14/4/13

Xử án trong tu viện (C10-12)

Chương X: DỊCH NHÂN TIẾT MỘT PHEN LÊN RUỘT

Giữa lúc khốn đốn đó, Dịch Nhân Tiết nghe có tiếng chân người bước vào phòng. Một giọng nói cất lên:
- À! Chú mày lo săn chuột có phải không? Phải trở về lập tức ở góc cũ của chú mày!
Con vật gầm lên một một tiếng dài, từ từ lùi ra xa. Vị phán quan mở cánh cửa và thở không khí mát lạnh bên ngoài lọt vào một cách sảng khoái. Dịch Nhân Tiết nhìn thấy Ngẫu Dương đang đốt nến. Đốt xong, nàng mở một hộc tủ bốc lấy một nhúm trái khô liệng về phía con vật và nói:
- Hãy bắt cho giỏi xem nào!
Con vật gầm lên một tiếng nhỏ, nhưng đó là tiếng gầm thỏa mãn.
Dịch Nhân Tiết trút một tiếng thở dài khoan khoái. Danh dự của vị phán quan bị tổn thương thật đó, nhưng dù tự ái có bị tổn thương còn hơn là để cho con vật xé ra từng mảnh.
Giữa lúc Dịch Nhân Tiết định nói lên sự hiện diện của mình thì cũng vừa lúc ấy, vô tình Ngẫu Dương cởi chiếc áo ra. Dịch Nhân Tiết có vẻ bối rối, nhưng rồi lại nghĩ rắng, tốt hơn hết là hẵng đợi cho nàng mặc quần áo ngủ vào đã. Dịch Nhân Tiết định khép cánh cửa, nhưng nửa chừng, vị phán quan dừng tay lại. Ngẫu Dương có vóc dáng mảnh mai nhưng bắp thịt tay, chân nàng xem ra vạm vỡ trông giống như đàn ông, lông lá đầy mình. Ở cánh tay trái Ngẫu Dương có một đường sẹo rõ dài. Khi Dịch Nhân Nhân Tiết nhìn thấy rõ ràng Ngẫu Dương quả là một thanh niên, vị phán quan lúc này mới lên tiếng:
- Ta là phán quan Dịch Nhân Tiết. Sự hiện diện của ta ở đây là do kết quả của một sự lầm lẫn đáng tiếc.
Thấy con vật vừa gầm lên lại muốn tiến tới, Dịch Nhân Tiết cuống cuồng la lớn:
- Kìa! Sao không gọi nó dừng lại!
Ngẫu Dương chưa hết sửng sốt khi thấy bóng người khách lạ nhưng cũng vâng lời ra lệnh cho con vật đứng lại. Con gấu đưa chân cào cào xuống nền nhà, lông cổ nó dựng đứng lên.
Ngẫu Dương lên tiếng:
- Ngài có thể bước ra khỏi tủ. Con vật chẳng dám làm gì ngài đâu!
Dịch Nhân Tiết bước ra khỏi tủ, lại gần chiếc ghế đặt cạnh bàn nhưng đôi mắt vị phán quan vẫn không rời khỏi con vật.
- Xin mời ngài ngồi xuống. Tôi xin nói với ngài không có gì phải sợ hãi nó nữa.
- Có thể như vậy, nhưng ta muốn nàng hãy cột nó lại.
Sau khi vứt cái mão xuống. Ngẫu Dương choàng một sợi dây xích thật to vào cổ con gấu, cột một phía đầu dây vào cánh cửa sổ. Dịch Nhân Tiết cảm thấy yên lòng hơn, khoan khoái ngồi xuống ghế.
Ngẫu Dương mặc thêm bộ quần áo bên ngoài rồi ngồi cạnh Dịch Nhân Tiết hỏi:
- Bây giờ ngài biết rõ bí ẩn của tôi, vậy ngài có điều gì dạy bảo?
- Nhà ngươi có phải là anh ruột của Mai Quế không?
- Đúng vậy! Nhưng người đàn bà béo mập kia không phải là thân mẫu của tôi. Lý do nào ngài phán đoán được điều đó?
- Ta bắt đầu thắc mắc là vì sao Mai Quế tỏ ra rất bình thản lúc nhà ngươi đóng tuồng trên sân khấu với con gấu của nhà ngươi, nhưng trái lại, Mai Quế lại tỏ ra khiếp đảm lúc Mặc Đức đưa kiếm chém sát vai nhà ngươi. Hơn nữa, sau khi vãn hát, ta nhìn thấy có cái không khí gia đình giữa nhà ngươi và Mai Quế rõ rệt hơn.
- Nói tóm lại, tôi chỉ có một cái tội là đã giả gái để sống chung trong một đoàn hát, tội đó xem ra cũng nhẹ khi tôi hành động có mục đích của tôi.
- Nhà ngươi tiếp tục giải thích ta nghe. Nhưng trước hết, tên thật của nhà ngươi là gì?
- Quảng Tế. Tôi là trưởng nam của Quảng Du, một tay lái buôn gạo tại kinh đô. Mai Quế là em gái duy nhất của tôi. Cách đây 6 năm, nàng yêu say đắm một nho sinh. Nhưng thân phụ tôi lại thấy rằng nho sinh đó không xứng đáng làm chồng nàng nên đã không chấp thuận lễ cưới hỏi. Sau đó ít lâu, nho sinh đó bị té ngựa, gãy xương sống và qua đời. Thất vọng, Mai Quế đổ tội cho thân phụ của tôi phải gánh chịu cái chết của người yêu nàng. Ít lâu sau, Mai Quế tuyên bố là nàng nguyện sẽ đi tu. Song thân tôi cố thuyết phục nàng đổi ý nhưng nàng vẫn không chịu, còn dọa sẽ tự tử nếu người ta không để nàng thực hiện lời nguyện. Đầu tiên nàng xin vào tu ở tu viện Bạch Hạc.
Quảng Tế đưa lưỡi liếm lên môi trên – nơi đó trước đây có bộ râu - rồi nối tiếp chuyện với giọng buồn rầu:
- Đó là một thiền viện ở kinh đô. Nhiều lần tôi đến đó, cố thuyết phục nàng. Tôi nói là sở dĩ thân phụ tôi chống đối cuộc hôn nhơn đó vì chàng nho sinh kia có tính ham mê tửu sắc vô lượng, không xứng đáng làm chồng Mai Quế. Tôi thuyết phục nàng một cách lưu loát nhưng kết cuộc là nàng đã không nghe còn từ chối không bao giờ muốn gặp tôi nữa. Lúc tôi trở lại tìm nàng lần nữa thì bà tu viện trưởng cho tôi hay là Mai Quế đã ra đi và chính bà ta cũng không biết Mai Quế đã đi đâu. Tôi biếu cho người giữ cửa tu viện một số tiền nhỏ thì được bà nầy cho hay Mai Quế có làm quen với một người đàn bà tên là Bảo Mẫu, sau đó nàng đã đi theo bà này. Song thân tôi mỗi ngày lo lắng thêm hơn. Tôi lại ra công tìm kiếm và cuối cùng tôi biết bà Bảo Mẫu đã đưa Mai Quế vào tu ở thiền viện này. Tôi quyết định đến thiền viện cố giải thích một lần nữa cho nàng rõ. Nhưng thâm tâm tôi nghĩ rằng nàng sẽ từ chối không tiếp tôi, do đó tôi phải hóa trang thành một nữ diễn viên mục đích để được gần gũi nàng tâm sự. Nhờ thân hình mảnh mai, hơn nữa, tôi lại là một diễn viên tài tử nên tôi đã đạt được thành công ngay lúc đầu. Tôi mang tên là Ngẫu Dương tìm gặp Quan Lai để xin gia nhập đoàn. Quan Lai bằng lòng, nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập thiền viện ông ấy muốn tôi ra mắt với đoàn luôn trong đêm hát tối nay. Bẩm quan lớn, Quan Lai không biết gì hết về lai lịch của tôi. Kế hoạch của tôi như thế là thành công cũng nhờ một phần nào ở tài múa kiếm của Mặc Đức. Lối múa kiếm của Mặc Đức đã làm cho Mai Quế lo sợ đến tính mạng của tôi khiến nàng quên hết mối di hận. Sau khi diễn tuồng xong, nàng đánh lạc bước chân theo dõi của bà Bảo Mẫu, đến gặp tôi và cho tôi biết nàng đang ở trong tình trạng khó xử. Bà Bảo Mẫu đối với nàng rất tốt, coi nàng như con gái, với một ý muốn là nàng theo hẳn vào dòng tu. Nhưng trong lúc sống ở tu viện này, Mai Quế lại làm quen với Tùng Lập, nàng bỗng thắc mắc không rõ là nàng có lầm lạc chăng khi nàng muốn ra ngoài đời. Mặt khác Mai Quế không muốn làm cho bà Bảo Mẫu thất vọng vì người đàn bà đó đã an ủi nàng rất nhiều khi chính gia đình nàng “xoay lưng lại với nàng” - Bẩm quan lớn, chính Mai Quế đã dùng mấy tiếng “xoay lưng lại với nàng”. Tôi bảo nàng hãy trở về phòng riêng của tôi vì ở đó chúng tôi được yên ổn để bàn thảo công việc và cùng chọn giải pháp thích hợp. Tôi đưa ra ý kiến với nàng là hãy cởi chiếc áo dài ra. Nếu cùng mặc bộ áo dài bên trong như nhau thì mọi người có thể lầm tưởng nàng là tôi. Nàng cởi áo, vo tròn áo lại trong ống tay áo, rồi từ giã tôi.
Quảng Tế đưa tay gãi đầu và vẫn với giọng buồn rầu.
- Thế là trong lúc tôi sửa soạn bước theo nàng thì lại gặp chàng Tùng Lập ngông cuồng kia chặn đường tôi lại. Lúc tôi tìm cách thoát được tay chàng, tôi liền chạy về phòng. Tôi không gặp Mai Quế. Tôi liền đến gặp bà Bảo Mẫu. Trong phòng bà Bảo Mẫu cũng không có ai cả. Chán chường, tôi ghé phòng Quan Lai uống vài chén rượu với chàng rồi tôi lại trở về phòng của bà Bảo Mẫu. Căn phòng tối om. Cửa lại khóa. Ngày mai tôi mới có dịp nói chuyện với em gái tôi. Bây giờ thì quan lớn hẳn rõ đầu đuôi mọi việc…
Dịch Nhân Tiết đưa tay vuốt ve chòm râu. Vị phán quan có nghe nói đến tên Quảng Du và ông cho rằng câu chuyện kể ra hữu lý.
- Nhà ngươi đã hành động một cách khôn ngoan bằng cách kể rõ sự thật cho bản chức biết…
- Bẩm quan lớn. Còn một điều này nữa, tôi xin trình bày quan lớn rõ luôn. Mai Quế lúc này dù muốn dù không cũng là nữ tu sĩ. Bà Bảo Mẫu lại được các tăng sĩ trong Thiền đạo ở kinh đô quen biết khá nhiều. Những vị này ngày nay lại có uy tín khá lớn trong xã hội. Thân phụ tôi lại là đồ đệ của Đức Khổng. Nếu thiên hạ cho rằng thân phụ tôi có tư tưởng chống đối đạo Thiền thì việc buôn bán của ông ta có lẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
- Nhà ngươi để ta lo công việc ấy! Đến sáng mai, ta sẽ gặp bà Bảo Mẫu và ta có dịp gặp Mai Quế. Ta cố thuyết phục nàng bày tỏ dự định của nàng và nên ngả theo Tùng Lập. Ta không có ý chọn Tùng Lập sẽ làm chồng nàng nhưng Tùng Lập là con trai trong một gia đình nề nếp, năm tháng sẽ giúp chàng trở nên tốt hơn. Hơn nữa, bổn phận của người đàn bà là phải lấy chồng để sinh con, đẻ cái. Ta không đồng ý phụ nữ đi tu, dù họ tu đạo này hay đạo nọ. À! Còn một thắc mắc nữa. Con gấu này ở đâu? Lý do nào mà nhà ngươi dẫn nó tới đây?
- Bẩm phán quan. Tôi là người rất thích săn bắn. Tôi đã bắt được con gấu này ở mạn bắc cách đây bảy năm rồi, lúc đó con vật còn rất nhỏ. Từ đó đến nay không bao giờ con vật rời khỏi tôi. Tôi thấy thú vị khi tập cho nó biết vũ, biết chơi qua nhiều trò chơi nhảy múa. Con vật có cảm tình rất nhiều đối với tôi, coi tôi gần như người cha của nó. Nhưng có một lần, do một sự không may, con vật làm cho tôi bị thương ở cánh tay trái. Thật ra, nó muốn vuốt ve tôi đó. Vết thương này đã thành sẹo. Tôi chỉ cảm thấy nhức nhối khi gặp thời tiết đổi thay. Những ngày đó cánh tay trái của tôi cứng đờ không co quắp lại được. Lúc tôi gia nhập đoàn hát của Quan Lai tôi đã dẫn nó theo vì tôi là người duy nhất mà con vật chịu vâng lời, hơn nữa, con vật cũng giúp tôi biểu diễn một màn đặc biệt cho công chúng cùng thưởng lãm…
Dịch Nhân Tiết gật gật đầu. Mọi vấn đề nay được giải thích khá rành mạch. Quảng Tế không sử dụng cánh tay trái được vì vết thương cũ làm cho chàng khó chịu. Mai Quế ép tay vào sát mình vì cố giấu chiếc áo dài đen trong ống tay áo. Mai Quế tìm cách tháo lui mau vì ngại gặp bà Bảo Mẫu. Có lẽ nàng đã nhìn thấy bóng bà Bảo Mẫu ở xa nên nàng đã quyết định sẽ gặp lại Quảng Tế vào ngày mai. Ồ! Mọi việc đã sáng tỏ như ban ngày.
- Ta không rõ con gấu như thế nào? Nếu nhà ngươi không tới kịp thì con vật có tìm cách phá cánh cửa không?
- Dạ không. Chúng khôn ngoan thật nhưng lại ít sáng kiến. Không bao giờ con vật biết làm một việc gì nếu việc đó con người chưa dạy bảo cho nó làm ít nhất một lần. Cũng vì như thế mà tôi đã để nó thong thả trong phòng không cần phải cột nó lại vì biết rằng nó không biết mở cửa ra đi. Con vật vẫn chờ đợi cho đến lúc ngài bước ra khỏi phòng, lâu lâu nó lại đánh hơi, cào vào bàn ghế, như có ý đoán chắc ngài vẫn còn ở lại đây. Sự kiên nhẫn của nó có thể nói là vô tận…
Dịch Nhân Tiết lại hỏi:
- Chúng thích vồ lấy nạn nhân?
- Nó quật ngã xong, đoạn tung nạn nhân lên cao như con mèo vờn con chuột. Có lần tôi đã gặp xác một tên thợ săn bị con vật xé ra từng mảng. Trông đến ghê sợ!
Dịch Nhân Tiết buông một tiếng thở dài:
- Nguy hiểm đến thế sao!
Quảng Tế vội nói:
- Nhưng tôi chưa bao giờ phải buồn vì nó. Con vật cũng có cảm tình với Mai Quế, tuy nó không vâng lời nàng như đã vâng lời tôi. Nhưng nó ghét những người mà nó không hề thấy mặt. Những người đó làm cho nó dễ nổi giận. Nhưng có khi nó cũng rất dễ thay đổi tính tình. Có lúc nó chẳng thèm để ý đến ai cả. Lúc này tính tình nó trở nên khó khăn hơn vì lâu nay nó không trải qua một cuộc tập dượt nào cả. Thường thường vào lúc gần sáng, giờ mà hoạt động của thiền viện êm ả nhứt, tôi dẫn nó đến một cái sân nhỏ - nơi đây trước kia nhốt các tu sĩ vô kỷ luật – cho nó tự do chạy nhảy. Việc làm này chẳng làm hại đến ai cả.
Dịch Nhân Tiết gật đầu:
- Đó là một sáng kiến. Á! Thế nhà ngươi có gặp Mặc Đức trong khi nhà ngươi đi tìm Mai Quế không?
Quảng Tế lắc đầu:
- Dạ. Không. Gã ấy suốt ngày tìm cách la cà gần nàng Đinh, chọc ghẹo nàng. Vai trò của tôi ở đây làm cho Mặc Đức mất giá đôi phần. Rất tiếc là hắn to lớn và khỏe hơn tôi, nhưng tôi đang cố luyện tập võ nghệ để có ngày cho hắn một bài học. Ngay bây giờ tôi tìm cách làm lành với hắn hầu hắn để nàng Đinh yên thân. Bẩm phán quan, nàng Đinh không chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp mà còn là một nữ lực sĩ nữa đó! Nàng cỡi ngựa rất giỏi. Nếu nàng là vợ tôi, cả hai chúng tôi cùng đi săn bắn thì thích thú biết mấy. Thật nàng không giống một chút nào mấy thiếu nữ mà song thân tôi định cưới hỏi cho tôi. Tiếc thay là hiện nàng chưa ưng chịu một chàng trai nào cả.
Dịch Nhân Tiết đứng dậy.
- Cứ ướm thử đặt các câu hỏi đó với nàng đi. Đợi coi nàng trả lời ra sao. Bây giờ ta phải đi rồi! Tào Can đang đi tìm ta.
Vị phán quan nhìn con vật như ra dấu hiệu từ giã. Nhưng con vật chong đôi mắt nhỏ nhìn vị phán quan như không hề có một sự thay đổi nào về tình cảm của nó đối với Dịch Nhân Tiết…

Chương XI: MỘT BÓNG ĐEN XUẤT HIỆN VỚI MÙI HƯƠNG LẠ

Khi Quảng Tế đóng cửa lại thì vị phán quan bước ra hành lang rồi dừng lại trước một cánh cửa đối diện. Cánh cửa không khóa. Dịch Nhân Tiết bước vào nhưng không thấy một ai cả. Căn phòng được thắp sáng với một ngón nến cháy tàn trên một chiếc bàn bằng tre. Ngoài hai chiếc ghế và một cái giường, người ta không thấy một thứ gì nữa. Cũng không có một chiếc rương nào, chẳng có một hành lý nào, cũng không có cả quần áo mắc ở cái mắc áo bằng gỗ. Nếu không có ngọn nến sắp tàn, người ta nghĩ rằng căn phòng không có ai ở cả.
Dịch Nhân Tiết bước lại gần chiếc bàn, mở hộc bàn ra, chỉ thấy toàn bụi. Vị phán quan quì xuống nhìn phía dưới chỉ thấy một con chuột đang tìm đường chạy trốn.
Dịch Nhân Tiết đứng dậy, phủi bụi ở đầu gối quyết định đi gặp Tào Can.
Đã quá khuya rồi, chắc chắn là Tào Can đã chia tay các diễn viên.
Dịch Nhân Tiết tìm thấy Tào Can ở căn phòng riêng của ông ta. Tào Can đang hơ mình bên cạnh một lò than chỉ con leo lét vài ba cục than hồng.
Tào Can xưa nay vẫn nổi tiếng là người tiết kiệm. Ông ta được coi như kẻ thù của những sự chi tiêu vô ích. Nét mặt Tào Can sáng rực khi thấy Dịch Nhân Tiết bước vào. Vị quan hầu cận liền hỏi:
- Có việc gì đã xảy đến cho quan lớn? Chúng tôi tìm quan lớn khắp nơi mà không thấy đâu cả…
Dịch Nhân Tiết không trả lời ngay câu hỏi mà nói ngay:
- Hãy cho ta một tách trà thật nóng. Bây giờ, nhà ngươi có gì lót bụng không?
Trong lúc Dịch Nhân Tiết ngồi vào trước một chiếc bàn nhỏ thì Tào Can mở chiếc rương du lịch lấy ra hai cái bánh khô.
- Rất tiếc, chúng tôi không tìm ra món gì khác nữa để ngài dùng.
Ăn ngon lành chiếc bánh, Dịch Nhân Tiết, với giọng vui vẻ:
- Ngon đấy chứ! Ít nhất còn có chút mỡ heo. Người làm bánh này ít ra cũng không dại dột như mấy ông bà ăn chay kia.
Đoạn Dịch Nhân Tiết hạ thấp giọng:
- Lúc này, ta cần phải ngủ một giấc đã. Tuy nhiều điểm đã được soi sáng nhưng vẫn còn nhiều điểm khác còn làm cho ta thắc mắc. À mà Tào Can ạ! Nhà ngươi có biết rằng có kẻ suýt ám sát ta đó không?
Tào Can nhìn Dịch Nhân Tiết không chớp mắt.
Dịch Nhân Tiết kể lại câu chuyện đã qua. Vị phán quan nói ông đã gặp nàng Đinh và Ngẫu Dương.
- Sáng mai, trước khi rời khỏi nơi này, ta sẽ đến gặp bà Bảo Mẫu. Nhưng điều ta muốn biết ngay trong lúc này, ai là kẻ thích khách? Tại sao hắn muốn giết ta?
Tào Can vuốt ve ba sợi lông ở cái mụn cóc mọc trên ngón tay trỏ rồi nói:
- Cứ theo lời nàng Đinh thuật lại thì Mặc Đức đã từng quen biết ngôi thiền viện này. Hắn thuộc hạng người thích lê chân khắp đó đây và từng phạm những tội ác tày trời. Hắn không cạo trọc đầu như các nhà tu bên Phật giáo nên dù có phạm tội cũng dễ lẩn tránh. Nếu Mặc Đức đã từng có mặt ở tu viện này thì hắn rất có thể là hung thủ trong ba cái chết đáng nghi ngờ kia. Cũng có thể là cả ba cũng nên. Biết đâu người đàn bà bị cụt tay là một trong những nạn nhân của hắn.
Dịch Nhân Tiết gật đầu:
- Tất cả những chuyện đó đều có thể xảy ra cả. Hiện ta đang cố thu thập thêm các chi tiết, ráp nối các bằng chứng, cố tìm cho ra sự thật. Bữa tiệc ở tu viện vẫn còn làm ta có nhiều thắc mắc. Biết đâu Mặc Đức cũng có mặt trong bữa tiệc đó? Có thể hắn đã mặc áo tu sĩ và lẩn ngồi vào đám đông. Và khi hắn là diễn viên trên sân khấu, hắn chỉ cần mang thêm vào một cái mặt nạ, thoa son điểm phấn vào nữa là tất cả những người có mặt trong tu viện này không thể nào nhận ra hắn nữa. Có thể chính vì sự hoá trang đó mà chúng ta đã không bao giờ tìm ra hắn và đó cũng là lý do căn phòng của hắn luôn luôn trống không. Hơn nữa, nếu quả thật kẻ lạ mặt mở cửa toan bước vào giữa lúc ta và vị hoà thượng trụ trì đang đàm đạo với nhau mà là Mặc Đức thì chính hắn là kẻ đang tìm cách thủ tiêu ta.
- Ám sát một vị phán quan là to chuyện đó nghen!
- Ta vẫn đặt nhiều nghi ngờ ở Mặc Đức. Ở đây, ta nhận thấy không có ai có đủ can đảm làm việc đó như Mặc Đức. Hẳn mọi người đều hiểu rằng giết chết một vị quan của triều đình là gây nên xúc động mạnh trong guồng máy cai trị. Sau vụ ám sát thì lập tức ngôi thiền viện này bị bao vây chặt chẽ. Quân đội và những chuyên viên đặc biệt sẽ lật từng viên đá, từng viên gạch, mà tìm cho ra thủ phạm. Mặc Đức không phải là người trong tu viện và sau khi đã làm xong nhiệm vụ của hắn thì hắn sẽ tìm đường biến mất.
Tào Can gật gật đầu:
- Còn nhiều vấn đề khác. Chẳng hay phán quan có chất vấn hoà thượng trụ trì về cái chết của vị hoà thượng trước không? Nếu cái chết đó không bình thường và kẻ sát nhân biết là phán quan dang muốn tìm biết về cái chết đó thì hắn cố tìm cách ngăn cản ngài.
- Không. Giả thuyết đó khỏi cần bàn tới. Có trên mười người đã chứng kiến cái chết đó và không nhận thấy có điều gì mờ ám cả. Ta đã nói rõ ràng với hoà thượng trụ trì là ta không nghi ngờ gì cả…
Dịch Nhân Tiết nói đến đây bỗng ngưng lại. Một hồi lầu, vị phán quan mới tiếp lời:
- Nhưng nhà ngươi cũng có lý. Ta đã nói rằng, dù xác có được ướp thì dấu vết do cái chết đột ngột gây ra vẫn không mất. Ta từng tuyên bố câu đó nên có người cho rằng ta muốn mở cuộc giảo nghiệm tử thi.
Bỗng dưng Dịch Nhân Tiết đập tay mạnh xuống bàn và nói:
- Tùng Lập phải kể ta nghe hết mọi chi tiết về cái chết của nhà tu hành đó, không được bỏ một chi tiết nhỏ nào mới được. Chẳng hay lúc này hắn ta ở đâu?
- Dạ lúc tôi rời khỏi phòng của Quan Lai thì tất cả các diễn viên còn có mặt ở đó. Tùng Lập cũng ở bên cạnh họ. Đoàn hát lãnh tiền hát tối nay, lệ thường ít khi họ đi ngủ sớm sau khi vãn hát.
- Được lắm! Hãy đến gặp họ. Ta không rõ vì ta bị đánh trên đầu hay vì ta đã nghỉ dưỡng sức hai tiếng đồng hồ ngoài ý muốn của ta mà hiện nay ta hết bị cảm rồi. Ta cũng không còn cảm thấy nhức đầu, không còn nóng lạnh gì nữa cả. Còn nhà ngươi thì sao? Nhà ngươi không buồn ngủ à?
Tào Can mỉm cười:
- Tôi ít ngủ lắm. Thường ra tâm trí bị thắc mắc rất nhiều chuyện.
Dịch Nhân Tiết đưa cặp mắt tò mò nhìn Tào Can khi Tào Can tắt nến bằng cách đưa hai ngón tay bóp cái bấc. Tào Can giúp việc Dịch Nhân Tiết gần một năm nay. Thật sự vị phán quan có cảm tình đặc biệt với viên quan hầu cận ông.
Muốn dò xét thử bóng đêm, Dịch Nhân Tiết hé mở cửa.
Có tiếng vải lụa sột soạt vang lên, bất thần vị phán quan nhìn thấy một bóng đen biến mất mau lẹ ở phía cầu thang.
Dịch Nhân Tiết la lớn:
- Tào Can. Hãy chạy xuống cầu thang xem. Cố đuổi theo kẻ đã cố ý nghe lén ở ngoài cửa.
Tào Can vội vã chạy theo. Ông ta cũng mang theo một cuộn dây nhuộm màu đen. Tào Can lấy dây giăng qua hành lang rồi lẩm bẩm:
- Nếu tên lạ mặt chạy qua đây chắc chắn hắn sẽ bị vướng vào sợi dây này.
Liền đó, Dịch Nhân Tiết xuất hiện.
Tào Can như muốn minh xác:
- Tôi đuổi theo nhưng không kịp vì khi chạy hết chỗ rẽ ở hành lang thì lại gặp một bực tam cấp nhỏ. Bẩm phán quan. Hắn là người như thế nào?
- Ta chỉ thấy thoáng qua mà thôi. Hắn đã lanh chân biến mất. Chắc chắn là chính hắn đã toan mưu sát ta.
- Bẩm quan lớn. Lý do nào ngài đưa ra nhận xét đó?
- Hắn đã để lại trong không khí cái mùi thơm lạ giống mùi thơm mà ta đã ngửi phải trước khi ta bị đánh lên đầu.
Dịch Nhân Tiết vuốt mạnh bộ râu, giọng giận dữ:
- Ta bắt đầu chán lối chơi ú tim này rồi! Ta phải hành động gấp vì tên vô loại đó đã có thể nghe hết mọi câu chuyện của ta. Hãy đi tới Quan Lai. Nếu không gặp Tùng Lập ở đó, ta sẽ đánh thức đạo sĩ Tuyên Minh dậy ngay và lập tức mở ngay cuộc tìm kiếm. Chúng ta phải khám xét hết mọi góc gác của ngôi thiền viện… kể cả những nơi từ trước đến nay vẫn cấm không cho ai bước vào. Hãy mau lên! Đừng làm mất thì giờ nữa!
Chỉ còn Quan Lai và Tùng Lập ở lại trong phòng. Cả hai say như chết.
Quan Lai ngáy khò khò. Còn Tùng Lập mặt úp xuống mặt bàn, lấy ngón tay tẩm rượu đổ lênh láng trên mặt bàn và vẽ lên những đường nét vô nghĩa.
Tùng Lập muốn đứng dậy khi thấy Dịch Nhân Tiết nhưng vị phán quan đã đưa tay cản lại.
- Cứ ngồi đó!
Dịch Nhân Tiết cũng ngả mình xuống một chiếc ghế gần cạnh:
- Hãy nghe kỹ ta nói! Có tên thích khách muốn hại ta. Âm mưu này, theo ta nghĩ có dính líu, như nhà ngươi từng nói với ta, với cái chết của hoà thượng Ngọc Kính. Ta không muốn người ta xem thường vụ này. Ta cần biết thêm chi tiết nữa. Nhà ngươi hãy nói đi. Ta nghe nhà ngươi đây!
Tùng Lập đưa tay sờ lên trán. Việc hai người xuất hiện bất thần và vẻ mặt nghiêm nghị của vị phán quan làm cho Tùng Lập như có giã rượu đi một phần nào. Hắn ho lên vài tiếng để lấy giọng và khởi sự…
- Bẩm phán quan. Đay là một câu chuyện khá kỳ lạ. Không rõ tôi có nên nói hết sự thật cho quan lớn nghe không?
- Thôi. Đừng nói chuyện vẩn vơ nữa. Tào Can đâu? Nhà ngươi xem thử quanh đây còn có rượu uống nữa không. Ta cũng cần rượu để cho khỏi buồn ngủ đây.
Tùng Lập nhìn một cách thèm khát chén rượu mà Tào Can vừa rót đầy nhưng Tào Can không để ý đến cái nhìn của Tùng Lập nên chàng thi sĩ uể oải lên tiếng:
- Ông thân sinh tôi là bạn chí thân của hoà thượng Ngọc Kính. Hai người thường mở những cuộc thăm viếng lẫn nhau. Trong bức thư cuối cùng ngài viết cho ông thân sinh tôi, hoà thượng Ngọc Kính nói là ngài không tin tưởng một chút nào nơi hoà thượng Chân Hiền. Dường như hoà thượng Ngọc Kính muốn nói đến thái độ khác thường của Chân Hiền đối với các nữ tu sĩ khi những người này gần ngài để được nghe giảng giải về kinh kệ.
- Thái độ đó như thế nào?
- Bẩm phán quan. Ngài không nói rõ. Nhưng dường như đó là những buổi lễ cử hành bí mật mà có tính cách tửu dục. Hơn nữa, đêm đêm người ta lại thấy hoà thượng Chân Hiền trồng một loại cây lạ ở góc vườn của thiền viện, mà theo nhiều người hiểu chuyện thì đó là một loại cây độc. Hoà thượng có âm mưu đầu độc một người nào đó chăng?
Dịch Nhân Tiết liền đặt mạnh cái chén xuống mặt bàn.
- Tại sao mãi đến nay nhà ngươi mới nói với ta những điều như thế? Làm thế nào mà nhà ngươi lo tròn nhiệm vụ của một người dân tốt khi nhà ngươi lại dấu ta những điều quan hệ đó?
- Ông thân sinh của tôi là một người hiền đức nổi tiếng. Ông không bao giờ phát ngôn bừa bãi bất cứ điều gì khi ông chưa nắm chắc các sự kiện của việc ấy. Hơn nữa, hoà thượng Ngọc Kính cũng không hề thổ lộ một điều gì với ông thân sinh của tôi. Hoà thượng Ngọc Kính ngày đó cũng đang ở trong cái tuổi bảy mươi. Có lúc tâm trí của ngài cũng không được sáng suốt cho lắm, mọi việc ngài cho như không có. Ông thân sinh của tôi thì quyết định chẳng bao giờ nói ra một điều gì khi ông chưa nắm vững vấn đề. Ông cũng không muốn bàn chuyện với đạo sĩ Tuyên Minh khi ông chưa có bằng cớ gì đích xác trước mắt. Không may giữa lúc đó ông thân sinh của tôi bị ngoạ bệnh rồi qua đời luôn. Trên giường bệnh, trước phút tử thần rước ông đi, chắc chắn ông cũng không bao giờ nghĩ rằng có cuộc điều tra như ngày hôm nay.
Tùng Lập buông một tiếng thở dài rồi tiếp:
- Sau khi ông thân sinh của tôi qua đời, với tư cách là trưởng nam, tôi phải lo mọi việc trong gia đình. Nhiều tháng ngày trôi qua. Bỗng chúng tôi gặp một sự rắc rối về tranh tụng điền thổ. Việc đưa đến cửa quan. Thế là một năm trôi qua trước khi tôi có thể mở cuộc điều tra, thật ra tôi mới có mặt trở lại trong tu viện này lõi chừng hai tuần lễ. Ba thiếu nữ đã chết ở trong thiền viện này. Thiền viện cũng đã khai về ba cái chết này, nhưng đã đưa ra những lý do rất bình thường. Không có một chi tiết nào để người ngoài có thể nghi ngờ đến ba cái chết đó. Về cái chết của hoà thượng Ngọc Kính, một sự việc đã cản trở khá nhiều cuộc điều tra của tôi là vì phần phía Bắc của tu viện, đối với quần chúng không ai được phép đến đó cả, do đó tôi không có dịp nào thăm viếng nơi chôn huyệt của hoà thượng Ngọc Kính để nghiên cứu thêm những giấy tờ do ngài đã để lại. Thất vọng, nhiều lúc tôi có ý ngỏ lời doạ xa doạ gần hoà thượng Chân Hiền bằng cách nói bóng nói gió là tôi biết rõ chính Chân Hiền là thủ phạm trong cái chết của hoà thượng Ngọc Kính, như vậy cũng là để đề phòng Chân Hiền tìm cách hại tôi. Cũng do đó mà có hai bài thơ ứng khẩu: “Hai vị hoà thượng và các giai nhân” , “Cây có trái độc”… Chân Hiền phải hiểu rằng tôi có ý nói đến thuốc độc và cái chết của ba thiếu nữ kia. Như phán quan đã thấy rõ là Chân Hiền đã tỏ ra rất khó chịu khi tôi ngâm lên những bài thơ trên.
Dịch Nhân Tiết nói ra một câu như có ý để khuyến khích thêm Tùng Lập.
- Đúng vậy! Còn ta, lương tâm không hề phạm tội nên ta không hề cảm thấy khó chịu một chút nào khi nghe ngâm lên những câu thơ đó.
Vị phán quan suy nghĩ một lát, tiếp lời:
- Trong bữa tiệc ta có được nghe hoà thượng trụ trì Chân Hiền nói về cái chết của hoà thượng Ngọc Kính. Bây giờ nhà ngươi hãy kể lại ta nghe rõ hơn những điều nhà ngươi nghe biết về cái chết đó.
Bắt gặp cặp mắt Tùng Lập nhìn chằm chằm vào chén rượu của mình. Dịch Nhân Tiết hiểu ý ra lệnh cho Tào Can:
- Kìa! Rót rượu thêm cho Tùng Lập chớ! Không có đổ dầu thì bấc làm sao cháy sáng được?
Tùng Lập cảm ơn về cái nhìn của Dịch Nhân Tiết. Sau khi cạn chén, thi sĩ tiếp lời:
- Cái chết của hoà thượng Ngọc Kính đã diễn ra trong những hoàn cảnh được coi như là rất kỳ lạ. Cách đây khoảng chừng một năm, vào ngày mười sáu tháng tám, hoà thượng Ngọc Kính cả buổi sáng hôm ấy một mình ở lại trong căn phòng của ngài. Cũng như thường lệ, hoà thượng tìm đọc những kinh kệ. Đến trưa, ngài dùng cơm ở phòng ăn cùng hoà thượng Chân Hiền, đạo sĩ Tuyên Minh và các tu sĩ khác. Xong, ngài trở về phòng. Trước đó, ngài có dùng trà với hoà thượng Chân Hiền. Khi ra đến hành lang, ngài tỏ ý cho hai tu sĩ phục dịch bên cạnh ngài biết là ngài muốn dành hẳn cả buổi chiều vẽ cho xong bức vẽ con mèo của ngài.
Dịch Nhân Tiết ngắt lời:
- Đạo sĩ Tuyên Minh có dẫn ta đi xem bức tranh đó. Bức tranh được treo ở chánh điện.
- Bẩm quan lớn. Đúng như vậy! Hoà thượng Ngọc Kính rất yêu loài vật và ngài cũng ưa thích vẽ chúng. Hoà thượng Ngọc Kính trở về lại ngôi đền. Hai tu sĩ phục dịch cho ngài đứng ngoài cửa vì họ biết rằng ngài không muốn ai khuấy rầy đến ngài cả. Một tiếng đồng hồ trôi qua, hai tu sĩ nghe văng vẳng có tiếng ngâm thơ. Đó là thói quen của ngài khi ngài đã làm xong một công việc gì vừa ý. Nhưng rồi có giọng nói lớn tiếng vang lên như thể là ngài đang thảo luận một vấn đề gì với ai đó. Giọng nói mỗi lúc mỗi lớn thêm. Các tu sĩ lo lắng quyết định mở cửa bước vào. Họ thấy hoà thượng Ngọc Kính ngồi trên ghế, nét mặt có vẻ sảng khoái. Bức hoạ như đã gần xong. Ngọc Kính ra lệnh cho hai tu sĩ rước đạo sĩ Tuyên Minh, tăng sĩ giữ thiền viện, tăng sĩ lo việc nghi lễ và mười hai tu sĩ lớn tuổi nhất, tuổi tu nhiều nhất đến và nói thêm rằng là ngài có cáo bạch quan trọng cần đưa ra. Và khi tất cả mọi người đã có mặt đông đủ. Ngọc Kính, với nụ cười nở trên môi, báo tin là ý Trời muốn giúp ngài hiểu biết chân lý của đạo Lão hơn, và giây phút ngài viên tịnh gần kề. Ngồi thẳng lưng trên ghế, con mèo ngồi trên đầu gối của ngài, với cặp mắt tóc lửa, ngài đưa tay vẽ lên những dấu hiệu kỳ bí... trong lúc đó, một vị tu sĩ cầm bút mực ghi lại những lời di chúc của ngài. Lời di chúc đó sau này được vị hoà thượng trưởng lão phụ chú dẫn giải rồi in thành sách, hiện nay được dùng như bài thuyết giảng căn bản cho tất cả các tu viện trong tỉnh. Hoà thượng Ngọc Kính đã nói suốt hai tiếng đồng hồ rồi bỗng ngài nhắm mắt, thân hình đổ xuống chiếc ghế. Hơi thở ngài trở nên bất thường, rồi bỗng ngưng hẳn. Hồn ngài từ từ lìa xác… Một mối cảm xúc kỳ lạ lan rộng khắp tất cả những người hiện diện trong căn phòng của ngài. Ít khi người ta được chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ như thế trước giờ viên tịnh của một vị chân tu. Hoà thượng trưởng lão tuyên bố cố hoà thượng Ngọc Kính là một vị thánh. Xác ngài liền được đem ướp và liệm vào hòm đựng thánh tích. Hòm đựng thánh tích sau đó được dời xuống nơi đặt di hài. Những buổi tế lễ được cử hành suốt ba ngày tròn với hàng vạn tín đồ đến tham dự.
Thi sĩ Tùng Lập kết luận:
- Bẩm phán quan. Thế là trên cả chục người đã chứng kiến cái chết của hòa thượng Ngọc Kính. Ai cũng nhận thấy cái chết ấy rất đẹp mà không ai có ý nghĩ gì về những đe doạ dồn dập đã đến với ngài trước đó. Tôi tin rằng khi ngài viết thư cho thân sinh của tôi là lúc đó tinh thần của ngài đã bắt đầu mất sáng suốt. Lúc ấy, Ngọc Kính đã ở cái tuổi bảy mươi. Nhưng mọi người đều nhận thấy là ngài rất khoẻ mạnh.
Im lặng trong căn phòng có lúc kéo dài và người ta chỉ còn nghe tiếng ngày đều đều của Quan Lai.
Dịch Nhân Tiết cũng hết suy tư, lên tiếng:
- Chúng ta đừng quên chi tiết là trong bức thư Ngọc Kính có tố cáo Chân Hiền dường như muốn đầu độc ai đó với hạt của cây có chất độc. Theo các sách y học thì hạt cây này làm cho nạn nhân, một khi uống vào cảm thấy một sự sảng khoái kỳ lạ, nhưng sau đó nạn nhân bị hôn mê bất tỉnh, tiếp đó là cái chết. Đó cũng là trạng thái của hoà thượng Ngọc Kính trước giờ viên tịch. Chỉ có một sự việc hơi khác lạ là vì sao hoà thượng Ngọc Kính đã đủ bình tĩnh sáng suốt để vẽ lên bức tranh con mèo trước khi hoà thượng qui tiên? Chúng ta hãy xét lại điểm đó ngay. Và bây giờ muốn xuống nơi cất dấu thi hài thì phải làm thế nào đây?
Tùng Lập nói nhỏ:
- Tôi đã nghiên cứu kỹ về bản hoành đồ do ông thân sinh của tôi thảo ra. Tôi biết rõ con đường dẫn tới nơi đó nhưng tiếc rằng những cửa hành lang ở đây đều được khoá kỹ.
- Hãy để Tào Can lo công việc ấy. Cứ để Quan Lai ngủ ngon giấc. Chúng ta đi thôi!
Tào Can hăng hái:
- Biết đâu rằng chúng ta lại gặp Mặc Đức và Ngẫu Dương ở nơi đó.

Chương XII: NHỮNG NGƯỜI CHẾT VÀ NHỮNG KẺ SỐNG

Vào giờ khuya khoắt đó, tu viện vắng tanh. Ba bóng người bước qua tầng lầu dưới và đi tới một khoảng đất trống mà không bắt gặp một bóng người.
Dịch Nhân Tiết liếc mắt về phía hành lang dẫn đến phòng chứa vật liệu và cũng không thấy một bóng người nào.
Họ đi ngược chiều lối đi đó và dưới sự hướng dẫn của Tùng Lập, cả ba bước tới một hành lang dài dẫn đến ngọn tháp phía Tây Nam. Lúc họ đến một căn phòng nhỏ gần nơi ngụ của đạo sĩ Tuyên Minh, Tùng Lập đưa tay đẩy cánh cửa nhỏ ở phía tay mặt rồi cả ba bước xuống một dãy tam cấp dài.
Tùng Lập đưa tay chỉ lên một cánh cửa lớn, nói:
- Đây là lối vào “Hành lang kinh hoàng” nhưng cái ổ khoá vĩ đại đó thật khó mà mở ra được.
Tào Can lẩm bẩm:
- Để xem thử sao!
Tào Can lấy ra một cái túi bằng da chứa đầy những dụng cụ và bắt đầu trổ tài mở khoá của mình. Tùng Lập cầm đèn soi sáng.
Dịch Nhân Tiết nói:
- Người ta nói rằng hành lang này được đóng cửa từ nhiều tháng nay rồi, có phải như vậy không? Mà sao trên thanh gỗ chắn cửa không có một hạt bụi nào cả?
Tùng Lập giải thích:
- Dường như trong ngày hôm qua, các tu sĩ đã đến đây để tìm một bức tượng thì phải!
Bỗng Tào Can la lớn:
- Mở cửa được rồi đấy!
Dịch Nhân Tiết và Tùng Lập bước vào, bước theo sau là “người thợ chìa khoá tài tử” Tào Can. Tùng Lập đưa cao ngọn đèn giúp Dịch Nhân Tiết có thể nhận ra rằng căn phòng khá rộng. Không khí ở đây lành lạnh. Kéo chiếc thân áo lên che lấy ngực, Dịch Nhân Tiết lẩm bẩm:
- Cảnh tượng kỳ lạ thật!
Tùng Lập nói:
- Ông thân sinh của tôi đã nhiều lần đưa ra ý kiến là nên dẹp bỏ căn phòng này đi!
Dịch Nhân Tiết gật đầu:
- Ông ấy có lý!
Tào Can liếc mắt nhìn chung quanh:
- Tất cả đều vô ích. Vì những bức tranh, bức tượng kinh sợ này cũng không ngản cản con người tiếp tục phạm tội ác. Con người gây ra tội ác là do ở bản tính của họ.
Ở phía vách bên mặt có treo những tấm bảng liệt kê các tội, nhưng phía vách bên trái lại có những bức tượng lớn gần bằng người thiệt, với màu sắc trông đến ghê rợn. Những bức tượng đó diễn tả tất cả những hình phạt mà con người phải chịu đựng khi bị đày xuống hoả ngục. Nơi này những con quỷ sứ đang cưa một người ra làm hai trong khi toàn thân nạn nhân quặn lên vì phải chịu đau đớn kinh khủng. Chỗ kia những con quỷ khác đang hì hục liệng xác một người vào một vạc dầu đang sôi. Xa xa nữa, một con quỷ, mình người, đầu bò, và một con khác, đầu ngựa đang kéo lê những người phạm tội đến trước một toà án của Diêm Vương…
Ba người bước nhanh lần theo bức tường bên phải có ý tránh xa những hình ảnh kỳ dị đó, nhưng ánh sáng ngọn đèn do Tùng Lập cầm trên tay lâu lâu để hiện ra nụ cười dữ tợn của một cái mặt nạ của quỷ sứ hoặc nét mặt đau đớn tột độ của các nạn nhân qua các cuộc tra tấn.
Bóng một người đàn bà trần truồng bỗng đập vào mắt vị phán quan. Người đàn bà nằm duỗi thẳng, tay chân giăng ra trong lúc đó một con quỷ mặt xanh đang nhăn mặt đâm mũi lao vào giữa ngực của thiếu phụ. Nạn nhân đã mất hết bàn chân, bàn tay, tóc nàng dài che lấp mặt…
Bức tranh kế tiếp diễn tả một cảnh tượng còn ghê rợn hơn nhiều: Hai con quỷ mặc áo giáp xưa đang cầm rìu phân thây một cặp ngư phủ bị lột trần truồng. Người đàn ông chỉ còn lại một mảng lưng, còn cái đầu của người đàn bà nằm lăn lóc trên nền gạch nhuộm đỏ máu.
Dịch Nhân Tiết nhanh chân bước, nói với Tào Can:
- Để ta sẽ can thiệp với hoà thượng trụ trì cất bỏ hết những bức tượng về phụ nữ. Cảnh tượng ghê tởm lắm rồi! Thôi đừng bày ra đây tất cả sự trần truồng của nữ giới làm chi. Những bức tranh đó dường như đã có lệnh cấm treo ở những nơi thờ phụng công cộng.
Khi bước tới cuối căn phòng, ba người nhìn thấy cánh cửa cuối cùng hé mở. Một bực tam cấp khá dốc đứng dẫn họ đến một cái phòng vuông vắn nhưng khá rộng.
Tùng Lập nói:
- Chúng ta hiện đang ở tầng lầu thứ nhất của ngọn tháp Tây Bắc. Nếu như tôi nhớ kỹ bức hoành đồ do ông thân sinh của tôi vẽ ra thì cánh cửa này sẽ còn dẫn đến một cái cầu thang đi xuống nơi cất dấu những cái huyệt đựng hài cốt.
Tào Can lại loay hoay mở cửa. Ổ khoá rỉ sét quá nhiều. Có lẽ đã lâu lắm rồi không có ai đụng đến cánh cửa này cả.
Sau mấy phút loay hoay mở. Tào Can nghe tiếng ổ khoá xoay tròn. Tào Can đẩy mạnh cánh cửa. Một mùi mốc ẩm bốc lên.
Vị phán quan cầm lấy chiếc đèn, cẩn thận bước xuống theo bậc tam cấp mà các bậc thang không đều nhau.
Dịch Nhân Tiết nhẩm đến bậc thứ ba mươi trước khi rẽ qua phía tay mặt. Ba chục bậc khác được đục vào lòng đá dẫn vị phán quan đến một cánh cửa thật lớn có ràng một sợi xích to và cả một ổ khoá. Dịch Nhân Tiết dựa lưng vào vách đá chờ Tào Can trổ tài mở khoá.
Đến lúc Tào Can mở được ổ khoá, Dịch Nhân Tiết bước lên. Có tiếng cánh đập trong bóng đêm. Vị phán quan lùi lại. Một hình bóng đen bay phớt qua đầu Dịch Nhân Tiết.
Vị phán quan lẩm bẩm:
- Những con dơi!
Cả ba người đang có mặt dưới nơi cất dấu những huyệt chứa đựng hài cốt. Dịch Nhân Tiết đưa cao chiếc đèn lên. Cả ba im lặng trước cảnh tượng kỳ lạ trong căn phòng.
Đưa mắt nhìn lần cuối hình ảnh vị cố hoà thượng. Dịch Nhân Tiết nghiêng mình trước di hài của vị chân tu một lần nữa rồi đi đến cầu thang.
Khi bước lên những bậc thang đầu tiên, Dịch Nhân Tiết hỏi Tùng Lập:
- Có phải phòng riêng của vị hoà thượng trụ trì nằm ở phía trên cửa vào chánh điện không?
- Dạ, đúng vậy! Nhưng nếu chúng ta quay lại phía tháp Tây Bắc, chúng ta bước theo hành lang phía trái là cũng có thể đến được nơi đó.
- Hãy dẫn ta tới đó. Còn Tào Can, nhà ngươi hãy chạy qua “hành lang kinh hoàng” và đến ngôi đền. Ở phía trên bàn thờ, nhà ngươi sẽ nhìn thấy bức vẽ con mèo. Gỡ bức tranh xuống rồi đánh thức một tu sĩ, nói tu sĩ dẫn nhà ngươi đến phòng riêng của hoà thượng Chân Hiền, theo con đường thường đi.
Cả ba người im lặng bước lên cầu thang. Đến ngọn tháp Tây Bắc, Tào Can tiếp tục đường đi của mình còn Tùng Lập và Dịch Nhân Tiết rẽ về phía tay trái. Mặc dù cửa đóng then cài nhưng người ta vẫn nghe được giông bão hoành hành dữ dội bên ngoài. Có tiếng một vật gì rơi bể ở ngoài sân.
Tùng Lập nói:
- Gió vừa làm bay tốc những miếng ngói. Có lẽ cơn giông sắp chấm dứt. Thường thường cơn giông khởi sự dữ dội, khi gần tạnh dữ dội hơn rồi mới dứt hẳn.
Khi hai người đến trước một cánh cửa lớn, Tùng Lập nói tiếp:
- Nếu tiện hạ không lầm, có lẽ chúng ta hiện ở phía sau căn phòng của hoà thượng Chân Hiền và đây là cánh cửa của phòng nghi lễ.
Dịch Nhân Tiết ghé sát đầu vào cánh cửa. Vị phán quan áp sát tai vào cửa có ý nghe ngóng. Có bước chân đi ở phía bên kia. Dịch Nhân Tiết đưa tay gõ cửa. Có tiếng chìa khoá quay trong ổ khoá. Cánh cửa hé mở. Một khuôn mặt đầy sợ hãi hiện ra.

Nguồn: http://tusach.mobi/