20/4/13

Lấp lánh mưa bay (C7-9)

Chương 7

ông Triệu Lân rít một hơi thuốc nửa rồi vút mau tàn xuống đất. Ông đi đi gót giày lên đóm lựa đỏ mãi đến khi cái đầu lọc bếp đi và tua ra những sợi mông như tơ, ông mới thôi. Với cái đầu lọc này người ta an tâm hơn khi hút thuốc, vì họ nghĩ rằng chất nicotin doc hai đã bị cản lại phần nào rồi. Với cách sống hai mặt khôn ranh của mình, ông cảm thấy yên tâm hơn, dù thừa biết đó là cảm giác gỉa nhưng ông tin rằng mình giữ được mực thang bằng cần thiết.

ông thỏa thích sống cho ông ở những nơi sang trọng khác nhưng giữ được "vai trò, vị trí" của mình trông lòng mọi người thân noi gia đình.

- Còn ba mươi phút nửa là sáu giờ.

ông bồn chồn đi tới đi lui cho người tài xế đem xe đến cho ông mượn. Giám đốc Triệu Lân không thích đi xe du lịch đời mới, lúc nào ông cũng đi làm bằng chiếc cúp tàn tàn, trừ những lúc đi công tác... và những lúc đạc biệt như chiều nay chẳng hạn!

Triệu Lân bổng hào hực như cậu con trai mới lớn, ông hồi hợp, lo âu, sợ hãi khi nghĩ đến Thục Như, cô gái có sức sống mảnh liệt, buông thả mà ông trót say mê mấy tháng naỵ Với Thục Như ông ham muốn cuồng nhiệt rồi sôi sục ghen tuông. Cô gái này cho ông dư vị ngọt ngào, chua cay, đắng chát khiến ông như sống bằng một trái tim khác. Và ông tin đó chính là tình yêu thực sự của đời ông, do từ ông tìm thấy chớ không như cách đây 32 năm, cha mẹ Ông cưới cho ông một cô gái, ông làm chồng rồi làm cha mà chưa biết thế nào là yêu, yêu như bây giờ ông đang yêu.

Thế nhưng ông sẻ sống thân phận như vầy đến chừng nào nhi?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, ông vọi bước tới cái bàn bureau:

- Triệu Lân đây!

ông không nghe trả lời ở đầu dây mà chỉ nghe tiếng cười khúc khích, tiếng cười làm trái tim ông rộn rảng. Hấp tấp Triệu Lân hỏi:

- Đang chờ anh phải không? Kho ghé giờ nay mà xe chưa tới .. sao? Em không đi được à ?

Mặt Triệu Lân thuộn ra, ông dằn mạnh cái điện thoại rồi câu cơ ngồi xuống ghế. Thế là hết cả buổi chiều thứ 7 tuyệt vời. Con bé này ranh như qủy, vậy sao ông khổ vì nó đến thế... Chiều nay có thể Thục Như đang lả lướt với thằng Việt Kiều trẻ khỏe và nhiều tiền nào đó, cô ta bỏ ông ở lại thành phố này để bay ra Vũng Tàu một cách ôn ao, công khai, nhộn nhịp chớ tội tình gì phải lén lút trong căn phòng hẹp chẳng thay biến trời với ông, một ông gìa la ba của bạn gái cô ta.

Ngáo ngán, Triệu Lân bước ra nhà xe rò ga chiếc cúp, không đến với Thục Như được thì chỉ còn nước về nhà ngủ thôi, ông không thích lu bu nơi này, nơi nọ Với ông dẩu sao mái nhà củ vẫn là nơi nuông nau tốt nhất.

Thục Như và Bao Hân cùng một tuổi, nhưng xem ra con gái ông còn khờ khạo qúa, ngay trông yêu dương cũng ngốc!

Bất giác ông Lan hơi nguong ngượng với chính mình. Từ dạo cho rằng mình yêu thật sự với Thục Như đến giờ, ông luôn tránh đề cặp tới chuyện tình của người khác. cũng có thể vì có tật giật mình, nhưng Bao Hân là con gái ông kia mà. Thật lòng mà nói, Triệu Lân không thích Thuấn, gã thanh niên đẹp trai, hào hoa lịch lãm nói năng khôn ngoan chải chuốt nhưng ông không có lý do gì cấm đoán khi Thuấn đến nhà chơi đàng hoàng, lịch sự và lể phép với mọi người.

Cái kinh nghiệm dung người mách với ông rằng Thuấn là một đứa không ra gì. nhưng chi dung cảm tình để bạc bỏ chuyện tình của Hân thì chưa đủ, ông phải có cách nào đó chứ, khi nó đã tiến một bước đòi hỏi cưới con ông. Nó có thật lòng yêu con bé không, hay yêu cũng là một trông nhiều yêu tỏ mà Thuấn và bà mẹ khôn ngoan của nó đã rạp tâm lựa chọn nham vụ lợi.

Qua lời nỉ non kể lể của Thục Như, ông biết Thuấn không vừa gì, anh ta "mánh mung" dù loại từ mới giỏi mua bán xe cộ, nhà cửa, đất đai, đến lam trung gian chạy các "quota" gạo, xăng, dầu để ăn huệ hong. một gã xong xao cũng tốt thôi, nhưng không cần có, không phù hợp với gia đình ông. cũng theo lời Thục Như, ông biết được bà Hoàng Yến hiện đang là người tuyển chọn, giới thiệu các cô gái trẻ, đẹp có ăn học vào làm ở các vũ trường, khách sạn. Các cô gái này thuộc dạng đặc biệt, đặt biệt như bản thân Thục Như vậy đó. Điều này làm ông hết sức lo lắng. Không ai dám đưa con gái mình vào hang hum, nhất là hang hum ăn mặt. Không lôi thôi gì hết, tối nay ông sẻ trả lời thẳng với mẹ con Hân rằng ông không đồng ý thằng Thuấn. Con Hân sẻ buồn, sẻ khóc và sẻ phải chấp thuận ý ông, vì trong gia đình này ông là người có quyền quyết định tới cao.

Giờ tự bỏ sông mat ruoi thoi nguoc mai toc mem diem mươi tieu dai phu ay cua ông ra sau. Tuoi năm mươi la tuoi thanh dat nhat cua dan ong, nhưng o ngu ông cua tuoi nay người ta sang giai doan xe chieu cua doi nguoi. HOn ai het ông Triệu Lân biết dieu do, no la diem yeu ma dia vi va quyen luc co nao con người cũng kh ông thay doi duoc. Con be Thục Như ranh manh da năm bat được cai nhuoc cua ong, co nang lam tinh lam toi ông du cach. Thục Như dứt khoát không chịu lệ thuộc vào ông, cô ta chỉ muốn dùng tiền moi được tu tui ông de du don voi tui thanh nien đồng trang lứa. Triệu Lân biết thế nhưng ông nào có quyền gì để cấm cản, ngoài cái quyền tốn hao là "Chi cho thật đậm vào để... em doai hoai toi tam than gia".

Đời là thet đây! nhưng Triệu Lân vẫn thấy tiếc sao mình có đủ quyền lực, địa vị để đi vào cuộc đời day doi chac loc lua này qúa trể.

Đợi Triều để thau cơm to nghi ngút khói xuống bàn rồi Bảo Hân mới lạnh lùng lên tiếng :

- Cám ơn anh. Tôi làm một mình được mà.

Không vội trả lời, Triều lấy chồng thau nhựa gần đó, xơi cơm ra từng bàn cho trẻ . Anh vừa làm vừa lầm bầm ra vẻ bực dọc để trêu cô :

- Cô nghĩ là tôi thích làm... phụ giáo cho cô lắm à ? Tại tôi lỡ hứa với chị Trúc thì phải làm cho trọn chứ ! Thời gian rảnh để cuốc đất trồng hoa còn thích hơn, vì xem chừng họ còn có hồn...

Nghe Triều láp váp, Hân sẳng giọng:

- Người ta đã không cần, phụ hợ làm chi rồi kể lể.

Trieu buồn cười trước thái độ của Hân hơn là bực . Không hiểu sao anh vẫn thấy thích thích khi nhìn cô giận dỗi . Cô y như đứa trẻ con quen được chiều chuộng bỗng dưng gặp chuyện không vừa lòng nên vùng vằng tức tối, thay vì phải làm màu nủng nịu để đạt được điều mình muốn như những cô gái khác, cô lại xù lên như con sẽ nâu trước đối thủ.

Thản nhiên bới tiếp cơm, Triều mỉa mai:

- Cũng phải để bạn bè đặt danh hiệu thi đua với chớ ! không làm... phụ giáo cuối học kỳ mất toi lao động tiên tiến, uổng lắm!

Bảo Hân tức lắm, cô làm ngơ như chả nghe gì cả . Quay ra ngoài sân, cô gọi to:

- Tổ trưởng các tổ đem chén về bàn cho bạn.

Trieu vừa truyền thâu cơm cuối cùng ra các bạn cuối lớp vừa huýt gió bài: "Giờ cơm tới rồi, Giờ cơm tới rồi... ". Anh biết Hân rất ghét vừa làm việc vừa huýt gió ồn ào, vì có một lần anh nghe cô cố ý nói to điều này. Dỉ nhiên Hân cố ý nói với anh. Nhưng mặc kệ cô ta, nội quy lớp này làm gì có mục cấm huýt gió . Trái lại học trò của Hân thường bu quanh chú Triều trong giờ chơi để yêu cầu chú Triều "thổi" biết bao nhiêu bài hát mẫu giáo mà cô Hân của chúng chỉ biết hát chớ không biết "thổi"... bằng mồm như chú.

- C... Ô... H... ân... có... khách...

Giọng Lê Trí cà lâm vang lên làm Triều ngó về phía cửa lớp . Bảo Hân cũng đang vội vã bước về đó.

- Chắc là hắn ta!

Trieu ném ngay cái ấn tượng Út Tẹo đã gieo vào lòng anh xuống tận đáy, để cố một cái nhìn thật dụng về người yêu của Bao Hân.

Vẻ bề ngoài hẳn nhiên hắn hơn anh về mọi mặt. Và cái hơn làm tim anh trỉu nặng là hắn được Bao Hân yêu tha thiết đến mức gần như cô "lạnh lùng, phớt tỉnh với những người đàn ông khác". Đó là ý kiến nhận xét của chị Trúc khi chị bào chửa cho Hân về việc cô luôn qúa quắt, cự nự chống đối anh. Theo chị Trúc thì Bao Hân mù quáng khi yêu vì vậy anh đừng trách cô ấy, tội nghiệp!

Đương nhiên có bao giờ Triều trách cứ Hân nhưng anh luôn muốn cho cô hiểu rằng trên đời này không phải chỉ có người cô yêu là nhất, đừng thần tượng quá có ngày sẻ chết khổ vì thất vọng . Nhưng bằng cách nào anh sẽ làm cho Hân khôn ra, qủa thật Triều không biết.

- Anh Triều ơi!

Bỏ tô canh chua xuống bàn, Triều ngạc nhiên đến tột cùng vì cái giọng ngọt khác hẳn thường ngày của Hân . Thế đấy, sắp nhờ vã chớ gì !

Lạnh lùng anh chã thèm quay lại nhìn cô :

- Có gì không Hân ?

- À ! Anh cho trẻ ăn, rồi cho nó ngủ dùm tôi... À dùm Hân được không ? Hân bận phải đi chừng hai tiếng. Chậc! Đột xuất qúa. Thật khổ.

Triều khô khan nhái lời Hân khi nảy :

- Không sao đâu! Tôi làm một mình được mà . Đừng kể lể, cứ đi đi.

Tiếng Bao Hân bật ra như réo vui:

- May qúa ! không có anh, Hân chẳng biết nhờ ai . Làm ơn phụ Hân một chút... nhé anh Triều . Thế nào cũng có qùa cho anh đó !

Vừa dứt lời Hân đã biến mất sau cánh cửa, cô đã quên vừa rồi cô xua anh như xua tà rồi lại nhún mình nhờ vã Trieụ Chỉ tình yêu mới đủ sức khiến cô Hân kiêu căng, phách lối chịu phép xuống nước như vậy.

Tự dưng Triều cảm thấy mình bại hoại, anh ngán ngẩm nhìn mấy chục đôi mắt tròn và mấy chục chiếc mồm đợi đang chờ đợi mình ra lệnh ăn.

- Chú mời các con dùng cơm.

Hình như chỉ đợi anh nói như vậy là đồng loạt cả lớp cùng hét vang :

- Mời các bạn dùng cơm . Chúc các bạn dùng cơm ngon.

Trieu bước tới chổ của Thúy Vi, con bé có gương mặt nhỏ xíu và đôi măt to đen:

- Sao không ăn mà khóc hả Vi ? Canh chua ngon lắm nè ! Chú Trieu đút Vi ăn nhé ?

Con bé lắc đầu, gượng mặt nhìn anh rồi thút thít khóc :

- Không chịu chú Triều đút đâu. Cô Hân ơi, cô Hân !

- Một chút nữa cô Hân vào ngay ! Vi không ăn cơm, cô Hân về cô Hân sẽ buồn Vi đó . Ăn ngoan đi, chú Triều đút chọ Nào! Há mồm ra.

Con bé làm thinh nhìn anh với mắt nghi ngại, Vi nhút nhát và yếu đuối nhất lớp, nó ít nói và thường ngồi yên một chỗ dò xét mọi cái xung quanh . Nó vẫn chưa chịu quen với Trieu, dù anh hay chú ý đến nó . Cái tên Thúy Vi và đôi mắt đâu đâu ấy gợi cho Triều nhớ đến một người con gái . Thúy Vũ, mối tình đầu thơ dại của anh . Lâu lắm rồi anh không gặp cô . Nghe bạn bè kể rằng Vũ đã có chồng sau ngày anh đi ít lâu, nhưng chẳng hiểu vì đâu cô lại bỏ chồng để theo người đàn ông khác lớn tuổi hơn cô rất nhiều.

Khi nghe chuyện Triều đã say khướt mặt một đêm, chẳng biết anh uống vì buồn cho thân anh, cho người chồng của Thúy Vũ, hay cho bản thân cô nửa . Có điều rõ ràng là anh buồn, buôn dai dẳng đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn gương mặt và đôi mắt Thúy Vị Không biết Thúy Vũ có con không ?...

- Ở nhà ai đút cơm cho Vi ăn ?

- Ba.

- Ai đưa Vi đi học ?

- Ba.

Trieu nhớ ngay tới người đàn ông có nụ cười khá tươi, ngày ngày chở Vi đến lớp, rồi rước về, anh không bao giờ thấy mẹ con bé . Nhưng Thúy Vi không phải là con của Thúy Vũ ngày xưa của anh đâu . Mà nếu là con của Thúy Vũ thì đã sao ? Anh sẽ dành cho con bé Vi một tình cảm đặc biệt hơn những đứa trẻ khác chắc ?

Để chén cơm xuống trước mặt Vi, Triều nhỏ nhẹ căn dặn :

- Vi ăn một mình cho thật ngon nhé ! Cấm ngậm cơm, cấm cắn đầu muỗng . Vi phải ăn đua với Phú Hữu, coi bạn nào ăn hết cơm trước. Chiều chú Triều nói cô Hân thưởng bông hoa cho.

Thuy Vi im lặng gật đầu . Tại sao con bé ít nói, ít đùa qúa, và tại sao nhìn nó, anh lại vẫn nghĩ tới Thúy Vũ.

Ông Triệu Lân hết sức ngạc nhiên khi người khách mà cô thư ký mời vô gặp ông là Hân . Hừ! Nó định vào tận nơi ông làm việc để khóc lóc van xin hay sao ?

Nhìn con gái ngồi lọt thõm trong chiếc ghế bành, ông đanh giọng nghiêm khắc:

- Tại sao lại vào đây làm phiền ba . Muốn xin việc gì thì về nhà . Ba không thích lôi thôi ở cơ wan, con hiểu chứ ?

- Vâng!

Hân trả lời vỏn vẹn một tiếng . Cô im lặng wan sát căn phòng giám đốc của ba mình . Sang trọng wá! Tiện nghi wá! không khí mát lạnh nhờ máy điều hoà nhiệt độ làm cô wên khuấy cái nóng như thiêu bên ngoài.

- Con không đời nào tưởng tượng ra ba làm việc trong căn phòng như vầy!

Ông Lân sốt ruột:

- Ba nghĩ con đến đây không phải để khen nơi ba làm việc . Chiều nay con nghĩ dạy à ?

Hân dán mắt nhìn tấm tranh thêu tay cảnh chùa Thiên Mụ tuyệt đẹp, treo trên tường rồi hờ hững trả lời:

- Dạ có, nhưng con nhờ người khác giữ lớp giùm.

Ông Lân gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn có lớp kiếng thật dày, rồi đi ngay vào vấn đề.

- Ba không muốn nghe con đề cập tới chuyện thằng Thuấn . Vì chuyện đó coi như xong, ba đã giải thích hết lời rồi . Sống phải biết nghĩ tới người khác, phải biết hy sinh cho gia đình chứ . Cứ khư khư yêu đưƠng phần mình đâu được . Mẹ con thằng Thuấn sẽ phá nát cái nền nếp đạo đức của nhà này . Con thử tưởng tượng xem, thiên hạ, bà con sẽ nói gì khi biết ba mẹ làm sui với một người chuyên giới thiệu con gái vào làm ở khách sạn, vũ trường.

Thấy Hân nhìn mình bằng đôi mắt khác thường và đôi môi nhếch lên đầy mai mỉa, ông Lan nhíu mày khó chịu . Rõ ràng những lời ông nói như "nước đổ lá khoai" . Con bé không thấm được chút nào đâu, nó đã rơi vào cõi u mê ám chướng rồi . Bực mình, ông gằn giọng:

- Con đang nghĩ gì trong đầu hả, Hân ?

Khác với vẻ sợ sệt kính trọng ông thường ngày, Hân chống tay dưới cằm tư lự như một người có tuổi đang suy tư điều gì đó rất dữ, rồi nhẩn nha, chậm chạp cô trả lời:

- Con nghĩ về nền nếp, đạo đức của gia đình mình... Nó có lâu đời và được gìn giữ từ nhiều thế hệ phải không ba ?

- Ừ! Con hiểu được như vậy là tốt! Và con không làm hỏng nó đi chứ ?

Hân ngoan ngỏan gật đầu, cô không biết mình sẽ bắt đầu tấn bi kịch này như thế nào, trong khi ba cô đang sốt ruột muốn biết con gái út của ông đến tận nơi ông làm "chúa tể" nhằm mục đích gì . Đương nhiên Hân đến đây vì Thuấn, cô không thể mất anh chỉ vì những giáo điều mà ba cô lải nhãi mãi, trong khi bản thân ông đã làm ngược lời mình nói từ lâu.

Tựa người dựa lưng vào ghế cho vững vàng, Hân nắm chặt đôi tay mà vẫn nghe giọng mình run rẩy vì sợ:

- Trưa nay con tới đây vì muốn hỏi thăm ba số phận của một đứa bạn con.

Nhỏm ngồi dậy, ông Lan cảnh giác:

- Ai! Làm sao ba biết gì về đám bạn của con mà thăm với hỏi.

Han mỉm cưỜi , cô chợt thấy can đảm hơn khi đoán chắc là cô đã nắm được điều ba mình đang lo lắng . Biết rằng wan hệ cha con và tất cả những điều như nề nếp gia đình, nho phong gia giáo, đạo đức... lương tâm sẽ trở thành bèo bọt trên sông , nhưng cô vẫn không thể nào không lật con chủ bài của mình lên đưỢc.

- Con chỉ muốn biết số phận của Vương Thục Như thôi, chớ đâu hỏi ba ai khác, vì ba sẽ chẳng biết ai ngoài con bé lai Tàu ấy đâu . Nó nổi tiếng hoa khôi ở khối 12 mà!

Mặt mày ông Lan bỗng đỏ lựng rồi tái đi thật nahnh làm Hân cảM thấy ớn . Trước đôi mắt nhìn trân trân của ba mình, cô chợt dao động, động lực khiến cô tới đây như yếu hẳn, Hân hiểu những gì Thuấn nói với cô là có thật . Hân bỗng chới với... Cô lắp bắp gào lên bằng giọng lạc hẳn đi:

- Tại sao ba làm như vậy, tại sao ?

Ông Lan im lặng, căn phòng òa vỡ theo tiếng tức tưởi của Hân . một lúc sau ông mới cất giọng khàn khàn:

- Đi về đi con . Đi đi!

- 0! Con không về đâu hết khi con chưa đạt được mục đích của con.

Triệu Lân lặng người khi nghe Hân khăng khăng nói . Mới cách đây vài phút thôi ông là một người khác, không ngờ con ông lại lật ngược thế tương wan giữa cha và con một cách đột ngột vậy . Đã thế nó còn nói tới mục đích gì đó nữa...

Ông Lan thở dài:

- Con muốn gì cứ nói . Ba không ngờ trưa nay cha con mình lại như thế này . Con căm thù ba lắm phải không Hân?

- Con chỉ căm thù những lời chỉ dạy về đạo đức, về lương tâm của ba, nhưng con lại không muốn phá vỡ nền nếp gia phong nhà mình . Tội nghiệp mẹ, tội nghiệp anh Lâm, chị Quỳnh, hãy để ba luôn luôn còn đúng là ba của mẹ, của anh chị . Con muốn ba đồng ý anh THuan... Sau đó con sẽ đi Mỹ với ảnh . Suốt thời gian còn lại con sẽ im lìm, như không hay biết gì những buổi tối phải họp hành về khuya của ba.

Mỉm cười khổ đau, Hân nói tiếp:

- Gia đình mình rồi sẽ có thêm một bằng khen gia đình gương mẫu, hay gia đình tiên tiến gì đó, cho mẹ hãnh diện treo ngay phòng khách, phải không bả Con nghĩ mình nên biến mất để mọi thứ tự trong nhà từ xưa tới giờ đâu vẫn ở đó . Từ giờ trở đi ba có thể xem như không có con . Vì bắt đầu giây phút này, con chỉ làm theo ý con thôi.

Ông Lan gục đầu, ngồi rũ ra . Con ông đã về rồi . Thật khủng khiếp! Nó đã làm một cuộc đổi chác, thương lượng, ngắn gọn, thần tốt đến mức ông chưa kịp nghĩ tới những hậu wả mai sau, thì nó đã đi như chạy ra khỏi phòng rồi.

Rùng mình, ông nhớ từng lời của Hân . Có thể nó sẽ không bao giờ động chạm tới chuyện ông và Như đâu khi ông đã làm theo yêu cầu của nó, nhưng từ nay ông không còn được yên thân với cách sống hai mặt mà ông từng cho là khôn ranh của mình... Đáng kiếp cho ông, một kẻ chơi bạc bịp, dẫu biết mình không thắng những ông vẫn muốn không khí canh bạc kéo dài chớ không muốn nó chấm dứt.

Triều giật mình khi Hân bất ngờ ào vô lớp như một cơn giông nhỏ . Bỏ cây cọ đang vẽ vào ly nước, anh hỏi:

- Ủa! Sao Hân về sớm vậy ? Bọn trẻ mới vào ngủ thôi.

Anh chợt im lặng vì nhận ra gương mặt cô tái xanh tái mét, đôi mắt thì đỏ hoe ướt đẫm... Có lẽ Hân không nghĩ rằng Triều sẽ ngồi tại lớp trông chừng trẻ ngủ, nên khi thấy anh nhìn mình trân trối, cô mới gượng gạo wẹt nhanh lên mắt.

- Đúng là còn sớm ! -- Cô ngơ ngẩn nói theo Triều . Lẽ ra Hân đã đi ăn cơm với Thuấn sau khi từ văn phòng của ông Lân ra, nhưng bắt gặp nụ cười tươi rói của anh, tự dưng Hân ngao ngán đến ê chề . Cô căm phẫn khi nghĩ rằng cô đã dại dột ngu ngốc làm theo lời Thuấn gợi ý, tự tay cô đã hất ào xuống đất tất cả những gì thiêng liêng của tình cảm cha con, của wan hệ gia đình bằng một cuộc đổi chác mà phần thắng chắc chắn nghiêng về cô.

Mặc cho Trieu nhìn mình với vẻ tò mò wan sát, Hân gục đầu vào đôi tay, một hành động wen thuộc tự dấu mình khi cùng đường bí lối của người yếu đuối cùng cực.

Tại sao Hân lại làm như vậy ? Nếu chỉ để được THuan thì việc làm đó wả là wá đắt . Hân bỗng hoảng hồn khi nhận ra cô đã đánh đổi tất cả niềm yên vui, hạnh phúc và một chút gì đó không có mặt mũi thường được gọi là danh dự của gia đình cô nói chung, và ba cô nói riêng để lấy cho bằng được tình yêu của mình.

Bây giờ rõ ràng không còn gì nữa rồi ngoài nụ cười ngạo nghễ của Thuấn . Anh biết rằng Hân bây giờ chỉ còn mình anh, duy nhất mình anh và trên hết cũng là anh, nên anh không thèm dấu niềm vui của mình trước nỗi đau khi phải đánh đổi lựa chọn một cách độc ác của cô.

Chính vì nụ cười đó mà Hân dứt khóat đòi về lớp, mặc cho Thuấn năn nỉ chở cô đi ăn . Dọc đường cô đã khóc tức tưởi, cô giận Thuấn ghê gớm . Nếu không vì yêu anh, nếu anh đừng hé mồm cho cô biết chuyện ba cô wan hệ với Thục Như, thì có đời nào Hân phải nhìn thấy gương mặt thất thần sợ hãi như hoàng đế sắp mất ngôi của ba mình.

Đúng là ba mang bộ mặt hốt hoảng của người sợ mất địa vị đang có, ông không hề nghĩ tới mẹ và các con của ông chút nào . Hân chua xót với phát hiện của mình . Thôi thì cứ để mình cô khổ sở vì sự thật, cứ để những người khác nhất là mẹ nằm mơ trong hạnh phúc, trong danh dự của gia đình từng được gìn giữ từ bao đời.

- Sao vậy Hân ? Cô khó chịu trong người hả ?

Nén sự mệt mỏi, Hân khó khăn nói:

- 0! Tôi cần được một mình . Cám ơn anh nhiều lắm!

- Nếu mệt, Hân có thể xuống phòng y tế nghĩ, tôi coi lớp được mà.

Hân lắc đầu chậm chạp, cô ngước nhìn Triều nhưng không thấy gì cả ngoài những đối tối đen . Hân gượng đứng dậy, người túa mồ hôi đầm đìa . Đưa tay ra, Hân định tựa vào tường, thật ra tay cô níu vào hư 0, hụt hẫng . Cô nghe tiếng u... u... vang dài, và rơi vào cõi mịt mù, mặc cho giọng ai đó gọi "Bảo Hân! Bảo Hân!" sao mà tha thiết .


Chương 8

Không biết từ đâu bầy quạ bay về làm tổ ở trên cây me Tây cuối xóm. Cái xóm nằm cuối con đường dẫn về điểm cuối của thành phố . Đêm đầu tiên bọn con nít đã rộn óc vì tiếng kêu "quạ quạ" vừa khô vừa rên rỉ đó.

Tảng sáng trời còn mù mờ sương đã thấy lũ quạ chảo luồn trên không. Bà hai vừa dọn hàng vừa đối mặt nhìn theo. Quán cháo lòng của bà bao giờ cũng dọn sớm tản lúc trời còn tờ mờ, chỉ trong chốc lát thôi khách sẽ kéo tới bán không kịp tay.

- Múc một tô cháo không, cho giá với ớt nhiều nhen bác 2.

Bà hai nhìn lên và hơi khó chịu trong bụng... Con quỷ này mà mở hàng thì bán chậm phải biết. Nghĩ như vậy nhưng bà vẫn đon đả:

- Bữa nay dậy sớm vậy Liễu. Tối qua ở nhà à ?

Người đàn bà tên Liễu che miệng ngáp:

- Dạo này tôi nghĩ luôn rồi bà ơi.

Bưng tô cháo bốc khói ra để trên bàn, bà hai cười cười:

- Lên hương lại rồi ha?

Liễu ậm ừ thôi chào, giọng cay cú:

- Đời chó vậy đó ! Mình khó thì nó cười, có được vài xu thì nó đồn ầm ĩ . Tôi mà lên hương, dứt khoát tôi đi khỏi cái xóm này.

- Đừng nói vậy con. Ăn nên làm ra cũng nhờ đất đai phù hộ . Nói lời bạc bẽo thật không nên chút nào.

Cười khảy, Liễu chua chát:

- Đất đai phù hộ cũng coi mặt bác hai ơi! Tôi thấy rồi, mẹ con tôi phải ở đất khác kìa, may ra còn dám nhìn lên, chớ ở đất này, khó quá !

Bác hai tò mò :

- Tao nghe nói bây gã con Lô Lô cho nhà giàu hả Ở đâu lận?

Cấm đầu bên tô cháo nóng, Liễu đáp cụt ngũn:

- Ở Mỹ.

Gật gù như đã hiểu, bà hai nói :

- Gã họ cho mấy thằng ăn theo diện con lai chớ gì ? Còn mày tao nghe đồn...

- Đồn gì, thiệt đó, tui cũng kiếm cho mình một thằng ăn theo, bởi vậy đó rày mới ở không đi chơi đó chớ.

Cầm cái muôi đảo sơ nồi cháo, bà hai bâng quơ nói sang chuyện khác:

- Đêm hôm qua nghe qụa kêu mà phát sợ, không biết nó ở đâu mà ình tai ?

Người nào đó bước vào quán, nghe bà hai hỏi liền đáp :

- Đâu như miệt nhà thằng Út Tẹo.

Anh ta chép miệng nói tiếp :

- Quạ chọn chỗ ở cũng hay, chỗ đó hạp với bộ lông đen xì hắc ám của nó.

Ngồi xuống kế bàn của Liễu, anh ta kêu:

- Tô đặc biệt nhen bà.

Quán cháo bắt đầu đông. Liễu đứng dậy bước ra lúc Tẹo từ ngoài xiêu vẹo bước vào. Con mắt đỏ chach nhu suot dem không ngu cua anh sang len một chut:

- Mua sọ.má! làm bay một cap, vo doc dat khoi di My, o day làm ty phu.

Lieu trừng mắtt:

- Dẹp đi thằng mắc dịch. Tao tội lỗi ngập đầu, đời nào trúng số mà mua.

Út Tẹo chả giận, hấp háy tìm một chỗ ngồi vừa có thể thoải mái ăn vừa có thể bán được.

- Đêm số tao coi Tẹo! Buôn bán như mày chết mẹ rồi. Mở hàng mà không biết coi mặt, để tao mở hàng lại cho.

- Ông mua cặp này đi ! Tui bảo đảm chiều nay vô đó.

- Xì! Mày nói như thật, vậy mày ôm hết cho rồi, tới chiều xổ trúng khỏi đi ba;n nữa.

Tẹo đưa cánh tay khéo như móng chim lên gãi gái đầu:

- Chậc! Dép giầy cũng có số, người ta cũng có số. Nói như ông hết bán luôn. Số tui bù trọt, bù tro, dể gì mà trúng.

Người đàn ông trả tiền cho Tẹo rồi hỏi:

- Bửa nay bán ở đâu mậy ?

- Thì cũng vòng vòng ở đây thôi, chừng nào khỏe mới đi xa nổi.

Tẹo vừa ăn vừa đảo mắt tìm khách quen. Ngày nào cũng vậy, sáng sớm anh bán ở quán cháo của bà hai được chừng một phần 3 số vé . Dân chơi số ở đây thường là dân lao động, họ đánh cuộc may rủi với số phận, thua thì vang tiếng chửi thề, trúng được vài đồng lại lao vào mua số . Họ vẫn biết không dể gì trúng độc đắc nhưng họ vẫn mê vé số . Trong những người mê số đó có một người khả đặc biệt . Ông ta không lao vào cuộc đỏ đen của số đâu, số đuôi mà ông ta mua số có tính toán. Tẹo không thể biết được ông ta tính toán cách nào, nhưng anh để ý thấy rằng mỗi lần mua, ông ta lựa số rất kỷ . Nếu không gặp số ưng ý, có năn nỉ cách mấy dứt khoát ông cũng không mua.

Mọi người gọi ông ta là thầu Quý. một người loat choat nhưng hết sức nhanh lẹ và khôn ngoan. Trước kia ông làm thầu xây dựng biết bao là công trình, nghe đồn đâu... cứ ở một công trình ông lại có một bà vợ, bà nào cũng trẻ, cũng đẹp và cũng sợ Ông hết. Út Tẹo chẳng biết có đúng vậy không, khi hiện tại thầu Qúy sống gần như biết lập trong ngôi nhà xung quanh tường cao cổng kính với một bà vợ mập ú, dữ hơn sư tử cái. Và một thằng con trai cũng tông teo, suy dinh dưỡng như ông ta.

Mọi ngày đêm số tới cho ông Qùy lựa, Tẹo vẫn ngại phải chạm đôi mắt lạnh lùng, khó đam đám của bà thầu Qúy. Bà ta có đôi mắt của người cai tù, và tù nhân duy nhất của bà ta là ông chồng ốm hem bé tí.

- Bác 2! Bác 2! Thằng chồng thời... xuất cảnh của con mẹ Lieu kìa.

Nghe giọng hót hài của Hoa đó xang lẻ gọi bà 2, mọi người trong quán tự dưng quay mặt lại nhìn. Út Tẹo thoáng thấy dáng quen quen ngồi trên chiếc cúp chạy hút vào ngổ. Ai vậy kìa ? Anh cố nhớ nhưng không ra. Khách mua vé số biết bao nhieu người mà kể chứ !

- Thằng chả coi cũng đẹp trai qúa chứ! Mà sao mày biết chả là chồng con mẹ Lieu?

Hí hửng Hoa kể lể :

- Cách đây mấy bửa, gã tới dổ xăng rồi hỏi đường vô nhà mụ Lieụ Mới đầu tui tưởng khách sọp hông hà . Ai dè hôm qua mụ ta khoe mình mới chưng hửng chớ. Thằng cha này trẻ măng hà, xứng với con Lô Lô hơn, sao đi ưng mụ Lieu mới kỳ cục.

- Có gì đâu mà kỳ, mua vợ nhầm vượt biên hợp pháp mà . Hể nhiều tiền thì mua con Mỹ, ít tiền thì mua mẹ Mỹ, giống như đi xe lữa, có vé nằm vé ngồi vậy chớ gì.

Út Tẹo nghĩ ngay tới LoLo, con bé lai My đen cũng bị bỏ và Ký Nhi Viện như anh. Sau đó mẹ nó ở đâu về xin nó ra, hai mẹ con Lo Lo cũng được cấp miếng đất ở xóm Sở Rác cùng đường như mấy mẹ con anh.

Nghĩ cũng tội, con bé xấu xí qúa nên ngoài Tẹo là đứa chả đẹp đẻ gì ra, tụi con trai nghèo mạt ở xóm này không đứa nào thèm nói chuyện.

- Ê! Ut Teo, chiều nay ráng "dò" vài cặp độc đắc An Giang, Sông Bé, Vũng Tàu gì đó, lấy tiền cưới con Lo Lo rồi đi Mỹ với nó mậy! Ở bên người ta giài phậu thẩm mỹ tài lắm. Co cà quơ, cà quạo như mày muốn thành diển viên hong may hoi dau!

Cả quán bà hai cười rần lên chẳng làm Teo khó chịu, anh đã quen với những trò trêu chọc từ hòi còn nhỏ xíu, nói để chọc cười thế này nhầm nhò gì . Nhiều kẻ chỉ khoái chí khi chọc người ta đau, người ta khóc kìa!

- Chú ý! Chú ý! Vợ chồng son chở nhau ra tới. Hí! Hí! Giọng hài mà còn thấy mê...

Suýt nửa Tèo buột miệng kêu trời khi nhận ra chồng của bà Lieu là Thuấn, người yêu của cô giáo Hân.

- Tại sao kỳ vậy? không lẻ thật sao kìa!

Tèo sửng sốt nhìn theo chiếc xe cúp đến mức có người trong quán lại chọc anh:

- E! làm cái gì ngó theo dữ vậy ? Bộ tính ghen dùm thằng anh hai mày hả Phen này mụ Lieu dê nó rồi.

- Thì con mụ ấy cũng dê mày vậy. Của chung chớ của riêng ai đâu mà xót. Mày nhấm có tiền mua đứt mụ ta như thằng nhóc con bảnh bao đó không ?

Ut Teo ăn vọi ăn vàng cho hết, không để ý xem thiện hạ bàn tán gì về mẹ con bé Lo Lo nữa. Anh cứ thắc mắc chẳng biết phải dao do Bao Hân bệnh vì bị người yêu phụ ray để đi Mỹ không? Chắc đúng là như vậy rồi. Hắn đểu thật!

Tội nghiệp! Cô ấy buồn mãi đến tận bây giờ. Cô ấy khờ dại qúa! Yêu nhầm thứ ma thứ qũy. Nổi việc hắn đồng ý lấy một mụ ăn sương về chiều, tuổi gần gấp đôi tuổi mình để được xuất cảnh cũng đủ thấy Thuấn là hạng người thế nào rồi.

Tẹo thơ thẩn lê bước trên vỉa hè . Tâm hồn anh nặng trỉu nổi buồn . Mà nổi buồn của ai chớ nào phải của anh. Tại sao anh lại vớ vào chi cho khổ.

Bỗng dưng Út Tèo nghĩ tới Triều. Dường như anh cũng... thích Bao Hân, dầu mõi khi nói về cô ấy Trieu de nói bằng cái giọng kể cả, bất cần, không để ý và có phần nào ghét nữa . Anh gĩa vờ đó thôi vì anh cũng như mình, biết Hân không đời nào nghĩ tới...

- Ut Teo! Sao đi luôn vậy ? Ông chờ mày từ sáng sớm.

Bà thầu Qúy dậy cài cổng sắt cho vừa đủ tấm thân rom rồi cua Teo lách vào là đống chót lại rồi lách bách đi trước.

Ông Qúy ngồi trên chiếc ghê mây ngoài sân, tay phê phẩy tờ báo. Thấy Teo, mắt ông ta sáng lên :

- Hôm qua tao vô được năm tờ, cộng lại cũng có năm trăm ngàn. Về may ban ngon hon tui no!

Teo hơi một cách sót sắng:

- Bác đổi chưa ? Để cháu đổi dùm cho.

Phẩy tờ báo một cái, thầu Qúy đáp gọn lớn :

- Tao sai bả đổi rồi! Tay thau ve Nguyễn là chỗ quen mạ`. Đưa về ra là om tiền về ngaỵ Khỏe re!

Đưa tay vào túi áo lập cập kính lão, ông bảo:

- Đâu đưa tao lựa vài tờ coi!

Teo làm thinh nhìn thầu Quỵ Anh có thói quen quan sát khách hàng lựa số. Trong thầu Qúy chọn lựa mới thấy ghét làm sao! Doi moi mong cua lao mim lai thanh một lan chị Teo chot phat hien ra thau Quy nhu không co moi tren. Thừ người moi duoi dua ra la thu người chi muon thu vao cho không muon bo ra bat cu cai gi, ke ca do phe thai. Anh không buc khi nghi lai thay rang chua bao gio thau Quy cho anh một dong, du ve so anh ban lao ta trung hoai, lao la vua keo kiet ma!

- Bửa nay toàn số xấu om. Ngày mai đi Tẹo!

- Dạ được! Mai cháu tới sớm hơn cho bac dể lựa!

- O! Thoi ban cho khac mau het nhen.

Tẹo bước nghiêng bước ngửa trở ra, mắt thoáng thấy con nhỏ Lo Lo ngồi sau gốc sứ Thai Lan, dường như nó đang cầm cùi ăn nên không thấy anh. Quái! Nó ở đây làm gì chở Chẳng lẻ bà Lieu "bán" Lo Lo cho thằng con ông Quy ? Hèn chi cả tháng nay Teo thấy vắng bóng nó ngoài cái "phong ten" nước công cộng. Từ giờ trở đi Lo Lo hết phải gánh nước mướn nửa rồi, nó sẽ trở thành "mít" Loan Nguyễn Thị, quốc tịch Mỹ hẳn hồi như hòi nảy ngoài quán cháo, Tẹo nghe ông xích lô gìa nào đó vừa nói vừa cười ha hả.

Chỉ có Tẹo, cũng con hoang nhưng không biết cha mình là ai, sẽ mãi muôn đời khốn cùng khốn khổ. Bất giác anh gục đầu hổ thẹn khi so sánh thân phận con hoang của mình với Lo Lo.

- không ai tự chọn số phận và cả... nhanh sắc của mình đâu -- Đừng buồn! Vì mình là đàn ông. Đàn ông chỉ cần tài, chả cần sắc!

Đã nhiều lần Trieu an ủi Út Tèo, và có lẽ anh cũng tự an ủi mình như vậy, nhưng Trieu thì khác, anh không như Tèo này và cũng không ai như Tèo này cả . người ta có tật có tài, mình bất tài vô dụng lẫn tật nguyền xấu xí, mình chỉ sống và thích thấy quanh mình có nhiều niềm vui hơn buồn phiền. nhưng khổ nổi, kẻ bất tài như mình đến nằm mơ cũng toàn thấy thất bại, thì nói chi chuyện ở ngoài đời. Ước gì Út Tèo có thật nhiều tiền, ước gì Út Tèo có vóc dáng tầm thường của một người xấu trai thôi. Ước gì... Ước gì... Ước gì...

Tèo ngước lên trời như một thối quen để tìm ngôi sao hom nhưng bây giờ là buổi sáng, ngôi sao ấy đang ở bầu trời nào đó phía bên kia qủa đất.

Triều ngồi thừ người ra nghe Út Tẹo nói. Cuối cùng anh lên giọng chắc nịch:

- không phải đâu ! Anh chằng vẫn đưa đón Bao Hân mà.

Giống như người bị nghĩ nói dối, Tẹo bực bội cãi lại:

- Rõ ràng em nhìn thấy và nghe người ta bàn tán.

- Thì anh có nói chú mày bịa chuyện hồi nào đâu . Sao chú mày không nghĩ cô giáo Hân là kẻ đồng tình ? Cổ năng ứng cho anh chàng lấy bà vợ hờ đó để đi trước, vài năm sau chàng trở về đón nàng theo . Cô ta buồn vì thấy mình sắp trở thành hồn vọng phu thời đại, chớ không phải buồn vì tình phụ như chú mày tưởng tượng đâu.

Ut Teo nhìn Triều với cặp mắt hoang mang, lời Triều nói có lý do chứ, nhưng sao Teo không tin. Anh luôn luôn nghĩ rằng Bao Hân là người có giáo dục lại thật thà, cô không chấp nhận bất cứ sự gỉa trá nào đâu, với lại gia đình cô ấy là gia đình gia giáo mà !

- Em không tin Bao Hân đồng tình như vậy -- Ut Teo phản đối yếu ớt.

Đang chống tay dưới càm, nghe Teo nói, Triều liền bật cười:

- Đã có lần nào em nói chuyện với Hân chưa ?

- Ồ... chưa! Tại không có dịp.

- Mấy năm rồng em chỉ nhịn, chỉ ngắm mà không trò chuyện à ? Thảo nào em nghĩ cô ta y như một nàng tiên. Em giống mấy đứa học trò mẫu giáo của Bao Hân qúa. Tụi trẻ luôn luôn hãnh diện khoe rằng : "Cô Hân của con đẹp như tiên". Tiên đời nay không có hiền đâu.

Tại sao Triều vẫn mỉa mai cây cú khi nói về Bao Hân? Ut Teo ch(am chú nhìn anh. Xem kìa đôi mắt có tia nhìn sâu lắng của Triều như càng sâu hơn khi anh liên tục kéo mày hơi thuốc, ngoài bo moi thi noi cay noi doc vay thôi, chớ trong lòng rõ ràng "ong kỵ" cũng đang rộn lên vì Bao Hân. Dẩu sao anh vẫn có quyền đó hơn mình mà !

Ut Teo buột miệng dò xét:

- Nhưng anh không ghét tiên dữ chứ ?

Triều trừng mắt:

- Nói tào lao! người ta sắp cưới rồi đó.

Ngỡ ngàng Teo hỏi lại:

- Thiệt ha?

Trieu làm thinh, không biết trả lời sao nửa, có lần anh nghe me thang be Lễ Trí nói với chị Trúc rằng: Thuấn và Hân sẻ làm đám hỏi một ngày rất gần. Triều đã dấu kín nổi buồn riêng của mình thật kỷ. Anh không còn hy vọng gì nửa, dư thừa biết rằng anh từng hy vọng vu vơ vào mối tình một chiều của mình. Lẻ nào đó lại là tình yêu ? Anh chưa hiểu nhiều về Bao Hân ngoài cai thấy rõ nhất là cô đã có người yêu và không hề có tình ý gì với anh. Vậy tại sao anh cứ phải quan tâm đến cô, thậm chí lo lắng cho cô nửa . Triều đã bồn chồn bứt rứt suốt thời gian Hân bịnh. Anh mơ hồ đoán rằng Hân bị một cú sốc rất nặng. Nhưng cú sốc đó không mở đường cho anh đi tới trái tim cô đâu vì trái tim ấy có chủ từ lâu rồi.

Thấy Triều làm thinh, Teo hỏi nửa:

- Mà phải với thằng cha đó không ?

- Thì hắn chớ ai nữa !

Teo tiếc ra mắt:

- Buồn thật! Uổng nửa chứ.

- Chú mày lạ chưa! người ta yêu nhau, cưới nhau, hạnh phúc bên nhau lại đi buồn.

Teo cười thật thà:

- Buồn cho phận mình vậy mà ! Chớ bộ anh không buồn sao ? Em nghĩ đáng lẽ Hân thư*ong anh mới phải, vì anh xứng đáng.

Trieu lắc đầu cười gượng. Anh biết Teo sắp đem cái thành tích chiến đấu, cái danh hiệu thương binh của anh ra để tuyển đường đây. Câu đầu hiểu rằng, tình yêu không phải là phận thuong de người nay co the tang cho người no vì một thành tích, một chiến công. Nghiêm mặt Triều nạt:

- Đừng nói như vậy! Bao Hân quen người này mấy năm rồi, anh mới biết cô ta đây. Tai. sao lại so sánh lạ lùng thế ? Bản thân anh cũng co nghĩ gì tới con bé ấy đâu ?

Teo hấp hấy đôi mắt, một cái tật khi gặp vấn đề gì khó xử . Teo biết Triều tự dối lòng, đó là nổi niềm riêng tư của anh, khơi ra thật không đúng chút nào . Anh gãi đầu hỏi:

- Hình như con người trong truong ha anh Trieu?

- Ồ! Bao Hân chưa về.

- Cô ta cho... chồng sắp cuoi don a?

Trieu nhíu mày khó chịu:

- Chuyện đó anh không biết. Nè! Chú em sắp thành đàn bà rồi. Tò mò tóc mách qúa!

- Anh biết tánh em không phải như vậy, em tò mò chẳng qua thấy sao ấy. Em không tin Bao Hân đồng tình với gã ta trong việc lấy vợ hờ...

- Chuyện đó không liên quan đến anh em mình. Thí dụ Hân không biet anh chàng Thuấn cưới cô vợ hờ để xuất cảnh, mình sẻ tới nói cho co ta biết à ? Bằng cớ đâu, lợi ích gì, Hân tin Thuấn chớ chả lẻ tin mình. Còn nếu Hân biết và đồng tình với người yêu, mình nói chuyện đó có kỳ không? Tốt hơn hết nên im lặng. Trường này toàn đàn bà, con gái, họ mà nghe mấy vụ này thì xù xì xut xit tối ngày mệt lắm! Và... khó cho Hân nửa.

- Anh Triều ơi, anh Triều!

Teo quay ra ngó về phía sân, thấy Hân đứng cạnh chiếc xe mini, nghiêng đầu nhìn vào phòng bảo vệ. Triều khập khểnh bước đến bên cô . Giọng anh ấm áp nhưng vẫn vô cùng khách sáo:

- Có việc gì cần vậy... cô Hân?

- À! Anh xem dùm Hân cái thắng, nó bị tuột óc hay sao mà thăng không ăn.

Khom người xuống xem cho rõ chỗ hư xong Triều quay lại kêu to:

- Ut Teo ơi! Đem dùm hợp kem bua ra đây.

Han ngạc nhiên:

- Có cả đồ nghề ở đây à ? Anh Triều làm gì với nó vậy ?

Vẫn biết thời gian gần đây Hân nói chuyện với mình khá dịu dàng, khiêm tốn, nhưng Triều vẫn thích bắt bẻ, mải mia để trêu cô . Hình như anh muốn làm cô giận, cô cọc lốc, cô nói cơn ngang ngược lên để anh... ghét cô hay sao ây.

Liếc nhìn đôi con mắt tròn ngơ ngác của Hân, Triều nhún vai:

- Làm mọi thứ . Tôi sợ có người nghĩ mình ngồi không để tốn vinh qúa khứ lắm !

Không cần nghĩ ngợi, Hân đáp lại ngay:

- Có được qúa khứ vẽ vang thì cũng nên dành thời gian để tôn vinh chứ.

Rồi cô hóm hỉnh xoa dịu cái phút "găng" bật chợt của hai người:

- Nhưng xin anh đừng quen thức tài, nếu không Hân lùi đầu vào lề vì xe hư thắng mất!

Trieu nhìn cô bật cười. Anh nhận ra suốt mấy tháng liền biết mặt nhau, lần đầu hai người dành trọn cho nhau nụ cười cởi mở và thân thiện. Nụ cười hơi lém của Hân làm Triều chới với, anh lo ngó đón lấy hộp đồ nghề trên tay Ut Teo... Chả trách chì ngày xưa vua chúa xe ca khó lụa quý để đổi lấy nụ cười của giai nhân.

- Ủa! Anh Ut chưa về sao ?

Triều để y nghe giọng Ut Tẹo bối rối:

- Chưa! Cô Hân cũng biết tên tôi nửa à ?

Han lại cười, tiếng cười của cô trong trẻo như tiếng con nít:

- Biết chớ! Ngày nào anh không đi bán ngang nhà tôi. Anh như cái đồng hồ có chuông vậy đó ! Tôi nhớ hồi năm học lớp 12, mỗi buổi trưa cú nghe "Vé số chiều xổ đây" là tôi biết 3 giờ rồi, đi học thêm Toán. Cho tới bây giờ, nhắm mắt lại mà nghe tiếng rao bất cứ ở đâu tôi cũng nhận ra tiếng của anh.

Trieu bậm môi siết cho thật chặt con ốc. Chiều nay Hân nói nhiều đấy chứ, vui hơn thường ngày nửa, cũng phải thôi vì cô đang nhờ vạ anh mà.

Giọng Triều chợt đanh lại khi nghĩ mình bị lợi dụng:

- Xong rồi đó !

- Cám ơn nhiều! Mà anh Triều nè, giờ này hết giờ làm việc rồi, Hân... vọt ra cổng luôn, được chứ ?

Nhìn gương mặt xinh đẹp nghiêng nghiêng với vĩnh của Hân, Triều đau thật ở tim. Với mình, một kẻ cô ta chẳng ưa mà còn bồ tịch thế kia, nói chi với người yêu... Dứt mắt ngó ra nơi khác, Triều lầu bầu:

- Hết giờ làm việc, tôi cũng không ép cô làm gì, nhưng coi chừng! Đi mà hoi cái thắng xe ấy, tuột dốc, leo lề không ai níu lại kịp đâu.

Leo lên yên xe, mắt Hân chợt xa xôi:

- Chuyện ấy khó lường trước lắm! Đôi khi Hân muốn tìm một cái dốc thật cao, thật dài để thả trôi tay lái. Tuột một con dốc dài có giống như mình bị hụt chân rời vào hư không trong những cơn ác mộng không hả anh Trieu?

Không nghĩ Hân có thể hỏi mình một câu ngoại lệ như vậy, Triều lẩn tránh:

- Sao lại hỏi tôi ? Cô phải hỏi ai có cùng giấc mộng với mình chứ.

- Thế thì chắc Hân phải bam gan thả dốc một lần mới được, chớ tìm ai đó có cùng giấc mộng với mình e rằng chuyện mò kim đáy biển... Anh Ut ở lại chơi với anh Triều nhé, Hân về trước a.

Teo hấp tấp:

- Khoan đã cô Hân...

Giọng Hân ngạc nhiên:

- Có gì không anh Út?

Triều nhìn Teo, chẳng đoán được cậu ta gọi Bảo Hân làm gì . Ut Tẹo hấp háy đôi mắt, quáo quào mái tóc đến xù xụ rồi ngập ngừng:

- Cô quen với bà Liễu phải không ?

Nhíu nhíu cặp mày công, Hân cố nhớ :

- Bà Liễu nào ? Ở đâu hả anh Út ?

Ut Tẹo liếc với Triều một cái rồi nói :

- Bà Liễu có đứa con gái lai Mỹ đen tên Lô Lô đó.

Thật là cái thằng bép xép ! Triều bực bội vô cùng. anh lên tiếng:

- Chiều lắm rồi, Ut để cô Hân về kẻo tối.

Vờ như không nghe lời Triều, Ut Tẹo lập lại :

- Có quen không cô Hân ?

- Không! Dứt khoát là không! Mà... sao anh Ut lại hỏi như vậy?

- Cô không quen những người nhà của cô chắc có quen đó.

Mặt Hân bỗng đỏ bừng lên rồi tái Hân đi, cô bải hoải khi nghĩ tới ba mình:

- Ai ? Ba tôi à ?

- Ồ ! Không, không.

Triều hầm hầm nhìn Teo, anh muốn bốp vô cái mồm đang xen vào chuyện của người khác ghệ Nén giận, Triều dịu giọng:

- Hân về đi, chiều qúa rồi, hai bác ở nhà trong . Ut Tẹo nói đùa đó, làm sao người nhà Hân quen với bà Liễu nào đó được.

Biết là có uẩn khúc trong câu hỏi của Teo, Hân không tiện hỏi tiếp, cô do dự một thoáng rồi đạp xe ra cổng.

Triều cáu tiết:

- Mày định làm trò khỉ gì hả Teo? tự nhiên chõ vào chuyện của người khác như đàn bà...

Không giận Trieu, Tẹo trầm giọng:

- Em chỉ muốn hỏi để tin chắc là Hân chả có liên quan gì tới việc thằng cha Thuấn lấy vợ hờ để đi Mỹ . Và em cho là mình nghĩ đúng, cô ta đâu có đồng tình, Hân chẳng lộ chút khác lạ nào cả, khi nghe em nhấn mạnh "bà Liễu có đứa con gái lai Mỹ".

Triều gạt ngang:

- Nhưng đó vẫn là chuyện người ta...

- Mà rõ ràng là anh nghĩ sai về người ta rồi anh mải mia, oán trách vì anh thương...

Đỏ bừng mặt, Triều bước xổ về phía Teo:

- Nói bậy!

Nóng nảy rút một điếu thuốc lá, anh bắt quẹt đốt

và rít một hơi thật dài...

Teo vẫn ru rí nói dai:

- Thương người nào đó mà người ta không biết, không hay, thậm chí không đời nào để ý tới mình cũng chả có gì xấu . Anh đã từng nói với Tẹo này bao nhiêu lần, anh quên rồi sao ?

Triều làm thinh, Ut Tẹo cười. Anh ngồi xuống kế bên Triều, cánh tay hình móng chim quều quào hai mot chiếc lá và xé nát ra.

- Em cũng thương Bao? Hân.

Triều cười khùng khục trong họng . Đúng là chuyện khó tin nhưng có thật, chỉ Ut Tẹo mới dám nói ra như vậy vì không biết xấu hổ . Còn như Triều thì...

- Em biết anh đang cười em, nhưng có sao đâu ? Em dám nói điều lẽ ra không bao giờ nên nói, thì lòng em nhe/ nhõm, thì em có được người hiểu mình. Anh Triều biết không, Hân trong giống bà sơ trong Ký Nhi Viện ngày xưa em ở lắm, chỉ có cái cô ấy không mặc áo chùng đen, đội khăn trùm kín tóc thôi . Hồi đó em là đứa tật nguyền ốm

yếu, luôn luôn bị những đứa lớn ăn hiếp, trong những đứa có cả bà ong anh qũy sứ của em nửa.

Teo ngừng lại như để lấy hơi rồi nói tiếp :

- Có một lần cả bốn đè em xuống, tụi nó nhất định ke kéo cánh tay tật của em ra cho thẳng. Đau kinh khiếp, em la em hét thì chúng bịt mồm lại, may sao sơ Thérésa đi tới. Sơ bế em lên lúc cánh tay khon này ấy đã bị sai khớp, trầy trụa tùm lùm. Sơ mang em về chăm sóc riêng và dạy em

nhiều thứ lắm. Sơ còn hơn mẹ ruột của em nửa.

Cánh tay khèo của Tẹo lại bứt một chiếc lá nửa, lần này anh không vò nát mà cầm lá xoay xoay:

- Em nhớ sơ Theresa có đôi mắt y như đôi mắt Bao Hân. Cái đôi mắt đen đen kỳ lạ, em có bướng có khờ có đau cách mấy, nhìn vào mắt sơ em cũng quên hết.

Chương 9

Tự nhiên Triều bị cuốn vào câu chuyện của Tẹo:

- Bây giờ bà sơ ấy đâu rồi ?

- Lúc giao cô nhi viện lại cho Sở Thương Binh Xã Hội quản lý, sơ đã về một chủng viện ở Mỹ Tho, lâu lắm rồi em không được gặp. Chính sơ đã dạy cho em biết thế nào là yêu thương, nhân ái, em rửa tội rồi ấy chớ!

- Ủa! Có bao giờ thấy Tẹo đi nhà thờ đâu ?

Tèo phúng miệng thổi bay cái lá, nhìn nó rồi xuống đất và nói:

- Chúc ở trên cao qúa, nên Chua xa lạ với em. Em chỉ biết có sơ Theresa thôi . Nói như vậy là sai điều sơ dạy, nhưng em nào thấy Chúa đâu, dù sơ luôn nói rằng Chúa ở mọi nơi và ở với mọi người.

Triều âm thầm quan sát Ut Teo. Từ trước tới giờ anh đánh gía thấp thằng bạn của mình. Tẹo nhỏ hơn Triều bốn tuổi, chỉ biết đọc và viết như gà bới thôi, nhưng tâm hồn và vốn sống của Tẹo rất phong phú . Tẹo có thân hình mèo mở trong thật xấu xí, nhưng anh luôn vui vẻ ân cần và chú ý quan tâm đến mọi người . Chuyện Tẹo vừa dò hỏi Hân đâu phải là chuyện tò mò của đàn bà, như Triều cấu kỉnh nạt duạ Đó là tấm lòng của Teo, anh chàng lo lắng nghĩ tới Hân và mạnh dạn làm cho ra điều mình lo lắng, chớ không né tránh sự thật để dằn vặt đau khổ vì bao điều tưởng tượng như anh.

Giọng Tẹo lại vang lên:

- Khi sơ Theresa đi rồi, em buồn dữ lắm. Về ở chung với mẹ trong ngôi nhà người ta cắp cho mình lẻ ra phải vui sướng chứ, nhưng sao mà khổ cho em, ba ong anh dữ dằn cứ tối ngày đánh mang, lua ay cac ong đủ lớn de ra cho mang thue vac muốn lấy tiền nuoi than, chi co em lan quan trong nha nhu ma xó, da vay con an bam la dang toi thoi!

Đỡ điếu thuốc trên tay Triều, Tẹo bập bập rít m^.ot hơi rồi nói:

- Lần đó sơ đi đâu lên thành phố. không biết, sơ hỏi thăm tìm ra được chổ ở của may mẹ con em. Sơ cho em một số tiền làm vốn để mua bán những thứ lặt vặn như đậu phộng rang hay thuốc lá lẻ. Em bán mấy mốn đó đâu cũng bốn năm năm thì chuyển sang bán vé số.

- Rồi ngày ngày đi ngang nhà Hân, ngó thấy cô ta thế là chú mày "dung ngan trong vời ao tieu tho" ?

Dù ngớ mắt ra chưa hiểu kịp lời Trieu, Tẹo vẫn ngon ngoẻn cười. Biết Triều hết bực mình rồi nên anh tiếp tục kể :

- Lần đầu nhìn thấy em, cô ấy sợ. Đôi mắt đen mơ?

to ngạc nhiên trộn lẩn tội nghi giống y đôi mắt sơ Theresa, khi sơ thấy em bị đánh què tay nằm ngay đơ dưới đất. Từ đó trở đi em luôn nghĩ tới Hân. Mỗi ngày phải nhìn thấy cổ một lần, không thì chịu không nổi.

- A! Té ra cậu vào trường này mỗi chiều đâu phải

để thăm tôi.

- Đừng nói bậy! Mọi người có phận riêng chứ ? Rồi

anh thấy suốt đời em cũng chỉ là người giống như anh nói "Dung ngan trong vời cac co gái thoi!" Bảo Hân là tiên mà, làm sao em với tới được. Nhưng anh thì khác, anh có thể lên trời với tiên đó.

- Lại gài anh vào để làm trò đùa chắc ?

Thấy Triều đứng dậy bước đi, Tẹo vội nói:

- Em đâu dám đùa nhưng em tin một ngày nào đó...

- Thôi đi! Anh không muốn nghe. Đâu phải ai cũng yêu được như chú maỵ Yêu mà không được yêu là một bất hạnh khủng khiếp. Số anh thừa bất hạnh, anh không dám nhan vơ vào đâu.

- Nhưng có một cô gái đẹp như thiên thần để mơ tớivẫn hạnh phúc hơn là ốm nổi cơ đơn. Một mình không biết nghĩ tới ai mới là khờ đó chớ.

Triều suýt kêu lên rồi cười thành tiếng vì câu nói văn hoa chải chuốt của Út Tẹo. Nếu như hát được, chắc Ut Tẹo đã hát rồi. nhưng khi nhìn gương mắt xấu xí toát ra vẻ thành thật đày vô vọng của Teo, Triều xa xót trong ra cho khac. Triều chưa từng bị cuộc đời hất hủi, loài người độc ác trêu dua ra sao để có thể hiểu hơn nửa nổi đau Ut Tẹo từng chịu đựng từ khi lọt lòng mẹ Cólẽ nổi khổ ấy phải dang dang, dằng dặc tâm tối như đêm đen nên Tẹo mới nói lời ưu tư du vậy.

- Em nói đúng hông anh Trieu?

Ngượng ngập Triều đáp:

- Ừ, đúng nhưng...

- Nhưng sao?

- Nhưng có thể chỉ đúng với em và sai với anh.

Giọng Tẹo thản nhiên:

- Thì em nói rồi, anh từ từ cũng tìm được một người thương yêu anh thật tình, còn em thì không, suốt đời không.

- Đừng nghĩ vậy chứ ! -- Triều nhỏ nhẹ an ủi Teo và anh có cảm giác lời an ủi của mình trôi tuột đi đâu xa khi Tẹo thản nhiên nói tiếp:

- Em có thể có một con vợ, nếu em là triệu phú và ắt han con vợ ấy thương tiền chớ không hề thương em.

Triều pha trò để keo cả hai ra khỏi câu chuyện lòng vòng không đi tôi kết thúc:

- Vì vậy Ut Tẹo không thèm trúng số, tại sao cái danh Triệu phú được qua nhieu co deo se chang biet phai chon ai de nang khan sua... hầu bao chớ gi?

Ut Tẹo cười, nụ cười ngây ngơ khác hẳn nhưng lời anh nói và có lẽ cũng khác với tâm hồn anh.

Bảo Hân e dè nhìn căn phòng của Triều, đây là lần đầu tiên cô bước vào đây. Căn phòng riềng của đàn ông độc thân trong là lạ . Cô cứ tưởng tất cả các đấng mày râu đều xô bồ xô bộn và bừa bãi đến mức không biết ủi chiếc sơ mi như Thuấn của mình không thôi, vì cô có vào phòng ai đâu ngoài người yêu của mình . Phòng Thuấn ở rộng rải, thoải mái, đầy đủ tiện nghi đúng như phòng công tử con nhà giàu, có điều bề bộn hết biết . Anh tủm tỉm cười khi thấy Hân trợn mắt nhìn mọi thứ trên giường, dưới đất, rồi giải thích bằng cách đổ thừa.

- Mấy hôm nay mẹ bận, dì Tư về quê, chẳng ai dọn phòng cho anh hết . Em xuất hiện đột ngột y như kiểm tra đột xuất làm sao anh dẹp cho kịp

Hôm đó Hân đã thất vọng hỏi :

- Anh không tự dọn dẹp nơi mình ở được à ?

Thuấn nhún vai.

- Điều đó anh chưa bao giờ nghĩ tới, đâu phải việc của đàn ông. Thời gian của anh để làm chuyện lớn còn không đủ.

Hân đã lắc đầu :

- Anh nói giống y ba em và anh Lâm. Chỉ khác là hai người đó ngăn nắp, trật tự chớ không bừa bãi.

Và cô nhớ lần đó Thuấn đã hỏi rất láo :

- Có thật ba em không bừa bãi không ?

Bảo Hân phải câm lặng, thừa biết thuấn muốn nói gì . Cô đã lot. vào bẫy yêu của Thuấn một cách nhẹ nhành bây giờ khó gỡ cho ra...

- Ùa ! Có chuyện gì không Hân ?

Giật mình mình Hân nhìn lên, Triều đang đứng nhìn cô ngạc nhiên lẫn hiền hoà . Hân ngập ngừng :

- Xin lỗi đã đột nhập gia cư lúc khkông có khổ chủ ở nhà

- Đó là điều vinh hạnh vô cùng đối với khổ chủ . Bảo Hân có tin tôi không ?

Anh Triều nói vậy chứ, Hân đâu dám.

Thấy mình khách sáo và Bảo Hân không mấy tự nhiên. Triều kéo chiếc ghế ra ngồi xuống, rót nước mời khách.

- Hôm nay chúa nhật, anh Triều không về nhà sao ? Hân nhớ ngày chúa nhật anh được nghĩ mà.

- Biết hôm nay có khác qúy tôi mới ở lại xưng phong trực thế Huyền Sương đó chứ . Bảo Hân vào trường tìm Sương ?

- Ồ không ! Hân tìm anh.

- Vậy sao ! chắc có công chuyện...

- Vâng ! Tư chuyện thì đúng hơn

Triều cười buồn . Sao em không biết nói dối hở Hân ? em có thể đặt bội một chút cho mát tâm hồn khô héo vì đơn côi của anh. Em có thể nói rằng đi ngang trường, ghé vào lớp lấy món gì đó bỏ quên, chợt thấy phòng anh mở cửa nên tạt vào... chơi. Em có thể có trăm ngàn chuyện nhảm nhí mà bảo đảm anh không bao giờ chán, rồi hãy ..ngọt như đường cát, mát như đường phèn vô vấn đề chính, để nhịp đập trái tim anh đừng hụt hững tội nghiệp như bây giờ

Rồi Triều xót xạ em cần chi phải rào đón cho tốn thời gian vàng ngọc, em biết mình thừa quyền uy của một phụ nữ chúa để truyền lệnh, buộc kẻ nô lệ tự nguyện này làm cho em mọi việc trên đời mà . Em cứ nói đi, em cần gì ở anh nào ?

- Phòng anh Triều gọn gàng, ngăn nặp thật !

Giọng Triều chợt khô khan một cách cố ý :

- Cám ơn ! HÌnh như chỏ mồi Bảo Hân thấy như vậy, vì từ trước đến giờ chưa ai khen tôi ca?

Hân cười trong trẻo :

- Chắc đã có rất nhiều cô vào phòng này ?

- Không nhiều lắm đâu, nhưng ở trường này hầu như ai cũng có ghé, trừ Bảo Hân.

Nói dứt câu, Triều hơi ân hận khi thấy Hân bối rối . Cô nhìn chiếc ly thuỷ tinh đựng nước trên bàn, chớp chớp hàng mi đen :

- Anh cứ trách . Hân đúng là vô tâm

-... Và cả vô tình !

Đỏ mặt lên, Hân phản đối :

- Anh nói qúa rồi ! Hân không vô tình đâu. Đúng ra Hân đã sống qúa thật lòng nên thành vô ý.

Im lặng một chút, cô khẻ nói :

- Sống thật như những câu thơ mà Hân rất thích . Anh Triều nghe không, Hân đọc ?

Nhìn đôi mắt chờ câu trả lời của cộ Triều nao nao. Đúng là lạ kỳ, Bảo Hân lúc này khác hoàn toàn Bảo Hân đanh đá, hất mặt ngang ngược với anh. Nhưng lúc có dịu dàng hay lúc có ngổ ngáo . Hân cũng đều làm cho anh khổ sở . Gật đầu như cái máy Triều bảo :

- Hân cứ đọc đi. Dài cách mấy tôi cũng nghe.

- Bài thơ xưa lắm rồi . Đoạn này là lời ba mẹ căn dặn đứa con :

"Con ơi một người chân thật

Thấy vui muốn cười cứ cười

Thấy buồn muốn khóc là khóc

Yêu ai cứ bảo là yêu

Ghét ai cứ bảo là ghét

Dù ai ngon ngol.t nuông chiều

Cũng không noi yêu thành ghét

Dù ai cầm dao dọa giết

Cũng không nói ghét thành yêu... "

Tự dưng Triều buột miệng đọc tiếp theo :

"Từ đẩy người lớn hỏi tới.

- Bé ơi, bé yêu ai nhất ?

Nhớ lại mẹ tôi trả lời :

- Bé yêu những người chân thật

Người lớn nhìn tôi không tin

Cho tôi là con vẹt nhỏ... "

Hân cười thích thú khi thấy Triều cũng biết bài thơ mình ưa. Cô hỏi :

- Sao anh Triều không đọc tiếp nữa đi ?

Nhún vai Triều bảo :

- Tại tôi cũng yêu những người chân thật, và tôi sợ bị cho là con vẹt nhỏ.

Nói dứt lời, Triều chờ Hân nổi giậnh lôi đình, nhưng lạ sao cô chỉ ngước nhìn anh bằng đôi mắt buồn buồn.

- Hy vọng là anh không dám chỉ Hân.

- Sao Hân lại nghĩ như vậy ? Tôi nghĩ về bản thân mình và nói theo ý câu thơ thôi. Vì đã thật tình với nhau, rõ ràng tôi phải có nhước điểm gì đó rất ghê, nên mới bị Hân "sống thật lòng", thật đến mức không thể nào nói ghét... thành ưa được.

- Và Hân cũng vậy ! Hân cũng phải yếu điểm gì rất trầm trọng, nên anh Triều đã không thể nào giành cho Hân những tình cảm bình thường như với những chị em khác trong trường . Bao giờ anh cũng lạnh lùng, xa cách và hay làm khó làm dễ Hân.

- Hân !... Hân!... nghĩ như về tôi à ?

Gật đầu ngoan như nai con, Hân nói :

- Chớ bộ không đúng sao ? Người ta nhờ anh vẽ bao nhiêu là trang thì chả sao, đến lúc vào lớp Hân thế chị Trúc thì mặt mày anh lạnh lùng khó đăm đăm, giống y như đang bị tù khổ sai. Bởi vậy Hân phải hầm hừ lên tiếng trước . Với lại nói thật, dạo anh bắt Hân xuống xe dẫn bộ, Hân... căm thù anh dễ sợ, biểu sao có cảm tình mà ghé vào chỗ anh cho được.

- Hân hiểu lầm thôi ! Với ai tôi cũng đối xử như nhau.

Nghiêng đầu tinh nghịch Hân hỏi :

- Thật chứ ? Nếu thật như vậy coi chừng anh mới là kẻ vô tình đó, ở mà trách người khác.

Lòng vừa rộn lên một chút mộng mơ, Triều đã tỉnh ngay khi nghĩ, tất cả những lời Hân nói đều không chứa tình ý riêng tư gì của cô cả . Vì Hân không phải là người thích trò ỡm ờ rào đón . Cô lại sắp trêu chọc, gán ghép anh với Thạch Thảo cho xem.

Trầm giọng, Triều chận ngang trước :

- Bảo Hân muốn đề cập tới Thạch Thảo chớ gì ? Các cô đùa nhiều trò thật ác ! Què quặt như tôi mà lại đi ghép đôi với Thạch Thảo, quả là tội nghiệp cô ấy !

Bao Hân không tha :

- Có tật có tài . Anh biết mấy chị đặt anh biệt hiệu gì không ?

Tò mò Triều đóan :

- Biệt hiệu gì ? Đọc cước hả ?

- Đâu có ! Tên tây chớ không thèm tên Tàu nha ! Qúy tộc đàng hoàng à !

Thật thà Triều nói :

- Tôi chịu thôi, đoán không ra ?

Bảo Hân cười, nụ cười hỉ hả của cô làm Triều gượng gạo cười theo. Hân buông từng tiếng :

- Mọi người gọn lén anh là bá tước Đờ Phe phắc, chồng của Angheric. Một người đàn ông đa tình, tài hoa, trung tâm cho các bà, các cô để ý . Mà Hân lại ghét các nhân vật trung tâm nên tự dưng... ghét cả anh luôn.

- Oan cho tôi qúa ! Tôi ganh với nhân vật bá tước đa tình tài hoa đó lắm, vì thực tế tôi bất tài, vô duyên. Tôi chỉ là anh gác cổng tầm thường thôi. Bảo Hân làm ơn đừng ghét tôi nữa.

Giọng Hân nũng nịu, ngọt ngào, nhõng nhẽo kéo dài ra giống như lúc cô đang kể chuyện cho học trò nghe, làm Triều tưởng mình là cậu học trò mẫu giáo...

- Hổng dám làm ơn đâu ! Hân còn mắc anh một món nợ mà làm sao dám ghét anh.

Triều nhíu mày cố gắng nghiêm để giữ lấy hồn.

- Nợ gì vậy ?

Mặt Hân hơi hồng lên một tý :

- Hân cám ơn anh giữ lớp suốt tuần bị bệnh . Cám ơn những gì anh đã làm giùm Hân trưa hôm đó

Chỉ vậy thôi sao ! Nhưng lời ơn nghĩa ấy chẳng làm anh bận tâm. Chỉ có em, em làm tim anh nhức buốt, và anh khao khát được cầm đôi tay nhỏ bé của em, một lần thôi Hân, đó là ân sũng của em...

- Hân gởi anh Triều chút quà !

Triều sững sờ tỉnh mộng :

- Qùa à ! Để làm gì ? Để cám ơn à ! Tôi không nhận đâu.

- Không nhận Hân buồn...

Anh gắt gỏng :

- Buồn ! Đó là quyền của Hân. Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ được đền bù một cách cụ thể như vầy.

Hân kêu lên :

- Anh nói gì lạ vậy . Đền bù một cách cụ thể ! Chưa bao giờ ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu Hân.

- Nhưng nó lại rõ như in trong đầu tôi. Giống y trò bánh ít đi, bánh quy lại.

Giọng Hân vẫn dịu dàng.

- Anh nhiều tự ái quá, có điều tự ái không đúng chỗ . Thôi thì coi như Hân vô tâm, thiếu tế nhị nên ngốc nghếch "Đền bù một cách cụ thể" cho anh. Bây giờ anh chỉ Hân đi, nếu anh là Hân, anh sẽ làm gì nào ?

Ngó gương mặt bắt đầu hất lên tinh qúai của Bảo Hân, Triều ngậm tâm . Nếu anh có quyền anh chỉ xin em một chút ánh mắt au yếm, một nụ cười đong đầy yêu thương, chớ anh có cần gì ba mớ quà tặng tầm thường đó . Nhưng anh vẫn là người xa lạ với em, nên anh chỉ đáng để phải nhận những thứ em... trả nợ quỷ thần.

- Anh đã thông cảm với Hân chưa ? Hân có làm gì không đúng đâu ? Hân chỉ hàng động như mọi người thôi mà.

Triều chua xót . Anh chỉ muốn em hàng động vì anh thôi. Đòi hỏi như thế đúng là xuẩn ngốc . Nhưng đó là khao khát, là ước mơ của trái tim anh. Một mơ ước tuyệt vọng, một mối tình đơn phương đầy lãng mạn, nếu không muốn nói lạ bất thường của một kẻ cô đơn như anh.

Thấy Triều cứ ngồi làm thinh, Bảo Hân ấm ức đứng dậy :

- Hân đi đây ! Qùa của anh, Hân để đó, nhận hay không là quyền của anh. Lẽ nào anh không xem Hân như bạn nhỏ ? Mà cũng có thể như vậy, chỉ tại Hân chủ quan biết ta mà chẳng hiểu người thôi. Chào anh Triều, Hân về.

Triều thảng thốt đứng bật dậy . Anh nắm đại bàn tay cô kéo lại.

- Đừng về Hân ! Em đừng về.

Bảo Hân ngạc nhiên vì Triều, cô hoảng hốt thoắt rùng mình trước cái nhìn nóng bỏng đắm đuối nhưng buồn thảm của anh. Hân bồng ý thức được nguyên nhân gây nên sự hoảng hốt . Đó chính là đôi mắt của Triều, với tất cả sự van lơn cầu khẩn, nỗi cô đơn và tất cả những gì thầm kín, sâu xa sôi động đều tiềm ẩn bên trong tia mắt ấy.

Bổng dưng Bảo Hân ngồi lại xuống ghế, để yên tay mình trong tay Triều, lòng cô chùng xuống vì thương hại, mà cũng không phải là thương hại . Hình như cô không rút tay mình về vì sức quyến rũ dữ dội của lời Triều . Lời nói dịu dàng như van xin của anh làm Bảo Hân xao xuyến và làm cô chợt hiểu được những ý nghĩ thầm kín đầy tự ti mà vì mặc cảm tật nguyền anh đã không thể nói được lên lời . Hân lại bỗng hoảng sợ trước sự yên lặng cùng mãnh lực của những gì không nói ra giữa hai người . Cô đã từng yêu nên cô hiểu mà . Hân lắp bắp :

- Em... em ở lại rồi . Anh Triều buông tay em ra đi.

- Xin lỗi ! Tôi vô ý qúa... Mà... Hân đừng về nha ?

Hân gật đầu . Cô bình tĩnh trở lại, lòng xót xa khi so sánh . Thuấn luôn miệng nói yêu cô nhưng chưa bao giờ cô được nghe lời tha thiết tha, mắt anh đắm đuối như vừa rồi cô được thấy.

Thờ thần thở dài, Hân nói nhỏ :

- Em ở lại chỉ làm anh bực mình thôi và em cũng chẳng vu gì khi làm phiền người khác.

Đắn đo một chút Hân nói tiếp :

- Chắc anh Triều bắt Hân ở lại để anh trả cho bằng được gói quà này chớ gì ? Chỉ là một quyển sách và một gói thuốc lá, sao anh câu nệ qúa, mắt vui.

- Tôi nhận quyển sách thôi, còn gói thuốc Hân đem về cho anh chàng của mình là hay nhất.

Triều mải miết nhìn Hân . Em là con bồ câu trắng ngây thơ, hay là con vẹt nhỏ hở Hân ? Bỗng dưng dạo này em thay đổi cách đối xử làm anh bồn chồn không yên. Em đã có người yêu và chưa bao giờ em giấu điều đó . Nếu anh chỉ là trò đùa dai của em thì cuộc đời này còn gì để anh tin yêu, bám víu hết.

Thấy Triều lặng thinh, cô nghiêng đầu hỏi :

- Anh làm gì nghiêm trang như ông cụ vậy ?

- Tôi đang nghĩ xem tại sao Hân lại dễ thương với tôi. Vì đang ghét bỗng trở nên ưa phải có lý do của nó chứ ?

Tay Hân vẽ những vòng vô nghĩa trên bàn, miệng Hân cười tủm tỉm :

- Theo anh thì vì lý do gì ?

Triều khó khăn đáp :

- Tôi có dự một tiết Hoạt Động Vui chơi của Hân, tôi thích vô cùng với những trò sáng tạo hết sức hấp dẫn của cô giáo, tôi thích tới mức ước ao phải chi mình là học trò mẫu giáo để được cô Hân hướng dẫn vui chơi bằng tưởng tượng . Hôm nay chắc không cần phải ao ước nữa vì Hân cũng đang hướng tôi vào trò chơi khá lý thú . Hết chơi động đến chơi tĩnh . Sau trò mèo vờn chuột thì tới trò gì hả Hân ?

Đôi mắt đen tròn của Hân đang sáng ngời những ánh vui tươi bỗng dưng tối sầm

xuống . Cô chớp nhanh hàng mi rồi cúi gằm đầu gần như gục hẳn vào đôi tay.

Nước mắt tủi hờn muốn ứa ra, Hân thầm trách Triều sao mỉa mai cô đau thế

- Cũng tại cô thôi. Trước đây cô luôn kênh kiệu, chọc tức anh bằng những lời cay độc . Cô đã từng tỏ ra ghét thậm ghét tệ đến mức thấy mặt không thèm ngó, chung ngõ không thèm đi, bây giờ bày trò thăm viếng, biếu xén quà cáp, bảo sao anh không suy nghĩ sâu xa để tự ái.

Có thể nói sau lúc rời phòng làm việc của ba mình, Bảo Hân xuống tinh thần khủng khiếp, cô say nắng ngất đi như một cách trốn thực tế . Suốt thời gian bệnh nằm nhà, cô cố tình lẩn tránh ba mình và cả Thuấn nữa . Cơn bệnh như lớp vỏ bọc tốt nhất cho cô chui vào trú ẩn . Đôi ba lần nghe tiếng chân ông Triệu Lân bước vào phòng, cô giả vờ ngủ . Cô biết ông đặt tay trên trán mình, thở dài rồi bước ra, nhưng với cô ông đã là người khác mất rồi . Phải chi ông là kẻ bê tha hư hổng từ lúc cô mới lọt lòng thì chuyện lăng nhăng của ông không nghĩa lý gì hết . Khổ nổi ông luôn luôn rao giảng đạo đức thánh hiền, cô đã quen coi ông là mẫu mực để noi theo, để hãnh diện, thì bây giờ làm sao cô có thể tha thứ cho ông. Chính ông đã đấm thẳng vào trái tim hồng non nớt của cô một cú thôi sơn, cô không gượng dậy nổi rồi . Và cũng xin ông đừng đến gần để đở cô, Hân đang muốn thả trôi con dốc kia mà !

Thuấn thì không hay biết gì suốt thời gian Hân bệnh . Anh đang bận bịu lo hồ sơ giấy tờ xuất cảnh . Suốt thời gian đó cô chìm trong cô đơn, những ngày cô đơn ghê rợn . Hân không thấy nhớ Thuấn, lòng cô uể oải, trễ nải, trống trải một vu vơ không rõ rẹt . Đã xong rồi đấy khao khát Thuấn sẽ là của riêng mình, nhưng sao khổ thế kia. Khi sự yên bình của gia đình cô giống sự bình yên của hoa? diệm sơn. Không cần ai đánh thức, nó có thể phun lửa bất cứ lúc nào, bất kỳ lúc nào.

Cô không hề mong mỏi Thuấn như trước đây cô hằng luôn mong mỏi . Lẽ nào khi biết được vật qúy mình từng mơ sẽ thuộc về mình, người ta sẽ bớt nghĩ tới nó ? Không đúng đâu ? Vậy thì tại sao đã có lúc cô dửng dưng khi nghe mẹ hỏ "Thuấn có biết con bệnh không sao nó không ghé ? "

Hồn Hân đã rưng ừng khi nhớ đôi mắt của Triều . Đôi mắt anh không đẹp, không đa tình như đôi mắt nấu của Thuấn nhưng nó sâu và mênh mông một nỗi yêu thương kỳ lạ mà khi tĩnh dậy Hân nhìn thấy trước tiên. Trường bao nhiêu là phụ nữ, vậy mà không hiểu sao Triều lại là người giật gió cho cô tỉnh dậy . Hân cảm được nỗi đau của mình trong đôi mắt anh.

Thời gian cô nằm bênhTriều không hề nhắn lời thăm, nhưng Hân lại trông mong. Cô chưa hề thân quen để có thể tỏ bày tâm sự bất kỳ chuyện gì . Tại sao cô cứ nghĩ, với Triều có lúc cô sẽ rút ruột nói hết những muộn phiền cô không thể nói với Thuấn vì Thuấn chưa hề biết khỏ là thế nào . Nhưng đến bao giờ cô mới nói được điều đó ? Cô sẽ là vợ Thuấn như cô từng khao khát, nhưng giờ đây cô chợt thấy anh không phải là người đàn ông duy nhất có thể đáp ứng hết những uẩn khúc của tâm hồn cộ Thuấn ít khi chịu khó nghe cô nói, anh chỉ thích ve vuốt, ôm hôn.. cứ nghĩ rằng với những cô gái khác anh vẫn từng như thế, bao nhiêu xúc cảm trong cô tự nhiên nguội lạnh . Cô thờ thẫn nhận ra tình yêu phải có cái gì cao đẹp hơn những cái cô đang có.

Bây giờ có đi tìm một tình yêu đích thực cũng muộn rồi . Bảo Hân chỉ muốn một tình bạn trong sáng đơn thuần thôi, mà đã bị mải mai cay độc . Thấy cô cúi đầu im lặng, Triều hỏi :

- Hân giận vì câu hỏi của tôi à ? Xin lỗi . Tôi không nói khác điều mình nghĩ được

Hân gượng gạo đáp :

- Không ! Tôi không giận đâu. Tôi chỉ thắc mắc, chẳng hiểu mình đã làm gì để bị nghĩ là chơi trò mèo vờn chuột . Không lẻ khi tôi nhận ra những lời nói, hành động của mình có nhiều cái không phải với... ai đó, tôi thấy ân hận và muốn thể hiện một cử chỉ như... hoà giải đầy thiện ý chẳng hạn, thì hành động đó là một trò đùa đầy giả dối hay sao ? Nếu như vậy thì tại tôi chủ quan, tôi muốn có thêm bạn, còn người khác thì không. Bây giờ đến lúc tôi về thật rồi, xin anh đừng giữ lại . Anh hãy tìm một trò chơi mới nào đó tiếp theo trò mèo vờn chuột . Riêng tôi, tôi xin đứng ngoài cuộc chơi vì qúa chán.

Bảo Hân đi rồi mà Triều vẫn còn ngồi trơ ra ghế . Tại sao anh đối xử với cô tệ như vậy ? Anh qúa ích kỷ lẫn điên khung khi muốn Bảo Hân chỉ nghĩ tới riêng anh, nghĩa là muốn cô yêu anh chớ không yêu ai khác . Anh chỉ nghĩ tới mình nên mới mỉa mai trách móc Hân. Cuối cùng anh thua xa Út Tẹo, không dám sống thật với chính mình, thay vì nói lên tiếng nói của trái tim gần khô héo vì yêu, Triều lại trách cứ người mình "thầm thương trộm nhớ". Sao anh ngốc thế, Hân đã chủ động đến với anh thì chính anh đã đẩy cô ra khỏi khuôn khổ tình bạn lẽ ra anh được có . Anh tham lam qúa để rồi chẳng được gì cho mình cả.

Hấp tấp Triều đứng dậy, chân thấp chân cao chạy bổ ra hàng lang . Sân trường vắng tanh vắng ngắt, nắng sáng mai lấp lánh trên muôn cành lá, Bảo Hân đã đi mất rồi . Triều muốn choáng nghợp vì nỗi cô đơn, vì sự thinh lặng tuyệt đối của không gian. Ngồi phịch xuống bậc thềm đá, anh lặng lẽ nâng một nụ cúc vàng vừa chớm nở . Triều thầm thì :

- Sáng nay em lại mặc áo màu vàng . Vàng như hoa, vàng như nắng tinh khôi, óng ả . Nhưng mãi mãi anh không giữ được màu nắng lung linh ấy . Anh ở lại một vàng trên áo khuất xạ chỉ còn ở đây nụ cúc nhỏ bé này, anh biết mở lòng mình cho ai hả Bảo Hân ?

Nguồn: http://vietmessenger.com/