Liếc Tần một cái, Như nói tiếp:

- Tóm lại hạng con gái nghèo như tụi mình, chỉ đánh làm công cho gia đình họ. Nghĩ lại thời phải nai lưng ra kiếm tiền cho người khác mà kinh. Đội ơn chúa đã để tao được làm chu?.

Pt nhếch môi. Như hỏi:

- Mày và Khai không gặp nhau kê? từ ngày đó à ?.

Ờ , Khong hề gặp.

Còn gì nữa để gặp nếu đúng là Khai sắp cưới. Mà lão ấy cũng thâm thật. Vì muốn danh chánh ngôn thuận xù mày, nên đã tương ớt với bà Vân gài bẫy mày với Thức. Tao thật bái phục đầu óc đen tối của Khai.

Tần quắc mắt len:

- Mày đừng lôi Khai vào chuyện này nữa, nếu muốn tao vẫn còn coi là bạn.

Ơ hay ! Sao lại giận cá chém thớt. Tao vô tội vạ.

Phương Tần từ tốn:

- Tao có buột tội mày đâu. Nhưng tao không phải ngốc để tin mày vô tội. Tại mày không nhớ, chớ có một thời gian tao vẫn tới vũ trường để khảo sát thực tế, tao đã quen vài vũ nữ, trong đó có cả người mày nhờ... à không, mày thuê gọi điện thoại cho Khai bảo anh ấy tới nhà Thức.

Khánh Như sượng trân, cô giả lả:

- Mày thong cảm. Lúc đó tao còn làm việc cho Khai, mà Khai là con bà Van, tao với Nghiêm đâu dám cải lời bả. Nhưng Khai và bà ấy chắc là một phe.

Tần gạt ngang:

- mày không cần ly gián tao với Khai. Anh ấy là người như thế nào, tao hiểu mà.

Khánh Như phân bua:

- Tao... tao chỉ sợ mà khổ nên... nên... mới phải làm thế.

Cám ơn lòng tốt của mày.

Nhu gượng gạo cười. Hai người rơi vào im lặng. Biết chẳng còn gì để nói cùng người bạn đã cạn tàu ráo máng với mình. Tần về trong tâm trạng buồn chưa từng thấy.

Xem như cô mất đứa bạn thân nhất rồi. Giá như Như không xáo trá, vu khống Khai, có lẽ Tần đã không lật tẩy Như làm gì.

Thật ra, cô có biết người nào gọi điện cho Khai đâu. Tất cả do ông Chu. Ông đã ghi cho cô một băng cassette với đầy đu? tất cả mọi tình tiết nhỏ nhất của đời mình để thêm lần nữa Tần viết lại hồi ký cho ông. Ông cũng kể thêm chuyện Nghiêm, bà Vân và Khánh Như đã làm nhằm chia rẽ cô và Khai.

Cuộc đời rắc rối thế đấy. Phương Tần bỗng thấy mất niềm tin về những người thân thương quanh mình.

Một bạn thân đã như thế, còn người yêu thì sao ? Khai biết cô bị gài bẫy nhưng anh vẫn im lặng không một cuộc điện thoại, không một lá thư. Sư. im lặng của anh khiến người khác phải chết dần chết mòn trong chờ đợi ấm ức mới thật đáng sợ. Lần trở về này, Tần lại không được gặp anh, điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ đi trong khắc khoải.

Mà ai biểu Tần không chịu nghe lời mẹ nghiêng mình một chút trước sự ngạo mạn của đàn ông làm chi. Nhưng tại sao lại phải nghiêng mình xuống thấp khi cô chẳng có lỗi gì hết. Tần là nạn nhân của chính mẹ Khai mà.

Anh luôn tôn trọng me. mình, nên anh không thê? trở lại với Tần vì muốn giữ sĩ diện cho bà và có lẽ anh sẽ cưới Cát Phương để báo hiếu. Tần thở dài. Cũng khó lòng trách Khai. Anh khô? tâm chớ chả sung sướng gì. Chẳng phải ông Chu nói Khai đang rất cô đơn và buồn đó sao ?.

Phương Tần không muốn suy nghĩ nữa. Cô ghé vào siêu thị gần đấy, lang thang giữa các quầy hàng, ngắm nhìn hàng ức tỉ món ca? mấy tiếng đồng hồ, rồi ra về với hai bàn tay không.


Chương kết

Về nhà, mở cửa rào, trái tim Phương Tần muốn rơi ra ngoài khi thấy một dáng người quen thuộc ngồi ở ghế đá với một đốm lửa trên môi. Cô cứ đứng chết sửng cho đến khi Khai bước đến gần mình. Hai người lặng lẽ nhìn nhau,luống cuống TAn quay đi vì lệ đã tràn mi.

Khai cũng xúc động không kém, giọng anh lạc đi:

- Em gầy quá.

Phương Tần trấn tỉnh lại:

- Anh tưởng vậy thôi, chớ thật ra em vẫn thế. Nếu không muốn nói là đang len cân.

Hai người ngồi cạnh nhau như ngày nào, nhưng giữa họ là một khoảng cách.

Tự nhiên Tần muốn áp mặt vào ngực Khai khóc cho thoa? vô cùng, nhugn cô biết mình kong thể làm vậy vì bóng dáng mẹ anh to nặng đang đè nặng tim cô.

Khai trầm ngâm:

- Lâu lắm rồi anh mới được ngồi ở đây. Chỗ này chắc chắn là chỗ của người khác. Bởi vậy anh không ngồi lâu đâu, dù khi nghe ba điện thoại báo tin có em về anh đã đi một mạch không nghĩ từ Vinh Long tới Sai Gon.

Phương Tần nghe tiếng mình thật lạ:

- Anh vất vả như vậy để làm gì ?.

Mắt Khai nồng nàn:

- Chỉ để nhìn thấy em dù biết em rất hận anh, hận đến chấp nhận tình yêu của người khác để trả thù anh. Đúng là anh rất đau, nhưng dù vậy anh vẫn chưa nguôi yêu em để có thể đến với người phụ nữ khác mà lòng thanh thản.

Phương Tần ngơ ngác:

- Anh nói vậy nghĩa là sao ? Em chấp nhận tình yêu của ai ?.

Khai nhếch môi:

- Khong lẽ muốn anh phải gọi thẳng tên hắn ra em mới hả dạ ? Dầu sao anh và Thức cũng là anh em mà.

Phương Tần nghẹn lời:

- Cho tới bây giờ anh vẫn nghĩ rằng em... em với Thức sao ? Anh thật ác khi đã phủ nhận tình yêu chân thành của em. Nếu anh muốn thế để nhẹ lòng đến với Cát Phương thì em sẽ nhận lời của Thức ngay.

Tần cắn chặt môi, mặc cho nước mắt như mưa. Khai nhấp nhỏm ngồi kế ben. Anh kéo cô vào lòng, giọng hối hả:

- Khong được làm như thế vì anh còn quá yêu em. Nếu em vẫn là của anh như ngày nào. Anh thề không bao giờ rời xa em. Anh không ngốc nghếch để em bỏ đi nữa đâu.

Tần sụt sùi:

- Nói thì hay lắm. Nhưng không ai kiêu ngạo hơn anh. Anh yêu em hay làm khổ em chứ ?.

Khai lau nước mắt cho Tần:

- Vẫn có người kiêu ngạo hơn anh, bởi vậy thà người ta chấp nhận bỏ đi chớ không tìm đến anh.

Tần đẩy Khai ra:

- Sao lại không tìm. ANh không muốn gặp em thì có.

Nhưng em tìm gặp anh mỗi một lần thôi, sao em không tìm nữa để anh mềm lòng ?.

Xì ! Em vô tội, tìm anh một lần là nhiều lắm rồi đó đồ... ngạo mạn.

Nước mắt ấm ức lại trào ra, Tần để mặc nó tràn trụa tren mặt. Khai khổ sở:

- Anh sợ thấy em khóc lắm.

Tần hờn tủi:

- Nhưng chính anh lại thích làm em khóc. Từ khi biết anh tới giờ, em buồn nhiều hơn vui. chúng ta đã chia tay rồi thì thôi đi.

Khai nắm vai cô, giữ chặt lại:

- Thoi đi là sao hả Tần ?.

Phương Tần xoay mặt để tránh ánh mắt rực lửa của Khai.

Em không muốn tiếp tục đau khổ vì anh. Anh nên cưới Cát Phương cho bác yen lòng.

Khai lắc đầu:

- ANh không điên đến thế đâu. Cưới mình không yêu à ? Tuổi thơ anh từng là nạn nhân của một cuộc hôn nhân như vậy.

Nhưng anh đã tuyên bố sẽ cưới Cát Phương mà.

Khai hạ giọng:

- Lúc đó anh đang tuyệt vọng vì ghen, vì ghen em hiểu không ?.

Phương Tần tỉnh táo:

- Em không hiểu lý do của anh, nhưng em hiểu mình đã đau khổ thế nào khi nghe tin đó qua đôi môi rắn rết của Khanh NHu.

Vẫn còn hận anh sao ?.

Khong. Với anh, em không còn cảm xúc gì cả.

Khai thảng thốt:

- Em nói dối. Nếu đúng thế sao em lại khóc ?.

Phương Tần từ chối:

- Em khóc thương thân đó thôi. Nhưng tất cả qua rồi. Em đã bình tâm sau những ngày tháng sống như đã chết, em không muốn tụ.

.

Về nhà, mở cửa rào, trái tim Phương Tần muốn rơi ra ngoài khi thấy một dáng người quen thuộc ngồi ở ghế đá với một đốm lửa trên môi. Cô cứ đứng chết sửng cho đến khi Khai bước đến gần mình. Hai người lặng lẽ nhìn nhau,luống cuống TAn quay đi vì lệ đã tràn mi.

Khai cũng xúc động không kém, giọng anh lạc đi:

- Em gầy quá.

Phương Tần trấn tỉnh lại:

- Anh tưởng vậy thoi, chớ thật ra em vẫn thế. Nếu không muốn nói là đang len cân.

Hai người ngồi cạnh nhau như ngày nào, nhung giữa họ là một khoảng cách.

Tự nhiên Tần muốn áp mặt vào ngực Khai khóc cho thoa? vô cùng, nhugn cô biết mình kong thể làm vậy vì bóng dáng mẹ anh to nặng đang đè nặng tim cô.

Khai trầm ngâm:

- Lâu lắm rồi anh mới được ngồi ở đây. Chỗ này chắc chắn là chỗ của người khác. Bởi vậy anh không ngồi lâu đâu, dù khi nghe ba điện thoại báo tin có em về anh đã đi một mạch không nghĩ từ Vinh Long tới Sai Gon.

Phương Tần nghe tiếng mình thật lạ:

- Anh vất vả như vậy để làm gì ?.

Mắt Khai nồng nàn:

- Chỉ để nhìn thấy em dù biết em rất hận anh, hận đến chấp nhận tình yêu của người khác để trả thù anh. Đúng là anh rất đau, nhung dù vậy anh vẫn chưa nguôi yêu em để có thể đến với người phụ nữ khác mà lòng thanh thản.

Phương Tần ngơ ngác:

- Anh nói vậy nghĩa là sao ? Em chấp nhận tình yêu của ai ?.

Khai nhếch môi:

- Không lẽ muốn anh phải gọi thẳng tên hắn ra em mới hả dạ ? Dầu sao anh và Thức cũng là anh em mà.

Phương Tần nghẹn lời:

- Cho tới bây giờ anh vẫn nghĩ rằng em... em với Thức sao ? Anh thật ác khi đã phủ nhận tình yêu chân thành của em. Nếu anh muốn thế để nhẹ lòng đến với Cát Phương thì em sẽ nhận lời của Thức ngay.

Tần cắn chặt môi, mặc cho nước mắt như mưa. Khai nhấp nhỏm ngồi kế ben. Anh kéo cô vào lòng, giọng hối hả:

- Không được làm như thế vì anh còn quá yêu em. Nếu em vẫn là của anh như ngày nào. Anh thề không bao giờ rời xa em. Anh không ngốc nghếch để em bỏ đi nữa đâu.

Tần sụt sùi:

- Nói thì hay lắm. Nhưng không ai kiêu ngạo hơn anh. Anh yêu em hay làm khổ em chứ ?.

Khai lau nước mắt cho Tan:

- Vẫn có người kiêu ngạo hơn anh, bởi vậy thà người ta chấp nhận bỏ đi chớ không tìm đến anh.

Tần đẩy Khai ra:

- Sao lại không tìm. ANh không muốn gặp em thì có.

Nhưng em tìm gặp anh mỗi một lần thoi, sao em không tìm nữa để anh mềm lòng ?.

Xì ! Em vô tội, tìm anh một lần là nhiều lắm rồi đó đồ... ngạo mạn.

Nước mắt ấm ức lại trào ra, Tần để mặc nó tràn trụa tren mặt. Khai khổ sở:

- Anh sợ thấy em khóc lắm.

Tần hờn tủi:

- Nhưng chính anh lại thích làm em khóc. Từ khi biết anh tới giờ, em buồn nhiều hơn vui. chúng ta đã chia tay rồi thì thôi đi.

Khai nắm vai cô, giữ chặt lại:

- Thoi đi là sao hả Tần ?.

Phương Tần xoay mặt để tránh ánh mắt rực lửa của Khai.

Em không muốn tiếp tục đau khổ vì anh. Anh nen cưới Cát Phương cho bác yen lòng.

Khai lắc đầu:

- Anh không điên đến thế đâu. Cưới mình không yêu à ? Tuổi thơ anh từng là nạn nhân của một cuộc hôn nhân như vậy.

Nhưng anh đã tuyên bố sẽ cưới Cát Phương mà.

Khai hạ giọng:

- Lúc đó anh đang tuyệt vọng vì ghen, vì ghen em hiểu không ?.

Phương Tần tỉnh táo:

- Em không hiểu lý do của anh, nhung em hiểu mình đã đau khổ thế nào khi nghe tin đó qua đôi môi rắn rết của Khanh NHu.

Vẫn còn hận anh sao ?.

Không. Với anh, em không còn cảm xúc gì cả.

Khai thảng thốt:

- Em nói dối. Nếu đúng thế sao em lại khóc ?.

Phương Tần từ chối:

- Em khóc thương thân đó thôi. Nhưng tất cả qua rồi. Em đã bình tâm sau những ngày tháng sống như đã chết, em không muốn tự làm đau trái tim mình lần nữa.

Khai nói:

- Chúng ta khổ vì hiểu lầm, giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, tại sao em phải đầy đoa. mình bằng những lời dối lòng ấy ?.

Phương Tần nhếch môi:

- Vì sao, anh không biết à ?.

Khai cao giọng:

- Nếu vì mẹ, em không phải lọ Anh tin bà phải nghĩ lại sau những chuyện đã làm. Anh đã bảo không ai có thể ép buộc anh được mà.

Tần buột miệng:

- ANh mạnh mẽ lắm. Mẹ nói đúng, người quá mạnh mẽ chỉ thấy mình, vì mình nen làm khổ kẻ khác.

Khai nhìn Tần trân trối. Lúc anh chưa hiểu ý cô, thế nghĩa là sao thì Tần đã nói tiếp:

- Lần này về được gặp anh là em thỏa lòng rồi. Nếu sắp xếp mọi thứ ngoài đó, em sẽ đón mẹ ra, nhà trong này giao cho Nhat, né len đại học rồi, cũng nen tự lo bản thân là vừa, chắc lâu lắm chúgn ta mới...

Khai ngắt ngang lời cô:

- Không. Anh không để em đi.

Định giữ em lại để làm kế toán cho anh à ? Phải trả lương chuyện gia đấy ?.

Anh không đùa với em đâu.

Mặt Tần nghiêm lại:

- Em cũng không đùa. Chúng ta hãy là bạn tốt của nhau thì hơn.

Khai cười buồn:

- Cuối cùng em lại từ chối anh như em đã từng từ chối. Điều đó chứng tỏ người kiêu ngạo, tự cao không phải là anh. Vì sau những ngày xa cách, anh đã hiểu ra sai lầm của mình, nhung em thì không.

Giọng trầm xuống, Khai nói:

- Dù em thế nào, anh vẫn yêu em. Em càng chối từ, anh càng yêu. Hôm nay hay ngày mai, lòng anh vẫn không đổi. Bởi vậy đừng bắt anh xem em là bạn. Ác lắm.

Im lặng một chút, Khai nhỏ nhẹ:

- Đuoc trông thấy em, anh rất hạnh phúc. Ngày mai anh không tiễn em được vì anh sợ mình phải khóc. Anh sẽ quay lại Vinh Long ngay bây giờ. chúc em vui, khỏe và mau chóng tìm được người đàn ông yêu em như anh từng yêu.

Rất cẩn trọng, Khai nâng mặt Tần len trong hai tay, anh nhìn sâu vào đôi mắt long lanh ngấn nước của cộ Phương Tần ngước len, cô tưởng mình sắp tan biến trong đôi mắt nhìn của anh. Dịu dàng, Khai cúi xuống hôn trán Tần rồi đang tay ôm siết lấy cô.

Giọng anh nghèn nghẹn.

Hãy cắn mạnh vào vai anh như lần nào đi Tần. Anh muốn mãi nhớ em.

Cô lắc đầu. Khai hít lấy hít để mùi hương tóc quen rồi đột ngột buông Tần ra và đi như chạy ra cổng.

Còn lại một mình, Tần ngồi chết trân trên ghế. Từ đầu ngõ bước vào, Nhat ấm ức:

- Em chưa thấy cô gái nào ác như chị.

Tần quẹt nước mắt:

- Em biết gì mà nói.

Phải. Em đâu biết gì. Nhưng chắc chắn em biết yêu, còn chị thì không. Nếu để thử lòng Khai, em thấy chị quá đà rồi. Ảnh sẽ không trở lại nữa đâu.

Tao thật chớ trả thử lòng ai hết.

Nhat nhún vai:

- Nếu vậy đúng là ngốc. Chị đã đánh đu với tình yêu bằng sợi dây mục. Biết tới chừng nào chị mới tìm được người thứ hai như anh Khai chứ. Có tìm được cũng là bản sao, mờ nhạt. Vì tự ái lẩm cẩm chả ra gì nào đó mà đáng mất hạnh phúc cả đời mình. Đúng là dại dột. Cũng may Nhã Trúc không cứng ngắc như chị, cũng không quá quắt như chị Nhã Trúc nen em không phải khổ.

Chống tay dưới cằm, Phương Tần cố cãi:

- Suy cho cùng, anh Khai đâu có yêu chị.

Sao mới là yêu. Phải quỳ xuống cầu xin khẩn thiết à ? Nếu cứ cao ngạo thế này, suốt đời chị phải cô đơn.

Tần liếm môi:

- Nhugn chị phải làm sao đây khi Khai đi Vinh Long rồi. Đi trước khi chị nói lời từ giã kìa.

Nhat tài khôn:

- Ảnh nói vậy mà cũng tin. Em cam tâm ổng còn đứng ngoài đường tìm chìa khóc xe kìa. Đem ra đưa ổng hay giữ lại là tùy chị.

Vừa nói, Nhat vừa thảy cho Tần chùm chìa khoá có hình trái tm mà cô đã mau cho Khai đúng lúc anh quay trở vào.

Khai hỏi:

- Chìa khóa xe của anh đâu Nhật ?.

Nhat cuoi:

- Chị Hai em giữ chứ không phải em. Đàn bà là thế đấy. Vậy mà không phải vậy. Anh mà đi Vinh Long tối nay nhà em ngập lụt mất.

Đợi thằng ranh Nhat tếch mất, Tần mới đưa chìa khóa cho Khai. Anh bóp chặt qủa tim có hàng chữ 'I love Yoú trong tay và hỏi:

- Em vẫn muốn anh đi ngay bây giờ phải không ?.

Phương Tần gật đầu:

- Vâng. Nhưng đi ban đêm một mình buồn lắm, em muốn đi cùng anh.

Khai thở hắt ra:

- Phiền quá đi chứ. Nhưng anh muốn được em làm phiền suốt đời. Hãy đi với anh suốt những năm tháng còn lại nhé Tan.

Phương Tần chớp mị Cô không muốn bị thằng nhóc Nhat chê ngốc, cũng không muốn suốt đời phải cô đơn nen chỉ biết gật đầu thay câu trả lời. Chuyen của Tần cũng như một câu chuyện của một người đàn ông yêu một người đàn bà khác, nhung cô lại thấy như mình vừa đi hết một vòng đời và đang quay lại buổi ban đầu..

Nguồn: http://vietmessenger.com/