Mark nhìn cô trợ lý phía bên kia ghế. Mái tóc cô rối tung và đôi môi hơi sưng lên. Những ngón tay anh bấu chặt vào tay cầm của cây batoong để ngăn mình khỏi việc lao đến và ôm chầm lấy cô lần nữa. Để ngăn anh khỏi việc đẩy cô xuống và lướt lên xuống đôi chân mịn màng và cặp mông nho nhỏ săn chắc ấy.
“Ừm, đầu tiên tôi cảm thấy thật kinh ngạc. Sau đó tôi đợi anh buông lỏng tôi ra để tôi có thể bỏ chạy.” Cô nhún vai như một vai diễn nhỏ mà cô đã đóng. “Tôi đang tính đá cho anh một phát vào “khu vực trung tâm” của anh và bỏ chạy.”
Anh cười lớn. Chả trách cô bị mất việc. Cô không làm cho người ta bị thuyết phục. Không phải khi anh có thể vẫn nghe được tiếng rên rỉ dài và khao khát trong đầu anh.
Tiếng chuông cửa vang lên một lần nữa. “Tôi đâu có hẹn ai đâu nhỉ,” anh nói. “Cô có hẹn ai mà không báo cho tôi biết không?”
“Dĩ nhiên là không. Có thể là người môi giới. Cô ấy thực sự thích thú về một ngôi nhà ở Bellevue.”
Anh vung tay mình rộng ra và không cần phải nhìn xuống cũng biết được là phía trước quần jean của anh phình lên thật rõ ràng. “Cô sẽ ra mở cửa chứ?”
Ánh mắt cô lướt dần từ ngực đến phần khóa kéo đang đóng của chiếc quần jeans hiệu Lucky của anh. Cô nhìn chằm chằm vào phần đang cương cứng hiện rõ đó trong một vài giây và hai gò má cô đỏ ứng lên. “Ôi.” Cô xoay người lại, nhanh chóng vụt chạy ra khỏi phòng.
Mark nhìn cô bỏ đi, sau đó ngả người tới để lấy điều khiển tivi đang nằm ở cuối bàn. Anh tắt tivi và quẳng điều khiển lên chiếc ghế dài. Anh đã từng mơ về cô. Và một lần nữa. Anh đang mơ về cô, và sau đó, cô đột nhiên trở nên sống động, trở thành một phần trong giấc mơ đó. Khi lần đầu tiên anh tỉnh dậy và nhìn thấy cô, anh đã rất bối rối. Trong giấc mơ của anh, cô đang khỏa thân và họ đang làm tình đầy điên cuồng. Sau đó anh mở mắt và cô đang mặc bộ đầm Pucci khủng khiếp đó.
Anh đi về phía các cánh cửa kiểu Pháp, nhìn ra ngoài sân sau và sân golf ở phía xa xa. Việc kéo cô xuống bên cạnh và hôn vào cổ cô đều là sự mơ hồ hão huyền, hiện thực trộn lẫn với tưởng tượng. Nhưng âm thanh của tiếng rên rỉ đầy khao khát của cô đã xua tan sự bối rối, và anh đã nâng đầu lên để nhìn cô. Khi đó, trong anh thoáng qua một ý nghĩ rằng anh nên ngừng lại. Nhưng sau đó cô đã kéo đầu anh xuống, ban tặng cho anh nụ hôn đầy ướt át và nóng bỏng. Bất cứ ý nghĩ nào về việc ngừng lại trước đó đều nhanh chóng biến mất, được thay thế bằng những ý nghĩ nóng bỏng hơn, đen tối hơn. Những ý nghĩ về việc làm những điều tinh nghịch với cơ thể nhỏ bé của cô mà anh đã có trong các giấc mơ suốt cả tuần qua. Anh không biết liệu điều đó khiến anh cảm thấy cô đơn hay bị ám ảnh hay bị ốm. Có thể anh mắc phải cả ba triệu chứng đó.
“Có người muốn gặp anh.”
Mark quay người lại, sẵn sàng để nói cô tống khứ bất cứ ai xuất hiện ở mái hiên nhà anh. Anh định nói ra điều đó, nhưng không có từ nào được phát ra. Ánh mắt anh rơi vào một cậu bé con gầy còm với mái tóc đỏ ngắn dính sát vào đầu, các đốm tàng nhang màu đồng trên mặt, cùng cặp mắt kính cận gọng vàng. Trí nhớ của anh về những gì xảy ra trước tai nạn có thể không đồng nhất, nhưng anh nhớ được cậu bé đang đứng ở cửa phòng. Thật khó để quên một cậu bé hoàn toàn không có chút kiến thức cơ bản nào về môn khúc côn cầu trên băng. Cậu bé đã trượt như một cối xay gió, quật thật mạnh vào quả cầu, và đánh mạnh vào cẳng chân của những đứa trẻ khác. “Chào Derek. Mọi việc thế nào rồi?”
“Tốt ạ, huấn luyện viên Bressler.”
Đứa trẻ này đang làm gì ở đây, và làm thế nào cậu bé lại tìm được Mark? “Chú có thể giúp gì cho cháu?”
“Cháu nhận được email của chú. Vì thế cháu mới đến đây.”
Mark nhìn qua Chelsea, người đang đứng bên cạnh cậu bé. Cô đang ngây người ra. Anh biết cái nhìn đó. Cô cung là một người đầy tội lỗi. “Do gặp phải tai nạn nên chú không thể nhớ tốt lắm,” anh nói với cậu bé. “Thế nên cháu phải nhắc lại cho chú về những gì chú đã viết trong email.”
Derek giơ cao đôi giày trượt patanh một hàng bánh, được thắt vào nhau. “Chú đã viết là cháu nên đến và cho chú thấy cách cháu ngừng lại.”
Chelsea há hốc miệng và cô lắc đầu. “Anh đã không viết điều đó.”
Anh nghiêng đầu sang một bên và khoanh tay trước ngực. “Tôi đã không viết thêm những điều nào nữa?”
Mắt Chelsea nheo lại khi cô liếc nhìn xuống cậu bé bên cạnh mình. “Anh đã không viết về việc cậu bé nên đến đây và cùng anh luyện tập. Đó là điều hoàn toàn chính xác.”
Derek ngước nhìn Chelsea, và đằng sau cặp mắt kính của mình, mắt cậu bé cũng nheo lại. “Sao cô biết được điều đó?”
“Ừm, tại... cô... cô đã kiểm tra chính tả cho tất cả các email của ông Bressler trước khi ông ấy gửi đi. Và vì trí nhớ của ông ấy có vấn đề. Nói tóm lại là vì cả hai điều đó.”
Đó là một lời nói dối thật ngượng ngịu, nhưng cậu bé đã tin vào nó. Cậu ta gật đầu và quay lại nhìn Mark. “Cháu có thể giúp chú. Mẹ cháu giúp cháu bằng các thẻ ghi chú.”
Điều cuối cùng Mark cần là cậu bé sẽ lại xuất hiện vào ngày mai với các thẻ ghi chú. “Cám ơn lời đề nghị của cháu, nhưng giờ chú đã khá hơn nhiều. Sao cháu có được địa chỉ của chú?”
Derek đẩy cặp mắt kính lên bằng tay còn lại. “Trên Internet ạ.”
Câu trả lời của cậu bé như một lời cảnh báo. Nếu một đứa trẻ tám tuổi có thể tìm thấy được địa chỉ nhà anh, còn ai cũng có thể làm như thế nữa?
Cô chắc là cháu đang phạm luật. Đầu tiên bằng cách nào đó hack địa chỉ của ông Bressler và giờ là tìm nhà của ông ấy.”
“Cháu không phạm bất cứ luật nào! Địa chỉ email của chú ấy có trên một tờ báo mà cháu đã mua vào năm ngoái. Sau đó cháu cho tên chú ấy lên Whosit và cháu có được địa chỉ.”
Whosit là gì?
Chelsea nhìn Derek và lắc lắc ngón tay mình. “Ngay cả khi cháu không phạm bất cứ luật nào, mà cô cũng không rõ lắm, nhưng thật bất lịch sự khi xuất hiện ở nhà người khác mà không báo trước. Thế mẹ cháu có biết cháu ở đây không?”
Derek nhún một bên vai gầy guộc. “Chị gái lớn đang đi mua sắm và mẹ cháu đang đi làm. Mẹ cháu sẽ không về nhà cho đến sáu giờ chiều.”
“Cháu sống ở đâu?” Mark hỏi.
“Redmond.”
“Cháu đến đây bằng gì?”
“Xe đạp ạ.”
Chẳng trách tóc cậu bé cứ dính sát vào đầu như thế. “Cháu có muốn một ít nước hoặc một ít soda không?” Anh không thể để cho cậu bé chết vì khát nước trước khi anh đưa cậu nhóc về nhà.
Derek gật đầu. “Chú có Gatorade không ạ? Giống như thức uống chúng ta đã uống ở trại hè ấy?”
“Dĩ nhiên là có rồi.” Anh siết chặt tay vào tay cầm của cây gậy batoong và đi về phía cửa. “Và cháu cần gọi cho mẹ, báo cho mẹ cháu là cháu đang ở nhà chú nhé.”
“Cháu phải làm vậy sao, Huấn luyện viên? Cháu có thể về nhà trước lúc mẹ cháu về?”
“Không.” Mark đi về phía ngưỡng cửa và ra hiệu cho Derek đi trước. Cậu bé đi ra khỏi nơi mình đang đứng và Mark liếc nhìn xuống mặt Chelsea. “Cô và tôi sẽ nói chuyện với nhau sau.”
Cô hất mặt mình lên. “Tôi chưa bao giờ bảo cậu bé đến nhà và luyện tập cùng anh.”
Anh nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của cô. “Không phải về điều đó.”
“Thế anh muốn nói về điều gì?”
Anh hướng sự chú ý của mình đến đôi môi cô. “Về việc đã xảy ra trước khi Derek gọi cửa.”
“Ồ, về việc đó.”
“Ừ, về việc đó.” Mặc dầu anh thực sự không biết anh sẽ nói gì về việc đó. Còn gì nữa ngoài việc anh sẽ xin lỗi và cam kết rằng việc đó sẽ không xảy ra lần nữa.
Anh dời ánh mắt mình khỏi đôi môi cô trợ lý bé nhỏ và đi theo cậu bé về phía cuối hành lang. Đôi tất của Derek trượt xuống khỏi cẳng chân gầy gò khi cậu bé bước đi. “Cháu có tham gia trại hè năm nay không?”
Derek lắc đầu. “Mẹ cháu nói rằng nhà cháu không có tiền cho hoạt động đó vào năm nay.”
Mark biết có nhiều đứa trẻ được một trong số các công ty khác nhau của Chinooks trả chi phí cho lần tham dự trại hè. Anh khá chắc là Derek là một trong những đứa trẻ được chọn vào năm ngoái. “Cháu không nhận được học bổng sao?”
“Năm nay thì không ạ.”
“Tại sao?”
“Cháu cũng không biết.”
Mark cùng Derek đi vào nhà bếp. Ánh nắng chiếu lên khắp mái tóc đỏ, mắt kính và làn da trắng ở giữa những nốt tàn nhang trên mặt cậu bé.
“Tên mà chúng ta đã chọn cho cháu vào năm ngoái là gì nhỉ?” anh hỏi khi đi về phía chiếc tủ lạnh và mở nó ra.
Derek đặt giày trượt lên sàn nhà kế bên chân cậu bé. “Kẻ Ám Sát.”
“Đúng vậy.” Lúc ở trại, mỗi đứa trẻ đều có một cái tên dùng để gọi trong môn khúc côn cầu trên băng. Derek là Kẻ Ám Sát vì cách cậu bé đánh vào quả cầu. Mark lấy ra một chai Gatorade màu xanh lục và mở nó ra bằng lòng bàn tay phải.
“Nó có đau không ạ?”
Mark ngẩng đầu lên. “Cái gì?”
“Tay của chú.”
Anh quăng nắp chai nước lên mặt đá granite và gập những ngón tay mình lại. Ngón tay giữa vẫn hoàn toàn ngay đơ. “Đôi khi nó hơi đau nhức. Nhưng không còn nhiều như trước đây.” Anh nói và đưa cho Derek chai nước.
“Thế ngón giữa của chú có uốn cong được không ạ?”
Mark đưa tay mình lên và chỉ cho cậu bé thấy. “Không. Nó vẫn như vậy dù xảy ra bất cứ điều gì.”
“Điều đó thật tuyệt.”
Anh cười lớn. “Cháu nghĩ vậy sao?”
“Vâng. Chú có thể cợt nhả với mọi người và không phải gặp bất cứ rắc rối nào.” Derek uống một ngụm dài cho đến khi cậu bé hết hơi và hạ chai nước xuống. “Trường học sẽ không gọi cho mẹ chú,” cậu bé nói giữa những tiếng thở, “vì nó không phải là lỗi của chú.”
Điều đó hoàn toàn chính xác. Trong trường hợp của anh, trường học sẽ không gọi cho bà nội, người luôn mách với cha anh, và ông là người đánh vào mông anh.
“Chú có tiếp tục chơi khúc côn cầu nữa không ạ?”
Mark lắc đầu và nhìn xuống nắp chai nước nằm trên kệ bếp bằng đá hoa cương. Người đại diện đã gọi cho anh vào đầu giờ chiều về việc tường thuật cho giải ESPN. “E là không.” Khi anh chưa quyết định được, anh đang chờ đợi một lời mời đáng tin cậy hơn. Anh không phải là mẫu người yêu thích việc ngồi trong một phòng thu và nói về trận đấu hơn việc đứng ở sân băng nơi trận đấu được diễn ra. Nhưng khi người đại diện đã lưu ý với anh rằng, những lời đề nghị làm việc danh cho Mark Bressler ngày càng mất dần nhanh như các hợp đồng quảng cáo.
“Mẹ cháu đã đưa cháu đến xem trận playoff với Detroit. Chúng ta đã thắng ba một.” Derek uống thêm một ngụm nước, sau đó đẩy mắt kinh mình lên. “Ty Savage đã đánh McCarty để trả thù cho cú đánh mà McCarty đã dành cho Savage trong trận thứ tư. Đó là một trận đấu hay, nhưng nó sẽ hay hơn nếu có chú cùng thi đấu.” Derek ngước nhìn lên. Đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh sự sùng bái. “Chú là cầu thủ tuyệt vời nhất. Còn tuyệt vời hơn cả Savage.”
Mark sẽ không tự cho là mình tuyệt vời hơn so với Ty Savage. Ừm, có thể là hơi tuyệt vời hơn một chút thôi.
“Thậm chí còn tuyệt hơn so với Gretzky.”
Mark không chắc liệu anh có thể tuyệt hơn Gretzky không, nhưng có một điều anh hoàn toàn chắc chắn anh không bao giờ cảm thấy thoải mái trong vai trò một anh hùng. Anh chơi hookey. Anh chưa bao giờ cứu vớt ai hay hy sinh bản thân mình vì ai. Anh chưa bao giờ là một anh hùng khỉ gió nào đó, nhưng dường như việc đó khá quan trọng đối với Derek. “Cám ơn, Kẻ Ám Sát.”
Derek đặt chai nước lên bàn bếp. “Chú có muốn nhìn thấy động tác ngừng lại của cháu không?”
Anh thực sự không thích điều đó, nhưng khi cậu bé nhìn anh với đôi mắt như thế, anh không thể nói không với nó được. “Dĩ nhiên rồi.” Anh chỉ giày trượt của Derek và nói. “Cháu có thể biểu diễn cho chú ở phía trước nhà.” Nó đủ dài để cậu bé không đâm vào bất cứ thứ gì, ngoại trừ xe của Chelsea. Nhưng thật sự thì điều đó cũng không vấn đề gì, chẳng phải chỉ thêm một vết lõm nữa trên xe của cô thôi sao?
Derek cầm giày trượt và cả ai đi về phía trước nhà. Khi họ đi ngang qua văn phòng. Chelsea ló đầu ra khỏi cánh cửa.
“Tôi có thể nói chuyện với ông không, ông Bressler?”
Anh đặt tay lên vai Derek. “Cháu ra đó trước và mang giày vào chờ chú nhé. Chú sẽ có mặt ở đó trong một phút nữa.”
“Được thôi. Huấn luyện viên.”
Anh nhìn Derek đóng cánh cửa lớn trước khi tiến lại gần cô trợ lý của mình. Anh đoán chắc cô sẽ nói về nụ hôn vừa mới xảy ra. “Tôi xin lỗi vì đã tóm lấy cô lúc nãy. Điều đó sẽ không xảy ra lần nữa.”
Một bên khóe môi cô nhếch lên. “Hãy quên những gì vừa mới xảy ra.”
“Cô có thể làm điều đó không?” Theo kinh nghiệm của anh, phụ nữ thường không thể quên những điều như thế. Họ thích lượm lặt và phân tích điều đó trong nhiều ngày.
“Ồ, dĩ nhiên.” Cô cười tủm tỉm và vẫy tay trên đầu mình như thể ký ức đó đã được xóa sạch. Hành động đó của cô làm cho gấu chiếc áo đầm cực kỳ khủng khiếp của cô kéo lên cao ở phần đùi. Nụ cười của cô quá giả tạo để có thể thuyết phục được bất cứ người nào, trừ anh. “Chuyện nhỏ í mà. Tôi đã quên nó rồi.”
Nói dối. Anh bước đến gần hơn rồi ngừng lại cách cô một khoảng nhỏ, buộc cô phải ngả đầu ra sau và ngước lên nhìn vào anh như thể cô đang mong chờ nụ hôn từ anh vậy. “Tôi mừng là cô sẽ không làm to chuyện. Lúc đó tôi đang ngái ngủ.” Giờ đến phiên anh nói dối. “Và cũng vì các loại thuốc giảm đau nữa.” Anh đã không uống một viên Vicodin nào kể từ sáng hôm đó.
Nụ cười biến mất trên gương mặt đó. “Tôi nghĩ chúng ta đã chứng minh rằng chúng ta thậm chí không tí mảy may nào thu hút lẫn nhau. Anh nghĩ khuôn mặt tôi khá ổn, chứ không phải cơ thể tôi. Và khi tôi nhận ra anh...” Cô đưa một tay lên và nghiêng nó hết bên này đến bên kia “...được rồi, anh thật thô lô và tính cách của anh thật tồi tệ. Và tôi thích một người đàn ông với tính cách tốt.”
Anh cực kỳ nghi ngờ điều đó. “Vậy sao?”
“Đúng vậy,” cô cố tranh cãi với anh.
“Cô cứ nói như cô là một cô gái xấu vậy.” Và cô khá là xinh đẹp. “Chỉ có những cô gái xấu mới nói rằng cô ta thích một gã nào đó vì tính cách của anh ta.”
Cô chỉ về phía anh. “Đó chính xác là những gì tôi đang nói. Điều đó thật thô lỗ.”
Anh nhún vai. “Có thể, nhưng đó là sự thật.”
Cô cau mày và khoanh tay bên dưới ngực. “Những gì xảy ra hồi sớm không phải là điều tôi muốn nói với anh. Một nhân viên từ Windemere gọi đến về căn nhà ở Bellevue. Nó sắp được rao bán, và nhân viên đó muốn giới thiệu trước cho anh.”
“Lên lịch cho nó vào tuần tới.”
“Cô ấy muốn anh xem vào ngày hôm nay.”
Anh lắc đầu và đi về phía cửa trước. Anh nên tránh tiếp xúc với cô trợ lý càng nhiều càng tốt. “Hôm nay tôi có hẹn với Kẻ Ám Sát.”
“Đứa trẻ đó thật rắc rối.”
Derek không chỉ là người duy nhất. Mark nhìn qua vai mình vào cô trợ lý nhỏ bé xinh xắn với mái tóc gọn gàng và cái miệng thông minh. Người phụ nữ đó còn rắc rối hơn.
Anh mở cửa trước và đóng lại sau lưng mình. Derek đang thắt chặt dây giày trượt của mình ở mái hiên nhà anh. “Cô gái đó thật hung dữ.”
“Chelsea hả?” Anh đặt đầu cây batoong xuống bậc thềm bên dưới và bước xuống. Chelsea có rất nhiều tính cách, nhưng trong đó việc cô cứ thích quấy rầy người khác là dễ nhận thấy nhất, nhưng cố chưa bao giờ là một người hung dữ.
“Cô ấy đã quắc mắt với cháu đấy.”
Mark cười ngất. “Chelsea không làm thế với cháu.” Mặc dầu cô từng quắc mắt với Mark một hoặc hơn hai lần. Cái ngày cô phát hiện ra rằng việc anh bảo cô đi mua bao cao su là một việc làm ngu ngốc xuất hiện trong đầu anh. “Cô ấy chỉ nói với cháu những điều cháu chẳng muốn nghe. Cháu cũng không nên xuất hiện ở nhà người khác mà không báo trước. Như thế là bất lịch sự đấy.” Anh lấy điện thoại di động ra khỏi túi và đưa nó cho cậu bé. “Gọi cho mẹ cháu đi.”
Derek hoàn tất việc cột dây giày và kêu lên đầy vẻ oán thán. “Ôi, không.”
“Cháu nghĩ là chú sẽ quên sao?”
“Vâng ạ.” Cậu vé bấm bảy số và chờ đợi cơn thịnh nộ từ mẹ cậu. Sự căng thẳng trên gương mặt cậu bé biến mất với nụ cười rạng rỡ, và cậu bé thì thào. “Nó được chuyển sang hộp thư thoại của mẹ cháu.”
May mắn làm sao.
“Chào mẹ. Con đang đi dạo bằng xe đạp và bất ngờ gặp được Huấn luyện viên Mark. Con sẽ có mặt ở nhà lúc sáu giờ. Con yêu mẹ. Tạm biệt mẹ.”
Mark vờ như không nghe thấy lời nói dối vô hại đó của cậu bé.
Cậu bé tắt điện thoại và đưa lại nó cho Mark. “Giờ cháu có thể trượt lùi lại. Cháu đã luyện tập nó trong tầng hầm nhà cháu.”
Mark thả điện thoại vào lại trong túi. “Cho chú thấy nào.”
Derek đứng dậy, mắt cá chân cậu bé hướng vào trong. Cậu bé đưa tay mình ra hai bên và từ từ di chuyển giày trượt của mình lên xuống cho đến khi cậu bé trượt ra đến giữa đường. Cậu bé sử dụng chân kéo lê để dừng lại. Tốt hơn nhiều so với cái lần cày nát tuyết mà cậu bé đã làm vào hè năm ngoái, nhưng vấn đề cân bằng của cậu bé còn khá tệ.
“Cũng khá là tốt đấy.”
Derek mỉm cười khi ánh nắng cuối chiều như bắt lửa trên mái tóc và nhảy nhót trên cái trán trắng ngà của cậu bé.
“Chú hãy xem cái này.” Cậu bé cong đầu gối lại, gập cong người lại và tạo áp lực vào hai mặt trong của giày trượt. Cậu bé trượt lùi lại một vài mét và cười rạng rỡ như thể cậu nhóc vừa giành được một cú hattrick vậy. Những gì mà Derek thiếu hụt trong phần kỹ năng đã được lấp đầy bằng lòng can đảm. Lòng can đảm là một nhân tố mơ hồ có thể làm cho một cầu thủ giỏi trở thành một cầu thủ vĩ đại. Không có khối lượng luyện tập nào có thể dạy bạn về lòng can đảm.
“Cháu đã làm được.” Quá tệ là lòng can đảm không thì chưa đủ. “Nhưng cháu đã cong người lại và nhìn vào chân mình. Quy luật số một trong môn hockey là gì?”
“Không than van.”
“Số hai.”
“Ngẩng cao đầu.”
“Đúng vậy.” Anh chĩa cây batoong của mình vào cậu bé. “Cháu đã bao giờ luyện tập bước đảo chân và các bước nhảy chưa?”
Derek thở dài. “Chưa ạ.”
Anh hạ cây batoong xuống và nhìn đồng hồ. “Cháu hãy ngẩng cao đầu và cứ thế đi hết đoạn đường này và quay trở lại.”
Chelsea đẩy tấm màn cửa dày ra và nhìn Derek nhấc hết đầu gối này đến đầu gối khác. Cậu bé bước đều về phía cuối con đường lái xe vào nhà, hai cánh tay vung lên cao quá vai. Khi cậu bé cố quay người lại, cậu đã ngã xuống đất.
“Ngẩng đầu lên,” Mark hét lên.
Derek phủi bụi khỏi người và bước đều về lại vị trí cũ. Cậu bé gợi cho Chelsea nhớ về Rupert Grint[13]. Giống như một nhân vật quái dị.
Mark tiến đến giữa đường và đưa cho cậu bé một chai Gatorade còn nguyên. Chelsea không thể nghe được những gì Mark nói với cậu bé do giọng nói trầm ấm của anh. Derek gật đầu và uống nước.
Sau đó Mark lấy lại chai nước từ cậu bé và quay trở vào phần bóng râm mái hiên. “Hai nhỏ. Một lớn,” anh hét to về phía cậu vé, và Derek bắt đầu nhảy tại chỗ. Rồi cậu bé cũng ngay lập tức té xuống.
Chelsea thả tấm màn về vị trí cũ và đi ra khỏi phòng làm việc. Cô bước ra ngoài và đứng cạnh Mark. “Tôi nghĩ cậu bé sẽ cho anh thấy một vài cú dừng lại và đi về nhà. Sao anh lại bắt cậu bé đi diễu hành và nhảy lên nhảy xuống như thế?”
“Cậu bé cần học cách giữ thăng bằng.” Anh chỉ cây batoong về phía cậu bé và la ó. “Giờ hãy đổi nhịp. Một bước nhảy nhỏ. Một bước nhảy lớn. Một bước nhảy nhỏ. Một bước nhảy lớn. Cong đầu gối của cháu lại, nhóc.”
“Anh là ai? Ông Miyagi[14] sao? Cô ngửa tay ra phía trước mặt mình. “Đánh bóng bằng tay phải. Đánh bóng bằng tay trái[15]. Cong đầu gối của cháu lại, nhóc.”
Anh cười tủm tỉm. “Ừm, đại khái thế.” Anh bước ra giữa đường lái xe vào nhà, bước đi tập tễnh nhẹ nhàng và cây batoong vung lên uyển chuyển theo nhịp sải tay của anh. Chelsea khoanh tay bên dưới ngực mình và ngồi xuống ở mái hiên. Mark chỉ về phía cuối đường lái xe vào nhà, nói một vài điều gì đó như vung gậy và lướt đi. Ngã xuống và lại đứng lên.
“Sử dụng hông của cháu. Ngẩng đầu lên.” Mark gọi với sau lưng cậu bé. Sau mười lăm phút vung gậy và lướt đi, rõ ràng cậu bé đã hoàn toàn hết hơi. Hai má cậu bé đỏ ửng, một bên đầu gối bị trầy, Chelsea gần như cảm thấy tội nghiệp cho cậu bé. Chỉ gần như thôi, vì kẻ nói dối nhỏ bé này làm cô xấu hổ.
Cậu bé thả người xuống ở mái hiên bên cạnh Chelsea, và với tay lấy chai Gatorade. “Cháu đang trở nên tốt hơn,” cậu bé nói trước khi mở nắp và uống cạn. Chelsea không phải là một chuyên gia, nhưng thậm chí cả cô cũng có thể thấy được rằng đứa trẻ này phải cố gắng thật nhiều trước khi đạt được mức “trở nên tốt hơn”.
Cậu bé ngước lên nhìn Mark với đôi mắt chứa đầy mệt mỏi và sự sùng bái. “Có lẽ cháu nên quay trở lại và luyện tập thêm nhiều hơn nữa.”
Đúng vậy, như thể Mark sẽ muốn cậu bé này quanh quẩn bên cạnh. Anh chẳng thích ai quanh quẩn bên cạnh cả.
Vẻ mặt tư lự xuất hiện như thể anh ta đột nhiên có một cơn đau đầu vậy. “Kiểm tra trước với Chelsea ngày nào chú rảnh vào tuần tới.”
Chelsea khá sốc khi nghe những lời đó. “Anh rảnh vào ngày thứ Tư và thứ Sáu.”
Derek đặt chai nước xuống và tháo giày trượt ra. “Cháu có buổi tập ban nhạc vào các ngày thứ Tư trong mùa hè.”
Dĩ nhiên là cậu bé phải cố. Kèn tuba chắc chắn là nhạc cụ của cậu bé. Hầu hết các ban nhạc gầy gò ở trường cũ mà cô đã từng biết thường chơi kèn tuba. Kiểu nhưng hầu hết các anh chàng nhỏ con mà cô biết đều sử dụng xe bán tải.
“Thế thứ Ba và thứ Năm thì sao?” Mark lên tiếng.
“Anh phải đi xem nhà trong buổi sáng của hai ngày hôm đó.”
“Cháu có thể đến vào buổi chiều.” Derek nói khi thắt dây giày. Cậu đứng lên và nhét giày trượt vào ba lô mà cậu đã giấu kế bên mái hiên. Cậu kéo ba lô lại và luồn hai cánh tay gầy như hai que củi qua hai dây đeo vai của nó.
“Bảo mẹ cháu gọi cho chú.” Mark đặt tay phải lên đầu tóc đầy mồ hôi của cậu nhóc. “Khi cháu về đến nhà, hãy uống thật nhiều nước cũng như hãy nghỉ ngơi thật nhiều nhé.”
“Cháu sẽ làm vậy, thưa huấn luyện viên.”
Chelsea cắn một bên môi mình. Bên trong vẻ cộc cằn, gắt gỏng, khó chịu đó, anh ta là một người tốt bụng.
Cô đứng lên khi Derek đi về phía trước garage, nơi cậu dựng xe đạp của mình. “Chúng ta có nên chở cậu bé về không?”
“Không.” Mark chế giễu. “Thằng bé cần gia tăng sức mạnh cho đôi chân. Nó yếu ớt cứ như một cô gái vậy. Việc đạp xe đạp sẽ tốt cho nó.” Anh quay sang Chelsea, nhìn vào mái tóc hai màu và cái áo đầm kinh dị. Anh đã có một cô trợ lý, người còn rắc rối hơn nhiều so với những gì hữu ích mà cô mang lại, và giờ thêm một cậu nhóc gầy gò, ham muốn trở thành ngôi sao, sẽ đến nhà anh hai ngày một tuần nữa chứ. Tại sao điều quái quỷ này lại xảy ra cơ chứ? “Đã gần đến năm giờ rồi.”
“Tôi cũng sắp xong việc. Anh có cần thứ gì trước khi tôi đi không?”
Cô ta lại bắt đầu. Hỏi anh cần gì. “Không gì cả.” Anh quay mặt về phía đường lái xe vào nhà khi Derek đạp xe đi.
“Thế thì gặp anh vào thứ Hai nhé,” Chelsea gọi với sau lưng anh.
Anh đưa tay lên và đi về phía cửa garage từ từ cuốn lên. Nếu anh sẽ giúp cho cậu bé, anh cần còi của huấn luyện viên. Anh cúi người xuống bên dưới cánh cửa và đi qua chiếc Mercedes. Tuần này anh đã không uống quá nhiều thuốc. Tay phải anh có thể nắm được tốt hơn, và anh chắc rằng mình sẽ sớm lái được xe. Anh bật đèn và tiếp tục đi về phía hàng kệ ở phía cuối garage.
Lần cuối cùng anh nhìn thấy còi và đồng hồ đếm giờ của mình, anh đã nhét chúng vào túi tập. Anh dựng cây batoong của mình tựa vào tường và lướt nhìn các hàng kệ từ thấp cho đến cao. Ánh mắt anh bắt gặp chiếc túi đựng dụng cụ màu xanh nước biển, và anh không thể nào thở được như thể ai đó vừa tống cho anh một cú thật mạnh vào ngực vậy. Chiếc túi cũ, sờn và đã đi được hàng ngàn dặm đường hàng không. Anh không cần nhìn vào cũng biết trong đó có giày trượt và đệm ống chân của anh. Mũ bảo hiểm và áo đồng phục. Quần thi đấu, tất và dĩ nhiên là cả chén bảo vệ cũng có mặt trong đó.
Khi ban giám đốc đến thăm anh ở bệnh viện, họ đã nói rằng các đồng đội muốn giữ đồ dùng của anh trong tủ đựng đồ của anh. Nhưng anh đã bảo họ đóng gói tất cả và gởi tới nhà. Đồng đội của anh đã có đủ chuyện phải nghĩ ngoài anh ra. Họ không cần phải hằng ngày nhìn thấy các đồ vật gợi nhớ đó. Bản thân anh cũng không muốn một ngày nào đó tự mình phải bước vào phòng thay đồ và thu dọn tất cả.
Kế bên túi đựng dụng cụ là chiếc túi đựng gậy đánh bóng của anh. Anh không cần nhìn thấy các cây gậy hiệu Sher-Wood bên trong cũng biết rằng mỗi một lưỡi của gậy được chế tạo dành riêng cho anh, với độ cong sâu nửa inch và có độ nghiêng 6.0. Băng quấn màu trắng được quấn quanh tay cầm, quanh thân gậy màu đen và quanh cả lưỡi gậy. Cuộc đời xưa cũ của anh đều nằm trong hai cái túi đó. Tất cả những gì còn sót lại sau 19 năm tham gia vào NHL đều nằm trong các chiếc túi đó. Chúng và một cậu bé chín tuổi đầy sùng bái với đôi chân tong teo và mắt cá chân yếu ớt.
Anh đã hứa sẽ dạy cho cậu bé hai ngày một tuần, và anh không rõ việc đó đã diễn ra như thế nào. Giây trước anh đang còn nghĩ đến việc đi vào bên trong nhà để tránh đi cái nóng, và giây tiếp theo anh đã bảo với cậu nhóc kiểm tra với Chelsea để xem ngày thích hợp nhất cho việc luyện tập. Anh không bao giờ nghĩ đến việc hướng dẫn cho Derek. Nhưng cậu nhóc đã nhìn anh với ánh mắt hệt như anh đã từng nhìn vào Phil Esposito và Bobby Hull trước đây. Cái nhìn đó còn hạ gục anh nhanh hơn cả cú đánh bất ngờ để giành được chiến thắng.
Anh là một thằng ngốc. Điều đó có thể giải thích được cho những việc đã xảy ra.
Dĩ nhiên, một lý do khác cho bị cáo đó là anh đã không còn nhiều thứ lắm trong cuộc đời mình. Anh vươn tay lấy một chiếc túi tập nhỏ hơn từ một trong giá chiếc kệ nằm phía bên trên. Anh không có việc làm và không gia đình. Anh đã ba mươi tám tuổi, ly dị, và không có bất kỳ đứa con nào. Bà nội và cha anh sống cách nơi anh ở một vài bang. Họ có cuộc sống riêng của họ, và anh chỉ gặp họ chỉ mỗi một lần trong một năm.
Những gì anh có là một căn nhà quá lớn, một chiếc Mercedes chưa thể lái được cùng với một cô trợ lý chỉ biết làm cho anh điên tiết lên mà thôi. Điều điên khùng nhất là anh đang bắt đầu thích Chelsea vì một lý do nào đó mà bản thân anh cũng không thể giải thích được. Cô ta có một cái miệng nhanh nhảu, và xét về cơ thể thì cô không phải là mẫu phụ nữ của anh. Anh cao hơn cô ít nhất là gần một mét và nặng hơn cô đến bốn mươi lăm cân. Và như một quy luật chung, anh bj thu hút bởi một phụ nữ thích anh, chứ không phải là những người phụ nữ nhìn anh như thể anh là một gã đầu bự vậy. Mặc dầu anh cho rằng anh không thể đổ lỗi cho cô về chuyện như vậy. Anh là đầu bự và điều ngạc nhiên là điều đó khiến anh cảm thấy buồn hơn so với trước.
Anh mở chiếc túi màu xanh ra, bên trong là một cây còi, đồng hồ bấm giờ và một chiếc mũ lưỡi trai mà những đứa trẻ đã tặng anh vào mùa hè năm ngoái với dòng chữ “Huấn luyện viên Số Một” được thêu quanh mũ.
Anh lấy một vài cây gậy có kích thước dành cho các cậu bé và các cọc giao thông màu cam ra khỏi giá. Derek White không có năng khiếu bẩm sinh để chơi trong giải khúc côn cầu chuyên nghiệp. Cậu bé không thể trở thành một vận động viên thể thao, nhưng có nhiều chàng trai yêu thích môn khúc côn cầu và chơi trong các giải nghiệp dư. Các anh chàng yêu thích môn khúc côn cầu và vẫn có nhiều niềm vui với mỗi lần đánh cầu. Mark không thể nhớ lần cuối anh thắt dây giày trượt của mình với lý do duy nhất là có một khoảng thời gian chơi vui vẻ là khi nào.
Anh đội mũ vào và chỉnh chỉnh nó một vài lần cho đến khi anh cảm thất đã hoàn toàn hoàn chỉnh. Việc này thật tuyệt. Đúng vậy. Như thể không có bất cứ điều gì biến mất trong quãng thời gian đó, việc chơi nó đã không còn là niềm vui nữa. Nó đã trở thành việc giành chiến thắng. Trong mọi trận đấu. Trong mọi lúc.
Anh nghe được tiếng xe của Chelsea lái ra khỏi đường lái xe vào nhà, và anh đi về phía cánh cửa sau. Anh chỉ mới biết cô trợ lý ít hơn hai tuần. Mười hai ngày. Nhưng anh cảm giác như họ đã biết nhau lâu hơn thế, vì cô chịu trách nhiệm về những việc trong ngày và còn xâm chiếm vào trong giấc ngủ của anh.
Mới đây cô đã bảo anh rằng anh trông như kiểm soát được cuộc đời anh. Nhưng không phải thế. Trước tai nạn, anh kiểm soát được cuộc đời anh trong và ngoài sân băng. Anh kiểm soát khá tốt đời sống cá nhân cũng như sự nghiệp hỗn loạn của mình. Đôi khi anh phải kiểm soát luôn cả các trò hề không thể kiểm soát nổi của các đồng đội, và anh đã kiểm soát được người có thể bước vào nhà anh.
Một cơn nhói đau xuất hiện ở hông và đùi khi anh đi qua cánh cửa vào phòng bếp. Anh cho tay vào ngăn kéo và lấy ra một chai Vicodin. Giờ anh chẳng thể kiểm soát được gì cả. Anh mở nắp và nhìn xuống các viên thuốc màu trắng tràn ra lòng bàn tay mình. Mọi việc sẽ trở nên thật dễ dàng. Chỉ cần tống một ngụm vào miệng như PEZ và quên hết tất cả các rắc rối. Hãy để cho nó làm tê liệt não của anh và đưa anh đến một nơi ấm cúng và thoải mái, nơi mà chẳng có gì là quan trọng.
Anh nghĩ về Chelsea và cuộc đối thoại của họ về việc kiểm soát. Anh tống đống thuốc đó vào lại trong chai. Anh vẫn cần chúng để giảm đau, nhưng trong phần lớn thời gian, anh đa không sử dụng chúng để làm giảm các cơn đau trong cơ thể. Nếu anh không cần thận, anh sẽ kết thúc với việc thích uống chúng mất thôi.
Anh nghĩ về hình ảnh Chelsea chơi khúc côn cầu trong chiếc váy ngắn cũn của cô. Nếu anh không thật sự, thật sự cẩn thận, anh có thể kết thúc bằng việc sẽ ngày càng thích cô nhiều hơn.
Chương 12
Đêm thứ Sáu khi Bo về nhà sau giờ làm việc, cô đưa cho Chelsea một tấm danh thiếp. Ở phía trước là tên và thông tin của một công ty truyền thông mà Chinooks thường chọn để thực hiện tất cả các quảng cáo. Chữ viết tay ở đằng sau là tên và số điện thoại của công ty tài năng mà họ thường dùng.
“Em nghĩ có thể chị sẽ thích điều này,” Bo nói. “Phần lớn họ sử dụng các cầu thủ trong các quảng cáo của bọn em, nhưng đôi khi họ sử dụng các diễn viên địa phương.”
Cô nhìn kỹ danh thiếp trên tay mình và kiểm tra thông tin về công ty tài năng trên Internet. Cô sẽ ở Seattle trong một vài tháng nữa hoặc có thể sẽ lâu hơn, phụ thuộc vào việc cô quyết định thu nhỏ ngực mình ở đâu. Cô phải tính toán một số việc phải làm trong khi cô ở lại đây ngoài việc xem tivi, đi đến các hộp đêm, trả lời email từ người hâm mộ cho Mark Bressler, và sắp xếp các cuộc hẹn gặp với các nhân viên môi giới bất động sản. Thế tại sao lại không thử gặp họ nhỉ? Nếu cô không thích công ty tài năng đó, cô sẽ biết được ngay khi bước vào cửa công ty. Không tổn hại gì, không có gì xấu cả. Cô chỉ việc lấy lại lý lịch và rời đi thôi.Trên đường đi làm vào sáng thứ Hai, cô đã gọi cho công ty đó và lên lịch gặp mặt phỏng vấn vào ngày thứ Ba khi Mark đang huấn luyện cho Derek. Một tiếng sau, cô đổi xe và chở Mark đi xem căn nhà ở Bellevue. Khu biệt thự rộng hai ngàn mét vuông ở khu bờ sông thuộc Newport Shores với sàn nhà lót gỗ được làm thủ công và các cây gỗ sồi lớn. Các cánh cửa sổ lớn ở phía sau nhà nhìn ra ngoài sân sau với một căn nhà nhỏ và spa kế bên bể bơi. Căn nhà có một quầy bar và một phòng rượu tự điều chỉnh nhiệt độ. Về sự sang trọng, nó được xếp ngang hàng với căn nhà hiệu anh đang sống và nó được ra giá thấp hơn một triệu đôla.
Mark đứng trong phòng để thức ăn có diện tích bằng toàn bộ căn hộ của Bo và nói, “Tôi không cần một ngôi nhà lớn như thế này.”
Chelsea khá chắc là mình đã nói với anh ta diện tích sàn của căn nhà trước khi họ ra khỏi nhà anh ta.
“Và tôi không muốn sống đằng sau các cánh cổng,” anh nói thêm.
Anh ta chưa bao giờ nhắc đến việc ghét các cánh cổng, nhưng nếu đã xem thông tin về căn nhà mà cô đã in ra, anh ta chắc chắn phải biết rõ điều đó. Sau khi họ rời khỏi ngôi nhà đó, cô nhìn anh ở phía bên kia trong chiếc Mercedes và hỏi, “Có phải anh chỉ ngồi ì ra đó và suy nghĩ các cách gây khó khăn hay đó chỉ là một phản xạ tự nhiên? Ý tôi là việc đó cũng như việc hít thở vậy.”
Anh đặt cặp mắt kính mát tráng gương lên gờ mũi. “Tôi nghĩ hôm nay tôi khá dễ chịu đấy chứ.”
“Anh không đùa phải không?”
“Ừ.” Anh nhún vai trả lời cô.
Cô lắc đầu. “Tôi đã không chú ý.” Cô tập trung hơn khi chở anh đến gặp nha sĩ. Và cô cho là nếu việc ngồi im lặng một cách khó chịu tương đương với việc khá dễ chịu với anh ta, thì ừ, anh ta đúng là dễ chịu. Nhưng một tiếng sau trên đường về nhà từ phòng khám nha, anh ta đã hoàn toàn phá vỡ điều đó với việc trở thành tài xế băng sau khó chịu. Kỳ lạ là, cô cảm thấy việc đó khiến cô thấy thoải mái hơn so với nỗ lực cố tỏ ra dễ chịu của anh ta.
“Đèn giao thông sắp chuyển sang màu đỏ.”
“Nó vẫn còn ở màu vàng,” cô chỉ ra khi cô lái nhanh băng qua một ngã tư. “Tôi nghĩ anh đang tỏ ra mình là người dễ chịu cơ mà.”
“Tôi không thể khi tôi đang lo cho việc mình sẽ bị tông chết. Cô có chắc là bằng lái xe của cô hợp lệ không?”
“Rất hợp lệ. Nó được bang California cấp.”
“Ừm, điều đó đã giải thích cho mọi việc.”
Cô trợn mắt ngạc nhiên bên dưới cặp mắt kính mát và cô thay đổi chủ đề, “Anh bị sâu răng à?”
“Tôi không hẹn gặp vì việc đó. Ông ấy chỉ muốn kiểm tra hàm được cấy ghép răng của tôi để chắc chắn chúng vẫn còn ổn mà thôi.”
Chelsea biết rõ về việc cấy ghép răng trong nha khoa. Cô có một người bạn đã mất các răng trước trong một tai nạn gặp phải khi lướt sóng. Nha sĩ đã bắt chốt vào hàm trên của cô ấy, sau đó nhét các mão răng sứ lên các phần đỉnh nhọn của các chót đó. Nếu ai đó không biết được răng cô ấy đã bị gãy hết trong tai nạn, họ chẳng thể nhìn ra đó không phải là răng thật của cô ấy. “Anh phải cấy bao nhiêu cái răng?”
“Ba cái phải cấy ghép và bốn mão răng sứ.” Anh chỉ lên phía trên bên trái của miệng, “Tôi khá may mắn.”
Cô tự hỏi anh cho điều gì là không may mắn.
Chiều thứ Ba cô mang theo hồ sơ năng lực để đến văn phòng công ty tài năng có văn phòng ở khu mua sắm của Seattle. Cô đã có cuộc gặp mặt với chủ công ty, Alanna Bell, người gợi cho Chelsea về vẻ bề ngoài hơi giống với Janeane Garagefalo. Nhưng là Janeane của mười năm trước, trước khi người nữ nghệ sẽ này trở nên cay đắng về cuộc sống.
“Màu tóc gốc của cô là gì?” Alanna hỏi khi lật nhanh các trang giấy trong tập hồ sơ của cô.
"Lần cuối cùng tôi kiểm tra, nó là màu nâu.”
“Tôi có thể kiếm cho cô nhiều việc hơn nếu tóc cô không có hai màu. Cô có bằng lòng nhuộm lại màu nâu nếu tôi yêu cầu cô không?”
Cô ngước nhìn các tấm poster và các bức ảnh có chữ ký được treo trên tường trong văn phòng của Alanna. Không khí trong công ty khá tốt. Cô từng gặp phải một vài người đại diện chẳng đứng đắn chút nào. “Chắc là có, tôi sẽ nghĩ về điều đó.”
“Tôi thấy là cô đã học ở trường nghệ thuật.”
“Đúng vậy. Tôi cũng đã theo học một vài năm ở UCLA.”
Alanna đưa cho cô một đoạn độc thoại từ phim White Oleander. Chelsea không phải là một người hâm mộ lớn những tác phẩm lạnh lùng, nhưng đó là một phần công việc. Cô hít thật sâu, loại bỏ tất cả mọi thứ trong đầu, chỉ tập trung vào những dòng chữ trước mắt cô và bắt đầu đọc: “Santa Anas thổi vào…” Khi đọc xong, cô đặt tờ giấy lên bàn và chờ đợi như cô đã làm nhiều lần trước đây. Khá kỳ lạ là, việc ngồi trong văn phòng của người đại diện cách Hollywood một ngàn dặm, đọc một đoạn văn lạnh lùng, cô lại cảm nhận được sự gặm nhấm đầy trêu chọc của ham muốn được diễn xuất. chỉ khác là khao khát đó dường như điềm đạm hơn so với những năm trước đây. Cô không phải chứng minh bất cứ điều gì với bất cứ ai ở Seattle này. Ngoài một người duy nhất, đó chính là bản thân mình. Cô không bị bất cứ áp lực nào buộc phải gặp đúng người hoặc phải cạnh tranh cho đúng vai diễn có thể sẽ mang đến cho cô sự nghiệp. Ở đây, những gì cô cần làm chỉ là diễn xuất. Cô có thể thư giãn và vui thú với nó. Một điều mà cô đã không làm trong một quãng thời gian dài.
“Tôi có thể có một vài vai nền dành cho cô vào cuối tuần này.” Bà ấy liếc nhanh vào phần lý lịch của cô. “HBO đang gởi một nhóm đến để quay quanh Bảo tàng Âm nhạc Seattle.”
Chelsea thầm rên rỉ. Cô không phải là một người thích việc đứng quanh quẩn đâu đó làm phông nền trong hàng giờ đồng hồ, nhưng nó có thể là một khởi đầu mới và việc đó sẽ không gây trở ngại cho công việc thật sự của cô. “Nghe có vẻ rất tuyệt.”
“Tôi cho là cô có thẻ công đoàn.”
Chelsea lấy thẻ từ trong ví ra và đẩy nó qua phía bên kia bàn. Sau một vài cuộc trò chuyện, cô bắt tay Alanna và lái xe về hướng Medina. Giữ cho đầu cô luôn hoạt động và tích cực luyện tập cách diễn xuất của mình trước khi quay trở lại L.A. là một ý kiến hay. Cô nghe nói về các diễn viên nổi tiếng, sau khi đóng một vài bộ phim lớn, đã rời bỏ sự vinh quang đến diễn kịch ở các sân khấu không nổi tiếng cách xa Broadway, chỉ để sau đó quay trở lại với sự trẻ trung và một tâm trí không chút vướng bận. Cô chưa bao giờ hiểu được điều đó trước đây, nhưng giờ cô lại có thể hiểu được. Cô cảm thấy tâm trí hoàn toàn thanh thản. Việc theo đuổi giấc mơ trong mười năm qua đã lấy mất đi niềm vui thích khi được diễn xuất của cô. Niềm yêu thích được đóng vai một ai đó trong một quãng thời gian ngắn.
Cô đỗ xe bên lề đường phía trước nhà Mark. Giờ mới hơn hai giờ, và Mark đang đứng giữa đường lái xe vào nhà khá dài, một tay cầm cây batoong, tay còn lại đặt ở hông. Thay cho trang phục thường dùng – áo phông trắng và quần tập, anh mặc một chiếc áo phông polo màu xanh lục đậmv à quần jeans. Một chiếc mũ lưỡi trai màu be che phủ đôi mắt và tạo bóng râm cho nửa mặt bên dưới của anh. Derek đứng cách đó một vài mét, gậy khúc côn cầu trên tay, đang đẩy quả cầu từ bên này sang bên kia. Chelsea đậu xe ở trên đường để cho họ nhiều khoảng trống hơn. Một ngọn gió nhẹ làm rối tóc cô và thổi bay phần dưới chiếc váy ngắn hiệu Burberry khi cô bước về phía anh. Cặp mắt kính đen bảo vệ đôi mắt cô khỏi ánh nắng mặt trời.
“Cháu phải làm điều này trong bao lâu ạ?” cậu bé hỏi.
“Cho đến khi cháu có thể làm được và ngẩng cao đầu của cháu lên,” Mark trả lời, trông anh thật sự to lớn và mạnh mẽ khi đứng kế bên một cậu bé gầy dơ xương.
Chelsea dừng lại trước mặt anh và đẩy mắt kính mát lên trên đỉnh đầu. “Hai người có cần bất cứ thứ gì không?”
Anh nhìn cô, và bóng râm từ chiếc mũ trượt xuống từ mũi đến vòng cong của môi trên.
“Như thứ gì?”
“Nước? Gatorade?”
Một bên khóe môi anh từ từ nhấc lên. “Không. Đó không phải là những thứ tôi cần.”
“Thế anh cần gì?”
Từ bên trong vành mũ, ánh nhìn anh hướng từ đôi mắt đến miệng, sau đó tiến xuống cằm, cổ và phía trước chiếc áo trắng của cô. Cái nhìn chăm chú của anh khiến cô cảm nhận gần như một sự mơn trớn cơ thể. Dạ dày cô thắt lại và hơi thở như mắc lại trong lồng ngực khi ánh nhìn của anh ngừng lại ở phần ngực trước khi cảm nhận được sự kích thích trong đôi mắt bên dưới bóng râm của chiếc mũ, và cô đã hơi hy vọng rằng anh nói điều anh muốn chính là cô.
“Cuộc hẹn của cô diễn ra thế nào?” anh hỏi.
“Cuộc hẹn nào?”
“Với người đại diện của công ty tài năng.” Anh quay lại nhìn Derek và cô có thể thở lại được. “Đó không phải là nơi cô đến sao?”
Ồ, cuộc hẹn đó. “Mọi việc thật tốt. Bà ấy muốn tôi đóng vai nền ở Bảo Tàng Âm Nhạc Seattle kế bên Space Needle [16].”
“Thế cô phải làm gì khi đóng vai nền?” anh hỏi khi vẫn tập trung sự chú ý vào Derek.
“Thì nó y hệt ý nghĩa của từ đó vậy. Nó có nghĩa là tôi sẽ đứng ở phía sau, trông như thể tôi đang làm điều gì đó thực sự quan trọng.” Cô đẩy tóc ra khỏi mặt. “Bà ấy yêu cầu tôi nhuộm tóc thành một màu.”
“Ngẩng đầu lên và xoay cổ tay,” anh hét to về phía Derek. “Thế cô có nói ‘không’ với bà ấy không?”
Cô liếc nhìn anh và há hốc miệng vì kinh ngạc. “Anh ghét tóc của tôi.”
“Tôi không ghét nó.”
“Anh nói tôi trông như con nhà quê mới lên phố.”
“Khi đó là tôi nói hơi quá về áo quần của cô.” Anh cúi xuống nhìn cô, và một lần nữa bóng râm của đầu anh trượt xuống phía bên trên đầu môi anh. “Tóc của cô cũng không tệ cho lắm. Tôi đã quen với việc nhìn nó rồi.”
“Anh đang cố tỏ ra dễ chịu nữa sao?”
“Không. Nếu tôi đang cố tỏ ra dễ chịu, tôi sẽ nói với cô rằng trông cô thật tuyệt.”
Chelsea liếc xuống chiếc áo trắng và chiếc váy hiệu Burberry của mình. “Vì nó có màu sắc khá ôn hòa hơn so với những gì tôi thường mặc sao?”
Anh cười tủm tỉm. “Vì chiếc váy của cô ngắn.” Anh chỉ cây batoong của mình về phía Derek. “Giờ cháu có thể ngừng bài tập đó. Chú nghĩ cháu đã sẵn sàng cho một vài động tác chuyền bóng.” Anh bước vào garage và khi quay trở lại, anh cầm theo một cây gậy khúc côn cầu ở tay phải. Anh đẩy cây gậy về phía Chelsea. “Derek, cháu sẽ bắt đầu chuyền quả cầu cho Chelsea.”
“Tôi sao?”
“Cô ấy sao? Cô ấy là con gái.”
“Đúng vậy,” Mark gật đầu đồng ý với Derek, và cô hơi muốn anh nói điều gì đó về thành kiến giới tính. “Cô ấy nhỏ con và nhanh nhẹn, vì thế cháu có thể quan sát cháu tốt hơn.”
Cô cầm cây gậy và chỉ nó vào chân. “Tôi đang mang giày cao ba phân đấy.”
“Cô không cần phải di chuyển. Tất cả những gì cô cần làm là chặn quả cầu mà thôi.”
“Tôi đang mặc váy.”
“Thế thì tôi nghĩ cô sẽ phải thật sự cẩn thận đừng có cong người xuống.” Một nụ cười toe toét xuất hiện trên khuôn mặt anh. “Tôi thì không sao, nhưng chúng ta phải thật cẩn thận vì Derek chỉ là vị thành niên và tôi cũng đã hứa với mẹ cậu bé.”
“Tôi làm việc này là vì công việc thôi nhé.” Cô đá giày ra và hạ mắt kính xuống gờ mũi.
Mark bước lùi lại vài bước và chỉ về phía Derek. “Di chuyển về cuối sân băng. Lấy quả cầu và chuyền cho cô ấy.”
Derek di chuyển về phía cuối đường lái xe vào nhà, khó có thể giữ vững cơ thể trên đôi giày trượt. Cậu bé không chỉ không thể trượt, mà còn bị cây gậy làm vướng. Có đôi lần cậu bé gần như suýt ngã dúi dụi. Và khi cậu giữ được thăng bằng và thực hiện được cú chuyền thì đường đi của quả cầu lại quá rộng khiến Chelsea phải vất vả đuổi theo nó.
“Cháu phải xem chừng những quả cầu chứ,” Mark bảo với cậu bé. “Ngẩng cao đầu lên và hướng mắt về phía cháu muốn quả cầu đến.” Cậu bé thử lại một lần nữa, và lại không thể giữ vững cân bằng của mình, còn Chelsea lại tiếp tục đuổi theo quả cầu. Sau bốn lần như thế, cô bắt đầu phát cáu.
“Tôi phát mệt vì phải chạy đuổi theo quả cầu rồi,” cô phàn nàn khi mang quả cầu đặt ở giữa đường lái xe vào nhà.
“Derek, quy tắc đầu tiên của môn khúc côn cầu là gì?”
“Không than vãn, thưa huấn luyện viên.”
Chelsea cau mày và nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của Derek rồi chuyển sang khuôn mặt của Mark. “Điều đó có trong cuốn sách luật chính thức không?”
“Đúng vậy. Cùng với tầm quan trọng của việc nói láo lếu.” Giữ cho chân phải thẳng, Mark cúi người xuống nhặt quả cầu lên. “Vì thế chúng ta hãy bắt đầu với một ít câu đối thoại nhé,” anh nói khi đưa quả cầu cho cậu bé.
“Được thôi, huấn luyện viên.” Lần này khi Derek trượt về phía cô, cậu bé đã nói, “Mái tóc của cô thật ngốc nghếch và cô có cặp mắt thật hung dữ.” Cậu bé đánh mạnh vào quả cầu khiến nó bắn mạnh vào gậy của Chelsea và nảy bật ra.
“Cô có cái gì cơ?”
“Cặp mắt thật hung dữ.”
Cô chỉ tay vào một bên mắt kính mắt của mình. “Tôi có vậy sao?”Derek cười lớn và Mark lắc đầu mình. “Không. Lời nói láo lếu đó không phải là sự thật. Nó chỉ được sử dụng với mục đích làm phân tán sự chú ý mà thôi.” Anh nhặt quả cầu lên và quẳng nó về phía Derek. “Cú chuyền bóng đó thật tuyệt. Cháu làm tốt hơn khi cháu thả lỏng người.”
Lần này khi cậu trượt về phía Chelsea, cô đã sẵn sàng dành cho cậu bé một vài điều cô cho là hợp với tuổi và là từ dành riêng cho Derek. “Cháu gầy như que cúi, cháu có thể lắc vòng bằng một khoanh Cheerio,” cô nói, và nghĩ rằng mình khá thông minh.
Derek đánh cầu. Đường đi của nó hơi rộng nhưng cô có thể chặn nó mà không cần phải chạy theo quá xa. Cậu bé lắc lắc đầu mình. “Điều đó nghe thật ngu ngốc.”
Đó là câu nói của một đứa nhóc vừa mới bảo cô có cặp mắt hung dữ đó sao? Cô nhìn Mark và anh nhún nhún vai. “Có lẽ cô nên tiếp tục với những câu lếu láo của mình.”
Cô không phải là người duy nhất. Ngoài việc nói cô có cặp mắt hung dữ, Derek không có bất cứ lời xúc phạm nào trong phần biểu diễn của mình. Và sau ba lần câu bé nói điều đó với cô, cô sẵn sàng dùng gậy quất cho cậu ta một phát vào mông. Vì thế khi cậu bé bị vấp hai chân với nhau và ngã xuống, cô chẳng cảm thấy tội cho cậu bé chút nào cả.
“Ối!” Cậu bé ngã ngửa ra sau và ngẩng mặt lên nhìn trời.
“Cháu có ổn không?” Mark hỏi khi anh bước về phía cậu bé.
“Cây gậy đánh vào bi của cháu.”
“Ôi.” Mark hít không khí qua kẽ răng. “Điều đó thật tệ. Đó là điều tệ nhất trong môn khúc côn cầu.
Cậu bé trông có vẻ không đau đớn lắm. Cậu bé không đau quằn quại hay bất cứ điều gì tương tự như thế, và Chelsea có thể nghĩ một vài điều tệ hơn cơn đau của cậu bé. Như quả cầu đánh vào mặt và làm cho răng bạn văng ra ngoài.
“Nó thật sự đau.”
“Tôi nghĩ sẽ không có sự than van nào trong môn khúc côn cầu,” cô nhắc nhở cả hai người họ.
Mark cau mày như thể cô nói điều gì đó cực kỳ vô tình. “Cô có thể than van về điều bị đánh mạnh vào bi.”
“Thế điều đó cũng là một điều có thực trong cuốn sách về khúc côn cầu trên băng sao?”
“Nếu nó không có, thì nó nên được bổ sung vào. Mọi người đều biết điều đó.” Anh khuỵu người xuống trên một chân kế bên cạnh cậu nhóc. “Cháu sẽ ổn chứ?”
Derek gật đầu. “Cháu nghĩ thế.” Anh đứng thẳng người dậy, và Chelsea khá chắc rằng nếu anh không đứng ở đó, thằng bé sẽ ôm chỗ đó và rên rỉ thảm thiết.
“Thế chúng ta chấm dứt buổi tập hôm nay nhé,” Mark đề xuất, và giúp Derek đứng dậy.
Tất nhiên Chelsea là người sẵn sàng nghỉ nhất. Cô bước về nơi để giày và phủi bụi phía dưới chân. Cô dùng cây gậy làm điểm tựa để xỏ chân vào đôi giày cao gót.
Derek đã thay giày trượt và cho chúng vào ba lô. Cậu bé đưa trả cho Mark cây gậy và cẩn thận leo lên xe đạp. “Cháu có thể đạp xe về nhà không? Cháu có cần chú đưa về không?” Mark hỏi, và Derek lắc lắc đầu mình.
“Cháu ổn mà, huấn luyện viên.”
Cô đoán sẽ ổn khi để cho cậu bé đạp xe về nhà khi cậu bé kiệt sức. nhưng với việc ‘bi bị đau’ thì lại là một vấn đề khác.
Khi Derek đạp xe đi, Mark đi về phía cửa garage, “Cô định làm gì cho đến hết ngày?” anh hỏi cô.
“Trả lời email của các người hâm mộ anh.” Cô đi theo, để ánh mắt mình di chuyển từ phía sau chiếc mũ xuống bên dưới cổ và bờ vai rộng đến vòng eo thon và cặp mông rắn chắc của anh. Người đàn ông này khiến mọi thứ trông thật tuyệt. “Có chuyện gì sao?”
“Một vài người bạn của tôi sẽ đến chơi bài poker vào tối mai. Tôi nghĩ nếu mình viết cho cô danh sách những gì tôi cần mua, cô có thể đến cửa hàng và mua cho tôi một ít bai và snack.”
“Bây giờ sao?”
“Ừ.” Anh cầm lấy gậy từ tay cô và đặt nó lên kệ, phía trước một chiếc túi tập lớn. “Tôi sẽ đưa cho cô một ít tiền mặt.” Anh lấy ví từ túi sau chiếc quần jeans và mở nó ra. “Ừm, tệ thật. Tôi chỉ có một tờ năm đôla,” anh nói, và nhét ví vào lại phía sau quần. “Tôi đoán điều đó có nghĩa cả hai chúng đều cùng đi.”
Cô nhướn mày. “Anh đi mua sắm à? Anh tự đi mua hàng tạp phẩm sao? Anh không phải là người quá nổi tiếng sao?”
“Cô nhầm tôi với một trong số các ngôi sao nổi tiếng của cô rồi.” Anh di chuyển về phía cửa sau, với tay vào trong nhà. Anh quay trở lại với một chùm chìa khóa và quẳng nó về phía cô. “Có một cửa hàng Whole Foods[17] ở cuối đường.”
“Anh có thể trở thành tài xế băng sau không?”
“Không.”
Cô đứng yên ở phía ngoài và từ chối không vào xe. “Hứa nhé.”Anh đưa tay phải lên và trông như thể anh đang đùa giỡn với cô chứ không phải là đang thề thốt. “Tôi sẽ không làm thế ngay cả khi cô gián tiếp đâm vào một cái cây và giết chết tôi.”
“Đừng có khích tôi.” Cô mở cửa và chùi người vào bên trong xe. Ghế xe lùi lại quá xa khiến cô không thể với tới được vô lăng, chứ đừng nói đến là phanh. “Anh có lái xe à?”
“Không.” Anh nhìn ra phía khác và đóng cửa. “Tôi tìm thứ gì đó vào ngày hôm kia.”
“Là gì?”
“Thứ gì đó.”
Anh ta không muốn nói với cô. Tốt thôi. Đến chừng nào anh ta không trở thành tài xế băng sau xấu tính, anh ta có thể giữ bí mật cho mình. Và thật đáng ngạc nhiên, anh ta hoàn toàn làm theo những gì đã nói. Anh ta chẳng cất tiếng than phiền một chút nào về việc lái xe của cô. Ngay cả khi cô thử bằng cách vượt qua vạch ngừng của xe ô tô tại điểm ngừng.
Cửa hàng Whole Foods là một trong những cửa hàng kiêu hãnh với việc bán thực phẩm tự nhiên và hữu cơ cho những người có đủ khả năng chi trả. Kiểu cửa hàng chuyên bán một loại thức ăn sẵn và loại bánh mì ngon tuyệt. Kiểu cửa hàng mà Chelsea thường tránh xa nếu cô đi mua sắm cho những bữa ăn rẻ tiền của mình.
Cô nắm xe đẩy và họ tiến đến dãy hàng bia đầu tiên. Mark chọn các loại bia địa phương. Mọi hãng từ Red Hook và Pyramid cho đến những loại mà cô chưa bao giờ biết đến. Anh lấy một vài gói tortilla chip[18] và xốt hữu cơ ăn kèm. Anh mua một vài gói bánh quy giòn và ba loại pho mát khác nhau. Thịt giăm bông và xúc xích Ý thái lát mỏng.
“Cô có biết cách làm món nachos không?” anh hỏi khi họ tiến về phía kệ sữa.
“Không.” Có một vài ranh giới hiển nhiên mà cô không vượt qua đối với những người thuê mình. Làm việc quần quật trong bếp của họ là một trong số đó.
“Nó không khó lắm đâu.”
“Thế thì anh làm đi.”
“Tôi đã cố thử một lần.” Anh lấy một chai kem chua, một gallon sữa và cho vào xe đẩy, “Và tôi đã bị phỏng tay, sau đó tôi đã không thể mang găng tay trong một tuần.
“Tôi nghiệp cưng.”
“Cô có thể nói thế. Vết bỏng đó là nguyên nhân chính cho việc tôi đã không dành được cup Art Ross năm 2007.”
“Cup gì cơ?”
“Art Ross. Đó là chiếc cup dành cho cầu thủ có nhiều điểm nhất vào cuối mùa giải thưởng. Sidney Crosby đã có nó vào năm đó. Đánh bại tôi chỉ với năm điểm, tất cả đều nhờ món nachos.”
Cô cười tủm tỉm. “Điều đó có đúng không?”
Anh mỉm cười và đưa bàn tay bị thương lên như thể anh lại là một cậu bé hướng đạo sinh. Anh nhìn có vẻ khỏe mạnh, nếu không có ngón tay giữa không thể gập vào được. anh với tay lấy một vài túi pho mát đã được bào nhỏ. “Nó rất dễ. Cô thậm chí sẽ không cần phải mài pho mát nữa cơ.”
“Xin lỗi. Nhưng việc làm nachos vượt quá mức lương được chi trả cho tôi.”
Anh thả một vài túi pho mát dày vào xe đẩy. “Mức lương được chi trả của cô là bao nhiêu?”
“Có chuyện gì không?”
“Chỉ tò mò về việc giữ cô quay trở lại làm việc mỗi ngày.”
“Sự tận tâm vĩnh cửu và trung thành đối với những người cần đến tôi,” cô nói dối.
Anh lắc đầu mình. “Cho cô nói lại.”
Cô cười lớn. “Tôi được trả mười lăm đô một giờ.”
“Mười lăm đô cho một giờ chỉ để trả lời email và lái xe của tôi à? Tiền đó thật dễ kiếm.”
Cô nói như thể nó là một cơn đau đặc thù ở phía sau lưng. “Tôi phải chịu đựựng anh và giờ thêm Derek nữa.”
“Derek chơi rất rắn. Cô nên bảo bộ phận nhân sự trả thêm cho cô tiền rủi ro mạo hiểm.”
Ắt hẳn mọi người đã không kể cho anh ta nghe về phần tiền thưởng. Cô tự hỏi liệu mình có nên nói cho anh ta về điều đó không. Chinooks chưa bao giờ bảo cô không được nói điều đó với bất cứ ai. Cô không nghĩ số tiền đó là điều bí mật, nhưng có cái gì đó đã giữ cô lại. “Tôi có thể sẽ làm thế nếu như cậu bé đánh trúng cẳng chân tôi.”
“Đầu tiên cậu nhóc phải tập đứng vững trên đôi chân mình.” Anh mỉm cười và nó làm cho các nếp nhăn ở khóe mắt anh lan rộng ra.
“Chào Mark.”
Anh nhìn qua vai về phía người phụ nữ cao lớn đứng phía sau họ. Nụ cười trên gương mặt anh biến mất. “Chrissy.”
“Anh khỏe không?” người phụ nữ với mái tóc vàng bạch kim và đôi mắt màu ngọc lam. Cô ta trông lộng lẫy, như một siêu mẫu, nhưng giống như phần lớn người mẫu, cô ta không hoàn hảo. Mũi cô ta hơi dài. Y như mũi của Sarah Jessica Parker, người đóng trong bộ phim The Famly Stone. Chứ không phải giống với Sarah Jessica Parker, người đóng trong phim Sex and the City. Cô Sarah Jessica đó lại quá ốm yếu.
Anh giang rộng hai tay mình ra. “Tốt.”
Trong khi Chrissy chăm chú quan sát Mark, Chelsea lại chăm chú nhìn chiếc túi đeo vai quý phái hiệu Fendi với móc gài chữ Fendi cổ điển màu đen của Chrissy. Chiếc túi đó thật khó kiếm, chắc nó là hàng đã có từ lâu rồi.
“Anh vẫn trông khá tốt ấy nhỉ.”
“Vẫn ở cùng ông già mà cô đã cưới sao?”
Ối. Giọng nói của hai người nghe mới chua cay làm sao, và Chelsea đoán chắc rằng Chrissy ắt hẳn là bạn gái cũ của anh. Cô ta là kiểu phụ nữ Chelsea cho rằng phù hợp với anh.
“Howard không già đến thế Mark. Và, đúng vậy, chúng tôi vẫn sống cùng nhau.”
“Không già đến thế? Ông ta sắp được bảy lăm tuổi rồi đấy.”
“Sáu mươi lăm,” Chrissy sửa lại lời Mark nói.
Nếu cô ta cho rằng người đàn ông bảy mươi lăm tuổi sống cùng với mình không già, thì ít ra cô ta cũng phải ở độ tuổi ba mươi lăm. Điều đó dẫn đến việc không biết người phụ nữ trước mặt mình bao nhiêu tuổi rồi. Nhưng Chelsea là ai mà có quyền xét đoán người khác cơ chứ? Cô chắc mình cũng phải lấy một ông già mới sờ được vào chiếc túi Fendi quý phái như thế.
Sự chú ý của người phụ nữ đó hướng về phía Chelsea. “Bạn gái của anh à?” Việc ai đó nhầm cô với bạn gái của Mark thật khôi hài. “Ồ, tôi…”
“Chelsea,” anh cắt ngang lời cô. “Đây là Christine, vợ cũ của tôi.”
Vợ? Cô nhớ Mark đã từng nói điều gì đó về vợ cũ của mình sửa mũi. Cô tự hỏi trước đây mũi cô ta sẽ lớn cỡ nào. “Rất vui được gặp cô.” Cô đưa tay mình ra.
Những ngón tay của Chrissy chỉ chạm nhẹ vào tay của Chelsea trước khi cô ta lấy tay lại và thả xuống bên hông. Sau đó chuyển sự chú ý của cô ta về phía Mark. “Tôi nghe nói anh đã ở trong bệnh viện hồi phục chức năng cho đến tháng vừa rồi.”
“Tôi đã nhận được hoa của cô. Thật cảm động. Thế Howard có biết việc đó không?”
Cô ta chỉnh chỉnh dây đeo của chiếc túi Fendi. “Ừm, dĩ nhiên là ông ấy biết. Anh vẫn còn sống ở nhà chúng ta sao?”
“Nhà của tôi?” Anh nhẹ nhàng đặt tay mình vào phần lưng bé nhỏ của Chelsea. Cô hơi giật mình vì sức nặng của bàn tay anh. Hơi ấm từ bàn tay anh xuyên qua lớp vải cotton làm làn da nóng bừng lên, một cảm giác râm ran lan tỏa khắp xương sống và mông cô. Đây là Mark Bressler. Cô được trả tiền để làm việc cho anh ta. Đáng lẽ cô không nên có bất cứ cảm giác nào. “Tôi đang dự tính chuyển ra khỏi đó ngay khi tôi tìm được nhà mới,” sau đó anh nói thêm. “Chelsea đang giúp tôi làm điều đó.”
“Cô đang làm gì?” cô ta hỏi Chelsea.
“Tôi là diễn viên.”
Chrissy cười lớn. “Vậy sao?”
“Ừ,” Mark trả lời thay cho cô. “Chelsea đã đóng nhiều loại phim khác nhau đấy.”
“Như phim gì?”
“The Bold and the Beautiful, Juno, CSI: Miami, và một vài phim quảng cáo như ‘Thịt ơi, tiến lên’.”
Cô ngạc nhiên khi thấy anh nhớ tất cả. “Hillshire Farms,” cô nói rõ. Sau đó ngước nhìn anh, rồi chuyển ánh mắt mình đối diện vợ cũ của anh. “Tôi chủ yếu đóng thể loại phim kinh dị.”
Chrissy nhướn một bên mày với vẻ khinh khỉnh. “Những bộ phim về những kẻ giết người hàng loạt sao?”
Giọng Mark trầm ấm nhẹ nhàng khi anh nói, “Chelsea là người la hét thật sự đấy. Cô biết rồi đó, tôi luôn thích những người kêu thét.” Anh mỉm cười và khóe môi từ từ cong lên đầy kiêu gợi.
“Đó là một trong những rắc rối của anh.”
“Điều đó không bao giờ là rắc rối cả.”
Có thể là do nụ cười, cũng có thể là do cái chạm nhẹ nhàng ấm áo của bàn tay anh, Chelsea không thể nào ngăn bản thân mình lại. Trí óc cô tràn ngập việc đó, cô tự hỏi chính xác người đàn ông đang đứng kế bên cô đã làm gì để khiến một người phụ nữ có thể hét lên. Cô chưa bao giờ la hét. Chỉ một lần việc đó gần như đã xảy ra, nhưng thực sự mà nói, cô chưa bao giờ la hét lớn khi làm việc đó.
Đôi mắt của Chrissy nheo lại. “Tôi thấy tai nạn đó đã chẳng thay đổi con người anh. Anh vẫn là một người thô lỗ như trước, Mark.”
“Gặp lại cô sau nhé, Chrissy.” Anh lấy tay mình ra khỏi lưng Chelsea và đẩy xe về hướng ngược lại vợ cũ.
Chelsea đi bên cạnh xe đẩy và nhìn anh với khóe mắt mình. “Điều đó thật thú vị.”
“Với ai?” anh hỏi, và đi xuống phía dưới quầy ngũ cốc.
“Tôi. Cô ta chính xác là mẫu người tôi nghĩ anh sẽ kết hôn hoặc hẹn hò.”
“Mẫu người gì?”
“Cao. Xinh đẹp. Xa hoa.”
“Tôi không thích mẫu người như thế.” Anh thả hai hộp Wheaties vào xe đẩy. “Ít nhất giờ chẳng còn thích chút nào nữa.”